Người lái xe thấy Ôn Nhược Ngôn đột nhiên xuất hiện ở ghế phụ thì trợn tròn mắt.
Mà Ôn Nhược Ngôn chỉ sững sờ một tí là lập tức phản ứng lại xem mình đang ở đâu cùng với cảnh mẹ đang gặp ở chỗ ngồi phía sau. Anh nhanh chóng vung một nắm đấm về phía người lái xe. Một cú đánh chính xác vào sống mũi người đàn ông làm xương mũi gãy, chiếc xe thoáng cái kiểm soát.
Chân Ôn Nhược Ngôn đã kịp duỗi qua giẫm lên phanh, xe chợt bị phanh lại khiến người đàn ông đang đè lên người mẹ anh ngã nhào xuống xe. Đợi y nhận thức được chuyện gì đã xảy ra và hoảng hốt ngẩng đầu, y đã đối diện với cái lỗ đen ngòm của họng súng lạnh lẽo và một đôi mắt giận dữ.
Y trừng mắt thao láo, rồi gấp rút giơ hai tay lên, nào dám dịch chuyển tí ti nào: “Tha, tha mạng...”
“Lăn khỏi xe.” Ôn Nhược Ngôn đè nén lửa giận mà sai.
Người đàn ông ngay lập tức mở cửa xe và lộn nhào ra ngoài, thậm chí bất chấp đồng bọn của mình mà chạy như điên.
Ôn Nhược Ngôn thò đầu ra khỏi cửa sổ, bắn một phát về phía y. Viên đạn bắn chính xác vào đùi y khiến người đàn ông kêu thảm và ngã lăn xuống đất.
Lúc này người đàn ông bịt mũi trên ghế lái, cái người gần như ngất xỉu, cuối cùng cũng chậm chạp bị Ôn Nhược Ngôn đuổi xuống xe.
Thấy đồng đảng mình đang la hét thảm khốc trên mặt đất cách đó không xa, hắn bối rối khôn cùng vì chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ngăn cản hắn sợ đến nỗi chả dám chạy.
Ôn Nhược Ngôn cũng bắn vào phía bắp đùi hắn với khuôn mặt không biểu cảm. Sau khi tước đoạt sức hoạt động của hai người, anh ngồi xuống ghế lái và lái xe.
Thẻ Kỵ Sĩ chỉ kéo dài ba phút, anh không kịp trấn an mẹ mà cứ thế lái xe đến nơi an toàn, đồng thời cũng liên lạc với cảnh sát để cảnh sát giao thông gần đây nhất chạy tới.
Thời gian sắp hết, Ôn Nhược Ngôn dừng xe lại và xoay người nhìn mẹ.
Bà đang nhìn đau đáu anh bằng cặp mắt mê mang như thể cảm thấy anh quen lắm mà lại chẳng biết anh là ai.
Ôn Nhược Ngôn đau lòng: “Mẹ. Là con đây, Ngôn Ngôn.”
“Ngôn Ngôn? À, Ngôn Ngôn, kẹo, mẹ sẽ mua kẹo cho Ngôn Ngôn...” Người phụ nữ ngay lập tức hoảng loạn như thể bà mà mua trễ thì có chuyện xấu xa gì đó sẽ xảy ra.
Năm đó chính vì Ôn Nhược Ngôn tấm bé muốn ăn kẹo mà mẹ không mua, thế là đứa trẻ giận dỗi chạy ra ngoài rồi đi lạc. Chuyện này đã trở thành tâm bệnh trong lòng người phụ nữ. Bà cứ cho là nếu mua kẹo cho con thì nó sẽ chẳng biến mất. Thế nên một khi phát bệnh, bà muốn đi đến siêu thị để mua kẹo. Điều này đã câu lên cảm xúc sợ hãi của Ôn Nhược Ngôn, chả phải vì bà gặp phải chuyện không tốt mà là bà sợ chẳng còn thấy con nữa.
Và đối với Ôn Nhược Ngôn mà nói, nếu không phải do anh tùy hứng thời thơ ấu, người mẹ tao nhã xinh đẹp sẽ không thay đổi thành cái dạng này.
