Ông cụ Tưởng ngạc nhiên một tí là phá ra cười: “Rất ít người dám đùa giỡn với tôi như vậy.” Nụ cười của ông lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh. Ông cụ đã nhận định Lương Kiệt đang dùng ông làm trò hề, đối với vị sư tử già mạnh mẽ này mà nói, anh chắc chắn đã làm ông không ưa.
Tưởng Dĩ Đông với dáng người cao lớn lập tức bước về phía trước một bước, dường như muốn xách Lương Kiệt ra ngoài.
Lương Kiệt thì trấn tĩnh: “Tôi đã nói rồi, tôi là người minh bạch, chưa từng làm chuyện ăn đằng sóng nói đằng gió. Tôi nói cho ông Tưởng tuổi thọ là chắc chắn cho được.”
Những gì Lương Kiệt nói cộng thêm thái độ này của anh đúng là quá kỳ lạ, khiến chẳng ai hiểu được; đồng thời cũng làm cho người ta muốn tiếp tục lắng nghe, xem cuối cùng anh muốn giở trò gì.
Tưởng Dĩ Đông dùng chiều cao 1m90 nhìn xuống Lương Kiệt, cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Tốt nhất là cậu có, nếu không ông đây sẽ đòi nó cho nhà họ Tưởng từ trên người cậu.”
“Trước để tôi xác định một chút đã, ông Tưởng, ông có làm giao dịch này không?” Lương Kiệt hỏi, “Tôi có thể kéo dài tuổi thọ của ông tới một tháng, nhưng ông phải cho tôi 1 ức.”
“Nếu cậu thật sự có thể làm được, cho cậu 1 ức thì có làm sao?” Ông cụ Tưởng cười nói, có lẽ do cảm xúc dao động mà trái tim càng đau đớn hơn. Trong nháy mắt nắm chặt ngực, cơn thống khổ đã đè cho lông mày của ông nhíu lại, một trận bi thương bất đắc dĩ dâng lên trong lòng, đúng là anh hùng tuổi xế chiều mà. Bỗng nhiên ông thấy thấy cuộc đối thoại với Lương Kiệt thật vô vị, ông đúng là già rồi mới sợ chết, mới sinh ra tâm lý may mắn vớ vẩn này. Ấy vậy mà ông tự cho rằng thật sự có người có thể cho ông tuổi thọ, cho nên cậu ta mới ở đây nói mấy câu nhảm nhí.
Lương Kiệt cười, lựa chọn của anh chẳng sai. Người cần thêm một tháng tuổi thọ trên thế giới này có nhiều nhất trong bệnh viện này, nơi có rất nhiều đàn ông và phụ nữ lắm tiền. Song, trong những người này, người có thể vì một tháng tuổi thọ mà sảng khoái cho anh 1 ức, người sẽ không cò kè mặc cả, thì trước mắt anh biết chỉ có mỗi ông Tưởng. Ông tựa như những vị vua đầy tham vọng với tâm chí mạnh mẽ khao khát mượn bầu trời thêm 500 năm nữa, quả quyết hào sảng, có thể vung tiền như rác vào những gì ông muốn.
“Được, tôi tin ông Tưởng là một người trung thực.” Lương Kiệt lấy tấm thẻ Tuổi Thọ từ trong túi ra, thẻ trong suốt tinh xảo lật hai cái trong tay anh, “Đây là thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.”
Sắc mặt Tưởng Dĩ Thu rét lạnh, Tưởng Dĩ Đông đã mắng um: “Mẹ nó mày dám...” Bọn họ đã biết từ nãy rằng miệng tên này đầy lời bịa đặt nhưng mà không ngờ được nó làm được tới mức này. Nó khiến người ta tức giận rồi lấy ra một cái thẻ nói là thẻ Tuổi Thọ, nhìn không giống như họ đang nhìn vào việc vui của nó mà càng giống nó đang đùa bỡn bọn họ hơn.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp đấm xuống, thẻ trên tay Lương Kiệt lại xoay một vòng và bị ném về phía ông Tưởng.
Thẻ biến thành ánh sáng trong không khí, rơi thẳng vào cơ thể ông.
Tưởng Dĩ Đông trợn tròn mắt: “Mày ở đây làm trò ảo thuật gì? Thủ đoạn ra vành ra vẻ cấp thấp như vậy là thấy mày không muốn mạng nữa rồi!”
“Dĩ Đông, dừng tay!” Ông Tưởng quát bảo anh ta dừng.
Tưởng Dĩ Thu: “Cụ Tưởng, cụ thế nào rồi?”
