*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Dao nhìn Jessini đang đứng ngoài cửa: “Sao anh lại đến đây?”
Hiện tại mới là 6h30 sáng, đến cả nữ giúp việc người Philippines còn chưa đến.
Jessini bưng một chiếc khay màu nâu đẹp đẽ, bên trên là vài món ăn sáng kiểu Trung Quốc: “Tôi bảo người bắt một đầu bếp người Trung Quốc đến, cô nếm thử xem có vừa miệng không?”
Tô Dao nhìn qua, có tiểu long bao thịt cua, bánh trứng cuộn, sữa đậu nành, quẩy, trứng ngâm lá trà, hoành thánh, cháo hạt kê bí đỏ. Gần đây ngày nào cô cũng ăn bít tết, bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên và salad, đã hơn hai tháng rồi chưa được ăn đồ ăn Trung Quốc, lúc này ngửi thấy mùi thơm là bắt đầu nhớ nhung.
Nhưng sắc mặt lại hoàn toàn không tốt: “Anh bảo người giết chết Tô Tư Ngôn ngay trước mặt tôi, lại bắt đồng hương của tôi tới đây, rồi nói những việc này đều là vì tốt cho tôi, anh khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn.”
Nụ cười dịu dàng vẫn thường trực trên khuôn mặt Jessini: “Queen, cô nói như vậy khiến tôi rất đau lòng.”
Tô Dao không từ chối bữa sáng đưa đến tận cửa, cho dù cô không muốn ăn thì Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải còn cả Tô Tư Ngôn có khả năng tỉnh lại bất cứ lúc nào cũng cần ăn để bổ sung sức lực.
Tô Dao nhận lấy khay đồ ăn trên tay Jessini: “Không có sự cho phép của tôi thì không được để bất cứ ai vào trong, King rất không thích việc bị người khác làm phiền.”
Người đến tham gia đấu giá giành được Queen sẽ được gọi là King của toà lâu đài, được hưởng dịch vụ ở mức cao cấp nhất và có quyền tối cao trong một cơ quan quyền lực nhất định. Ba tỷ quả thực không phải là bỏ ra một cách phí phạm.
Jessini nhìn thoáng vào trong phòng, Trần Ngân Hà nhướng mi, ánh mắt tràn ngập sự không hài lòng vì bị quấy rầy, Jessini rũ mắt xuống, nói với Tô Dao: “Được, cô có gì cần thì có thể nói với tôi.”
Một tay Tô Dao cầm lấy khay đồ ăn, tay còn lại đóng sầm cửa vào, nhốt Jessini bên ngoài. Cô xoay người đặt khay lên bàn ăn, bảo Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải vừa ăn vừa thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo.
Trần Ngân Hà bóc một quả trứng ngâm lá trà đưa cho Tô Dao: “Người có tên Jessini đó là người thế nào?”
Tô Dao: “Ngoài ông chủ ra thì anh ta là người có địa vị cao nhất trên hòn đảo này, hầu hết tất cả mọi người đều phải nghe theo lời anh ta.”
Hứa Gia Hải: “Có thể thử cách ra tay từ phía anh ta.”
“Người đó vô cùng xảo quyệt, tuy là người nước ngoài nhưng lại rất thích văn hoá Trung Quốc, thích nghiên cứu binh pháp, và mưu mô.” Tô Dao nghĩ đến việc mình liên tục bị bắt lại trong những lần trốn chạy, cảm giác tuyệt vọng đó đến bây giờ vẫn khiến tim cô loạn nhịp: “Ông chủ ở đây rất tín nhiệm anh ta, anh ta không phải là một người dễ đối phó.”
“Ai cũng sẽ có điểm yếu, mà có nhược điểm thì sẽ tìm ra cách đột phá.” Hứa Gia Hải cầm một chiếc quẩy xé một nửa đưa cho Trần Ngân Hà, rồi nói với Tô Dao: “Anh ta thích cô.”
Tô Dao suýt chút nữa thì nghẹn miếng trứng trong miệng: “Cái gì, không thể nào!”
