Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 118



- ------

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Vì gia đình Lưu Nghĩa cùng đồng bọn tạo ra mớ hỗn độn mà Chính phủ Đế Quốc loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán, đồng thời còn phải nghĩ biện pháp để cho tầng lớp cao đẳng đang tan rã duy trì đoàn kết nhất có thể, nhất trí đối ngoại.

Đã mấy ngày Dịch Trạch Khải không về nhà họ Dịch, cơ bản không phải làm việc trong văn phòng Cung điện Quốc gia thì cũng nghỉ ngơi trong Phủ Tổng thống.

Đã lâu không trở về, Phó Vĩnh Sương không kìm được bèn tới tìm hắn.

Tổng thư ký đưa cô ả vào Phủ Tổng thống, Dịch Trạch Khải ngẩn đầu lên trong đóng bề bộn, nhìn thấy cô ả: “Sao em lại ở đây?”

“Em biết anh bận nên tới thăm anh một chút.” Phó Vĩnh Sương nói dịu dàng, “Em mang canh cho anh.”

“Để xuống đó đi, lần sau không cần, đầu bếp đã làm rồi.” Dịch Trạch Khải nói với gương mặt lạnh lẽo.

“Ừ.” Phó Vĩnh Sương mất mác cúi đầu, đưa canh cho Tổng thư ký.

Dịch Trạch Khải đọc tài liệu trong chốc lát, ngẩng đầu nhận ra cô ả vẫn còn ở đó: “Không có việc gì thì về đi. Anh bận lắm, không rảnh ở cùng em.”

“... Được rồi.” Phó Vĩnh Sương đành phải xoay người rời đi, Tổng thư ký đưa cô ả đến cửa mà lắc đầu. Tổng thống của họ là một cỗ máy làm việc vô cảm, trăm đắng nhìn cay làm vợ chưa cưới có ích lợi gì đây?

Điện thoại di động đổ chuông, Tổng thư ký bắt máy và chẳng còn suy nghĩ về những nguyện ngoài lề này. Ông ta vội vàng bước nhanh vào phòng.

“Thưa ngài, sân chơi lại mở ra, lần này ở nhà tù Hessen và toàn bộ người trong nhà tù đã biến mất!”

Dịch Trạch Khải ngẩng đầu thật mạnh.

Đây chắc chắn là một tin tức tồi tệ bởi vì Dịch Doãn đang ở ngay trong nhà tù. Ngay cả những người như Dịch Trạch Khải mà cũng có tư tâm, bọn hắn muốn lợi dụng quy tắc của trò chơi để thu hoạch được một lượng lớn thẻ bài. Vì thế chết mất một số người, ngay cả là những người cao đẳng cũng chả quan trọng là bao, nhưng trong những người hy sinh đó không bao gồm gia đình của mình.

Dịch Trạch Khải: “Mở kho bạc, đưa tiền vào mỗi tài khoản trong ngân hàng của cai ngục và quân đội bảo vệ.”

Tin rằng với sự ăn ý giữa Dịch Doãn và hắn, nó sẽ biết làm sao. Để tồn tại trong sân chơi của ma quỷ, mua một số lượng lớn thẻ bài là cách duy nhất.

Máy giám sát nhà tù cũng nhanh chóng được gửi đến, và họ tìm thấy thủ phạm của việc mở sân chơi ngay: Codd. Đồng thời, người này cũng là kẻ đứng sau màn vụ livestream của vợ chồng Trần Lương Lưu Tuệ và gia đình Lưu Nghĩa trốn thoát.

Mặt Dịch Trạch Khải hiện rõ độc ác: “Thiết kế của Thiên Tử vẫn chưa đủ hoàn thiện, phải nhanh chóng thăng cấp mới được.”

Khi tiền nhân thiết kế hệ thống Thiên Tử, họ chẳng nghĩ đến việc tăng chức năng điện giật hoặc cho nổ cho chip nhận dạng, nếu không chuyện hôm nay cũng không phát triển tới múc này.

Tổng thư ký: “Vâng, nhưng mà chúng ta chỉ thiếu một bước cuối cùng. Chờ tới lúc chúng ta cầm được phần mã đó là được rồi.”

Ban đầu kỹ sư xây dựng ra hệ thống Thiên Tử thật ra là một Mugan, sau đó mới bởi vì thiên tư siêu phàm mà thăng chức một mạch. Khi xây dựng ra hệ thống Thiên Tử xong, ông ta cũng trở thành Apetto. Tuy nhiên vì những đau khổ mà ông ta đã phải chịu đựng trong quá khứ khi còn là Mugan quá sâu sắc, ông ta giữ lại một con đường cho hậu đại mình, nhằm đề phòng đám cao đẳng qua cầu rút ván, hạ con cháu của ông ta xuống lại nhóm Mugan.

Đó là thiết kế cốt lõi của hệ thống Thiên Tử mà ông ta một mực không giao ra, đồng thời còn để lại virus trong hệ thống. Một khi ai đó muốn cố ép cho máy hoạt động và thay đổi thiết lập cốt lõi của hệ thống Thiên Tử, virus sẽ được kích hoạt, hệ thống Thiên Tử sẽ bị loại bỏ.