Ông Tưởng không nói gì mà chỉ ôm ngực, ánh mắt lấp lóe, bối rối và không dám tin. Sau khi ánh sáng rơi vào cơ thể của mình, trong người ông đã nổi lên một cảm giác nóng ấm vô cùng thoải mái. Nó nhanh chóng lan rộng đến chân tay, như thể thần kinh khô héo đã được thứ gì đó thấm nhuần thêm một lần, trong nháy mắt tỏa sáng một chút sức sống lần nữa. Ngay cả cơn co rút từ tim hệt như máy móc báo động sắp hư cứ mãi đau đớn thì nay đã chẳng còn đau.
Ông cụ Tưởng đặt tay lên tay Tưởng Dĩ Thu: “Dĩ Thu, đỡ ông xuống giường.”
“Nhưng mà bác sĩ nói cụ không thể…” giọng của Tưởng Dĩ Thu nghẹn ắng trong cổ họng, ông cụ Tưởng đã vén chăn rồi đứng xuống khỏi khỏi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như sắc mặt xám xịt của ông có đôi chút hồng hào, đôi mắt đục ngầu ảm đạm như nhen nhóm một chút ánh sáng trước kia. Hơn nữa ông cụ không cần anh ta đỡ mà đã tự mình đi lại. Điều này vốn là chẳng thể, bác sĩ không cho phép ra khỏi giường mà từ đầu ông cụ cũng chẳng xuống giường nổi.
Tưởng Dĩ Đông cũng trợn tròn hai mắt.
Ông Tưởng đi qua đi lại trong phòng bệnh rộng rãi đôi vòng, cảm giác được sự nóng bỏng trong cơ thể biến mất nhưng trái tim ông vẫn chẳng co thắt đớn đau, nhịp đập không còn gian nan như trước, thậm chí hai chân cũng có sức để đi lại. Đúng là khác biệt so với một phút ngắn ngủi trước khi ông nằm trên giường với trái tim đau đớn, chân tay không còn sức, như thể người mình như cây cối khô héo, nằm trong trạng thái sắp nhắm mắt vĩnh viễn.
Như thể ông bị kéo ra khỏi đường chết, được kéo trở lại đây.
Cho dù là ông lớn có kiến thức rộng rãi là thế, tại thời khắc này ông vẫn thoáng hoài nghi rằng có phải mình đang nằm mơ chăng. Thật ra ông đã chết còn đây chỉ là ảo giác bởi vì ông không cam lòng, bởi vì ông còn lưu luyến nhân gian. Không khéo sao ông vừa quay đầu lại là đã thấy được thi thể mình nằm trên giường bệnh chẳng còn hơi thở.
Ông hít sâu vài cái, quay đầu lại và thấy hai anh em Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông đang kinh ngạc nhìn ông, Lương Kiệt vẫn còn đó.
Đó là sự thật…
“Cậu là...”
“Lương Kiệt.”
“Cậu Lương, xin chào, thực sự kiến thức của chúng tôi quá ít, không biết trên thế giới còn có cao nhân như cậu.”
Lương Kiệt ngắt lời ông: “Ông Tưởng, thẻ Tuổi Thọ này thực sự là của tôi nhưng không phải do tôi làm ra, tôi cũng không phải là cao nhân gì. Tôi hy vọng ông có thể đưa cho tôi 1 ức càng sớm càng tốt, tôi có việc gấp muốn làm.”
“Đương nhiên, đương nhiên, trước giờ chúng tôi buôn bán luôn lấy thành thật làm gốc.” Ông cụ Tưởng cười nói, “Dĩ Thu.”
Tưởng Dĩ Thu đưa một cuốn chi phiếu và bút.
Ông cụ Tưởng vừa viết chi phiếu vừa hỏi: “Cậu Lương cần nhiều tiền như vậy chắc hẳn trong nhà đã gặp chuyện gì. Nếu có nhu cầu, không ngại thì cậu cứ nói thẳng. Một lá bài thần kỳ này của cậu đã kéo tôi khỏi con đường tử vong, chỉ là có mỗi tiền thì sao bù đắp ân tình này được?”
“Cảm ơn, không cần.” Lương Kiệt nghĩ thầm, quá xứng với cái danh ông trùm, co được giãn được, nói chuyện thật dễ nghe. Nhưng anh không cần sự giúp đỡ của ông ta. Có lẽ một người đàn ông quyền thế này sẽ giúp anh gi3t ch3t ba con súc vật trong tù, nhưng chẳng phải đồng thời anh cũng cho bọn họ cái chuôi, từ giờ bị trói cùng một chỗ với họ à? Chỉ có thẻ Nguyền Rủa mới có thể lặng lẽ không tiếng động, đồng thời nó sẽ truyền đạt chính xác sự thù hận của anh, không báo ứng tụi nó ít hơn dù là một phần!
