Nếu như Thích Nghiêm chưa chết thì tất cả điểm đáng nghi hiện tại đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng sao hắn lại chưa chết được?
Giang Hàn Thanh khẽ nhắm mắt.
Khung cảnh ngày đó có thể dần mờ nhạt theo năm tháng, nhưng cảnh Thích Nghiêm ngã xuống trước mặt anh cho đến nay vẫn in sâu trong tâm trí không thể xoá nhoà.
Trước Thích Nghiêm, Giang Hàn Thanh chưa từng có suy nghĩ giết người, nhưng kể từ ngày đó, mỗi khi anh tức giận, bàn tay lạnh lẽo trơn trượt cầm súng hồi đó sẽ giống như một con rắn độc bò trườn trên cánh tay anh.
Tay phải cầm cán ô của Giang Hàn Thanh khẽ siết chặt. Tâm trí Chu Cẩn không đặt ở đây, cũng không nhận ra anh có gì đó bất thường, đang cân nhắc lại lời nói của Giang Hàn Thanh, sau đó hỏi: “Cũng có thể Thích Nghiêm không phải tên thật của hắn?”
“Không đâu.” Giang Hàn Thanh nói: “Hắn không nghĩ anh sẽ sống sót trở về, nên không cần thiết phải nói dối một người sắp chết.”
…
[Khi những người khác được nhận phần thưởng danh dự vì đã thu hồi được những khẩu súng bị mất thì Hàn Thanh phải bắt đầu điều trị cai nghiện ma túy.]
…
Giờ đây Giang Hàn Thanh lặng lẽ đứng trong mưa, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh giống như một hồ nước sâu và rộng. Chu Cẩn nhìn anh, trong cổ họng có chút nghẹn ngào, như bị thứ gì đó bóp nghẹt.
Cô khôi phục lại hơi thở, nói: “Xem ra hôm nay chúng ta phải ra về tay trắng rồi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng với cảnh sát hình sự Kim Cảng và Ninh Viến mở một cuộc họp, nghe xem ý kiến từ phía bọn họ.”
Giang Hàn Thanh gật đầu.
Hai người đi ra đường sau, sau khi chào hỏi các cảnh sát hình sự ở hiện trường, cùng nhau trở về xe. Chu Cẩn khăng khăng muốn lái xe, để Giang Hàn Thanh ngồi ở ghế lái phụ: “Hôm qua anh ngủ không được ngon, nghỉ ngơi chút đi, em sẽ lái xe.”
Giang Hàn Thanh có chút ngạc nhiên: “Có gì không ngon?”
Chu Cẩn mỉm cười, không trả lời anh, cô vươn tay với lấy cái gối trên ghế sau, đặt vào sau gáy Giang Hàn Thanh, chỉnh lại chỗ ngồi cho anh.
Cô nói: “Anh ngủ đi, mất hơn tiếng đồng hồ đi đường nữa mà.”
Thái độ Chu Cẩn khó mà có thể từ chối được. Giang Hàn Thanh đành phải ngoan ngoãn nghe theo, dựa vào ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ anh thực sự đã quá mệt rồi.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nặng nề ngả xuống, cứ thế thiếp đi, chìm nổi trong biển sâu tăm tối. Phải một lúc lâu sau, hai chân anh mới có thể cử động được, men theo một hành lang dài đi về phía cuối.
Cuối hành lang có ánh đèn sáng, ngược chiều với tia sáng, cách đó không xa một cô gái đang đứng trước mặt anh. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài đen tuyền, khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo với nụ cười rạng rỡ. Anh chưa từng tận mắt nhìn thấy Chu Cẩn như thế này. Cô ấy tồn tại trong một bức ảnh nhỏ, được dán trong một chiếc đồng hồ bỏ túi có hoa văn hình cành thông.
Chủ nhân của chiếc đồng hồ bỏ túi đó không phải là anh, vốn dĩ nó thuộc về Chu Xuyên.
