Điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói khiến Antan bắt máy biến sắc, da đầu tê dại.
Không hỏi thêm một câu, anh ta quay đầu nhìn về phía đồng bọn: “Nhanh... ”.
“Ra tay.” Bên trong phủ Tổng thống, Dịch Trạch Khải nói.
Antan và những người khác chạy nhanh, muốn lao ra khỏi căn cứ, nhưng họ lại bị chặn bởi ánh sáng lửa chói mắt. Và bên ngoài vòng tròn lửa có vô số quân nhân bày trận địa sẵn sàng, đại bản doanh của họ đã bị bao vây.
“Chết tiệt... Ban số 9 là cạm bẫy, quả nhiên bọn chúng phát hiện ra được thẻ Áo Choàng Tàng Hình và thẻ Độn Địa. Ban số 9 là cạm bẫy muốn một lướt bắt hết chúng ta!”
“Cái này phải làm sao đây?”
Tiger hét lên: “Chơi thằng đó! Ai sợ ai!”
“Không!” Meire cắn răng, “Chúng ta chết rồi thì Boss tính sao? Lỡ anh ấy cần chúng ta?”
“Tôi thấy sợ rằng Boss đã dữ nhiều lành ít, họ có nhiều thẻ như vậy.”
Nhưng bó tay chịu trói là chuyện không thể.
Họ vẫn cố gắng trốn thoát, chọn ba người phân biệt cầm hai thẻ Độn Địa và một thẻ ẩn hình để cố gắng trốn đi. Song, người đó đi chuyển được dưới mặt đất vài mét là đụng ngay vào một bức tường lấp kín vô hình, họ đã bị cản lại.
Còn khi người mặc Áo Choàng Tàng Hình cố gắng vượt qua dòng lửa, ngọn lửa ngay lập tức đốt cháy quần áo, người này lùi gấp lại nhưng cũng để lộ hành tung.
“Bằng!” Một tiếng súng vang lên.
“Tiểu Quách!!” Người bên trong phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiểu Quách ngã xuống đất, Áo Choàng Tàng Hình biến lại thành thẻ và cũng rơi theo. Những người bên ngoài vòng lửa ngay lập tức mặc quần áo phòng cháy xông vào để nhặt thẻ rơi xuống.
“Ầy! Thẻ bị hỏng rồi!” Người nhặt thẻ nhìn thấy thân thẻ bị đốt cháy một góc bèn nhất thời đau lòng không thôi. Không biết hình có dấu vậy có ảnh hưởng đến việc sử dụng không nữa, thịt đau quá!
Dịch Trạch Khải thông qua màn hình nhìn hiện trường, khóe miệng lạnh lùng bạnh ra thẳng tắp thành một đường thẳng. Hôm nay, những kẻ phản bội đê tiện chết tiệt này sẽ chết bằng sạch ở đây.
Khi hắn đoán rằng Codd cố tình bị bắt để vào nhà tù Hessen vì hệ thống Thiên Tử, hắn cũng đoán được chắc chắn cấp dưới của tên này sẽ tìm kiếm vị trí của máy chủ Thiên Tử. Trên tay bọn hắn có một thẻ được gọi là “Bản Đồ Cờ Sống”, sau khi sử dụng có thể hiển thị tất cả mọi người trong khu vực này trên bản đồ giống như một quân cờ di chuyển trên bản đồ, tựa hồ là một thứ dùng để chơi.
Nhưng tất nhiên họ sẽ không cầm thứ này để chơi. Khi sử dụng thẻ Bản Đồ Cờ Sống này rồi, họ tìm thấy Phủ Tổng thống của mình, dưới chân của hắn có thêm một bóng người ẩn giấu, chính xác là người sử dụng thẻ Độn Địa đang nghe lén những gì hắn nói.
Đã như vậy, sao hắn lại không tương kế tựu kế nói cho bọn chúng nơi của máy chủ, kế đó dùng Bản Đồ Cờ Sống để theo dõi chúng, tìm tới căn cứ và một mẻ hốt gọn.
Áo Choàng Tàng Hình rất phiền phức, sử dụng Bản Đồ Cờ Sống rồi mà chẳng hiện ra nó ở nơi nào. Nếu chỉ có người mặc Áo Choàng Tàng Hình đó tới Ban số 9, họ nào có cách gì dùng Bản Đồ Cờ Sống để định vị tên đó thuận lợi được, chứ nói gì tới theo dõi tên này tới đại bản doanh.
Cho nên nhất định phải có được nó trong tay để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn. Cũng may suy đoán của hắn đã chính xác, Áo Choàng Tàng Hình mong manh và cũng bị hư hỏng giống như quần áo bình thường.
Áo Choàng Tàng Hình đã đến tay, bọn hắn có thể tiếp tục.
Chỉ thấy một chiếc xe cứu hỏa chạy tới từ bên ngoài chiến trận, nhưng nó nào có phun nước ra từ đường ống, mà chính là dầu.
“Đó là dầu! Bọn chúng định thiêu chết chúng ta!”
“Thủ đoạn thật hèn hạ!
“Lần này làm sao bây giờ?”
“Quay lại, trốn xuống đất đi!”
Ngọn lửa nhanh chóng nhấn chìm ngôi nhà này. Họ trốn trong căn cứ ngầm, không khí ngột ngạt và khó chịu làm họ không thể chèo chống trong một thời gian dài được, không trốn thoát thì sẽ bị hun cho tới chết. Họ đã cố gắng tìm tất cả các loại lối ra, cố gắng trốn thoát từ cống rãnh bẩn thỉu, nhưng toàn bộ đã bị hàng rào vô hình chặn lấy.
Họ lấy ra một cái rìu sắc nhọn bắt đầu chém vào rào cản làm phiền họ. Dưới tác động của lưỡi rìu này, nó bị cắt ra như một tờ giấy.
