Sinh nhật lần thứ 29 của Lật Trình Tịnh được tổ chức khá đơn giản, cô cùng Ngu Dịch và Sở Oải Lăng ra ngoài ăn cơm.
Vì nhiều lần cảnh cáo nên Ngu Dịch cũng không dám mua quà đắt tiền, chỉ mang đến một bó hoa hồng lớn và một chiếc bánh kem xinh xắn.
Cả nhà ba người ăn một bữa cơm ấm áp, gói phần bánh còn lại và đến bệnh viện phục hồi chức năng thăm Lật Thành Bạc. Tình hình của Thành Lật Bạc không khá hơn trước nhưng cũng không tệ hơn trước. Dù bệnh nhân không thích hợp ăn bánh ngọt nhưng Sở Oải Lăng vẫn đút cho ông một miếng nhỏ, xem như chúc mừng sinh nhật Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh ở bên cạnh cười vui vẻ, quay đầu nhìn Ngu Dịch liền phát hiện anh vẫn luôn nhìn cô.
Sau khi về nhà, Lật Trình Tịnh cắm hoa hồng Ngu Dịch tặng vào bình.
Những bông hoa hồng đỏ rực thơm ngào ngạt, giống như những rặng mây đỏ khắp bầu trời, tô điểm cho vẻ đẹp của căn phòng.
Lật Trình Tịnh đặt lọ hoa lên bàn ăn, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất thoả mãn.
Ngu Dịch rất nhanh đã đi tới sau lưng cô, nhìn nhìn một lúc, nói: "Xinh đẹp giống vợ anh."
Nói xong, anh tiến đến hôn cô, muốn thân mật với cô một lúc, nhưng Lật Trình Tịnh khéo léo đẩy anh ra: "Bây giờ em đi giúp anh thu dọn hành lý."
Ngày mai Ngu Dịch phải đi công tác từ sáng sớm, quần áo đến giờ còn chưa thu dọn nhưng vẫn có tâm trạng đi làm việc khác.
Lật Trình Tịnh nói thêm: "Xong việc này rồi nói."
Ngu Dịch đành phải buông vợ ra, cúi đầu hôn lên mặt cô: "Cùng nhau thu dọn đi. Dọn dẹp sớm một chút rồi về phòng nghỉ ngơi sớm, hôm nay mà không làm thì phải một tuần sau mới về gặp em, em nỡ để anh chịu khổ như vậy à?"
Lật Trình Tịnh: "..."
Cô hiểu chuyện này đối với anh rất quan trọng, không đành lòng để anh thất vọng nên vội vàng đi tìm quần áo và tất cho anh.
Chẳng mấy chốc, Lật Trình Tịnh đã lần lượt đặt những thứ cần thiết vào vali, chợt nghe Ngu Dịch ở bên cạnh nói: "Mấy ngày tới anh không có nhà, em nói mẹ đến sống cùng vài ngày đi."
"Để em hỏi bà trước, chỉ sợ bà không muốn phiền." Lật Trình Tịnh cười nói.
Ngu Dịch tùy tiện ném đống hồ sơ vào trong vali: "Gọi mẹ qua đi, anh không yên tâm khi để em ở nhà một mình."
"Lo lắng cái gì?" Lật Trình Tịnh hồ nghi liếc mắt một cái, "Không phải em chưa từng ở một mình."
Ngu Dịch nửa đùa nửa thật nhìn cô: "Coi như anh giám sát em đi, sợ lúc anh đi vắng em dẫn người về nhà."
Lật Trình Tịnh nghe vậy, lập tức nhặt chiếc tất ném vào người anh, nghiêm túc nói: "Chuyện này không nói đùa được."
Ngu Dịch nhặt tất rơi dưới đất, ném vào vali rồi nhanh chóng dán sát lại, dùng ngón tay nhéo cằm vợ, nói: "Em giận à?
Lật Trình Tịnh ngoảnh mặt làm ngơ.
"Đừng tức giận, anh sai rồi." Ngu Dịch cười cười, nghiêm mặt dỗ dành cô, "Ai bảo vợ anh đẹp như vậy, anh sợ có người thầm thương trộm nhớ."
Lật Trình Tịnh hiểu anh đang nói gì. Mấy ngày trước có một bệnh nhân đến cấp cứu, sau đó để cảm ơn cô đã giúp anh ta băng bó vết thương còn gửi cho cô một bó hoa. Cô mang hoa về nhà, trưng trong phòng, Ngu Dịch nhìn thấy, hỏi có phải là quà của đàn ông không. Lúc đầu Lật Trình Tịnh còn tưởng anh nói đùa, sau mới biết anh thật sự so đo, vì vậy liền bảo đảm sẽ không nhận hoa do bệnh nhân nam tặng nữa.
