Nghe được âm thanh không hề thay đối chút nào này, trong lòng Trình Thanh Cẩn khẽ run lên.
Lúc trước ông ngồi ở vị trí giám định, cảm thấy ông Tống căn bản sẽ không đưa ra đồ gì tốt, cho nên cũng không chú ý đến những chỉ tiết này.
Nhưng lúc này, ông cảm thấy có gì đó không tâm thường.
"Hai người các ông giúp tôi câm bát sứ, lấy tay bao lại hết bên ngoài bát sứ."
Lúc này, Trình Thanh Cẩn bảo hai ông lão bên cạnh nâng cái bát sứ lên.
Hai người bốn bàn tay, bao chặt bát sứ lại, chỉ lộ ra một khoảng nhỏ.
Ánh mắt Trình Thanh Cẩn nặng nề, dừng lại một chút rồi lại đưa ngón trỏ ra, gảy cái bát một cái.
"Đinh!"
Tiếng động lanh lảnh êm tai, không hê yếu đi chút nào.
"Chuyện này..."
Trình Thanh Cẩn mở to hai mắt nhìn.
Mà tiếng cười vang của những người ở dưới đài cũng im bặt trong nháy mắt.
Bọn họ cũng không phải không biết gì, cho nên bây giờ đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi gõ vào đồ sứ sẽ phát ra tiếng lanh lảnh, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Dù là chén trà thủy tính hay là bát sứ thì đều sẽ phát ra tiếng lanh lảnh.
Nhưng nếu dùng tay năm chặt cả chén trà, tiếng đánh liên sẽ trở nên trầm đục.
Đó là vì bất kỳ thanh âm nào cũng cần phải có sóng âm mới truyền đi được.
Mà bàn tay là vật chản sóng âm tốt nhất, bàn tay nằm càng chặt thì ly pha lê sẽ càng rung động yếu đi, cho nên tiếng sẽ trở nên trầm đục.
Nhưng bát sứ này đã bị bốn bàn tay bao lại chặt chẽ nhưng vẫn phát ra được tiếng động lanh lánh như vậy.
Chuyện này...
Chắc chản là không bình thường.
Trình Thanh Cẩn nhẹ nhàng cầm lấy bát sứ, lân này động tác vô cùng cẩn thận, dường như sợ làm nó hỏng.
"Ý cậu là sao?"
Lần này, Trình Thanh Cẩn dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn Cao Phong.
"Bê ngoài của cái bát sứ này đúng là đồ vật hiện đại!"
"Cho nên tôi nghĩ bên trong cái bát sứ này hẳn có cái gì đó không bình thường."
Giọng điệu của Cao Phong rất tự tin.
"Vậy cậu muốn tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng đâu thể đập nát cái bát sứ này ra được?"
Trình Thanh Cẩn nhắm mắt lại, cố ý hỏi như vậy.
"Ông Cẩn nói đùa...
Chắc hẳn trong hiệp hội đồ cổ sẽ có nước hòa tan đặc biệt đúng không?"2084662_2_25,60
Cao Phong cười một tiếng trả lời.
"Cậu còn biết về vật đó à? Không đơn giản nha!"
Trình Thanh Cẩn đầu tiên là sững sờ, sau đó không che giấu chút nào nỗi kinh ngạc đối với Cao Phong.
Loại nước hòa tan đặc biệt đó sản xuất rất phức tạp, nhờ thế có thể hòa tan rất nhiều thứ.
Nhưng những đồ vật có nhiêu năm tuổi thì sẽ không bị ăn mòn.
Về phần nguyên lý, ngay cả chính Trình Thanh Cẩn cũng không biết, bởi vì ông ta cũng rất ít khi dùng thứ này.
Suốt ba mươi năm, Trình Thanh Cẩn chỉ dùng hai lần.
Nhưng chàng thanh niên Cao Phong này lại biết đến thứ đồ này, chuyện này quả thật làm cho Trình Thanh Cẩn rất kinh ngạc.
Lúc này, hơn trăm người ở hiện trường đều nhìn hai người không chớp mắt.
Lỗ tai thì căng lên nghe hai người nói chuyện.
Lúc này Cao Phong và Trình Thanh Cẩn mới là nhân vật chính.
Những người khác đều chỉ là người xem.
"Hơi biết một chút."
Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
Nhưng lại có rất nhiều người ở dưới đài căn bản chưa từng nghe tới nước hòa tan đặc biệt.
Chỉ có một số người thật sự đã tham gia nghiên cứu ở giới cổ vật hơn mười năm trở lên người mới được vinh hạnh nhìn thấy tận mắt.
Bởi loại nước hòa tan đặc biệt đó rất hiếm, mỗi một giọt đều vô cùng quý hiếm.
Nếu không phải đồ cổ có giá trị rất lớn thì căn bản không có tư cách sử dụng.
"Hơn mười mấy năm tôi giám định đồ cổ vẫn chưa từng có loại đồ cố nào có tư cách sử dụng loại nước hòa tan đó."
