Tề Phàm Khải lái xe đến bệnh viện, Ngũ Dịch đi bộ qua, rất nhanh đã nhìn thấy Tề Phàm Khải và vợ anh ta, Trâu Niệm Tư.
Ngu Dịch ngồi ở phía sau xe, nghe Trâu Niệm Tư hỏi: "Đi ăn chút gì trước đi. Ngu Dịch, anh muốn ăn gì?"
"Không sao, hai người quyết định đi." Ngu Dịch nói.
"Vậy thì ăn món ăn Quảng Đông cho thanh đạm, đi quán chúng ta thường ăn nhé."
Tề Phàm Khải gật đầu, xoay vô lăng, nhân tiện hỏi vợ: "Có muốn gọi em họ qua không? Hôm nay cô ấy vừa vặn được nghỉ."
"Vậy để em hỏi." Trâu Niệm Tư cúi đầu mở màn hình điện thoại.
Sau hai phút, Trâu Niệm Tư ngẩng đầu cười nói: "Đã muộn, cô ấy có hẹn rồi."
"Thật đáng tiếc." Tề Phàm Khải liếc nhìn người trong kính chiếu hậu.
Ngu Dịch không nói gì.
"Ngu Dịch, tôi cũng nói với cô ấy là tay anh bị thương, nhưng cô ấy không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì." Trâu Niệm Tư cao giọng.
"Chắc là đang cùng bạn đi mua sắm, không rảnh hỏi." Tề Phàm Khải nói.
Ngu Dịch để cánh tay không bị thương ra sau đầu, thoải mái ngồi xuống, giễu cợt nói: "Bình thường thôi, cô ấy không để tâm đâu."
Tề Phàm Khải và Trâu Niệm Tư nhìn nhau, cũng không dám nói lời nào.
Thật ra bọn họ đã từng nghĩ đến việc ghép Nhuế Du Chi và Ngu Dịch lại với nhau, nhưng đáng tiếc Nhuế Du Chi tâm tư quá cao nên không coi trọng Ngu Dịch.
Nhà hàng Quảng Đông được bài trí sang trọng, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn vàng rực rỡ chiếu rọi những món ăn trên bàn.
Họ gọi thịt bê kho, tôm đuôi phượng, canh sò điệp, đậu hũ hầm nấm, mướp hấp cá hồi trắng, cơm niêu sương sáo Hắc Tùng, bánh củ cải giòn. Dù nói là ăn thanh đạm nhưng Tề Phàm Khải không cưỡng được liền gọi khá nhiều món anh ta yêu thích.
Tề Phàm Khải ăn một cách vô cùng thích thú, suýt chút nữa còn ăn sạch niêu cơm.
Ăn no, anh ta đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, mới có thời gian nói chuyện với Ngu Dịch: "Anh còn bận tâm đến Tiểu Cát làm gì nữa? Cuộc đời anh ta bây giờ chỉ là một đống hỗn độn mà thôi, không tốt đâu. Cho dù hồi đó anh ta đỡ một nhát dao thì hôm nay anh cũng trả lại cho anh ta rồi, như vậy là hòa. Nghe tôi, mau cho số điện thoại của hắn vào danh sách đen đi."
Trâu Niệm Tư nghe chồng nói cũng không hỏi rốt cuộc có chuyện gì, cô biết chút ít về người đàn ông tên Tiểu Cát, lúc đầu anh ta cùng Ngu Dịch và Tề Phàm Khải lái xe vận chuyển, sau này hai người mở công ty vận tải, Tiểu Cát tiếp tục ở lại làm việc cho họ, nhưng anh ta lại phụ lòng mong đợi, tay chân không trong sạch, mấy lần trộm tiền của công ty, cuối cùng bị Tề Phàm Khải đuổi ra ngoài.
Ngu Dịch cúi đầu ăn đồ ăn, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không quan tâm đến anh ta nữa."
