Codd dựa vào hàng rào ban công, trên tay cầm một lon bia đá, phía dưới là đám người Antan đang làm đồ nướng. Bọn họ đã lâu không chơi đùa dưới ánh mặt trời thế này, Tiger cao lớn đi lòng vòng mặc tạp dề màu hồng đang xâu thịt, Cừu Tiên và Cừu Duy đang cãi nhau do Cừu Tiên đã mang con thỏ cưng của Cừu Duy tới làm thịt, hơn nữa còn đang nướng nó trên lửa.
“Thỏ ngon như vậy nuôi cái gì mà nuôi, đương nhiên phải ăn rồi!”
“Ăn ăn ăn, nơi này nhiều thịt thế không đủ cho chị ăn à! Bồi thường cho tôi con thỏ, người phụ nữ khốn kiếp!”
“Có bản lĩnh thì em chờ đi đừng có ăn!”
“Không ăn thì không ăn!”
“...”
Codd mỉm cười, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm rốt cuộc trên thế giới này mới có nhiều tiếng cười to đùa giỡn thế này.
Bên người có thêm một người, Codd quay đầu và nhìn thấy Ôn Lily. Cô mặc một chiếc váy trắng theo kiểu dáng công chúa mà Đàm Mai đã mua cho cô bé, trông rất đáng yêu. Chẳng qua cô công chúa nhỏ này cứ trưng ra khuôn mặt xinh đẹp không có cảm xúc trông kiêu kỳ lạnh lẽo, đáng tiếc cô bé lại có gương mặt mập mạp của êm bé, làm cho vẻ kiêu kỳ lạnh lẽo ấy cứ như một quả bóng bay xì hơi vụt đi mất.
“Anh tìn thấy những người này ở đâu?” Ôn Lily hỏi.
Codd: “Trên mạng, ngoài thực tế, miễn là dùng tâm sàng lọc, lắng nghe chăm chú là tìm thấy rất dễ. Tôi tìm thấy không ít, chỉ tiếc ở lại đây cũng chỉ có một ít như vậy.”
“Chuyện gì đã xảy ra với họ? Trông không giống đi ra từ gia đình Mugan.” Ôn Lily nhìn cặp chị em kia.
“Ừ. Họ được sinh ra trong một gia đình Apetto.”
Ôn Lily trợn to hai mắt ngỡ ngàng, ngược lại cô bé chưa từng nghĩ tới điều này, cô bé cứ nghĩ cùng lắm họ được sinh ra trong gia đình Gaye. Cho đến nay dưới quyền của Codd không có một Apetto nào, nhiều nhất là gia đình Gaye rất gần với Apetto.
“Ngoài ý muốn à, tôi cũng rất bất ngờ.” Codd mỉm cười, “Uống rượu không? Em có thể uống rượu mà hả, cô bạn nhỏ?”
“Đã gọi tôi là bạn nhỏ còn còn gọi tôi uống rượu, anh là ông chú bi3n thái à?” Ôn Lily giận dữ.
“Đừng tức giận, chỉ đùa một chút thôi. Tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện.”
Từ khi đẳng cấp của con người xuất hiện, Korah nổi tiếng với vẻ diễm lệ, sắc đẹp vô cùng hiếm thấy. Người người cho rằng dù cho có ngu ngốc và độc ác, nhóm người này cũng cao cấp và quý giá hơn Mugan.
Chẳng qua hầu hết người bình thường đều không biết Korah ở vị trí nào trong chủng tộc cao cấp.
Cừu Duy vốn là con trai duy nhất của nhà họ Cừu, được cha mẹ yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, nuông chiều tùy hứng, là một cậu chủ nhỏ ỏng ẹo, là một tiểu vương tử vừa nhìn đã tràn ngập hơi thở cao quý của Apetto. Khi cậu bốn tuổi, gia đình họ có thêm một cô bé xinh đẹp, một cô gái được cha mẹ nhận nuôi, một cô gái vừa được nâng cấp thành Korah đi ra khỏi gia đình Mugan.