“Thật tốt quá!”
Họ lao vào cống thoát nước bẩn thỉu và đen kịt.
Ở trên, hàng rào vỡ tan và biến lại thành thẻ với một vết nứt xuất hiện trên đó, người dùng một lần nữa đớn đau chẳng thôi.
“Vâng, họ có một cái rìu, thất bại. Nhưng không sao đâu, Bản Đồ Cờ Sống sẽ làm cho những con chuột bẩn thỉu lộ tung tích.”
Chỉ huy cầm đầu lấy thẻ ra, thẻ trở thành một cuộn giấy trắng. Theo đà trang giấy trắng được trải ra từng chút một, lấy nơi của chỉ huy làm trung tâm, cảnh quan xung quanh bao gồm cả ngôi nhà xuất hiện từ tờ giấy với hình dạng 4D lập thể cùng với rất nhiền chấm đỏ trên đó. Trong đó một vài chấm nhỏ di chuyển nhanh chóng trong cống thoát nước nổi bật khôn cùng.
“Bắt được tụi mày rồi.” Chỉ huy đưa đầu lưỡi li3m li3m, lộ ra nụ cười bóng nhẫy.
...
Thời gian đếm ngược màu xanh lá cây đang lùi lại chẳng ngừng.
03: 45
03: 44
03: 43
Bên trong sân chơi, thi thể đã nằm một chỗ với mùi máu tanh lòm nồng nặc bao phủ tất cả mọi người. Trên khán đài, một số tên tội phạm cực hung đã nôn ói, ngược lại cô bé kia vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến bên dưới.
Ngay từ đầu hai bên không phân được cao thấp, song, ngay sau đó vấn đề phát sinh.
Trong số những người cho rằng vô tội, có một người lính canh giữ bị chém đứt cánh tay, cánh tay bay lên, máu phun thẳng ra.
“Aaaaaa mau cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết!” Anh ta không màng tới đớn đau, nhìn thấy máu phun thành cột của mình, anh ta biết rằng mình sẽ mất máu quá nhiều và chết ngay lập tức.
Tuy nhiên xung quanh không có ai để ý đến anh ta, tất cả mọi người toàn là dạng ốc còn không mang nổi mình ốc, vội vàng giải quyết đối phương trước khi thời gian đếm ngược kết thúc.
Như thể hiểu được điều này, tiếng la hét của người lính canh giữ biến mất. Anh ta nhớ lại một điều, trong quá trình rút thẻ, khi anh ta rút thẻ của riêng mình đã có một thẻ chữa trị. Nhưng tấm thẻ đó đã bị lấy đi chia cho người khác, bởi vì người đó thuộc chủng tộc cao cấp.
Trong quân đội có rất nhiều Mugan, hoặc là nói có tận 98% quân nhân là Mugan, người của các chủng tộc cao hơn thường giữ các vị trí cao hơn. Chỉ có một số Mugan xuất sắc khôn cùng mới có cơ hội thăng tiến, nhưng họ thăng chức đến một mức độ nhất định rồi sẽ biến thành chủng tộc cao cấp.
Chính phủ Đế Quốc sử dụng điều này để duy trì độ tinh khiết của các chủng tộc cao cấp, trong khi cám dỗ chủng tộc cấp thấp làm bọn họ thêm phần liều mạng, vì đám người kia mà ra sống vào chết.
Người lính canh gác này chính là một trong những Mugan trong quân đội.
Máu trào ra, đau đớn kịch liệt, đồng đội lạnh lùng xung quanh, sợ hãi tử vong, bản năng cầu sống sót, mọi thứ đã khiến trái tim anh ta đột nhiên nhóm lên một ngọn lửa, biểu hiện có chút vặn vẹo.
Ánh mắt của anh ta đảo quanh quất nhóm đồng đội, rất nhanh đã phát hiện ra tên đẳng cấp cao lấy mất thẻ chữa trị của mình. Anh ta nắm giữ vũ khí trên tay, thời điểm này đau đớn và tất cả các cảm giác khác đã biến mất, thậm chí tiếng la hét ồn ào xung quanh cũng lặng tăm.
Chờ anh ta lấy lại tinh thần, anh ta đã giết “người đồng đội” cấp cao này, đoạt lại thẻ chữa trị của mình từ tay tên này. Ánh sáng rơi vào cơ thể, cánh tay bị gãy ngay lập tức ngừng chảy máu, cảm giác chóng mặt biến mất, anh ta lại có sức lực, trong nháy mắt cach xa tử thần, đây là chuyện khó tin cỡ nào!
Bởi vì tên chủng tộc cao cấp này không nghĩ rằng sẽ có ai đó đâm sau lưng, đồng thời cứ một mực núp phía sau, thế nên hắn chết mà không phát ra được chút âm thanh gì. Cho nên hầu như không ai phát hiện được những gì người kia đã làm.
Chẳng qua lúc anh ta quay đầu, đột nhiên đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của một người lính canh gác khác, trái tim anh ta đập dồn, muôn vàn sợ hãi. Nhưng suy nghĩ của anh ta biến đổi rất nhanh, anh ta nắm lấy mấy cái thẻ rơi ra khỏi cơ thể của tên cao cấp này, từ đó lấy ra hai tấm và đưa cho người kia.
Đồng tử Mugan nọ run rẩy, vươn tay ra nhận lấy hai lá bài. Tại thời điểm này, bọn họ cứ như đã đạt được một loại thỏa thuận bí mật nào đó.
Nhưng mà trên thực tế, có nhiều hơn một người nhìn thấy người đàn ông Mugan giết người và cướp thẻ để tự cứu mình, thậm chí còn có một Gaye.
Song, họ ăn ý không tạo ra tiếng động gì, như thể họ không nhìn thấy cảnh này.
