Lục Tinh Bình nhẹ nhàng nói những lời này, nhưng không khí lại trở nên nặng gấp ngàn lần so với lời nói nhẹ nhàng ấy.
Nhân viên công tác đã ổn định chỗ ngồi cho những khách ngồi ở hàng xa, phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi này.
Mặt trời dần chuyển về Tây, ánh nắng mùa đông không chói mắt từ từ xuyên qua mái kính giống một luồng khí ấm áp chảy qua. Bên ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng bên trong lại yên bình ấm áp.
--- Ngoại trừ không khí có chút kỳ lạ giữa nhân vật chính hôn lễ và bạn bè của bọn họ.
Lát sau.
Kiều Nam Kỳ lúc đầu có chút cúi đầu, không biết đang đè nén nét mặt gì, sau khi ngẩng đầu lên lại, y mới trở lại dáng vẻ sâu không lường vừa rồi mới nói chuyện với người khác.
Chỉ là tay cầm ly rượu quá dùng sức, gân xanh nổi trên mu bàn tay, giống như đang kìm nén cảm xúc to lớn nào đó.
Y vậy mà cười.
Nụ cười so với khóc còn muốn xé lòng người hơn.
"Được." Y chỉ nói thế.
Người khác njghe vào, cũng không biết y đang 'Được' cái gì.
Hạ Viễn Đồ ở một bên nhìn, nhìn bên ngoài thì giống bọn họ đang thoải mái trò chuyện, nhưng không hiểu sao nhìn thân thể căng cứng của Kiều Nam Kỳ, lại có cảm giác khoảnh khắc tiếp theo Kiều Nam Kỳ sẽ không chịu nổi mà ngã xuống.
Nhưng Kiều Nam Kỳ không thế.
Y chẳng không không thế, mà còn nhấp một ngụm rượu đã cụng ly với Lục Tinh Bình, hơi nghiêng người đối mặt với Triệu Vanh, cũng là ra động tác cụng ly, nói: "...... Chúc mừng."
Hạ Viễn Đồ vô thức dời ánh mắt --- người ngoài cuộc như hắn nhìn vào có chút không đành lòng nhìn.
Mà Lục Tinh Bình lại như không biết cục diện do câu 'Đương nhiên' của mình mang mới, nhìn lướt qua Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh, liền xoay người bắt đầu khách sáo trò chuyện với người khác.
Mọi chuyện vừa rồi như một khúc dạo đầu không thể hiểu được, diễn ra trong chốc lát rồi ngừng lại.
Triệu Vanh nhìn Kiều Nam Kỳ đứng trước mặt mình.
Cậu không có khả năng bình tĩnh dù bị núi lở trước mặt như Lục Tinh Bình, cũng không thể xử lý như không có gì như những người khác có mặt ở đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Nam Kỳ, sau khi kinh ngạc, trái tim của cậu lại đập thình thịch --- cậu không biết Kiều Nam Kỳ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đám cưới này làm gì.
Cậu vốn cho rằng người này sẽ không xuất hiện.
Cơn điên loạn trước đó của Kiều Nam Kỳ như chấn động lòng người, nhưng thật ra vẫn bị bao vây bởi sự cố chấp, chẳng qua chỉ là chấp nhất của người chưa bao giờ thất bại lại mất đi thứ không thể chiếm được mà thôi.
Cho nên tới ngày hôn lễ của cậu và Lục Tinh Bình, Kiều Nam Kỳ đã bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.
Vừa rồi lúc Lục Tinh Bình hỏi Kiều Nam Kỳ có tới không, cậu nghe nhân viên trả lời, thậm chí còn có một suy nghĩ không mấy quang minh chính đại: Nhìn xem, anh vẫn nói quá đi.
Triệu Vanh cũng không ngờ Kiều Nam Kỳ sẽ tới.
Kiểu suy nghĩ này như có người đang hùng hồn nói trước mặt câu, nói điều gì đó cậu không nghĩ tới cũng đã xảy ra, kết quả tới cuối cùng, nhưng lời nói hùng hồn của người này không được thực hiện, cậu lại có cảm giác 'Tôi đã sớm biết' chắc chắn.
Nhựng nếu những việc này thật sự xảy ra, cậu lại bắt đầu lo lắng không biết phải giải quyết thế nào.
Giống như hiện tại, cậu nhìn người này nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sóng gió mãnh liệt, đã bắt đầu lo lắng đám cưới có xảy ra chuyện gì hay không.