Bởi vì chiêu này, đời sau không thể tăng thêm chức năng cho hệ thống Thiên Tử. Người đàn ông đấy để lại rất nhiều con nối dõi, trước khi chết còn chia mã cốt lõi thành nhiều phần và giao cho họ. Chính phủ Đế Quốc thông qua các phương tiện khác nhau mà ép buộc cũng như dụ dỗ, đã thành công trong việc lấy được các phần từ bàn tay của họ, chỉ còn lại một phần cuối cùng không nhận được.

Dịch Trạch Khải đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt biến đổi: “Có phải con gái út của người kia đang ở trong tù Hessen hay không?”

Tổng thư ký sững sờ một chút, trả lời: “Đúng thế.”

Việc này đã được giải thích cho thông khi Codd có năng lực là thế, đằng sau còn ẩn giấu một thế lực, đôi mắt trải rộng trên đám đông cao đẳng của Chính phủ Đế Quốc mà lại bọ hỏ bắt và bỏ tù. Chỉ sợ tên nay cố ý, hắn đang nhắm vào cô bé đó, hắn muốn đụng vào hệ thống Thiên Tử!

Dịch Trạch Khải lập tức liên lạc với bộ phận đặc thù giúp ẩn giấu máy chủ hệ thống Thiên Tử, Ban số 9. Xác nhận rằng Ban số 9 không bị xâm chiếm, toàn diện giới nghiêm, kế đó hắn mới sai người mang thẻ sang.

Lúc này người sử dụng thẻ Độn Địa và Áo Choàng Tàng Hình đang ẩn nấp trong phòng đọc sách Tổng thống ở Phủ Tổng thống, ngay dưới đôi giày da của Dịch Trạch Khải. Nghe được hai người nói như thế, người này quay về ngay.

“Đó là một cơ hội tốt! Chúng ta đang lo lắng không biết làm sao tìm được vị trí của máy chủ!” Thiếu niên nóng nảy lộ vẻ mặt vui mừng.

Antan nhíu mày: “Nhưng bây giờ chúng ta không có đủ thẻ.”

“Nhưng chúng ta có hai tấm thẻ Độn Địa và mội cái áo tàng hình! Theo dõi bọn họ tìm được địa điểm là xư xài rồi!”

“Đúng vậy, đây là mệnh lệnh của Boss. Chúng ta hãy đi phá hủy hệ thống Thiên Tử, bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một!”

Đây thực sự là một cơ hội một ngàn năm một thuở, hệ thống Thiên Tử được thiết kế đặc thù, hoàn toàn không có cách nào tìm thấy nó thông qua mạng hoặc xâm nhập vào nó, chỉ có thể bị phá hủy thông qua máy chủ.

Antan do dự một lúc bèn gật đầu đồng ý.

...

Những cạm bẫy bên ngoài nhà tù Hessen đã được mở ra, quân đội vây quanh lớp lớp, hơn nữa còn dùng một thẻ lá chắn để bao quanh toàn bộ nhà tù Hessen, đảm bảo rằng từ trên trời xuống đất, không có một vật sống nào chạy ra khỏi đó.

Nhà tù Hessen trống rỗng, chẳng có bất kỳ bóng người, từ các quỹ tích của đám vật dụng rơi xuống đất, có thể thấy được những người bên trong đột nhiên biến mất.

Đám người biến mất đang tụ tập trong không gian trò chơi của ma quỷ.

“Các vị, muốn rút thẻ thì phải gia nhập vào một bên, mọi người nghĩ kỹ sẽ gia nhập bên nào chưa?” Dịch Doãn lên tiếng.

Các ông lớn vẫn chưa nói chuyện, Codd kẹp thẻ trên tay và nói: “Tất cả mọi người, đây là thẻ cấp SSR, không phải ai cũng rút ra được.”

Rõ ràng, Codd đang ngụ ý rằng chưa chắc gì họ sẽ rút được tấm thẻ này. Trong nhóm bọn họ có người vô cùng khát vọng có được tấm thẻ bài ấy để triệu hồi ra linh hồn mà người đó muốn nhìn thấy. Nếu như có ai đứng bên nhóm đối lập với Codd, Quan Tài Linh Hồn trên tay của gã tuyệt đối không bao giờ thuộc về người đó.

Codd nhìn về phía Ida. Rõ ràng cô là người không thể chối từ nhất vì cô đã gặp được Trần Mặc.

Ida nghe vậy, quả nhiên đi về phía Codd, cấp dưới liên đới trong tù của cô cũng đi theo. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã: “Tốt nhất anh nói được thì làm được, tôi muốn tấm thẻ này.”

“Ida, xin lỗi, tôi cũng muốn thẻ này.” Cha Xứ cũng đi qua, đằng sau có một nhóm người hệt thế.

“Cha Xứ, ông thật sự muốn phản bội Chúa sao?” Dịch Doãn lên tiếng.

“Chúa à... Phụt.” Cha Xứ che miệng, cố nhín cười. Ông ta nhún vai, đi về phía Codd với thần kinh có vẻ không được bình thường.

