Hương vị này rất khó để diễn tả, là một mùi thơm chưa bao giờ ngửi thấy, khó nắm bắt nhưng lại làm người ta hiếu kỳ mà hít vào phổi. Tiếp đó là thấy tinh thần thoải mái, linh hồn như nhẹ hơn.
Trong một khoảnh khắc, ai nấy ráng sức hít thở, bắt giữ mùi hương đặc biệt trong không khí. Các chiến sĩ đang chuẩn bị cho cuộc tấn công cũng dừng bước.
Cảnh tượng trong phút chốc có vẻ quái dị.
Dịch Trạch Khải nhíu mày, giật cái tai nghe trong tai: “Chỉ huy Văn? Chỉ huy Văn!”
Chỉ huy dường như đột nhiên bị đánh thức: “Vâng!”
“Mấy anh đang làm gì vậy?” Dịch Trạch Khải giận dữ mắng.
Chỉ huy nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện cảnh tượng biến thành bộ dáng quái đản. Ông ta toan nói chuyện thì mùi hương hấp dẫn kia bay ngay vào mũi. Ánh mắt của ông ta dần dà rời rạc như người say rượu.
“Có... Có một mùi thơm ngất ngây…” Chỉ huy nói, hít mạnh một hơi, sự tỉnh táo còn sót lại trong mắt đã hoàn toàn biến mất.
“Chỉ huy Văn?” Dịch Trạch Khải kêu vài lần mà chỉ huy này cứ như không nghe thấy.
Trong cảnh phát sóng trực tiếp, khán giả trừng mắt nhìn hình ảnh kỳ lạ trước mắt, sao lại cảm thấy họ như nghiện ma tuý tập thể vậy?
Lúc này trong đầu Dịch Trạch Khải lóe lên một tia sáng, hắn đứng bật dậy. Hắn nghĩ ra rồi, hai người bị bọn hắn bỏ qua cũng có thẻ bài!
...
Lưu Nghĩa nghe thấy những động tĩnh bên ngoài cửa sổ bèn cắn răng nắm chặt chùy trên tay. Anh đi ra khỏi tủ, đi đến phía sau cửa. Anh sẽ không bao giờ bó tay chịu trói, phải liều mạng đến cùng.
Tuy nhiên anh chờ hồi lâu mà động tĩnh bên ngoài đã lắng xuống. dường như không ai đi vào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Nghĩa đang sửng sốt, đột nhiên cánh cửa mở ra. Cánh cửa mở ra lặng lẽ nhưng không có tiếng bước chân, không có hơi thở. Tuy nhiên… có người!
Cảm giác kinh khủng xông lên đầu, sắc mặt Lưu Nghĩa biến đổi dữ dội. Anh giơ chùy lên muốn múa chùy loạn xạ.
“Ông xã!” Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Lưu Nghĩa ngỡ ngàng, cầm chùy đứng yên tại chỗ.
Đàm Mai cởi Áo Choàng Tàng Hình ra khỏi cơ thể, trong nháy mắt hương vị quen thuộc, tiếng thở của cô và tiếng tim đập xuất hiện trong bóng tối.
“Vợ? Sao em lại ở đây?” Lưu Nghĩa vội vàng buông chùy xuống giữ chặt cô kiểm tra một phen.
“Em tới đón anh. Những người bên ngoài đã bị em dùng Mê Hồn Hương mê hoặc rồi, chúng ta thừa dịp bây giờ mà đi mau.” Đàm Mai kéo Áo Choàng Tàng Hình để chồng mình đi vào.
“Chờ một chút.” Lưu Nghĩa xổm người đến bên cửa sổ, dùng một cái gậy selfie giơ tấm kính lên nhìn xuống, “Không được.”
Bên ngoài, Dịch Trạch Khải đã đoán được là Mê Hồn Hương và Áo Choàng Tàng Hình đã xuất hiện, bèn lập tức kích hoạt quân dự bị thứ ba phòng thủ một vòng ở bên ngoài nghiêm ngặt hơn. Thậm chí họ còn kéo ra một lớp vải không biết tên, vị Tổng thống trẻ tuổi này sẽ không làm chuyện vô dụng, thứ kia chỉ sợ là để phòng bị bọn họ lợi dụng Áo Choàng Tàng Hình chạy trốn.
Trừ phi họ có thể bay trên bầu trời hoặc chui xuống đất, bằng không rời đi từ mặt đất là vô cùng nguy hiểm.
“Anh chờ một chút.” Đàm Mai nói đoạn, chỉ thấy cô phủ chiếc Áo Choàng Tàng Hình lên một lần nữa, rồi đi đến cửa sổ và nói với những người bên ngoài, “Tiêu diệt tất cả kẻ thù của tôi.”