Như vậy cứ giống như chiếc hộp ma thuật Pandora đã được mở ra, những người bị thương nặng và sắp chết trong chốc lát chẳng còn giống như những người hồi trước khi chỉ phát ra âm thanh cầu xin giúp đỡ vô ích, không cam lòng chết đi trong đau đớn, họ đã học xong cách “tự cứu mình”.
Muốn sống, muốn sống! Sống sót để nhìn thấy một tương lai bí ẩn khó đoán, còn sống để tiếp tục sử dụng thẻ bài này, thay đổi số phận, có được những gì chưa bao giờ có được trước đây!
Lòng tham của con người là vô tận, là luc lượng cực đo4n nhất chỉ đứng sau “tín ngưỡng” trong tất cả các cảm xúc tiêu cực. Một khi được kích hoạt và cứ thế buông thả mà không có sức để ngăn chặn, nó sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi, sẽ phá hủy người khác và hủy diệt chính mình.
Codd chú ý tới cảnh vật bên đối diện lại chẳng ngạc nhiên chút gì. Gã đã đoán nó sẽ trở thành như thế này cho nên gã ngăn chặn nó trước. Gã không chỉ không nhận thẻ của bất cứ ai mà còn phân phối thẻ trên tay của mình, và cũng khuyên mấy ông lớn không nên lấy thẻ của cấp dưới vào những thời điểm như vậy chính vì phòng ngừa chuyện thế này phát sinh.
Trên tay cầm thẻ mình rút ra, sống chết có số, giúp đỡ lẫn nhau, không bỏ mặt hay làm lơ khi đồng đội mình bị thương vong, phương pháp xử lý có tình như thế hiển nhiên sẽ thu được hồi báo ấm áp.
Chỉ tiếc đám người đối diện có sự phân chia chủng tộc cao cấp và cấp thấp, nhất định không thể làm như bọn gã. Trong mắt chủng tộc cao cấp, có lẽ Mugan không xứng có được bất kỳ một lá bài nào.
“Đánh với tôi còn dám phân tâm, tôi thấy anh không muốn sống nữa.” Ngược lại, Dịch Doãn khác với đám cao cấp trốn đằng sau, y tự mình xông lên phía trước. Y hận Codd lắm nên cứ cắn chặt gã chẳng buông.
“Đến đây.” Codd cười tủm tỉm vỗ về cái ba lô của mình. Mặc cho anh ta có đồ chơi dữ dằn cỡ nào, chỉ cần vào ba lô này rồi đi ra là thành cái dạng gì lại chẳng nói được.
Dịch Doãn mất mặt, cơ hồ muốn vật lộn với gã.
Y không nhận thấy phía sau mình có bao nhiêu người bị đồng đội đâm sau lưng mà chết, đồng thời kẻ thù dần dừng lại đợt tấn công, nhìn bên đối diện với nỗi ngạc nhiên. Nếu như không phải trên người Dịch Doãn có nhiều thẻ bài, gia tộc Apetto cao quý nhất vẫn có lực uy hiếp và dẫu Mugan giết người tới mức đỏ kè cả mắt cũng không dám động tới y cho lắm, chỉ sợ y cũng ngã xuống rồi.
Thời gian đếm ngược đột nhiên dừng lại, tất cả đòn tấn công cũng đình chỉ trong lặng thinh, biến lại thành thẻ bài.
“Người thần bí” trên ghế trọng tài lên tiếng: “Chúc mừng các bạn, trò chơi kết thúc.”
Dịch Doãn sửng sốt, nhìn về phía thời gian đếm ngược.
01: 12
Còn hơn một phút nữa mà đã kết thúc rồi? Bên thắng là… Y quay đầu lại và nhìn lại, và sắc mặt y biến đổi.
Đằng sau y chỉ còn lại rải rác chưa tới 10 người mà toàn bộ lại là Mugan, hai trong số đó vừa rút dao ra khỏi xác chết của người nằm trên mặt đất. Ánh mắt của họ đã thay đổi triệt để, chẳng còn hiền lành, bắt gặp đôi mắt của y cũng chẳng còn nỗi sợ hãi hay ước gì mình chỉ muốn co rút lại, tránh bị trừng phạt sau khi làm ô uế đôi mắt của quý nhân.
Đôi mắt của họ hệt như những con sói đói, hung dữ, tràn ngập màu máu. Dịch Doãn, một người tàn bạo là thế, mà nội tâm không khỏi sinh ra một ít lạnh lẽo.
Dựa theo tác phong của mình, y vốn nên giận giữ mắng mỏ, đánh đám người này, song, y nào có thế. Chẳng qua nắm đấm y run rẩy, từ từ siết chặt.
Y nhìn về phía ghế trọng tài, bóng đen trên đó thật bí ẩn khủng b0, nhưng đến cùng cô ta là gì nào có ai biết được. Hiện giờ y cảm thấy cô ta đúng là ma quỷ, chỉ có ma quỷ mới làm chuyện thế này, gợi lên lòng tham trong lòng con người, để sự phản bội và cái chết xuất hiện trên nhân gian.
Năng lượng hận thù và sợ hãi mãnh liệt chảy ra từ cơ thể y và đổ xô đến Giang Tinh Chước.
“Chúc mừng bên cho rằng có tội đã giành chiến thắng, người chiến thắng xứng đáng được khen thưởng, các bạn sẽ nhận được tất cả các chiến lợi phẩm.” Thanh gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, thẻ của bọn người Dịch Doãn rời khỏi tay họ và rơi vào trước mặt Codd và những người khác.
“Trò hay đã kết thúc, cảm ơn màn trình diễn của các bạn. Tạm biệt.”
Không gian bị phá vỡ, họ rơi xuống, hét lên một tiếng trong cảm giác không trọng lượng rồi lại một lần nữa thốt lên đau đớn vì chợt rơi xuống đất, lộn xộn xiêu vẹo.
...
