Trên dưới Chính phủ bận bịu bao bề và cảnh sát cũng y vậy. Sự xuất hiện của thẻ bài đã cho phép rất nhiều vụ án vốn trì trệ nay được thúc đẩy, nhưng đồng thời cũng xuất hiện một vấn đề mới. Triều Hề trang bị võ trang đầy đủ mà đi vào đã thu hút sự chú ý của mọi người. Do hắn cao lớn mà lại mang theo bầu không khí anh chàng đẹp trai nên dù được trang bị đầy đủ dụng cụ, tất cả mọi người vừa liếc mắt cái là nhìn ra đó là một gã đàn ông vô cùng tuấn tú.
May mắn là bây giờ sự chú ý của toàn dân không đặt ở giới giải trí, chẳng mấy ai màng tới scandal tin đồn giới minh tinh làm paparaaai cũng không ra ngoài ngồi xổm chụp lén. Nếu không chuyện Triều Hề vào đồn cảnh sát chắc chắn đã lên hot search từ sớm, chuyện “Triều Hề vĩnh viễn không thoát khỏi ống kính paparaaai” đã đứng sừng sững trên đó.
“Anh tới có chuyện gì đây?” Một nữ cảnh sát lập tức lên tiếng.
Triều Hề đi sang, kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt và một đôi mắt sạch sẽ và trong trẻo nhìn cô nàng: “Tôi muốn báo án.”
“... Triều Hề?” Nữ cảnh sát trợn tròn mắt.
“Là tôi, tôi muốn báo án.”
“Anh định báo vụ gì?” Nữ cảnh sát lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
“Có người làm mấy hành vi phạm tội với tôi như giam cầm, hãm hiếp và thao túng.”
“Tội phạm là?”
“Tần Lãm Nguyệt.”
Cho dù vừa nhìn đã biết đã thấy nhiều cảnh hoành tráng, nữ cảnh sát vẫn sững người một lát.
Thứ càng làm cho cô khiếp sợ còn ở phía sau, mấy nam tài tử từng có tin đồn hẹn hò với Tần Lãm Nguyệt, chưa kể ai nấy lại là minh tinh đang nổi, hết người này đến người khác chạy tới và muốn kiện Tần Lãm Nguyệt. Có mấy người ở thành phố khác cũng chạy hết đến đồn cảnh sát tố giác.
Chuyện này rõ ràng là không đúng, bọn họ đến tố giác chẳng đơn thuần chỉ muốn tố giác với đồn cảnh sát rồi giao sự tình cho cảnh sát toàn quyền giải quyết. Rõ ràng họ còn có tính toán khác, đặc biệt là Triều Hề và Minh Nguyệt Lãng, bọn họ tố giác rồi thì ở lì đồn cảnh sát không chịu đi.
Hai người ở cùng một thành phố, lúc này cùng lúc ở trong một đồn cảnh sát, một bên là đóa tuyết liên trên núi cao, một bên là bông hồng diêm dúa, người bên ngoài nhìn vào đã thấy đẹp mắt khôn cùng.
Đáng tiếc người trong cuộc cũng không có cảm giác, bản thân bọn họ không quen nhau trong giới giải trí ấy nhưng do Tần Lãm Nguyệt mà lại quen. Họ cãi nhau vì tranh Tần Lãm Nguyệt, châm chọc khiêu khích trên chương trình, diss lẫn nhau, làm người hâm mộ cũng cãi nhau đến mức gió tanh mưa máu.
Lúc này hai người nhìn mặt nhau mà chỉ thấy con mẹ nó Tần Lãm Nguyệt đúng là làm người ta mắc ói. Kế đó lại đồng thời dâng lên cảm giác vét bồ thương kẻ ăn đong.
Nhưng mà Minh Nguyệt Lãng vẫn cảm thấy Triều Hề thảm hại hơn đôi chút, hắn là người đầu tiên bị Tần Lãm Nguyệt theo dõi, cũng là người đầu tiên bị Tần Lãm Nguyệt ngủ với, hơn nữa còn là dạng ngủ hết lần này đến lần khác; đó là chưa kể cô ả tiêu sạch tiền của hắn, vụ hợp tác với thần tượng thì mất đi. Có thể nói là trong ngoài cơ thể bị tàn phá chà đạp, bấy giờ chắc thể xác và tinh thần đã muốn nứt ra.