Đồ do Chúa Tể sáng tạo ra tự nhiên sẽ không phải là thứ bình thường. Tác dụng của Mê Hồn Hương không chỉ làm cho mọi người mất lý trí, mà còn ra lệnh cho người ta làm việc, người ta sẽ thực hiện không ngần ngại.
Giọng nói đó truyền đến tai người trúng Mê Hồn Hương, bọn họ lập tức quay đầu chống lại quân dự bị số 3.
“Cái gì?” Quân dự bị số 3 trợn tròn mắt.
Trong một trận hô to, những người đó lao về phía các đồng nghiệp và chiến hữu ban đầu của mình.
“Bằng bằng bằng bằng...”
“Bằng bằng bằng bằng...”
Tiếng súng liên tiếp vang lên, đánh kẻ thù bên ngoài biến thành nổi loạn nội bộ, máu bắn tung tóe, từng thi thể ngã xuống đất.
[Cái này... ]
[Má nó... ]
[Bây giờ là chuyện gì...]
[Trời đất ơi…]
Cư dân mạng choáng váng cho cốt truyện đột ngột thay đổi này.
Dịch Trạch Khải đứng lên, đá văng ghế, hai mắt long sòng sọc. Hắn liên lạc với một người: “Hành động đi, hôm nay Lưu Nghĩa phải chết!”
“Hiểu rõ.” Người đàn ông bên kia đáp lời. Ông ta lấy từ trong túi mình ra 3 cái thẻ.
Ông ta rút ra thẻ Độn Địa, thẻ hóa thành ánh sáng đi vào cơ thể ông ta. Đất dưới chân ông ta hệt như hóa thành nước và ông ta chìm xuống.
...
“Thời gian hiệu quả của Mê Hồn Hương chỉ có 10 phút, chúng ta phải nhanh lên.” Đàm Mai nói với khuôn mặt gầy gò kiên nghị. Cô kéo áo choàng ra nhìn chồng.
Lưu Nghĩa xúc động nhìn vợ và đi vào. Hai người ôm eo nhau, dán chặt vào nhau đi ra ngoài.
Lưu Nghĩa vừa tiến vào trong Áo Choàng Tàng Hình, Thiên Tử đã không còn theo dõi được anh nữa. Dịch Trạch Khải cũng biết chắc chắn anh đã tiến vào trong Áo Choàng Tàng Hình.
Hai vợ chồng vừa bước xuống từ tầng trên, sắp bước ra khỏi cổng tòa thị chính, chợt bước chân họ dừng lại, da đầu căng thẳng.
Họ thấy một người đàn ông mọc lên từ mặt đất, thông qua thẻ Độn Địa, ông ta xuyên qua vòng chiến tranh hỗn loạn và nguy hiểm để đến đây.
Ông ta không thể nhìn thấy Lưu Nghĩa và Đàm Mai, song, ông ta không cần nhìn thấy.
Ông ta lấy thẻ Búp Bê Trả Thù ra khỏi túi và ném nó sang: “Giết Lưu Nghĩa và người đứng bên cạnh hắn.”
Con người không giải quyết được chuyện thẻ bài, vậy để cho thẻ bài tới giải quyết đi.
Khoảnh khắc thẻ rơi xuống đất, nó đã trở thành một con búp bê hai đầu kỳ lạ với một con dao trên tay, ngoài miệng phát ra nụ cười hì hì khủng khiếp. Một đôi mắt to màu xanh nhìn láo liên một cách ác độc như đang tìm kiếm nạn nhân.
Lưu Nghĩa và Đàm Mai không dám nhúc nhích, không tự chủ mà nín thở.
Cùng lúc đó người đàn ông đã lấy ra một cái thẻ cuối cùng, thẻ biến thành một cái rìu sắc nhọn không gì sánh bằng, và cứ thế ông ta đứng chặn ở cửa.
Đàm Mai rất lo lắng, họ chỉ có 10 phút. Mười phút sau ngay cả khi có Áo Choàng Tàng Hình, chỉ cần bọn chúng vẫn chắc chắn hai người đang ở trong khu vực này và trải thảm tìm kiếm từng chút một, bọn họ khó lòng khoát nổi kiếp nạn khi đối mặt với đám thiên quân vạn mã này.
Lưu Nghĩa quay đầu nói nhỏ với cô: “Trên tay người kia có thẻ Độn Địa.”
Đàm Mai nhìn chằm chằm vào ông ta: “Đừng nói anh muốn…”
“Không còn cách nào khác.”
