Hoàng Phong buông cổ chân đã bị hắn hành hạ đến hiện lên vết xanh tím xuống, tiếp tục cầm lấy bên còn lại lên khiến cho Mai Linh kinh hãi đến mức muốn chết đi:
- "Đ...đừng...làm...ơn..."
Cô khó khăn thều thào van xin, đau đớn khiến cho gương mặt xinh xắn không còn chút máu, trắng xanh như tờ giấy.
Thế nhưng người đàn ông vẫn lạnh lùng nhìn cô, siết chặt bàn tay, tàn nhẫn vặn khớp xương cứng rắn.
Tiếng hét thất thanh một lần nữa vang lên, Mai Linh đau đớn đến cong người, cô rơi xuống giường, thân thể tái nhợt lạnh ngắt như được tẩm đá, hơi thở mỏng manh đến mức gần như không cảm nhận được.
Thế nhưng Hoàng Phong vẫn không có chút cảm xúc gì nhìn xuống thiên thần mà hắn tôn sùng nhất bị chính bàn tay nhuộm đầy máu tươi của mình bẻ gãy đôi cánh, mặc cho cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, hắn vẫn nhẫn tâm chặt đứt đường lui của cả hai.
- "Đã cảnh báo em đừng để tôi phát điên, là em cứng đầu không nghe, Mai Linh, phải cho em trả giá một lần, nhớ kỹ những đau đớn này để từ đây đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi nữa".
Hoàng Phong cúi đầu ôm lấy cô vào lòng, bàn tay mơn trớn gương mặt xinh đẹp, hôn lên hàng nước mắt đang tuôn trào hai bên khóe, hắn vuốt ve đôi vai tròn trịa quyến rũ, giờ phút này, dáng vẻ của hắn chẳng khác nào một tên biến thái mắc bệnh tâm thần.
- "Em đừng lo, tôi chỉ làm cho em trật khớp thôi, chân em vẫn sẽ đi lại được, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì từ nay tôi vẫn sẽ yêu thương cưng chiều em như trước, có được không?"
Si mê hôn lên hai gò má trắng bệch, hắn dịu dàng thì thầm bên tai cô. Thế nhưng Mai Linh hiện tại cả người đờ đẫn như đã chết, cô chỉ im lặng nằm đó chẳng khác nào con búp bê bị hư, thành công lại một lần nữa khơi lên lửa giận trong lòng hắn.
- "Mai Linh, em đừng ngoan cố, chỉ cần em chịu nghe lời, bất kể thứ gì tôi cũng sẽ đồng ý với em".
Đưa tay mơn trớn thân thể trắng nõn mịn màng vẫn còn vài đường lằn roi mờ nhạt, hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên mái tóc xõa tung trên nền gối trắng xóa, nửa gương mặt nhợt nhạt của người con gái dưới thân vẫn vùi trong gối, thẫn thờ nhìn vào vô định.
- "Mai Linh!"
Hoàng Phong rít qua kẽ răng, hắn nắm chặt lấy cánh tay yếu đuối buông thõng sang một bên mà thô bạo lật người cô lại, đôi mắt phượng chứa đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần chằng chịt vết thương của người dưới thân.
Đưa tay cởi lấy chiếc thắt lưng bằng da bò cao cấp trên người xuống, hai tiếng vút xé gió vang lên, móc kim loại sáng bóng lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
- "Em đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, một roi này của tôi em chịu không nổi đâu".
Giận dữ có thể làm người ta mất khôn, nhưng điên tình thì lại có thể khiến cho kẻ khác mất mạng. Tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất, nhưng chính nó cũng là thứ đáng sợ nhất.
Hoàng Phong đang bị hờn ghen khống chế toàn bộ tâm trí, bởi vì quá mức quan tâm đến Mai Linh, thế nên hắn dễ dàng bị cô điều khiển cảm xúc của mình.
Mặc cho kẻ si tình kia đã nổi cơn tam bành, Mai Linh thấy chết không sờn mà bỏ qua những lời cảnh cáo của hắn, cô vẫn miệt mài chìm ngặp trong thế giới vô hồn của bản thân, xem sự hiện diện của hắn như không khí.