Minh Nguyệt Lãng nghĩ tới thì vểnh chân bắt chéo. Gã ngậm điếu thuốc mà không châm lửa, cứ thế tiếp tục nhắn tin cho Giang Miên, giải thích tình huống của mình với cô.
Chuyện của những ngôi sao nam này nhanh chóng được báo cáo lên Trung ương, kế đó nó đã được giao cho Cục An toàn Quốc gia phụ trách từ sớm. Thế là ngay khi Ôn Nhược Ngôn nhận được tin tức là lập tức đích thân liên lạc với những nam minh tinh nổi tiếng này ở các thành phố trên cả nước.
Hoàn toàn hiểu rõ tình huống, ngay cả thẻ bài bọn họ rút được cũng biết rõ rành, Ôn Nhược Ngôn có một suy đoán khiến tim anh ta đập nhanh hơn.
“Bây giờ sợ là mấy anh phải giữ nguyên chuyện này, đừng để cô ta nghi ngờ. Chúng tôi sẽ ngay lập tức triển khai cuộc họp bên này và làm những bố trí tương quan.”
Ôn Nhược Ngôn nói xong câu đó, Minh Nguyệt Lãng đồng tình nhìn về phía Triều Hề. Biểu hiện của Triều Hề rất cứng nhắc, hiển nhiên lại một lần nữa bị thương nặng.
“Không, tôi chắc chắn sẽ lộ đấy, tôi không diễn nổi.” Nghĩ tới tên là mắc ói rồi, sao còn diễn trò tình yêu với cô ả được.
“Vậy anh có thể không gặp mặt cô ta à?”
Triều Hề suy nghĩ một chút, đáp: “Hình như cô ta thích bộ dáng làm việc của tôi, thỉnh thoảng cũng để tôi đi công tác.”
“Được. Hãy nhớ không để lộ các chi tiết, cũng không được để cô ta biết mấy anh có thẻ bài trong tay.”
...
Tần Lãm Nguyệt nhận được điện thoại của Triều Hề, nghe nói hắn muốn đi thành phố D thông cáo thì chẳng có phản ứng đặc biệt gì. Ả nói một tiếng đã biết là kết thúc cuộc gọi.
Về phần Minh Nguyệt Lãng và những người khác có còn gửi cho cô ả mấy tin nhắn đứt ruột oán thán mãi làm ả phát sầu hay không, ả chả đọc kỹ. Bấy giờ họ đã mất tác dụng, ả chẳng còn thu được năng lượng ghen tị từ fan của họ. Trừ phi fan có thể ghen tị đến mức thoát khỏi cái võng tham lam mà Giang Tinh Chước hạ xuống, trở thành người đi theo cô ả.
Nhưng người đó phải yêu đương mù quán đến mức thiểu năng nhường nào mới đi chê thẻ bài thần kỳ tốt đẹp và sức mạnh siêu việt dân thường, để ghen ghét tới phát cuồng vì một tên đàn ông xa cuối chân trời? Ngay cả khi có người này thật, đáng tiếc sức mạnh mà đám thiểu số này tạo ra gần như không đáng kể, không đáng phí tâm tư vào.
Sự chú ý của Tần Lãm Nguyệt không nằm ở trên những người ả coi là công cụ, hoàn toàn không chú ý tới đàn ông. Ả đang nhìn chằm chằm vào núi Cảnh Đào ở thành phố M.
Trước mặt ả có một bức gương nước, gương nước phản chiếu cảnh sắc tĩnh mịch của núi Cảnh Đào. Ả chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc có một con Tử Thần bay ra.