Giang Hàn Thanh đứng trước cửa nhà số 24 ngõ Chi Tử, mang theo hộp quà, đến thăm nhà họ Chu. Ba mẹ Chu Cẩn không có nhà, chỉ có Chu Xuyên đi ra.
Dường như khí chất của người lính trên người anh được tôi luyện từ trong xương, lưng vai thẳng tắp như kiếm, khuôn mặt sáng sủa thả lỏng, một tướng mạo rất ngay thẳng chính trực, nhìn lên vừa nghiêm trang lại thân thiện.
Đối mặt với anh ấy, Giang Hàn Thanh không giỏi ăn nói, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Chu Xuyên lên tiếng trước.
“Giang Hàn Thanh.”
Chu Xuyên nhớ tên của anh, cười nói: “Anh nhớ trước đây khi cậu còn sống ở nhà bên, vẫn còn bé xíu thế này.”
Anh ấy nâng tay lên, ra dấu về chiều cao của Giang Hàn Thanh khi đó. Giang Hàn Thanh xấu hổ, càng không biết nói gì. Chu Xuyên lại không mấy để tâm, đoán được mục đích đến thăm nhà của anh: “Cậu đến tìm Chu Cẩn sao?”
Cũng giống như khi Chu Xuyên nhớ được tên của Giang Hàn Thanh, hiển nhiên cũng sẽ nhớ lại những chuyện anh đã từng làm khi còn sống ở ngõ Chi Tử. Dù sao thì Chu Xuyên cũng lớn rồi, trong mắt Tưởng Thành thì mọi việc làm của Giang Hàn Thành đều giống như bị “bệnh”, nhưng có vẻ như đối với Chu Xuyên thì đó cũng chỉ là tình yêu chớm nở của bọn trẻ mà thôi. Chỉ có điều Giang Hàn Thanh có chút cố chấp hơn người thường.
Chu Xuyên mời Giang Hàn Thanh vào nhà, dẫn anh đến phòng của mình.
Giang Hàn Thanh đứng ở cửa, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả chăn cũng được gấp lại giống như “khối đậu phụ”. Chu Xuyên đã từng gia nhập quân đội. Giang Hàn Thanh nhanh chóng thu lại tầm mắt, để ngăn chặn bản thân không soi mói đời tư của người khác.
Chu Xuyên ngồi xuống, tiếp tục loay hoay chiếc đồng hồ bỏ túi của mình. Chiếc đồng hồ bỏ túi là giải thưởng của anh khi giành được huy chương hạng nhì trong lực lượng cảnh sát, bên ngoài có khắc hoa văn hình cành thông, giống với cành thông trên phù hiệu cảnh sát.
Tiếc là anh không thể dùng những thứ trang nhã như này, ngược lại một khi Chu Cẩn nhìn trúng nó rồi thì ầm ĩ cả ngày muốn có nó bằng được.
Anh đang nghĩ cách làm sao để khảm ảnh của Chu Cẩn vào trong nó, tặng lại cho cô. Một lúc sau, Giang Hàn Thanh ấp úng nói: “Em, em trúng tuyển Đại học Hồng Kông rồi.”
“Ồ, chúc mừng cậu nhé.”
Chu Xuyên nhướng mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Giang Hàn Thanh lại chọn hướng đi theo chuyên ngành này.
Anh cười hiền nói: “Trước đây anh cũng học Đại học Hồng Kông, nói vậy thì giờ chúng ta cũng coi như tiền bối hậu bối rồi. Sau này cậu có gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm anh.”
“Cảm ơn anh.” Ngừng một lúc, lòng bàn tay Giang Hàn Thanh toát ra một tầng mồ hôi nóng, hỏi: “Em có thể gặp Chu Cẩn được không ạ?”
“Nó không có ở nhà.”
Chu Xuyên nhìn anh một lát sau đó kéo ghế ra mời Giang Hàn Thanh ngồi xuống.