Cậu cụp mắt xuống, nhận lấy ly rượu người khác đưa cho, lịch sự cụng ly cùng Kiều Nam Kỳ.
Cậu nói: "Cám ơn."
Kiều Nam Kỳ vừa rồi khi đối mặt với Lục Tinh Bình, dù thế nào cũng có thể ổn định đầu trận tuyến, nhưng bây giờ, lời nói bình thản của Triệu Vanh lại khiến y cảm thấy khó chịu.
Tay y thoáng một cái, rượu vang đỏ trong ly đã bị lắc lư văng ra vài giọt, chảy dọc theo cánh tay, nháy mắt thấm ướt ống tay áo trắng tinh. Lập tức có người đi tới đưa khăn giấy cho y, nhưng ánh mắt của y vẫn tập trung nhìn Triệu Vanh, cẩn thận lau tay.
Đáng tiếc, ngay cả khi lau sạch, vẫn còn một vệt đỏ trên tay áo.
Triệu Vanh nhìn Kiều Nam Kỳ lau vệt rượu, nhìn thấy khi người này giơ tay lên, lúc cổ tay áo bị kéo về sau, hình như lộ ra một chút vết thương đã kết vảy.
Nhưng động tác Kiều Nam Kỳ rất nhanh, vết thương này chỉ chợt lóe trước mắt Triệu Vanh.
Cậu tuy rằng không thấy rõ, nhưng cũng không có ý dò xét. Cậu chỉ mỉm cười khách sáo với Kiều Nam Kỳ, rồi nhấc chân rời đi.
Khi đi ngang qua Kiều Nam Kỳ, người này đột nhiên nói nhỏ với cậu: "Anh vẫn chưa bỏ cuộc."
Triệu Vanh hơi khựng lại.
"Anh...."
"Anh sẽ không ảnh hưởng tới hôn lễ của em, nhưng anh không thể buông bỏ được" Y hạ giọng, giọng nói hơi khàn, "Cả đời này anh cũng không thể bỏ xuống được. Em có thể kết hôn với cậu ta, anh cũng có thể tiếp tục yêu em."
Triệu Vanh có vẻ bị sốc.
Cũng may Kiều Nam Kỳ đang nghiêng người nói chuyện với cậu, cho nên không nhìn rõ được nét mặt của cậu được.
Cậu lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng bước đi tới chỗ Lục Tinh Bình, rồi cùng nhau nói chuyện với một vài vị khách quan trọng.
Hạ Viễn Đồ lúc này mới tiến tới, do dự một lúc mới nói: "Không thì về đi? Nhìn cũng đã nhìn, hỏi cũng hỏi....."
Còn ở lại nơi này khiến bản thân ngột ngạt làm gì?
Lời này thẳng quá, Hạ Viễn Đồ cũng không nói ra.
Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, hắn đến đón Kiều Nam Kỳ trước cửa nhà Triệu Vanh, đã cảm thấy Kiều Nam Kỳ quá chật vật, hoàn toàn không thể bình thản trầm ổn như trước khi Triệu Vanh chưa rời đi.
Nhưng sau khi trở về, mấy ngày trước hôn lễ, Kiều Nam Kỳ ngày nào cũng trốn trong phòng, lặp đi lặp lại một câu 'Tân hôn vui vẻ', cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần ở nơi không ai nhìn thấy. Khi đó Hạ Viễn Đồ cảm thấy, còn không bằng cho Kiều Nam Kỳ một chút hy vọng, cho dù ngày đó tuyết rơi, cũng có thể làm cho Kiều Nam Kỳ tỉnh táo lên một chút.
Giờ khắc này, Kiều Nam Kỳ thật sự trở lại dáng vẻ ngày thường, giống như tỉnh táo lại, nhưng Hạ Viễn Đồ lại cảm thấy, còn không bằng mấy ngày trước.
Như bây giờ......
Bên ngoài nhìn thì ăn mặc bảnh bao, nét mặt tỏa sáng, nhưng bên trong lại không có sức sống.
Vừa rồi có người tới tìm cậu nói chuyện" Kiều Nam Kỳ hoàn toàn không để ý tới lời khuyên của hắn, "Đang bàn tán chuyện của chúng tôi sao?"
Hạ Viễn Đồ không nghĩ tới y còn có thể lưu ý tới vậy, đang định chọc cười cho qua chuyện, Kiều Nam Kỳ lại nói: "Tôi không muốn chờ hôn lễ kết thúc lại đi dùng thủ đoạn đi hỏi bọn họ, cậu cứ nói thật đi."