Tử Thần là một vị thần cấp thấp được sinh ra từ cái chết, là tay sai của Thần Của Cái Chết, là sự tồn tại để chia sẻ trách nhiệm với cái chức “Tử Thần”. Nếu Thần Của Cái Chết là một quả bom cấp mặt trời, Tử Thần là một quả bom cấp bụi, chúng vẫn mang lại cái chết nhưng còn lâu mới đáng sợ như Thần Của Cái Chết.
Nếu Thần Của Cái Chết ngã xuống, tất cả các Tử Thần sinh ra từ Thần sẽ biến mất, từ đây toàn bộ sinh linh trên thế giới sẽ bất tử. Cho nên Tử Thần này vẫn còn chứng minh rằng Thần Của Cái Chết vẫn chưa ngã xuống. Cơ thể Tử Thần đã mờ hơn nhiều cho thấy sự sụp đổ của Thần Của Cái Chết vẫn còn tiếp tục.
Nhưng nó quá chậm, tại sao nó lại chậm như vậy? Khi Thần mới xuất hiện, tốc độ ngã xuống đã nhanh hơn bây giờ, theo lý thuyết nên càng lúc càng nhanh hơn mới đúng.
Tần Lãm Nguyệt cắn móng tay, cau mày. Nếu như là trước đây, cũng không phải ả chờ không nổi. Nhưng giờ đây Giang Tinh Chước ở trước mặt ả trắng trợn hấp thu năng lượng tiêu cực làm cho ả khó chịu, nội tâm vô cùng lo lắng, muốn gi3t ch3t cô ta. Ấy vậy mà ả sợ chết, lo lắng đánh nhau với Giang Tinh Chước sẽ làm cho vị thần sắp ngã xuống này nổi giận, trước khi chết còn mang theo hai người bọn cô, vậy coi như có không bù được mất.
Cùng lúc đó, Giang Tinh Chước cũng xác định được nguồn gốc ngày tận thế này ở núi Cảnh Đào, Con Mắt Biết Tuốt khóa chặt ngọn núi này, cô nhìn thấy Tử Thần bay tới bay lui giống như bóng ma đen.
Cái gì đây? Giống như con búp bê cầu nắng phiên bản huyền thoại kinh dị, quái đản dọa người.
Thứ đang trôi nổi bên ngoài núi chính là Tử Thần Tiểu Giáp.
Nó cảm thấy hai Á Thần của thế giới này đang rình mò nhóm thần bèn tức giận tại chỗ, chắc chắn là đám tồi ngấp nghé thần cách. Nếu chủ nhân chết thì nhóm Thần cũng sẽ chết, cho nên đây là kẻ thù!
Thế là đám thần nói nhỏ thần bí với nhau.
[Tiểu Ất! Tiểu Ất! Có Á Thần đê tiện muốn cướp thần cách! Cậu tới đánh bọn họ đi!]
Tử Thần Tiểu Ất núi bay ra khỏi núi, trên tay còn cầm một quyển tập thơ. Nó nhìn xung quanh một lần rồi phát ra tiếng thì thầm thần bí: [Con người không thể nhìn thẳng vào Chủ Thần, tầm mắt do thám của họ không có cách nào xuyên qua kết giới tử vong. Con cũ đã làm không được thì con mới càng không. Đừng quan tâm..]
Tiểu Ất vừa nói xong, Con Mắt Biết Tuốt của Giang Tinh Chước đã nhìn xuyên vào núi, tiến vào bên trong núi.
Tiểu Ất:...
Tiểu Giáp: [Tại sao? Tại sao?]
Tiểu Ất:... Tôi cũng muốn biết tại sao. Tại sao Á Thần mới tới lại xuyên qua được kết giới tử vong?
Giang Tinh Chước cũng không biết mình gây ra tác động tới hai con Tử Thần, cô thao túng Con Mắt Biết Tuốt nhìn thẳng lên núi. Xuyên qua một lớp vỏ dày bên ngoài, bên trong là hang động rỗng, cô nhìn thấy một bóng dáng nằm sấp trên mặt đất với mái tóc dài xõa tung. Nhìn dáng người có lẽ là đàn ông, anh ta nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, không hiểu sao lại có một loại cảm giác tang thương đến cực điểm như thể nỗi tang thương ấy muốn hòa tan biến mất.