“Như vậy à.” Ông cụ Tưởng buông bút xuống, đưa chi phiếu cho Lương Kiệt.
Lương Kiệt nhận được chi phiếu thì tâm trí ổn định lại. Đến khi anh nhìn vào con số, đã thấy nó chẳng phải 1 ức mà tận 2 ức.
“Như vậy... Vậy, xin hỏi cậu Lương, không biết tôi nên tìm cao nhân bán nhiều thẻ tuổi thọ chỗ nào? Tôi nghĩ anh cũng biết tôi có một đám con cháu bất hiếu mong tôi chết. Tôi thật sự không cam lòng để chúng nó được như ý nguyện.”
2 ức thật sự quá nhiều, Lương Kiệt rốt cuộc giẫm trúng cái hố ăn khế trả vàng khó dễ, chưa kể người ta còn than khổ. Cuối cùng anh chần chừ một chút rồi quyết định nói cho bọn họ biết nơi nào sẽ mua được.
Cũng không quan trọng, nếu đã là cửa hàng và có hàng hóa được niêm yết giá rõ ràng, chắc chắn nó sẽ không bài xích khách hàng.
Nghe lương Kiệt bảo lên mạng dùng app để tìm cửa hàng, anh em sinh đôi vốn đang trong trạng thái khiếp sợ càng thêm phần bối rối, cao nhân tới nhân gian như vậy sao? Loại thẻ kỳ diệu này cứ thế mua trực tuyến được?
Tưởng Dĩ Đông lấy điện thoại, mở app, nhập “cửa hàng Thẻ Vận Mệnh”.
Kết quả tìm kiếm là: Không tìm thấy cửa hàng, giới thiệu cho bạn các cửa hàng khác.
Lương Kiệt cầm điện thoại di động tụ cùng một chỗ với ba người: “Có phải nhập sai chữ không?”
Tìm kiếm lại một lần nữa, một lần rồi lại một lần nữa xác nhận không có lỗi, nhưng kết quả tìm vẫn không tìm ra cửa hàng.
Ấy thế mà Lương Kiệt lại có thể tìm thấy nó trong điện thoại mình. Anh bấm đại vào là thấy được ngay lịch sử đặt hàng của mình.
“Nếu cậu cho người ta mượn điện thoại…” Hiển nhiên ông Tưởng khó có thể nhẫn nại, ông nói xong là theo bản năng vươn tay, lấy điện thoại từ tay Lương Kiệt.
Tuy nhiên ngay sau khi ông Tưởng lấy điện thoại di động của anh, trang cửa hàng trên màn hình điện thoại của Lương Kiệt biến mất và trở thành trang kết quả tìm kiếm: không tìm thấy cửa hàng, giới thiệu các cửa hàng khác cho bạn.
Ông Tưởng giật mình.
Những người khác cũng choáng.
Trong khoảnh khắc đó, tim họ đập dồn hơn, lông tơ dựng đứng. Lương Kiệt nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng càng thêm kính sợ.
Tay ông Tưởng run rẩy, trả lại điện thoại cho Lương Kiệt. Sau khi điện thoại quay lại tay anh, cửa hàng lại xuất hiện.
“Thế này…” Ông Tưởng cảm thấy vô cùng đau buồn, sinh linh cao hơn nhân loại mở cửa hàng này không màng tới ông sao?
Tưởng Dĩ Thu thấy vậy bèn suy nghĩ một chút rồi nói với Lương Kiệt: “Cuối cùng thử thêm một lần nữa, chúng ta thêm cách liên lạc của nhau đi. Còn cậu thì thử chia sẻ địa chỉ cho tôi.”
“Được thôi...” Dù sau thì đã ăn khế thì phải trả vàng, còn anh cũng đang gấp rời đi để mua Hộp Thẻ Bí Ẩn.
Thêm bạn bè, chia sẻ liên kết cửa hàng.
Dưới sự theo dõi căng thẳng của ông Tưởng, họ ấn mở liên kết.
Sau đó, cửa hàng Thẻ Vận Mệnh hiện lên trong tầm nhìn của họ, trái tim ông Tưởng hẫng một nhịp, kế đó thì nhảy vọt lên.
...
Trong thành phố M có một nơi rất náo nhiệt, biển người trập trùng, hóa ra là có một chương trình gameshoω nổi tiếng được quay ở đây. Mấy người đang chạy, mấy người bưng nồi, rồi có người cầm xiên nướng. Không biết họ đang làm gì nhưng có thể thấy hiệu quả của chương trình tạp kỹ rất tốt nên ngay cả anh trai quay phim cũng cười.