Giang Hàn Thanh có chút khẩn trương, “Em không phải muốn…Em chỉ là…”
Chu Xuyên giơ tay ra hiệu, ngắt lời anh, thở dài nói: “Anh biết, anh biết. Đừng căng thẳng, bằng không sẽ trông giống như con rể đến thăm nhà ra mắt phụ huynh.”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh ửng đỏ: “…”
Chu Xuyên nói chuyện không hề vòng vo, trực tiếp nói: “Hàn Thanh, có thể cậu không hiểu nhưng não của em gái anh quá ngốc, cũng chỉ như cục thịt, có thể bỏ cái này vào đầu thì liền không thể chứa được cái kia nữa.”
“…”
“Hiện tại em ấy vẫn cần phải đi học, trước tiên anh hy vọng cậu đừng quấy rầy nó nữa.”
Giọng nói của Chu Xuyên điềm tĩnh, không hề có cảm giác sắc bén khi nói lời này, càng giống một cuộc thương lượng thì đúng hơn.
“Cậu còn trẻ mà sao nói chuyện như ông lão lạc hậu vậy?” Chu Xuyên cảm thấy khó hiểu, không khỏi bật cười, nghĩ dáng vẻ thế này của Giang Hàn Thanh trông cũng khá thú vị. Tay anh ấy vẫn không ngừng làm, cúi đầu xuống, thử thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng khảm được ảnh của Chu Cẩn vào. Chu Xuyên thở phào, ngón tay chà lên chiếc đồng hồ bỏ túi.
Nhìn người trong ảnh, thầm cảm thán, sức hút của con bé cẩu thả này từ đâu mà ra, lại có thể khiến cho con nhà người ta vừa trúng tuyển đại học, liền nóng lòng tìm tới cửa?
Giang Hàn Thanh biết anh đã đến không đúng lúc, vì vậy chỉ có thể tạm biệt ra về. Trước khi đi, anh đặt hộp quà trên tay xuống. Chu Xuyên không định nhận, nói anh còn nhỏ lại không làm ra tiền, học người lớn quà cáp làm gì?
Giang Hàn Thanh giải thích, những thứ này là ba anh mua, chỉ là muốn cảm ơn gia đình Chu đã chăm sóc anh khi anh còn sống ở ngõ Chi Tử trước đây. Thái độ của Giang Hàn Thanh rất chân thành. Chu Xuyên nhìn thấy ở trên người anh toát lên vẻ ngây ngô, không phải vẻ ngây thơ non nớt mà là thuần khiết.
Chu Xuyên không thể từ chối được nên đành phải nhận lấy.
Trước khi ra khỏi nhà, anh gọi Giang Hàn Thanh lại, do dự một hồi, cuối cùng đưa cho anh chiếc đồng hồ bỏ túi đó.
“Có qua có lại.” Chu Xuyên mỉm cười, “Chúc mừng cậu thi đỗ vào đại học Hồng Kông, sau này có dịp lại qua đây, anh mời cậu uống rượu.”
Giang Hàn Thanh nhìn thấy tấm ảnh trong chiếc đồng hồ bỏ túi.
Anh nhận lấy, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó thì nắm chặt như hiểu ra điều gì đó, cầm chắc chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay và nói: “Cảm ơn anh”.
Chu Xuyên nói: “Không cần khách khí.”
Giang Hàn Thanh bước đi trong ngõ Chi Tử.
Với một tiếng “bộp” nhẹ, đồng hồ bỏ túi mở ra, ánh mắt xuyên qua tấm ảnh tĩnh lặng, như thể nhìn thấy cô gái nhỏ hồn nhiên đang sống dậy, chao đảo, lơ lửng, đứng ở cuối ngõ Chi Tử.
Nơi ngược sáng.
Anh như có linh tính, sự sợ hãi nhấn chìm mọi ý thức của anh, anh gọi: “Chu Cẩn, qua đây với anh.”
