Rừng Thép

Chương 17



Trans: Diệp Tri Thu + Beta: Lil’moon

Chu Cẩn nhìn bộ dạng khó chịu của anh, trong lòng hỗn loạn khó tả. Cô rút một tờ khăn giấy trong hộp đưa cho Giang Hàn Thanh, hỏi: “Anh không thể ăn cay à?”

Bị Chu Cẩn hỏi ngược lại, Giang Hàn Thanh chỉ đành gật đầu.

Cơn giận không rõ từ đâu dâng lên trong lòng, Chu Cẩn hơi tức tối nói: “Tại sao không nói với em?”

“Xin lỗi.” Anh lại xin lỗi, nhếch môi cười.

Cô càng nóng nảy hơn: “Em không muốn nghe anh xin lỗi.”

Chuyện gì Giang Hàn Thanh cũng xử lý rất tốt, duy chỉ có cơn bực tức của Chu Cẩn khiến anh bó tay. Anh lộ ra dáng vẻ bối rối hiếm thấy, trả lời: “Anh nhớ là em thích.”

Chu Cẩn sững người lại.

Từ trước đến nay, cô chưa từng nói với Giang Hàn Thanh mình sợ tanh, nhưng anh biết; cô cũng chưa từng nói mình thích ăn cay, nhưng anh lại nói anh nhớ.

Người thích ăn cay không phải cô, mà là Tưởng Thành.

Khi còn nhỏ, cô rất ích kỉ, tính chiếm hữu cao nên khi yêu thầm Tưởng Thành thì bao nhiêu hoa đào vây quanh anh, cô đều muốn ngắt hết, do đó cả ngày dính lấy anh như keo da bò.

Tưởng Thành ra ngoài ăn cơm với bạn, cô cũng muốn theo. Cả bát đầy ớt, chưa ăn được mấy miếng thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lưỡi tê dại đau đớn, uống nước cũng không có tác dụng gì.

Tưởng Thành nhìn cô cười lớn, vò đầu cô như nựng chó con, nói cô không biết tự lượng sức mình.

Cô thấy anh cười, cay nữa cũng có thể nhịn, cứ như thế rồi cũng quen. Đến lúc ăn mấy món thanh đạm lại cảm thấy nhạt nhẽo.

“Cũng không thích lắm.” Chu Cẩn lạnh nhạt trả lời một câu, cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn đủ thời gian, nên quyết định nói: “Chúng ta đổi quán khác thôi.”

Giang Hàn Thanh vội vàng nói: “Anh không sao.”

Chu Cẩn nhìn anh không chịu đứng dậy, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm vài phần áy náy.

“Anh không sao nhưng em có sao, được chưa?” Cô thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Hàn Thanh, cầm lấy tay anh: “Đi nào, giáo sư Giang.”

Bàn tay của Chu Cẩn nhỏ nhắn, da có chút thô, nhưng khung xương lại mềm lại. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Giang Hàn Thanh ngây người, bất giác bị cô kéo lên: “Chu Cẩn?”

Chu Cẩn tự hỏi tự trả lời: “Lãng phí cũng không tốt, vẫn nên gói lại. Không chừng hôm nay phải đi cả đêm, mang theo làm đồ ăn đêm cũng được.”

Giang Hàn Thanh không nghe nổi cô nói câu gì chỉ gật đầu theo phản xạ. Bàn tay được lấp đầy hơi ấm của Chu Cẩn làm anh bất chợt nhớ lại cảm giác bàn tay của cô du ngoạn trên lưng anh tối qua.

Hơi thở của Giang Hàn Thanh dần rối loạn.

Chu Cẩn thấy anh đã xiêu lòng, đang muốn thu tay lại nhưng Giang Hàn Thanh lại nắm chặt tay cô.

Giang Hàn Thanh rất ít thể hiện tình cảm. Nếu vui lắm thì cũng chỉ hơi nhếch môi, ví dụ như bây giờ.

Chu Cẩn cảm nhận được bàn tay anh hơi dùng sức.

Giang Hàn Thanh nói: “Anh nghe em.”

Chu Cẩn cười lên, trêu chọc: “Anh thật là biết cách khiến người khác bớt lo đấy.”

***

Thời gian trôi đi rất nhanh, đã qua một buổi chiều, sắc trời dần chuyển sang màu đen.



Giang Hàn Thanh còn có việc khác, không cách nào cứ ngồi mãi ở đội trọng án nên sau khi ăn cơm cùng Chu Cẩn xong thì hai người chia tay.

Chu Cẩn quay lại đội trọng án thấy trong phòng làm việc có thêm người mới mặc đồng phục. Vu Đan đang tiếp khách, hỏi ra mới biết đó là cảnh sát của đồn cảnh sát Quách Sơn.