“Anh An, xin lỗi nha, mấy cái xiên này là của chúng tôi hết.”
“Mấy anh quá đáng rồi ấy! Ít nhất cho tôi hai xiên đi!”
“Không được đâu.” Nam diễn viên trẻ cầm xiên que quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa ăn xiên, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem có ai đuổi theo hay không.
Trên con đường lớn bên cạnh anh ta có một chỗ trên mặt đất bị nứt ra, một số mảnh xi măng nhỏ và đá cuội nằm rải rác xung quanh. Xe chạy lên nghiền nát chúng một phần, có phần thì nhảy ra từ hai bên lốp xe. Một chiếc xe đi ngang, mép lốp xe cán qua những tảng đá nhỏ, những viên đá nhỏ nứt ra rồi b4n ra ngoài.
Viên đá nhỏ bung ra văng ngay đầu gối của ngôi sao làm anh ta ngã nhào và không thể đứng dậy.
Anh quay phim đuổi theo từ phía sau: “Sao rồi? Không sao chứ?”
Người trên mặt đất không phản ứng làm anh ta tới lay vai người đó.
Người trẻ tuổi nằm trên mặt đất bị một xâu đồ nướng xuyên qua cổ họng, đâm rách cổ họng, cuối cùng máu cũng phản ứng kịp và cứ thế chảy ra.
Anh quay phim giật nảy mình, quay đầu định la hét thì một hòn đá nhỏ khác b4n ra khỏi lốp xe với một lực đập rất lớn đã nện vào đầu anh trai quay phim. Một lỗ máu xuất hiện và anh trai quay phim cũng ngã nhào.
Tiếng rú gào vang lên liên tiếp, hiện trường ngay lập tức hỗn loạn tưng bừng.
Cùng lúc đó tại trường trung học số 1 ở thành phố M.
Bên ngoài trường học, một số phụ huynh kéo biểu ngữ, mặc tang phục, có mấy người cầm loa nói chuyện. Giọng họ khàn khàn, lẫn trong đó là máu và nước mắt.
“Trường học vô lương tâm, một tháng chết 5 học sinh mà toàn là tai nạn, máy giám sát hư nhiều lần. Cuối cùng ngay cả giáo viên chủ nhiệm của học sinh cũng đã chết. Mấy người nói chuyện này có hợp lý không?”
“Trường học vô nhân đạo, trả lại con gái tôi đii!”
“Trả lại con trai tôi!”
Ai đó đến và hỏi: “Mấy anh chị đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, phía sau trường này có ông lớn nên cảnh sát bao che cho họ!”
“Má, lại có chuyện như vậy. Lên mạng phơi bày bọn họ, mua hot search đi chứ!”
“Cậu nghĩ chúng tôi chưa làm à? Năm phụ huynh của chúng tôi đã quyên góp tiền mua mấy lần hot search mà cứ bị ép xuống nhiều lần. Thế này là muốn ép chết chúng tôi rồi!”
Trong một khoảnh gian, tiếng khóc buồn bã của cha mẹ đã làm những người ngoài cuộc khác xúc động, lặng lẽ ướt hốc mắt.
...
Lương Kiệt được ông Tưởng cho tài xế kiêm người đi cùng làm thủ tục hỗ trợ. Rất nhanh anh đã rút được chi phiếu và ngân hàng của anh lập tức có thêm 2 ức nhân dân tệ.
Anh vội vã về nhà, vừa ra khỏi cửa thang máy, bước chân anh khựng lại.
Những từ lớn màu đỏ tươi đã lấp đầy bức tường và cổng, chúng vừa trông đẫm máu vừa có tính công kích rất mạnh.
“Giết người đền mạng.”
Rõ ràng chỉ có cặp vợ chồng nọ mới làm được chuyện này. Biết con cái của mình làm tội ác gì rồi, chẳng những họ không dạy lại con mà lại trách con trai không chịu nói với họ, họ sẽ giúp chia xác và giấu xác đi thì sao tới mức bị phát hiện. Cái chết và nỗi đau của người khác có liên quan gì đến họ đâu? Con cái của họ cư0ng bức, tra tấn và giết người thật, nhưng nó chỉ là đứa trẻ thôi mà.
Lương Kiệt cười lạnh một tiếng. Anh mở cửa vào phòng, lập tức đặt mua Hộp Thẻ Bí Ẩn.
Hộp Bí Ẩn sơ cấp x 10.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bàn tay của cậu Giang bị cái món tôm hùm đất làm cay đến mức không cách nào gõ chữ được, hu hu hu.