Vua Quyền Anh nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt có vết sẹo rết bò dường như suy tư nghiêm túc trong vài giây, rồi cũng đi về phía Codd.

Họ không nhất thiết phải đứng về phía Codd, về phía Quan Tài Linh Hồn ở bên này, song, nếu họ muốn rút thẻ ắt phải đứng ở một đội và đó chắc chắn là đứng bên Codd, bên cũng là phạm nhân. Họ không có thiện cảm với Chính phủ Đế Quốc, không muốn nghe bọn chúng, bằng không cũng chả bị nhốt ở đây.

Rất nhanh, chỗ ngồi trên khán đài thêm phần trống rỗng, chỉ còn lại một vài phạm nhân không tham gia vào bất kỳ đội tội phạm nào, chẳng hạn như cô bé đó.

Codd nhìn cô bé.

Cô bé cũng nhìn Codd.

Cuối cùng Codd dời mắt nhìn chỗ khác.

Dịch Doãn nhìn tù nhân gia nhập hàng ngũ rút thẻ thật thì nắm đấm siết chặt. Cũng may bất luận như thế nào, bọn y vẫn có ưu thế lớn hơn, bọn y có tiền hơn đám đó là chắc.

Có tiền là sẽ mua được nhiều thẻ bài, có cơ hội giành chiến thắng rất lớn. Y quay đầu lại và nói cho người bên mình xem mua bao nhiêu bộ thẻ cùng một lúc, y đại khái có thể đoán được anh trai sẽ bỏ vào những người này bao nhiêu tiền.

Cả đời này, Vua Quyền Anh theo đuổi thân thể mạnh nhất, sinh ra trong nhóm Gaye, tin chắc rằng chỉ cần cơ thể mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, con người sẽ đạt tới đích đến là trường sinh bất tử. Cho nên anh ta liều mạng rèn luyện thân thể, cũng tập hợp vô số người sùng bái anh ta để thành lập một nhóm đầy bạo lực có vũ trang tại khu Da Trắng ở phía Tây.

Tất cả mọi người trong tổ chức này giống như một chiếc xe tăng thịt người, một cú đấm sẽ nện đầu xe bẹp dí là chuyện nhỏ. Bởi vì bọn họ phạm tội mà chẳng cần vũ khí, an ninh và các loại máy công nghệ cao khác cũng chả có cách bắt bọn họ, khó mà đề phòng họ cho được. Chuyện này gây ra phiền toái vô cùng cho Chính phủ Đế Quốc.

Cái dạng người có nguyên bộ não toàn cơ bắp, đã đắm chìm vào việc rút thẻ ngay khi rút được thẻ Tuổi Thọ và thẻ Hóa Thạch trong bộ bài đầu tiên.

Thẻ Tuổi Thọ hóa thành ánh sáng, đi vào cơ thể của anh ta. Anh ta cảm nhận rõ ràng rằng trạng thái cơ thể của mình đã tốt hơn đôi chút. Ngay cả khi anh ta tin chắc rằng rèn luyện cơ thể sẽ sống mãi, đó cũng chỉ là tự lừa mình dối người. Ý chí của con người có thể đưa tới kỳ tích lại chẳng bao gồm điều này.

Thẻ Hóa Thạch có thể làm cho cả người anh ta hóa đá, dù có bể nát cũng tổ hợp lại được. Chưa kể cơ bắp còn cứng rắn hơn chuyện anh ta tập thể dục trong 100 năm.

Đối với những người có khát vọng mạnh lên mà nói, có mạnh mẽ tới đâu cũng chả đủ, chỉ cần còn có cơ hội là cần thêm.

“Thêm 10 bộ nữa!”

10 bộ nào có đủ, chưa đủ, còn muốn nhiều hơn nữa!

Cha Xứ năm nay 72 tuổi, là Gaye sinh ra trong gia đình Gaye, từng là một tín đồ tôn giáo sùng đạo, tin vào vị Thần được cho là đã tạo ra bọn ông, và là người bảo vệ hệ thống phân cấp chủng tộc. Cho đến khi người vợ Korah xinh đẹp của ông ta bị Apetto ngấp nghé, ông ta liên tiếp mất đi vợ và con.

Cuộc gặp gỡ nọ làm cho ông ta muốn chứng minh rằng Thần thực sự tồn tại, kết quả là ông tuyên bố đã thực sự nhìn thấy Thần.

Chẳng mấy ai biết Cha Xứ có từng nhìn thấy Thần thật hay không, chỉ có một mình Cha Xứ biết.

“Chúc mừng anh đã rút được "thẻ Thần Nghe Thấy". Khi Thần xuất hiện trong phạm vi lắng nghe được, anh sẽ nghe thấy tiếng nói của Thần.”

Tất cả mọi người ngây dại, ngay cả Dịch Doãn cũng sửng sốt.

Nghe tiếng nói của Thần? Thật hay giả!? Ngay cả khi thẻ này không thể tấn công cũng không phòng thủ được, thế nhưng sẽ nghe được giọng của Thần đấy! Điều này cũng quá hấp dẫn rồi. Tiếng nói của Thần sẽ là dạng như thế nào?