"Anh ta gửi hoa cho em chắc không đơn thuần là biết ơn đâu. Là đàn ông, anh quá hiểu kiểu làm quen này." Ngu Dịch khi đó nói.
Lật Trình Tịnh cho rằng anh suy nghĩ nhiều nên không thèm để ý, giờ mới biết anh thật sự để bụng.
"Là lỗi của anh." Ngu Dịch nắm lấy tay vợ hôn nhẹ, "Sau này anh sẽ không đùa giỡn như vậy nữa, em đừng giận, được không?"
Thấy chồng nhận lỗi, Lật Trình Tịnh nhìn anh một cái, lửa giận lắng xuống một nửa, lẩm bẩm nói: "Anh có đôi khi làm người khác giận mà không biết phải làm sao, thôi bỏ đi, nhanh thu dọn đồ đạc."
Hai người cùng nhau sắp xếp những thứ cần thiết cho chuyến công tác, tắm rửa xong thì nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Dịch vội vã đến sân bay, Lật Trình Tịnh đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn sau khi anh rời đi.
Ngày thứ hai Ngu Dịch đi công tác, Lật Trình Tịnh gọi điện thoại hỏi mẹ có muốn đến ở với cô vài ngày không, Sở Oải Lăng cân nhắc rồi đồng ý.
Ngày đầu tiên Sở Oải Lăng đến, Lật Trình Tịnh đã đi làm, bà bắt tay vào quét dọn, cẩn thận lau cửa ra vào và cửa sổ, sau đó mở tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu nấu ăn.
Sở Oải Lăng đang đứng trước tủ lạnh suy nghĩ một chút thì nghe thấy tiếng chuông cửa, lập tức đóng tủ lạnh lại, hỏi "Ai vậy?"
"Tôi là người đưa thư, vừa mới có người đi vào dưới lầu, cho nên tôi đi theo vào, tôi đề thùng hàng ngoài cửa." Người đưa thư hình như rất bận rộn, đặt đồ xuống rồi rời đi.
Sở Oải Lăng sau khi xác định không có ai ở ngoài mới mở cửa ra, vừa mở cửa liền thấy một cái hộp lớn, không biết là cái gì, tò mò cúi xuống nheo mắt lại, người nhận ở trên hộp ghi "Ông Ngu" liền hiểu ngay đó là của Ngu Dịch.
Bà cẩn thận khiêng chiếc hộp lớn vào nhà.
Vì là của con rể nên bà không thể tuỳ tiện đụng vào, chỉ đặt nó ngay cạnh bàn ăn rồi quay lại công việc của mình.
Khi Sở Oải Lăng bưng chậu nước lau chùi ngoài ban công thì suýt chút nữa vấp phải thùng hàng, may mà bà kịp thời vịn vào một góc bàn ăn nên không bị ngã. Chẳng qua là cái chậu nước trên tay đụng vào cái hộp, bà chưa kịp kêu lên thì cái chậu đã đổ ụp vào thùng hàng, uớt một mảng lớn. Bà vội vàng đi lấy khăn lau, lo lắng sẽ làm hư đồ vật bên trong, cũng tự trách mình quá vụng về.
Sở Oải Lăng mở hộp ra, quả nhiên là đồ quan trọng, bên trong có mấy chiếc túi da cùng hai ba hộp trang sức xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn cũng biết không rẻ... Bà đưa tay kiểm tra, may mắn là thùng giấy khá dày nên không làm ướt vật phẩm bên trong.
Sở Oải Lăng thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy thứ trước mặt, thầm nghĩ thứ này hẳn là Ngu Dịch mua cho Tịnh Tịnh.
Xem ra Ngu Dịch là người rộng lượng, lại rất yêu thương Tịnh Tịnh, nghĩ đến đây bà không khỏi mỉm cười, đang định đóng lại thì thấy trong góc có một tờ giấy, liền lấy ra. Tờ giấy được gấp lại một nửa nên bà tò mò lật xem, bên trong chỉ có một câu vỏn vẹn:
"Hiện tại anh đã kết hôn, những đồ vật này là trước đây anh tặng, bây giờ trả lại cho anh."
Sở Oải Lăng híp mắt đọc từng chữ, ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra ý nghĩa của những thứ này, lập tức thở dài, xấu hổ cất tờ giấy về chỗ cũ.
