Rể Quý Rể Hiền

Chương 2282



Chương 2282

“Anh, anh Vũ…” Trần Ngọc Tâm cúi đầu hô một tiếng.

“Đã tới rồi sao, ngồi trước đi.”Cao Phong đáp một tiếng.

“Được, được…” Trần Ngọc Tâm gật đầu, chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại bên cạnh, lúc này Cao Phong cũng chậm rãi xoay ghế lại nhìn Trần Ngọc Tâm.

“A!”

Trước khi Trần Ngọc Tâm hoàn toàn ngồi xuống, cô ấy đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Cao Phong, lập tức kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy.

Cô ấy đã nhìn thấy gì?

Cô ấy nhìn thấy người đàn ông ở thành phố Hà Nội, người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ấy.

Là anh, Cao Phong!

Anh làm sao có thể ở đây, chẳng lẽ anh và ông chủ Cao Phong ở đây là anh em sao?

Trần Ngọc Tâm sững sờ tại chỗ.

Cao Phong không nhịn được cười khi nhìn thấy bộ dạng này của Trần Ngọc Tâm.

Mỗi lần nhìn thấy Trần Ngọc Tâm, trong lòng Cao Phong lại cảm thấy rất thoải mái.

Trần Ngọc Tâm, Phạm Thanh Nhiên và Lâm Hướng San không giống nhau.

Xét cho cùng, Lâm Hướng San và những người khác đều là những quý cô xinh đẹp, họ đều cho mọi người cảm giác quy củ và hình thức.

Mà Trần Ngọc Tâm thì có thể được mô tả con gái rượu, tính cách đơn giản, ăn mặc mộc mạc, cực kỳ tinh khiết.

Cô ấy cũng không có tất cả những gì gọi là thời trang và gợi cảm, nhưng nhìn thấy cô ấy khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, giản dị tự nhiên không phô trương hình thức, giống như một bông sen chưa bị ô nhiễm của thế gian.

“Sao, cô không nhớ tôi sao?” Cao Phong cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Ngọc Tâm.

“Em, anh, nhớ, em nhớ chứ, anh là anh Cao Phong, người thành phố Hà Nội…”

Trần Ngọc Tâm cuối cùng cũng có phản ứng, và sau đó theo bản năng mà bật thốt ra.

“Đúng vậy, khi đó tôi đã đồng ý chuyện của cô nhưng mà lại không làm được nên cảm thấy có chút có áy náy.” Cao Phong khẽ gật đầu.

“Không phải, lúc đó em cũng sắp kết thúc việc học, nên về đi đây, cũng không thể trách anh Phong được…”

Lúc này trong lòng Trần Ngọc Tâm không còn hồi hộp, bất an như lúc đầu nữa mà thay vào đó là vô cùng vui vẻ.

Cô ấy có tính đề phòng với Cao Phong, nhưng khi đối mặt với Cao Phong, cô ấy sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa.

“Chỉ là anh Phong, anh làm sao… ông chủ ở đây..” Lúc này, đầu óc Trần Ngọc Tâm có chút rối rắm, làm sao cô cũng không thể hiểu ra.

“Tôi là Cao Phong nhưng cũng là Cao Vũ, cô hiểu không?” Cao Phong cười chỉ vào chiếc mặt nạ trên bàn.

“A!” Trần Ngọc Tâm cuối cùng cũng hiểu ra.

Cô ấy vừa nói, sao lại có hai người có giọng nói giống nhau như vậy, lại cùng họ Cao, bây giờ cuối cùng cũng biết đáp án.

Mặc dù trong lòng vẫn rất tò mò, nhưng cô ấy biết có một số chuyện thì bản thân mình không nên hỏi thêm.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem cửa hàng hoa của mình.”

Cao Phong đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Cái đó, anh Phong, anh không đeo mặt nạ à?” Trần Ngọc Tâm chỉ vào chiếc mặt nạ và hỏi.

“Không cần, gương mặt đó có quá nhiều người nhận ra.” Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Trên đường đến khu thương mại Kiên Thành hôm nay, anh gần như không có ai vây quanh.

Dù sao thì khi giải quyết các vấn đề ở khu thương mại Kiên Thành, anh đã xuất hiện trước mặt nhiều người.

Không quá lời khi nói rằng khuôn mặt đeo mặt nạ của Cao Phong bây giờ thực sự là một gương mặt nổi tiếng, được vô số người biết đến.

Vì vậy, có thể nói, bây giờ anh dùng khuôn mặt thật sự của mình thì an toàn hơn là khuôn mặt đeo mặt nạ.

Trần Ngọc Tâm khẽ gật đầu, không nói gì nữa, đi theo bước chân của Cao Phong.

Cao Phong và Trần Ngọc Tâm đang đi bộ trên đường của khu thương mại Kiên Thành, theo sau họ là một thư ký.

Lần này, không có ai nhận ra anh, cuối cùng không cần che che giấu giấu.