Đàm Mai gật đầu: “Ừ, vợ chồng chúng ta tuyệt đối không nhận thua. Nhưng mà anh nghe em nói này, nếu cướp được tấm thẻ đó, chúng ta…”
Đàm Mai thì tầm nói bên tai Lưu Nghĩa gì đó. Lưu Nghĩa ngạc nhiên lắm, lập tức trong mắt dấy lên nhiều ánh sáng hơn, anh gật gật đầu.
Đàm Mai và Lưu Nghĩa cẩn thận đi, Búp Bê Trả Thù cứ như cảm thấy họ đang ở đây nên chẳng chạy lên lầu. Nó đi bộ tới lui, tìm kiếm quanh quất. Hai người tin chắc rằng nếu nó đụng phải họ, nó sẽ ngay lập tức mở ra một cuộc tàn sát trên diện rộng.
Hai người cẩn thận tránh nó trong lúc đến gần cổng.
Người đàn ông cầm rìu đứng ngay cổng, một số tay súng bắn tỉa đã nhận được thông báo, biết người đàn ông ở cổng là người mình nên chẳng bắn.
“Búp Bê Trả Thù không lên lầu, bọn Lưu Nghĩa nhất định ở ngay đây.” Người đàn ông nói với Dịch Trạch Khải ở đầu kia tai nghe. Ông ta nắm chặt rìu, hết sức cảnh giác.
Dịch Trạch Khải: “Đừng đứng ngây ngốc, vung rìu lên, nếu Áo Choàng Tàng Hình bị cắt ra đúng là không thể tốt hơn.”
Người đàn ông nghe theo mệnh lệnh, vung rìu lên.
Rìu sắc bén khôn cùng, ngay cả đá mà còn chém ra thành vết được khi chỉ cần quét nhẹ nhàng, nói chi tới làm rách quần áo làm da bị thương.
Trước có rìu, sau đó có Búp Bê Trả Thù, hai vợ chồng căng thẳng không thôi. Một tuần trước, họ hoàn toàn chả tưởng nổi có chuyện thế này, bình thường như họ lại biến thành phần tử đáng sợ lớn nhất toàn cầu trong một thời gian ngắn, bị dẹp trừ bởi Chính phủ Đế Quốc, bị toàn dân chú ý, đặt chân lên dây, bất cứ lúc nào cũng đối mặt với cái chết.
Họ phải giết người đàn ông trước khi hiệu ứng Mê Hồn Hương kết thúc và con Búp Bê Trả Thù cầm dao xông tới, kế đó cướp thẻ Độn Địa trong người ông ta.
Hai vợ chồng dán người vào tường, đi đến bên cạnh người đàn ông.
Hai người nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của nhau, Lưu Nghĩa lấy Chùy Thiên Lôi ra, ngồi xổm xuống.
Xin mày đó, điện...
Lưu Nghĩa hít một hơi thật sâu, nắm chặt chùy và đập nó xuống đất. Dòng điện còn lại ngay lập tức nhảy lên người tên đàn ông, trèo lên chân ông ta, đồng thời để lộ chỗ của Lưu Nghĩa.
Người đàn ông giơ rìu lên và chém vào vị trí của hai người, lượng điện còn lại chẳng đủ làm ông ta ngã xuống nhưng đủ làm tê dại hai chân ông ta trong lúc ngắn ngủi, không kiểm soát được hành động trong một chút thời gian.
Đàm Mai nhân cơ hội nhanh chóng lui về phía sau né tránh, Lưu Nghĩa lăn ra khỏi cái áo choàng, cầm chùy nhào về phía ông ta. Hai người dây dưa đánh với nhau, kiềm chế lẫn nhau, một người không cho đối phương đụng rìu, một người không cho đối thủ sờ tới Chùy Thiên Lôi.
Vì muốn bắt được Lưu Nghĩa, người đàn ông không cho anh cơ hội chạy mất, cũng không dùng thẻ Độn Địa để giấu mình xuống dưới đất.
Ngay khi Lưu Nghĩa xuất hiện tích tắc ấy, Búp Bê Trả Thù đã tìm được mục tiêu, nó cười hì hì cầm dao xông về phía Lưu Nghĩa.
Lúc này, Đàm Mai mặc Áo Choàng Tàng Hình cố gắng cướp rìu từ tay người đàn ông, song, ông ta nhận thấy có lực ảnh hưởng bèn nắm chặt rìu hơn. Đàm Mai nhìn con búp bê khủng b0 xông tới thì khuôn mặt trắng bệch, cô sờ vào túi áo, lấy ra con dao nhỏ bình thường đâm vào cổ tay người đàn ông.
Con dao nhỏ bình thường do Chúa Tể sáng tạo cũng có các thuộc tính bổ sung đặc thù, có thể làm cho cơn đau tăng gấp đôi.