Cô lặng lẽ nhìn anh, bất động.
Giang Hàn Thanh bước nhanh đến gần cô, con đường như dài vô tận.
Anh nhìn thấy có thêm một người đàn ông sau lưng cô. Cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, giống như một bóng râm phủ lấy Chu Cẩn. Bàn tay của người đàn ông lướt qua vai cô, xương quai xanh, cuối cùng bóp mạnh cằm của cô.
Hắn dùng đầu lưỡi liếm viền môi, như một con rắn đang muốn thăm dò bên trong, nghiêng đầu, từng chút hôn lên má Chu Cẩn.
Đừng chạm vào cô ấy, đừng chạm vào cô ấy, đừng chạm vào cô ấy!
Đừng chạm vào cô ấy–!
Anh nén chịu cơn đau dữ dội, bất chấp tất cả mà lao qua đó.
Người đàn ông dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh đang vật lộn tại chỗ, giọng điệu như đang bàn bạc, hỏi: “Đây là cô gái của mày sao?”
Chân Giang Hàn Thanh đạp vào khoảng không rồi đột ngột ngã xuống, nỗi sợ hãi kích động khiến anh run cầm cập, bất ngờ trút ra một hơn.
Tỉnh giấc.
Ánh mặt trời chói loá khiến anh có chút không mở nổi mắt, toàn thân anh lạnh toát, sau lưng thấm đẫm mồ hôi. Một bàn tay dịu dàng phủ lên xương mày anh. Mặt Chu Cẩn ghé sát trước mặt anh, kinh ngạc hỏi: “Anh sao thế?”
Cô sờ hai bên thái dương đầy mồ hôi của Giang Hàn Thanh, bị dáng vẻ vừa mới giật mình tỉnh dậy của anh dọa cho một phen.
Giang Hàn Thanh mơ màng, nén một hơi vào trong lồng ngực, khó mà hô hấp được.
Chu Cẩn nói: “Chúng ta đến rồi.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu, một lúc sau, anh cầm tay Chu Cẩn đang xoa trên trán anh xuống, đặt lên môi rồi hôn. Đôi môi mỏng của anh lạnh buốt, nhưng bàn tay cô lại ấm áp.
Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì. Chu Cẩn để mặc anh nắm một lúc, đợi khi anh vuốt ve đủ rồi thì liền nói: “Xuống xe thôi.”
Giang Hàn Thanh không buông tay.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt ngọc của anh như lưỡi dao ngâm trong nước, hiện ra thứ ánh sáng sắc lẹm.
Đột nhiên Giang Hàn Thanh nói: “Còn có một cách khác.”
Chu Cẩn: “Cái gì?”
“Trong khoảng thời gian ở cùng Thích Nghiêm năm năm trước, có lẽ còn ẩn giấu một vài manh mối chưa được làm rõ, chỉ là anh không để ý.” Giang Hàn Thanh trả lời: “Anh muốn thử xem sao.”
Chu Cẩn vẫn không hiểu lắm: “Thử thế nào?”
Giang Hàn Thanh: “Thôi miên.”
Anh là người duy nhất trong lực lượng cảnh sát từng trực tiếp đối đầu với Thích Nghiêm, chưa kể họ đã ở chung dưới một mái nhà trong vòng sáu ngày.
Thông qua thôi miên, dẫn dắt ý thức của anh trở lại một thời kỳ cụ thể, trạng thái thôi miên cao độ có thể giúp Giang Hàn Thanh nhớ lại chi tiết khoảng thời gian đó một cách rõ ràng.
Chu Cẩn có chút lo lắng: “Chuyện này sẽ không sao chứ?”
Giang Hàn Thanh bất đắc dĩ mỉm cười, lãnh đạm nói: “Anh không dám đảm bảo rằng nhất định sẽ tìm được manh mối.”
Chu Cẩn nhướng mày, nghiêm túc sửa lại: “Không phải em đang hỏi về manh mối, em đang hỏi anh.”