Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 123



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Bấy giờ Dịch Trạch Khải vô cùng hối hận, vì muốn tận diệt đám người Antan mà hắn đã lộ ra máy chủ để làm mồi nhử. Lúc này hắn không khỏi hoài nghi, có phải tất cả những chuyện này đã được Codd tính toán kỹ rồi hay chăng? Nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy? Tên này đã đoán chắc rằng hắn sẽ làm lộ máy chủ để dẫn dụ Antan và đám người kia từ sớm, cho nên mới có thể triệu hồi bọn chúng đi tới nhà tù Hessen nhằm biết được vị trí cụ thể của máy chủ!

Nếu tất cả đều là tính toán của tên này, chỉ có thể nói mức độ thông minh của gã tương xứng với hắn, cực kỳ nguy hiểm. Hắn nên giết gã này ngay từ đầu thay vì miễn đi án tử hình cho gã chỉ vì muốn duy trì tính đặc thù của chủng tộc cao hơn. Cuối cùng chỉ cho gã án tù chung thân.

Lúc này, Dịch Trạch Khải lần đầu tiên cảm nhận được nhược điểm của chế độ chủng tộc, vì lần đầu tiên hắn bị chế độ chủng tộc ngán chân một cái, ngã một cú thật lớn.

...

Khi Ban số 9 nhận được mệnh lệnh của Tổng thống và cấp tốc hành động, Ôn Lily đã sử dụng thẻ Dịch Chuyển tầm xa duy nhất để đến không gian của máy chủ hệ thống Thiên Tử.

Trong không gian bàn bạc lạnh lẽo đã bị khóa, máy chủ của Thiên Tử to lớn với khay thao tác đã bị khóa lại, cần mật khẩu mới mở ra được.

Cơ thể nhỏ bé của Ôn Lily đứng trước máy chủ khổng lồ này cứ như đứng trước một con thú vĩ đại.

Cô bé lấy ra một lá bài khác từ túi của mình, chính là thẻ bài “Cốt Cách Trung Thành” mà Codd sử dụng để triệu hoán đám người Antan.

“Anh muốn tôi hủy diệt Thiên Tử?” Ôn Lily nhìn Codd, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ và bối rối. Dựa vào đâu gã cảm thấy mình sẽ nghe gã. Đi mạo hiểm một mình giúp họ làm việc?

Codd: “Em không muốn? Ý của em là nên giữ lại Thiên Tử, sau đó bị Chính phủ Đế Quốc bắt được rồi chết hết?”

Ôn Lily hơi nghẹn ắng, cả giận mà rằng: “Vậy tại sao tôi phải mạo hiểm cho các anh? Tôi đi mạo hiểm để cho các anh ngồi mát ăn bát vàng?”

“Vậy em nói cho chúng tôi biết làm sao để hủy diệt Thiên Tử, chúng tôi sẽ đi mạo hiểm.” Meire không thể không xen vào.

“À.” Ôn Lily cười lạnh, làm sao cô bé có thể giao ra ngoài thứ bảo vệ mạng sống mình được. Ai biết bọn họ có bỏ rơi cô bé hay không.

“Mẹ kiếp, cái này không được, cái kia cũng không xong, em muốn chúng ta cùng nhau bị tên lửa xuyên lục địa nổ chết đúng không?”

Đôi mắt xung quanh đầy thù địch khiến cho Ôn Lily siết chặt nắm đấm, giống như một con thú nhỏ xù lông.

“Em đi qua với thẻ Dịch Chuyển, chúng tôi chắc chắn sẽ không để cho em chết. Những thẻ này dành cho em.” Codd chọn cho cô bé một vài thẻ từ thẻ của mình, bao gồm cả thẻ triệu hồi.

Ôn Lily không ngại ngần nhận những thẻ này, chẳng qua cô bé ngạc nhiên khi thấy thẻ triệu hồi, “Anh đưa cái này cho tôi làm gì?”

“Sau khi em đi qua, sử dụng thẻ triệu hồi này để đưa chúng tôi sang.” Bằng cách này, Ôn Lily không phải một mình vào hang hổ để mạo hiểm.