Bên cạnh anh chất đống rất nhiều sách, “tập thơ Tagore”, “300 bài thơ Đường”, “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi”, “Thần và người yêu”, “100 điều cần lưu ý để nuôi con người”, “Làm thế nào để nấu súp thịt tiềm”.
Có một loại cảm giác quen thuộc quái đản, Giang Tinh Chước còn chưa suy nghĩ ra loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu thì một hơi thở âm u khủng b0 lao thẳng ra từ đầu bên kia của Con Mắt Biết Tuốt.
Khi nó ngập tràn, ngoại trừ Giang Tinh Chước, chậu hoa màu xanh lá cây đầu tiên tiếp xúc với nó đã chết khô trong nháy mắt; tiếp theo là cái chậu đỡ cây xương rồng tiên nhân cầu mọng nước dễ thương, mấy bông hoa trong bình và rồi ngay cả những chú ong bay từ cửa sổ đang hút mật tạo mật ong trên hoa cũng chết ngay tức thì.
Trong khi đó, cô cảm thấy làn da của mình đang khô lại.
Giang Tinh Chước lập tức thu hồi Con Mắt Biết Tuốt thì hơi thở tử vong này mới bị ngăn cách, nhưng phần còn sót lại ở bên ngoài phòng cô vẫn làm cá vàng và tảo biển nuôi trong phòng khách tầng một chết sạch.
Thì ra là như thế, khó trách Tần Lãm Nguyệt muốn cô đi qua. Hơi thở trên người vị thần này đáng gờm như vậy ngay cả khi truyền tới từ xa. Nếu người sống ngang nhiên xông tới, e chẳng phải sẽ chết tại chỗ chỉ còn lại một bộ xương? Vị thần này dữ dằn quá, đang ngã xuống có nghĩa là chắc chắn sức mạnh thần thánh phải yếu hơn bình thường. Như thế mà còn ra dạng này… Loại thần này sợ là không có bạn bè rồi?
Giang Tinh Chước dừng lại, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một bóng hình có dáng dấp cao vô cùng. Cái bóng kéo dài tới mức gầy đi, đứng trên đồng hoang có chút e dè lại xen lẫn mừng rỡ lắm, thậm chí có có tí lén lút đáng yêu.
Nhưng khuôn mặt của người đàn ông ấy, cô chẳng làm sao thấy được.
Chắc là… là một người nào đó cô đã quên rồi. Ấy thế trong trường hợp bình thường, cô không thể nào mất trí nhớ vì dẫu gì cô cũng là “Người Giữ Lời Ước”.
Tần Lãm Nguyệt biết rõ Thần Của Cái Chết đáng sợ thì chẳng có ý muốn dùng gương nước để rình mò bóng dáng thần minh. Kiểu gì Thần chết là cái chắc, cô ả chờ nổi dù vấn đề có là sớm hay muộn.
...
Trong ngọn núi, Thần Của Cái Chết đang bất động dường như cảm thấy cái gì đó, ngón tay khẽ giật giật.
Tiểu Giáp và Tiểu Ất bay đến bên cạnh Thần, nhanh chóng nhìn chằm chằm ngón tay kia. Ngón tay nhợt nhạt khẽ di chuyển nhẹ nhàng một lần nữa.
Tiểu Ất: [Chết rồi, hình như chủ nhân muốn tỉnh lại. Nhưng gương Nữ Thần Tương Lai lại không chính xác cho lắm, con người Ngài chờ không xuất hiện. Lỡ như mở to mắt và phát hiện chuyện này, Ngài sẽ buồn đến nỗi tăng tốc quá trình chết đi!]
Tiểu Giáp: [A a a, tôi với cậu mau đánh chủ nhân ngất xỉu, để Ngài ngủ tiếp!]
Tiểu Ất:...
Tại sao mình lại làm việc với một thằng ngốc? Nếu nó đánh ngất được Thần Của Cái Chết, nó vẫn còn là một con Tử Thần à?
