Viên Viên nhận ra mình nhầm nên lùi về sau, nhẹ giọng bảo: “Không sao, em chỉ hơi chóng mặt một chút.”
Với lời nói lấp lửng đó, gia đình lại vào bàn ăn. Khung cảnh từ nãy đến giờ dễ gợi cho người ta suy nghĩ đến viễn cảnh của một gia đình đầm ấm hạnh phúc với những con người hiền lành lễ độ. Nhưng thực chất, Lâm gia không phải là một nơi ấm cúng đến vậy.
Cô không phủ nhận rằng ba mẹ Lâm rất tốt với Viên Viên, gần như có thể cho cô mọi điều mà cô muốn như một đứa con gái. Nhưng họ lại rất kiểm soát và luôn muốn đảm bảo mọi thứ, đặc biệt là Viên Viên, làm theo ý mình. Lâm gia xa hoa giống như một cái lồng son mà Viên Viên chính là con búp bê xinh đẹp bị cầm tù trong đó. Sự kiểm soát ngầm này di truyền đến đời của Lâm Đoàn lại thành một tai họa.
‘Nhà họ Lâm chỉ có một đứa con trai, vậy nên từ nhỏ anh ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực. Từ khi có Viên Viên anh ấy lại không còn được quan tâm nên sinh ra tính tình biến thái, hình thành tâm lý chống đối xã hội và cuồng kiểm soát tới mức vặn vẹo. Giống một tên có máu S thái quá…’
Gương mặt cô hơi đỏ lên khi nhớ lại những đoạn tình tiết có liên quan. Lúc ngẩng mặt lên, cô thấy Lâm Đoàn đang nhìn mình với một ánh mắt sâu thẳm không rõ ý vị. Điều này làm cô có chút chột dạ. Ừm… dù sao trên danh nghĩa cũng là chồng cô, lỡ anh có loại sở thích biến thái nào đó thì cũng là cô…
Khụ! Không phải, mục tiêu của anh là nữ chính!
“Em không ăn mà nghĩ linh tinh gì vậy?” Lâm Đoàn đột ngột lên tiếng và gắp cho cô một miếng thịt bò. “Ăn nhiều một chút, đừng nghĩ linh tinh nữa.”
“Dạ…” Cô có cảm giác Lâm Đoàn nhìn cô có chút kì quái. ‘Mình bị ảo giác sao? Anh ấy nhìn mình như vậy làm gì? Ăn được sao?’
- .-.-.-.-.-.-.-
Kết thúc bữa ăn, Lâm Viên Viên lấy cớ chưa khỏe hẳn để quay về phòng mình. Mặc cho mọi nỗ lực của cô, không có bất cứ hồi âm nào từ phía hệ thống. Gọi nhiều đến phát cáu, cô lẩm bẩm mắng: “Hệ thống khốn kiếp! Anh không cho tôi nhiệm vụ thì tôi biết phải làm gì bây giờ?”
Lăn lộn trên giường một lúc, cô bình tĩnh nghĩ lại: “Chỉ đưa mỗi tiểu thuyết gốc, vậy chắc mình chỉ cần làm theo là được nhỉ? À không, cũng có thể là công lược nam chính…”
Nhưng dù là gì đi nữa thì cũng phải tiếp cận nam chính mới được. Làm sao đây ta…
“Tôi mong là sáng mai lúc tôi thức dậy thì sẽ nhận được hồi âm từ anh đó hệ thống.”
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Ở một căn phòng khác, Lâm Đoàn ngồi bên bàn làm việc nhưng không thể tập trung. Mắt anh rời khỏi xấp giấy tờ, di chuyển đến tấm ảnh trên bàn. Trong ảnh là một đôi nam nữ vào ngày tốt nghiệp cấp 3 của anh. Viên Viên lúc ấy mười bốn, đang độ trổ mã nhưng vẫn xinh đẹp động lòng, toát lên một vẻ tươi trẻ khỏe khoắn.
Nhưng điều khiến anh bận lòng chính là những thứ kì lạ mình thấy từ chiều. Từ lúc bước vào nhà, anh đã nhìn thấy những dòng chữ cứ liên tục thay đổi trên đầu Viên Viên. Nhưng dường như chỉ có một mình anh nhìn thấy nó. Đọc một lúc, anh ngầm đoán được đó là suy nghĩ của cô. Cho tới cái đoạn cô nghĩ anh…
“Chậc… chuyện quái quỷ gì vậy?” Anh là người theo chủ nghĩa vô thần, đột ngột xuất hiện mấy thứ đó làm anh có chút phân tâm. Nghĩ là mình làm việc nhiều nên sinh ra ảo giác, anh quyết định đi ngủ sớm. Đêm đó là một giấc mơ dài…
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-
Sáng hôm sau, ba mẹ Lâm ra sân bay sớm nên không cần tiễn. Hôm nay cũng có cuộc hẹn với đối tác quan trọng nên Viên Viên dậy chuẩn bị từ sớm. Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định ăn sáng ở nhà với Lâm Đoàn.
“Anh dậy sớm vậy?” Cô cười nhẹ. ‘Dù gì bây giờ trên danh nghĩa vẫn là hôn thê, nên cư xử tốt một chút, tránh gây rắc rối về sau.’
“Anh tưởng em không thích phong cách này?” Anh liếc mắt nhìn cô. Bình thường Lâm Viên Viên là cô tiểu thư mẫu mực với váy dài qua gối, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nhìn rất dịu dàng nữ tính, toát lên vẻ thành thục trầm ổn. Nhưng hôm nay cô chọn một chiếc đầm trắng nhẹ nhàng có thắt nơ và tay phồng, tạo cảm giác gì đó ngây thơ hơn.
Càng ngây thơ, lại càng làm người ta muốn siết lấy.
“À… hôm nay gặp đối tác, theo ý đối tác một chút cũng tốt.” Cô nói đối không chớp mắt. ‘Nếu biết mình cố tình làm theo phong cách mà Lục Hoài thích, không biết anh ấy sẽ có phản ứng gì ha?’
Lâm Đoàn nhìn cô, vẻ mặt hơi đanh lại: “Hôm nay em đi gặp Lục tổng của JW?”
“Đúng rồi, là một hợp đồng lớn cho nên em muốn chỉn chu một chút.” Còn vì kế hoạch của cô nữa.
“Cẩn thận với anh ta một chút, nghe nói gần đây bên cạnh anh ta có một bóng hồng, một cô gái có xuất thân bình dân với vẻ ngoài trong sáng…” Giọng Lâm Đoàn nhỏ dần.
‘Vậy là nam nữ chính gặp nhau rồi à? Rắc rối rồi đây…’ Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn rất bình thản trả lời: “Có gì mà phải cẩn thận đâu?”