Theo quy tắc, Korah này cần phải được nhận nuôi nhưng Cừu Duy không thích.
“Con không muốn nó ở đây! Thối chết, ra ngoài đi con nhỏ nghèo hèn!” Cậu bé như hoàng tử nhỏ giận đỏ cả mặt, nhặt tất cả mọi thứ ném tới cô gái giống như bị xâm phạm lãnh thổ, nhe răng trợn mắt muốn cắn người.
Lần này cha mẹ từng chiều theo lời cậu lại không nghe theo, ngược lại còn chửi cậu thật to. Cũng bởi thế nên cậu triệt để ghi hận con nhỏ này. Song, cậu thông minh lắm, biết rằng cha mẹ sẽ giúp nó nên nào có bắt nạt cô ngoài sáng mà toàn làm có hành động lén lút.
Cô bé lớn hơn cậu hai tuổi và có sự trưởng thành vượt mức người thường. Dẫu cho bị nhốt bên ngoài cửa lúc nửa đêm cũng chẳng ồn ào mà nằm cuộn tròn trong hành lang và ngủ thiếp; bị rắc đất vào sữa, cô vẫn uống được như không có gì xảy ra; ném con nhện vào cô, cô lại bình tĩnh nhặt con nhện và ném nó vào vườn…
“Xứng đáng do Mugan sinh ra, chả giống gì cả, chả sợ mấy thứ bẩn thỉu!” Cậu tức giận, mỗi ngày mở mắt ra tới trước lúc nhắm mắt lại toàn nghĩ đủ loại trò đùa bắt nạt người chị này.
Kết quả là cứ mãi ngạc nhiên.
Cừu Duy đi học ở một trường mẫu giáo quý tộc, bên trong toàn là con non của các gia tộc Apetto với một ít Gaye và Korah. Khi đó Cừu Duy là kẻ thù một chết một sống với cậu chủ nhỏ của một gia tộc khác, hai người căm thù lẫn nhau chỉ vì cùng thích một cô giáo dạy mẫu giáo.
Chẳng qua lần nào đánh nhau Cừu Duy cũng thua hết bởi vì cậu yếu ớt lắm, chẳng có bao nhiêu sức lực, mà cái tên đối đầu thì cường tráng kinh khủng.
Khi cậu bị d3 xuống đất ăn đập, Cừu Tiên vọt tới, nhấc chân đạp thằng nhóc kia bay đi. Cừu Duy mở to đôi mắt to tròn, từ nay về sau cho phép Cừu Tiên làm tùy tùng của cậu.
“Mi là nô lệ của cậu đây, biết chưa? Đừng ảo tưởng làm chị gái tôi, mi không xứng đáng đâu.”
“Biết.” Cừu Tiên vẫn không có biểu hiện gì, mãi dịu dàng ngoan ngoãn như thế.
Cừu Tiên rất hiền lành ngoan ngoãn, mặc dù ánh mắt của cô thỉnh thoảng lộ ra vẻ làm cao hệt như xem thường cái gì đó. Lúc đầu Cừu Duy rất khó chịu, nhưng mình mãi thành quen lại cảm thấy càng ngày càng thuận mắt, rất cá tính. Đôi khi để cho đôi mắt này xuất hiện sắc thái khác, cậu sẽ cố tình nhảy lên xuống trêu chọc cô.
Một khi thành công làm cho cô cau mày hoặc trưng ra một khuôn mặt bất lực, cậu rất hạnh phúc, nếu thành công làm cho cô cười, cậu còn hạnh phúc hơn.
Cừu Tiên giống như mọi Korah, trông rất xinh, lớn lên càng thêm phần kiều diễm. Không chỉ có rất nhiều ở trong trường học thích cô mà bên ngoài cũng có. Cô dì chú bác tới nhà làm khách cứ luôn khen ngợi, muốn đưa cô ra ngoài chơi.
