Mà Chính phủ Đế Quốc rốt cuộc cũng bị phơi bày chân tướng, thấy lừa gạt không thành bèn xông vào cố gắng nổ súng gi3t ch3t Lưu Nghĩa. Lưu Nghĩa lại vung chùy nện xuống đất, dòng điện mạnh như một con rắn lẩn trốn nhanh chóng bò trên đất và xông tới. Nó lao sang làm ai nấy ở phòng tiệc và ở hành lang bên ngoài bị điện giật đến mức cả người co quắp, miệng sùi bọt mép rồi ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu. Người bên ngoài cẩn thận lui về phía sau trong nhất thời, chẳng dám tới gần nữa.
Lưu Nghĩa nhìn vào Chùy Thiên Lôi trên tay, hiểu làm sao để sạc cái chùy rồi. Sự tức giận từ nội tâm là nguồn điện, khi anh giữ nó trong tay, nỗi tức giận trong lòng càng mạnh là nó sẽ phát ra sấm sét càng to.
“Lưu Nghĩa! Anh trốn không thoát đâu. Dù anh có đi nơi nào, hệ thống Thiên Tử sẽ khóa chặt anh. Khoanh tay chịu trói, đừng có làm một cuộc chống cự vô nghĩa!”
Lưu Nghĩa phun mạnh một miếng, lớn tiếng hét lên: “Tốt nhất các anh nên hỏi bọn họ trên tay tôi có cái gì, tôi bổ chết mấy người ngay!”
Người bên ngoài hỏi một chút, khá lắm, trên tay Lưu Nghĩa có một cái chùy có thể triệu hồi sấm sét, sét giáng xuống từ trời và nện chết người. Trong chốc lát ấy, họ thêm phần cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Lưu Nghĩa, chuyện vợ chồng Trần Lương chỉ là hiểu lầm, anh đừng nên làm chuyện bốc đồng…” Bên ngoài cố gắng tiếp tục dùng lời nói lừa dối.
Lưu Nghĩa nắm chặt tay chuôi chùy, một sự tức giận không thể diễn tả phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm anh như là nỗi phẫn nộ chuyện vợ chồng Trần Lương đã kinh qua, như là nỗi phẫn nộ trước Chính phủ đê hèn và trơ tráo; như là nỗi tức giận khi bọn anh bị sự phân chia giai cấp của Thần trói buộc. Tóm lại, cả thảy mọi thứ trên thế giới này làm cho anh tức giận; anh có loại thôi thúc muốn phá hủy thế giới chết tiệt này.
“Ông xã, bây giờ phải làm sao?” Giọng nói của Đàm Mai truyền đến kéo suy nghĩ Lưu Nghĩa quay lại. Cô hơi bối rối nhưng không có nỗi sợ hãi nào.
“A Nghĩa.” Mẹ cũng nhìn anh.
Lưu Nghĩa bình tĩnh lại, anh là trụ cột của ngôi nhà này, không thể đắm mình trong cảm xúc riêng.
“Mẹ, vợ, con không muốn bó tay chịu trói, mắc gì mà bó tay chịu trói? Vợ chồng Trần Lương dùng máu tươi nói cho con tuyệt đối không thể từ bỏ thẻ bài trên tay, tùy tiện biến thành thịt cá trên thớt mặc người ta chém giết. Hai người nói sao?”
Hai người phụ nữ một già một trẻ gật đầu: “Chúng ta hiểu tâm trạng của con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, hai chúng ta không sợ.”
Trên tay Lưu Nghĩa có thẻ Độn Địa và Áo Choàng Tàng Hình. Anh đã thử thẻ Độn Địa, khi sử dụng là cả người chìm ngay xuống như đi vào một không gian khác, thở được, hành động tự nhiên được. Song, anh không thể đi xuống được sâu cho lắm, tầm được có hai mét, cho nên nếu đối thủ dùng bom mạnh là có khả năng cho anh nổ tung. May mắn là chuyện này rất khó, chỉ cần anh không chạy tới nơi rộng mở, dù cho hệ thống Thiên Tử khóa được anh, bọn chúng chỉ đành chạy tới chạy lui theo anh mà thôi.