Mẹ con họ cứ tự trách mình như thế, có lẽ cả đời sẽ hối hận, chẳng có cách nào buông bỏ.
Ba phút sắp hết, Ôn Nhược Ngôn khóa cửa xe đề phòng mẹ chạy ra ngoài, chẳng bao lâu bóng dáng của anh dần dần trong suốt và biến mất.
Anh trở lại văn phòng của mình một lần nữa, cửa văn phòng vẫn còn khóa, 9 thẻ còn lại vẫn còn lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng trắng mềm mại.
Anh thoáng ngỡ ngàng, có một cảm giác vừa mơ chẳng đúng sự thật.
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và ngay lập tức gọi điện thoại nhằm xác nhận cảnh sát giao thông gần nhất đã đến hiện trường và mẹ đã an toàn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn vào thẻ Kỵ Sĩ trên tay rồi nắm chặt nó. Anh long trọng đặt nó bên trong áo khoác, gần ngực. Ngay lập tức, anh ý thức được mình đang làm gì và thế là hành động dừng lại.
Nguyên bản anh còn đầy cảnh giác và nghi ngờ về chủ nhân của mấy cái thẻ này, tâm trí đa nghi là chuyện mà một người có nghề nghiệp ở cấp bậc như anh chắc chắn sẽ có. Tử Thần thu hoạch tính mạng của họ mà chẳng rõ nguyên nhân, có thể thấy rằng Thần có phân chia giữa thiện và ác. Làm sao họ tin tưởng ngay được loại sinh vật nào đang ẩn náu trong cửa hàng?
Ngay vừa mới nãy chỉ với vẻn vẹn một tấm thẻ mà anh đã dâng cao một cảm giác biết ơn từ đáy lòng, buông lỏng cảnh giác. Cảm xúc này là không thể kiểm soát được bởi vì điểm yếu mềm mại nhất từ đáy lòng anh đã bị đánh trúng ngay rồi.
Lá bài Kỵ Sĩ này xuất hiện quá kịp thời, là một cái bẫy ngọt ngào hay chính là thiện chí của chủ sở hữu cửa hàng?
Anh nhìn về phía thẻ còn lại.
Lật thẻ bài thứ hai, để lộ một thẻ sạch sẽ trơn bóng, đó là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm...
Mãi cho đến thẻ cuối cùng, anh mới rút trúng đồ một lần nữa.
Nhìn thấy hoa văn, anh biết nó không phải là một con dao bình thường. Anh căng thẳng ngay, nó sẽ là gì đây?
Ding dong!
Cảm giác tồn tại đầy ma thuật rất mạnh mẽ, một âm thanh có thể thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức vang lên. Phải mất hai giây trước khi anh nhìn xuống.
[Chúc mừng anh đã rút được thẻ sao chép SSR, Cánh Cửa Thần Kỳ. Sử dụng Cánh Cửa Thần Kỳ, anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn, sử dụng trong giới hạn 30 phút, thời gian nghỉ 7 là ngày.]
Cánh Cửa Thần Kỳ có thể đi đến tới bất kỳ nơi chốn nào. Ôn Nhược Ngôn giật mình, lập tức trái tim đập loạn xạ.
Anh hít hơi thật sâu đôi lần để đè nén cảm xúc rồi cầm điện thoại trên bàn.
...
Ngay sau đó, một cuộc họp khẩn cấp khác đã được tổ chức tại Tòa nhà Quốc hội. Tử Thần hiện ra rồi, toàn bộ Chính phủ loay hoay đến mức sứt đầu mẻ trán. Họ là con người, cũng sợ Tử Thần, thế nhưng dù là thế họ vẫn phải làm việc, hệt như những người lính, nhân viên y tế hay những nghề khác trong 4 thành phố ấy. Trong một môi trường khủng khiếp như vậy, trong tình huống mình sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, họ phải giữ vững vị trí của mình.
“Ôn Nhược Ngôn đâu?”