“Con rối thế thân” biến lại thành thẻ, phiêu đãng một hồi và quay lại trong hồ chứa thẻ của Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước uống xong canh, dạ dày ấm áp, cô nhìn về phía Thần Của Cái Chết đang ôm mặt ngựa ngồi xổm trong góc.
Giang Tinh Chước: “Còn chưa đủ dư vị sao? Chỉ là dán lên má mà thôi.”
“Không phải "mà thôi".” Thần Của Cái Chết khó có khi phản bác được Giang Tinh Chước một chút. Chẳng qua niềm vui trong giọng nói không giấu nổi.
Cọ cọ với Tinh Tinh, cảm giác mềm mại và ấm áp, gương mặt đụng vô như viên thạch, đàn hồi một chút, cọ xát một chút… Aaaaa!
Thằng nhóc nhỏ trong lòng Thần Của Cái Chết ôm mặt ngã xuống đất lắn trái lăn phải, vặn vẹo thành dây gai.
Giang Tinh Chước bất đắc dĩ lại cưng chiều, nếu như không phải sẽ chết, nhất định cô đã cho anh một cái ôm thật lớn, một cái hôn thật sâu.
Người ta nói rằng khi một người phụ nữ nảy sinh tình cảm thương xót đối với một người đàn ông, về cơ bản cô ấy đã đắm chìm rồi.
Giang Tinh Chước rất tán thành, tuy nói Thần Của Cái Chết thoạt nhìn cường đại vô cùng, tất cả vị thần ngoài Thần Sáng Thế đều kiêng kỵ và phòng bị, nhìn kiểu gì cũng chả cần nhân loại nho nhỏ đến thương tiếc.
Trong mắt cô, Thần Của Cái Chết chỉ là một cậu nhóc đáng thương mà thôi.
Anh khác biệt với vị Thần Sáng Thế được tất cả các sinh vật yêu thích, chẳng sinh linh nào thích anh. Từ khi được sinh ra, ngay lúc anh còn rất non nớt, không biết anh đã bao lần ghen tị nhìn anh trai được ôm trong vòng tay của mẹ vũ trụ, ngay cả vũ trụ đã sinh ra họ cũng thích Thần Sáng Thế hơn. Chẳng qua anh chỉ là một phụ kiện mà vũ trụ đã tạo ra để cho phép vị Thần Sáng Thế và bản thân tồn tại vĩnh viễn mà thôi. Không có tình yêu, Ngài chỉ cần anh đến giữ cân bằng.
Nếu anh chỉ là một hòn đá thì thôi, nhưng anh một mực có cảm xúc. Anh chẳng sinh ra nỗi oán hận như những sinh vật khác mà chỉ cảm thấy không công bằng. 50 tỷ năm, ngoan ngoãn ở trong Chốn Tịch Liêu tối tăm không ánh sáng đó, anh lại thích con người và nền văn minh của họ. Đó chẳng phải vì con người có nhiệt độ mà các sinh vật khác thì không?
Thuộc tính tử vong không phải là những gì anh muốn, nhưng lại bị vũ trụ cưỡng ép đưa cho. Thần cách của Thần Của Cái Chết hiếm khi bị người ta ngấp nghé nào có phải vì sự mạnh mẽ của anh, dù sao Thần Sáng Thế cũng mạnh là thế mà thần cách vẫn đổi cho người khác sở hữu được.
Dù có là đồ hùng mạnh mà cũng bị chê, nếu không trong thế giới trước đó, đã có vị Thần nào đó chạy tới cướp thần cách từ lâu, làm gì đến phiên nữ Chúa Tể nọ ở đó chờ đợi nó rơi xuống.
Có được loại thần cách này, ngay cả ôm một bông hoa mà cũng chẳng làm được.
Chẳng qua dường như anh không cảm thấy mình đáng thương, rất dễ thỏa mãn; càng như vậy, lại khiến cô đau lòng.
Thần Của Cái Chết là sinh linh thuần khiết sạch sẽ nhất mà Giang Tinh Chước từng thấy. Cô thích anh rất nhiều.
Giang Tinh Chước nghĩ đoạn bèn đi tới trước người anh, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt như học sinh tiểu học. Cô nắm lấy đầu ngựa của anh mà thì thầm: “Em rất thích anh đấy.”
Thần Của Cái Chết nắm lấy ngón tay, theo bản năng học cô thì thầm lại: “Anh yêu em.”
“...” Lại thua nữa.
“Khụ khụ.” Giang Tinh Chước cảm thấy hai má hơi nóng, người ngày thường cao thâm khó lường lại ngây ngô ấu trĩ trước mặt người mình thích là thế, “Vậy sau này đồ ăn của em giao cho anh đó. Em thích ăn thịt.”
“Được.” Anh còn hạnh phúc hơn.
Hơi thở chết chóc muốn ăn mòn bộ quần áo trên người, Thần Của Cái Chết vội vàng kéo cửa vào Chốn Tịch Liêu, chạy về thay quần áo để tránh hơi thở này chạy ra hại chết Giang Tinh Chước, cũng hại chết nhân loại thế giới hiện tại.
Giang Tinh Chước trở lại phòng khách, mở Con Mắt Biết Tuốt, tiếp tục nhìn tiến độ của thế giới này.
Ừ như cô dự đoán, bọn Lưu Nghĩa sắp chết rồi.
Thẻ cuối cùng trên tay bọn họ có sức tấn côn mạnh mẽ chỉ có thẻ Búp Bê Trả Thù. Với Búp Bê Trả Thù, khi hận thù càng mạnh thì sức sát thương của búp bê càng cao, lấy một giết trăm cũng chẳng phải là vấn đề. Đáng tiếc Búp Bê Trả Thù chỉ còn được dùng một lần nữa, một lần chỉ xuất hiện 10 phút.
Chương 120: Anh yêu em
Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Chạy mau!”
Điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói khiến Antan bắt máy biến sắc, da đầu tê dại.
Không hỏi thêm một câu, anh ta quay đầu nhìn về phía đồng bọn: “Nhanh... ”.
“Ra tay.” Bên trong phủ Tổng thống, Dịch Trạch Khải nói.
Antan và những người khác chạy nhanh, muốn lao ra khỏi căn cứ, nhưng họ lại bị chặn bởi ánh sáng lửa chói mắt. Và bên ngoài vòng tròn lửa có vô số quân nhân bày trận địa sẵn sàng, đại bản doanh của họ đã bị bao vây.
“Chết tiệt... Ban số 9 là cạm bẫy, quả nhiên bọn chúng phát hiện ra được thẻ Áo Choàng Tàng Hình và thẻ Độn Địa. Ban số 9 là cạm bẫy muốn một lướt bắt hết chúng ta!”
“Cái này phải làm sao đây?”
Tiger hét lên: “Chơi thằng đó! Ai sợ ai!”
“Không!” Meire cắn răng, “Chúng ta chết rồi thì Boss tính sao? Lỡ anh ấy cần chúng ta?”
“Tôi thấy sợ rằng Boss đã dữ nhiều lành ít, họ có nhiều thẻ như vậy.”
Nhưng bó tay chịu trói là chuyện không thể.
Họ vẫn cố gắng trốn thoát, chọn ba người phân biệt cầm hai thẻ Độn Địa và một thẻ ẩn hình để cố gắng trốn đi. Song, người đó đi chuyển được dưới mặt đất vài mét là đụng ngay vào một bức tường lấp kín vô hình, họ đã bị cản lại.
Còn khi người mặc Áo Choàng Tàng Hình cố gắng vượt qua dòng lửa, ngọn lửa ngay lập tức đốt cháy quần áo, người này lùi gấp lại nhưng cũng để lộ hành tung.
“Bằng!” Một tiếng súng vang lên.
“Tiểu Quách!!” Người bên trong phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiểu Quách ngã xuống đất, Áo Choàng Tàng Hình biến lại thành thẻ và cũng rơi theo. Những người bên ngoài vòng lửa ngay lập tức mặc quần áo phòng cháy xông vào để nhặt thẻ rơi xuống.
“Ầy! Thẻ bị hỏng rồi!” Người nhặt thẻ nhìn thấy thân thẻ bị đốt cháy một góc bèn nhất thời đau lòng không thôi. Không biết hình có dấu vậy có ảnh hưởng đến việc sử dụng không nữa, thịt đau quá!
Dịch Trạch Khải thông qua màn hình nhìn hiện trường, khóe miệng lạnh lùng bạnh ra thẳng tắp thành một đường thẳng. Hôm nay, những kẻ phản bội đê tiện chết tiệt này sẽ chết bằng sạch ở đây.
Khi hắn đoán rằng Codd cố tình bị bắt để vào nhà tù Hessen vì hệ thống Thiên Tử, hắn cũng đoán được chắc chắn cấp dưới của tên này sẽ tìm kiếm vị trí của máy chủ Thiên Tử. Trên tay bọn hắn có một thẻ được gọi là “Bản Đồ Cờ Sống”, sau khi sử dụng có thể hiển thị tất cả mọi người trong khu vực này trên bản đồ giống như một quân cờ di chuyển trên bản đồ, tựa hồ là một thứ dùng để chơi.
Nhưng tất nhiên họ sẽ không cầm thứ này để chơi. Khi sử dụng thẻ Bản Đồ Cờ Sống này rồi, họ tìm thấy Phủ Tổng thống của mình, dưới chân của hắn có thêm một bóng người ẩn giấu, chính xác là người sử dụng thẻ Độn Địa đang nghe lén những gì hắn nói.
Đã như vậy, sao hắn lại không tương kế tựu kế nói cho bọn chúng nơi của máy chủ, kế đó dùng Bản Đồ Cờ Sống để theo dõi chúng, tìm tới căn cứ và một mẻ hốt gọn.
Áo Choàng Tàng Hình rất phiền phức, sử dụng Bản Đồ Cờ Sống rồi mà chẳng hiện ra nó ở nơi nào. Nếu chỉ có người mặc Áo Choàng Tàng Hình đó tới Ban số 9, họ nào có cách gì dùng Bản Đồ Cờ Sống để định vị tên đó thuận lợi được, chứ nói gì tới theo dõi tên này tới đại bản doanh.
Cho nên nhất định phải có được nó trong tay để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn. Cũng may suy đoán của hắn đã chính xác, Áo Choàng Tàng Hình mong manh và cũng bị hư hỏng giống như quần áo bình thường.
Áo Choàng Tàng Hình đã đến tay, bọn hắn có thể tiếp tục.
Chỉ thấy một chiếc xe cứu hỏa chạy tới từ bên ngoài chiến trận, nhưng nó nào có phun nước ra từ đường ống, mà chính là dầu.
“Đó là dầu! Bọn chúng định thiêu chết chúng ta!”
“Thủ đoạn thật hèn hạ!
“Lần này làm sao bây giờ?”
“Quay lại, trốn xuống đất đi!”
Ngọn lửa nhanh chóng nhấn chìm ngôi nhà này. Họ trốn trong căn cứ ngầm, không khí ngột ngạt và khó chịu làm họ không thể chèo chống trong một thời gian dài được, không trốn thoát thì sẽ bị hun cho tới chết. Họ đã cố gắng tìm tất cả các loại lối ra, cố gắng trốn thoát từ cống rãnh bẩn thỉu, nhưng toàn bộ đã bị hàng rào vô hình chặn lấy.
Họ lấy ra một cái rìu sắc nhọn bắt đầu chém vào rào cản làm phiền họ. Dưới tác động của lưỡi rìu này, nó bị cắt ra như một tờ giấy.