[…]
Chương 58: Cửa hàng Thẻ Vận Mệnh
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Ông cụ Tưởng ngạc nhiên một tí là phá ra cười: “Rất ít người dám đùa giỡn với tôi như vậy.” Nụ cười của ông lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh. Ông cụ đã nhận định Lương Kiệt đang dùng ông làm trò hề, đối với vị sư tử già mạnh mẽ này mà nói, anh chắc chắn đã làm ông không ưa.
Tưởng Dĩ Đông với dáng người cao lớn lập tức bước về phía trước một bước, dường như muốn xách Lương Kiệt ra ngoài.
Lương Kiệt thì trấn tĩnh: “Tôi đã nói rồi, tôi là người minh bạch, chưa từng làm chuyện ăn đằng sóng nói đằng gió. Tôi nói cho ông Tưởng tuổi thọ là chắc chắn cho được.”
Những gì Lương Kiệt nói cộng thêm thái độ này của anh đúng là quá kỳ lạ, khiến chẳng ai hiểu được; đồng thời cũng làm cho người ta muốn tiếp tục lắng nghe, xem cuối cùng anh muốn giở trò gì.
Tưởng Dĩ Đông dùng chiều cao 1m90 nhìn xuống Lương Kiệt, cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Tốt nhất là cậu có, nếu không ông đây sẽ đòi nó cho nhà họ Tưởng từ trên người cậu.”
“Trước để tôi xác định một chút đã, ông Tưởng, ông có làm giao dịch này không?” Lương Kiệt hỏi, “Tôi có thể kéo dài tuổi thọ của ông tới một tháng, nhưng ông phải cho tôi 1 ức.”
“Nếu cậu thật sự có thể làm được, cho cậu 1 ức thì có làm sao?” Ông cụ Tưởng cười nói, có lẽ do cảm xúc dao động mà trái tim càng đau đớn hơn. Trong nháy mắt nắm chặt ngực, cơn thống khổ đã đè cho lông mày của ông nhíu lại, một trận bi thương bất đắc dĩ dâng lên trong lòng, đúng là anh hùng tuổi xế chiều mà. Bỗng nhiên ông thấy thấy cuộc đối thoại với Lương Kiệt thật vô vị, ông đúng là già rồi mới sợ chết, mới sinh ra tâm lý may mắn vớ vẩn này. Ấy vậy mà ông tự cho rằng thật sự có người có thể cho ông tuổi thọ, cho nên cậu ta mới ở đây nói mấy câu nhảm nhí.
Lương Kiệt cười, lựa chọn của anh chẳng sai. Người cần thêm một tháng tuổi thọ trên thế giới này có nhiều nhất trong bệnh viện này, nơi có rất nhiều đàn ông và phụ nữ lắm tiền. Song, trong những người này, người có thể vì một tháng tuổi thọ mà sảng khoái cho anh 1 ức, người sẽ không cò kè mặc cả, thì trước mắt anh biết chỉ có mỗi ông Tưởng. Ông tựa như những vị vua đầy tham vọng với tâm chí mạnh mẽ khao khát mượn bầu trời thêm 500 năm nữa, quả quyết hào sảng, có thể vung tiền như rác vào những gì ông muốn.
“Được, tôi tin ông Tưởng là một người trung thực.” Lương Kiệt lấy tấm thẻ Tuổi Thọ từ trong túi ra, thẻ trong suốt tinh xảo lật hai cái trong tay anh, “Đây là thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.”
Sắc mặt Tưởng Dĩ Thu rét lạnh, Tưởng Dĩ Đông đã mắng um: “Mẹ nó mày dám...” Bọn họ đã biết từ nãy rằng miệng tên này đầy lời bịa đặt nhưng mà không ngờ được nó làm được tới mức này. Nó khiến người ta tức giận rồi lấy ra một cái thẻ nói là thẻ Tuổi Thọ, nhìn không giống như họ đang nhìn vào việc vui của nó mà càng giống nó đang đùa bỡn bọn họ hơn.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp đấm xuống, thẻ trên tay Lương Kiệt lại xoay một vòng và bị ném về phía ông Tưởng.
Thẻ biến thành ánh sáng trong không khí, rơi thẳng vào cơ thể ông.
Tưởng Dĩ Đông trợn tròn mắt: “Mày ở đây làm trò ảo thuật gì? Thủ đoạn ra vành ra vẻ cấp thấp như vậy là thấy mày không muốn mạng nữa rồi!”
“Dĩ Đông, dừng tay!” Ông Tưởng quát bảo anh ta dừng.