Cừu Duy cảm thấy kỳ lạ và chẳng được thoải mái, những lúc như thế này sẽ sẽ chạy ra và kéo mọi người đi giống đuổi đám theo đuổi cô ở trường. Vì vậy mà cha mẹ nhiều lần tỏ vẻ không hài lòng với cậu, cậu cứ nhận sai rồi lần kế vẫn làm như thế.
Cho đến một ngày, điện thoại di động của cậu đổ chuông vào giấc đêm, đánh thức cậu dậy, id cuộc gọi là của Cừu Tiên. Cậu cho rằng cô cố ý đùa giỡn bèn tức giận xông đến phòng cô lại phát hiện cửa phòng không khóa. Cậu mở cửa, không nhìn thấy Cừu Tiên đâu.
Trong lòng sinh ra bất an, Cừu Duy đánh thức quản gia cùng nhau đi tìm người, biểu hiện quản gia có vẻ không được đúng lắm. Thế là cậu lại tìm được Cừu Tiên trong biệt thự của người giúp việc, và ở cùng cô còn có người cha hoài ái dễ gần của cậu. Trên giường của người giúp việc bẩn thỉu, ông ta giống như một con thú hoang nằm sấp trên người cô.
Cừu Tiên đề phòng bị quá mạnh lại có Cừu Duy bảo vệ, người đàn ông này vẫn không tìm được cơ hội xuống tay. Cuối cùng ông ta để cho người giúp việc trợ giúp, lừa cô đến nơi này muốn thực hiện một cuộc hãm hiếp.
Chân tướng đẫm máu trải ra trước mắt, Cừu Tiên cũng lộ ra con mắt thật.
“Cậu cũng ghê tởm như họ, nếu không phải để được bảo vệ, cậu nghĩ tôi sẽ chịu đựng một thằng quỷ nhỏ bốc đồng như cậu sao? Cậu là Apetto, cũng giẫm lên máu thịt của người khác mà hưởng thụ thôi. Những thứ cậu ăn uống và dùng có cái nào không phải cướp đoạt từ người vô tội?”
“Tôi đang sống yên đang lành với cha mẹ mình, mấy người xuất hiện rồi bảo tôi là Korah, buộc tôi tách ra khỏi cha mẹ. Ha ha, tôi không biết mấy người có tâm tư gì à? Có đê tiện không? Có mắc ói không? Sao mấy người không chết hết đi cho rồi!”
Nỗi hận thù trong mắt Cừu Tiên cơ hồ có thể hóa thành thực chất, chọc tim cậu tới mức máu thịt be bét. Hóa ra Cừu Tiên đã bí mật quay trở lại tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng phát hiện ra vì đứa bé bị cướp đi mà mẹ đau buồn quá mức và đã qua đời, cha cũng bị bệnh và chết vài năm sau đó. Bởi vậy làm sao cô không hận được đây?
Cha mẹ Cừu Duy rất thương cậu nên cậu mới được bảo vệ tốt như vậy, một mực vẫn không biết một gia đình giàu có nhận nuôi một Korah thường có nghĩa gì. Sự tình đột nhiên biến thành thế làm ai nấy khó chịu, cha mẹ Cừu Duy cũng phát hiện cậu có tình cảm đặc biệt với Cừu Tiên.
Vì vậy họ quyết định gửi Cừu Tiên đi kết thông gia, đối tượng thông gia là một người đàn ông Apetto khoảng 50 tuổi. Cô thiếu nữ tuổi hoa vẫn là vị thành niên mà lại lấy cái lão già này, nói nghe đã thấy bẩn cả tai.
Sự việc xảy ra ngay vào đêm trước đám cưới, Cừu Duy trốn thoát khỏi phòng nhốt mình, đột nhập vào phòng giam Cừu Tiên, cướp con dao cô vừa lấy ra và kéo cô bỏ chạy.