Vu Đan nói: “Giáo sư Giang yêu cầu mình hỏi một chút về nguyên nhân sự việc Lại Tam bị đánh. Hai đồng chí này là cảnh sát có mặt tại hiện trường lúc đó.”

Chu Cẩn bắt tay họ, giới thiệu: “Tôi là Chu Cẩn, làm phiền các anh phải đến đây một chuyến rồi.”

Hai người chào hỏi rồi nói: “Cục cảnh sát thành phố rất coi trọng vụ án lần này, tất nhiên không thể thiếu sự hợp tác của chúng ta, đều là việc nên làm thôi.”

Họ đi đến phòng tiếp khách, nói ngắn gọn về tình huống lúc đó.

Khoảng một năm trước, địa điểm mà Lại Tam đánh nhau là một ngõ cụt tăm tối thuộc khu vực quản lý của đồn cảnh sát Quách Sơn.

Vì con ngõ này đang được sửa lại nên vắng người mà cũng không có đèn. Có người dân đi qua nghe thấy tiếng khóc thảm thiết mới chú ý xem có chuyện gì.

Anh ta nhìn thấy năm, sáu người vây đánh một người, còn nói toàn lời dọa dẫm, sợ xảy ra án mạng nên vội vàng báo cảnh sát.

Đồn cảnh sát nhận được tin báo thì khoảng mười phút sau, hai đồng chí cảnh sát đến hiện trường, nhanh chóng khống chế những người tham gia đánh nhau đưa về cục.

“Người bị đánh chính là Lại Tam. Vì lúc đó cánh tay của anh ta bị thương nghiêm trọng cho nên được đưa đến bệnh viện, chúng tôi thẩm vấn những người còn lại trước.”

“Đúng rồi, người đàn ông đứng đầu nhóm người đó họ Hồ. Trong nhà còn có một em gái, đang học ở Trường phổ thông Thực nghiệm Quách Sơn. Có lần về nhà sau giờ tự học, cô bé đã đụng phải Lại Tam. Tên đó say rượu nên đã cưỡng hiếp cô bé. Sau khi xảy ra chuyện, cô bé rất sợ hãi, không dám kể với ai, cho đến khi tâm trạng sụp đổ thì tự sát. Lúc đó, người nhà mới biết có việc như thế xảy ra. Nhưng vì thời gian xảy ra vụ án lâu quá rồi, lại khó lấy được chứng cứ, vì thế…”

Đồng chí cảnh sát lấy làm tiếc thở dài, nói: “Anh trai của cô ấy cũng chỉ là tức giận không chịu nổi mới tìm vài người lăn lộn trong xã hội, lôi Lại Tam vào trong ngõ kia đánh cho một trận. Tôi còn nhớ, anh ta bị phế một cánh tay rồi thì phải?”

Chu Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, là tay trái.”

Một cảnh sát khác đang hút điếu thuốc, xuỳ một tiếng cười giễu cợt: “Thực ra, không chỉ mỗi cánh tay…”

Đến cuối câu thì anh ta nói chậm lại, giọng điệu mờ ám, liếc mắt nhìn người còn lại bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng trước mặt Chu Cẩn, họ không nói ra luôn.

Chu Cẩn nhìn ra được có điều gì đó không đúng, vội nói: “Các anh cứ nói, bây giờ bất kỳ manh mối nhỏ nào cũng đều có tác dụng to lớn với việc phá án.”

“Cũng không phải không thể nói, chỉ có điều hơi…” Một người trả lời: “Nói đơn giản là, gậy ông đập lưng ông. Đám hỗn tạp mà anh trai của cô gái đó tìm đến đều có hứng thú với đàn ông. Đúng ra là hôm đó, khi chúng tôi đến hiện trường, Lại Tam không mặc quần…”

Anh ta nói xong thì hơi nhếch mép, tỏ ra dở khóc dở cười.

Cuối cùng, sắc mặt của Chu Cẩn cũng lộ ra một chút ngại ngùng.

Anh ta ho lên vài tiếng, thu lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Tôi đoán là vì nguyên nhân này nên sau này Lại Tam mới luôn khẳng định tối đó không có ai đánh anh ta, mà là anh ta không cẩn thận bị ngã. Chúng tôi cũng không thể lập án nên đã xử lý như một vụ ẩu đả thông thường.”

Chu Cẩn: “…”

Sau khi tiễn hai viên cảnh sát đi, Chu Cẩn quay lại gọi điện cho Giang Hàn Thanh.

Trong điện thoại, cô nói cho Giang Hàn Thanh nghe tình hình cụ thể: “Tại sao anh lại nghĩ đến điều tra việc này?”