Hai tiếng "chát" bất ngờ đánh động vào không gian, thứ âm thanh của roi da khi tiếp xúc với thể xác của người con gái tựa như mũi khoan bén nhọn không ngừng khoét sâu vào tâm trí.
Mai Linh dù cho nhận đau đớn nhưng vẫn không phản kháng, mày liễu chỉ hơi nhíu lại, dáng vẻ quật cường khiến cho Hoàng Phong càng tức giận hơn.
Nghiến chặt răng, hắn xuống tay không thương tiếc, thắt lưng da quật vào tấm lưng trần của cô để lại vô số những đường dài rướm máu ngang dọc khắp nơi, nơi xương cánh bướm xinh đẹp còn hiện rõ từng lằn to đáng sợ.
Nhành mai trắng mong manh rơi rụng tả tơi mặc người giày xéo, thế nhưng dù cho có nát tan thì vẫn diễm lệ đến nhức nhối.
Chờ cho đến khi hắn có thể bình tĩnh lại thì toàn bộ cơ thể cô đã trải đầy những vết thương xanh tím, thậm chí còn có vệt máu ứ động vắt ngang qua đường roi cũ mà mẹ cô đã để lại.
Hoàng Phong bây giờ mới tỉnh ngộ, như hít phải một hơi lạnh, hắn run rẩy không dám chạm vào Mai Linh, đôi con ngươi lung linh vốn dĩ luôn lanh lợi lấp lánh giờ đây lại mờ mịt vô hồn.
Đánh rơi chiếc thắt lưng xuống sàn, người đàn ông nửa bò nửa quỳ lao đến cạnh giường, không ngừng tự tát vào mặt mình đến tứa máu:
- "Anh xin lỗi, đều là tại anh, đều là lỗi của anh, là anh khốn nạn, là anh đáng chết..."
Hắn nắm lấy tay cô, quỳ xuống trước gương mặt ướt nhòe nước mặt. Lửa giận qua đi, hắn kinh hoàng phát hiện ra những hậu quả mà mình đã để lại trên thân thể người con gái mà bản thân trân quý nhất, trong lòng không khỏi đau đớn cùng hối hận.
- "Mai Linh, anh xin lỗi..."
Mai Linh mặc kệ hắn có khốn đốn đến đâu vẫn lẳng lặng không đáp, chỉ có nơi khóe mi run run đẫm nước là lệ nóng đang còn lăn dài.
Gương mặt xinh xắn trắng nõn chỉ to bằng lòng bàn tay của hắn đang yên giấc. Cô nằm sấp, tóc dài đen bóng xõa tung trên nền gối trắng xóa, hai chân đã được băng bó cẩn thẩn, phần lưng đang bôi thuốc vẫn còn chưa khô, mi mắt mỏng manh tựa như bức màn trong suốt vẫn luôn nhắm chặt, hoàn toàn không thấy được hình ảnh người đàn ông đang phủ phục bên cạnh mình mà bật khóc trong câm lặng:
- "Mai Linh, anh xin lỗi, anh sai rồi, làm ơn đừng bỏ rơi anh mà, anh sợ lắm".
Hoàng Phong nắm chặt lấy bàn tay của người yêu đặt lên đôi môi lạnh buốt, từng giọt lệ rơi xuống ướt đẫm.
Một ngày sau khi Mai Linh rời đi hắn đã không còn liên lạc được với cô nữa, ban đầu hắn cho rằng cô thật sự đang bận việc gì đó, nhưng sau này hắn lại phát hiện ra định vị đã bị cô hủy từ lâu, số điện thoại cũng không còn dùng, tất cả mọi thứ bị cô xóa không còn dấu vết, cho đến khi bọn đàn em mà hắn đã sai đi điều tra trước đó vội vã trở về thông báo thì hắn mới hay tin cô sắp kết hôn.
Không cần nói cũng biết, cảm xúc khi nhận ra mình đã bị lừa của hắn điên cuồng đến thế nào.
Trong phòng, sau khi người báo tin vừa dứt lời liền nghe được một loạt đổ vỡ, không gian trong phút chốc lặng ngắt như tờ, không có ai dám thở mạnh, sợ là mình vô tình chọc đến người đàn ông như con thú dữ đang lồng lên sau khi bị đâm một dao đầy đau đớn.