“Không phải chị muốn chết à? Tôi đi cùng chị, coi như tôi trả nợ thay cha mẹ mình. Nhưng đã muốn chết hay là đánh cược một lần. Nếu như còn sống, từ nay về sau tôi sẽ làm nô lệ cho chị, chị đi đâu tôi đi theo đó.”
“Cậu có điên không? Cậu có bệnh đúng không?”
“Chị có dám hay không? Không dám thì nói thẳng!”
“Mẹ kiếp, ai sợ ai!”
Codd mỉm cười và lắc đầu, dựa lưng vào hàng rào, gã thở dài: “Ôi thanh xuân. Khi tôi gặp họ, họ trốn trong cống rãnh, vết thương bị nhiễm trùng nên phát sốt. Cũng may là ông trời còn thương nên đến cuối sống cả.”
Ôn Lily sững sờ nhìn đôi chị em phía dưới kia. Sau khi Cừu Duy, người cách đây không lâu còn la hét không ăn thỏ đã, bị Cừu Tiên nhét một cái đùi thỏ vào miệng, cậu ăn thật ngon.
Đây là tình yêu phải không? Nghe có vẻ như nghé con mới sinh không sợ cọp, hoặc là tuổi trẻ bồng bột mới làm được được như thế. Nhưng trên thực tế, so ra tuổi của họ chẳng kém tuổi thật của cô bé là bao, bọn họ là bạn cùng trang lứa.
Cho dù đó là tình cảm gia đình chân thầnh tinh khiết hay là tình yêu đi chăng nữa, cô bé chưa từng trải nghiệm. Ôn Lily cúi đầu nhìn quần bộ đồ ngây thơ của mình với bàn tay và bàn chân nho nhỏ, kế đó lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh ta đang ngửa đầu uống bia, hầu kết nhấp nhô, đường cong xương quai hàm vừa tuyệt mỹ lại cường tráng. Anh ta cũng là Korah, anh ta có câu chuyện gì đây?
“Xùy, bàn chuyện của người khác là bất lịch sự, “ Ôn Lily nói.
“Hả?”
“Bàn chuyện của người khác là bất lịch sự, nói về chính anh một chút đi.”
...
Trong khi đám đầu sỏ gây chuyện đang thư giãn cả về thể xác lẫn tinh thần trong một đêm ăn đồ nướng vui vẻ, Chính phủ Đế Quốc đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp vào nửa đêm.
Cũng không có quan chức nào thấy không hài lòng, chẳng bằng nói họ đang chờ đợi cuộc gọi của ngài Tổng thống. Việc liên quan đến lợi ích của tất cả các thành viên, không ai có thể ngủ thoải mái ở nhà cho nổi.
Dịch Trạch Khải bước lên bục, lần này cũng không cần Tổng thư ký phát biểu thay hắn.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người đã biết ván cục hện tại chẳng thể nào lạc quan được. Kẻ thù đã áp dụng một cách tiếp cận cực đoan mà chúng ta không nghĩ đến để lật đổ thế giới của chúng ta, xóa sự tồn tại của Thần chúng ta.” Dịch Trạch Khải nói mà không biểu lộ gì.
Cho dù trong lòng bọn họ không có vị “Thần” đó, nhưng “Thần” này là trung tâm của sự tồn tại của họ cho đến ngày nay, hiển nhiên tới lúc cần phải đề cập tới.
“Chúng đã cố gắng tạo ra một vị "Thần" khác để chống lại chúng ta. Và tồi tệ nhất là chúng ta không bỏ ra nổi bất kỳ bằng chứng cho thấy Thần của chúng ta tồn tại, trong khi Thần mà chúng muốn đề cử lại là thứ mà ai cũng nhìn thấy.”
Đúng vậy, nếu chỉ là Thiên Tử thì thôi, hết lần này tới lần khác bọn Codd lại đi bước này. Dịch Trạch Khải vốn tưởng loại phản kháng như bọn chúng sẽ lật đổ sự tồn tại của Thần, sẽ căm hận tôn giáo, nguyên tắc cốt lõi là vận mệnh của nhân loại sẽ nằm trong tay mình, các loại khoa học này nọ. Hắn nào ngờ tụi kia muốn bắt chước Chính phủ Đế Quốc khi trước, hành động dưới vỏ bọc của Thần!