“Anh đừng cho là tôi không biết tấm thẻ này là gì.” Ôn Lily không tin tưởng bất cứ ai ở đây, thẻ triệu hồi này chỉ có thể triệu tập những người không phản bội cô bé, tràn ngập niềm tin vào cô bé mà chẳng hề nao núng. Làm sao cô bé có thể triệu tập một người như vậy? Đây chính là một tấm thẻ bỏ đi!

“Em thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay à? Em nên biết rằng, tôi hy vọng hệ thống Thiên Tử có vấn đề hơn bất cứ ai. Em là hy vọng duy nhất, em nghĩ tôi sẽ bỏ rơi em không?” Đối với cô bé khó chơi với tính nghi ngờ nặng thế này, những người xung quanh đã không kiên nhẫn từ lâu trong khi Codd vẫn kiên trì khôn cùng, tính khí rất tốt.

Ôn Lily nhìn chằm chằm vào gã một hồi, kế đó lại quay đầu nhìn về phía những người xung quanh như hổ rình mồi, cuối cùng cô bé đồng ý với đề nghị của Codd. Dù sao thẻ dịch chuyển ở trong tay cô bé, nếu bị lừa, cô bé sẽ trốn thoát, cùng lắm thì tìm một nơi để gọt gáy.

Ôn Lily biến mất tại chỗ.

“Cô nhóc này có tính tình tốt thật! Chẳng giống một đứa trẻ chút nào!” Có người không rõ chân tướng nói kháy, mấy đứa nhóc sẽ có cái dạng y như vậy.

“Cô bé vốn không phải là một đứa trẻ.” Người biết sự thật cho hay.

“Cái gì?”

“Trước đây khi không biết cô bé là con gái út của Ôn Xương, lúc tôi vào tù thì cô nhóc vừa được sinh ra, có nghĩa là năm nay cô nhóc 18 tuổi.”

“Vậy tại sao cô bé có ngoại hình thế?”

“Có bệnh chứ sao.”

Đúng vậy, Ôn Lily không phải là một đứa trẻ thực sự, cô bé bị một căn bệnh hiếm gặp đặc biệt được gọi là chứng đông lạnh. Khi cô bé lớn đến đến 9 tuổi, cơ thể ngừng phát triển, giữ cô lại trong hình hài thời thơ ấu. Mãi đến một ngày nào đó trong tương lai, nút tạm dừng đang được nhấn lại bật lên, phím tăng tốc bị d3 xuống, cô bé sẽ nhanh chóng lão hóa và chết đi.

Không có cách nào để điều trị căn bệnh này trong giới y học hiện tại trên thế giới này. Cũng do căn bệnh này quá hiếm, số lượng người bị bệnh rất thưa thớt, không có nhiều tổ chức nghiên cứu hay nghiên cứu liên quan.

Mấy người Ida không tham gia vào cuộc thảo luận, họ chỉ nhìn lăm lăm vào Codd, chẳng lẽ cậu ta thật sự để Ôn Lily triệu hồi mình bằng cái thẻ đó sao? Dù sao họ cũng không thể, bởi vì họ không thể không phản bội Ôn Lily, cô bé chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Kết quả là một giây sau, vòng ma thuật xuất hiện dưới chân Codd và gã mỉm cười đưa tay ra cho họ.

Theo thỏa thuận, gã sẽ đã đi qua để giải quyết Thiên Tử, giúp họ giải quyết các vấn đề tiếp theo từ đầu nguồn. Mỗi người trong số họ sẽ cung cấp cho gã một thẻ hữu ích để hỗ trợ gã, đây cũng chính là hỗ trợ cho chính họ.

“Hy vọng cậu thành công.” Đưa thẻ của mình và của cắc ké dưới tay mình cho gã, ba ông lớn chân thành chúc phúc.

“Yên tâm.” Codd cười nói, đoạn, biến mất tại chỗ.