Lật Trình Tịnh tan sở về nhà liền thấy chiếc thùng lớn ở phòng khách.
Sở Oải Lăng nói: "Cái này là chuyển phát nhanh đưa tới, là gửi cho Ngu Dịch, mẹ đã mở ra, đều là đồ trang sức quý giá của phụ nữ, trong hộp còn có một tờ giấy, nói là trả lại vì Ngu Dịch bây giờ đã kết hôn."
Lật Trình Tịnh sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Mẹ, sao mẹ có thể mở thư chuyển phát nhanh của Ngu Dịch?"
Sở Oải Lăng vội giải thích lý do mở hộp, sau đó nhắc nhở con gái: "Tịnh Tịnh, cái này là của bạn gái trước của Ngu Dịch sao? Làm sao cô ấy biết địa chỉ nhà này? Cô ấy và Ngu Dịch bây giờ vẫn còn liên lạc à? Nếu vậy, con phải chú ý..."
"Mẹ chọn một ít rau củ con thích trong tủ lạnh, rửa sạch rồi cắt nhỏ, lát nữa mẹ nấu." Sở Oải Lăng nhìn con gái, có chút bất đắc dĩ, "Đừng đột ngột chuyển chủ đề được không? Mẹ hỏi con, Ngu Dịch có còn liên lạc với bạn gái cũ không? Chuyện này con có biết không?"
Lật Trình Tịnh đành phải trực tiếp đối mặt với câu hỏi của mẹ, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, trước đây anh ấy chưa từng có bạn gái."
"Nói vậy con cũng tin sao? Tặng cái túi cao cấp như vậy, còn có mấy hộp trang sức kia, nhìn qua liền biết giá trị rất lớn."
Sở Oải Lăng cảm thấy con gái mình quá thành thật, không chút phòng bị, sau này nhất định sẽ chịu nhiều thiệt thòi, cho nên không khỏi nói thêm vài câu, "Tịnh Tịnh, con cho rằng kết hôn rồi thì an toàn sao? Con nhất thiết phải đề phòng..."
"Đề phòng cái gì?" Lật Trình Tịnh gãi gãi đầu, đột nhiên nở nụ cười, "Con và Ngu Dịch hiện tại rất tốt, không có gì để phiền lòng, tại sao phải lo lắng không đâu ạ?"
"Những chuyện này không phải rất phiền lòng sao?" Sở Oải Lăng vươn tay gõ vào chiếc hộp, "Con thử nghĩ xem, người ta trực tiếp đưa tới nhà, đủ biết có bao nhiêu bảnh lĩnh..."
"Mẹ đừng nghĩ nữa, đây có lẽ là hiểu lầm thôi. Ngu Dịch trước giờ chưa từng có quan hệ tình cảm với ai, anh ấy đã nói như vậy thì con tin anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng không cần nói dối về chuyện này." Lật Trình Tịnh vừa nói vừa liếc nhẹ chiếc hộp, "Còn những chuyện khác, con tin anh ấy sẽ xử lý tốt."
"Mẹ cũng hy vọng đây là hiểu lầm, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho mẹ biết không phải." Sở Oải Lăng kiên trì nói, "Cô ta cố ý làm như vậy cho con xem."
"Mẹ, mẹ xem nhiều phim cung đấu quá rồi." Lật Trình Tịnh bày tỏ suy nghĩ: "Đây có thể là quà của Ngu Dịch trước đây, có lẽ bây giờ người ta cảm thấy bọn con kết hôn rồi, không nên giữ lại những món quà đắt tiền như vậy nên hoàn trả lại cho anh ấy."
Sở Oải Lăng không biết nên làm thế nào với con gái, nói "Quên đi, coi như mẹ nhiều chuyện", rồi quay người đi nấu cơm.
Khi Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch gọi điện video vào buổi tối thì anh đã hoàn thành xong công việc và đang đi mua sắm với đối tác ở phố đi bộ, anh cho Lật Trình Tịnh xem cảnh đêm, cô cảm thấy rất thích thú.
"Anh đang nói chuyện với ai mà thân thiết như vậy?" Một người đàn ông bên kia trực tiếp hỏi Ngu Dịch.
"Còn ai nữa? Là bà xã tôi." Ngu Dịch nói.
Người đàn ông cười nói: "Tình cảm hai vợ chồng anh tốt thật", sau đó khôn khéo tránh đi.