Tất cả họ đều mong chờ xem Cha Xứ, muốn xem ông ta sử dụng thẻ bài và lắng nghe một chút.

Cha Xứ do dự, sự tò mò thúc đẩy ông ta cuối cùng chọn nghe thử. Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể của ông ta, tất cả các âm thanh trong tai ông ta biến mất, thay vào đó là một giai điệu huyền diệu, ông ta không dằn lòng được mà thêm phần nghiêng tai lắng nghe.

Có vẻ như nghe được… Sắp nghe rõ rồi. Hình như… Hình như đang nỉ non cái gì đó... Là cái gì đây...

Tiếp tục nghe thêm, Cha Xứ đã cảm thấy tai đau đớn nhưng sự tò mò vẫn làm ông ta nhẫn nại nghe tiếp.

Sau đó, cuối cùng ông đã nghe rõ.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh, muốn cọ cọ. Muốn cọ cọ quá… Súp đã xong rồi, còn chưa hết giờ làm việc...”

???

Đau nhói trong tai thậm chí còn như đau đến linh hồn, Cha Xứ không thể nghe thấy hơn nữa. Lỗ tai ông chảy máu tươi, toàn bộ cơ thể già đi vài tuổi và ngã lăn xuống đất.

Giang Tinh Chước chớp chớp mi, kịp phản ứng lại. Phụ cận thế giới này làm gì có Thần, chỉ có Thần Của Cái Chết thôi. Tiếng nói của Thần Của Cái Chết sao để cho nhân loại muốn nghe là nghe được.

Cha Xứ suýt nữa đã bỏ mạng vì nghe lén giọng nói của Thần Của Cái Chết, cũng may Codd còn cần tiền của ông ta và người khác tiếp tục rút thẻ, cho nên đưa cho ông ta dùng một tấm thẻ Tuổi Thọ mà Trình Á rút được. Cha Xứ lại bò dậy.

Cha Xứ hoảng hốt nói lời cảm ơn với Codd, hoảng hốt nhớ lại âm thanh vừa nghe được, hoảng hốt không thể hiểu được. Ông ta có nghe lầm không? Phải rồi, chắc ông ta đã nghe nhầm rồi.

Dù có là gì, bây giờ ông ta còn chưa muốn chết, những lá bài huyền diệu này đã mang lại rất nhiều màu sắc kỳ diệu cho thế giới nhàm chán và bình thường, mang lại vô số khả năng không thể đoán trước. Cứ như vậy mà chết đi làm ông ta không cam lòng cho lắm.

Ông ta sẽ có nhiều thẻ Tuổi Thọ hơn, nhiều thẻ bài hơn!

Theo đà từng bộ bài ra khỏi hồ chứa thẻ, ngày càng có nhiều thẻ vượt quá sức tưởng tượng của con người lọt vào mắt họ. Mọi người đưa tay ra, lật thẻ, ánh sáng tan đi...

Thuốc Phục Hồi, thuốc vạn năng chữa trị mọi tổn thương của cơ thể; thẻ Tuổi Thọ mà thời gian không còn có thể mua được nữa; Siêu Năng Lực như giúp người ta thoát khỏi cơ thể con người… Như thể tiếp tục rút nữa, có lẽ ai cũng biến thành Thần.

Tất cả mọi người rơi vào chuyện thẻ rút thẻ trong điên cuồng.

“Chúc mừng anh đã rút được "Bảo Thạch Thật Lòng", sử dụng thẻ này sẽ nhìn thấy trái tim của người khác.”

“Chúc mừng cô rút được thẻ "Quả Táo Của Eva’…”

“Chúc mừng...”

“Lại cho tôi năm bộ!”

“Ba bộ!”

“Thêm nữa!”

“Đến lượt tôi, mày lăn đi!”

“Con mẹ mày mới lăn đi!”

“...”

Để tranh đoạt cơ hội rút thẻ mà có người điên cuồng đánh nhau, Dịch Doãn sắp rách cả cổ họng vì ngăn cản người bên mình ra tay ra chân.

Không khí nóng bỏng, ai nấy rơi vào sự điên rồ chẳng thể diễn tả, nỗi sợ hóa thành tham tàng, đổ xô đến Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước tính toán thời gian một chút, cảm thấy súp của Thần Của Cái Chết hẳn là đã nấu xong xuôi. Hiện giờ Chủ Thần lâu đời nhất trong vũ trụ tự mình làm món ăn, kiểu gì cô cũng phải nể mặt một chút, thế là cô thấy đã tới lúc bèn liền thu hồi hồ chứa thẻ.

“Không! Đừng!”

Sương trắng tan đi, như thể biết giấc mơ đã kết thúc, mọi người vô thức phát ra âm thanh giữ lại.

Giang Tinh Chước: “Bây giờ bước vào thời gian chiến đấu, khi đối phương chỉ còn lại một phần ba số người, bên kia thắng. Xin vui lòng quyết định chiến thắng và thất bại trong vòng 10 phút, nếu không tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Rút thẻ tới mức cơ thể túa mồ hôi nóng, những người mặt đỏ tai hồng giống như bị hắt một chậu nước lạnh, đột nhiên tỉnh táo.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

cọ cọ ~

Chương 118: Cọ cọ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Vì gia đình Lưu Nghĩa cùng đồng bọn tạo ra mớ hỗn độn mà Chính phủ Đế Quốc loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán, đồng thời còn phải nghĩ biện pháp để cho tầng lớp cao đẳng đang tan rã duy trì đoàn kết nhất có thể, nhất trí đối ngoại.