Anh thử đưa mọi người rời đi nhưng nhận ra chỉ có mỗi anh dùng được thẻ Độn Địa, anh mang được đồ vật đi xuống dưới mặt đất, tuy nhiên không thể mang theo vật sống.
“Thử cái này xem.” Lưu Nghĩa lại cầm lấy Áo Choàng Tàng Hình, không biết cái áo này tàng hình đến mức nào, hệ thống Thiên Tử có thể khóa chặt được không.
Nếu như Áo Choàng Tàng Hình không thể che chắn hệ thống Thiên Tử, vậy anh sẽ giết ra một con đường máu, cho dù không giết ra nhưng cũng mang theo mấy người cùng nhau xuống địa ngục. Thậm chí anh cần phải ném thẻ bài đến nơi bọn họ không nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao cho Chính phủ Đế Quốc!
Áo Choàng Tàng Hình là một chiếc áo choàng, Đàm Mai rất gầy còn mẹ thay đổi cơ thể xong cũng gầy hệt thế. Hai người ôm nhau là Áo Choàng Tàng Hình bao đủ bọn họ lại.
Quấn Áo Choàng Tàng Hình, mẹ chồng nàng dâu tựa như đã biến mất trong phòng tiệc. Lưu Nghĩa lập tức ngồi xổm dán người chỗ cửa, chuyên chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Có một sự xáo trộn nhỏ bên ngoài.
“Trốn thoát rồi?”
“Nghe nói bọn hắn có một chiếc Áo Choàng Tàng Hình...”
Lưu Nghĩa lộ ra biểu hiện mừng như điên, rất tốt, anh biết ngay đồ do ma quỷ sáng tạo sao mà đánh đồng được với thứ con người tạo ra. Áo Choàng Tàng Hình không chỉ đơn giản làm người ta ẩn thân đi thôi mà ngay cả mùi hương và sự tồn tại cũng được che giấu. Cho nên hệ thống Thiên Tử không thể định vị được những thứ không tồn tại.
Quần áo được giật giật, Lưu Nghĩa biết đó là hai người họ. Bên ngoài người ta đồn chip nhận dạng lắng nghe được bọn họ cho nên anh dùng giấy và bút viết xuống: Anh sẽ rời đi với thẻ Độn Địa, hai người cũng trốn đi. Chỉ cần hai người mặc Áo Choàng Tàng Hình là chúng sẽ không tìm được. Đừng có về nhà, có việc thì dùng giấy để liên lạc, tờ giấy sẽ được giấu trong chuồng chó ở cửa sau trường con gái.
Được.
Lưu Nghĩa lại đưa cho họ thẻ Mê Hồn và hai con dao bình thường, nhằm chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Sau đó một nhà ba người cấp tốc tìm chút đồ ăn cất được trên bàn nhét vào trong túi, bắt đầu cuộc hành trình chạy trốn của họ.
Họ không biết phải trốn thoát bao lâu, đi hướng nào, song, đáy lòng bọn họ có âm thanh đang gào thét để bước chân họ không dừng lại, không khoanh tay chịu trói.
Giang Tinh Chước nâng cằm nhìn, bỗng nhiên nhớ tới Thần Của Cái Chết đã từng chia sẻ bài thơ từ thế giới khác. Cô quay đầu hỏi anh còn nhớ hay chăng.
Thanh âm êm tai của Thần Của Cái Chết truyền ra chậm rãi từ dưới mũ bảo vệ đầu trâu kỳ lạ:
Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.”*
*Bài thơ Do not go gentle into that good night của Dylan Thomas.
...
“Vợ của Lưu Nghĩa là Đàm Mai và mẹ chồng Trương Chính Phương biến mất, nhất định là đã sử dụng chiếc Áo Choàng Tàng Hình đó, hệ thống Thiên Tử không thể khóa chúng. Lưu Nghĩa sử dụng thẻ Độn Địa, mặc dù có thể khóa nhưng hắn chạy quá nhanh chắc là dùng phương tiện giao thông nào đó. Tên này vừa ở dưới đất mà trên tay còn có một Chùy Thiên Lôi, thật sự là…”
Trong văn phòng Tổng thống, Tổng thư ký kinh hồn bạt vía báo cáo tình hình cho Dịch Trạch Khải.