“Thật tốt quá!”
Họ lao vào cống thoát nước bẩn thỉu và đen kịt.
Ở trên, hàng rào vỡ tan và biến lại thành thẻ với một vết nứt xuất hiện trên đó, người dùng một lần nữa đớn đau chẳng thôi.
“Vâng, họ có một cái rìu, thất bại. Nhưng không sao đâu, Bản Đồ Cờ Sống sẽ làm cho những con chuột bẩn thỉu lộ tung tích.”
Chỉ huy cầm đầu lấy thẻ ra, thẻ trở thành một cuộn giấy trắng. Theo đà trang giấy trắng được trải ra từng chút một, lấy nơi của chỉ huy làm trung tâm, cảnh quan xung quanh bao gồm cả ngôi nhà xuất hiện từ tờ giấy với hình dạng 4D lập thể cùng với rất nhiền chấm đỏ trên đó. Trong đó một vài chấm nhỏ di chuyển nhanh chóng trong cống thoát nước nổi bật khôn cùng.
“Bắt được tụi mày rồi.” Chỉ huy đưa đầu lưỡi li3m li3m, lộ ra nụ cười bóng nhẫy.
...
Thời gian đếm ngược màu xanh lá cây đang lùi lại chẳng ngừng.
03: 45
03: 44
03: 43
Bên trong sân chơi, thi thể đã nằm một chỗ với mùi máu tanh lòm nồng nặc bao phủ tất cả mọi người. Trên khán đài, một số tên tội phạm cực hung đã nôn ói, ngược lại cô bé kia vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến bên dưới.
Ngay từ đầu hai bên không phân được cao thấp, song, ngay sau đó vấn đề phát sinh.
Trong số những người cho rằng vô tội, có một người lính canh giữ bị chém đứt cánh tay, cánh tay bay lên, máu phun thẳng ra.
“Aaaaaa mau cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết!” Anh ta không màng tới đớn đau, nhìn thấy máu phun thành cột của mình, anh ta biết rằng mình sẽ mất máu quá nhiều và chết ngay lập tức.
Tuy nhiên xung quanh không có ai để ý đến anh ta, tất cả mọi người toàn là dạng ốc còn không mang nổi mình ốc, vội vàng giải quyết đối phương trước khi thời gian đếm ngược kết thúc.
Như thể hiểu được điều này, tiếng la hét của người lính canh giữ biến mất. Anh ta nhớ lại một điều, trong quá trình rút thẻ, khi anh ta rút thẻ của riêng mình đã có một thẻ chữa trị. Nhưng tấm thẻ đó đã bị lấy đi chia cho người khác, bởi vì người đó thuộc chủng tộc cao cấp.
Trong quân đội có rất nhiều Mugan, hoặc là nói có tận 98% quân nhân là Mugan, người của các chủng tộc cao hơn thường giữ các vị trí cao hơn. Chỉ có một số Mugan xuất sắc khôn cùng mới có cơ hội thăng tiến, nhưng họ thăng chức đến một mức độ nhất định rồi sẽ biến thành chủng tộc cao cấp.
Chính phủ Đế Quốc sử dụng điều này để duy trì độ tinh khiết của các chủng tộc cao cấp, trong khi cám dỗ chủng tộc cấp thấp làm bọn họ thêm phần liều mạng, vì đám người kia mà ra sống vào chết.
Người lính canh gác này chính là một trong những Mugan trong quân đội.
Máu trào ra, đau đớn kịch liệt, đồng đội lạnh lùng xung quanh, sợ hãi tử vong, bản năng cầu sống sót, mọi thứ đã khiến trái tim anh ta đột nhiên nhóm lên một ngọn lửa, biểu hiện có chút vặn vẹo.
Ánh mắt của anh ta đảo quanh quất nhóm đồng đội, rất nhanh đã phát hiện ra tên đẳng cấp cao lấy mất thẻ chữa trị của mình. Anh ta nắm giữ vũ khí trên tay, thời điểm này đau đớn và tất cả các cảm giác khác đã biến mất, thậm chí tiếng la hét ồn ào xung quanh cũng lặng tăm.
Chờ anh ta lấy lại tinh thần, anh ta đã giết “người đồng đội” cấp cao này, đoạt lại thẻ chữa trị của mình từ tay tên này. Ánh sáng rơi vào cơ thể, cánh tay bị gãy ngay lập tức ngừng chảy máu, cảm giác chóng mặt biến mất, anh ta lại có sức lực, trong nháy mắt cach xa tử thần, đây là chuyện khó tin cỡ nào!
Bởi vì tên chủng tộc cao cấp này không nghĩ rằng sẽ có ai đó đâm sau lưng, đồng thời cứ một mực núp phía sau, thế nên hắn chết mà không phát ra được chút âm thanh gì. Cho nên hầu như không ai phát hiện được những gì người kia đã làm.
Chẳng qua lúc anh ta quay đầu, đột nhiên đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của một người lính canh gác khác, trái tim anh ta đập dồn, muôn vàn sợ hãi. Nhưng suy nghĩ của anh ta biến đổi rất nhanh, anh ta nắm lấy mấy cái thẻ rơi ra khỏi cơ thể của tên cao cấp này, từ đó lấy ra hai tấm và đưa cho người kia.
Đồng tử Mugan nọ run rẩy, vươn tay ra nhận lấy hai lá bài. Tại thời điểm này, bọn họ cứ như đã đạt được một loại thỏa thuận bí mật nào đó.
Nhưng mà trên thực tế, có nhiều hơn một người nhìn thấy người đàn ông Mugan giết người và cướp thẻ để tự cứu mình, thậm chí còn có một Gaye.
Song, họ ăn ý không tạo ra tiếng động gì, như thể họ không nhìn thấy cảnh này.