“Khẩn cấp gọi chúng ta tới đây, còn anh ta đâu rồi?”
“Có chuyện gì vậy? Bây giờ bận muốn chết…”
“...”
Một nhóm người mất kiên nhẫn dữ dội. Đến khi họ đến đông đủ rồi và đợi thêm mấy phút mà không thấy Ôn Nhược Ngôn đâu, họ lập tức nổi giận.
Ấy thế mà ngay sau đó, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, và tất cả những cái miệng đang mở bỗng nhiên đông cứng.
... Cái gì vậy? Họ có hoa mắt không?
Cánh cửa đó xuất hiện rồi mở ra, Ôn Nhược Ngôn bước ra khỏi cửa. Kế đó anh duỗi tay ra, Cánh Cửa Thần Kỳ biến lại thành thẻ và bay về tay anh.
Trong phòng hội nghị là một mảng tĩnh lặng.
Ôn Nhược Ngôn cầm thẻ lên và nói: “Đó là lý do tại sao tôi gọi cho mọi người. Tôi nghĩ rằng đây có thể là cách duy nhất mà con người thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần.”
Anh mở màn hình, phát hai video giám sát của Chu Bái và Lương Kiệt.
Sau khi xem hai video, hiện trường càng thêm phần im lặng.
“Cá này… Đây là cái gì?”
“Tôi nghĩ... Hẳn là sự sáng tạo của Thần. Ngoài Thần Chết, có vẻ như còn một vị thần khác hạ xuống thế giới của chúng ta. Tôi đoán Thần đang giúp chúng ta, bằng không chẳng cần chúng ta chỉ dùng tiền để trao đổi.”
Dịch vụ khách hàng đã vào trạng thái lặng im, ngay cả việc giải thích chức năng của các lá bài cũng giống như một con rô bốt, và đương nhiên nó cũng chẳng trả lời câu hỏi của họ.
“Nếu... Nếu một vị thần khác sẵn lòng giúp đỡ chúng ta, tại sao lại sử dụng một cách đi quanh co nhường này?”
“Không biết, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác và không còn thời gian để do dự.” Ôn Nhược Ngôn trả lời, “Ngoài thành phố M, N, J và K, thành phố S, L và W cũng đã bắt đầu. Ngay cả thủ đô, tôi e rằng nó cũng rơi vào loại tuyệt vọng ấy chỉ trong vòng một tuần sau đó. Đó là chưa kể tới nước ngoài, toàn bộ quốc gia đã đã sụp, số người chết mỗi ngày khiến ai nấy chẳng còn chịu nỗi nữa rồi. Ngược lại chúng ta vẫn có thể ngồi họp nhàn nhã ở đây, có mấy cách phòng ngừa việc chết đi, âu có lẽ vì có một vị thần khác giáng xuống.”
Nói theo một nghĩa nào đó, Ôn Nhược Ngôn đoán đúng. Hiện tại nước Z vẫn chưa sụp đổ toàn quốc chính là vì Thần của Cái Chết ở đây.
“Chúng ta phải công bố với thế giới địa chỉ của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh.”
Những trải nghiệm của Chu Bái và Lương Kiệt ở thành phố N và J đã chứng minh rằng việc sử dụng thẻ thực sự làm tăng tỷ lệ sống sót, ngoài cái đó ra, họ không có cách nào để sống còn. Tất cả các công nghệ và vũ khí của con người đã trở thành phế liệu dưới sức mạnh của Tử Thần, họ cần thẻ bài, mọi công dân cần thẻ bài để tự cứu mình.
Nhưng bọn họ cũng biết một khi thẻ được công bố, nó có nghĩa là con người sẽ bước vào một kỷ nguyên mới. Họ có thể tự cứu mình không là một chuyện, mà có thể tự mình kiểm soát hay chăng lại một câu chuyện khác.
...
Thành phố K, giống như ba thành phố khác, đã liên lục ở trong thời tiết mưa lớn mấy ngày liền; chỗ thành phố này khác với 3 thành phố còn lại vì nó có rất nhiều núi. Nó là một thành phố núi nổi tiếng, có rất nhiều ngôi làng và thị trấn được xây dựng dựa lưng vào núi.
