11 giờ 05 phút đêm, Lật Trình Tịnh từ phòng truyền dịch trở lại bàn y tá, vừa chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nhìn thấy Ngu Dịch đi vào, trong tay còn mang theo một túi đồ, cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm, dùng sức chớp chớp mắt liền phát hiện đúng là chồng mình.
Đợi Ngu Dịch đến gần, Lật Trình Tịnh hỏi vì sao trễ như vậy không ở nhà ngủ, đến bệnh viện làm gì.
Ngu Dịch đem một túi đồ ăn đặt ở trước mặt cô, nói: "Tới đây thưởng cho em. "
"Em còn chưa đói, một lát sẽ ăn sau." Lật Trình Tịnh cười cười, rất nhanh ngửi được gió đêm cùng mùi thuốc lá trên người anh, tò mò hỏi có phải anh đi ra ngoài hay không.
Ngu Dịch nói vừa rồi anh ra ngoài gặp gỡ bạn bè.
Lật Trình Tịnh nghe xong cảm thấy không có vấn đề gì: "Nếu ở nhà ngột ngạt thì anh cứ tìm bạn bè giết thời gian. "
Ngu Dịch cười, cánh tay đặt trên bàn y tá, ánh mắt quấn lấy vợ mình, nói: "Em không ở nhà, anh cảm thấy rất nhàm chán. "
Lật Trình Tịnh cảm thấy kỳ quái: "Em có ở nhà cũng chỉ là cùng anh nói chuyện phiếm hoặc xem phim."
"Vậy là đủ rồi." Ngu Dịch đưa tay kéo tay cô, "Có vợ ở bên cạnh anh là đủ rồi. "
Không biết vì sao, Lật Trình Tịnh cảm thấy chồng mình có chút đáng thương, quan tâm hỏi: "Anh uống rượu xong mới lái xe tới đây sao?"
"Uống rượu xong, tìm một người lái xe đưa anh về nhà. Sau khi về nhà nghỉ ngơi một lát lại muốn đến đưa chút thức ăn cho em, cho nên lanh ra ngoài, đi đến một nhà hàng mua cháo và đồ ăn nhẹ mang đến cho vợ."
Lật Trình Tịnh cười, nhẹ giọng nói: "Sau này không cần thường xuyên tới đây, trong phòng nghỉ của nhân viên có sẵn trái cây và đồ ăn vặt."
Ngu Dịch nắm tay vợ, nhìn ra sự quan tâm trong mắt cô, bỗng nhiên hỏi: "Sao thế, đau lòng vì chồng em vất vả à? "
Lật Trình Tịnh không phủ nhận, tùy ý anh kéo tay, ánh mắt ôn nhu nhìn chồng.
Trùng hợp, bác sĩ trực đêm nay chính là bác sĩ Hạ lần trước từng gặp Ngu Dịch, vừa từ văn phòng đi tới liền nhận ra Ngu Dịch.
Lần này tình huống không giống nhau, bác sĩ Hạ cũng biết bọn họ đã kết hôn, vì thế dừng bước, ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn cặp vợ chồng mới cưới này.
Vợ chồng mới cưới là thế, luôn muốn dính lấy nhau. Ngày trước khi vừa kết hôn, vợ ông cũng thường mang thức ăn khuya tới...
Ông phì cười, không muốn bị ngược đãi nữa, xoay người đi đến phòng bệnh.
Lật Trình Tịnh cùng Ngu Dịch tán gẫu trong chốc lát, anh cũng không có ý định quấy rầy cô làm việc, vuốt mu bàn tay cô mấy cái rồi định trở về.
Nhưng mà, trước khi đi, anh thấp giọng hỏi: "Hôn anh một cái được không? "
Lật Trình Tịnh thấy bốn phía không có người, liền dán lên mặt anh nhẹ nhàng hôn một cái, không ngờ cô vừa rút về, anh lại nhanh chóng chạm vào môi cô một chút, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Hai mươi phút sau, bác sĩ Hạ đến trước bàn y tá, thấy chỉ còn lại một mình Lật Trình Tịnh, liền hỏi cô: "Chồng về rồi à? "
Lật Trình Tịnh biết đã bị nhìn thấy, ngại ngùng gật đầu.