Sắc mặt Dịch Trạch Khải rất khó coi, vợ chồng Trần Lương livestream đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của bọn hắn. Hiện tại không chỉ quốc gia chấn động, nội bộ Chính phủ Đế Quốc cũng rúng động, ai nấy đang hỏi thăm đây có phải là sự thật hay chăng.
Mọi thứ chẳng còn dối gạt được nữa, có đánh chết hắn chả ngờ được cặp vợ chồng không bắt mắt, hầu như không có giá trị tồn tại lại ngáng chân bọn hắn dữ dằn là thế, khiến bọn hắn ngã tới mức đầu chảy máu.
Dịch Trạch Khải: “’Người tốt bụng’ nói cho bọn chúng biết chuyện Trần Nguyệt tử vong là ai?”
“Là một Gaye, gọi là Hàn Đài.” Tổng thư ký nghĩ thầm ngài Tổng thống thật sự tức điên, nếu không với trí nhớ gần như không quên của ngài ấy không thể nào không nhớ tới Hàn Đài. Trước đó trong tư liệu Trưởng giám ngục fax tới từng có cái tên Hàn Đài, chẳng qua là Dịch Trạch Khải không cho rằng hai vợ chồng biết chân tướng kia làm được trò trống gì nên chẳng để ý.
Nhưng suy cho cùng, vẫn do Hàn Đài và Trưởng giám ngục sai. Một người thì lắm miệng lưỡi, một người lại làm việc không hiệu quả.
“Bắt hắn.” Dịch Trạch Khải lạnh lùng nói.
...
Hàn Đài đang mong đợi cô bé mà ông ta vừa mắt. Vì muốn giấu cô bé, cha mẹ nó từ đầu tới cuối không bằng lòng để nó vào nhóm Korah. Công việc đã mất thì chớ mà giờ còn ngoan cố chống cự, dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, ông ta nghĩ không lâu là bọn đó sẽ thỏa hiệp và giao cô bé đáng yêu đó ra.
Bởi vì điều này mà tâm trạng của ông ta rất tốt, ăn uống linh đình trong tiệc rượu với vẻ mặt tươi cười, làm cho những người ban đầu tính khuyên ông ta bớt đau buồn vì nghe đâu con gái nuôi ông ta bị Mugan giết đã thay đổi lời muốn nói.
“Anh Hàn có tâm tình rất tốt nha. Thế nhưng có chuyện gì tốt xảy ra thế?”
“Xem như thế đi.”
“Tổng giám đốc Hàn, tôi nhận nuôi một Korah rất đáng yêu, có thời gian thì đến nhìn xem?”
“Rất nhanh thôi tôi cũng có một cô con gái nuôi mới, về sau có thể để bọn họ chơi cùng nhau đấy.”
Mấy người quen nói chuyện với nhau, trong lời nói chứa đựng tin tức mọi người ngầm hiểu.
Bấy giờ, điện thoại di động của nhiều người trong số họ đột nhiên đổ chuông. Họ lấy ra để xem, toàn là người quen bảo mọ mau mà lướt Internet, thế là họ lên mạng với sự hiếu kỳ và được kéo vào phòng phát sóng trực tiếp, thấy cảnh trực tiếp đó.
Trong khi tất cả mọi người đang khiếp sợ và tâm tư xoay chuyển vì ma quỷ và thẻ bài trong lời nói của vợ chồng Trần Lương, mồ hôi lạnh của Hàn Đài đã thấm đẫm toàn thân, cả người tê dại. Kế đó ông ta gấp rút rời khỏi bữa tiệc rượu.
Ông ta gọi cho Trưởng giám ngục, người này bận tìm người nào nên chẳng có thời gian đếm xỉa đến ông ta.
Ông ta gọi cho những người khác trong mạng lưới quan hệ, khi họ biết chính ông ta là “người đàn ông tốt bụng” đã báo cho vợ chồng Trần Lương biết về cái chết của con gái, toàn bộ thi nhau cúp máy.
“Xin lỗi, chuyện này quá lớn rồi, bất lực.”
“Mẹ kiếp, trâu bò thế anh trai, mày tìm con đường chết này thật tuyệt. Đừng trách anh em không giúp mày mà thật sự không còn cách nào. Mày nói tao nghe coi, Hàn Viện bị đổi mặt thật à? Thật sự có thẻ ma quỷ...”
Toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi, cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm ông ta. Càng gọi điện thoại càng tuyệt vọng, chắc chắn Chính phủ Đế Quốc sẽ không tha cho ông ta. Nếu như không vì ông ta, vợ chồng Trần Lương chả biết được cái gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay.
Ông ta hối hận chẳng thôi, vì sao nhất thời mất não mà đồng ý với Hàn Viện? Nó là một trong những món đồ chơi của ông ta, mắc gì ông ta…
Bỗng nhiên sắc mặt Hàn Đài biến đổi, trong đầu hiện lên ánh mắt và giọng điệu Hàn Viện lúc nói lời kia. Thật sự Hàn Viện chỉ oán hận đôi vợ chồng kia và muốn họ đau khổ cho nên mới bảo ông ta đi nói cho bọn họ biết sao?
Nhưng dẫu ông ta có suy đoán thế nào, kết cục của ông ta đã được quyết định.
Sau đó không lâu, cánh cửa nhà ông ta bị mở, cảnh sát đột nhập vào nhà và đánh đập mang ông ta đi.
...
Bên trong nhà tù Hessen.
Tù nhân không có cách nào lên mạng, chẳng biết những gì đã xảy ra, chỉ biết rằng cai ngục đang tìm người ầm ĩ, thậm chí còn lục soát tất cả các phòng giam của phạm nhân một lần.
“Bọn họ đang tìm cặp vợ chồng kia?”
“Không phải phải đâu? Chẳng lẽ đôi vợ chồng đó đã bỏ chạy à?”
“Bọn họ có bản lĩnh này?”
“...”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Các tù nhân đang bàn tán xôn xao, cặp vợ chồng Trần Lương và Lưu Tuệ trông bình thường không thể bình thường hơn đã tràn đầy bí ẩn trong trái tim của họ. Một số tù nhân tử hình có thể không biết những gì đã xảy ra với họ, họ đã làm gì và đã thay đổi cái gì vào ngày mình bị xử tử.
Mà đối với rất nhiều tù nhân chung thân, có lẽ một ngày nào đó họ sẽ biết trong tương lai, sẽ sợ hãi thán phục, sẽ cảm thán rằng hai người như vậy đã từng ở dưới cùng một mái nhà với họ.
Hiện tại, vô cùng ít người biết những gì đã diễn ra ra đêm nay, ai nấy lặng thinh, không ồn ào như những người khác.
Codd ngồi trên ghế, bạn tù trong ngục giam đang bóp vai cho gã, đôi mắt màu xanh lá cây sâu thẳm của gã nhìn vào một nơi nào đó, không biết đang nghĩ gì.
“Đại ca, e là tổn thất lần này không nhỏ.” Người mát xa thấp giọng nói ậm à.
Hắn không biết nội dung trực tiếp của vợ chồng Trần Lương, chỉ biết vì bọn họ giúp hai vợ chồng đó chiếu cảnh trực tiếp lần này mà đã mất rất nhiều người. Đầu tiên hai cai ngục trong nhà tù bị lộ là chắc, còn có mấy cây đinh ẩn nấp trong Chính phủ Đế Quốc xem chừng cũng bị lộ. Bằng không hacker xâm nhập với quy mô lớn thế này không thể thành công được tới mức đó. Cái giá phải trả là rất lớn.
Chỉ vì hai người bình thường có đáng không?
Codd mỉm cười lộ vẻ gì đó: “Yên tâm, xứng đáng, về sau mày sẽ biết.”
Thế giới này sắp thay đổi. Cặp vợ chồng bình thường cùng cực đó đã dùng máu tươi của mình bắn phát súng vang dội đầu tiên.
Bên trong hội trường.
Thi thể của Trần Lương và Lưu Tuệ nằm dưới đất, hai cai ngục hỗ trợ họ đang bị áp giải, đáng lý theo kế hoạch ban đầu, họ nên dùng súng tự sát.
Tuy nhiên, họ nhìn cặp vợ chồng một cách ngây ngốc, nghe được lời họ nói, nhớ tới những gì Lưu Tuệ thốt ra khi nắm tay bọn họ, đột nhiên họ không cam lòng chết đi.
Dường như họ đã hiểu ý của Lưu Tuệ.