Chương 75: Người bị quỷ ám liên minh (2)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trên dưới Chính phủ bận bịu bao bề và cảnh sát cũng y vậy. Sự xuất hiện của thẻ bài đã cho phép rất nhiều vụ án vốn trì trệ nay được thúc đẩy, nhưng đồng thời cũng xuất hiện một vấn đề mới. Triều Hề trang bị võ trang đầy đủ mà đi vào đã thu hút sự chú ý của mọi người. Do hắn cao lớn mà lại mang theo bầu không khí anh chàng đẹp trai nên dù được trang bị đầy đủ dụng cụ, tất cả mọi người vừa liếc mắt cái là nhìn ra đó là một gã đàn ông vô cùng tuấn tú.
May mắn là bây giờ sự chú ý của toàn dân không đặt ở giới giải trí, chẳng mấy ai màng tới scandal tin đồn giới minh tinh làm paparaaai cũng không ra ngoài ngồi xổm chụp lén. Nếu không chuyện Triều Hề vào đồn cảnh sát chắc chắn đã lên hot search từ sớm, chuyện “Triều Hề vĩnh viễn không thoát khỏi ống kính paparaaai” đã đứng sừng sững trên đó.
“Anh tới có chuyện gì đây?” Một nữ cảnh sát lập tức lên tiếng.
Triều Hề đi sang, kéo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt và một đôi mắt sạch sẽ và trong trẻo nhìn cô nàng: “Tôi muốn báo án.”
“... Triều Hề?” Nữ cảnh sát trợn tròn mắt.
“Là tôi, tôi muốn báo án.”
“Anh định báo vụ gì?” Nữ cảnh sát lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
“Có người làm mấy hành vi phạm tội với tôi như giam cầm, hãm hiếp và thao túng.”
“Tội phạm là?”
“Tần Lãm Nguyệt.”
Cho dù vừa nhìn đã biết đã thấy nhiều cảnh hoành tráng, nữ cảnh sát vẫn sững người một lát.
Thứ càng làm cho cô khiếp sợ còn ở phía sau, mấy nam tài tử từng có tin đồn hẹn hò với Tần Lãm Nguyệt, chưa kể ai nấy lại là minh tinh đang nổi, hết người này đến người khác chạy tới và muốn kiện Tần Lãm Nguyệt. Có mấy người ở thành phố khác cũng chạy hết đến đồn cảnh sát tố giác.
Chuyện này rõ ràng là không đúng, bọn họ đến tố giác chẳng đơn thuần chỉ muốn tố giác với đồn cảnh sát rồi giao sự tình cho cảnh sát toàn quyền giải quyết. Rõ ràng họ còn có tính toán khác, đặc biệt là Triều Hề và Minh Nguyệt Lãng, bọn họ tố giác rồi thì ở lì đồn cảnh sát không chịu đi.
Hai người ở cùng một thành phố, lúc này cùng lúc ở trong một đồn cảnh sát, một bên là đóa tuyết liên trên núi cao, một bên là bông hồng diêm dúa, người bên ngoài nhìn vào đã thấy đẹp mắt khôn cùng.
Đáng tiếc người trong cuộc cũng không có cảm giác, bản thân bọn họ không quen nhau trong giới giải trí ấy nhưng do Tần Lãm Nguyệt mà lại quen. Họ cãi nhau vì tranh Tần Lãm Nguyệt, châm chọc khiêu khích trên chương trình, diss lẫn nhau, làm người hâm mộ cũng cãi nhau đến mức gió tanh mưa máu.
Lúc này hai người nhìn mặt nhau mà chỉ thấy con mẹ nó Tần Lãm Nguyệt đúng là làm người ta mắc ói. Kế đó lại đồng thời dâng lên cảm giác vét bồ thương kẻ ăn đong.