“A!” Người đàn ông trong nháy mắt không nắm giữ được bèn buông lỏng sức một ít.
Đàm Mai rút rìu ra, cầm rìu như cầm gậy bóng chày, nện về phía con Búp Bê Trả Thù sắp nhào vào lưng Lưu Nghĩa.
Con Búp Bê Trả Thù bị cắt làm đôi.
Đàm Mai cầm rìu và muốn chém người đàn ông.
“Bằng!” Không biết viên đạn bắn từ đâu suýt nữa đã làm nổ tung đầu Đàm Mai, cô sợ tới mức thiếu tí là không giữ được cái rìu. Nhận ra rìu làm lộ hành tung, cô vội vàng giấu rìu vào trong áo choàng rồi chạy vào trong tòa nhà.
Lúc này, thẻ Mê Hồn đã tới thời gian mất tác dụng.
Những người không chết và đang bị kiểm soát dần tỉnh táo: “Đây là... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thời gian cho thẻ Mê Hồn qua đi, chẳng con ai ngăn quân dự bị thứ 3 tấn công tới, thiên quân vạn mã mang theo sấm vang chớp giật đè ép lao tới làm Đàm Mai ở bên trong gấp gấp muốn chết.
“Ông xã!” Đàm Mai cực kỳ khẩn trương. Cô đã cố gắng kéo rìu chém người, nhưng mỗi khi cô làm như vậy sẽ có đạn bắn tới từ mọi hướng.
Lúc này Lưu Nghĩa bị người đàn ông đè dưới thân, bàn tay cầm Chùy Thiên Lôi bị ấn chặt, chẳng cục cựa được. Hai chân anh cũng bị ấn, một tay còn lại thì giãy dụa phí công, muốn kéo cánh tay bóp cổ anh ra.
“Lưu Nghĩa, đừng vùng vẫy nữa. Hôm nay là ngày chết của mày.” Người đàn ông nói một cách tàn bạo.
Lưu Nghĩa bị siết đến mức mặt đỏ bừng, mắt sung huyết, cơ hồ muốn tắt thở.
Lương Thủ Sinh và Ân Nhu chỉ cảm thấy người bị bóp cổ là chính là bọn họ, khó mà hô hấp nổi.
Bầu trời đã hiện những đường xám bạc, thời điểm tối mịt mùng nhất trước bình minh đã trôi qua nhưng thứ chào đón họ cứ hệt như mỗi ngày trong quá khứ. Là tuyệt vọng, làm người ta nghẹt thở.
Quân đội co lại từ bên ngoài đang đến gần hơn.
“Giết hắn, đừng chờ đợi, b0p ch3t hắn!” Giọng nói của Dịch Trạch Khải ở bên tai người đàn ông, có thể nghe ra Dịch Trạch Khải đã phấn khởi kích động. Hắn đã bị nhà Lưu Nghĩa làm cho không có chút kiên nhẫn nào, thậm chí còn nóng nảy cùng cực, không muốn có chút khả năng thêm chuyện xuất hiện.
“Giết hắn đi!”
Tay người đàn ông càng dùng sức.
Đột nhiên, Đàm Mai hét lên: “Ông xã!”
Giọng điệu này hơi khác so với trước đây, người chồng ăn ý, ngay lập tức nhận ra vợ mình muốn ám chỉ cái gì.
Con Búp Bê Trả Thù không chết, mặc dù bị cắt làm đôi,nhưng nửa trên của nó đang bò xuống chỗ nửa người còn lại, cố gắng lắp ráp cơ thể mình lại với nhau. Nửa trên của nó cầm con dao, ngay trong tầm tay của Lưu Nghĩa.
Con người trong tuyệt cảnh có thể bộc phát ra sức mạnh chẳng tưởng nổi, bàn tay còn cục cựa duy nhất của Lưu Nghĩa mạnh mẽ đưa qua, giật lấy con dao của con búp bê, và sau đó đâm vào cổ của người đàn ông.
Bước ngoặt đột ngột là thế, chẳng ai kịp phản ứng.
Người đàn ông sắp bóp cổ Lưu Nghĩa trừng to mắt, miệng há ra, tạo ra tiếng như túi gió bị vỡ, tay buông lỏng, ông ra ngã lăn ra đất. Bởi vì người sử dụng chết đi, thẻ Độn Địa trong cơ thể ông ta biến lại thành thẻ, rơi xuống đất.
Đồng thời theo đà ông ta chết, con Búp Bê Trả Thù đang thù hận trừng mắt nhìn tên cướp đi vũ khí của nó cũng biến lại thành thẻ, rơi xuống.