"Đúng vậy, chúng ta không nợ hắn cái gì, hơn nữa thật sự không cần lo lắng, hắn là con trai độc nhất, cha mẹ hắn luôn luôn mắng hắn, nhưng cũng không ngừng cưng chiều hắn, họ có thể trả nợ cho con họ." Tề Phàm Khải nói, lại dùng đũa gắp một miếng bánh củ cải.
"Đừng ăn nữa, dạo này anh tăng cân nhiều quá." Trâu Niệm Tư đúng lúc đưa tay ấn lên mu bàn tay chồng, nhẹ nhàng dặn dò: "Bữa tối ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.."
Trâu Niệm Tư cười nói: "Em đi vệ sinh, hai người cứ tiếp tục nói chuyện."
Sau khi Trâu Niệm Tư tạm rời đi, Tề Phàm Khải nhân cơ hội nhắc đến Nhuế Du Chi với bạn thân, nói sắp tới sinh nhật Nhuế Du Chi, còn hỏi Ngu Dịch định tặng quà gì.
Không ngờ, Ngu Dịch hình như không nhớ sinh nhật của Nhuế Du Chi, thản nhiên nói: "Sinh nhật của cô ấy có thể sẽ không mời chúng ta đâu."
Tề Phàm Khải nói: "Yên tâm đi, vợ tôi ở đây, cô ấy sẽ có cách. Tôi đã nghĩ rồi, ngày đó anh cứ chuẩn bị một món quà thật đắt tiền, sau đó long trọng tỏ tình với cô ấy trước mặt mọi người, cô ấy sẽ cảm động và đồng ý với anh thôi."
Nghe đến đây, Ngu Dịch khẽ cười: "Rắc rối như vậy để làm gì?"
Tề Phàm Khải trố mắt, lập tức nói: "Cô ấy đã chia tay bạn trai phú nhị đại cách đây không lâu, hiện tại còn độc thân, anh còn không muốn tranh thủ sao? Tôi nghe vợ tôi nói lâu rồi anh không liên lạc với em họ."
Ngu Dịch nói: "Tôi làm dự phòng gần hai năm rồi, bây giờ có cơ hội làm chính thất, hẳn là nên cao hứng đúng không?"
"Nói như vậy cũng không phải, nếu anh thật sự thích cô ấy thì không cần quan tâm trước kia cô ấy đối xử với anh như thế nào." Tề Phàm Khải cười nói, "Đàn ông, rộng rãi một chút, không cần chấp nhặt với phụ nữ. Vả lại, một nữ thần như Nhuế Du Chi, xung quanh có quá nhiều người theo đuổi, hiện tại có cơ hội sao lại không tận dụng?"
"Không, bây giờ tôi không có tâm tư này." Ngu Dịch thẳng thừng từ chối đề nghị của Tề Phàm Khải.
"Hiểu rồi. Gia đình anh lại giục anh kết hôn đúng không? Đúng vậy, anh sắp bước qua sinh nhật thứ 29. Nhuế Du Chi mới 24 tuổi, ngày nào cũng chăm chút làm đẹp, còn quá trẻ để kết hôn." Tề Phàm Khải nói.
"Là bản thân tôi muốn kết hôn." Ngu Dịch nói.
"Thật sao?" Tề Phàm Khải vẻ mặt kinh ngạc.
"Lừa anh làm gì? Ở tuổi này, nếu gặp được đối tượng phù hợp sao tôi lại không muốn kết hôn?" Ngu Dịch thẳng thừng nói: "Anh không nếm trải cuộc sống của một người đàn ông độc thân ở tuổi này đâu, ngày này qua ngày khác, nhàm chán và cô độc."
Tề Phàm Khải gật đầu: "Ừ, suýt chút nữa quên mất, anh đang ở tuổi như lang như hổ."
Ngu Dịch lười cự tuyệt.