- "Sao lại như vậy được, sao lại như vậy được!"
Có nằm mơ Hoàng Phong cũng sẽ không tin được Mai Linh lại dám qua mặt hắn như thế này, thảo nào từ khi trở về hắn đã thấy cô có vẻ kì lạ, chắc chắn là khi đó cô đã biết rõ mọi việc cho nên đã xem lần gặp đó của hai người là lần từ biệt cuối cùng, nên mới nhiệt tình lại ngoan ngoãn đến vậy.
- "Em tàn nhẫn thật đấy Mai Linh".
Hắn bị cô chọc giận đến nỗi phải ngẩn đầu bật cười, thân thể to lớn nhờ vào bàn làm việc chống đỡ mới không ngã xuống, ngay lúc này, hắn thật sự rất muốn rạch nát lồng ngực của người con gái độc ác kia ra, muốn xem thử liệu trái tim của cô có còn đập hay không, sao lại có thể đối xử với hắn như vậy.
Con thỏ con được hắn nuôi bên cạnh nay đã lớn rồi, không chỉ vậy mà còn biết cách dùng thủ đoạn lợi hại nhất để bẫy hắn nữa.
Hoàng Phong siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, quai hàm bị nghiến đến mức bạnh ra, gân xanh nổi dọc hai bờ thái dương.
Nếu Mai Linh đã tuyệt tình, vậy thì hắn cũng không còn gì để có thể tiếp tục dung túng cho cô.
- "Má, má nói vậy là sao? Tại sao má lại là người để Mai Linh đi được?"
Ngồi trong phòng khách, bà Tuyết kinh hãi nhìn mẹ chồng của mình, dù cho bản thân vừa thú nhân một chuyện tương đối khủng khiếp, thế nhưng bà nội vẫn nhàn nhã ngồi uống trà, dáng vẻ tao nhã từ tốn.
- "Chẳng sao cả, con bé yêu ai thì tao để nó đến với người đó, tại sao lại cứ phải ép buộc nó nghe theo ý của bây?"
- "Nhưng mà hôn lễ đã chuẩn bị hết rồi, nhà trai cũng đã sang đông đủ, má làm như vậy..."
- "Làm vậy thì sao?"
Bà nội cắt ngang lời nói của con dâu của mình, đặt mạnh tách trà xuống bàn đánh cạch, nước trà trong tách sóng sánh chao lượn mấy vòng văng tung tóe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đối diện.
- "Đây là ý của bây, là bây một hai ép nó phải kết hôn, chứ đâu phải do nó muốn".
Nghe vậy, bà Tuyết im lặng không đáp, lông mày câu chặt vào nhau, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nắm lại.
- "Tuyết, chính con ngày xưa cũng đã từng chịu khổ sở như con bé bây giờ, vậy thì tại sao con lại muốn con của con đi theo vết xe đổ đó một lần nữa?"
Bản thân bà nội cũng cảm thấy đau lòng vì tội lỗi năm đó của mình khi cố chấp ép duyên hai người trẻ để rồi ai nấy đều nhận về kết cục cay đắng, có lẽ cái chết của con trai chính là sự trừng phạt mà ông trời muốn gia đình bà phải gánh chịu.
- "Má, đã là phận con cháu trong nhà, sao lại có thể cãi lời người lớn được..."
Bà Tuyết nghẹn ngào nói, đôi mắt chất chứa những uất nghẹn chôn giấu suốt bao năm về mối tình dang dở của bà và người đàn ông vì đau thương mà đã biệt vô âm tín kia.
- "Con ơi đã là năm bao nhiêu rồi? Sao con lại có thể giữ cái suy nghĩ đó trong đầu mãi vậy? Chẳng lẽ con muốn ép con bé đến chết mới vừa dạ hay sao?"
Có thể do đã chuyển sang nước ngoài sống một thời gian dài, những tư tưởng lạc hậu cũ kỹ đó cũng phai nhòa theo năm tháng, bây giờ đối diện với hình ảnh của bản thân ngày đó, bà nội chỉ một lòng muốn đền bù những oan nghiệt mà mình đã gây nên.