Đã mấy ngày Dịch Trạch Khải không về nhà họ Dịch, cơ bản không phải làm việc trong văn phòng Cung điện Quốc gia thì cũng nghỉ ngơi trong Phủ Tổng thống.

Đã lâu không trở về, Phó Vĩnh Sương không kìm được bèn tới tìm hắn.

Tổng thư ký đưa cô ả vào Phủ Tổng thống, Dịch Trạch Khải ngẩn đầu lên trong đóng bề bộn, nhìn thấy cô ả: “Sao em lại ở đây?”

“Em biết anh bận nên tới thăm anh một chút.” Phó Vĩnh Sương nói dịu dàng, “Em mang canh cho anh.”

“Để xuống đó đi, lần sau không cần, đầu bếp đã làm rồi.” Dịch Trạch Khải nói với gương mặt lạnh lẽo.

“Ừ.” Phó Vĩnh Sương mất mác cúi đầu, đưa canh cho Tổng thư ký.

Dịch Trạch Khải đọc tài liệu trong chốc lát, ngẩng đầu nhận ra cô ả vẫn còn ở đó: “Không có việc gì thì về đi. Anh bận lắm, không rảnh ở cùng em.”

“... Được rồi.” Phó Vĩnh Sương đành phải xoay người rời đi, Tổng thư ký đưa cô ả đến cửa mà lắc đầu. Tổng thống của họ là một cỗ máy làm việc vô cảm, trăm đắng nhìn cay làm vợ chưa cưới có ích lợi gì đây?

Điện thoại di động đổ chuông, Tổng thư ký bắt máy và chẳng còn suy nghĩ về những nguyện ngoài lề này. Ông ta vội vàng bước nhanh vào phòng.

“Thưa ngài, sân chơi lại mở ra, lần này ở nhà tù Hessen và toàn bộ người trong nhà tù đã biến mất!”

Dịch Trạch Khải ngẩng đầu thật mạnh.

Đây chắc chắn là một tin tức tồi tệ bởi vì Dịch Doãn đang ở ngay trong nhà tù. Ngay cả những người như Dịch Trạch Khải mà cũng có tư tâm, bọn hắn muốn lợi dụng quy tắc của trò chơi để thu hoạch được một lượng lớn thẻ bài. Vì thế chết mất một số người, ngay cả là những người cao đẳng cũng chả quan trọng là bao, nhưng trong những người hy sinh đó không bao gồm gia đình của mình.

Dịch Trạch Khải: “Mở kho bạc, đưa tiền vào mỗi tài khoản trong ngân hàng của cai ngục và quân đội bảo vệ.”

Tin rằng với sự ăn ý giữa Dịch Doãn và hắn, nó sẽ biết làm sao. Để tồn tại trong sân chơi của ma quỷ, mua một số lượng lớn thẻ bài là cách duy nhất.

Máy giám sát nhà tù cũng nhanh chóng được gửi đến, và họ tìm thấy thủ phạm của việc mở sân chơi ngay: Codd. Đồng thời, người này cũng là kẻ đứng sau màn vụ livestream của vợ chồng Trần Lương Lưu Tuệ và gia đình Lưu Nghĩa trốn thoát.

Mặt Dịch Trạch Khải hiện rõ độc ác: “Thiết kế của Thiên Tử vẫn chưa đủ hoàn thiện, phải nhanh chóng thăng cấp mới được.”

Khi tiền nhân thiết kế hệ thống Thiên Tử, họ chẳng nghĩ đến việc tăng chức năng điện giật hoặc cho nổ cho chip nhận dạng, nếu không chuyện hôm nay cũng không phát triển tới múc này.

Tổng thư ký: “Vâng, nhưng mà chúng ta chỉ thiếu một bước cuối cùng. Chờ tới lúc chúng ta cầm được phần mã đó là được rồi.”

Ban đầu kỹ sư xây dựng ra hệ thống Thiên Tử thật ra là một Mugan, sau đó mới bởi vì thiên tư siêu phàm mà thăng chức một mạch. Khi xây dựng ra hệ thống Thiên Tử xong, ông ta cũng trở thành Apetto. Tuy nhiên vì những đau khổ mà ông ta đã phải chịu đựng trong quá khứ khi còn là Mugan quá sâu sắc, ông ta giữ lại một con đường cho hậu đại mình, nhằm đề phòng đám cao đẳng qua cầu rút ván, hạ con cháu của ông ta xuống lại nhóm Mugan.

Đó là thiết kế cốt lõi của hệ thống Thiên Tử mà ông ta một mực không giao ra, đồng thời còn để lại virus trong hệ thống. Một khi ai đó muốn cố ép cho máy hoạt động và thay đổi thiết lập cốt lõi của hệ thống Thiên Tử, virus sẽ được kích hoạt, hệ thống Thiên Tử sẽ bị loại bỏ.