Lật Trình Tịnh tâm tình ngọt ngào, nhìn ông xã đã gần ba ngày không gặp, trong lòng ngập tràn nhớ nhung.
Lần này khác với lần trước anh đi công tác, cô hình như nhớ anh rất nhiều, nhớ giọng nói kề bên tai, nhớ vòng tay rắn chắc, nhớ lồng ngực rộng của anh.
Lật Trình Tịnh nhận được lời mời từ Trâu Niệm Tư vào thứ bảy, tình cờ lại là ngày cô được nghỉ.
Trâu Niệm Tư mời Lật Trình Tịnh đi uống trà chiều, cô vốn định từ chối nhưng cô ta lại nhiệt tình nói: "Nếu cô bằng lòng ra ngoài, Ngu Dịch nhất định rất vui. Mấy người đi cùng đều là bạn anh ấy, mọi người đều mong được gặp cô"
Nghĩ một hồi, cô cảm thấy nếu từ chối thì xem chừng sẽ làm mất mặt Ngu Dịch nên miễn cưỡng đồng ý.
Lật Trình Tịnh thay quần áo chỉnh tề một chút, sau đó chào Sở Oải Lăng rồi đi ra ngoài.
Cô bắt taxi đến khách sạn thì thấy bọn họ đang đợi cô ở sảnh tầng một.
Vừa bước qua cửa xoay, cô liền nhìn thấy Trâu Niệm Tư mặc bộ váy sườn xám màu hồng nhạt đang đứng gần đó, tươi cười vẫy tay với cô: "Lại đây."
Lật Trình Tịnh bước tới chào hỏi Trâu Niệm Tư.
"Hôm nay cô đẹp quá." Trâu Niệm Tư nhìn Lật Trình Tịnh, thấy cô mặc một chiếc áo khoét eo màu tím, mặc một chiếc quần Tây màu be nhạt, tóc xoăn nhẹ uyển chuyển, nhẹ nhàng xinh đẹp, thầm nghĩ bộ quần áo này thọat nhìn rất bình thường, nhưng khi Lật Trình Tịnh mặc lại lên lại đặc biệt quý phái.
"Cô cũng rất đẹp." Lật Trình Tịnh chân thành nói.
"Đi thôi, bọn họ đều đang đợi cô." Trâu Niệm Tư khoác một cánh tay Lật Trình Tịnh ra vẻ thân mật, "Tôi đã nói với bọn họ là Ngu Dịch cưới một mỹ nữ, vì vậy bọn họ nóng lòng muốn gặp cô."
Trâu Niệm Tư đưa Lật Trình Tịnh đến nhà hàng của khách sạn, tươi cười giới thiệu Lật Trình Tịnh với ba người phụ nữ còn lại.
Ba người phụ nữ này hôm nay đều mặc váy kiểu sườn xám giống Trâu Niệm Tư, như thể nắm tay nhau đi mua sắm, hôm nay đã hẹn sẽ mặc cùng nhau đi uống trà chiều, Lật Trình Tịnh ngồi bên cạnh nhìn qua hơi lạc lõng.
"Đây là vợ của Ngu Dịch." Trâu Niệm Tư có chút khoa trương khen ngợi, "Thế nào? Tôi đã nói rồi, chúng ta phải tin tưởng ánh mắt của Ngu Dịch đúng không."
Ba người còn lại liền tấm tắc khen Lật Trình Tịnh xinh đẹp, da dẻ mịn màng, dáng chuẩn, eo thon...
Lật Trình Tịnh trên mặt luôn mang nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kỹ lại có chút ngượng ngùng, bọn họ đều nói rất nhanh, thỉnh thoảng lại nói một chút "Ngươi biết không, lần trước chúng ta ăn cơm" khiến cô không biết phải tham gia vào câu chuyện như thế nào.
Mãi cho đến khi người phục vụ mang ra một khay điểm tâm tinh xảo thì giọng nói của mấy người phụ nữ mới dừng lại, họ tập trung vào món dim sum, lục tục lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Trâu Niệm Tư tự tay rót trà đen nóng hổi vào ly của Lật Trình Tịnh, trên mặt nở nụ cười hào phóng, ôn nhu giải thích với Lật Trình Tịnh: "Chúng ta đều là những bà nội trợ, bình thường có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau, lúc nào không bận thì ra ngoài gặp mặt."
"Vâng." Lật Trình Tịnh cười nói.
"Cô là y tá à?" Một người phụ nữ ngồi đối diện trợn mắt há hốc mồm hỏi Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh gật đầu.
