Rể Quý Rể Hiền

Chương 2241



Chương 2241

Nhưng lúc nhìn thấy cảnh này, rất nhiều khách hàng và người làm thuê đều cảm thấy hơi sững sờ, sau đó cũng đi ra, đi theo sau đám người đó.

Có người thật sự muốn tiễn Cao Phong một đoạn.

Có người lại mang theo ý nghĩ muốn xem náo nhiệt.

Nhưng bất kể là như thế nào thì những người phía sau Cao Phong cũng tụ lại càng ngày càng nhiều.

Rất nhanh sau đó đã vượt qua con số năm trăm người, sau đó lại rất nhanh lên đến một nghìn người.

Càng ngày càng có nhiều người đi theo sau, sắc mặt Cao Phong lạnh lùng, làm nổi bật bầu không khí vô cùng hùng mạnh.

Đầu phố càng ngày càng gần, chỉ cách khoảng hơn hai trăm mét nữa thôi.

Còn lúc này, những người đi đằng sau Cao Phong đã đạt tới con số hơn hai nghìn người.

Những nhân viên vốn đang âm thầm chờ đợi, nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc. Sau đó, bọn họ nhảy xuống xe, bày binh bố trận chờ đợi.

Nếu như Cao Phong xúi giục những người này gây chuyện thì e rằng xe của bọn họ cũng bị người ta lật đổ mất.

Cho nên lúc này, trong lòng bọn họ cũng có chút thấp thỏm, lo lắng.

Nhưng Cao Phong lại không hề có ý định này, cực kỳ phối hợp với hai người thanh niên kia, đi về phía một chiếc xe.

“Ầm.” Cửa xe Van bị người nào đó kéo ra, mắng: “Lên xe đi.”

Cao Phong quay đầulại nhìn mọi người một cái, sau đó bước lên xe, ngồi vào chỗ.

Rất nhanh sau đó cửa xe đã bị người ta kéo vào.

“Cạch.” Một người đàn ông vóc dáng cao to, không nhiều lời trực tiếp còng tay Cao Phong lại.

Cao Phong không hề kháng cự, cũng không hề trình bày.

“Mở cửa sổ ra.” Cao Phong hờ hững nói.

“Anh cho rằng đây là quán cơm à? Tôi cho thêm hai người phục vụ phối hợp với anh?” Người đàn ông cao to lực lưỡng này lạnh lùng nói.

“Tôi nói, mở cửa sổ ra.” Cao Phong khẽ cau mày, lập lại câu nói.

Người đàn ông cao to lực lưỡng nổi giận, đưa tay qua định đánh Cao Phong.

“Mở cửa ra cho cậu ta.” Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phụ cau mày nói.

Lúc này, người đàn ông cao to lực lưỡng mới thu tay lại, quay xuống mở cửa sổ ra.

Sắc mặt Cao Phong vẫn bình tĩnh như cũ. Anh nhìn về phía mấy nghìn người ở bên ngoài, khóa miệng hơi cong lên.

Không có sợ hãi, cũng không hề khẩn trương.

“Anh Phong, anh Phong…”

Đám người Thương Hồng Thành thấy cảnh này, vội vàng muốn chạy lên.

“Đứng lại, tất cả đứng lại hết cho tôi.”

Lúc này, những người này bị vài nhân viên ngăn cản lại.

“Không sao đâu, trông nom nhà cửa cẩn thận là được rồi.” Cao Phong hất cằm về phía khu phố thương mại Kiên Thành.

Đám người Thương Hồng Thành hơi cắn răng, nhưng vẫn nặng nề gật đầu.

Ánh mắt Lê Đức Minh ngưng lại, nhìn các nhân viên đang đứng ở đây.

Trong lòng anh ta cảm giác được có điều gì đó không đơn giản.

Tại sao có thể có nhiều ngành đồng loạt ra tay như vậy?

Chuyện này thật sự là có gì đó không đúng.

“Rút quân.”

Một người đàn ông trung niên cầm bộ đàm nói, sau đó liền quay đầu lên xe.

“Anh Phong, chúng tôi đợi anh trở lại.” Thương Hồng Thành tiến lên một bước, hô to.

“Anh Phong, chúng tôi đợi anh trở lại.”

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người bắt đầu cao giọng kêu lên.

Thậm chí ngay cả những người khách hàng và người làm thuê cũng bị bầu không khí ở đây lây lan, đi theo hô to câu này.

Âm thanh vang khắp bầu trời, dường như muốn tách những đám mây trên trời ra vậy.

Cao Phong khẽ mỉm cười, sau đó xoay đầu lại, dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng mà ngay khi vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt và khóe miệng tự tin của anh đều biến mất tăm hơi.