Tưởng Dĩ Thu: “Cụ Tưởng, cụ thế nào rồi?”
Ông Tưởng không nói gì mà chỉ ôm ngực, ánh mắt lấp lóe, bối rối và không dám tin. Sau khi ánh sáng rơi vào cơ thể của mình, trong người ông đã nổi lên một cảm giác nóng ấm vô cùng thoải mái. Nó nhanh chóng lan rộng đến chân tay, như thể thần kinh khô héo đã được thứ gì đó thấm nhuần thêm một lần, trong nháy mắt tỏa sáng một chút sức sống lần nữa. Ngay cả cơn co rút từ tim hệt như máy móc báo động sắp hư cứ mãi đau đớn thì nay đã chẳng còn đau.
Ông cụ Tưởng đặt tay lên tay Tưởng Dĩ Thu: “Dĩ Thu, đỡ ông xuống giường.”
“Nhưng mà bác sĩ nói cụ không thể…” giọng của Tưởng Dĩ Thu nghẹn ắng trong cổ họng, ông cụ Tưởng đã vén chăn rồi đứng xuống khỏi khỏi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như sắc mặt xám xịt của ông có đôi chút hồng hào, đôi mắt đục ngầu ảm đạm như nhen nhóm một chút ánh sáng trước kia. Hơn nữa ông cụ không cần anh ta đỡ mà đã tự mình đi lại. Điều này vốn là chẳng thể, bác sĩ không cho phép ra khỏi giường mà từ đầu ông cụ cũng chẳng xuống giường nổi.
Tưởng Dĩ Đông cũng trợn tròn hai mắt.
Ông Tưởng đi qua đi lại trong phòng bệnh rộng rãi đôi vòng, cảm giác được sự nóng bỏng trong cơ thể biến mất nhưng trái tim ông vẫn chẳng co thắt đớn đau, nhịp đập không còn gian nan như trước, thậm chí hai chân cũng có sức để đi lại. Đúng là khác biệt so với một phút ngắn ngủi trước khi ông nằm trên giường với trái tim đau đớn, chân tay không còn sức, như thể người mình như cây cối khô héo, nằm trong trạng thái sắp nhắm mắt vĩnh viễn.
Như thể ông bị kéo ra khỏi đường chết, được kéo trở lại đây.
Cho dù là ông lớn có kiến thức rộng rãi là thế, tại thời khắc này ông vẫn thoáng hoài nghi rằng có phải mình đang nằm mơ chăng. Thật ra ông đã chết còn đây chỉ là ảo giác bởi vì ông không cam lòng, bởi vì ông còn lưu luyến nhân gian. Không khéo sao ông vừa quay đầu lại là đã thấy được thi thể mình nằm trên giường bệnh chẳng còn hơi thở.
Ông hít sâu vài cái, quay đầu lại và thấy hai anh em Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông đang kinh ngạc nhìn ông, Lương Kiệt vẫn còn đó.
Đó là sự thật…
“Cậu là...”
“Lương Kiệt.”
“Cậu Lương, xin chào, thực sự kiến thức của chúng tôi quá ít, không biết trên thế giới còn có cao nhân như cậu.”
Lương Kiệt ngắt lời ông: “Ông Tưởng, thẻ Tuổi Thọ này thực sự là của tôi nhưng không phải do tôi làm ra, tôi cũng không phải là cao nhân gì. Tôi hy vọng ông có thể đưa cho tôi 1 ức càng sớm càng tốt, tôi có việc gấp muốn làm.”
“Đương nhiên, đương nhiên, trước giờ chúng tôi buôn bán luôn lấy thành thật làm gốc.” Ông cụ Tưởng cười nói, “Dĩ Thu.”
Tưởng Dĩ Thu đưa một cuốn chi phiếu và bút.
Ông cụ Tưởng vừa viết chi phiếu vừa hỏi: “Cậu Lương cần nhiều tiền như vậy chắc hẳn trong nhà đã gặp chuyện gì. Nếu có nhu cầu, không ngại thì cậu cứ nói thẳng. Một lá bài thần kỳ này của cậu đã kéo tôi khỏi con đường tử vong, chỉ là có mỗi tiền thì sao bù đắp ân tình này được?”
“Cảm ơn, không cần.” Lương Kiệt nghĩ thầm, quá xứng với cái danh ông trùm, co được giãn được, nói chuyện thật dễ nghe. Nhưng anh không cần sự giúp đỡ của ông ta. Có lẽ một người đàn ông quyền thế này sẽ giúp anh gi3t ch3t ba con súc vật trong tù, nhưng chẳng phải đồng thời anh cũng cho bọn họ cái chuôi, từ giờ bị trói cùng một chỗ với họ à? Chỉ có thẻ Nguyền Rủa mới có thể lặng lẽ không tiếng động, đồng thời nó sẽ truyền đạt chính xác sự thù hận của anh, không báo ứng tụi nó ít hơn dù là một phần!