Bởi vì chiêu này, đời sau không thể tăng thêm chức năng cho hệ thống Thiên Tử. Người đàn ông đấy để lại rất nhiều con nối dõi, trước khi chết còn chia mã cốt lõi thành nhiều phần và giao cho họ. Chính phủ Đế Quốc thông qua các phương tiện khác nhau mà ép buộc cũng như dụ dỗ, đã thành công trong việc lấy được các phần từ bàn tay của họ, chỉ còn lại một phần cuối cùng không nhận được.

Dịch Trạch Khải đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt biến đổi: “Có phải con gái út của người kia đang ở trong tù Hessen hay không?”

Tổng thư ký sững sờ một chút, trả lời: “Đúng thế.”

Việc này đã được giải thích cho thông khi Codd có năng lực là thế, đằng sau còn ẩn giấu một thế lực, đôi mắt trải rộng trên đám đông cao đẳng của Chính phủ Đế Quốc mà lại bọ hỏ bắt và bỏ tù. Chỉ sợ tên nay cố ý, hắn đang nhắm vào cô bé đó, hắn muốn đụng vào hệ thống Thiên Tử!

Dịch Trạch Khải lập tức liên lạc với bộ phận đặc thù giúp ẩn giấu máy chủ hệ thống Thiên Tử, Ban số 9. Xác nhận rằng Ban số 9 không bị xâm chiếm, toàn diện giới nghiêm, kế đó hắn mới sai người mang thẻ sang.

Lúc này người sử dụng thẻ Độn Địa và Áo Choàng Tàng Hình đang ẩn nấp trong phòng đọc sách Tổng thống ở Phủ Tổng thống, ngay dưới đôi giày da của Dịch Trạch Khải. Nghe được hai người nói như thế, người này quay về ngay.

“Đó là một cơ hội tốt! Chúng ta đang lo lắng không biết làm sao tìm được vị trí của máy chủ!” Thiếu niên nóng nảy lộ vẻ mặt vui mừng.

Antan nhíu mày: “Nhưng bây giờ chúng ta không có đủ thẻ.”

“Nhưng chúng ta có hai tấm thẻ Độn Địa và mội cái áo tàng hình! Theo dõi bọn họ tìm được địa điểm là xư xài rồi!”

“Đúng vậy, đây là mệnh lệnh của Boss. Chúng ta hãy đi phá hủy hệ thống Thiên Tử, bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một!”

Đây thực sự là một cơ hội một ngàn năm một thuở, hệ thống Thiên Tử được thiết kế đặc thù, hoàn toàn không có cách nào tìm thấy nó thông qua mạng hoặc xâm nhập vào nó, chỉ có thể bị phá hủy thông qua máy chủ.

Antan do dự một lúc bèn gật đầu đồng ý.

...

Những cạm bẫy bên ngoài nhà tù Hessen đã được mở ra, quân đội vây quanh lớp lớp, hơn nữa còn dùng một thẻ lá chắn để bao quanh toàn bộ nhà tù Hessen, đảm bảo rằng từ trên trời xuống đất, không có một vật sống nào chạy ra khỏi đó.

Nhà tù Hessen trống rỗng, chẳng có bất kỳ bóng người, từ các quỹ tích của đám vật dụng rơi xuống đất, có thể thấy được những người bên trong đột nhiên biến mất.

Đám người biến mất đang tụ tập trong không gian trò chơi của ma quỷ.

“Các vị, muốn rút thẻ thì phải gia nhập vào một bên, mọi người nghĩ kỹ sẽ gia nhập bên nào chưa?” Dịch Doãn lên tiếng.

Các ông lớn vẫn chưa nói chuyện, Codd kẹp thẻ trên tay và nói: “Tất cả mọi người, đây là thẻ cấp SSR, không phải ai cũng rút ra được.”

Rõ ràng, Codd đang ngụ ý rằng chưa chắc gì họ sẽ rút được tấm thẻ này. Trong nhóm bọn họ có người vô cùng khát vọng có được tấm thẻ bài ấy để triệu hồi ra linh hồn mà người đó muốn nhìn thấy. Nếu như có ai đứng bên nhóm đối lập với Codd, Quan Tài Linh Hồn trên tay của gã tuyệt đối không bao giờ thuộc về người đó.

Codd nhìn về phía Ida. Rõ ràng cô là người không thể chối từ nhất vì cô đã gặp được Trần Mặc.

Ida nghe vậy, quả nhiên đi về phía Codd, cấp dưới liên đới trong tù của cô cũng đi theo. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã: “Tốt nhất anh nói được thì làm được, tôi muốn tấm thẻ này.”

“Ida, xin lỗi, tôi cũng muốn thẻ này.” Cha Xứ cũng đi qua, đằng sau có một nhóm người hệt thế.

“Cha Xứ, ông thật sự muốn phản bội Chúa sao?” Dịch Doãn lên tiếng.

“Chúa à... Phụt.” Cha Xứ che miệng, cố nhín cười. Ông ta nhún vai, đi về phía Codd với thần kinh có vẻ không được bình thường.