Mưa lớn trong nhiều ngày đã làm bùn đất rã ra. Một trận lở đất lớn đột nhiên đến hệt một con thú khổng lồ lặng lẽ đầy tham lam, nó lặng yên nhấn chìm một số thôn xóm làm hơn 6,000 người gặp nạn bằng sức mạnh vỗ vào lớn khủng khiếp.
Bên trong tòa nhà Quốc hội, Chính phủ vẫn chưa đưa ra quyết định được mà lại đột nhiên nhận được tin tức đau lòng này. Trong nháy mắt, trong lòng ai nấy đã có câu trả lời.
Lần này là lở đất, lần tiếp theo có thể là trận động đất vượt quá 10 độ richter, là sóng thần 100 mét.
Họ cần thẻ, quốc gia cần thẻ, tất cả nhân loại cần thẻ.
Sau khi đưa ra quyết định, Bộ trưởng trong Chính phủ và các Trung tướng, đại tá cũng như các chiến sĩ xuất sắc khác không tham dự cuộc họp này đã được triệu tập. Họ tải xuống ứng dụng, vào cửa hàng Thẻ Vận Mệnh rồi sử dụng kho bạc có tới hơn trăm ức để bắt đầu đặt hàng. Bây giờ có thể rút ra loại thẻ nào sẽ liên quan đến người đặt hàng, như vậy đương nhiên càng có nhiều người rút thẻ ắt sẽ đảm bảo sự đa dạng của thẻ bài.
Tiếp đó Ôn Nhược Ngôn sử dụng Cánh Cửa Thần Kỳ đi tới nhà họ Tưởng một chuyến trước để đón Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông. Hai người này cũng từng rút thẻ, Giày Né Tránh của Chu Bái chính là do Tưởng Dĩ Đông rút được. Đoạn, anh đưa hai người đến địa điểm tai nạn rồi lại đi tìm Chu Bái.
Mọi người cần sự giúp đỡ của bọn họ. Thêm một chủ thẻ là có thêm nhiều người được cứu.
Chu Bái và cả nhà Hách Thành đang ăn cơm tối, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trong phòng khách làm họ sợ tới mức đánh rơi cả chén cơm. Trong nháy mắt ấy, trong đầu họ hiện lên bộ dáng Tử Thần giả mạo của Giang Tinh Chước, một nhà năm người chen chúc nhau, sợ hãi khôn cùng.
Ôn Nhược Ngôn mở cửa, gió từ vùng đất ẩm ướt lạnh lẽo gặp tai nạn tràn vào. Anh nhìn Chu Bái, không nói vòng vo: “Chu Bái, thành phố K xảy ra thảm họa sạt lở rất lớn, quốc gia và nhân dân cần sự giúp đỡ của cậu, mau đi theo tôi.”
Chu Bái phục hồi tinh thần lại và hiểu được ý trong lời nói của anh thì chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, cứ thế đứng bật lên chạy tới.
“Người anh em!” Hách Thành gọi cậu lại. Chu Bái quay đầu, thấy cậu ta nhẹ gật đầu với mình, “Nhớ cẩn thận đó!” Quả thật bọn họ đã sớm suy đoán ra.
Chu Bái giơ ngón tay cái lên về phía cậu ta rồi đi theo Ôn Nhược Ngôn vào cửa.
Đón Xong Chu Bái, đương nhiên Ôn Nhược Ngôn chẳng bỏ qua Lương Kiệt, anh ta còn mạnh hơn tên nhóc Chu Bái này.
Lương Kiệt đang ở trong khách sạn, tại thời điểm này nhân viên khách sạn đã chạy hết, khách trong khách sạn chẳng còn lại mấy người. Anh vừa ngâm mình trong bong bóng thì Cánh Cửa Thần Kỳ đột nhiên xuất hiện. Nó làm anh đứng dậy ngay và cảnh giác giữ thẻ trong túi.