Nhưng mà Minh Nguyệt Lãng vẫn cảm thấy Triều Hề thảm hại hơn đôi chút, hắn là người đầu tiên bị Tần Lãm Nguyệt theo dõi, cũng là người đầu tiên bị Tần Lãm Nguyệt ngủ với, hơn nữa còn là dạng ngủ hết lần này đến lần khác; đó là chưa kể cô ả tiêu sạch tiền của hắn, vụ hợp tác với thần tượng thì mất đi. Có thể nói là trong ngoài cơ thể bị tàn phá chà đạp, bấy giờ chắc thể xác và tinh thần đã muốn nứt ra.
Minh Nguyệt Lãng nghĩ tới thì vểnh chân bắt chéo. Gã ngậm điếu thuốc mà không châm lửa, cứ thế tiếp tục nhắn tin cho Giang Miên, giải thích tình huống của mình với cô.
Chuyện của những ngôi sao nam này nhanh chóng được báo cáo lên Trung ương, kế đó nó đã được giao cho Cục An toàn Quốc gia phụ trách từ sớm. Thế là ngay khi Ôn Nhược Ngôn nhận được tin tức là lập tức đích thân liên lạc với những nam minh tinh nổi tiếng này ở các thành phố trên cả nước.
Hoàn toàn hiểu rõ tình huống, ngay cả thẻ bài bọn họ rút được cũng biết rõ rành, Ôn Nhược Ngôn có một suy đoán khiến tim anh ta đập nhanh hơn.
“Bây giờ sợ là mấy anh phải giữ nguyên chuyện này, đừng để cô ta nghi ngờ. Chúng tôi sẽ ngay lập tức triển khai cuộc họp bên này và làm những bố trí tương quan.”
Ôn Nhược Ngôn nói xong câu đó, Minh Nguyệt Lãng đồng tình nhìn về phía Triều Hề. Biểu hiện của Triều Hề rất cứng nhắc, hiển nhiên lại một lần nữa bị thương nặng.
“Không, tôi chắc chắn sẽ lộ đấy, tôi không diễn nổi.” Nghĩ tới tên là mắc ói rồi, sao còn diễn trò tình yêu với cô ả được.
“Vậy anh có thể không gặp mặt cô ta à?”
Triều Hề suy nghĩ một chút, đáp: “Hình như cô ta thích bộ dáng làm việc của tôi, thỉnh thoảng cũng để tôi đi công tác.”
“Được. Hãy nhớ không để lộ các chi tiết, cũng không được để cô ta biết mấy anh có thẻ bài trong tay.”
...
Tần Lãm Nguyệt nhận được điện thoại của Triều Hề, nghe nói hắn muốn đi thành phố D thông cáo thì chẳng có phản ứng đặc biệt gì. Ả nói một tiếng đã biết là kết thúc cuộc gọi.
Về phần Minh Nguyệt Lãng và những người khác có còn gửi cho cô ả mấy tin nhắn đứt ruột oán thán mãi làm ả phát sầu hay không, ả chả đọc kỹ. Bấy giờ họ đã mất tác dụng, ả chẳng còn thu được năng lượng ghen tị từ fan của họ. Trừ phi fan có thể ghen tị đến mức thoát khỏi cái võng tham lam mà Giang Tinh Chước hạ xuống, trở thành người đi theo cô ả.
Nhưng người đó phải yêu đương mù quán đến mức thiểu năng nhường nào mới đi chê thẻ bài thần kỳ tốt đẹp và sức mạnh siêu việt dân thường, để ghen ghét tới phát cuồng vì một tên đàn ông xa cuối chân trời? Ngay cả khi có người này thật, đáng tiếc sức mạnh mà đám thiểu số này tạo ra gần như không đáng kể, không đáng phí tâm tư vào.
Sự chú ý của Tần Lãm Nguyệt không nằm ở trên những người ả coi là công cụ, hoàn toàn không chú ý tới đàn ông. Ả đang nhìn chằm chằm vào núi Cảnh Đào ở thành phố M.
Trước mặt ả có một bức gương nước, gương nước phản chiếu cảnh sắc tĩnh mịch của núi Cảnh Đào. Ả chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc có một con Tử Thần bay ra.