Hạ Viễn bất đắc dĩ đành phải nói ra sự thật: "Không có gì.... Chỉ tới hỏi tôi vài cậu, cậu có phải....."
"..... Có phải vì Tinh Bình sắp kết hôn mà không vui."
Trái tim như co giật mạnh mẽ.
"Còn gì nữa không?"
"Không có gì, chỉ lại hỏi tôi." Hạ Viễn Đồ thật sự không muốn nói, nhưng hắn cũng biết bản lĩnh của Kiều Nam Kỳ, đành phải ấp úng nói, "Nếu Tinh Bình cũng đã có đối tượng kết hôn, cậu hiện tại trong lòng không có ai, cậu.... cậu.... Hừm, cậu độc thân nhiều năm như vậy, có phải nên tìm ai đó bên cạnh sao, nhà bọn họ còn có một cô con gái chưa đính hôn....."
Hạ Viễn Đồ cảm thấy mình muốn nghẹt thở rồi.
Hắn thậm chí không hiểu vì sao, đều là bạn lớn lên cùng nhau, vì sao Lục Tinh Bình có thể đứng vững dưới áp lực của Kiều Nam Kỳ, mà mình gần sắp không thở nổi?
Hắn căng da đầu nói cho xong: "Hoặc nếu cậu thích một người đàn ông như Lục Tinh Bình, bọn họ cũng có thể giật dây......"
Sắc mặt Kiều Nam Kỳ hơi khựng lại.
Y biết Hạ Viễn Đồ tại sao lại do dự muốn nói lại thôi.
"Độc thân nhiều năm như vậy."
"Nếu Tinh Bình đã kết hôn."
Chốc lát.
Có người tới thúc giục bọn họ ngồi xuống, Triệu Vanh và Lục Tinh Bình đã một trước một sau mỉm cười đi tới đằng trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong hội trường, dưới ánh mặt trời, những quả bóng bay đủ mùa sắc hòa cùng những tờ giấy lấp lánh rải rác tung bay cùng tiếng pháo chào đón, như thể sự phồn hoa vô tận từ trên trời rơi xuống.
Có người đi ngang qua y, giống như là bạn của Triệu Vanh, cũng không nhận ra y cùng Hạ Viễn Đồ, tùy tiện nói chuyện với nhau: "Nghe nói Triệu Vanh trước kia trong nhà có người, vô cùng thích, ra ngoài không bao giờ để dính bẩn. Không nghĩ tới cuối cùng lại kết hôn với người đàn ông họ Lục này....."
"Các bạn nữ trong lớp trước kia đều gửi thư tỏ tình với với cậu ta, không nghĩ tới cậu ta thích con trai. Tuy nhiên.... nói chứ, điều kiện của chú rể như thế này, nếu là tôi, là nam tôi cũng đồng ý."
"Nằm mơ đi! Nhưng mà nói chứ, bạn đời của Triệu Vanh rốt cuộc là ai? Nếu đổi người, thì người kia chúng ta cũng gặp bao giờ."
"Nói không chừng chỉ là người bình thường không có gì để khen. Cậu cũng không nghĩ đi, Triệu Vanh cho dù nói thích người nhà kia của mình, nhưng vẫn mãi không dẫn người tới gặp chúng ta, nói không chừng có bao nhiêu người ở buổi tiệc này biết đâu....."
"Đúng vậy, cũng có thể cậu ta không thích uống rượu, hút thuốc, lấy lý do có bạn đời làm cớ thôi. Ngoài miệng thì nói thích, nhưng sao lại không dẫn tới cho chúng ta gặp mặt?"
"......"
Nhân viên công tác lại tới thúc giục bọn họ một tiếng.
Kiều Nam Kỳ hơi cúi đầu, nhếch khóe miệng tự giễu cười.
Y cảm thấy mình mấy ngày nay, đáng lẽ không nên làm quen với câu 'Tân hôn vui vẻ'.
Mà phải là 'Đáng đời'.
Hạ Viễn Đồ dường như đang nói gì đó bên cạnh, y đã hoàn toàn không nghe vào.
Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn, nhưng đều không lọt được vào lỗ tai y.
Y lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế đầu tiên giữa sự hối hả và nhộn nhịp.
