Rể Quý Rể Hiền

Chương 2286



Chương 2286

Tuy nhiên, cô ấy không dám.

Cao Phong một nhà siêu giàu có khối tài sản hơn nghìn tỷ sao có thể cùng cô ấy vào ăn bếp đơn sơ nấu nướng.

Sau khi Trần Ngọc Tâm vào bếp nấu ăn, Vương Ngọc Hoa đúng là không nói thêm chuyện gì với Cao Phong.

Trong lòng bà ta đã đặt định kiến với Cao Phong cho nên bà ta đã mất hết hứng thú với anh.

Không có trực tiếp đuổi khách thì đã nể mặt của Trần Ngọc Tâm nhiều lắm rồi.

“Bộp, bộp!”

Tiếng cắn hạt hướng dương của Vương Ngọc Hoa rất lớn, cả hai đều không lên tiếng.

Cao Phong chẳng những không tức giận chút nào, hơn nữa còn cảm thấy hơi buồn cười.

Làm ra vẻ?

Anh đã nhìn thấy rất nhiều!

Không nói đến cái gì khác, đạo hạnh của Vương Ngọc Hoa này còn kém hơn Kiều Thu Vân rất nhiều.

Cao Phong chịu đựng Kiều Thu Vân hơn ba năm, làm sao có thể vì mấy lời của Vương Ngọc Hoa mà tức giận?

Tâm trạng lúc này của anh đã bình tĩnh hơn trước vô số lần.

Ngay sau đó, Trần Ngọc Tâm đã chuẩn bị bữa ăn và mang tất cả chúng lên bàn.

Một đĩa rau xào theo mùa, một đĩa thịt xông khói tự làm cắt lát và rắc gia vị, và một miếng thịt lợn rán nhỏ theo kiểu nông dân, một đĩa salad rau củ.

Còn có món canh mướp dưỡng nhan, tất cả đều được bày ra trên bàn.

Bốn món và một món canh, đơn giản và thuận tiện.

“Cao Phong, không nhà không có gì nhiều, xin đừng ghét bỏ.”

Trần Ngọc Tâm lấy khăn lau tay, ngượng ngùng nói.

Phảng phất như Cao Phong mới là chủ nhân của ngôi nhà này.

“Đã rất tốt rồi, thật sự rất tốt.” Cao Phong tự đáy lòng nói.

Đã ăn bao nhiêu nhà hàng năm sao, thật ra ở đâu cũng không ngon bằng bốn món đơn giản và một món canh này.

“Khách sáo như vậy làm gì…” Vương Ngọc Hoa không khỏi lẩm bẩm.

Trần Ngọc Tâm và Cao Phong liếc nhau rồi cười, cả hai không nói gì với Vương Ngọc Hoa.

Ba người cùng vây quanh bàn ăn, trong lòng có một chút ấm áp.

Về phần bố của Trần Ngọc Tâm, ông ấy làm việc bên ngoài quanh năm nên không có ở nhà.

“Ăn thử xem, đây là thịt khô mẹ em tự làm.” Trần Ngọc Tâm gắp một miếng thịt ba chỉ vào bát của Cao Phong.

Cao Phong cũng không khách sáo chút nào, chủ động cầm lấy bát của mình.

Anh phải nói rằng kỹ năng nấu ăn của Trần Ngọc Tâm khá tốt.

Những món ăn bình dị được cô chế biến khiến người ăn không thể nào quên.

“Thật ngon, thật sự rất ngon.”

Cao Phong gắp một đũa rau, ăn với cơm.

Trần Ngọc Tâm rất vui, cầm đũa trong tay, cô ấy vừa ăn đồ ăn, vừa nhìn Cao Phong.

Đơn giản, giản dị.

Cuộc sống như thế này đã khiến cho thân thể và tâm trí căng thẳng của Cao Phong mấy ngày qua đều thả lỏng.

Người bình thường cũng có hạnh phúc của người bình thường.

Cao Phong đột nhiên phát hiện ra tại sao mình thích nhìn thấy Trần Ngọc Tâm.

Bởi vì cuộc sống như thế này chính là điều mà anh mong muốn tận sâu trong trái tim mình.

Có lẽ, sau khi lấy được nhà họ Cao, anh có thể mang theo Kim Tuyết Mai và tận hưởng cuộc sống như thế này.

“Hừ!”

Vương Ngọc Hoa nhìn dáng vẻ ăn cơm của Cao Phong bà ta không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Cao Phong ăn cơm chính là ăn cơm, không cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng trong mắt Vương Ngọc Hoa, Cao Phong đã trở thành một người chưa ra xã hội.

Những người giàu có ngoài kia làm gì có ai ăn cơm như Cao Phong?