Như vậy cứ giống như chiếc hộp ma thuật Pandora đã được mở ra, những người bị thương nặng và sắp chết trong chốc lát chẳng còn giống như những người hồi trước khi chỉ phát ra âm thanh cầu xin giúp đỡ vô ích, không cam lòng chết đi trong đau đớn, họ đã học xong cách “tự cứu mình”.
Muốn sống, muốn sống! Sống sót để nhìn thấy một tương lai bí ẩn khó đoán, còn sống để tiếp tục sử dụng thẻ bài này, thay đổi số phận, có được những gì chưa bao giờ có được trước đây!
Lòng tham của con người là vô tận, là luc lượng cực đo4n nhất chỉ đứng sau “tín ngưỡng” trong tất cả các cảm xúc tiêu cực. Một khi được kích hoạt và cứ thế buông thả mà không có sức để ngăn chặn, nó sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi, sẽ phá hủy người khác và hủy diệt chính mình.
Codd chú ý tới cảnh vật bên đối diện lại chẳng ngạc nhiên chút gì. Gã đã đoán nó sẽ trở thành như thế này cho nên gã ngăn chặn nó trước. Gã không chỉ không nhận thẻ của bất cứ ai mà còn phân phối thẻ trên tay của mình, và cũng khuyên mấy ông lớn không nên lấy thẻ của cấp dưới vào những thời điểm như vậy chính vì phòng ngừa chuyện thế này phát sinh.
Trên tay cầm thẻ mình rút ra, sống chết có số, giúp đỡ lẫn nhau, không bỏ mặt hay làm lơ khi đồng đội mình bị thương vong, phương pháp xử lý có tình như thế hiển nhiên sẽ thu được hồi báo ấm áp.
Chỉ tiếc đám người đối diện có sự phân chia chủng tộc cao cấp và cấp thấp, nhất định không thể làm như bọn gã. Trong mắt chủng tộc cao cấp, có lẽ Mugan không xứng có được bất kỳ một lá bài nào.
“Đánh với tôi còn dám phân tâm, tôi thấy anh không muốn sống nữa.” Ngược lại, Dịch Doãn khác với đám cao cấp trốn đằng sau, y tự mình xông lên phía trước. Y hận Codd lắm nên cứ cắn chặt gã chẳng buông.
“Đến đây.” Codd cười tủm tỉm vỗ về cái ba lô của mình. Mặc cho anh ta có đồ chơi dữ dằn cỡ nào, chỉ cần vào ba lô này rồi đi ra là thành cái dạng gì lại chẳng nói được.
Dịch Doãn mất mặt, cơ hồ muốn vật lộn với gã.
Y không nhận thấy phía sau mình có bao nhiêu người bị đồng đội đâm sau lưng mà chết, đồng thời kẻ thù dần dừng lại đợt tấn công, nhìn bên đối diện với nỗi ngạc nhiên. Nếu như không phải trên người Dịch Doãn có nhiều thẻ bài, gia tộc Apetto cao quý nhất vẫn có lực uy hiếp và dẫu Mugan giết người tới mức đỏ kè cả mắt cũng không dám động tới y cho lắm, chỉ sợ y cũng ngã xuống rồi.
Thời gian đếm ngược đột nhiên dừng lại, tất cả đòn tấn công cũng đình chỉ trong lặng thinh, biến lại thành thẻ bài.
“Người thần bí” trên ghế trọng tài lên tiếng: “Chúc mừng các bạn, trò chơi kết thúc.”
Dịch Doãn sửng sốt, nhìn về phía thời gian đếm ngược.
01: 12
Còn hơn một phút nữa mà đã kết thúc rồi? Bên thắng là… Y quay đầu lại và nhìn lại, và sắc mặt y biến đổi.
Đằng sau y chỉ còn lại rải rác chưa tới 10 người mà toàn bộ lại là Mugan, hai trong số đó vừa rút dao ra khỏi xác chết của người nằm trên mặt đất. Ánh mắt của họ đã thay đổi triệt để, chẳng còn hiền lành, bắt gặp đôi mắt của y cũng chẳng còn nỗi sợ hãi hay ước gì mình chỉ muốn co rút lại, tránh bị trừng phạt sau khi làm ô uế đôi mắt của quý nhân.
Đôi mắt của họ hệt như những con sói đói, hung dữ, tràn ngập màu máu. Dịch Doãn, một người tàn bạo là thế, mà nội tâm không khỏi sinh ra một ít lạnh lẽo.
Dựa theo tác phong của mình, y vốn nên giận giữ mắng mỏ, đánh đám người này, song, y nào có thế. Chẳng qua nắm đấm y run rẩy, từ từ siết chặt.
Y nhìn về phía ghế trọng tài, bóng đen trên đó thật bí ẩn khủng b0, nhưng đến cùng cô ta là gì nào có ai biết được. Hiện giờ y cảm thấy cô ta đúng là ma quỷ, chỉ có ma quỷ mới làm chuyện thế này, gợi lên lòng tham trong lòng con người, để sự phản bội và cái chết xuất hiện trên nhân gian.
Năng lượng hận thù và sợ hãi mãnh liệt chảy ra từ cơ thể y và đổ xô đến Giang Tinh Chước.
“Chúc mừng bên cho rằng có tội đã giành chiến thắng, người chiến thắng xứng đáng được khen thưởng, các bạn sẽ nhận được tất cả các chiến lợi phẩm.” Thanh gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, thẻ của bọn người Dịch Doãn rời khỏi tay họ và rơi vào trước mặt Codd và những người khác.
“Trò hay đã kết thúc, cảm ơn màn trình diễn của các bạn. Tạm biệt.”
Không gian bị phá vỡ, họ rơi xuống, hét lên một tiếng trong cảm giác không trọng lượng rồi lại một lần nữa thốt lên đau đớn vì chợt rơi xuống đất, lộn xộn xiêu vẹo.
...