Bước đến bên cạnh người con dâu bao năm thủ tiết vì con trai của mình, bà ngồi xuống, thân mật nắm lấy bàn tay gầy gò đã chai sần vì vất vả.
- "Tuyết, má xin lỗi vì những gì năm đó đã gây ra cho con, bây giờ cha của hai đứa nhỏ cũng đã không còn, nếu có thể...má hy vọng con có thể bước đi bước nữa, tìm được một người thật lòng đối xử tốt với con".
- "Má..."
Bà Tuyết kinh ngạc quay sang nhìn người mẹ chồng từng một thời cay nghiệt, thời gian đã phủ bụi mờ những ký ức thê lương xưa cũ, trên gương mặt kiêu sa ấy, năm tháng đi qua để lại vô số nếp nhăn đậm nhạt. Quá khứ về người phụ nữ ích kỷ độc tài đã không còn nữa, giờ đây, trước mặt bà chỉ là một bậc trưởng bối hết lòng muốn bảo vệ con cháu của mình.
Vỗ nhẹ lên tay con dâu mình mấy cái, bà nội lại thở ra một hơi, trước khi rời đi, bà lại dịu dàng nói:
- "Thật ra người yêu của con bé rất tốt, thằng bé đó rất yêu nó, nếu con có thể gặp được thằng bé một lần, má tin rằng con sẽ thay đổi ý định".
Xong, bà nội lững thững đứng dậy để bà sáu dìu tay đi vào phòng, không gian lại trở về vắng lặng, chỉ có mẹ của cô là đang cúi đầu không biết nên làm sao mới phải.
Bên ngoài cửa, chẳng ai hay biết Quang Nam đã đứng nép lưng vào sát tường, lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ của những người trong nhà, bàn tay thả hai bên hông thu lại thành nắm đấm, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, lộ ra âm mưu thâm hiểm nào đó.
Ánh sáng ban mai chiếu rọi trên mặt biển, biến những con sóng trong suốt trở thành tấm gương soi lấp lánh, từng vạt mây trắng lững lờ trôi trên không trung, điểm xuyết cho vạt áo màu xanh của bầu trời ban sớm.
Cơn đau đớn qua đi, cảm giác mát lạnh trên lưng khiến Mai Linh cảm thấy dễ chịu đi không ít. Cô chậm rãi mở mắt, ngây ngốc một lúc không biết nơi này là ở đâu.
Mùi Long Diên Hương phớt nhẹ qua mặt, mang theo giọng nói dịu dàng bên tai:
- "Mai Linh, em thấy trong người thế nào rồi?"
Hoàng Phong lo lắng nhìn người con gái yếu ớt trên giường, gương mặt trắng nhợt đã có chút huyết sắc, đêm hôm qua cô bỗng dưng sốt một trận khiến cho hắn sợ hãi không thôi, may mà lúc sau bác sĩ đến kịp thời tiêm cho cô một mũi, cơn sốt rất nhanh rút lui, thế nhưng hắn vẫn không cách nào yên lòng mà chợp mắt được.
Đưa tay vuốt ve mái tóc dài đã rối bời sau một đêm mệt mỏi, hắn thận trọng muốn đặt một nụ hôn lên trán cô, thế nhưng môi còn chưa chạm đến da thịt, thì người đã lạnh lùng quay đi.
- "Mai Linh..."
Người đàn ông chua xót gọi một tiếng, gương mặt góc cạnh không giấu nổi mất mát, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp:
- "Thôi được rồi, nếu em không muốn thì anh sẽ không chạm vào em, nhưng em ngồi dậy ăn một chút gì đi, cả ngày hôm qua em đã không có gì vào bụng, như vậy sẽ ảnh hướng đến sức khỏe lắm".
Hắn nói xong, qua một lúc sau không gian vẫn ngập trong sự im lặng, Mai Linh mặc kệ cho Hoàng Phong có làm gì cũng xem như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt không có tiêu cự chìm vào hư vô.
