Rể Quý Rể Hiền

Chương 2231



Chương 2231

“Không phải tôi muốn làm gì mà là anh muốn làm gì kìa. Anh là chủ nhân của nơi này đấy, mỗi một tấc đất mà chúng tôi sử dụng đều là của anh đấy! Anh lợi hại tới mức nào chứ?”

“Nếu như anh không sa thải tôi, để tôi tiếp tục làm việc ở nơi này, thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Nhưng mà nếu như anh nhất định muốn sa thải tôi, thì trong số ba trăm nhân viên quản lý cấp cao của khu phố này, thì có đến hai trăm tám mươi người sẽ tình nguyện đi theo tôi. Anh Vũ đây muốn sa thải hết toàn bộ chúng tôi sao?”

Lúc nói mấy lời này, Dương Đông Huy vô cùng tự tin, dáng vẻ như đã nắm hết toàn bộ mọi chuyện trong tay.

“Có gì không thể? Trong tay tôi vẫn chưa bao giờ thiếu người tài.” Vẻ bình tĩnh của Cao Phong vẫn không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

“Nếu như không đủ, thì chi nhánh của tập đoàn Hà Đô ở Thủ đô cũng có thể điều một nhóm du học sinh rất tài giỏi để tới đây quản lý một thời gian.” Lý Khải Kiệt cười nhạt nói.

“Ha ha ha!” Dương Đông Huy nghe thấy vậy thì lại cười to.

“Những người dưới tay tôi đều đang phân bố đều trong các phòng tài vụ, bộ phận hành chính, bộ phận an ninh, bộ phận truyền thông, giữ các chức vụ vô cùng quan trọng.”

“Còn nữa, toàn bộ những tài liệu quan trọng của khu phố thương mại Kiên Thành này cũng đều đang ở trong tay tôi.”

“Các người đuổi bọn tôi đi cũng được thôi, như vậy thì tất cả những hợp đồng và thư ủy thác ở nơi này, cùng với các sổ sách kế toán đều giao lại cho các người, các người sẽ thấy chúng rối như mớ bòng bong.”

“Thậm chí, ngay cả cửa tiệm kia nên thu tiền thuê mặt bằng như thế nào cho hợp lý, các người cũng không biết!”

Dương Đông Huy nói đến đây, đưa tay chỉ về một cửa hàng ở phía đằng xa, cười lạnh hỏi: “Anh dám sa thải bọn tôi sao?”

“Không thành vấn đề, tôi có thể không cần công việc này nữa, nhưng mà Kiên Thành phải chịu tổn thất lớn đến thế nào, hẳn là anh biết rõ.”

Mấy lời này đã hoàn toàn để lộ ra lòng lang dạ sói của Dương Đông Huy.

Lúc này anh ta đã công khai muốn đoạt quyền, hoặc chí ít cũng là muốn bảo vệ vị trí hiện tại của mình.

Chỉ có điều là, không thể không nói rằng, cách làm này của anh ta lại vô cùng hữu hiệu.

Bởi vì những người làm thuê lâu năm ở khu phố thương mại Kiên Thành này đã gây dựng nên toàn bộ cái cách mà khu thương mại này vận hành rồi.

Bao gồm cả việc ký kết hợp đồng với người thuê mặt bằng, việc thu tiền thuê mặt bằng, vân vân và mây mây. Có rất nhiều vấn đề là do bọn họ một tay xử lý.

Nếu như thiếu đi mấy người thì ảnh hưởng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nếu như ngay lập tức sa thải hết toàn bộ nhân viên thì như vậy khu phố thương mại Kiên Thành này sẽ trở nên tê liệt trong nháy mắt.

Những hậu quả này chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán được.

Cho nên, lúc này Cao Phong cũng hơi do dự không dám chắc.

“Anh biết không, tất cả những người dám uy hiếp anh Vũ đây đều chết hết cả rồi.” Lỗ Duệ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

“Không sao cả, vậy thì các anh cứ chuyển tôi đi thôi.”

“Dương Đông Huy tôi mặc dù không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng mà ở trong Thủ đô tôi cũng có chút tiếng tăm.”

“Muốn giết tôi? Cứ thoải mái đi.” Dương Đông Huy lại không thèm để tâm đến lời đe dọa chút nào, thẳng thừng đáp trả.

Lúc này, dù sao thì anh ta cũng đã hoàn toàn không còn biết xấu hổ là gì nữa, chỉ còn lại dáng vẻ không quan tâm đến sống chết.

Mục đích chính của anh ta là có thể trụ lại được ở khu phố thương mại Kiên Thành này, ít nhất là cũng phải thu được ít lợi ích gì đó đã rồi mới đi, cho nên quá trình như thế nào cũng không quan trọng.

“Đã nắm thóp được tôi rồi sao?” Cao Phong nhìn anh ta hỏi.

“Đúng vậy! Nắm thóp được anh rồi.” Dương Đông Huy không hề do dự mà trả lời, miệng nở nụ cười trêu tức.

“Con mẹ nó chứ!” Lê Tiểu Quyền không nói hai lời đã nhấc chân lên đạp một phát.

Lê Đức Minh vội vàng kéo Lê Tiểu Quyền lại, đẩy Lê Tiểu Quyền sang một bên.

“Tốt nhất là mày đừng để tao còn trông thấy mày ở Thủ đô này nữa! Nếu không thì cứ gặp mày lần nào là ông đây sẽ đánh mày lần đó!” Lê Tiểu Quyền bị đẩy ra còn không phục mà gào lên.

Dương Đông Huy đưa tay vỗ vỗ vạt áo vest, trên mặt chỉ toàn là sự khinh thường.

“Nói đi, anh muốn làm gì?” Cao Phong gõ gõ ngón tay lên bàn.