Rể Quý Rể Hiền

Chương 2253



Chương 2253

Vốn dĩ, ông ta nghĩ rằng Trọng Lương Bình chỉ có một số mối quan hệ cá nhân riêng tư với Cao Phong, vậy nên Trọng Lương Bình mới đi giúp đỡ.

Nhưng bây giờ Trọng Lương Bình lại công khai việc Diệp gia can thiệp giúp đỡ, điều này khiến Trương Chấn có chút do dự.

“Bộ trưởng Chấn, tôi yêu cầu ông giao Cao Vũ ra ngay bây giờ.” Trọng Lương Bình tiến lên một bước.

Nhìn thấy màn này, Trương Chấn có chút không bằng lòng.

“Với cấp bậc của Trọng Lương Bình ông mà cũng dám chỉ đạo tôi?”

“Tôi nói lại lần nữa, cấp bậc của tôi cao hơn ông một sao!”

Trương Chấn trợn to mắt nhìn Trọng Lương Bình rồi lớn tiếng.

Nghe vậy, Trọng Lương Bình bất đắc dĩ lắc đầu.

“Xin lỗi, Trung tướng Long nhà chúng tôi còn nhiều hơn ông một sao!”

Nói xong, Trọng Lương Bình hơi quay lại rồi nhìn vào một chiếc xe nào đó.

Rốt cuộc, vẫn cần Diệp Thiên Long tự mình ra tay.

Nhìn thấy cảnh này, tim Trương Chấn giật thót một cái, trong đầu hiện lên một dự cảm xấu.

Lẽ nào người đàn ông đó cũng ở đây?

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một chiếc xe nào đó.

“Lạch cạch!” Một binh sĩ chạy theo đúng quy cách quân đội chạy đến trước chiếc xe đang dừng, giơ tay mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một đôi ủng quân đội màu đen sáng bóng đáp xuống đất.

Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, ánh sáng phản chiếu từ đôi ủng bộ đội thậm chí có thể khiến chói mắt người nhìn.

Ngay sau đó, Diệp Thiên Long mặc trên người bộ âu phục chỉnh tề chậm rãi bước xuống xe.

Trong bóng tối, Diệp Thiên Long kiêu ngạo đứng thẳng.

Thân hình vạm vỡ, nét mặt điềm tĩnh, toát ra khí chất mạnh mẽ từ trong ra ngoài.

Ông ta hiếm khi mặc một bộ đồ như vậy, đặc biệt là lúc ở Nội thành, ông ta gần như không bao giờ mặc nó.

Nhưng hôm nay, vì Cao Phong mà ông ta không chút do dự mặc vào.

Lúc này, trên người Diệp Thiên Long mặc quân phục với ba ngôi sao vàng lớn trên vai.

Ba ngôi sao vàng lớn đang tỏa sáng, phía dưới có hình bông lúa điểm xuyết.

Mọi người, ai nấy cũng đều biết rằng ba ngôi sao vàng lớn này tượng trưng cho sự vinh dự cỡ nào.

Nó là do vô số huân Chương chiến công, từng cái từng cái mà tạo thành!

Đúng là Trương Chấn có nhiều hơn Trọng Lương Bình một sao, nhưng số sao đấy của ông ta sao có thể so sánh với số sao của Diệp Thiên Long?

Bọn họ chỉ là cấp tá, còn Diệp Thiên Long đây là cấp tướng!

Uy phong đến mức nào?

Diệp Thiên Long bước xuống xe, đưa tay chỉnh lại vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn do ngồi trên xe tạo thành.

Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói, hành động tất cả đều mang một cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Người đàn ông này toát ra khí thế bức người từ trong ra ngoài. Dù là đại gia kinh doanh hay ông chủ lớn thì khi đứng trước mặt ông ta, tất cả đều phải cúi đầu khép nép.

“Đây đây đây…”

Trương Chấn đột nhiên mở to mắt, cả người như bị điện giật, khuôn mặt tái nhợt đến dọa người.

Mấy chục nhân viên sau lưng ông ta, trong lòng bọn họ không khỏi rơi “Lộp bộp” vài tiếng, nuốt vài ngụm nước bọt, tim thì không ngừng đập loạn xạ.

Không ai có thể giữ bình tĩnh trước mặt Diệp Thiên Long.

Lúc này, người đàn ông đó ngoài việc mặc quân phục ra thì không đeo bất cứ huân Chương chiến công nào trên người.

Nhưng Trương Chấn biết rất rõ nếu như Diệp Thiên Long lấy hết huân Chương chiến công ra thì có thể treo đầy cả bộ quần áo.

Người đàn ông này, ông ta đại biểu cho thứ mà bất kể thứ gì cũng không thể hình dung được.

Diệp Thiên Long chắp tay rồi cứ thế mà đứng ở bên cạnh xe, lạnh lùng nhìn về phía Trương Chấn.

Ba ngôi sao vàng trên vai giống như ánh mặt trời rực rỡ, tỏa sáng ra bốn phía, xuyên thẳng vào tầm mắt từng người một.

Nó khiến mắt người ta đau nhức, còn cơ thể thì run rẩy dữ dội.