Chương 110: Phần 2
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Hương vị này rất khó để diễn tả, là một mùi thơm chưa bao giờ ngửi thấy, khó nắm bắt nhưng lại làm người ta hiếu kỳ mà hít vào phổi. Tiếp đó là thấy tinh thần thoải mái, linh hồn như nhẹ hơn.
Trong một khoảnh khắc, ai nấy ráng sức hít thở, bắt giữ mùi hương đặc biệt trong không khí. Các chiến sĩ đang chuẩn bị cho cuộc tấn công cũng dừng bước.
Cảnh tượng trong phút chốc có vẻ quái dị.
Dịch Trạch Khải nhíu mày, giật cái tai nghe trong tai: “Chỉ huy Văn? Chỉ huy Văn!”
Chỉ huy dường như đột nhiên bị đánh thức: “Vâng!”
“Mấy anh đang làm gì vậy?” Dịch Trạch Khải giận dữ mắng.
Chỉ huy nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện cảnh tượng biến thành bộ dáng quái đản. Ông ta toan nói chuyện thì mùi hương hấp dẫn kia bay ngay vào mũi. Ánh mắt của ông ta dần dà rời rạc như người say rượu.
“Có... Có một mùi thơm ngất ngây…” Chỉ huy nói, hít mạnh một hơi, sự tỉnh táo còn sót lại trong mắt đã hoàn toàn biến mất.
“Chỉ huy Văn?” Dịch Trạch Khải kêu vài lần mà chỉ huy này cứ như không nghe thấy.
Trong cảnh phát sóng trực tiếp, khán giả trừng mắt nhìn hình ảnh kỳ lạ trước mắt, sao lại cảm thấy họ như nghiện ma tuý tập thể vậy?
Lúc này trong đầu Dịch Trạch Khải lóe lên một tia sáng, hắn đứng bật dậy. Hắn nghĩ ra rồi, hai người bị bọn hắn bỏ qua cũng có thẻ bài!
...
Lưu Nghĩa nghe thấy những động tĩnh bên ngoài cửa sổ bèn cắn răng nắm chặt chùy trên tay. Anh đi ra khỏi tủ, đi đến phía sau cửa. Anh sẽ không bao giờ bó tay chịu trói, phải liều mạng đến cùng.
Tuy nhiên anh chờ hồi lâu mà động tĩnh bên ngoài đã lắng xuống. dường như không ai đi vào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Nghĩa đang sửng sốt, đột nhiên cánh cửa mở ra. Cánh cửa mở ra lặng lẽ nhưng không có tiếng bước chân, không có hơi thở. Tuy nhiên… có người!
Cảm giác kinh khủng xông lên đầu, sắc mặt Lưu Nghĩa biến đổi dữ dội. Anh giơ chùy lên muốn múa chùy loạn xạ.
“Ông xã!” Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Lưu Nghĩa ngỡ ngàng, cầm chùy đứng yên tại chỗ.
Đàm Mai cởi Áo Choàng Tàng Hình ra khỏi cơ thể, trong nháy mắt hương vị quen thuộc, tiếng thở của cô và tiếng tim đập xuất hiện trong bóng tối.
“Vợ? Sao em lại ở đây?” Lưu Nghĩa vội vàng buông chùy xuống giữ chặt cô kiểm tra một phen.
“Em tới đón anh. Những người bên ngoài đã bị em dùng Mê Hồn Hương mê hoặc rồi, chúng ta thừa dịp bây giờ mà đi mau.” Đàm Mai kéo Áo Choàng Tàng Hình để chồng mình đi vào.
“Chờ một chút.” Lưu Nghĩa xổm người đến bên cửa sổ, dùng một cái gậy selfie giơ tấm kính lên nhìn xuống, “Không được.”
Bên ngoài, Dịch Trạch Khải đã đoán được là Mê Hồn Hương và Áo Choàng Tàng Hình đã xuất hiện, bèn lập tức kích hoạt quân dự bị thứ ba phòng thủ một vòng ở bên ngoài nghiêm ngặt hơn. Thậm chí họ còn kéo ra một lớp vải không biết tên, vị Tổng thống trẻ tuổi này sẽ không làm chuyện vô dụng, thứ kia chỉ sợ là để phòng bị bọn họ lợi dụng Áo Choàng Tàng Hình chạy trốn.
Trừ phi họ có thể bay trên bầu trời hoặc chui xuống đất, bằng không rời đi từ mặt đất là vô cùng nguy hiểm.
“Anh chờ một chút.” Đàm Mai nói đoạn, chỉ thấy cô phủ chiếc Áo Choàng Tàng Hình lên một lần nữa, rồi đi đến cửa sổ và nói với những người bên ngoài, “Tiêu diệt tất cả kẻ thù của tôi.”