Tử Thần là một vị thần cấp thấp được sinh ra từ cái chết, là tay sai của Thần Của Cái Chết, là sự tồn tại để chia sẻ trách nhiệm với cái chức “Tử Thần”. Nếu Thần Của Cái Chết là một quả bom cấp mặt trời, Tử Thần là một quả bom cấp bụi, chúng vẫn mang lại cái chết nhưng còn lâu mới đáng sợ như Thần Của Cái Chết.
Nếu Thần Của Cái Chết ngã xuống, tất cả các Tử Thần sinh ra từ Thần sẽ biến mất, từ đây toàn bộ sinh linh trên thế giới sẽ bất tử. Cho nên Tử Thần này vẫn còn chứng minh rằng Thần Của Cái Chết vẫn chưa ngã xuống. Cơ thể Tử Thần đã mờ hơn nhiều cho thấy sự sụp đổ của Thần Của Cái Chết vẫn còn tiếp tục.
Nhưng nó quá chậm, tại sao nó lại chậm như vậy? Khi Thần mới xuất hiện, tốc độ ngã xuống đã nhanh hơn bây giờ, theo lý thuyết nên càng lúc càng nhanh hơn mới đúng.
Tần Lãm Nguyệt cắn móng tay, cau mày. Nếu như là trước đây, cũng không phải ả chờ không nổi. Nhưng giờ đây Giang Tinh Chước ở trước mặt ả trắng trợn hấp thu năng lượng tiêu cực làm cho ả khó chịu, nội tâm vô cùng lo lắng, muốn gi3t ch3t cô ta. Ấy vậy mà ả sợ chết, lo lắng đánh nhau với Giang Tinh Chước sẽ làm cho vị thần sắp ngã xuống này nổi giận, trước khi chết còn mang theo hai người bọn cô, vậy coi như có không bù được mất.
Cùng lúc đó, Giang Tinh Chước cũng xác định được nguồn gốc ngày tận thế này ở núi Cảnh Đào, Con Mắt Biết Tuốt khóa chặt ngọn núi này, cô nhìn thấy Tử Thần bay tới bay lui giống như bóng ma đen.
Cái gì đây? Giống như con búp bê cầu nắng phiên bản huyền thoại kinh dị, quái đản dọa người.
Thứ đang trôi nổi bên ngoài núi chính là Tử Thần Tiểu Giáp.
Nó cảm thấy hai Á Thần của thế giới này đang rình mò nhóm thần bèn tức giận tại chỗ, chắc chắn là đám tồi ngấp nghé thần cách. Nếu chủ nhân chết thì nhóm Thần cũng sẽ chết, cho nên đây là kẻ thù!
Thế là đám thần nói nhỏ thần bí với nhau.
[Tiểu Ất! Tiểu Ất! Có Á Thần đê tiện muốn cướp thần cách! Cậu tới đánh bọn họ đi!]
Tử Thần Tiểu Ất núi bay ra khỏi núi, trên tay còn cầm một quyển tập thơ. Nó nhìn xung quanh một lần rồi phát ra tiếng thì thầm thần bí: [Con người không thể nhìn thẳng vào Chủ Thần, tầm mắt do thám của họ không có cách nào xuyên qua kết giới tử vong. Con cũ đã làm không được thì con mới càng không. Đừng quan tâm..]
Tiểu Ất vừa nói xong, Con Mắt Biết Tuốt của Giang Tinh Chước đã nhìn xuyên vào núi, tiến vào bên trong núi.
Tiểu Ất:...
Tiểu Giáp: [Tại sao? Tại sao?]
Tiểu Ất:... Tôi cũng muốn biết tại sao. Tại sao Á Thần mới tới lại xuyên qua được kết giới tử vong?
Giang Tinh Chước cũng không biết mình gây ra tác động tới hai con Tử Thần, cô thao túng Con Mắt Biết Tuốt nhìn thẳng lên núi. Xuyên qua một lớp vỏ dày bên ngoài, bên trong là hang động rỗng, cô nhìn thấy một bóng dáng nằm sấp trên mặt đất với mái tóc dài xõa tung. Nhìn dáng người có lẽ là đàn ông, anh ta nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, không hiểu sao lại có một loại cảm giác tang thương đến cực điểm như thể nỗi tang thương ấy muốn hòa tan biến mất.