Vua Quyền Anh nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt có vết sẹo rết bò dường như suy tư nghiêm túc trong vài giây, rồi cũng đi về phía Codd.

Họ không nhất thiết phải đứng về phía Codd, về phía Quan Tài Linh Hồn ở bên này, song, nếu họ muốn rút thẻ ắt phải đứng ở một đội và đó chắc chắn là đứng bên Codd, bên cũng là phạm nhân. Họ không có thiện cảm với Chính phủ Đế Quốc, không muốn nghe bọn chúng, bằng không cũng chả bị nhốt ở đây.

Rất nhanh, chỗ ngồi trên khán đài thêm phần trống rỗng, chỉ còn lại một vài phạm nhân không tham gia vào bất kỳ đội tội phạm nào, chẳng hạn như cô bé đó.

Codd nhìn cô bé.

Cô bé cũng nhìn Codd.

Cuối cùng Codd dời mắt nhìn chỗ khác.

Dịch Doãn nhìn tù nhân gia nhập hàng ngũ rút thẻ thật thì nắm đấm siết chặt. Cũng may bất luận như thế nào, bọn y vẫn có ưu thế lớn hơn, bọn y có tiền hơn đám đó là chắc.

Có tiền là sẽ mua được nhiều thẻ bài, có cơ hội giành chiến thắng rất lớn. Y quay đầu lại và nói cho người bên mình xem mua bao nhiêu bộ thẻ cùng một lúc, y đại khái có thể đoán được anh trai sẽ bỏ vào những người này bao nhiêu tiền.

Cả đời này, Vua Quyền Anh theo đuổi thân thể mạnh nhất, sinh ra trong nhóm Gaye, tin chắc rằng chỉ cần cơ thể mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, con người sẽ đạt tới đích đến là trường sinh bất tử. Cho nên anh ta liều mạng rèn luyện thân thể, cũng tập hợp vô số người sùng bái anh ta để thành lập một nhóm đầy bạo lực có vũ trang tại khu Da Trắng ở phía Tây.

Tất cả mọi người trong tổ chức này giống như một chiếc xe tăng thịt người, một cú đấm sẽ nện đầu xe bẹp dí là chuyện nhỏ. Bởi vì bọn họ phạm tội mà chẳng cần vũ khí, an ninh và các loại máy công nghệ cao khác cũng chả có cách bắt bọn họ, khó mà đề phòng họ cho được. Chuyện này gây ra phiền toái vô cùng cho Chính phủ Đế Quốc.

Cái dạng người có nguyên bộ não toàn cơ bắp, đã đắm chìm vào việc rút thẻ ngay khi rút được thẻ Tuổi Thọ và thẻ Hóa Thạch trong bộ bài đầu tiên.

Thẻ Tuổi Thọ hóa thành ánh sáng, đi vào cơ thể của anh ta. Anh ta cảm nhận rõ ràng rằng trạng thái cơ thể của mình đã tốt hơn đôi chút. Ngay cả khi anh ta tin chắc rằng rèn luyện cơ thể sẽ sống mãi, đó cũng chỉ là tự lừa mình dối người. Ý chí của con người có thể đưa tới kỳ tích lại chẳng bao gồm điều này.

Thẻ Hóa Thạch có thể làm cho cả người anh ta hóa đá, dù có bể nát cũng tổ hợp lại được. Chưa kể cơ bắp còn cứng rắn hơn chuyện anh ta tập thể dục trong 100 năm.

Đối với những người có khát vọng mạnh lên mà nói, có mạnh mẽ tới đâu cũng chả đủ, chỉ cần còn có cơ hội là cần thêm.

“Thêm 10 bộ nữa!”

10 bộ nào có đủ, chưa đủ, còn muốn nhiều hơn nữa!

Cha Xứ năm nay 72 tuổi, là Gaye sinh ra trong gia đình Gaye, từng là một tín đồ tôn giáo sùng đạo, tin vào vị Thần được cho là đã tạo ra bọn ông, và là người bảo vệ hệ thống phân cấp chủng tộc. Cho đến khi người vợ Korah xinh đẹp của ông ta bị Apetto ngấp nghé, ông ta liên tiếp mất đi vợ và con.

Cuộc gặp gỡ nọ làm cho ông ta muốn chứng minh rằng Thần thực sự tồn tại, kết quả là ông tuyên bố đã thực sự nhìn thấy Thần.

Chẳng mấy ai biết Cha Xứ có từng nhìn thấy Thần thật hay không, chỉ có một mình Cha Xứ biết.

“Chúc mừng anh đã rút được "thẻ Thần Nghe Thấy". Khi Thần xuất hiện trong phạm vi lắng nghe được, anh sẽ nghe thấy tiếng nói của Thần.”

Tất cả mọi người ngây dại, ngay cả Dịch Doãn cũng sửng sốt.

Nghe tiếng nói của Thần? Thật hay giả!? Ngay cả khi thẻ này không thể tấn công cũng không phòng thủ được, thế nhưng sẽ nghe được giọng của Thần đấy! Điều này cũng quá hấp dẫn rồi. Tiếng nói của Thần sẽ là dạng như thế nào?

Tất cả họ đều mong chờ xem Cha Xứ, muốn xem ông ta sử dụng thẻ bài và lắng nghe một chút.