"Đúng là người trẻ tuổi bây giờ, khoảng cách từ yêu nhau đến khi kết hôn so với năm đó của tôi ngắn hơn rất nhiều." Bác sĩ Hạ nói xong ngáp một cái, thuận tay đưa kẹp hồ sơ bệnh án trên tay cho Lật Trình Tịnh, "Nhưng lần trước tôi đã đoán được cô và anh ta nhất định sẽ thành đôi. "
"Tại sao?" Lật Trình Tịnh tò mò hỏi.
"Một loại dự cảm thôi, lúc ấy có thể nhìn ra cô rất để ý anh ta."
Lật Trình Tịnh nghe bác sĩ Hạ nói như vậy, hồi tưởng lại những lần đụng mặt Ngu Dịch khi mới gặp lại.
Có lẽ khi ấy cô đã có biểu hiện quan tâm anh mà chính cô cũng không nhận ra.
Sáng hôm sau, Lật Trình Tịnh kết thúc ca trực, vội vàng đến căng tin mua một cái bánh bao để ăn trên đường về.
Mở cửa đi vào nhà, Lật Trình Tịnh phát hiện phòng khách rất yên tĩnh, phỏng đoán Ngu Dịch hẳn là còn đang ngủ.
Cô thay dép, cất túi xách, vào bếp rửa tay, lau sạch sẽ rồi đi tới cửa phòng ngủ phụ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn —— bên trong không có ai.
Cô hơi buồn bực đi đến phòng ngủ chính, đẩy cửa nhìn, rốt cục yên tâm —— thì ra tối hôm qua Ngu Dịch ngủ ở gian phòng này.
Ngu Dịch vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy cô đã trở về.
Lật Trình Tịnh không muốn đánh thức anh, vì thế rón rén đi tới một bên giường nhìn Ngu Dịch.
Ngu Dịch đang ngủ ở phía cô hay ngủ, gối cũng là cái gối cô hay nằm, chăn đắp ngang ngực, hô hấp đều đặn, Lật Trình Tịnh an tĩnh nhìn chồng mình.
Ngu Dịch là một người có chất lượng giấc ngủ rất tốt, anh dễ ngủ, lại ngủ rất sâu.
Lật Trình Tịnh chăm chú nhìn anh, cảm thấy bộ dáng giờ phút này của Ngu Dịch rất đơn thuần. Một lúc sau, cô đưa tay giúp anh kéo chăn lên vai.
Chờ cô rời khỏi phòng, đứng ở cửa, không khỏi suy ngẫm một vấn đề —— cô đã sẵn sàng cùng giường chung gối với chồng mình chưa?
Cô lặng lẽ nghĩ về chuyện này.
Cô nhớ tới đêm đó sau khi cự tuyệt anh, sau đó lại bình yên ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Vòng tay anh rất có mị lực, rộng rãi lại ấm áp, cho cô một loại cảm giác an toàn thật sự, thế cho nên cô rất muốn một lần nữa rúc vào lòng anh ngủ.
Cô nguyện ý ôm anh đi vào giấc ngủ, cô nên thẳng thắn nói với anh.
Chờ Ngu Dịch ngủ đủ giấc, đi vào phòng khách thì nhìn thấy vợ mình đang ở bàn bếp gọt trái cây.
"Anh tỉnh rồi à, muốn ăn gì, em đi nấu cho anh."
"Em làm món gì thuận tiện là được, anh đi rửa mặt."
Ngu Dịch rửa mặt xong thì Lật Trình Tịnh đã làm bữa sáng đâu vào đấy. Anh đi đến bên cạnh máy lọc nước, rót cho mình một ly nước lạnh, sau đó bưng ly nước lười biếng đi ra ban công phơi nắng.
Ngu Dịch ngồi trên ghế mây phơi nắng trong chốc lát, sau đó nghe thấy vợ mình gọi vào ăn sáng.
Ngu Dịch rất nhanh đứng dậy, đi đến phòng ăn, thấy trên bàn ăn bày rất nhiều món, có bánh sandwich phô mai thịt xông khói, sủi cảo, trứng ốp-la, cá chiên, canh rau củ cùng đĩa trái cây.
"Sao em làm nhiều vậy?"