Đồ do Chúa Tể sáng tạo ra tự nhiên sẽ không phải là thứ bình thường. Tác dụng của Mê Hồn Hương không chỉ làm cho mọi người mất lý trí, mà còn ra lệnh cho người ta làm việc, người ta sẽ thực hiện không ngần ngại.
Giọng nói đó truyền đến tai người trúng Mê Hồn Hương, bọn họ lập tức quay đầu chống lại quân dự bị số 3.
“Cái gì?” Quân dự bị số 3 trợn tròn mắt.
Trong một trận hô to, những người đó lao về phía các đồng nghiệp và chiến hữu ban đầu của mình.
“Bằng bằng bằng bằng...”
“Bằng bằng bằng bằng...”
Tiếng súng liên tiếp vang lên, đánh kẻ thù bên ngoài biến thành nổi loạn nội bộ, máu bắn tung tóe, từng thi thể ngã xuống đất.
[Cái này... ]
[Má nó... ]
[Bây giờ là chuyện gì...]
[Trời đất ơi…]
Cư dân mạng choáng váng cho cốt truyện đột ngột thay đổi này.
Dịch Trạch Khải đứng lên, đá văng ghế, hai mắt long sòng sọc. Hắn liên lạc với một người: “Hành động đi, hôm nay Lưu Nghĩa phải chết!”
“Hiểu rõ.” Người đàn ông bên kia đáp lời. Ông ta lấy từ trong túi mình ra 3 cái thẻ.
Ông ta rút ra thẻ Độn Địa, thẻ hóa thành ánh sáng đi vào cơ thể ông ta. Đất dưới chân ông ta hệt như hóa thành nước và ông ta chìm xuống.
...
“Thời gian hiệu quả của Mê Hồn Hương chỉ có 10 phút, chúng ta phải nhanh lên.” Đàm Mai nói với khuôn mặt gầy gò kiên nghị. Cô kéo áo choàng ra nhìn chồng.
Lưu Nghĩa xúc động nhìn vợ và đi vào. Hai người ôm eo nhau, dán chặt vào nhau đi ra ngoài.
Lưu Nghĩa vừa tiến vào trong Áo Choàng Tàng Hình, Thiên Tử đã không còn theo dõi được anh nữa. Dịch Trạch Khải cũng biết chắc chắn anh đã tiến vào trong Áo Choàng Tàng Hình.
Hai vợ chồng vừa bước xuống từ tầng trên, sắp bước ra khỏi cổng tòa thị chính, chợt bước chân họ dừng lại, da đầu căng thẳng.
Họ thấy một người đàn ông mọc lên từ mặt đất, thông qua thẻ Độn Địa, ông ta xuyên qua vòng chiến tranh hỗn loạn và nguy hiểm để đến đây.
Ông ta không thể nhìn thấy Lưu Nghĩa và Đàm Mai, song, ông ta không cần nhìn thấy.
Ông ta lấy thẻ Búp Bê Trả Thù ra khỏi túi và ném nó sang: “Giết Lưu Nghĩa và người đứng bên cạnh hắn.”
Con người không giải quyết được chuyện thẻ bài, vậy để cho thẻ bài tới giải quyết đi.
Khoảnh khắc thẻ rơi xuống đất, nó đã trở thành một con búp bê hai đầu kỳ lạ với một con dao trên tay, ngoài miệng phát ra nụ cười hì hì khủng khiếp. Một đôi mắt to màu xanh nhìn láo liên một cách ác độc như đang tìm kiếm nạn nhân.
Lưu Nghĩa và Đàm Mai không dám nhúc nhích, không tự chủ mà nín thở.
Cùng lúc đó người đàn ông đã lấy ra một cái thẻ cuối cùng, thẻ biến thành một cái rìu sắc nhọn không gì sánh bằng, và cứ thế ông ta đứng chặn ở cửa.
Đàm Mai rất lo lắng, họ chỉ có 10 phút. Mười phút sau ngay cả khi có Áo Choàng Tàng Hình, chỉ cần bọn chúng vẫn chắc chắn hai người đang ở trong khu vực này và trải thảm tìm kiếm từng chút một, bọn họ khó lòng khoát nổi kiếp nạn khi đối mặt với đám thiên quân vạn mã này.
Lưu Nghĩa quay đầu nói nhỏ với cô: “Trên tay người kia có thẻ Độn Địa.”
Đàm Mai nhìn chằm chằm vào ông ta: “Đừng nói anh muốn…”
“Không còn cách nào khác.”