Ôn Lily nhìn vào vòng ma thuật trước mắt với trái tim bình tĩnh. Dù có đặt lòng tin không bao giờ dao động và vĩnh viễn chẳng phản bội lên thân người nhà cũng chưa chắc thực hiện nổi, hệt như anh chị em của cô bé, huống chi là người lạ.

Cô bé chẳng trông mong bất cứ điều gì, đồng thời còn chuẩn bị lâm lý chạy trốn cho tốt. Cô bé gần như nghe được tiếng bước chân vang lên liên tiếp bên ngoài.

Tuy nhiên trong ánh sáng ấy, một bóng người từ từ xuất hiện với đôi mắt màu xanh lá cây, khuôn mặt góc cạnh khôi ngô, thân hình gầy gò cao ráo. Là Codd.

Ôn Lily mở to hai, nhìn gã với vẻ khó tin.

“Anh...”

“Thời gian không chờ đợi, làm việc đã.” Codd nói đoạn, đẩy Ôn Lily đến máy chủ, nhấc cô bé đặt lên trên ghế để cho cô bé chạm vào chỗ khóa mật khẩu.

“Anh thực sự xuất hiện. Anh thực sự tin tôi như thế sao? Sẽ không phản bội tôi?” Ôn Lily vừa mở khóa mật khẩu vừa dò hỏi.

Codd không để ý tới cô bé, trước tiên anh lấy thẻ kết giới ra và trải lớp kết giới tiếp theo bên ngoài căn phòng này, cho nó nhích tới trước một bước làm người bên ngoài không thể đến gần cửa.

Những người bên ngoài bị một hàng rào vô hình che khuất, súng bắn vang ầm ầm mà chẳng có tác dụng gì.

“Em cần bao lâu?” Codd quay đầu hỏi.

“Ít nhất 10 phút.” Ôn Lily nói, cô bé vừa nhớ lại vừa làm các thao tác, tốc độ không nhanh không chậm.

“Được rồi, em yên tâm làm việc của mình, phần còn giao cho tôi.” Codd bảo.

Ôn Lily run lên, dằn xuống cái loại xúc động muốn quay đầu lại nhìn. Trong lòng cô bé chút phiền não, rốt cuộc người đàn ông này là sao? Nói rằng anh ta gian xảo nhưng anh ta lại dễ dàng tin tưởng người ta; nói anh ta ngu ngốc nhưng anh ta lại kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay. Phiền chết.

“Cạch cạch cạch…” Mấy cái nút phát ra tiếng vang ầm ã.

Nhân lúc hiện tại đứng không, Codd một lần nữa sử dụng “Cốt Cách Trung Thành”, triệu hồi bọn Antan.

“Boss!” Tiger nhìn gã với sự phấn khích và sùng bái.

Codd chia thẻ cho họ: “Mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”

“Rõ!”

...

“Dùng thẻ vận chuyển, đưa cái thẻ rìu đó tới đây.” Bên kia, Dịch Trạch Khải phân phó.

Đám người Antan đã bị bắt, hiển nhiên thẻ rìu cũng bị tịch thu.

Thẻ rìu nhanh chóng được gửi đến Ban số 9, người ở cửa cầm cây rìu chém xuống, kết giới mà dao chẻ súng bắn không ảnh hưởng gì đã bị cây rìu sắc bén đánh đâu thắng đó bổ cho nứt.

“Mở cửa ra! Lùi lại, cẩn thận!” Không ai biết mở cửa ra rồi sẽ gặp thứ chi, bọ họ cũng nắm thẻ trên tay mình, đầy cẩn thận.

Cánh cửa an ninh nặng nề mở ra sau khi nhập mật khẩu, một nữ quỷ kinh dị mặc áo cưới màu đỏ xuất hiện sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào đám bên người thật âm u.

Quan Tài Linh Hồn được sử dụng trong thế giới này sẽ triệu hồi được linh hồn từ thế giới này, áo cưới trên người nữ quỷ đầy hoa lệ vì cô ta chính là Korah; song, cô ta là dạng bỗng nhiên biến thành Korah. Một Mugan xinh đẹp lớn lên ở nông thôn, do Apetto cao quý nhìn trúng mà từ Mugan biến thành Korah, đồng thời còn bị ép lấy người ta.