Chương 104: Thức tỉnh (1)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nhà đàm phán ngã xuống đất.
Mà Chính phủ Đế Quốc rốt cuộc cũng bị phơi bày chân tướng, thấy lừa gạt không thành bèn xông vào cố gắng nổ súng gi3t ch3t Lưu Nghĩa. Lưu Nghĩa lại vung chùy nện xuống đất, dòng điện mạnh như một con rắn lẩn trốn nhanh chóng bò trên đất và xông tới. Nó lao sang làm ai nấy ở phòng tiệc và ở hành lang bên ngoài bị điện giật đến mức cả người co quắp, miệng sùi bọt mép rồi ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu. Người bên ngoài cẩn thận lui về phía sau trong nhất thời, chẳng dám tới gần nữa.
Lưu Nghĩa nhìn vào Chùy Thiên Lôi trên tay, hiểu làm sao để sạc cái chùy rồi. Sự tức giận từ nội tâm là nguồn điện, khi anh giữ nó trong tay, nỗi tức giận trong lòng càng mạnh là nó sẽ phát ra sấm sét càng to.
“Lưu Nghĩa! Anh trốn không thoát đâu. Dù anh có đi nơi nào, hệ thống Thiên Tử sẽ khóa chặt anh. Khoanh tay chịu trói, đừng có làm một cuộc chống cự vô nghĩa!”
Lưu Nghĩa phun mạnh một miếng, lớn tiếng hét lên: “Tốt nhất các anh nên hỏi bọn họ trên tay tôi có cái gì, tôi bổ chết mấy người ngay!”
Người bên ngoài hỏi một chút, khá lắm, trên tay Lưu Nghĩa có một cái chùy có thể triệu hồi sấm sét, sét giáng xuống từ trời và nện chết người. Trong chốc lát ấy, họ thêm phần cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Lưu Nghĩa, chuyện vợ chồng Trần Lương chỉ là hiểu lầm, anh đừng nên làm chuyện bốc đồng…” Bên ngoài cố gắng tiếp tục dùng lời nói lừa dối.
Lưu Nghĩa nắm chặt tay chuôi chùy, một sự tức giận không thể diễn tả phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm anh như là nỗi phẫn nộ chuyện vợ chồng Trần Lương đã kinh qua, như là nỗi phẫn nộ trước Chính phủ đê hèn và trơ tráo; như là nỗi tức giận khi bọn anh bị sự phân chia giai cấp của Thần trói buộc. Tóm lại, cả thảy mọi thứ trên thế giới này làm cho anh tức giận; anh có loại thôi thúc muốn phá hủy thế giới chết tiệt này.
“Ông xã, bây giờ phải làm sao?” Giọng nói của Đàm Mai truyền đến kéo suy nghĩ Lưu Nghĩa quay lại. Cô hơi bối rối nhưng không có nỗi sợ hãi nào.
“A Nghĩa.” Mẹ cũng nhìn anh.
Lưu Nghĩa bình tĩnh lại, anh là trụ cột của ngôi nhà này, không thể đắm mình trong cảm xúc riêng.
“Mẹ, vợ, con không muốn bó tay chịu trói, mắc gì mà bó tay chịu trói? Vợ chồng Trần Lương dùng máu tươi nói cho con tuyệt đối không thể từ bỏ thẻ bài trên tay, tùy tiện biến thành thịt cá trên thớt mặc người ta chém giết. Hai người nói sao?”
Hai người phụ nữ một già một trẻ gật đầu: “Chúng ta hiểu tâm trạng của con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, hai chúng ta không sợ.”
Trên tay Lưu Nghĩa có thẻ Độn Địa và Áo Choàng Tàng Hình. Anh đã thử thẻ Độn Địa, khi sử dụng là cả người chìm ngay xuống như đi vào một không gian khác, thở được, hành động tự nhiên được. Song, anh không thể đi xuống được sâu cho lắm, tầm được có hai mét, cho nên nếu đối thủ dùng bom mạnh là có khả năng cho anh nổ tung. May mắn là chuyện này rất khó, chỉ cần anh không chạy tới nơi rộng mở, dù cho hệ thống Thiên Tử khóa được anh, bọn chúng chỉ đành chạy tới chạy lui theo anh mà thôi.