Chương 69: Thẻ bài là hi vọng duy nhất của nhân loại (2)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Người lái xe thấy Ôn Nhược Ngôn đột nhiên xuất hiện ở ghế phụ thì trợn tròn mắt.
Mà Ôn Nhược Ngôn chỉ sững sờ một tí là lập tức phản ứng lại xem mình đang ở đâu cùng với cảnh mẹ đang gặp ở chỗ ngồi phía sau. Anh nhanh chóng vung một nắm đấm về phía người lái xe. Một cú đánh chính xác vào sống mũi người đàn ông làm xương mũi gãy, chiếc xe thoáng cái kiểm soát.
Chân Ôn Nhược Ngôn đã kịp duỗi qua giẫm lên phanh, xe chợt bị phanh lại khiến người đàn ông đang đè lên người mẹ anh ngã nhào xuống xe. Đợi y nhận thức được chuyện gì đã xảy ra và hoảng hốt ngẩng đầu, y đã đối diện với cái lỗ đen ngòm của họng súng lạnh lẽo và một đôi mắt giận dữ.
Y trừng mắt thao láo, rồi gấp rút giơ hai tay lên, nào dám dịch chuyển tí ti nào: “Tha, tha mạng...”
“Lăn khỏi xe.” Ôn Nhược Ngôn đè nén lửa giận mà sai.
Người đàn ông ngay lập tức mở cửa xe và lộn nhào ra ngoài, thậm chí bất chấp đồng bọn của mình mà chạy như điên.
Ôn Nhược Ngôn thò đầu ra khỏi cửa sổ, bắn một phát về phía y. Viên đạn bắn chính xác vào đùi y khiến người đàn ông kêu thảm và ngã lăn xuống đất.
Lúc này người đàn ông bịt mũi trên ghế lái, cái người gần như ngất xỉu, cuối cùng cũng chậm chạp bị Ôn Nhược Ngôn đuổi xuống xe.
Thấy đồng đảng mình đang la hét thảm khốc trên mặt đất cách đó không xa, hắn bối rối khôn cùng vì chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ngăn cản hắn sợ đến nỗi chả dám chạy.
Ôn Nhược Ngôn cũng bắn vào phía bắp đùi hắn với khuôn mặt không biểu cảm. Sau khi tước đoạt sức hoạt động của hai người, anh ngồi xuống ghế lái và lái xe.
Thẻ Kỵ Sĩ chỉ kéo dài ba phút, anh không kịp trấn an mẹ mà cứ thế lái xe đến nơi an toàn, đồng thời cũng liên lạc với cảnh sát để cảnh sát giao thông gần đây nhất chạy tới.
Thời gian sắp hết, Ôn Nhược Ngôn dừng xe lại và xoay người nhìn mẹ.
Bà đang nhìn đau đáu anh bằng cặp mắt mê mang như thể cảm thấy anh quen lắm mà lại chẳng biết anh là ai.
Ôn Nhược Ngôn đau lòng: “Mẹ. Là con đây, Ngôn Ngôn.”
“Ngôn Ngôn? À, Ngôn Ngôn, kẹo, mẹ sẽ mua kẹo cho Ngôn Ngôn...” Người phụ nữ ngay lập tức hoảng loạn như thể bà mà mua trễ thì có chuyện xấu xa gì đó sẽ xảy ra.
Năm đó chính vì Ôn Nhược Ngôn tấm bé muốn ăn kẹo mà mẹ không mua, thế là đứa trẻ giận dỗi chạy ra ngoài rồi đi lạc. Chuyện này đã trở thành tâm bệnh trong lòng người phụ nữ. Bà cứ cho là nếu mua kẹo cho con thì nó sẽ chẳng biến mất. Thế nên một khi phát bệnh, bà muốn đi đến siêu thị để mua kẹo. Điều này đã câu lên cảm xúc sợ hãi của Ôn Nhược Ngôn, chả phải vì bà gặp phải chuyện không tốt mà là bà sợ chẳng còn thấy con nữa.