Cô ta bỏ trốn với bạn trai Mugan yêu quý của mình vào ngày cưới, sau khi bị bắt lại, hai người bị rót thuốc độc trước công chúng, thuốc độc xuyên ruột nát bụng và họ chết. Tuy nhiên ngay cả khi Apetto giết người trước công chúng, cùng lắm tên đó chỉ bị dạy dỗ bằng lời nói một chút mà thôi.

“Cho mấy người cảm nhận cảm giác xuyên ruột nát bụng một tí nào.” Nữ quỷ cười âm thầm, khuếch tán năng lực. Cô ta nhớ lại cảm giác sợ hãi quen thuộc ấy và người bị thứ kia chạm vào cũng sinh ra cảm giác giống như cô. Họ ôm bụng, đau đớn đến mức ước gì có thể chết ngay tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang liên hồi.

Codd quay đầu nhìn về phía quan tài bên cạnh, có một vết nứt trên quan tài. Gã có dự cảm lần này dùng xong Quan Tài Linh Hồn là cái thẻ SSR này coi như hư luôn. Trước đây ở trong sân chơi, dường như do họ quá ồn ào đã chọc cho ma quỷ bất mãn, khiến cho tất cả mọi người hứng chịu uy thế một lần, thẻ bài vào thời điểm đó nứt ra một đường. Về sau mỗi lần sử dụng, vết nứt sẽ lớn hơn, sau lần này, ước tính nó sẽ vỡ thẳng ra và thành đồ phế liệu.

...

Trong khi đó ở nhà tù Hessen, đám tù nhân bắt đầu vượt ngục.

Rừng Thiên Nga Đen có các loại bẫy rập, một khi mở ra, có người đi tới nơi nào giấu mìn sẽ đột nhiên nổ tung, tay chân người đó sẽ bay khắp nơi; họng súng ẩn bên trong thân cây nào đó sẽ đột nhiên vươn ra bắn phá; mật độ cạm bẫy rất cao, trên trời xuống đất đều gặp nguy hiểm, có muốn tránh cũng chả tránh được.

Cũng may lúc này bọn họ có thẻ bài.

Thẻ loại cảnh báo giúp họ tránh bẫy từ sớm, thẻ loại rào cản chặn đạn, thẻ loại con rối cho phép họ có thế thân chết thay.

Quân đội rút lui vì tên lửa xuyên lục địa nay đã trở lại, chúng cố gắng ngăn những người vượt ngục. Dịch Doãn cũng tham gia vào đó, y là Trưởng giám ngục của nhà tù Hessen, nếu tù nhân có vượt ngục, y khỏi cần có con.

Trái tim Dịch Trạch Khải đập thình thịch, không biết do cơ thể quá mỏi mệt hay là bởi vì cảm nhận được chuyện bất thường: “Dịch Doãn, anh ra lệnh cho chú trở về!”

“Anh ha, anh yên tâm, em không cho tụi nó trốn thoát dù chỉ một người.” Dịch Doãn rất quật cường, không chấp nhận mình thua đám hạ đẳng đê tiện này. Xoay người chạy trốn chẳng khác nào nhận thua rồi?

Biết co biết duỗi, vừa quang minh chính đại cũng có thể đê tiện vô sỉ, đây chính là nguyên nhân Dịch Trạch Khải là Tổng thống mà Dịch Doãn thì không.

...

Vợ chồng Lưu Nghĩa cầm xúc xắc vẫn trốn dưới quán bar nhìn chằm chằm vào tòa nhà Chính phủ. Trong lòng họ bồn chồn, một bên lựa chọn tin tưởng Giang Tinh Chước, một bên lại hoài nghi có phải bọn họ đang tự cho là đúng hay không. Họ do dự tới lui.

Từ trong bóng đêm dưới đất, Lưu Nghĩa nhô ra một nửa đầu nhìn sang đằng kia, kết quả là vô tình bị người say rượu đá một cú từ đằng sau. Anh bị đá đau, đồng thời cũng khiến con ma men vấp ngã tẽ xuống đất.

