Hơn một tháng sau, bữa tiệc diễn ra tại một khách sạn sang trọng với sự góp mặt của những ông lớn của hầu khắp các ngành, còn có sự tham dự của các ngôi sao, đại sứ đại diện nhãn hàng. Mỗi người xuất hiện đều khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy xinh đẹp, bữa tiệc hào nhoáng lấp lánh với những món trang sức đắt đỏ. Trước khi đi, Viên Viên đã suy tính: ‘Mình sẽ làm theo kịch bản, cứ thế bò lên giường nam chính. Tới lúc lấy nhau rồi, mình không tin mình không có cách khiến anh ta yêu mình.’
Chỉ cần cô không vào nhầm phòng như tiểu thuyết gốc, mây mưa đúng với nam chính thì những chuyện tồi tệ sau đó sẽ không diễn ra. Nhưng nghĩ lại, cô có chút tiếc nuối cho Lâm Đoàn. Làm như vậy cứ như bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Lâm vậy.
“Nhưng chịu thôi. Mình không phải chính mình, mình phải làm nhiệm vụ.”
Vậy nên trong bữa tiệc, mặc dù tay trong tay với Lâm Đoàn nhưng mắt cô vẫn cứ tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, Lục Hoài cũng xuất hiện với một cô gái ở bên cạnh.
Không hổ là nữ chính ngôn tình, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người của cô ấy khi được khoác lên mình lớp áo lại càng thêm lộng lẫy hút mắt. Một vài người tinh ý nhận ra có vẻ như cô và cô ấy đã “đụng hàng”. Lúc này chính là lúc mà sự tự tin làm chủ cuộc chơi là yếu tố sống còn. Lâm Viên Viên là tiểu thư nhà tài phiệt được nuôi dưỡng từ bé, khí chất toát ra trên người đương nhiên là khác hẳn với cô nàng vịt vừa hóa thiên nga, lại còn nhút nhát như Tiểu Tinh. Sự nổi bật của cô thành công thu hút người khác chú ý hơn, Tiểu Tinh lại chìm xuống và trở thành trò cười trong miệng người khác.
“Xin chào, chào mừng hai người tới dự tiệc.” Lục Hoài bắt tay Lâm Đoàn, cụng ly với nhau nhưng ánh mắt hắn vẫn cứ dán trên chiếc váy của cô. Một cái nhíu mày xuất hiện trên gương mặt điển trai ấy. Cô mỉm cười cụng ly với Tiểu Tinh: “Chào cô, lại gặp nhau rồi.”. Đam Mỹ H Văn
“Chào cô Lâm.” Đương nhiên Tiểu Tinh cũng nhận ra sự giống nhau giữa hai chiếc váy. Sự xấu hổ hiện rõ trên gương mặt ngây thơ kia. Có lẽ lúc này cô ấy đang cảm thấy rất nhục nhã và còn cảm thấy Lục Hoài nhất định cố tình làm mình bẽ mặt.
Sau đó, có vẻ như Lục Hoài đã cho người gấp rút chuẩn bị một bộ váy khác cho Tiểu Tinh - một bộ váy màu hồng phấn xinh xắn được mang tới khách sạn ngay sau đó. Nhưng hình như Tiểu Tinh không chịu phối hợp, chỉ khoảng ba mươi phút sau, cô ấy mặc bộ trang phục công sở bình thường, khóc lóc chạy khỏi hội trường.
‘Thật tội nghiệp.’ Viên Viên vừa nâng ly vừa nghĩ. ‘Hẳn cô ấy cảm thấy Lục Hoài nhất định đang trêu đùa mình và lấy mình ra làm trò cười.’
“Viên Viên, nãy giờ em uống hơi nhiều rồi.” Lâm Đoàn cản lại khi thấy cô có ý định uống tiếp ly rượu thứ sáu bảy gì đó. Thật ra Viên Viên vẫn tỉnh, vì có thuốc giải rượu đặc biệt mà cô đổi từ hệ thống. Mắt thấy Lục Hoài đã ra ngoài, cô vờ nói: “Ừm… em cũng có chút mệt rồi. Em lên phòng nghỉ một lát được không?”
‘Cơ hội của mình tới rồi, phải nhanh lên.’
Nghĩ xong, không đợi Lâm Đoàn trả lời, cô đã lảo đảo mở cửa ra ngoài. Không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm thấy anh như sững lại ngay lúc đó, rồi lập tức quay đi đâu đó. Nhân viên khách sạn thấy cô đi đứng hơi lảo đảo thì lại đỡ và dẫn cô tới một dãy phòng: “Mời tiểu thư nghỉ ngơi, đây là dãy phòng chuẩn bị cho khách.”
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười, gật đầu rồi bước vào. Cô chọn trong hệ thống hai loại thuốc kích dc, một loại uống và 1 loại qua mùi hương, đểu là loại mạnh nhất. Cô tự uống loại thuốc đó, loại kia thì xịt lung tung lên người mình. Độ năm phút sau, chờ cho nhân viên đã rời đi, cô mới mở cửa ra ngoài. ‘Để xem nào. Theo nguyên tác thì phòng của nam chính là 701, phòng đầu của tầng 7.’*
Căn phòng đó cách phòng cô khá xa, hẳn là khu riêng cho chủ tiệc. Lúc đi ngang qua phòng 702 với cánh cửa còn mở, cô còn nghe thoang thoảng mùi thuốc và tiếng bàn bạc gì đó. Cô thầm nghĩ: ‘Cách âm ở đây không tốt à? Sao lại nghe giọng từ phòng bên cạnh rồi?’
Viên Viên lảo đảo bước vào căn phòng bên cạnh, cửa không khóa, mà có khóa thì cũng chẳng sao cả. Cả căn phòng tối đen như mực, thậm chí còn không có chút ánh sáng nào. Trong nhà vệ sinh cũng không nghe tiếng nước chảy, không có mùi thuốc lá hay tiếng nói. Cô nhíu mày. ‘Nhầm phòng?’
Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, cô liền muốn xoay người lại bỏ ra ngoài. Cô không tin mình bị bẫy. Bây giờ thuốc đã uống, nếu bị bẫy thì e là rắc rối to.
Chợt, có một ánh sáng le lói từ hành lang hắt vào, cánh cửa được mở ra rồi nhanh chóng bị đóng lại, cô còn có thể nghe thấy tiếng chốt cửa. Một chút hoảng loạn dâng lên trong lòng cô, nhưng một mùi hương sực vào mũi khiến cô như choàng tỉnh.