"Dù sao, nước hòa tan nảy cân phải được nghiên cứu chế tạo cực kỳ phức tạp, cũng cực kỳ trân quý."
"Nếu dùng cho đồ cổ có giá trị không cao thì rất là lãng phí."
Trình Thanh Cẩn hơi do dự.
"Ông Cẩn, ông cứ tin tôi đi.
Thứ nảy tuyệt đối sẽ không làm cho ông thất vọng."
Cao Phong khoanh tay đứng, ánh mắt bình tĩnh đối mặt với Trình Thanh Cẩn.
Trình Thanh Cẩn do dự một chút, cuối cùng vẫn khoát tay nói: "Được rồi! Lấy nước hòa tan tới đây."
Hai ông lão ngôi bên cạnh lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngôi, đi vào trong hậu trường lấy nước hòa tan.
Loại đồ vật như thế mà để cho nhân viên cầm, bọn họ cũng sẽ không yên tâm.
Rất nhanh chóng, một bình chất lỏng không màu được cầm đến.
Bình thủy tinh đựng chất lỏng và muỗng dùng để múc đều được đặc chẽ.
Vì đế cho tất cả mọi người thấy được rõ, Trình Thanh Cẩn cầm lấy bát sứ, úp lên trên mặt bàn.Trình Thanh Cẩn thở một hơi thật dài, sau đó từ từ mở bình thủy tinh ra, lấy ra một cái thìa nhỏ cũng được đặc chế.
Vào lúc này, đám người ở trong hội trường lặng ngắt như tờ, trừng to mất nhìn theo động tác Trình Thanh Cẩn.
Ngay cả Cao Phong lúc này cũng vô cùng chờ mong, đôi mắt chăm chú nhìn Trình Thanh Cẩn.
Động tác của Trình Thanh Cẩn rất cẩn thận, lấy hai giọt nước hòa tan, sau đó nhỏ lên trên bát sứ.
"Tách!"
Hai giọt chất lỏng trong suốt rơi lên trên bê mặt bát sứ.
Ánh mắt của mọi người vội vàng nhìn về hướng đó.
Một giây, hai giây, mười giây trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
"Ha ha hai Cao Vũ, anh cũng có bản lĩnh lắm, làm mọi người mất thời gian theo anh như vậy?"
Dương Tuấn Minh cười thật to, chỉ vào Cao Vũ kêu lên: "Tôi cho anh biết..."
"Ngậm miệng!"
Bỗng nhiên, Trình Thanh Cẩn ở trên đài đột nhiên giận dữ mảng.
Dương Tuấn Minh nghẹn lời, nhanh chóng nuốt lời nói tiếp theo xuống.
Lúc này mọi người mới phát hiện, mắt của Trình Thanh Cẩn đang trừng lớn.
Mà chiếc bát sứ...
"Trời ạI Thay đổi rồi! Bề ngoài thay đổi, hiện ra thứ bên trong rôi! "Là màu đen, bên trong là một thứ màu đen!"
Nhìn thấy chỗ bát sứ bị hòa tan chậm rãi thay đổi màu sắc, rất nhiêu người đều không ngừng kinh ngạc.
Mà Trình Thanh Cẩn thấy cảnh này thì trong lòng chấn động.
Với mắt nhìn của ông ta thì có thể ngay lập tức nhìn ra đồ cổ nào có giá trị.
Màu đen này, và cách nung đặc biệt...
Trình Thanh Cẩn không kịp nghĩ nhiều, lại lấy thêm ít nước hòa tan, nhỏ lên trên bát sứ.
Thứ này vô cùng quý, cho dù là ông cũng phải dùng tiết kiệm.
"Tách!"
Nước hòa tan lại được nhỏ lên trên bát sứ, màu đen lại loang ra lớn hơn.
"Ôi, cái này..."
Động tác của Trình Thanh Cẩn không hê ngừng, lại nhỏ một giọt nước hòa tan lên trên bát sứ.
Vào lúc lấy nước hòa tan, Trình Thanh Cẩn còn rất tiếc của, nhưng lúc này ông ta không thèm để ý nữa.
"Tách! Tách!"
Một giọt lại một giọt nước hòa tan nhỏ lên trên bát sử.
Mà chất liệu bình thường ở bên ngoài bát sứ cũng dần dần bị hòa tan, lộ ra nhiều diện tích hơn.
Trong lòng của Trình Thanh Cẩn đã vô cùng hồi hộp.
Trong đầu ông ta đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất khó tin.
Một giây sau, Trình Thanh Cẩn đeo găng tay vào, câm bát sứ lên, nhỏ hai giọt nước hòa tan vào trong sứ.
Trong chén xảy ra chuyện gì, mọi người không thể nhìn thấy, chỉ có thể thông qua biểu cảm trên mặt Trình Thanh Cẩn để phán đoán.
Mười giây trôi qua, sắc mặt Trình Thanh Cẩn bỗng nhiên trở nên đỏ bừng.
Dường như đã gặp phải chuyện gì đó làm ông vô cùng kinh ngạc.