Tề Phàm Khải quen Ngu Dịch hơn tám năm, chưa từng thấy anh có mối quan hệ nghiêm túc nào, một số cô gái có điều kiện tốt đều nguyện ý ở bên Ngu Dịch. Trong khi sự nghiệp của anh ngày càng phát triển, có tiền lại có nhà cửa ổn định, rất nhiều phụ nữ theo đuổi anh, cũng có những người dịu dàng và thông minh, nhưng vẫn chưa thấy anh hứa hẹn với bất kỳ người nào.
Nhuế Du Chi là một ngoại lệ.
Ngu Dịch lần đầu tiên gặp đã có ấn tượng tốt với cô ta, còn hào phóng tặng túi xách và trang sức xa xỉ. Nhuế Du Chi cười nhận lấy nhưng lại không nhận lời làm bạn gái của Ngu Dịch. Cho đến mùa thu năm ngoái, Nhuế Du Chi lặng lẽ yêu một phú nhị đại. Lúc đầu, cô ta giữ bí mật, ngay cả chị họ Trâu Niệm Tư cũng không biết, cho đến trước Tết nguyên đán, trong vòng bạn bè đăng một bức ảnh nhóm, mới coi là công khai quan hệ. Tề Phàm Khải vừa nhìn thấy đã mua rượu chạy đến nhà Ngu Dịch giúp bạn giải sầu.
Ngày đó Tề Phàm Khải hỏi Ngu Dịch thích Nhuế Du Chi đến mức nào, anh ta nhớ Ngu Dịch đã nói: "Tôi cũng không biết chắc, có lẽ là bởi vì nhìn cô ấy tôi có cảm giác quen thuộc."
Xem ra Ngu Dịch hiện tại đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, không muốn làm đối tượng dự phòng, hay là anh đã có mục tiêu mới?
"Anh thích người khác rồi sao?" Tề Phàm Khải đơn giản hỏi.
Ngu Dịch nhàn nhạt liếc bạn tốt một cái, bỏ qua câu hỏi này, nói sang chuyện khác.
Tề Phàm Khải đem đề tài thu hồi, ân cần nhắc nhở: "Nếu như thật sự thích người nào đó, nhanh theo đuổi người ta đi. Thời gian không chờ một ai đâu."
Ngu Dịch uể oải cười cười, lại nhìn cánh tay được băng bó cẩn thận của mình, giọng điệu tự giễu: "Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng không giỏi lấy lòng phụ nữ."
Tề Phàm Khải cũng bật cười, nghĩ lại thì Ngu Dịch hình như chỉ biết dùng tiền theo đuổi phụ nữ, theo lời anh nói là vì "Không có cách nào, tôi cũng không có ưu điểm nào ngoài tiền."
Lật Trình Tịnh đọc sách chuyên môn một lúc trước khi đi ngủ, vừa đóng sách lại đã nghe thấy tiếng điện thoại di động, cô cầm điện thoại đang sạc lên xem, là một tin nhắn ngắn từ một số lạ: "Thêm tôi vào danh sách."
Lật Trình Tịnh khó hiểu, cảm thấy không phải gửi lộn số, liền đáp: "Bạn là ai?"
Mười giây sau, Lật Trình Tịnh nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên vô cùng quen thuộc, cô suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không cần thiết, chúng ta không cần giữ liên lạc."
Đoán chừng là Đàm Lệ Nhi nói cho anh biết số điện thoại di động của cô.
Một lúc sau, Lật Trình Tịnh lại nhận được một tin nhắn: "Thêm đi, sẽ không thường xuyên quấy rầy em đâu."
Lật Trình Tịnh trả lời: "Tôi muốn đi ngủ, đừng gửi tin nhắn nữa, không thì tôi sẽ block anh đấy."
Ngu Dịch không có động tĩnh gì.
Lật Trình Tịnh từ từ nằm xuống, trong đầu hiện lên cánh tay bị thương của Ngu Dịch. Cánh tay của Ngu Dịch rất khỏe, các đường cơ bắp săn chắc, nhìn qua không có gì liên quan đến vết thương máu me kia.
Lật Trình Tịnh cúi mặt suy nghĩ.