Trần Ngân Hà sầm mặt, cầm thìa múc một miếng hoành thành, giọng điệu lạnh lùng: “Vừa rồi đáng lẽ phải móc mắt anh ta ra mới đúng.”
Tô Dao đập vào mu bàn tay Trần Ngân Hà một cái: “Lão đại đừng kích động, nếu Jessini chết thì ông chủ ở đây sẽ phát hiện ra là có chuyện và cho nổ tung hòn đảo này ngay lập tức.”
Hứa Gia Hải cau mày: “Ý cô là sao?”
Tô Dao thở dài: “Hòn đảo này của bọn chúng được giấu rất nhiều bom có sức công phá mạnh, dùng để tiêu huỷ bằng chứng, nếu bom nổ thì mọi thứ trên hòn đảo sẽ bị chôn vui.”
Hứa Gia Hải ngẫm nghĩ: “Cách tốt nhất là có thể liên lạc được với nhóm đội trưởng Lục, rồi kết hợp với bọn họ để tấn công từ bên ngoài, hỗ trợ từ bên trong, đồng thời phải khống chế được ông chủ và Jessini, lấy được thiết bị kích nổ trong tay bọn chúng.”
Chỉ bằng cách này mới có thể cứu được những người bị đám buôn người bắt cóc. Bằng chứng mà Chu Tiểu Nghiên lấy được là một bản ghi âm, biết được thông tin có khả năng Tô Dao đang ở trên hòn đảo này, nhưng bấy nhiêu đó không đủ để kết tội chủ nhân của hòn đảo, cũng chính là ông trùm của băng nhóm buôn người.
Ngoài ra, đây là vụ án xuyên biên giới, nên mọi loại liên lạc và phê duyệt khác nhau lại càng thêm rắc rối, tạm thời không thể lấy được lệnh khám xét, đó là lý do tại sao nhóm đội trưởng Lục chỉ có thể nhận tin tức từ xa.
Tô Dao vò đầu bứt tai: “Vẫn nên ra tay từ phía Jessini đi, khả năng cao là trên người anh tao có thiết bị có thể liên lạc được với bên ngoài, nói không chừng còn có cả thiết bị kích nổ, khống chế anh ta về cơ bản là có thể kiểm soát được toàn bộ hoạt động.”
Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Sao không thấy cậu nói gì thế, đầu óc cậu nhanh nhạy, cậu nghĩ một cách đi, thấy cách tôi và Tô Dao vừa nói thế nào?”
Trần Ngân Hà đút cho Tô Dao một bát cháo bí ngô hạt kê nhỏ, múc từng thìa từng thìa cho cô ăn: “Tôi lo không nổi cho người khác, tôi đến đây là để cứu vợ.”
Hứa Gia Hải: “Vậy mà cậu cũng đòi làm cảnh sát, tôi thực sự khinh thường cậu.”
Trần Ngân Hà: “Đây mà gọi là khinh thường tôi à, cậu đang ghen tị với tôi, ghen tị vì tôi có vợ còn cậu thì không.”
Hứa Gia Hải cảm thấy buồn cười: “Bạn gái cũ của tôi mà xếp lại cũng phải được mấy vòng trái đất đó, tôi có cần thiết phải ghen tị với cậu không?”
Trần Ngân Hà: “Cậu cũng nói rồi, là bạn gái cũ, CŨ đấy.”
Đột nhiên Trần Ngân Hà nghĩ đến khi ăn sủi cảo ở nhà Hứa Gia Hải đêm trước Giao thừa, mẹ Hứa gói một chiếc có nhân Trà là, nói ai ăn được chiếc sủi cảo đó sẽ có thể lấy vợ, Hứa Gia Hải vùi đầu ăn liền mấy bát nhưng không ăn được, vậy mà anh ăn bừa một miếng lại trúng, vậy nên là anh lấy được vợ, chỉ có điều cô vợ này vẫn chưa động phòng với anh mà thôi.
Trần Ngân Hà xoa đầu Tô Dao: “Tết năm nay sẽ đưa em đến Nam An ngắm tuyết.”
