Lưu Nghĩa: “Mọi người, hãy dũng cảm nói với thủ phạm ba từ ‘mày có tội"! Chúa sẽ nghe tiếng nói của mọi người và ban cho mọi người sự công bằng và công chính!”
“Tao nhổ vào!” Bên ngoài truyền đến giọng nói chua ngoa của tên đàn ông như bị giẫm phải đuôi: “Thần cái quái gì! Đó là ma quỷ! Đám Mugan đê tiện này đã bị ma quỷ mê hoặc, nhất định Chính phủ Đế Quốc sẽ bắt được bọn chúng và treo cổ toàn bộ!”
Y nói, bước chân đến càng ngày càng gần. Rất hiển nhiên y bắt đầu sinh ra nỗi bực dọc và hãi một lần nữa. Y cần ph4t tiết những cảm xúc không có nơi nào để trút giận bằng cách đánh đập vợ mình.
Chống lại...
Chúa đã chỉ cho họ con đường, cuối cùng những người nhút nhát và không dám đi sẽ bị bỏ rơi...
Vào giờ khắc này toàn thân Ân Nhu tràn đầy sức lực, nỗi đau trên người dường như đã mất sạch, cô đứng dậy khỏi mặt đất, cầm lấy con dao phây treo trên tường.
Khi bàn tay ở phía sau duỗi tới muốn kéo tóc cô, Ân Nhu mạnh mẽ xoay người chém một dao tới.
Nhà bếp là lãnh thổ của cô, cô yêu quý tất cả mọi thứ bên trong, dao nhà bếp luôn luôn được chăm sóc rất tốt, sắc bén khôn cùng, thế nên lần này đã tới và rạch ngay một đường trên người y. Đáng tiếc là không chính xác lắm, sức đâm cũng chẳng đủ, nếu không cô mà đâm sâu hơn một chút, tên đàn ông này sẽ không đứng được nữa.
Cuộc tấn công bất ngờ khiến y hoảng hốt, y lùi lại liên tiếp, nhìn vào vết thương và máu trên ngực. Y bị hù tới mức sắc mặt tái nhợt, đồng thời cũng nổi điên kinh khủng.
“Mày dám!”
“Làm sao? Chỉ cho phép mày đánh tao mà không cho tao chém lại mày à?” Giọng nói Ân Nhu càng lớn hơn mang theo vẻ run nhẹ, “Mày là đồ rác rưởi, ăn hại vô dụng! Mày cho rằng tao sợ mày chắc?”
Tên đàn ông tức giận đến phát điên, y bị khinh bỉ ở công ty như thể y là người ở tầng chót của công ty, ai cũng giẫm lên được. Y chỉ có thể đi về và giẫm lên vợ để cảm nhận được tôn nghiêm và địa vị của mình, kết quả là bây giờ ngay cả nó cũng dám chống lại y.
“Không biết sống chết!” Tên đàn ông nói xong quay đầu đi ra ngoài, Ân Nhu cầm dao đuổi theo.
Tên đàn ông cầm lấy một cái ghế ném về phía cô với sức rất lớn, Ân Nhu miễn cưỡng tránh thoát, nhưng vẫn bị dập một chút. Tên đàn ông nhân cơ hội này lại đưa đấm tay xông tới đập ngã cô. Y đá bay con dao phay, cúi xuống và bóp cổ cô.
“Tao thấy mày lại điên nữa! A? Mày coi lời Lưu Nghĩa nói là thật sao? Thần sẽ giúp mày? Mẹ nó mày dùng bộ não ngu đần của mình nghĩ lại coi có khả năng không? Để tao khai thông cho mày, thông minh cho ông một chút đi!”
“Cốp cốp!” Là âm thanh phát ra khi đầu Ân Nhu bị nện thẳng trên mặt đất.
Hai tay Ân Nhu còn chưa muốn chấp nhận số mệnh, cào mấy lần lên mặt y, muốn móc mắt của y.