Anh thử đưa mọi người rời đi nhưng nhận ra chỉ có mỗi anh dùng được thẻ Độn Địa, anh mang được đồ vật đi xuống dưới mặt đất, tuy nhiên không thể mang theo vật sống.
“Thử cái này xem.” Lưu Nghĩa lại cầm lấy Áo Choàng Tàng Hình, không biết cái áo này tàng hình đến mức nào, hệ thống Thiên Tử có thể khóa chặt được không.
Nếu như Áo Choàng Tàng Hình không thể che chắn hệ thống Thiên Tử, vậy anh sẽ giết ra một con đường máu, cho dù không giết ra nhưng cũng mang theo mấy người cùng nhau xuống địa ngục. Thậm chí anh cần phải ném thẻ bài đến nơi bọn họ không nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao cho Chính phủ Đế Quốc!
Áo Choàng Tàng Hình là một chiếc áo choàng, Đàm Mai rất gầy còn mẹ thay đổi cơ thể xong cũng gầy hệt thế. Hai người ôm nhau là Áo Choàng Tàng Hình bao đủ bọn họ lại.
Quấn Áo Choàng Tàng Hình, mẹ chồng nàng dâu tựa như đã biến mất trong phòng tiệc. Lưu Nghĩa lập tức ngồi xổm dán người chỗ cửa, chuyên chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Có một sự xáo trộn nhỏ bên ngoài.
“Trốn thoát rồi?”
“Nghe nói bọn hắn có một chiếc Áo Choàng Tàng Hình...”
Lưu Nghĩa lộ ra biểu hiện mừng như điên, rất tốt, anh biết ngay đồ do ma quỷ sáng tạo sao mà đánh đồng được với thứ con người tạo ra. Áo Choàng Tàng Hình không chỉ đơn giản làm người ta ẩn thân đi thôi mà ngay cả mùi hương và sự tồn tại cũng được che giấu. Cho nên hệ thống Thiên Tử không thể định vị được những thứ không tồn tại.
Quần áo được giật giật, Lưu Nghĩa biết đó là hai người họ. Bên ngoài người ta đồn chip nhận dạng lắng nghe được bọn họ cho nên anh dùng giấy và bút viết xuống: Anh sẽ rời đi với thẻ Độn Địa, hai người cũng trốn đi. Chỉ cần hai người mặc Áo Choàng Tàng Hình là chúng sẽ không tìm được. Đừng có về nhà, có việc thì dùng giấy để liên lạc, tờ giấy sẽ được giấu trong chuồng chó ở cửa sau trường con gái.
Được.
Lưu Nghĩa lại đưa cho họ thẻ Mê Hồn và hai con dao bình thường, nhằm chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Sau đó một nhà ba người cấp tốc tìm chút đồ ăn cất được trên bàn nhét vào trong túi, bắt đầu cuộc hành trình chạy trốn của họ.
Họ không biết phải trốn thoát bao lâu, đi hướng nào, song, đáy lòng bọn họ có âm thanh đang gào thét để bước chân họ không dừng lại, không khoanh tay chịu trói.
Giang Tinh Chước nâng cằm nhìn, bỗng nhiên nhớ tới Thần Của Cái Chết đã từng chia sẻ bài thơ từ thế giới khác. Cô quay đầu hỏi anh còn nhớ hay chăng.
Thanh âm êm tai của Thần Của Cái Chết truyền ra chậm rãi từ dưới mũ bảo vệ đầu trâu kỳ lạ:
Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.”*
*Bài thơ Do not go gentle into that good night của Dylan Thomas.
...
“Vợ của Lưu Nghĩa là Đàm Mai và mẹ chồng Trương Chính Phương biến mất, nhất định là đã sử dụng chiếc Áo Choàng Tàng Hình đó, hệ thống Thiên Tử không thể khóa chúng. Lưu Nghĩa sử dụng thẻ Độn Địa, mặc dù có thể khóa nhưng hắn chạy quá nhanh chắc là dùng phương tiện giao thông nào đó. Tên này vừa ở dưới đất mà trên tay còn có một Chùy Thiên Lôi, thật sự là…”
Trong văn phòng Tổng thống, Tổng thư ký kinh hồn bạt vía báo cáo tình hình cho Dịch Trạch Khải.