Con ma men được bạn nâng lên, cứ ngoái lại nhìn, thậm chí còn quay lại tìm tòi: “Có, có một cây nấm lớn…”

“Không, mặt đất bằng phẳng lắm, không có một hòn đá nào cả, cậu say rồi.”

“Tớ vừa vấp phải một cây nấm lớn, lônh mềm như nhung, cây nấm lớn cứng rắn…”

Người say rượu bị người bạn kéo đi mà miệng vẫn còn lẩm bẩm nấm lớn.

Lưu Nghĩa xoa xoa ót xuất hiện lại, lần này anh cẩn thận nhìn trước sau một vòng. Lỡ mà bị đá một lần nữa, đầu óc anh bị đá cho hỏng luôn.

“Ông xã, có động tĩnh!” Ở phía bên kia, Đàm Mai bỗng nhiên mở lời.

Lưu Nghĩa vội vàng xem xét, trông thấy chiếc xe Chính phủ áp giải bọn Antan cách đây không lâu đang vội vã rời đi. Bọn chúng còn vượt đèn đỏ, suýt nữa hất tung đám người đang băng qua đường, cứ như vội vã làm gì đó.

Đôi vợ chồng liếc nhìn nhau, họ có một linh cảm mạnh mẽ rằng nhóm người Antan không sao.

Chúa đã nghe thấy tiếng nói của họ!

Thời gian dùng thử Độn Địa sắp hết, hai người chìm xuống dưới đất, cưỡi xe lửa điện chạy một mạch tới nơi tạm ẩn náu.

...

Năng lực mang theo linh hồn trong Quan Tài Linh Hồn là một ảo giác cực kỳ chân thật. Nếu như có thể nhẫn nại chịu đựng cho xong, linh hồn cũng không thể làm gì bạn.

Bên trong Ban số 9, ai nấy bị tấm thẻ sao chép SSR này làm cho người ngã ngựa đổ, vô số người ngã xuống đất đau đớn k3u r3n. Thậm chí bởi vì quá đớn đau, có người không nhị nổi bèn giơ súng tự sát, hoặc điên cuồng nuốt thuốc giảm đau kết quả lại khiến mình nghẹn chết…

Dịch Trạch Khải khám phá ra được lá bài này chỉ là ảo giác, không gây ra tử vong thật sự. Thế là hắn quát tháo bảo bọn họ ngừng chuyện mình đang làm. Nhưng biết là ảo giác là một chuyện, còn có thể nhịn được hay không chính là một chuyện khác.

Rất nhiều người có ý chí chẳng mạnh là bao, huống chi nữ quỷ nhìn thấy sẽ nâng cấp cảm giác đau đớn lên, làm cho bọn họ cảm nhận nỗi đau xuyên ruột nát bụng mãnh liệt hơn.

“Aaaaaaaa tôi không chịu nổi nữa!” Người này rít gào, lao về phía hàng rào rồi nhảy xuống. Bảy tầng lầu cao là thế đã làm hắn chết tươi, cuối cùng cuộc tùng xẻo làm người ta sụp đổ này cũng kết thúc, tựa hồ khóe miệng của hắn còn có một nụ cười giải thoát.

Nhưng cũng người với ý chí đáng kinh ngạc, cầm rìu lên chém con quỷ nữ. Quỷ nữ bay lên tránh các cuộc tấn công, trong khi tăng mạnh nỗi đớn đau, làm cho tên này đau đến nỗi suýt quỳ xuống. Nhưng ngay lập tức đã có một người khác cầm rìu lao tới.

Tại lúc quỷ nữ bị chuyển hướng sự chú ý, những người có ý chí mạnh mẽ khác đổ mồ hôi lạnh và giết về phía phòng đặt máy chủ.

Codd nhìn chằm chằm vào quan tài bên cạnh, quan tài phát ra âm thanh nứt toác.