“Đến thăm chú Hứa và dì Hứa, cũng chính là ba mẹ Hứa Gia Hải, dì Hứa làm sủi cảo ngon lắm.”
Tô Dao gật đầu, cô rất thích những người đối xử tốt với Trần Ngân Hà, cũng muốn cùng anh về Nam An.
Hứa Gia Hải vừa nhìn đã thấu lòng dạ nham hiểm của Trần Ngân Hà: “Cậu được lắm, khoe khoang trước mặt tôi thì thôi, còn muốn show ân ái trước mặt mẹ tôi nữa, bà ấy sẽ cằn nhằn tôi đến chết, bảo tôi nếu không tìm được vợ thì đừng có đặt chân vào nhà này nữa.”
Ba người ăn xong bữa sáng,
Tô Dao ở bên giường chăm sóc cho Tô Tư Ngôn một lúc, đo nhiệt độ, lấy khăn ẩm thấm ẩm môi cậu ta, rồi nhìn chằm chằm vào nốt ruồi hứng lệ dưới khóe mắt cậu ta, gọi tên cậu ta, nhưng cậu ta không nghe được, mãi vẫn không chịu tỉnh lại.
Hứa Gia Hải kiểm tra vết mổ trên ngực Tô Tư Ngôn: “Ở đây nhìn ngó cũng vô ích, ra ngoài xem xét đi, tìm cách rời khỏi đây, cố gắng đưa cậu ta vào bệnh viện càng sớm càng tốt.”
“Lão Trần, cậu thấy thế nào?”
Hiện tại Trần Ngân Hà đang mê đắm trong dòng chảy tình yêu, nên giao cả công chuyện cho Hứa Gia Hải, anh vừa đứng trước gương thay áo sơ mi vừa nói: “Tôi nghe theo vợ.”
Tô Dao là người buồn bã và bận rộn nhất, vừa lo đường tình yêu vừa phải chạy đường công việc: “Xuống hoa viên dưới lầu đi, ở đó nhiều người, thỉnh thoảng có thể gặp những nhân vật chủ chốt của băng nhóm buôn người.”
Ba người ra ngoài, khoá cửa lại, Hứa Gia Hải có chút không yên tâm với bệnh nhân của mình: “Có khi nào khi chúng ta ra ngoài sẽ có người vào phòng không, nếu vậy chẳng phải Tô Tư Ngôn sẽ bị phát hiện sao?”
Tô Dao: “Không đâu, đây là phòng của Queen và King, Queen và King có quyền hạn cao nhất trong một phạm vi nhất định, không ai dám tuỳ tiện vào đâu, bọn họ không dám phá vỡ quy định, nếu không thì toà lâu đài này và cuộc đấu giá sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Trên đường xuống hoa viên nhìn thấy người đi lại, hầu hết mấy người này đều là người đến tham gia đấu giá và trợ lý mà họ dẫn theo, các “món hàng” bị mua về đều ở trong phòng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc vọng ra từ một vài phòng.
Tô Dao nhíu mày, Trần Ngân Hà kéo tay cô, an ủi: “Ít nhất là tạm thời bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Cả cuộc vui điên cuồng kéo dài trong năm ngày, nếu như các “món hàng” bị hành hạ và giết sớm thì mấy ngày sau đó đám người mua sẽ chẳng còn gì để chơi nữa, thông thường bọn chúng sẽ giết chết “món hàng” vào ngày cuối cùng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nhiệt độ trên đảo vừa vặn, đủ các loại hoa đua nhau khoe sắc trong hoa viên, nhiều nhất là hoa hồng và tường vi, còn có rất nhiều loại không biết tên, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm. Jessini bảo người thả rất nhiều bướm đầy màu sắc trong hoa viên, nói chúng là sủng vật dành cho Queen.
Tô Dao và Trần Ngân Hà ngồi dưới một chiếc dù che nắng giữa hoa viên, vị trí này là chỗ ngồi dành cho King và Queen, có năm nữ giúp việc chạy tới để phục vụ trà và đồ ăn nhẹ cho bọn họ.