Lúc ngồi xuống,y nhìn thấy phía sau có vài người mặc vest đen, cầm theo giấy tờ, có người cầm thiết bị chụp ảnh, như là đang ghi chép cái gì đó.
Có lẽ nhân viên quay chụp đám cưới.
Kiều Nam Kỳ lúc này không có ý định quan tâm những người khác, chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt.
Y thậm chí không biết đám cưới bắt đầu từ khi nào.
Tất cả những gì y biết là Triệu Vanh và Lục Tinh Bình đang ở phía trước, cả hai vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, làm từng bước thủ tục.
Mà y lại ở lúc tiếng vỗ tay vang lên, máy móc nâng tay lên vỗ theo, lại không biết mình vỗ vì cái gì.
Trái tim đau nhói từng cơn.
Hạ Viễn Đồ cứ cách vài phút lại hỏi y có muốn đi không, y vẫn không nói gì mà ngẩng đầu nhìn Triệu Vanh. Càng không thể buông tay, thì càng không muốn bỏ lỡ từng giây phút trước mặt của Triệu Vanh.
Y thật sự có chút may mắn khi ngồi ở hàng ghế đầu đã che chắn cho mình, ngăn người khác phát hiện ánh mắt không thể che giấu của mình.
Ngày vẫn từ từ trôi qua.
Không biết qua bao lâu, có thể đối với người khác rất nhanh --- đám cưới này không có bước đi, nhưng đối với Kiều Nam Kỳ, mỗi giây dài như một năm.
Lúc Triệu Vanh và Lục Tinh Bình trao nhẫn cho nhau, Kiều Nam Kỳ bất lực nhìn Triệu Vanh mở hộp trang sức được mang đến cho mình.
Y vô thức giơ tay lên, sờ vào hai chiếc nhẫn nằm trên ngực được xâu lại. Nó hoàn toàn khác với chiếc nhẫn Triệu Vanh đang cầm lấy, là thứ mà Triệu Vanh đã từng chọn lựa kỹ càng.
Nhưng Triệu Vanh không cho y đeo, y chỉ có thể lặng lẽ giấu phía dưới cổ áo.
Y không biết đã nói với mình bao nhiêu lần, Kiều Nam Kỳ, mày đáng lắm.
Phía trước.
Trước sự chứng kiến của bao người, Triệu Vanh lấy từ trong hộp đựng ra chiếc nhẫn mình trao cho Lục Tinh Bình.
Cả y và Lục Tinh đuè cười nhẹ ứng phó khách khứa, sau đó làm những thủ tục được yêu cầu, chỉ đề hoàn thành các yêu cầu trong thỏa thuận bảo mật. Cho nên lúc trao nhẫn, Triệu Vanh cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn nghĩ thầm --- hơi buồn ngủ rồi, xem ra cũng sắp kết thúc.
Lục Tinh Bình đã đưa tay ra cho cậu.
Cậu nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn kia, khi cúi đầu, tình cờ lại liếc thấy Kiều Nam Kỳ đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Người này đang nhìn mình.
Người này vẫn luôn nhìn mình.
Đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và giãy dụa, đen tối thâm trầm, như chứa cả dãy ngân hà bị tắt ngủm, lại như một con thú bị mắc bẫy, kêu gào bất lực.
Y không có từ bỏ việc tham dự đám cưới này.
Y cũng không làm như ngày tuyết rơi đó, bất chấp tiến lên cản trở.
Triệu Vanh giật mình, vô thức buông lỏng đầu ngón tay.
Nhìn thấy chiếc nhẫn dưới mí mắt bao người sắp tuột khỏi tay mình, Lục Tinh Bình nhanh chóng nắm lấy tay cậu, đỡ lấy chiếc nhẫn kia, giống như không có chuyện gì mà nói: "Tới, đeo lên cho tôi."
"Được." Triệu Vanh mỉm cười, nhìn anh mọt cách đầy biết ơn.
Ở hàng ghế đầu tiên.
Kiều Nam Kỳ không thể nhìn thấy chiếc nhẫn trượt xuống dưới góc độ của mình, y chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Triệu Vanh.
Y cách áo sơ mi tóm lấy nhẫn đeo trước cổ, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy Lục Tinh Bình đưa tay lên, nhẹ nhàng ----
Bắt được tay Triệu Vanh.
Giống như đang nắm tay trước mặt mọi người.
Sau đó, y nhìn thấy, Triệu Vanh ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào dịu dàng cong lên, mỉm cười với Lục Tinh Bình.