Chính một bước này đã làm cho người như Dịch Trạch Khải luống cuống. Những người tin vào sự tồn tại của Thần sẽ không từ bỏ đức tin vì những người khác nói rằng không có Thần trên thế giới này. Song, khi ai đó nói rằng đây là Thần thực sự, bạn đã tin sai, đồng thời mọi người cũng thấy sự tồn tại của Thần thực sự, họ dễ dàng quay đầu và tin vào vị Thần khác.
Bài xích Tôn giáo nói cho cùng đơn giản chỉ là mỗi người mỗi ý, chưa bao giờ nhìn thấy Thần lại cho rằng Thần của họ là Chân Thần thực sự tồn tại. Tuy nhiên giờ đây, đó là một vấn đề khác.
“Bây giờ, lối thoát duy nhất của chúng ta, cách duy nhất để đấu tranh, chỉ có một.”
Mọi người đều nhìn hắn trong lo lắng xen lẫn mong đợi.
Dịch Trạch Khải hít thở trong đau đớn, cảm nhận được nỗi sợ hãi đè nén trong lòng: “Tiếp tục rút thẻ. Chúng ta cần phải thu hoạch thêm nhiều thẻ bài nữa.”
“Cái này…”
“Chẳng lẽ chúng ta chẳng có chút biện pháp khác nào sao?
“Còn có thể làm sao bây giờ?”
“Thế nhưng... hầy!”
Họ không biểu thị ra nhưng thật chất trong nội tâm đã sợ hãi khôn cùng, nếu có chuyện? Lỡ mà Giang Tinh Chước thật sự là Thần thì sao? Lỡ cô thật sự trợ giúp Mugan phản kháng bọn họ? Còn họ thì sao? Đi con đường nào? Chết thì không cam tâm để chết nhưng lại vô cùng hoảng loạn thật. Thần trong mắt nhóm Mugan lại là ma quỷ đáng sợ đối với bọn họ.
Dịch Trạch Khải: “Một giờ trước, cảnh sát nhận được một tin báo có một số vụ giết người đã xảy ra trong một tòa nhà dân cư thuộc một khu cư xá. Hiện tại nhiều kẻ giết người đã bị bắt, điều tra cho thấy trong tay họ có thẻ bài.”
Tại tòa nhà khu cư xá nơi Ân Nhu ở, sau khi đám đàn ông nọ tách ra cũng chẳng thật sự bỏ qua chuyện này, mọi người không định làm hàng xóm tốt như trước. Mỗi người trong số có mục đích riêng cần phải đạt được, mơ ước thẻ bài trên tay nhau nhưng lại chẳng muốn trao đổi. Những người bị ép đưa ra thẻ bài thì ghim trong lòng đám người kia. Nỗi tham tàng mãnh liệt đã thúc đẩy những người này có ý định giết người. Vào giấc đêm, họ không hẹn mà cùng ra tay.
Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ tòa nhà, vài tiếng la hét đánh thức hàng xóm của các tòa nhà khác. Có người ngó ra ngoài cửa sổ xem xét và trông thấy có người rơi xuống từ ban công ở tòa nhà đối diện, người này bị dọa bèn vội vàng báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến, ai nấy bị mùi máu tanh nồng trong tòa nhà hun tới mức suýt là ói hết. Thế là chuyện bọn họ rút được thẻ đã được tiết lộ.
Dịch Trạch Khải: “Tất cả các thẻ bài đã bị chúng ta tịch thu. Đương nhiên chúng ta thu hoạch được một thứ lớn hơn cả là một quy tắc trò chơi mới, “khi kẻ thù chỉ có một người, quy tắc nhất định phải chết cho đến khi còn 1/3 số người là không cần thiết.”