Giang Hàn Thanh ngồi trước bàn làm việc, đang khuấy cốc cà phê mới pha, rời mắt khỏi tấm ảnh chụp đầy máu trên màn hình.

Anh trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Nếu là kích động giết người thì nhất định Quan Linh đã làm gì hoặc nói gì đó khiến Lại Tam không thể nhẫn nhịn… Chuyện gì có thể kích động sự phẫn nộ của anh ta?”

Bị Quan Linh nắm đằng chuôi? Chu Cẩn lắc đầu, không chắc chắn.

Quan Linh và Lại Tam đã đạt được thỏa thuận, cô ta không thể không màng sống chết đi chọc giận anh ta.



Vậy điều gì là nỗi đau của Lại Tam mà khiến hắn phẫn nộ đến mức không quan tâm đến hậu quả, rút súng bắn chết Quan Linh.

Trong lòng cô nhanh chóng hiện ra một đáp án, trùng khớp với giọng nói lạnh nhạt của Giang Hàn Thanh: “Tay trái của anh ta.”

Lại Tam có người anh họ Hạ Vũ chống lưng, từ trước đến nay luôn tung hoành ngang dọc, cưỡng hiếp phạm pháp cũng không sợ, cũng không ai dám bắt nạt anh ta.

Anh ta chắc chắn là một người rất kiêu ngạo, tự tin nhưng sau đêm hôm đó lại trở thành một người tàn tật.

Tuy nhiên điều khiến Giang Hàn Thanh không ngờ tới là tối hôm đó Lại Tam cũng bị tấn công tình dục.

Anh nhớ lại trong bản ghi chép khẩu cung của Hồng Vân, nói với Chu Cẩn: “Hồng Vân từng nhắc đến, Tưởng Thành…”

Anh hơi ngừng lại.

Khoảng chừng hai ba giây sau, giọng nói lạnh nhạt của Giang Hàn Thanh mới tiếp tục vang lên: “Sau khi Tưởng Thành rời khỏi thành phố Hải Châu, Lại Tam muốn báo thù nên đã ngược đãi Quan Linh trong thời gian dài.”

Chu Cẩn nhanh chóng kiểm tra bản ghi chép của Hồng Vân, xác nhận lại lời nói của Giang Hàn Thanh.

“Theo quan điểm chuyên môn, xu hướng của loại hành động ngược đãi mạnh mẽ này bắt nguồn từ nhiều động cơ khác nhau, nhưng trong quá trình này thường đi cùng với sự phóng thích tình dục, cũng có nghĩa là trút hết ham muốn ra ngoài.”

***

Tưởng Thành… Tưởng Thành.

Giang Hàn Thanh nhớ lại lúc anh đến đội trọng án, cô gái tên Vu Đan nói cho anh biết, Chu Cẩn đã đi đến Phượng Hoàng Lửa.

Lúc Chu Cẩn quay lại, một chiếc cúc trên cổ áo bị mất cùng với sự hoang mang của cô khi nhìn vào mắt anh.

***

Giang Hàn Thanh không thể tập trung, bỏ kính ra, véo sống mũi, nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, anh mới tiếp tục nói: “Lại Tam gặp phải xâm hại tình dục đồng tính, đồng nghĩa với việc làm mất hết lòng tự tôn của một gã đàn ông, ngược đãi Quan Linh, thực sự chỉ là sự bồi thường và an ủi cho chính anh ta.”

Chu Cẩn chợt hiểu ra: “Ý của anh là có thể Quan Linh nhắc đến việc này nên mới kích động sự phẫn nộ của Lại Tam?”

“Coi như không phải thì việc này cũng trở thành vũ khí sắc bén phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Lại Tam. Nói với đội trưởng Đàm, khi thẩm vấn có thể thử cách này.”

Cô nghe ra sự mệt mỏi trong câu nói của anh, nên dặn dò: “Em biết rồi, anh nghỉ ngơi đi.”

Giang Hàn Thanh hơi ngừng lại, trước khi cúp điện thoại hỏi: “Tối nay em có về không?”

Chu Cẩn tiện tay ghi lại những điểm quan trọng của cuộc thẩm vấn lên sổ ghi chú, trả lời: “Em không về. Mọi người đều bận, ở đây đang thiếu người.”

Giang Hàn Thanh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Chu Cẩn.”

“Em nghe đây.”

“Em để nhẫn kết hôn ở đâu?”

Chu Cẩn cẩn thận nhớ lại, nói: “Ở nhà em.”

Cô làm việc ở tuyến đầu, không tiện đeo nhẫn. Sau khi Giang Hàn Thanh cầu hôn cô, thì cô đã để chiếc nhẫn trong tủ quần áo, chưa từng đeo một lần.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Giang Hàn Thanh nói: “Không có gì, em làm gì làm đi.”