Trần Ngân Hà bẻ một miếng bánh Bướm [1] nếm thử, anh chê nó không đủ ngọt bảo người làm lại, lại chê trà hoa quá nồng, bắt pha lại, còn bảo người cắt một bó hoa hồng cắm vào bình hoa trên bàn, sau đó lại chê ánh mặt trời quá gay gắt, rồi hỏi mượn một lọ kem chống nắng để thoa, cuối cùng là chê ngoại hình của giúp việc quá tệ nên đuổi hết bọn họ đi.
Tô Dao không có tâm trạng như đang đi nghỉ dưỡng giống Trần Ngân Hà, cô lo lắng nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể gặp được một cấp dưới thân cận nào đó bên cạnh Jessini để moi thông tin từ đối phương.
Là trợ lý của Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải không có tư cách được ngồi, chỉ có thể đứng một bên nhìn Trần Ngân Hà ăn bánh uống trà ngắm hoa, anh ta cảm thấy ấm ức không thể diễn tả thành lời.
Kane cũng giống như Carey, là một trong những cấp dưới thân cận nhất của Jessini. Tô Dao gọi Kane lại và yêu cầu anh ta ngồi xuống ghế, Kane không ngồi, anh ta vác khẩu súng trên vai, nói mình đang đi tuần.
Tiếng Anh của Tô Dao không tốt, cô chỉ nói được vài từ thông dụng, bảo cô moi thông tin còn khó hơn cả lên trời, nên chỉ đành đặt cả hy vọng vào Trần Ngân Hà, cô thì thầm với anh, nhắc anh cẩn thận trong ăn nói, chú ý câu từ, phải vòng vo một chút, đừng để lộ mục đích muốn ra tay với Jessini của bọn họ.
Trần Ngân Hà nhướng mi nhìn Kane, nói bằng tiếng Anh: “Jessini ở đâu?”
Câu này Tô Dao có thể hiểu, dù sao thì đến cả học sinh tiểu học cũng biết từ where. Cô nhấc chân chạm vào Trần Ngân Hà một cái dưới gầm bàn, nhắc nhở anh đừng có hỏi thẳng như vậy, vừa mở miệng đã hỏi ngay, chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao?
Không ngờ Kane chỉ nở nụ cười, ánh mắt khẽ chuyển động rồi trả lời bằng tiếng Anh: “Anh ta không ở trên đảo.”
Ánh mắt Trần Ngân Hà và Kane đối diện nhau: “Vậy khi nào anh ta quay lại hãy thông báo với tôi.”
Kane gật đầu: “Anh là King cao quý nhất, tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh.”
Tô Dao choáng vàng trước loạt thao tác của Trần Ngân Hà, không biết anh làm thế nào lại có thể chinh phục được Kane. Mặc dù King có quyền lợi cao nhất trong tòa lâu đài này, nhưng những quyền lợi đó cũng có phạm vi nhất định, với mục đích là không đe dọa tới an ninh nơi đây, nhưng ý tứ trong câu nói của Trần Ngân Hà rất rõ ràng, anh đang lên kế hoạch với Jessini.
Sau khi Kane rời đi, Tô Dao khoác cánh tay Trần Ngân Hà: “Anh và Kane là sao thế, có phải hai người đã quen nhau từ trước rồi không, tiến hành công việc không tệ nha.”
Nữ giúp việc mang món điểm tân và trà hoa được làm theo yêu cầu của Trần Ngân Hà đến, cung kính cúi đầu rồi lại rời đi.
Trần Ngân Hà rót cho Tô Dao cốc trà hoa đầu tiên, đưa đến miệng cô: “Ai nói anh đang tiến hành công việc, anh chỉ muốn thuận theo dòng tình cảm thôi.”
Anh chỉ muốn động phòng, trong lòng anh chỉ nghĩ đến việc động phòng.
Tô Dao không nhìn ra Trần Ngân Hà dùng chiêu thuận theo dòng tình cảm ở đâu, cô chỉ thấy anh và Kane nói đôi ba câu qua lại đã đạt được sự đồng thuận nhất định nào đó: “Vừa rồi tại sao anh lại hỏi thẳng như vậy, không sợ Kane sẽ nảy sinh nghi ngờ sao?”