Và đối với Ôn Nhược Ngôn mà nói, nếu không phải do anh tùy hứng thời thơ ấu, người mẹ tao nhã xinh đẹp sẽ không thay đổi thành cái dạng này.
Mẹ con họ cứ tự trách mình như thế, có lẽ cả đời sẽ hối hận, chẳng có cách nào buông bỏ.
Ba phút sắp hết, Ôn Nhược Ngôn khóa cửa xe đề phòng mẹ chạy ra ngoài, chẳng bao lâu bóng dáng của anh dần dần trong suốt và biến mất.
Anh trở lại văn phòng của mình một lần nữa, cửa văn phòng vẫn còn khóa, 9 thẻ còn lại vẫn còn lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng trắng mềm mại.
Anh thoáng ngỡ ngàng, có một cảm giác vừa mơ chẳng đúng sự thật.
Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và ngay lập tức gọi điện thoại nhằm xác nhận cảnh sát giao thông gần nhất đã đến hiện trường và mẹ đã an toàn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn vào thẻ Kỵ Sĩ trên tay rồi nắm chặt nó. Anh long trọng đặt nó bên trong áo khoác, gần ngực. Ngay lập tức, anh ý thức được mình đang làm gì và thế là hành động dừng lại.
Nguyên bản anh còn đầy cảnh giác và nghi ngờ về chủ nhân của mấy cái thẻ này, tâm trí đa nghi là chuyện mà một người có nghề nghiệp ở cấp bậc như anh chắc chắn sẽ có. Tử Thần thu hoạch tính mạng của họ mà chẳng rõ nguyên nhân, có thể thấy rằng Thần có phân chia giữa thiện và ác. Làm sao họ tin tưởng ngay được loại sinh vật nào đang ẩn náu trong cửa hàng?
Ngay vừa mới nãy chỉ với vẻn vẹn một tấm thẻ mà anh đã dâng cao một cảm giác biết ơn từ đáy lòng, buông lỏng cảnh giác. Cảm xúc này là không thể kiểm soát được bởi vì điểm yếu mềm mại nhất từ đáy lòng anh đã bị đánh trúng ngay rồi.
Lá bài Kỵ Sĩ này xuất hiện quá kịp thời, là một cái bẫy ngọt ngào hay chính là thiện chí của chủ sở hữu cửa hàng?
Anh nhìn về phía thẻ còn lại.
Lật thẻ bài thứ hai, để lộ một thẻ sạch sẽ trơn bóng, đó là một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Thẻ bài thứ năm...
Mãi cho đến thẻ cuối cùng, anh mới rút trúng đồ một lần nữa.
Nhìn thấy hoa văn, anh biết nó không phải là một con dao bình thường. Anh căng thẳng ngay, nó sẽ là gì đây?
Ding dong!
Cảm giác tồn tại đầy ma thuật rất mạnh mẽ, một âm thanh có thể thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức vang lên. Phải mất hai giây trước khi anh nhìn xuống.
[Chúc mừng anh đã rút được thẻ sao chép SSR, Cánh Cửa Thần Kỳ. Sử dụng Cánh Cửa Thần Kỳ, anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn, sử dụng trong giới hạn 30 phút, thời gian nghỉ 7 là ngày.]
Cánh Cửa Thần Kỳ có thể đi đến tới bất kỳ nơi chốn nào. Ôn Nhược Ngôn giật mình, lập tức trái tim đập loạn xạ.
Anh hít hơi thật sâu đôi lần để đè nén cảm xúc rồi cầm điện thoại trên bàn.
...
Ngay sau đó, một cuộc họp khẩn cấp khác đã được tổ chức tại Tòa nhà Quốc hội. Tử Thần hiện ra rồi, toàn bộ Chính phủ loay hoay đến mức sứt đầu mẻ trán. Họ là con người, cũng sợ Tử Thần, thế nhưng dù là thế họ vẫn phải làm việc, hệt như những người lính, nhân viên y tế hay những nghề khác trong 4 thành phố ấy. Trong một môi trường khủng khiếp như vậy, trong tình huống mình sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, họ phải giữ vững vị trí của mình.
“Ôn Nhược Ngôn đâu?”