Cô nhớ có lần anh chạy xe điện chở cô đến bệnh viện khi thấy chân cô sưng tấy nặng nề, lúc đó cô ngồi sau anh, không có chỗ để tay, khi xuống dốc, cô vội vàng nắm lấy gấu áo của anh, nhưng cuối cùng lại ôm trọn eo Ngu Dịch.
"Đừng buông tay, tôi sợ cậu ngã đấy." Anh không nhịn được trêu chọc cô, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu, "Cậucó ăn cơm hay không vậy? Tay gầy như vậy, cảm giác giống như gió thổi là sẽ bay mất."
17h20, Lật Trình Tịnh đã hoàn thành xuất sắc công việc cả ngày của mình sau khi thay túi dẫn lưu cho một bệnh nhân.
Cô đang định đi đến phòng nghỉ thì chợt nhìn thấy Ngu Dịch bước vào, cô bất giác dừng lại, chần chừ bước về phía trước, khi đến gần anh, cô hỏi thẳng: "Vết thương còn đau không?"
Ngu Dịch cười nói: "Vết thương cũng lành rồi, không thấy đau."
"Vậy anh tới đây làm gì?" Lật Trình Tịnh tò mò hỏi.
"Tôi tới đây tìm người." Ngu Dịch trả lời.
Ngay lúc Lật Trình Tịnh còn hơi sững sờ, Ngu Dịch tiếp tục: "Tôi đang tìm cô y tá cao khoảng 1m6 ở khoa của em. Hôm đó tôi vừa bước ra khỏi phòng thì cô ấy bê mâm thuốc vô tình đụng phải, cô ấy còn liên tục xin lỗi tôi. Sau đó chúng tôi có trò chuyện một lúc, tôi cảm thấy đó là một cô gái dịu dàng và thân thiện."
Lật Trình Tịnh im lặng.
Ngu Dịch nhìn vào mắt cô, có chút hăng hái, hỏi: "Hôm nay cô ấy có ở đây không?"
Lật Trình Tịnh quay đầu lại, hào phóng chỉ phương hướng cho Ngu Dịch: "Người anh tìm hẳn là cô y tá đang uống nước ở kia."
Ngu Dịch cảm ơn, mới đi mấy bước đã nghe thấy Lật Trình Tịnh ở phía sau nhắc nhở: "Cô ấy có bạn trai rồi, anh đừng quá đường đột."
Ngu Dịch nghe vậy dừng lại, đi tới trước mặt Lật Trình Tịnh, đôi mắt đen lóe lên vẻ thích thú, khi nói chuyện lại trở nên thân thiết: "Cho nên em không muốn tôi đến hỏi phương thức liên lạc của cô ấy sao?"
Lật Trình Tịnh nhún vai nói: "Đó là chuyện của anh."
Cô xoay người đi vào phòng nghỉ của nhân viên, gần nửa tiếng sau cô mới chậm rãi thay quần áo, xách túi đi ra ngoài.
Đã quá giờ trực, mấy y tá trong khoa cấp cứu đang trò chuyện rôm rả, Lật Trình Tịnh mơ hồ nghe thấy họ nói về Ngu Dịch.
"Làm sao có thể? Tôi không có thêm Wechat của anh ta, tôi không muốn bị bạn trai mắng chết." Hình Tử Thuyên nói với ba y tá còn lại, "Đúng vậy, anh ấy quả nhiên rất đẹp trai, nhưng nhìn qua lại là kiểu người có đời sống phức tạp. Bạn trai tôi không đẹp trai như vậy, nhưng anh ấy là người đơn giản."
Hình Tử Thuyên chính là y tá mà Ngu Dịch đang tìm kiếm.
Vài y tá đang đứng ở khu vực nghỉ ngơi tán gẫu, hào hứng bàn chuyện bát quái,ngay cả Như Như cũng góp chuyện, hỏi xem Ngu Dịch làm nghề gì.
"Tôi không hỏi, tôi chỉ trả lời qua loa vài câu hỏi của anh ta." Hình Tử Thuyên cười nói.