Khẽ thở dài một tiếng, người đàn ông không chỉ không nổi giận mà lại còn hết sức kiên nhẫn dỗ dành:
- "Em muốn ăn gì? Ăn cháo đậu đỏ thịt băm nhé, mọi khi bị bệnh em vẫn thích ăn cháo thịt băm nhất, bây giờ em ăn một chút có được không?"
- "Nếu không muốn ăn cháo thì ăn một ít yến chưng. Anh sẽ dặn đầu bếp bỏ nhiều táo đỏ vào cho em".
- "Hay là em muốn uống canh? Canh gà hầm mềm một chút để dễ nhai có được không?"
Vẫn chỉ là một mình hắn tự nói tự nghe, Mai Linh từ nãy đến giờ đều không có chút phản ứng nào, chỉ nắm chặt drap giường nhàu nhĩ mà thất thần.
- "Mai Linh, xin em hãy trả lời anh một tiếng đi mà. Nếu em cảm thấy không cam tâm thì quay sang đây đánh anh cũng được, em cứ việc đánh đến khi nào em cảm thấy vừa lòng thì thôi, anh tuyệt đối không có ý kiến".
- "Xin em đó, quay sang đây nhìn anh một chút đi mà".
Trong đời Hoàng Phong chỉ hạ mình với hai người, một là Huyền My, hai là Mai Linh, thế nhưng Huyền My năm ấy dù cho có được hắn yêu chiều cách mấy thì cũng không đến mức phải khúm núm thế này, sau khi hắn ký đơn ly hôn, dù cho vẫn còn lưu luyến thì cô ta cũng không đủ để khiến hắn phải quá so đo nữa, vậy mà hiện tại hắn lại đang quỳ gối khom lưng trước người con gái nhỏ bé tầm thường này, còn không ngại vức bỏ mặt mũi mà dỗ dành cô.
Chủ tịch Hoàng Gia uy phong lẫm liệt, ai mà tin được hắn lại có ngày phải chịu luồn cúi thế này.
- "Mai Linh à, em đừng vậy nữa mà, anh sẽ không chịu nổi mất".
Rụt rè nắm lấy bàn tay tựa búp măng của cô, Hoàng Phong nâng niu như đang được giữ trong tay một vật quý giá, hắn cúi đầu, trịnh trọng đặt môi lên từng khớp xương nho nhỏ.
- "Mai Linh, em nói đi, bây giờ em muốn gì, chỉ cần em nói một tiếng anh sẽ..."
- "Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa".
Cô đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời hắn, chất giọng khàn khàn chữ được chữ mất vang lên khe khẽ.
Nói xong, Mai Linh lại nhắm mắt quay mặt đi, hoàn toàn không có ý gì là muốn tiếp tục tranh luận với hắn, cũng mặc kệ nỗi đau khổ trào dâng trên gương mặt người đàn ông vì lời nói của mình.
Đây là báo ứng của hắn, là do hắn khiến cho cô phải chịu đau khổ nên mới phải nhận lấy hậu quả.
Mai Linh biết rõ hắn sợ nhất là mất đi cô, cũng sợ cô sẽ dùng ánh mắt căm ghét hệt như những người khác mà đối đãi với hắn, thế nên cô có thể mặc sức dẫm đạp lên trái tim tội lỗi của hắn mà đay nghiến.
Rốt cuộc thì Hoàng Phong cũng chỉ có thể khổ sở đứng dậy, hắn khom người chỉnh chăn cho cô, thất thểu dặn dò, giọng nói có phần nghèn nghẹn:
- "Thôi được, nếu vậy anh sẽ đi ra ngoài, em cần gì thì gọi anh một tiếng".
Vẫn không có lời hồi đáp, dù hắn có muốn nấn ná ở lại lâu hơn nữa thì Mai Linh vẫn sẽ không đời nào mà dễ dàng ban cho hắn một cái liếc mắt nhân từ, rõ ràng là cô đã kéo hắn lên khỏi vũng bùn nhơ nhuốc, vậy mà hắn lại đan tâm đẩy cô đến nơi không thấy được mặt trời.
Nếu như ngay từ đầu Mai Linh không gặp hắn, không vì thương cảm mà dùng lòng tốt của mình đối đãi với hắn, thì có lẽ, bây giờ cuộc sống cô đã tươi sáng hơn.