Cha Xứ do dự, sự tò mò thúc đẩy ông ta cuối cùng chọn nghe thử. Thẻ hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể của ông ta, tất cả các âm thanh trong tai ông ta biến mất, thay vào đó là một giai điệu huyền diệu, ông ta không dằn lòng được mà thêm phần nghiêng tai lắng nghe.

Có vẻ như nghe được… Sắp nghe rõ rồi. Hình như… Hình như đang nỉ non cái gì đó... Là cái gì đây...

Tiếp tục nghe thêm, Cha Xứ đã cảm thấy tai đau đớn nhưng sự tò mò vẫn làm ông ta nhẫn nại nghe tiếp.

Sau đó, cuối cùng ông đã nghe rõ.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh, muốn cọ cọ. Muốn cọ cọ quá… Súp đã xong rồi, còn chưa hết giờ làm việc...”

???

Đau nhói trong tai thậm chí còn như đau đến linh hồn, Cha Xứ không thể nghe thấy hơn nữa. Lỗ tai ông chảy máu tươi, toàn bộ cơ thể già đi vài tuổi và ngã lăn xuống đất.

Giang Tinh Chước chớp chớp mi, kịp phản ứng lại. Phụ cận thế giới này làm gì có Thần, chỉ có Thần Của Cái Chết thôi. Tiếng nói của Thần Của Cái Chết sao để cho nhân loại muốn nghe là nghe được.

Cha Xứ suýt nữa đã bỏ mạng vì nghe lén giọng nói của Thần Của Cái Chết, cũng may Codd còn cần tiền của ông ta và người khác tiếp tục rút thẻ, cho nên đưa cho ông ta dùng một tấm thẻ Tuổi Thọ mà Trình Á rút được. Cha Xứ lại bò dậy.

Cha Xứ hoảng hốt nói lời cảm ơn với Codd, hoảng hốt nhớ lại âm thanh vừa nghe được, hoảng hốt không thể hiểu được. Ông ta có nghe lầm không? Phải rồi, chắc ông ta đã nghe nhầm rồi.

Dù có là gì, bây giờ ông ta còn chưa muốn chết, những lá bài huyền diệu này đã mang lại rất nhiều màu sắc kỳ diệu cho thế giới nhàm chán và bình thường, mang lại vô số khả năng không thể đoán trước. Cứ như vậy mà chết đi làm ông ta không cam lòng cho lắm.

Ông ta sẽ có nhiều thẻ Tuổi Thọ hơn, nhiều thẻ bài hơn!

Theo đà từng bộ bài ra khỏi hồ chứa thẻ, ngày càng có nhiều thẻ vượt quá sức tưởng tượng của con người lọt vào mắt họ. Mọi người đưa tay ra, lật thẻ, ánh sáng tan đi...

Thuốc Phục Hồi, thuốc vạn năng chữa trị mọi tổn thương của cơ thể; thẻ Tuổi Thọ mà thời gian không còn có thể mua được nữa; Siêu Năng Lực như giúp người ta thoát khỏi cơ thể con người… Như thể tiếp tục rút nữa, có lẽ ai cũng biến thành Thần.

Tất cả mọi người rơi vào chuyện thẻ rút thẻ trong điên cuồng.

“Chúc mừng anh đã rút được "Bảo Thạch Thật Lòng", sử dụng thẻ này sẽ nhìn thấy trái tim của người khác.”

“Chúc mừng cô rút được thẻ "Quả Táo Của Eva’…”

“Chúc mừng...”

“Lại cho tôi năm bộ!”

“Ba bộ!”

“Thêm nữa!”

“Đến lượt tôi, mày lăn đi!”

“Con mẹ mày mới lăn đi!”

“...”

Để tranh đoạt cơ hội rút thẻ mà có người điên cuồng đánh nhau, Dịch Doãn sắp rách cả cổ họng vì ngăn cản người bên mình ra tay ra chân.

Không khí nóng bỏng, ai nấy rơi vào sự điên rồ chẳng thể diễn tả, nỗi sợ hóa thành tham tàng, đổ xô đến Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước tính toán thời gian một chút, cảm thấy súp của Thần Của Cái Chết hẳn là đã nấu xong xuôi. Hiện giờ Chủ Thần lâu đời nhất trong vũ trụ tự mình làm món ăn, kiểu gì cô cũng phải nể mặt một chút, thế là cô thấy đã tới lúc bèn liền thu hồi hồ chứa thẻ.

“Không! Đừng!”

Sương trắng tan đi, như thể biết giấc mơ đã kết thúc, mọi người vô thức phát ra âm thanh giữ lại.

Giang Tinh Chước: “Bây giờ bước vào thời gian chiến đấu, khi đối phương chỉ còn lại một phần ba số người, bên kia thắng. Xin vui lòng quyết định chiến thắng và thất bại trong vòng 10 phút, nếu không tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Rút thẻ tới mức cơ thể túa mồ hôi nóng, những người mặt đỏ tai hồng giống như bị hắt một chậu nước lạnh, đột nhiên tỉnh táo.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

cọ cọ 

- -----oOo------