Khi đang nói chuyện, cô ấy vô tình nhìn thấy Lật Trình Tịnh đang đi về phía cửa, vội gọi cô lại, nói ở đây có cà phê và bánh ngọt, bảo cô qua đây góp vui.
Lật Trình Tịnh đành phải đi qua, liền nhìn thấy mười mấy ly cà phê cùng mười mấy cái bánh ngọt nhỏ được đóng gói tinh xảo trên chiếc bàn dài ở khu vực nghỉ ngơi.
"Có một anh chàng đẹp trai muốn làm quen với Tử Thuyên, hôm nay tới đây tìm cô ấy, nhân tiện mua ít đồ ăn cho mọi người." Một y tá giải thích.
Hình Tử Thuyên nói: "Anh ấy gọi đồ ăn ở cổng bệnh viện, nói là đãi chúng ta. Tôi nhiều lần nói không cần, không ngờ cậu bé bán đồ ăn đã sớm đợi ở cổng bệnh viện. Anh ấy chạy ra nhận hàng, tôi không còn cách nào khác, đành phải nhận."
"Nhiều như vậy, chắc chắn là không rẻ." Như Như thở dài.
Bởi vì cà phê và bánh ngọt đều là hàng cao cấp, mọi người đều cảm thấy rất ngại.
"Anh ấy có vẻ rất tò mò về công việc của tôi, liên tục hỏi tôi một tuần làm bao nhiêu ca đêm, mấy giờ thì tan sở, có bị bệnh nhân mắng mỏ, bị oan ức hay không." Hình Tử Thuyên bất đắc dĩ giải thích
"Thật sự không có chuyện gì. Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy anh ta thực sự không phải đến để làm quen với tôi. Nếu anh ta thật sự muốn làm quen thì phải trực tiếp xin số điện thoại của tôi đúng không?"
"Dù sao thì bây giờ cà phê và bánh ngọt là mua cho chúng ta, mọi người cứ tự nhiên đi, bụng tôi đang sôi rồi đây."
Mọi người nhanh chóng chia nhau bánh và cà phê, ai nấy đều thoả mãn.
Lật Trình Tịnh chỉ lấy cà phê, cúi đầu ngửi, mùi thơm nồng đậm.
Buổi tối, Lật Trình Tịnh lại nhận được một tin nhắn ngắn của người kia.
"Đã uống cà phê chưa? (Em sẽ không chặn tôi đấy chứ?)"
Cô vốn muốn trả lời là uống rồi, nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn đặt điện thoại xuống.
Lật Trình Tịnh cảm thấy bối rối vì Ngu Dịch lại xuất hiện trước mặt cô bằng cách này.
Cô hoàn toàn không thể đoán ra nhất cử nhất động của anh, giống như hoa trong sương mù, nhưng bất kể anh làm gì thì cũng không liên quan đến cô.
Mùa hè năm đó, khi cô động tâm với anh, đã qua lâu rồi, giống như một chuỗi bọt biển biến mất trên bầu trời tuổi mười chín. Bây giờ cô sắp hai mươi chín tuổi, không còn thời gian rảnh rỗi chơi trò tán tỉnh nữa.
Anh bây giờ có tiền lại nhàn hạ, tùy thích có thể đến gần trêu ghẹo cô, nhưng cô thì khác, cô không hề có ý tưởng sẽ phóng túng cảm xúc của mình.
Suy cho cùng, sự rung động kia vừa mơ hồ lại rất ngắn ngủi, nó giống một luồng điện chạy ngang qua suy nghĩ, ngay khi vừa mở mắt, mọi ảo giác liền tan biến như pháo hoa trên bầu trời đêm.
Con người phải sống lý trí, không nên chìm đắm vào những ảo tưởng không đáng có.
Thực tế, bọn họ không phù hợp, bây giờ cô và anh chỉ có số tuổi là tương đồng, những khía cạnh khác thì hoàn toàn bất đồng.