“Như vậy à.” Ông cụ Tưởng buông bút xuống, đưa chi phiếu cho Lương Kiệt.
Lương Kiệt nhận được chi phiếu thì tâm trí ổn định lại. Đến khi anh nhìn vào con số, đã thấy nó chẳng phải 1 ức mà tận 2 ức.
“Như vậy... Vậy, xin hỏi cậu Lương, không biết tôi nên tìm cao nhân bán nhiều thẻ tuổi thọ chỗ nào? Tôi nghĩ anh cũng biết tôi có một đám con cháu bất hiếu mong tôi chết. Tôi thật sự không cam lòng để chúng nó được như ý nguyện.”
2 ức thật sự quá nhiều, Lương Kiệt rốt cuộc giẫm trúng cái hố ăn khế trả vàng khó dễ, chưa kể người ta còn than khổ. Cuối cùng anh chần chừ một chút rồi quyết định nói cho bọn họ biết nơi nào sẽ mua được.
Cũng không quan trọng, nếu đã là cửa hàng và có hàng hóa được niêm yết giá rõ ràng, chắc chắn nó sẽ không bài xích khách hàng.
Nghe lương Kiệt bảo lên mạng dùng app để tìm cửa hàng, anh em sinh đôi vốn đang trong trạng thái khiếp sợ càng thêm phần bối rối, cao nhân tới nhân gian như vậy sao? Loại thẻ kỳ diệu này cứ thế mua trực tuyến được?
Tưởng Dĩ Đông lấy điện thoại, mở app, nhập “cửa hàng Thẻ Vận Mệnh”.
Kết quả tìm kiếm là: Không tìm thấy cửa hàng, giới thiệu cho bạn các cửa hàng khác.
Lương Kiệt cầm điện thoại di động tụ cùng một chỗ với ba người: “Có phải nhập sai chữ không?”
Tìm kiếm lại một lần nữa, một lần rồi lại một lần nữa xác nhận không có lỗi, nhưng kết quả tìm vẫn không tìm ra cửa hàng.
Ấy thế mà Lương Kiệt lại có thể tìm thấy nó trong điện thoại mình. Anh bấm đại vào là thấy được ngay lịch sử đặt hàng của mình.
“Nếu cậu cho người ta mượn điện thoại…” Hiển nhiên ông Tưởng khó có thể nhẫn nại, ông nói xong là theo bản năng vươn tay, lấy điện thoại từ tay Lương Kiệt.
Tuy nhiên ngay sau khi ông Tưởng lấy điện thoại di động của anh, trang cửa hàng trên màn hình điện thoại của Lương Kiệt biến mất và trở thành trang kết quả tìm kiếm: không tìm thấy cửa hàng, giới thiệu các cửa hàng khác cho bạn.
Ông Tưởng giật mình.
Những người khác cũng choáng.
Trong khoảnh khắc đó, tim họ đập dồn hơn, lông tơ dựng đứng. Lương Kiệt nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng càng thêm kính sợ.
Tay ông Tưởng run rẩy, trả lại điện thoại cho Lương Kiệt. Sau khi điện thoại quay lại tay anh, cửa hàng lại xuất hiện.
“Thế này…” Ông Tưởng cảm thấy vô cùng đau buồn, sinh linh cao hơn nhân loại mở cửa hàng này không màng tới ông sao?
Tưởng Dĩ Thu thấy vậy bèn suy nghĩ một chút rồi nói với Lương Kiệt: “Cuối cùng thử thêm một lần nữa, chúng ta thêm cách liên lạc của nhau đi. Còn cậu thì thử chia sẻ địa chỉ cho tôi.”
“Được thôi...” Dù sau thì đã ăn khế thì phải trả vàng, còn anh cũng đang gấp rời đi để mua Hộp Thẻ Bí Ẩn.
Thêm bạn bè, chia sẻ liên kết cửa hàng.
Dưới sự theo dõi căng thẳng của ông Tưởng, họ ấn mở liên kết.
Sau đó, cửa hàng Thẻ Vận Mệnh hiện lên trong tầm nhìn của họ, trái tim ông Tưởng hẫng một nhịp, kế đó thì nhảy vọt lên.
...