“Khẩn cấp gọi chúng ta tới đây, còn anh ta đâu rồi?”
“Có chuyện gì vậy? Bây giờ bận muốn chết…”
“...”
Một nhóm người mất kiên nhẫn dữ dội. Đến khi họ đến đông đủ rồi và đợi thêm mấy phút mà không thấy Ôn Nhược Ngôn đâu, họ lập tức nổi giận.
Ấy thế mà ngay sau đó, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, và tất cả những cái miệng đang mở bỗng nhiên đông cứng.
... Cái gì vậy? Họ có hoa mắt không?
Cánh cửa đó xuất hiện rồi mở ra, Ôn Nhược Ngôn bước ra khỏi cửa. Kế đó anh duỗi tay ra, Cánh Cửa Thần Kỳ biến lại thành thẻ và bay về tay anh.
Trong phòng hội nghị là một mảng tĩnh lặng.
Ôn Nhược Ngôn cầm thẻ lên và nói: “Đó là lý do tại sao tôi gọi cho mọi người. Tôi nghĩ rằng đây có thể là cách duy nhất mà con người thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần.”
Anh mở màn hình, phát hai video giám sát của Chu Bái và Lương Kiệt.
Sau khi xem hai video, hiện trường càng thêm phần im lặng.
“Cá này… Đây là cái gì?”
“Tôi nghĩ... Hẳn là sự sáng tạo của Thần. Ngoài Thần Chết, có vẻ như còn một vị thần khác hạ xuống thế giới của chúng ta. Tôi đoán Thần đang giúp chúng ta, bằng không chẳng cần chúng ta chỉ dùng tiền để trao đổi.”
Dịch vụ khách hàng đã vào trạng thái lặng im, ngay cả việc giải thích chức năng của các lá bài cũng giống như một con rô bốt, và đương nhiên nó cũng chẳng trả lời câu hỏi của họ.
“Nếu... Nếu một vị thần khác sẵn lòng giúp đỡ chúng ta, tại sao lại sử dụng một cách đi quanh co nhường này?”
“Không biết, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác và không còn thời gian để do dự.” Ôn Nhược Ngôn trả lời, “Ngoài thành phố M, N, J và K, thành phố S, L và W cũng đã bắt đầu. Ngay cả thủ đô, tôi e rằng nó cũng rơi vào loại tuyệt vọng ấy chỉ trong vòng một tuần sau đó. Đó là chưa kể tới nước ngoài, toàn bộ quốc gia đã đã sụp, số người chết mỗi ngày khiến ai nấy chẳng còn chịu nỗi nữa rồi. Ngược lại chúng ta vẫn có thể ngồi họp nhàn nhã ở đây, có mấy cách phòng ngừa việc chết đi, âu có lẽ vì có một vị thần khác giáng xuống.”
Nói theo một nghĩa nào đó, Ôn Nhược Ngôn đoán đúng. Hiện tại nước Z vẫn chưa sụp đổ toàn quốc chính là vì Thần của Cái Chết ở đây.
“Chúng ta phải công bố với thế giới địa chỉ của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh.”
Những trải nghiệm của Chu Bái và Lương Kiệt ở thành phố N và J đã chứng minh rằng việc sử dụng thẻ thực sự làm tăng tỷ lệ sống sót, ngoài cái đó ra, họ không có cách nào để sống còn. Tất cả các công nghệ và vũ khí của con người đã trở thành phế liệu dưới sức mạnh của Tử Thần, họ cần thẻ bài, mọi công dân cần thẻ bài để tự cứu mình.
Nhưng bọn họ cũng biết một khi thẻ được công bố, nó có nghĩa là con người sẽ bước vào một kỷ nguyên mới. Họ có thể tự cứu mình không là một chuyện, mà có thể tự mình kiểm soát hay chăng lại một câu chuyện khác.
...
Thành phố K, giống như ba thành phố khác, đã liên lục ở trong thời tiết mưa lớn mấy ngày liền; chỗ thành phố này khác với 3 thành phố còn lại vì nó có rất nhiều núi. Nó là một thành phố núi nổi tiếng, có rất nhiều ngôi làng và thị trấn được xây dựng dựa lưng vào núi.