Sắc mặt Dịch Trạch Khải rất khó coi, vợ chồng Trần Lương livestream đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của bọn hắn. Hiện tại không chỉ quốc gia chấn động, nội bộ Chính phủ Đế Quốc cũng rúng động, ai nấy đang hỏi thăm đây có phải là sự thật hay chăng.
Mọi thứ chẳng còn dối gạt được nữa, có đánh chết hắn chả ngờ được cặp vợ chồng không bắt mắt, hầu như không có giá trị tồn tại lại ngáng chân bọn hắn dữ dằn là thế, khiến bọn hắn ngã tới mức đầu chảy máu.
Dịch Trạch Khải: “’Người tốt bụng’ nói cho bọn chúng biết chuyện Trần Nguyệt tử vong là ai?”
“Là một Gaye, gọi là Hàn Đài.” Tổng thư ký nghĩ thầm ngài Tổng thống thật sự tức điên, nếu không với trí nhớ gần như không quên của ngài ấy không thể nào không nhớ tới Hàn Đài. Trước đó trong tư liệu Trưởng giám ngục fax tới từng có cái tên Hàn Đài, chẳng qua là Dịch Trạch Khải không cho rằng hai vợ chồng biết chân tướng kia làm được trò trống gì nên chẳng để ý.
Nhưng suy cho cùng, vẫn do Hàn Đài và Trưởng giám ngục sai. Một người thì lắm miệng lưỡi, một người lại làm việc không hiệu quả.
“Bắt hắn.” Dịch Trạch Khải lạnh lùng nói.
...
Hàn Đài đang mong đợi cô bé mà ông ta vừa mắt. Vì muốn giấu cô bé, cha mẹ nó từ đầu tới cuối không bằng lòng để nó vào nhóm Korah. Công việc đã mất thì chớ mà giờ còn ngoan cố chống cự, dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, ông ta nghĩ không lâu là bọn đó sẽ thỏa hiệp và giao cô bé đáng yêu đó ra.
Bởi vì điều này mà tâm trạng của ông ta rất tốt, ăn uống linh đình trong tiệc rượu với vẻ mặt tươi cười, làm cho những người ban đầu tính khuyên ông ta bớt đau buồn vì nghe đâu con gái nuôi ông ta bị Mugan giết đã thay đổi lời muốn nói.
“Anh Hàn có tâm tình rất tốt nha. Thế nhưng có chuyện gì tốt xảy ra thế?”
“Xem như thế đi.”
“Tổng giám đốc Hàn, tôi nhận nuôi một Korah rất đáng yêu, có thời gian thì đến nhìn xem?”
“Rất nhanh thôi tôi cũng có một cô con gái nuôi mới, về sau có thể để bọn họ chơi cùng nhau đấy.”
Mấy người quen nói chuyện với nhau, trong lời nói chứa đựng tin tức mọi người ngầm hiểu.
Bấy giờ, điện thoại di động của nhiều người trong số họ đột nhiên đổ chuông. Họ lấy ra để xem, toàn là người quen bảo mọ mau mà lướt Internet, thế là họ lên mạng với sự hiếu kỳ và được kéo vào phòng phát sóng trực tiếp, thấy cảnh trực tiếp đó.
Trong khi tất cả mọi người đang khiếp sợ và tâm tư xoay chuyển vì ma quỷ và thẻ bài trong lời nói của vợ chồng Trần Lương, mồ hôi lạnh của Hàn Đài đã thấm đẫm toàn thân, cả người tê dại. Kế đó ông ta gấp rút rời khỏi bữa tiệc rượu.
Ông ta gọi cho Trưởng giám ngục, người này bận tìm người nào nên chẳng có thời gian đếm xỉa đến ông ta.
Ông ta gọi cho những người khác trong mạng lưới quan hệ, khi họ biết chính ông ta là “người đàn ông tốt bụng” đã báo cho vợ chồng Trần Lương biết về cái chết của con gái, toàn bộ thi nhau cúp máy.
“Xin lỗi, chuyện này quá lớn rồi, bất lực.”
“Mẹ kiếp, trâu bò thế anh trai, mày tìm con đường chết này thật tuyệt. Đừng trách anh em không giúp mày mà thật sự không còn cách nào. Mày nói tao nghe coi, Hàn Viện bị đổi mặt thật à? Thật sự có thẻ ma quỷ...”
Toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi, cảm giác sợ hãi chưa từng có bao trùm ông ta. Càng gọi điện thoại càng tuyệt vọng, chắc chắn Chính phủ Đế Quốc sẽ không tha cho ông ta. Nếu như không vì ông ta, vợ chồng Trần Lương chả biết được cái gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay.
Ông ta hối hận chẳng thôi, vì sao nhất thời mất não mà đồng ý với Hàn Viện? Nó là một trong những món đồ chơi của ông ta, mắc gì ông ta…
Bỗng nhiên sắc mặt Hàn Đài biến đổi, trong đầu hiện lên ánh mắt và giọng điệu Hàn Viện lúc nói lời kia. Thật sự Hàn Viện chỉ oán hận đôi vợ chồng kia và muốn họ đau khổ cho nên mới bảo ông ta đi nói cho bọn họ biết sao?
Nhưng dẫu ông ta có suy đoán thế nào, kết cục của ông ta đã được quyết định.
Sau đó không lâu, cánh cửa nhà ông ta bị mở, cảnh sát đột nhập vào nhà và đánh đập mang ông ta đi.
...
Bên trong nhà tù Hessen.
Tù nhân không có cách nào lên mạng, chẳng biết những gì đã xảy ra, chỉ biết rằng cai ngục đang tìm người ầm ĩ, thậm chí còn lục soát tất cả các phòng giam của phạm nhân một lần.
“Bọn họ đang tìm cặp vợ chồng kia?”
“Không phải phải đâu? Chẳng lẽ đôi vợ chồng đó đã bỏ chạy à?”
“Bọn họ có bản lĩnh này?”
“...”
Các tù nhân đang bàn tán xôn xao, cặp vợ chồng Trần Lương và Lưu Tuệ trông bình thường không thể bình thường hơn đã tràn đầy bí ẩn trong trái tim của họ. Một số tù nhân tử hình có thể không biết những gì đã xảy ra với họ, họ đã làm gì và đã thay đổi cái gì vào ngày mình bị xử tử.
Mà đối với rất nhiều tù nhân chung thân, có lẽ một ngày nào đó họ sẽ biết trong tương lai, sẽ sợ hãi thán phục, sẽ cảm thán rằng hai người như vậy đã từng ở dưới cùng một mái nhà với họ.
Hiện tại, vô cùng ít người biết những gì đã diễn ra ra đêm nay, ai nấy lặng thinh, không ồn ào như những người khác.
Codd ngồi trên ghế, bạn tù trong ngục giam đang bóp vai cho gã, đôi mắt màu xanh lá cây sâu thẳm của gã nhìn vào một nơi nào đó, không biết đang nghĩ gì.
“Đại ca, e là tổn thất lần này không nhỏ.” Người mát xa thấp giọng nói ậm à.
Hắn không biết nội dung trực tiếp của vợ chồng Trần Lương, chỉ biết vì bọn họ giúp hai vợ chồng đó chiếu cảnh trực tiếp lần này mà đã mất rất nhiều người. Đầu tiên hai cai ngục trong nhà tù bị lộ là chắc, còn có mấy cây đinh ẩn nấp trong Chính phủ Đế Quốc xem chừng cũng bị lộ. Bằng không hacker xâm nhập với quy mô lớn thế này không thể thành công được tới mức đó. Cái giá phải trả là rất lớn.
Chỉ vì hai người bình thường có đáng không?
Codd mỉm cười lộ vẻ gì đó: “Yên tâm, xứng đáng, về sau mày sẽ biết.”
Thế giới này sắp thay đổi. Cặp vợ chồng bình thường cùng cực đó đã dùng máu tươi của mình bắn phát súng vang dội đầu tiên.
Bên trong hội trường.
Thi thể của Trần Lương và Lưu Tuệ nằm dưới đất, hai cai ngục hỗ trợ họ đang bị áp giải, đáng lý theo kế hoạch ban đầu, họ nên dùng súng tự sát.
Tuy nhiên, họ nhìn cặp vợ chồng một cách ngây ngốc, nghe được lời họ nói, nhớ tới những gì Lưu Tuệ thốt ra khi nắm tay bọn họ, đột nhiên họ không cam lòng chết đi.