Trần Ngân Hà chậm rãi nhấp một ngụm trà hoa, rồi lấy một bông hoa hồng màu hồng phấn trong bình trên bàn ra nghịch: “Sau cuộc đấu giá hôm qua, bất cứ người nào có mắt nhìn đều nhận thấy Jessini thích em, anh lại là King, em là cô dâu mới của anh, vậy anh có thể cho phép người khác thèm muốn em không?”
Trần Ngân Hà ngắt từng cánh hoa ném đi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Jessini là tình địch của anh, anh muốn gây sự với anh ta, thậm chí còn muốn giết chết anh ta, việc này hoàn toàn không có gì là lạ, vì vậy Kane sẽ không hề nghi ngờ.”
“Bây giờ thì em tin rồi, quả nhiên là anh tận tận tâm tâm hướng về tuyến tình yêu.” Tô Dao hỏi: “Vậy Kane thì sao, anh ta làm sao thế, tại sao lại tự nguyện liên kết với anh?”
Trần Ngân Hà rót một cốc trà hoa, đưa cho Hứa Gia Hải đang diễn vai trợ lý đứng bên cạnh.
Tối qua Hứa Gia Hải nằm trên sofa ngủ không ngon, cơ thể đau nhức, còn mệt hơn việc “quần quật” với phụ nữ cả một đêm. Bây giờ đang là tháng sáu trời nắng chang chang, môi khô đến tróc cả da, anh ta đón lấy cốc trà của Trần Ngân Hà uống một hơi hết sạch, rồi mắng một câu: “Coi như cậu còn có lương tâm.”
Trần Ngân Hà: “Có một loại tình cảm không thể đưa ra ánh sáng, ví dụ như “Sao trời biển lớn”.”
Hứa Gia Hải vừa uống xong ngụm trà lại bị buồn nôn đến suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
“Sao trời biển lớn” là tên CP của Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, Tô Dao vội vàng hỏi: “Việc này thì có liên quan gì đến Kane, Kane và Carey mà Jessini một phát súng bắn chết kia là một cặp sao?”
Trần Ngân Hà gật đầu: “Thông minh.”
Tô Dao: “Em ở đây đã hơn hai tháng rồi mà không phát hiện, tại sao anh lại nhìn ra thế?”
Bình thường không phải cô không có giao tiếp gì với Kane và Carey, trông bọn họ có vẻ không mấy thân thiết, thậm chí đến nói chuyện cũng rất ít, cũng chỉ khi Jessini bảo bọn họ làm việc thì lúc đó mới thấy hai người nói với nhau vài câu.
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải: “Trợ lý Hứa.”
Trợ lý Hứa đáp: “Kane đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái và chiếc nhẫn đó là của Carey, khi tôi và lão Trần mua lại “thi thể” của Tô Tư Ngôn, thấy có hai người trong đó có cả Kane đang xử lý xác của Carey, vào thời điểm đó trên tay Carey đang đeo chiếc nhẫn kia.”
Trần Ngân Hà nói thêm: “Kane tận mắt chứng kiến Jessini giết chết người yêu của mình, cộng thêm bản thân anh ta là người có tham vọng, giết Jessini báo thù cho người trong lòng mình sau đó thay thế địa vị dưới một người nhưng trên vạn người trong băng nhóm này là việc không thể bình thường hơn.”
Tô Dao nhớ lại bộ dạng của Kane vừa rồi trông như thế nào, Jessini không có mặt trên đảo, anh ta vác súng đi tuần quanh nơi đây, đầu ngẩng cao, đôi mắt kiêu ngạo, ánh mắt lười nhác và hung bạo, nghiễm nhiên xem mình như người cầm đầu nơi này. Kane hy vọng có thể mượn tay King để giết chết Jessini.
Tô Dao cảm thán: “Hoá ra là đấu đá nội bộ.”