Bên cạnh anh chất đống rất nhiều sách, “tập thơ Tagore”, “300 bài thơ Đường”, “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi”, “Thần và người yêu”, “100 điều cần lưu ý để nuôi con người”, “Làm thế nào để nấu súp thịt tiềm”.
Có một loại cảm giác quen thuộc quái đản, Giang Tinh Chước còn chưa suy nghĩ ra loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu thì một hơi thở âm u khủng b0 lao thẳng ra từ đầu bên kia của Con Mắt Biết Tuốt.
Khi nó ngập tràn, ngoại trừ Giang Tinh Chước, chậu hoa màu xanh lá cây đầu tiên tiếp xúc với nó đã chết khô trong nháy mắt; tiếp theo là cái chậu đỡ cây xương rồng tiên nhân cầu mọng nước dễ thương, mấy bông hoa trong bình và rồi ngay cả những chú ong bay từ cửa sổ đang hút mật tạo mật ong trên hoa cũng chết ngay tức thì.
Trong khi đó, cô cảm thấy làn da của mình đang khô lại.
Giang Tinh Chước lập tức thu hồi Con Mắt Biết Tuốt thì hơi thở tử vong này mới bị ngăn cách, nhưng phần còn sót lại ở bên ngoài phòng cô vẫn làm cá vàng và tảo biển nuôi trong phòng khách tầng một chết sạch.
Thì ra là như thế, khó trách Tần Lãm Nguyệt muốn cô đi qua. Hơi thở trên người vị thần này đáng gờm như vậy ngay cả khi truyền tới từ xa. Nếu người sống ngang nhiên xông tới, e chẳng phải sẽ chết tại chỗ chỉ còn lại một bộ xương? Vị thần này dữ dằn quá, đang ngã xuống có nghĩa là chắc chắn sức mạnh thần thánh phải yếu hơn bình thường. Như thế mà còn ra dạng này… Loại thần này sợ là không có bạn bè rồi?
Giang Tinh Chước dừng lại, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một bóng hình có dáng dấp cao vô cùng. Cái bóng kéo dài tới mức gầy đi, đứng trên đồng hoang có chút e dè lại xen lẫn mừng rỡ lắm, thậm chí có có tí lén lút đáng yêu.
Nhưng khuôn mặt của người đàn ông ấy, cô chẳng làm sao thấy được.
Chắc là… là một người nào đó cô đã quên rồi. Ấy thế trong trường hợp bình thường, cô không thể nào mất trí nhớ vì dẫu gì cô cũng là “Người Giữ Lời Ước”.
Tần Lãm Nguyệt biết rõ Thần Của Cái Chết đáng sợ thì chẳng có ý muốn dùng gương nước để rình mò bóng dáng thần minh. Kiểu gì Thần chết là cái chắc, cô ả chờ nổi dù vấn đề có là sớm hay muộn.
...
Trong ngọn núi, Thần Của Cái Chết đang bất động dường như cảm thấy cái gì đó, ngón tay khẽ giật giật.
Tiểu Giáp và Tiểu Ất bay đến bên cạnh Thần, nhanh chóng nhìn chằm chằm ngón tay kia. Ngón tay nhợt nhạt khẽ di chuyển nhẹ nhàng một lần nữa.
Tiểu Ất: [Chết rồi, hình như chủ nhân muốn tỉnh lại. Nhưng gương Nữ Thần Tương Lai lại không chính xác cho lắm, con người Ngài chờ không xuất hiện. Lỡ như mở to mắt và phát hiện chuyện này, Ngài sẽ buồn đến nỗi tăng tốc quá trình chết đi!]
Tiểu Giáp: [A a a, tôi với cậu mau đánh chủ nhân ngất xỉu, để Ngài ngủ tiếp!]
Tiểu Ất:...
Tại sao mình lại làm việc với một thằng ngốc? Nếu nó đánh ngất được Thần Của Cái Chết, nó vẫn còn là một con Tử Thần à?