Lúc đầu Ân Nhu đã bị đánh gãy xương nhiều chỗ, thể trạng nam và nữ khác biệt làm Ân Nhu hầu như không có sức phản kháng. Song, lần này cô như điên rồi, một mực chống đối, và điều này hoàn toàn chọc giận tên đàn ông. Dưới ánh mắt đỏ bừng, y nhặt con dao phây kia lên.
Ân Nhu trừng độ nhìn y, khóe miệng chảy máu: “Mày giết tao rồi, tao làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày. Tao nói cho mày biết mày có tội, Chúa sẽ phán xét mày, mày không được chết yên lành đâu!”
Mẹ kiếp! Tên đàn ông ngày càng mất trí, đưa con dao phay sắc bén chém vào mặt cô.
Ân Nhu nhắm hai mắt lại.
Những đường vân màu xanh lá cây xuất hiện phía sau lưng cô, khuôn mặt tên kia run rẩy, bàn tay cầm dao trong nháy mắt khựng lại hệt như bị ngăn cản bởi một sức mạnh nhẹ nhàng nhưng không thể phản kháng.
Ánh sáng rực rỡ nuốt chửng cặp vợ chồng.
Nháy mắt sau, bọn họ mở mắt ra, tên đàn ông hoảng sợ phát ra tiếng kêu và ngã bệch xuống đất. Mà xung quanh cũng vang lên những giọng nói liên hồi.
“Thực sự, thực sự...”
“Tại sao chúng ta lại ở đây...”
“Thật là khủng khiếp...”
Họ quay đầu nhìn lại mới nhận ra một số người ngồi trên khán đài là hàng xóm trong tòa nhà của họ. Khu cư xá bọn họ ở thuộc về khu cư xá cấp trung, những người sống ở đây về cơ bản thuộc lớp dưới cùng trong các chủng tộc cao cấp.
Đám người này hoàn toàn biết Ân Nhu thường xuyên bị bạo hành gia đình hết nhưng hoặc là không ai dám xen vào chuyện của người khác, hoặc cảm thấy Ân Nhu là một Mugan mà được lấy một Gaye đã rất tốt. Cô bị tên này đánh thì thôi đi, có người còn khuyên Ân Nhu phải nghĩ biện pháp giúp đỡ chồng, đừng để y cứ mãi không hài lòng này nọ.
Cuộc trò chuyện giữa Ân Nhu và cảnh sát được tên đàn ông này biết chính vì hàng xóm nhiều chuyện thấy được bèn kể y nghe.
Lúc này cô ả đã sợ hãi đến chết, nhưng những người khác cũng sợ sệt cho nên chẳng lộ ra vẻ cô ả hoảng loạn khôn cùng.
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ: “Chào mừng đến với trò chơi thẩm phán, đến và chơi một trò chơi nào.”
Lời mở đầu quen thuộc này làm thân dưới tên đàn ông ướt đẫm, thực sự không kiểm soát được chuyện bài tiết.
Ân Nhu lại hoàn toàn bất đồng với phản ứng của y. Cô nhìn Giang Tinh Chước mà nước mắt lưng tròng, chẳng mảy may thấy sợ hãi, thậm chí nhìn với tình cảm nồng nàn. Giang Tinh Chước lập tức thu được sức mạnh tín ngưỡng từ trên người cô gái này. Có lẽ trong vô số lần tưởng tượng của cô ấy, Giang Tinh Chước, cái dang chân Thần cứu rỗi cô ấy, đã xuất hiện vô số lần và cô ấy đã tích tụ rất nhiều tình cảm không nơi nào có thể đặt được. Cho nên Giang Tinh Chước vừa xuất hiện là tất cả mọi thứ đã đổ về phía cô.
Khóe miệng Giang Tinh Chước cong cong, mặc dù lần này chỉ có hai người chơi, khán giả cũng không nhiều, nhưng cô vẫn tận tâm nói cho họ biết quy tắc trò chơi như trước đây.