“Cái này...” đám người Antan gấp rút, không thể không thúc giục Ôn Lily nhanh lên nhưng bị Codd ngăn lại.

Thời gian đã trôi qua gần 10 phút, Ôn Lily vẫn còn ở phía sau gõ vào hàng trăm cái nút mà người bình thường không thể hiểu nổi. Codd nhìn thấy kẻ thù xuất hiện đã để cho cấp dưới của mình đi ra ngoài chiến đấu.

Ôn Lily nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn thoáng qua, cô bé có vẻ gấp, không kìm lòng được mà nhìn vào thẻ Dịch Chuyển trong tay.

“Đừng vội vàng, cứ từ từ suy nghĩ.” Codd nó bằng giọng điệu nhẹ nhàng, xoa dịu trái tim nóng nảy của Ôn Lily.

“... Quên đi, bà cô đây liều mạng!” Ôn Lily hít sâu một hơi, không nhìn về phía sau nữa, cô bé bình tĩnh lại nhớ lại tất cả những gì cha đã nói với mình.

Không giống như các anh chị em khác của Ôn Lily, Ôn Xương nói với Ôn Lily tất cả mọi thứ về hệ thống Thiên Tử, không chỉ có mỗi đoạn mã cót lõi mà thôi. Xuất phát từ tình yêu của Ôn Xương dành cho Ôn Lily, ông ta muốn cô có thêm lợi thế bảo vệ tính mạng, bởi vì ông ta biết đám Apetto sẽ ghim ông một bút vì tính toán của ông ta. Nếu chúng tìm được cơ hội nhất định sẽ làm cho bọn ông mất mặt.

Nhưng ông ta không biết, đó cũng là lý do tại sao Chính phủ Đế Quốc đánh tan được hết đám con cái khác của ông. Ôn Lily biết tất cả mọi thứ về hệ thống Thiên Tử còn mấy người kia chỉ biết một đoạn trong đó. Nói cách khác, chỉ cần Ôn Lily mở miệng, những người khác sẽ vô dụng ngay. Thế là khi Chính phủ Đế Quốc sử dụng điều này để đe dọa họ, phòng tuyến của ai nấy đều bị phá vỡ.

Bọn họ nào có tin Ôn Lily sẽ ngậm miệng lặng, để bảo vệ lợi ích của mình, họ giành trước nói ra những gì mình biết thế nhưng lại mất mạng.

Họ không tin Ôn Lily ấy vậy mà chả nghĩ tới chuyện Ôn Lily đã bị tra khảo nhiều lần mà có nói ra một ít tin tức nào đâu.

Kể từ đó, Ôn Lily biết rằng không ai trên thế giới này thực sự có thể tin tưởng người khác hay dù có thế nào cũng không dao động, không phản bội; chỉ cần nhìn xem lợi thế có đủ hay không mà thôi.

Người đàn ông đằng sau cô bé lại phá vỡ nhận thức của cô, cô không muốn phụ lòng tin tưởng quý giá này.

Cô bé có thể làm được, mặc dù chưa từng chạm vào bản thể máy chủ, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng mỗi ngày cô đều nhớ lại, thuộc lòng từng ký tự. Dẫu cho nhất thời nhớ không ra, cô bé gắng gượng nghĩ một chút là đã nhớ tới.

Không biết đã bao lâu.

“Rầm!” Quan Tài Linh Hồn hoàn toàn nứt ra. Nữ quỷ nữ biến mất, quan tài biến lại thành thẻ, thẻ vàng đã bị vỡ làm đôi.

Codd nhặt nó lên, suy nghĩ một chút vẫn không cam lòng. Thế là gã mở “Ba Lô Của Schrelling”, ném thẻ sao chép SSR bị nứt vào, muốn xem nó sẽ biến thành gì lúc gã lấy ra.

Gã đã thử ném vào đó bài trống và con dao nhỏ bình thường. Thẻ trống biến thành một khối băng gần như muốn đóng băng bàn tay gã, thích hợp để nện người ta. Con dao nhỏ bình thường thì chuyển thành một cái nĩa rất kỳ lạ, ngay cả trái cây mà cũng chả găm được nhưng lại c4m vào mông người ta làm máu trào ra như suối. Đời này gã không thể dùng nó rồi.