Mưa lớn trong nhiều ngày đã làm bùn đất rã ra. Một trận lở đất lớn đột nhiên đến hệt một con thú khổng lồ lặng lẽ đầy tham lam, nó lặng yên nhấn chìm một số thôn xóm làm hơn 6,000 người gặp nạn bằng sức mạnh vỗ vào lớn khủng khiếp.
Bên trong tòa nhà Quốc hội, Chính phủ vẫn chưa đưa ra quyết định được mà lại đột nhiên nhận được tin tức đau lòng này. Trong nháy mắt, trong lòng ai nấy đã có câu trả lời.
Lần này là lở đất, lần tiếp theo có thể là trận động đất vượt quá 10 độ richter, là sóng thần 100 mét.
Họ cần thẻ, quốc gia cần thẻ, tất cả nhân loại cần thẻ.
Sau khi đưa ra quyết định, Bộ trưởng trong Chính phủ và các Trung tướng, đại tá cũng như các chiến sĩ xuất sắc khác không tham dự cuộc họp này đã được triệu tập. Họ tải xuống ứng dụng, vào cửa hàng Thẻ Vận Mệnh rồi sử dụng kho bạc có tới hơn trăm ức để bắt đầu đặt hàng. Bây giờ có thể rút ra loại thẻ nào sẽ liên quan đến người đặt hàng, như vậy đương nhiên càng có nhiều người rút thẻ ắt sẽ đảm bảo sự đa dạng của thẻ bài.
Tiếp đó Ôn Nhược Ngôn sử dụng Cánh Cửa Thần Kỳ đi tới nhà họ Tưởng một chuyến trước để đón Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông. Hai người này cũng từng rút thẻ, Giày Né Tránh của Chu Bái chính là do Tưởng Dĩ Đông rút được. Đoạn, anh đưa hai người đến địa điểm tai nạn rồi lại đi tìm Chu Bái.
Mọi người cần sự giúp đỡ của bọn họ. Thêm một chủ thẻ là có thêm nhiều người được cứu.
Chu Bái và cả nhà Hách Thành đang ăn cơm tối, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trong phòng khách làm họ sợ tới mức đánh rơi cả chén cơm. Trong nháy mắt ấy, trong đầu họ hiện lên bộ dáng Tử Thần giả mạo của Giang Tinh Chước, một nhà năm người chen chúc nhau, sợ hãi khôn cùng.
Ôn Nhược Ngôn mở cửa, gió từ vùng đất ẩm ướt lạnh lẽo gặp tai nạn tràn vào. Anh nhìn Chu Bái, không nói vòng vo: “Chu Bái, thành phố K xảy ra thảm họa sạt lở rất lớn, quốc gia và nhân dân cần sự giúp đỡ của cậu, mau đi theo tôi.”
Chu Bái phục hồi tinh thần lại và hiểu được ý trong lời nói của anh thì chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, cứ thế đứng bật lên chạy tới.
“Người anh em!” Hách Thành gọi cậu lại. Chu Bái quay đầu, thấy cậu ta nhẹ gật đầu với mình, “Nhớ cẩn thận đó!” Quả thật bọn họ đã sớm suy đoán ra.
Chu Bái giơ ngón tay cái lên về phía cậu ta rồi đi theo Ôn Nhược Ngôn vào cửa.
Đón Xong Chu Bái, đương nhiên Ôn Nhược Ngôn chẳng bỏ qua Lương Kiệt, anh ta còn mạnh hơn tên nhóc Chu Bái này.
Lương Kiệt đang ở trong khách sạn, tại thời điểm này nhân viên khách sạn đã chạy hết, khách trong khách sạn chẳng còn lại mấy người. Anh vừa ngâm mình trong bong bóng thì Cánh Cửa Thần Kỳ đột nhiên xuất hiện. Nó làm anh đứng dậy ngay và cảnh giác giữ thẻ trong túi.