Buổi tối, bọn họ nhận được tin của Kane rằng Jessini đã trở về. Jessini kông về phòng mình mà đến chỗ Tô Dao.
Tô Dao nghe thấy tiếng gõ cửa, đoán là Jessini, cô đang chuẩn bị mở cửa thì bị Trần Ngân Hà túm lấy cổ tay, cúi đầu hôn lên cổ cô, anh mạnh bạo để lại một dấu hôn rất to, rồi mới thả tay ra, giọng điệu độc đoán: “Chỉ cho phép em nói với anh ta ba câu, quá một câu cũng không được.”
Tô Dao đẩy người đàn ông đang dính sát vào người mình sang một bên: “Đừng có làm loạn, lúc này là lúc nào việc, việc chính, người luôn theo tuyến tình cảm như anh có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Trần Ngân Hà dựa vào tủ quần áo, lười biếng cong môi: “Quá một câu hôn mười phút, quá hai câu phải cho sờ ngực, quá ba câu bắt buộc phải động phòng.”
Tô Dao giơ tay ra hiệu muốn đánh người, nhỏ giọng mắng chửi: “Động phòng động phòng động phòng, sao cả ngày anh luôn treo hai chữ này trên miệng mà không biết xấu hổ thế hả?”
Cô không phải là người mặt dày không biết xấu hổ như vậy.
Tô Dao mở cửa với dấu hickey trên cổ, Jessini nhìn cô một cái, hoàn toàn không có gì bất ngờ, mấy người đến tham gia đấu giá làm gì có ai là tâm lý bình thường, mấy dấu hôn này còn coi là nhẹ nhàng rồi. Jessini khẽ nở nụ cười dịu dàng, xin Tô Dao cho chút thời gian nói chuyện.
Tô Dao: “Được.” Một từ thôi đã dùng mất một câu rồi, không còn quá nhiều lời cho cô nói nữa.
Tô Dao bước ra khỏi cửa phòng, khi đóng cửa lại đã cố ý để ra một khe hở để Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải có thể nghe thấy.
Jessini dịu dàng nhìn Tô Dao: “Cô là người thông minh nên có lẽ đã hiểu, sau khi cuộc vui điên cuồng này kết thúc, thì người đàn ông trong phòng sẽ giết chết cô.”
Tô Dao: “Anh ấy và tôi đều là người Trung Quốc, nên không chắc anh ấy sẽ giết tôi.” Lại sử dụng thêm một câu nữa.
Jessini là người da đen, với làn da đen bóng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng khi cười: “Queen, cô quá ngây thơ rồi, nếu trên tay anh ấy không dính một mạng người thì chúng tôi sẽ không để anh ấy đi, anh ấy sẽ không vì cô mà từ bỏ mạng sống của mình.”
Tô Dao: “Thế thì sao, anh đến đây để xem tôi sẽ bị anh ấy giết thế nào à?” Câu thứ ba cũng bị cô sử dụng mất rồi.
Jessini: “Không phải, tôi đến cứu cô, tôi có thể đưa cô rời khỏi đây.”
Tô Dao mỉm cười: “Anh vì giữ mạng sống của tôi mà phá vỡ quy định giao dịch, hủy hoại vụ buôn bán này, chặn đường phát tài của ông chủ anh, e là ông ta sẽ không đồng ý đâu.” Đã vượt quá một câu, cô phải cho anh hôn mười phút.
Jessini nhìn Tô Dao, cô đang mặc bộ lễ phục màu đen, chiếc vòng cổ kim cương phát sáng trước ngực, đôi mắt sáng lấp lánh, sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời. Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra rằng việc mình đẩy cô đến tuyệt vọng hết lần này đến lần khác là sai lầm, cô sinh ra là để tỏa sáng, anh ta thích chính là cô như vậy.
Jessini nói: “Cứ cho là người đàn ông kia không giết cô, thì vì việc làm ăn, ông chủ cũng không thể để cô sống. Đi theo tôi, chỉ có tôi mới đảm bảo được an toàn cho cô.”