Chỉ tiếc là trên đời này không có chữ nếu, thà là không có được ngay từ đầu, còn hơn là có được rồi lại phải mất đi, Hoàng Phong sẽ không cam tâm, hắn đã sa ngã rồi, vậy thì còn gì để lưu luyến nữa. Dù cho phải thịt nát xương tan, hắn cũng nhất định phải làm mọi cách để Mai Linh ở cạnh hắn, đời đời kiếp kiếp không xa không rời.
Quang Nam bước chân lên bậc cầu thang, trong nhà vắng người chỉ có không gian lặng lẽ, anh ta đi đến trước cánh cửa gỗ, gương mặt lạnh lẽo đầy vẻ chết chốc.
Nghe tiếng gõ cửa, bà nội liền cẩn thận đứng dậy đi ra mở, lúc nhìn thấy người trước mặt mình là ai bà liền không tránh khỏi vẻ ghét bỏ mà nhíu mày:
- "Sao lại là cậu? Cậu đến đây làm gì?".
Quang Nam cố nén cơn giận dữ trong lòng, anh ta mỉm cười lễ độ, xoa tay nói:
- "Bà nội, bà nói gì con không hiểu, con đã là con cháu trong nhà nên muốn đến thăm bà thôi".
- "Ai là bà của cậu, tôi không có đứa cháu nào như cậu cả".
Bà nội khẽ lừ mắt nhìn người thanh niên đối diện, đã sống đến từng tuổi này, một con ruồi bay vụt qua bà còn biết nó là con đực hay cái, huống chi Quang Nam, dù cho vẻ ngoài của anh ta có đạo mạo ra sao thì nhân cách thối nát bên trong vẫn bị bà nhìn thấu.
Siết chặt bàn tay, nụ cười trên môi của anh ta đã vì lời này của bà nội mà đông cứng, che đi ánh mắt nham hiểm, anh ta vẫn cười cười nói:
- "Bà nội nói gì lạ vậy? Con và Mai Linh cũng coi như là đã kết hôn, sao lại không phải cháu của bà được!"
Nghe đến đây, bà nội tức giận quay sang mắng:
- "Thôi đi, mọi chuyện là do mày ép buộc nó, đừng ở đây vờ vịt nữa, tất cả những việc xấu mà mày làm tao đều đã biết hết rồi, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ phải trả giá vì những gì mày đã gây ra thôi".
Nói xong, bà nội liền đẩy nhẹ anh ta một cái muốn đi xuống lầu, thế nhưng chỉ vừa bước xuống bậc thang đầu tiên thì bà liền bị một lực cực mạnh từ đằng sau xô thẳng xuống phía dưới, sau mấy vòng lăn trên thềm đá, gáy của bà đập trúng cạnh cầu thang, trên trán vết thương chảy máu đầm đìa, đến tận lúc tắt thở đôi mắt vẫn trừng trừng mở to không nhắm.
Nhìn cảnh tượng thảm khốc như vậy nhưng Quang Nam vẫn chẳng mảy may xoay chuyển, anh ta thậm chí chậm rãi bước từng bước, lúc đi đến gần cái xác của bà nội còn điên cuồng đá mấy cái, rít lên giận dữ.
- "Đều là do bà nhiều chuyện, nếu như ngay từ đầu bà biết an phận giữ mồm giữ miệng thì đã không phải chết thảm như vậy rồi. Đều tại bà chống đối tôi, là do bà đáng chết. Mai Linh đã gả cho tôi thì chỉ có thể là của tôi, không ai có quyền mang cô ấy đi khỏi tôi hết, bà nghe rõ chưa".
Giờ phút này, Quang Nam chẳng khác nào con ác quỷ trở về từ địa ngục, anh ta đã mất đi nhân tính, sẵn sàng ra tay với bất cứ điều gì cản đường của mình, thậm chí là giết người không ghê sợ.
Lạnh lùng bước qua cái xác đáng thương của bà nội, Quang Nam ngẩn cao đầu mà đi, gương mặt thư sinh vẫn ung dung như thể chưa có gì xảy ra cả.