Đàm Mai gật đầu: “Ừ, vợ chồng chúng ta tuyệt đối không nhận thua. Nhưng mà anh nghe em nói này, nếu cướp được tấm thẻ đó, chúng ta…”
Đàm Mai thì tầm nói bên tai Lưu Nghĩa gì đó. Lưu Nghĩa ngạc nhiên lắm, lập tức trong mắt dấy lên nhiều ánh sáng hơn, anh gật gật đầu.
Đàm Mai và Lưu Nghĩa cẩn thận đi, Búp Bê Trả Thù cứ như cảm thấy họ đang ở đây nên chẳng chạy lên lầu. Nó đi bộ tới lui, tìm kiếm quanh quất. Hai người tin chắc rằng nếu nó đụng phải họ, nó sẽ ngay lập tức mở ra một cuộc tàn sát trên diện rộng.
Hai người cẩn thận tránh nó trong lúc đến gần cổng.
Người đàn ông cầm rìu đứng ngay cổng, một số tay súng bắn tỉa đã nhận được thông báo, biết người đàn ông ở cổng là người mình nên chẳng bắn.
“Búp Bê Trả Thù không lên lầu, bọn Lưu Nghĩa nhất định ở ngay đây.” Người đàn ông nói với Dịch Trạch Khải ở đầu kia tai nghe. Ông ta nắm chặt rìu, hết sức cảnh giác.
Dịch Trạch Khải: “Đừng đứng ngây ngốc, vung rìu lên, nếu Áo Choàng Tàng Hình bị cắt ra đúng là không thể tốt hơn.”
Người đàn ông nghe theo mệnh lệnh, vung rìu lên.
Rìu sắc bén khôn cùng, ngay cả đá mà còn chém ra thành vết được khi chỉ cần quét nhẹ nhàng, nói chi tới làm rách quần áo làm da bị thương.
Trước có rìu, sau đó có Búp Bê Trả Thù, hai vợ chồng căng thẳng không thôi. Một tuần trước, họ hoàn toàn chả tưởng nổi có chuyện thế này, bình thường như họ lại biến thành phần tử đáng sợ lớn nhất toàn cầu trong một thời gian ngắn, bị dẹp trừ bởi Chính phủ Đế Quốc, bị toàn dân chú ý, đặt chân lên dây, bất cứ lúc nào cũng đối mặt với cái chết.
Họ phải giết người đàn ông trước khi hiệu ứng Mê Hồn Hương kết thúc và con Búp Bê Trả Thù cầm dao xông tới, kế đó cướp thẻ Độn Địa trong người ông ta.
Hai vợ chồng dán người vào tường, đi đến bên cạnh người đàn ông.
Hai người nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của nhau, Lưu Nghĩa lấy Chùy Thiên Lôi ra, ngồi xổm xuống.
Xin mày đó, điện...
Lưu Nghĩa hít một hơi thật sâu, nắm chặt chùy và đập nó xuống đất. Dòng điện còn lại ngay lập tức nhảy lên người tên đàn ông, trèo lên chân ông ta, đồng thời để lộ chỗ của Lưu Nghĩa.
Người đàn ông giơ rìu lên và chém vào vị trí của hai người, lượng điện còn lại chẳng đủ làm ông ta ngã xuống nhưng đủ làm tê dại hai chân ông ta trong lúc ngắn ngủi, không kiểm soát được hành động trong một chút thời gian.
Đàm Mai nhân cơ hội nhanh chóng lui về phía sau né tránh, Lưu Nghĩa lăn ra khỏi cái áo choàng, cầm chùy nhào về phía ông ta. Hai người dây dưa đánh với nhau, kiềm chế lẫn nhau, một người không cho đối phương đụng rìu, một người không cho đối thủ sờ tới Chùy Thiên Lôi.
Vì muốn bắt được Lưu Nghĩa, người đàn ông không cho anh cơ hội chạy mất, cũng không dùng thẻ Độn Địa để giấu mình xuống dưới đất.
Ngay khi Lưu Nghĩa xuất hiện tích tắc ấy, Búp Bê Trả Thù đã tìm được mục tiêu, nó cười hì hì cầm dao xông về phía Lưu Nghĩa.
Lúc này, Đàm Mai mặc Áo Choàng Tàng Hình cố gắng cướp rìu từ tay người đàn ông, song, ông ta nhận thấy có lực ảnh hưởng bèn nắm chặt rìu hơn. Đàm Mai nhìn con búp bê khủng b0 xông tới thì khuôn mặt trắng bệch, cô sờ vào túi áo, lấy ra con dao nhỏ bình thường đâm vào cổ tay người đàn ông.
Con dao nhỏ bình thường do Chúa Tể sáng tạo cũng có các thuộc tính bổ sung đặc thù, có thể làm cho cơn đau tăng gấp đôi.