Khi Giang Tinh Chước giảng giải các quy tắc của trò chơi, h4m muốn sống sót của tên đàn ông khiến y nhớ lại mình là một người cao cấp cho nên y đã nhận được hướng dẫn cách chơi trò này từ Chính phủ Đế Quốc. Song, y nào có nói với Ân Nhu, bởi vì dẫu cô là vợ của y nhưng y không chi tiền để nâng cấp chủng tộc cho cô, và cũng chả muốn làm vậy.
Cho nên Ân Nhu không biết quy tắc trò chơi, chỉ cần y rút thẻ trước một bước và ra tay trước chiếm lợi thế, chả phải y sẽ có cơ hội sống sót sao! Đúng vậy, cái gì Chân Thần chứ, không thể nào được. Chính phủ Đế Quốc đã nói đây là ma quỷ muốn thế giới hỗn loạn hơn, tuyệt đối không phải là Thần bảo vệ chính nghĩa gì cả.
Thế là y bắt đầu lấy lòng Giang Tinh Chước: “Ma quỷ vĩ đại, tôi sẵn sàng thờ cúng ngài, xin tha cho tôi một mạng…”
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn y, khi tuyên bố tiến vào phần rút thẻ, y lập tức giành trước Ân Nhu một bước: “Tôi trước tôi trước!”
10 thẻ phát sáng bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt tên này.
Khán giả sợ hãi nhưng không dằn nổi nỗi chờ mong và tò mò, đám cấp cao trong bọn họ lại thở phào nhẽ nhõm vì thấy tên này thắng là cái chắc. Người rút thẻ đầu tiên có quyền đi trước, ngay cả khi vận may của y nát tới tận cùng mà chỉ rút được một con dao nhỏ bình thường cũng chả quan trọng, vẫn có thể xông tới giết Ân Nhu.
Cô ta là ma quỷ, không thể là Thần thực sự trong miệng của Lưu Nghĩa. Họ không dám tin, thà tin Giang Tinh Chước là ma quỷ và trong lòng họ sợ hãi cô ta tột cùng.
Tên đàn ông gấp gáp lật thẻ bài.
Lật thẻ đầu tiên, là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ hai, lại là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ ba, vẫn là thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ tư, vẫn trống.
Số tên này xui tận đáy, có lẽ tất cả may mắn trong cuộc sống đã được y bỏ vào chuyện biến thành loại người cao cấp, cho nên ngay cả một dao bình thường mà chẳng rút ra được.
Với sự xuất hiện của một thẻ trống khác, mặt tên này dần trắng bệch, thậm chí còn không có can đảm lật tấm thẻ cuối cùng.
Nhưng thẻ bài vẫn phải lật lên.
Ánh sáng tan đi, để lộ thân bài.
Không, làm ơn, cầu xin mi...
Y mở trừng hai mắt, trong lòng cầu xin Giang Tinh Chước.
Thân thẻ sạch sẽ, không có bất kỳ hoa văn và từ ngữ gì. Đó là một lá bài trống.
Tuyệt vọng ngay lập tức bao phủ tên đàn ông, nỗi sợ hãi mãnh liệt mang lại năng lượng đầy mỹ vị cho Giang Tinh Chước.
Những người trên khán đài cũng có khuôn mặt xấu xí chẳng kém, lòng hoảng hốt phát ra thêm phần mãnh liệt. Cái này... Cái này thật sự liên qua tới vận may à? Những lời của Lưu Nghĩa vang vọng trong tâm trí của họ, càng vang vọng thì họ càng sợ sệt.
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn về phía Ân Nhu, Ân Nhu vô cùng thành kính, nhìn cô với tình cảm sâu sắc, sức mạnh tín ngưỡng trên người cô ấy càng tuôn tới cô dữ dội.
Những người tự giác trở thành một tín đồ như vậy không cần nhận sự đùa giỡn kéo dài.