Dù sao SSR nên có đãi ngộ của SSR, biến thành vật hữu dụng có được không?

Codd nghĩ thế bèn đưa tay vào sờ trong mong đợi. Rất nhanh gã đã chạm vào một thứ thế là gã lấy ra xem xét. Thẻ SSR bị hư đã trở thành một cái ly vàng rực rỡ. Ai muốn cái này chứ? Đặt nó vào và lấy nó ra một lần nữa, tốt rồi, lại biến thành một cái chén vàng.

“... Tốt tốt, biết SSR đắt như thế nào. Quả nhiên mình không nên mong đợi quá nhiều vào cái ba lô này.” Codd ngoan ngoãn thu cái thẻ đã trở thành chén cơm vàng.

Lúc này tiếng động bên ngoài đã lớn hơn.

Bởi vì Quan Tài Linh Hồn đã bị hủy hoại, quỷ nữ biến mất, khả năng mà cô ta mang lại cũng biến đi theo làm ai nấy khôi phục.

Codd rút thẻ ra.

“Mấy anh kiên trì chút nữa, tôi sẽ ổn thôi, nhiều nhất là năm phút nữa.” Ôn Lily cho hay.

“Được.” Codd đi ra ngoài.

“Này.” Ôn Lily đột nhiên gọi gã lại, đôi mắt màu trà nhạt nhìn chằm chằm vào gã, ẩn chứa thâm ý nào đó, “Anh nhất định phải phá nó à? Tôi có thể đảo ngược thao tác, trực tiếp nắm quyền kiểm soát Thiên Tử từ Chính phủ Đế Quốc. Kế đó anh có thể trở thành chủ nhân của Thiên Tử. Như vậy sẽ rất thuận tiện cho những chuyện anh muốn làm.”

Dịch Trạch Khải đang dùng Thiên Tử nghe lén biến sắc.

Codd khựng một chút, cho hay: “Tôi không cần thứ này, phá hủy nó đi.”

Trái tim Ôn Lily bỗng nhiên nhảy lên một cái, rũ mắt xuống. Cô bé tiếp tục làm thao tác, ngón tay run nhè nhẹ.

Cha của cô, cha đẻ của Thiên Tử nổi tiếng, Ôn Xương, trước khi chết đã nói với cô điều hối tiếc nhất của ông là giúp Chính phủ làm Thiên Tử, ngay cả nằm mơ ông cũng hy vọng sẽ phá hủy được nó. Song, ông cũng tin rằng điều này hoàn toàn không thể, chả cách nào phá nó đi; ngay cả khi xuất hiện một người có thể thay đổi triều đại, người này sẽ không buông tha được thứ này.

Người sai rồi, cha ơi, có người coi thường Thiên Tử.

Dịch Trạch Khải nhíu mày, lập tức hạ lệnh: “Lập tức phóng tên lửa xuyên lục địa về phía Ban số 9.”

Chỉ còn năm phút nữa, nhất định phải ngăn chặn bọn chúng phá hủy hệ thống Thiên Tử, không có thời gian để mấy người trong và ngoài Ban số 9 rút lui.

Tên lửa xuyên lục địa định vị tọa độ của Ban số 9, bay hối hả về phía này, hành trình của nó không nhiều không ít, vừa đúng trong vòng năm phút.

Tại thời điểm này, những chiến sĩ của Chính phủ Đế Quốc đang chiến đấu trong Ban số 9 nào hay rằng mình đã bị bỏ rơi. Bọn họ không cần phải biết – Dịch Trạch Khải nghĩ ác nghiệt. Vì phẩm giá và vinh quang của chủng tộc cao hơn, sự hy sinh cần thiết là không thể tránh khỏi.