“Con rối thế thân” biến lại thành thẻ, phiêu đãng một hồi và quay lại trong hồ chứa thẻ của Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước uống xong canh, dạ dày ấm áp, cô nhìn về phía Thần Của Cái Chết đang ôm mặt ngựa ngồi xổm trong góc.
Giang Tinh Chước: “Còn chưa đủ dư vị sao? Chỉ là dán lên má mà thôi.”
“Không phải "mà thôi".” Thần Của Cái Chết khó có khi phản bác được Giang Tinh Chước một chút. Chẳng qua niềm vui trong giọng nói không giấu nổi.
Cọ cọ với Tinh Tinh, cảm giác mềm mại và ấm áp, gương mặt đụng vô như viên thạch, đàn hồi một chút, cọ xát một chút… Aaaaa!
Thằng nhóc nhỏ trong lòng Thần Của Cái Chết ôm mặt ngã xuống đất lắn trái lăn phải, vặn vẹo thành dây gai.
Giang Tinh Chước bất đắc dĩ lại cưng chiều, nếu như không phải sẽ chết, nhất định cô đã cho anh một cái ôm thật lớn, một cái hôn thật sâu.
Người ta nói rằng khi một người phụ nữ nảy sinh tình cảm thương xót đối với một người đàn ông, về cơ bản cô ấy đã đắm chìm rồi.
Giang Tinh Chước rất tán thành, tuy nói Thần Của Cái Chết thoạt nhìn cường đại vô cùng, tất cả vị thần ngoài Thần Sáng Thế đều kiêng kỵ và phòng bị, nhìn kiểu gì cũng chả cần nhân loại nho nhỏ đến thương tiếc.
Trong mắt cô, Thần Của Cái Chết chỉ là một cậu nhóc đáng thương mà thôi.
Anh khác biệt với vị Thần Sáng Thế được tất cả các sinh vật yêu thích, chẳng sinh linh nào thích anh. Từ khi được sinh ra, ngay lúc anh còn rất non nớt, không biết anh đã bao lần ghen tị nhìn anh trai được ôm trong vòng tay của mẹ vũ trụ, ngay cả vũ trụ đã sinh ra họ cũng thích Thần Sáng Thế hơn. Chẳng qua anh chỉ là một phụ kiện mà vũ trụ đã tạo ra để cho phép vị Thần Sáng Thế và bản thân tồn tại vĩnh viễn mà thôi. Không có tình yêu, Ngài chỉ cần anh đến giữ cân bằng.
Nếu anh chỉ là một hòn đá thì thôi, nhưng anh một mực có cảm xúc. Anh chẳng sinh ra nỗi oán hận như những sinh vật khác mà chỉ cảm thấy không công bằng. 50 tỷ năm, ngoan ngoãn ở trong Chốn Tịch Liêu tối tăm không ánh sáng đó, anh lại thích con người và nền văn minh của họ. Đó chẳng phải vì con người có nhiệt độ mà các sinh vật khác thì không?
Thuộc tính tử vong không phải là những gì anh muốn, nhưng lại bị vũ trụ cưỡng ép đưa cho. Thần cách của Thần Của Cái Chết hiếm khi bị người ta ngấp nghé nào có phải vì sự mạnh mẽ của anh, dù sao Thần Sáng Thế cũng mạnh là thế mà thần cách vẫn đổi cho người khác sở hữu được.
Dù có là đồ hùng mạnh mà cũng bị chê, nếu không trong thế giới trước đó, đã có vị Thần nào đó chạy tới cướp thần cách từ lâu, làm gì đến phiên nữ Chúa Tể nọ ở đó chờ đợi nó rơi xuống.
Có được loại thần cách này, ngay cả ôm một bông hoa mà cũng chẳng làm được.
Chẳng qua dường như anh không cảm thấy mình đáng thương, rất dễ thỏa mãn; càng như vậy, lại khiến cô đau lòng.
Thần Của Cái Chết là sinh linh thuần khiết sạch sẽ nhất mà Giang Tinh Chước từng thấy. Cô thích anh rất nhiều.
Giang Tinh Chước nghĩ đoạn bèn đi tới trước người anh, ngồi xổm xuống, mặt đối mặt như học sinh tiểu học. Cô nắm lấy đầu ngựa của anh mà thì thầm: “Em rất thích anh đấy.”
Thần Của Cái Chết nắm lấy ngón tay, theo bản năng học cô thì thầm lại: “Anh yêu em.”
“...” Lại thua nữa.
“Khụ khụ.” Giang Tinh Chước cảm thấy hai má hơi nóng, người ngày thường cao thâm khó lường lại ngây ngô ấu trĩ trước mặt người mình thích là thế, “Vậy sau này đồ ăn của em giao cho anh đó. Em thích ăn thịt.”
“Được.” Anh còn hạnh phúc hơn.
Hơi thở chết chóc muốn ăn mòn bộ quần áo trên người, Thần Của Cái Chết vội vàng kéo cửa vào Chốn Tịch Liêu, chạy về thay quần áo để tránh hơi thở này chạy ra hại chết Giang Tinh Chước, cũng hại chết nhân loại thế giới hiện tại.
Giang Tinh Chước trở lại phòng khách, mở Con Mắt Biết Tuốt, tiếp tục nhìn tiến độ của thế giới này.
Ừ như cô dự đoán, bọn Lưu Nghĩa sắp chết rồi.
Thẻ cuối cùng trên tay bọn họ có sức tấn côn mạnh mẽ chỉ có thẻ Búp Bê Trả Thù. Với Búp Bê Trả Thù, khi hận thù càng mạnh thì sức sát thương của búp bê càng cao, lấy một giết trăm cũng chẳng phải là vấn đề. Đáng tiếc Búp Bê Trả Thù chỉ còn được dùng một lần nữa, một lần chỉ xuất hiện 10 phút.