“A!” Người đàn ông trong nháy mắt không nắm giữ được bèn buông lỏng sức một ít.
Đàm Mai rút rìu ra, cầm rìu như cầm gậy bóng chày, nện về phía con Búp Bê Trả Thù sắp nhào vào lưng Lưu Nghĩa.
Con Búp Bê Trả Thù bị cắt làm đôi.
Đàm Mai cầm rìu và muốn chém người đàn ông.
“Bằng!” Không biết viên đạn bắn từ đâu suýt nữa đã làm nổ tung đầu Đàm Mai, cô sợ tới mức thiếu tí là không giữ được cái rìu. Nhận ra rìu làm lộ hành tung, cô vội vàng giấu rìu vào trong áo choàng rồi chạy vào trong tòa nhà.
Lúc này, thẻ Mê Hồn đã tới thời gian mất tác dụng.
Những người không chết và đang bị kiểm soát dần tỉnh táo: “Đây là... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thời gian cho thẻ Mê Hồn qua đi, chẳng con ai ngăn quân dự bị thứ 3 tấn công tới, thiên quân vạn mã mang theo sấm vang chớp giật đè ép lao tới làm Đàm Mai ở bên trong gấp gấp muốn chết.
“Ông xã!” Đàm Mai cực kỳ khẩn trương. Cô đã cố gắng kéo rìu chém người, nhưng mỗi khi cô làm như vậy sẽ có đạn bắn tới từ mọi hướng.
Lúc này Lưu Nghĩa bị người đàn ông đè dưới thân, bàn tay cầm Chùy Thiên Lôi bị ấn chặt, chẳng cục cựa được. Hai chân anh cũng bị ấn, một tay còn lại thì giãy dụa phí công, muốn kéo cánh tay bóp cổ anh ra.
“Lưu Nghĩa, đừng vùng vẫy nữa. Hôm nay là ngày chết của mày.” Người đàn ông nói một cách tàn bạo.
Lưu Nghĩa bị siết đến mức mặt đỏ bừng, mắt sung huyết, cơ hồ muốn tắt thở.
Lương Thủ Sinh và Ân Nhu chỉ cảm thấy người bị bóp cổ là chính là bọn họ, khó mà hô hấp nổi.
Bầu trời đã hiện những đường xám bạc, thời điểm tối mịt mùng nhất trước bình minh đã trôi qua nhưng thứ chào đón họ cứ hệt như mỗi ngày trong quá khứ. Là tuyệt vọng, làm người ta nghẹt thở.
Quân đội co lại từ bên ngoài đang đến gần hơn.
“Giết hắn, đừng chờ đợi, b0p ch3t hắn!” Giọng nói của Dịch Trạch Khải ở bên tai người đàn ông, có thể nghe ra Dịch Trạch Khải đã phấn khởi kích động. Hắn đã bị nhà Lưu Nghĩa làm cho không có chút kiên nhẫn nào, thậm chí còn nóng nảy cùng cực, không muốn có chút khả năng thêm chuyện xuất hiện.
“Giết hắn đi!”
Tay người đàn ông càng dùng sức.
Đột nhiên, Đàm Mai hét lên: “Ông xã!”
Giọng điệu này hơi khác so với trước đây, người chồng ăn ý, ngay lập tức nhận ra vợ mình muốn ám chỉ cái gì.
Con Búp Bê Trả Thù không chết, mặc dù bị cắt làm đôi,nhưng nửa trên của nó đang bò xuống chỗ nửa người còn lại, cố gắng lắp ráp cơ thể mình lại với nhau. Nửa trên của nó cầm con dao, ngay trong tầm tay của Lưu Nghĩa.
Con người trong tuyệt cảnh có thể bộc phát ra sức mạnh chẳng tưởng nổi, bàn tay còn cục cựa duy nhất của Lưu Nghĩa mạnh mẽ đưa qua, giật lấy con dao của con búp bê, và sau đó đâm vào cổ của người đàn ông.
Bước ngoặt đột ngột là thế, chẳng ai kịp phản ứng.
Người đàn ông sắp bóp cổ Lưu Nghĩa trừng to mắt, miệng há ra, tạo ra tiếng như túi gió bị vỡ, tay buông lỏng, ông ra ngã lăn ra đất. Bởi vì người sử dụng chết đi, thẻ Độn Địa trong cơ thể ông ta biến lại thành thẻ, rơi xuống đất.
Đồng thời theo đà ông ta chết, con Búp Bê Trả Thù đang thù hận trừng mắt nhìn tên cướp đi vũ khí của nó cũng biến lại thành thẻ, rơi xuống.