“Các vị chiến sĩ, tôi khuyên mấy người nên dừng tay thì hơn. Nếu như tôi đoán không lầm, tên lửa xuyên lục địa đang bay đến đây. Mấy bạn có giành được chiến thắng hoặc thua cuộc thì cuối cùng vẫn phải chết thôi.” Chợt Codd dùng một thẻ Loa, có thể truyền giọng nói của mình đến tai của tất cả mọi người trong phạm vi nhất định, và điều kỳ diệu là ngay cả người điếc cũng nghe thấy được.

Dịch Trạch Khải cứng đờ.

Ôn Lily sợ tới mức suýt ngã khỏi ghế, muốn thét lên con mẹ nó anh còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Thằng điên! Cô bé chỉ có thể tăng tốc độ gõ lạch cạch.

“Ngài Tổng thống của mấy bạn đã biết chúng tôi sẽ phá hủy hệ thống Thiên Tử trong vòng năm phút. Phong cách làm việc của ngài ấy là khi không thể tiêu diệt từng cá thể ắt sẽ tiêu diệt toàn bộ quần thẻ; dùng sự hy sinh này cho lợi ích của hầu hết mọi người, bảo vệ lợi ích của nhóm Apetto. Các bạn đã là con rơi, tôi khuyên mấy bạn mau mà chạy đi. Bán mạng cho một Chính phủ vứt bỏ các bạn có đáng không?”

Âm thanh phát ra từ cái loa này rất đáng gờm, ngay cả những người nhiệt huyết xông tới tận óc làm lỗ tai chả màng được gì cũng nghe được từng chữ rõ rành. Thẻ này không phải do Codd rút ra mà gã đã đổi với người khác. Người rút trúng thấy đây là một cái thẻ rác nhưng Codd biết để người ta nghe được giọng nói của mình quan trọng cỡ nào.

Quả nhiên tất cả mọi người dừng lại, chiến sĩ Mugan bối rối, trong khi các tướng cao cấp ngay lập tức hỏi Dịch Trạch Khải tới cùng.

“Thưa ngài! Thưa ngài! Hắn nói thật không?” Anh ta nhấn tai nghe để hỏi.

Dịch Trạch Khải khinh thường nói dối, bởi vì tên lửa xuyên lục địa đã được phóng nên kết cục của họ đã được quyết định.

Hắn bảo: “Là vì Thần, cái chết của các anh sẽ có giá trị.”

“Cút con mẹ mày đi chứ ở đó mà giá trị! Dịch Trạch Khải, mày do con chó cái nuôi lớn, mày không có lương tâm!” Sĩ quan xuất phát từ nhóm Gaye tức giận mắng một tiếng, đoạn, xoay người bỏ chạy.

Những người khác thấy vậy cũng chạy theo ra ngoài.

Tiếng tên lửa xuyên lục địa xuyên qua bầu trời dường như đã ở trên đầu, nhanh chóng lao tới từ xa đến gần.

Thời gian bắt đầu đếm ngược.

10, 9, 8, 7...

Mấy người lính trong Bộ số 9 chạy ra khỏi tòa nhà hệt như một đàn linh dương chạy trốn, cơ hồ muốn bay hết lên.

Ôn Lily điên cuồng gõ bàn phím, mồ hôi đầm đìa, miệng thì mắng chửi: “Bà cô khổ sở lắm mới sống được tới bây giờ. Codd, tốt nhất là anh đừng để cho tôi chết!”

“Yên tâm, sẽ không để cho em chết.”

Đám người Antan đã quay về bên người Codd.

6, 5, 4...

Ôn Lily nhấn phím enter, virus ra khỏi lồng thành công. Nó nhanh chóng phá hủy toàn bộ hệ thống, kết thúc. Cô bé thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông đằng sau cô giữ vai cô mà rằng: “Tin tôi đi.”

Khi cô bé kịp phản ứng lại, Codd đã lấy đi thẻ Dịch Chuyển và thẻ triệu hồi, biến mất.

3...

Vòng tròn ma thuật xuất hiện.

2...

Mọi người biến mất sạch.

1.

Tên lửa xuyên lục địa đã bắn trúng mục tiêu.

“Đùng!”

- -----oOo------