Ngu Dịch có chút kinh ngạc, lúc này ngồi xuống, cầm lấy bánh sandwich cắn một miếng, cảm thấy hương vị rất tốt, lại cầm đũa ăn một miếng trứng, liền cười nhìn vợ, "Anh cảm thấy tài nấu ăn của em ngày càng hoàn hảo. "
"Anh thích là được rồi."Lật Trình Tịnh rất ôn hòa nói.
"Sao em không ăn?"
"Trên đường trở về em ăn bánh bao, hiện tại còn chưa đói." Lật Trình Tịnh một tay nâng má, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngu Dịch ăn sáng.
"Vậy ăn nho đi." Ngu Dịch thuận tay bứt một quả nho lên, đưa đến bên miệng vợ.
Lật Trình Tịnh cắn một miếng, nước nho ngọt ngào nhanh chóng lan rộng giữa các kẽ răng.
Cứ như vậy, cô bị Ngu Dịch dụ cho ăn no một bụng trái cây.
Ngu Dịch duỗi chân dài, trạng thái thư giãn.
Một giây sau, Lật Trình Tịnh nhìn thấy chân anh lại không mang vớ, liền nhắc nhở: "Anh không nên đi chân trần trên nền nhà, lâu dài sẽ nhiễm lạnh."
"Anh không tìm được vớ." Ngu Dịch nói.
Lật Trình Tịnh hiểu được anh căn bản không thèm tìm, bất đắc dĩ nói: "Anh ngồi yên đây, để em đi lấy cho anh."
"Anh tự đi lấy." Ngu Dịch nói xong muốn đứng lên.
"Đừng nhúc nhích." Lật Trình Tịnh vội vàng nói, "Anh cứ ăn tiếp, em đi lấy vớ cho anh, nghe lời đi."
Cô nói xong bước nhanh vào phòng ngủ.
Nghe lời? Ngu Dịch không khỏi cong khóe môi ——Tịnh Tịnh thật sự là càng ngày càng quan tâm mình.
Lật Trình Tịnh nhanh chóng mang vớ ra. Bởi vì trên ngón tay Ngu Dịch dính dầu ăn, để không làm bẩn đôi vớ này, Lật Trình Tịnh dứt khoát ngồi xổm xuống, nói: "Nhấc chân", sau đó lưu loát giúp Ngu Dịch mang vớ vào.
Khoảnh khắc cô ngẩng mặt lên, không hiểu sao đụng phải đôi mắt tràn đầy nhiệt tình của Ngu Dịch, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái. Cô chỉ đang mang vớ giúp anh, tự nhiên anh lại dùng ánh mắt này nhìn cô.
Giống như cô vừa làm một việc gì đó hết sức khoa trương.
Đợi cô ngồi xuống, Ngu Dịch vô tình hay cố ý nhắc nhở một câu: "Sau này đừng ngồi xổm nhìn anh như vậy. "
"Tại sao?" Lật Trình Tịnh khó hiểu.
Ngu Dịch uống một ngụm nước, sau đó nói thẳng: "Em như vậy sẽ làm cho suy nghĩ của anh trong nháy mắt trở nên không lành mạnh. "
Lật Trình Tịnh: "..."
Ngu Dịch nói xong cười một chút, coi như thỉnh thoảng đùa giỡn lưu manh với vợ.
Lật Trình Tịnh lại bị trò đùa này làm toàn bộ khuôn mặt hơi nóng lên, lúng túng cầm ly uống nước.
Cứ như vậy, cô quên mất những gì cô đã sẵn sàng để nói với anh.
Bởi vì vừa mới trực ca đêm, cả người tương đối mệt mỏi, thu dọn bàn xong liền đi ngủ bù. Buổi chiều, Ngu Dịch nhận được điện thoại của đối tác liền đi ra ngoài.
Thẳng đến bảy giờ tối, Ngu Dịch gửi wechat nói sẽ về nhà muộn, Lật Trình Tịnh liền không đợi nữa, một mình ăn cơm tối xong, sau đó mở laptop xem chương trình tạp kỹ.
Lúc Ngu Dịch trở về đã hơn mười giờ, thần thái mệt mỏi, nói đi tắm rửa trước.
Lật Trình Tịnh chu đáo hỏi: "Có cần em pha nước tắm cho anh không?"