"Làm y tá rất bận rộn và mệt mỏi." Một người phụ nữ khác nhanh chóng bắt chuyện và bày tỏ ý kiến của mình, "Đừng nói đến việc phải làm ca đêm, còn có thể sẽ bị bệnh nhân đánh."
Lật Trình Tịnh khách quan nói: "Tôi may mắn, từ trước đến nay chưa gặp phải bệnh nhân nào đặc biệt gây sự, cùng lắm là bị mắng vài lần, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng."
"Đó là do cô chưa gặp thôi." Người phụ nữ vội nói tiếp, "Khi chị dâu tôi sinh, tôi đến bệnh viện thăm chị ấy, đụng phải người nhà bệnh nhân hung hãn chỉ tay vào mặt y tá mắng xối xả, vừa mắng vừa dùng tay đẩy mạnh đến nỗi cô y tá nhỏ té xuống đất... Thật sự không dễ nhìn đâu.Trong mắt người khác, y tá vẫn không bằng bác sĩ, công việc bẩn thỉu đều do các y tá làm, nhưng bị mắng và đánh cũng là các y tá."
"Cái gì, bây giờ bác sĩ cũng bị bệnh nhân đánh, cô đọc tin tức chưa? Họ đều đang làm việc cật lực, chưa kể phải tiếp xúc với bệnh truyền nhiễm, nguy cơ rủi ro quá cao."
Bọn họ nói xong cùng nhau nhìn về phía Lật Trình Tịnh, một người vội vàng nói: "Thật ra thì không cần phiền phức, cô đã cưới cho Ngu Dịch, có thể ở nhà hưởng phúc, sao lại phải đi hầu hạ người khác trong bệnh viện? Hơn nữa, cô là y tá thì một năm kiếm được bao nhiêu tiền, sao không nghỉ việc ở nhà chăm sóc Ngu Dịch, anh ấy có thể trả cô gấp ba lần lương hiện tại."
Lật Trình Tịnh bình tĩnh nhìn bọn họ, nói: "Tôi rất yêu thích công việc của mình, Ngu Dịch cũng ủng hộ tôi duy trì công việc y tá."
Chỉ một câu như vậy, cô không nói thêm gì nữa.
Trâu Niệm Tư kịp thời giải vây: "Đừng nông cạn như vậy được không, đây là giá trị của lao động, cái gì mà hầu hạ người khác. Hơn nữa, một người phụ nữ quanh năm xoay quanh chồng con cũng không có gì tốt. Tôi lúc trước bị Tề Phàm Khải dỗ ngọt nên nhất thời trúng kế, nếu không tôi cũng không nỡ từ bỏ một công việc tốt như vậy."
Ba người phụ nữ khác cười ngượng ngùng, lập tức chuyển đề tài sang Tề Phàm Khải, cười nói Tề Phàm Khải là nô tỳ của vợ, vợ nói gì cũng không dám cãi, nghe nói gia quy đều do Trâu Niệm Tư tự mình viết, trong nhà còn có một cây thước chuyên dùng để đánh vào mu bàn tay Tề Phàm Khải...
"Ngu Dịch thì sao? Anh ấy có phải thê nô không?" Trâu Niệm Tư quay sang hỏi Lật Trình Tịnh.
"Ngu Dịch tôn trọng tôi, hiểu tôi, anh ấy đối với tôi rất dịu dàng." Lật Trình Tịnh nói, "Nhưng anh ấy không phải thê nô, tôi và anh ấy bình đẳng, không ai phải nghe ai cả."
"Anh ấy rất dịu dàng?" Trâu Niệm Tư có chút kinh ngạc, "Sao tôi lại cảm thấy anh ấy trông có chút hung dữ nhỉ?"
"Không, bản chất anh ấy là một người rất dịu dàng." Trong đầu Lật Trình Tịnh chợt lóe lên một tia cảm động khi nghĩ tới Ngu Dịch, khẽ cười nói: "Ngu Dịch rất tốt."
Cô nói đến đây, ba người phụ nữ ở phía đối diện nhất thời không trả lời, tựa hồ cũng không có nghiêm túc nghe cô nói, mà là đưa mắt nhìn về phía một cô gái xinh đẹp đang đứng sau ghế sô pha.
Trâu Niệm Tư vội quay đầu, kinh ngạc nhìn người mới tới: "A, Du Chi, không phải em nói có việc nên không tới được sao?"
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chờ Ngu Dịch và Tịnh Tịnh khoe ân ái cho mấy bà thím xem