10 lá bài phát sáng bay ra hỏi hồ chứa thẻ và rơi xuống trước mặt Ân Nhu.
“Vui lòng lật thẻ của cô..”
Ân Nhu: “Cảm tạ Chúa ban ơn.”
Cô đưa tay ra, thẻ đầu tiên lật và ánh sáng tan đi.
Thẻ đầu tiên, cô rút ra một viên Thuốc Phục Hồi trung cấp, có thể sửa chữa 50% thiệt hại cơ thể. Ánh sáng đi vào cơ thể của cô, xương đã gãy mất cũng như nội tạng bị hư hỏng đã được chữa trị, chỉ còn lại một ít thương tổn bên ngoài.
Nước mắt Ân Nhu lại chảy xuống, sự ấm áp của dòng chảy năng lượng trong cơ thể cô là sự ấm ấp đầu tiên trong đời cô cảm nhận được.
Lật thẻ bài thứ hai.
“Chúc mừng cô rút trúng "Roi Kỷ Luật". Sử dụng roi này, người có tội ác càng nặng thì vết thương càng đau, càng khó chữa trị.”
Lật thẻ bài thứ ba.
“Chúc mừng cô đã rút trúng một Giọt Máu Của Tổng lãnh Thiên Thần, uống giọt máu này, cô sẽ đạt được năng lực tự chữa bệnh siêu phàm thuộc về Thiên Thần.”
Lật thẻ bài thứ tư.
“Chúc mừng cô rút một con dao độc hại...
Lật thẻ bài thứ năm...
Khác với thằng chồng xui xẻo của mình, vận may của Ân Nhu tốt lắm, chả trúng lá bài trống nào.
Mà theo đà từng lá bài xoay chuyển, đôi mắt của khán giả dần dà thay đổi. Khán giả nào mà chẳng có sợ hãi đan xen tham tàng từ sâu thẳm linh hồn, ánh mắt quái dị gần như làm họ lạc lối.
Những lá bài đó. Muốn quá đi... Họ cũng muốn rút thẻ, rất muốn rút thẻ, 1,000 vạn một nhóm âu cũng có thể.
Mà nỗi sợ hãi của tên đàn ông kia càng thêm mãnh liệt, đã lung lay sắp sụp trên bờ vực sụp đổ. Cuối cùng, khi Ân Nhu rút trúng thẻ Búp Bê Trả Thù mà cô nhớ mãi không quên, y sụp đổ ngay, quỳ rạp xuống.
“Nhu Nhu, anh là chồng em đó, chúng ta là người thân nhất thế giới này. Em tha cho anh một mạng, chúng ta một lần nữa sống cho tốt, tha cho anh đi, tha cho anh đi…”
Ân Nhu thây kệ y.
Tại thời điểm này, có đám người cấp cao trên khán đài đủ khả năng mua được thẻ rốt cuộc không dằn lòng nổi mà đứng phắt dậy.
Tên đàn ông nhìn sang, khuôn mặt suy sụp lộ ra nỗi vui sướng, y nức nở: “Các anh… Cảm ơn, thật đúng là…”
Âm thanh dừng lại đột ngột.
Bởi vì y nhìn thấy những người đó đi về phía Ân Nhu.
Bọn họ lựa chọn đứng về phía Ân Nhu, trở thành đồng đội của cô, chẳng phải đây là chuyện đương nhiên à? Ân Nhu có những thẻ bài mà tên này toàn là thẻ trống. Chỉ cần đứng về phía Ân Nhu, bọn họ chắc chắn là bên chiến thắng, có thể mang theo thẻ bài rời đi.
Lúc này lợi ích tập thể của chủng tộc cao hơn vẫn còn được gìn giữ lại cách đây không lâu đã tan vỡ, ai còn màng tới lợi ích tập thể của chủng tộc cao ấy đâu. Làm sao họ có thể lấy mạng sống của mình mà đùa giỡn vì người khác đây?