Trong thành phố M có một nơi rất náo nhiệt, biển người trập trùng, hóa ra là có một chương trình gameshoω nổi tiếng được quay ở đây. Mấy người đang chạy, mấy người bưng nồi, rồi có người cầm xiên nướng. Không biết họ đang làm gì nhưng có thể thấy hiệu quả của chương trình tạp kỹ rất tốt nên ngay cả anh trai quay phim cũng cười.
“Anh An, xin lỗi nha, mấy cái xiên này là của chúng tôi hết.”
“Mấy anh quá đáng rồi ấy! Ít nhất cho tôi hai xiên đi!”
“Không được đâu.” Nam diễn viên trẻ cầm xiên que quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa ăn xiên, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem có ai đuổi theo hay không.
Trên con đường lớn bên cạnh anh ta có một chỗ trên mặt đất bị nứt ra, một số mảnh xi măng nhỏ và đá cuội nằm rải rác xung quanh. Xe chạy lên nghiền nát chúng một phần, có phần thì nhảy ra từ hai bên lốp xe. Một chiếc xe đi ngang, mép lốp xe cán qua những tảng đá nhỏ, những viên đá nhỏ nứt ra rồi b4n ra ngoài.
Viên đá nhỏ bung ra văng ngay đầu gối của ngôi sao làm anh ta ngã nhào và không thể đứng dậy.
Anh quay phim đuổi theo từ phía sau: “Sao rồi? Không sao chứ?”
Người trên mặt đất không phản ứng làm anh ta tới lay vai người đó.
Người trẻ tuổi nằm trên mặt đất bị một xâu đồ nướng xuyên qua cổ họng, đâm rách cổ họng, cuối cùng máu cũng phản ứng kịp và cứ thế chảy ra.
Anh quay phim giật nảy mình, quay đầu định la hét thì một hòn đá nhỏ khác b4n ra khỏi lốp xe với một lực đập rất lớn đã nện vào đầu anh trai quay phim. Một lỗ máu xuất hiện và anh trai quay phim cũng ngã nhào.
Tiếng rú gào vang lên liên tiếp, hiện trường ngay lập tức hỗn loạn tưng bừng.
Cùng lúc đó tại trường trung học số 1 ở thành phố M.
Bên ngoài trường học, một số phụ huynh kéo biểu ngữ, mặc tang phục, có mấy người cầm loa nói chuyện. Giọng họ khàn khàn, lẫn trong đó là máu và nước mắt.
“Trường học vô lương tâm, một tháng chết 5 học sinh mà toàn là tai nạn, máy giám sát hư nhiều lần. Cuối cùng ngay cả giáo viên chủ nhiệm của học sinh cũng đã chết. Mấy người nói chuyện này có hợp lý không?”
“Trường học vô nhân đạo, trả lại con gái tôi đii!”
“Trả lại con trai tôi!”
Ai đó đến và hỏi: “Mấy anh chị đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, phía sau trường này có ông lớn nên cảnh sát bao che cho họ!”
“Má, lại có chuyện như vậy. Lên mạng phơi bày bọn họ, mua hot search đi chứ!”
“Cậu nghĩ chúng tôi chưa làm à? Năm phụ huynh của chúng tôi đã quyên góp tiền mua mấy lần hot search mà cứ bị ép xuống nhiều lần. Thế này là muốn ép chết chúng tôi rồi!”
Trong một khoảnh gian, tiếng khóc buồn bã của cha mẹ đã làm những người ngoài cuộc khác xúc động, lặng lẽ ướt hốc mắt.
...
Lương Kiệt được ông Tưởng cho tài xế kiêm người đi cùng làm thủ tục hỗ trợ. Rất nhanh anh đã rút được chi phiếu và ngân hàng của anh lập tức có thêm 2 ức nhân dân tệ.
Anh vội vã về nhà, vừa ra khỏi cửa thang máy, bước chân anh khựng lại.
Những từ lớn màu đỏ tươi đã lấp đầy bức tường và cổng, chúng vừa trông đẫm máu vừa có tính công kích rất mạnh.
“Giết người đền mạng.”
Rõ ràng chỉ có cặp vợ chồng nọ mới làm được chuyện này. Biết con cái của mình làm tội ác gì rồi, chẳng những họ không dạy lại con mà lại trách con trai không chịu nói với họ, họ sẽ giúp chia xác và giấu xác đi thì sao tới mức bị phát hiện. Cái chết và nỗi đau của người khác có liên quan gì đến họ đâu? Con cái của họ cư0ng bức, tra tấn và giết người thật, nhưng nó chỉ là đứa trẻ thôi mà.
Lương Kiệt cười lạnh một tiếng. Anh mở cửa vào phòng, lập tức đặt mua Hộp Thẻ Bí Ẩn.