"Không cần, anh tắm nhanh thôi." Ngu Dịch đi đến phòng tắm.
Tắm rửa xong, anh lại nhận được một cuộc điện thoại, vừa nói vừa trở về phòng ngủ phụ, thuận tay đóng cửa lại.
Vì thế, đêm nay, Lật Trình Tịnh vẫn một mình trở về phòng ngủ chính.
Cô ngồi trên giường đọc sách trong chốc lát, cảm thấy không có hứng thú, liền nằm xuống ngủ, nhưng vừa quay đầu liền ngửi được mùi hương của Ngu Dịch trên gối.
Mắt thấy thế nào cũng không ngủ được, Lật Trình Tịnh dứt khoát ngồi dậy, tựa vào đầu giường suy nghĩ.
Cuối cùng, cô bước ra khỏi giường, đi qua bàn trang điểm, thoa một lớp son môi mỏng.
Làm xong, cô đi ra khỏi phòng, đi tới cửa phòng ngủ của Ngu Dịch. Tim cô đập ngày càng nhanh, sau một lát do dự liền lấy tay gõ cửa, khẽ gọi tên Ngu Dịch nhưng không có ai đáp, cô liền đẩy cửa đi vào, thấy Ngu Dịch đang ngủ rất say.
Lật Trình Tịnh nghĩ thầm. quên đi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phòng mình, giơ mu bàn tay lên tùy ý lau son trên môi, sau đó liền tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi rời giường, Ngu Dịch vẫn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì. Khi anh đi chân trần đến trước bàn ăn, trên bàn quả nhiên có một phần bữa sáng mà bà xã nấu cho anh trước khi ra khỏi cửa, món ăn rất phong phú, ngay cả đĩa hoa quả cũng không quên.
Dưới đĩa đặt hoa quả còn lót một tờ giấy, anh cầm lên nhìn ——
"Vớ đặt trên ghế, nhớ mang vớ xong rồi ăn sáng nha."
Anh liếc mắt một cái, một đôi vớ bông màu đen quả nhiên đặt trên đệm ghế.
Ngu Dịch mang vớ vào, ngồi trên ghế vừa ăn sáng vừa xem tin tức trên điện thoại di động.
Đêm nay, Ngu Dịch cũng về nhà tương đối trễ, sau khi tắm rửa xong thì nói với vợ: "Ngày mai anh mang em về gặp ba mẹ anh nhé."
Lật Trình Tịnh gật đầu.
"Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta đi sớm một chút." Ngu Dịch nói xong thì bước về phòng.
Lật Trình Tịnh vừa định gọi anh lại, nghĩ đến sáng sớm ngày mai anh còn lái xe, nên lại thôi.
"Cái gì?" Ngu Dịch tựa hồ có thần giao cách cảm, chợt dừng bước, xoay người nhìn về phía vợ mình: "Em có chuyện gì nói với anh à? "
Lật Trình Tịnh không nói gì, đi thẳng tới trước mặt Ngu Dịch, đưa tay ôm ông xã, ôn nhu nói: "Anh ngủ ngon."
Cô nói xong liền buông anh ra, xoay người đi về phía phòng mình. Chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy thanh âm như cười như không phía sau: "Có phải muốn anh ôm em ngủ không? "
Lật Trình Tịnh sửng sốt, đành phải dừng bước, xoay người lại, biểu tình ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh có thể đoán được?"
"Vừa rồi em ôm anh chặt hơn bình thường." Ngu Dịch đi lên trước, cúi đầu hôn lên mặt vợ, thân mật nói: "Sau này muốn anh làm gì cho em thì cứ thẳng thắn nói ra nhé."
Lật Trình Tịnh đối với nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc khó có thể kháng cự, gật gật đầu nói: "Sau này nhất định sẽ thẳng thắn với anh."
"Vậy lát nữa anh ôm em ngủ nhé." Ngu Dịch vừa nói chuyện đồng thời ôm cả người cô vào trong ngực rộng rãi của mình, bổ sung thêm một câu: "Chỉ ôm thôi, sẽ không làm cái gì khác. "
Lật Trình Tịnh chớp chớp mắt: "Vâng"
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tịnh Tịnh càng ngày càng quan tâm đến chồng mình rồi.