Tô Dao thăm dò: “Anh dự định sẽ cứu tôi thế nào, muốn đưa tôi đi đâu, bao giờ đi?” Vượt qua hai câu, cô phải cho anh sờ.
Jessini tưởng rằng Tô Dao đã buông tay, nên cong môi mỉm cười: “Cô muốn khi nào đi cũng được.”
Tô Dao giả bộ do dự một chút: “Để tôi cân nhắc thêm đã, ngày mai sẽ cho anh đáp án.” Vượt quá ba câu, được rồi, phải cho anh động phòng.
Jessini hơi cúi người xuống: “Được, Queen yêu quý của tôi.”
Tô Dao quay người trở về phòng, khoá cửa lại, nhìn Hứa Gia Hải từ sau tủ đi ra, nhưng không thấy Trần Ngân Hà: “Chàng tiên nhỏ đâu rồi?”
Hứa Gia Hải chỉ vào phòng tắm: “Tôi nhốt cậu ấy vào rồi, nếu không tôi sợ cậu ấy không kiềm chế được bản thân sẽ lao ra tàn sát Jessini.”
Trần Ngân Hà không tìm thấy dụng cụ để mở khoá. Nên không ra được khỏi phòng vệ sinh, chỉ có thể dựa vào cửa, trên tay cầm con dao găm màu hồng khảm đá quý, ngón tay ấn lên lưỡi dao suýt chút nữa thì xước da chảy máu. Nghe thấy có tiếng mở khoá, anh cất con dao đi, cũng che giấu vẻ hung ác trong ánh mắt, thật không hay nếu dọa cô sợ hãi.
Tô Dao đưa Trần Ngân Hà ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị nói lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa mình và Jessini.
Trần Ngân Hà: “Không cần nói nữa, anh nghe thấy cả rồi.”
Tô Dao như sắp lâm đại trận: “Được, vậy chúng ta thương lượng một chút về kế hoạch hành động tiếp theo!”
Trần Ngân Hà: “Động phòng.”
Tô Dao: “…”
Trần Ngân Hà ngước mắt lên nhìn: “Chẳng phải em đã nói quá ba câu rồi sao?”
Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà sang một bên, cô không có cách nào có thể nói chuyện với cái người chỉ nghĩ đến chuyện tình cảm này, nên đến tìm Hứa Gia Hải bàn bạc kế hoạch.
Hứa Gia Hải đang đứng bên giường xem xét vết thương cho Tô Tư Ngôn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tô Dao cau mày: “Sao rồi, có phải tình hình của Tư Ngôn không mấy tốt không?”
Hứa Gia Hải gật đầu: “E là cậu ta không thể trụ được nữa rồi, không thể đợi ba, bốn ngày nữa, chậm nhất là ngày mai, ngày mốt chúng ta phải đưa được cậu ta rời khỏi đây.”
Tô Dao ngẫm nghĩ: “Ngày mai tôi sẽ đi tìm Jessini, giả bộ để anh ta đưa đi, sau đó tìm cơ hội cướp thuyền của anh ta.”
Hứa Gia Hải: “Không được, Jessini quá nguy hiểm, cô không thể lên thuyền của anh ta một mình.”
Trần Ngân Hà bước tới: “Mấy người bỏ quên người đang thèm muốn anh ta là Kane rồi sao?”
Tô Dao: “Kane là cánh tay phải của Jessini, nếu Jessini đi chắc chắn sẽ đưa anh ta đi cùng.”
“Anh tin rằng Kane sẽ rất vui khi thấy ai đó thay anh ta giết chết Jessini, tạm thời anh ta sẽ đứng về phía chúng ta, anh sẽ thay thế anh ta lên thuyền.” Trần Ngân Hà nói: “Đại Hải ở lại đây chăm sóc Tô Tư Ngôn.”
“Đừng có gọi tôi là Đại Hải.” Hứa Gia Hải đẩy cặp kính gọng vàng: “Vết thương trên người cậu quá nặng, để tôi lên thuyền, cậu ở lại đây canh chừng Tô Tư Ngôn, Tôi và Tô Dao sẽ khống chế Jessini rồi liên lạc với nhóm đội trưởng Lục.”
“Còn cả tên trùm của băng nhóm này nữa, trong tay ông ta có kíp nổ, nên không thể để ông ta rời khỏi hòn đảo này.” Tô Dao nghĩ một chút: “Không được, ngộ nhỡ ông ta phát hiện ra mình không thể chạy thoát, rồi kích hoạt kíp nổ, kéo theo tất cả mọi người trên hòn đảo này cùng chôn vùi theo ông ta thì sao?”
Trần Ngân Hà: “Anh thay thế Kane lên thuyền, ông trùm và Tô Tư Ngôn giao cho Hứa Gia Hải.”
Hứa Gia Hải: “…”
“Thực sự xin lỗi, năng lực có hạn, không thể đảm đương được trọng trách lớn như vậy.”
Trần Ngân Hà: “Cậu phải tin tưởng vào bản thân, cậu là vai chính, cậu là thần vĩnh cửu.”
Hứa Gia Hải: “Tôi chẳng là vai chính gì cả, tôi chỉ là một công cụ mà thôi.”
Trần Ngân Hà độc đoán chuyên quyền: “Tôi diễn cảnh tình cảm của tôi, cậu diễn cảnh chính sự của cậu, cứ vui vẻ quyết định vậy đi, giải tán!”
Hứa Gia Hải vào phòng tắm rửa mặt, Trần Ngân Hà khoá trái cửa phòng tắm lại: “Cậu rửa lâu một chút nhé, ba tiếng nữa tôi sẽ mở cửa cho cậu.”
Hứa Gia Hải ở bên trong chửi tục một câu.
Trần Ngân Hà tắt đèn, kéo Tô Dao xuống thảm, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến: “Được rồi, bây giờ không có ai làm phiền nữa, chúng ta có thể động phòng rồi.”
Anh nói xong liền đè cô xuống, cúi đầu hôn cô, mới đầu cô còn giãy dụa, mắng anh là đồ không biết xấu hổ, nhưng dần dần đã bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, tiếng mắng chửi cũng mỗi lúc một nhỏ.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao tỏ, trong phòng một mảng im lìm, ánh mắt anh càng ngày càng sâu, khi anh ôm cô hôn cô, hơi thở nặng nề như muốn nuốt trọn lấy cô.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ của, Tô Dao đỏ mặt đẩy người đàn ông ra, như thể vụng trộm bị người ta bắt tại trận, cô hốt hoảng lẳn ra khỏi thảm với lấy chiếc áo sơ mi của anh cuốn lên người: “Anh mau mặc quần vào đi, em, em ra mở cửa.”
Tô Dao mặc lại quần áo của mình, lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa.
Jessini thì thầm với Tô Dao: “Bác sĩ mất tích rồi, tôi nghi ngờ ông ta đã chết, chỗ này xảy ra chuyện rồi, không thể đợi đến ngày mai, chúng ta đi ngay thôi.”
Tô Dao quay đầu nhìn vào trong phòng một cái, bắt gặp ánh mắt của Trần Ngân Hà, nhưng lại nói để Jessini nghe: “King, tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.” Nói xong liền đi theo Jessini ra ngoài.
Trần Ngân Hà vừa thả Hứa Gia Hải ra khỏi phòng tắm, vừa cúi đầu cài cúc áo sơ mi: “Theo kế hoạch hành động, cậu chăm sóc Tô Tư Ngôn, không được để cậu ta xảy ra chuyện.”
Hứa Gia Hải lo lắng cho vết thương của Trần Ngân Hà: “Nhớ bảo vệ tốt bản thân, đừng có để người ta giết chết đó.”
Trần Ngân Hà cất con dao găm trên người, cong môi khẽ cười: “Yên tâm.”
Anh còn chưa động phòng với cô, có niềm tin mãnh liệt này thì chẳng ai có thể giết được anh.
Trần Ngân Hà vẫy tay với Hứa Gia Hải: “Đi đây.” Dứt lời liền nghiêng người ra khỏi cửa.[1] Bánh Bướm (ảnh minh hoạ).