Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 80



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Lương Kiệt ngồi bên bia mộ của vợ mình, nhìn qua bia mộ đầy vườn. Mùa đông đã đến, gió thấm lạnh, thổi qua xương mang đến cảm giác se se lạnh.

“Tai nạn một mực lan rộng và đã bao phủ một nửa quốc gia nhưng tỷ lệ tử vong đã giảm. Chúa đã cho con người sức mạnh để chính chúng ta chống lại cuộc khủng hoảng, tiếc là em không thể nhìn thấy thế giới hiện tại. Nó vô cùng kỳ diệu, khó mà diễn tả thành lời.”

Anh vừa nói xong là thấy một thiếu niên có cánh kích động bay trên bầu trời bên ngoài nghĩa trang, kế đó cậu nhanh chóng bị cảnh sát đến quát mắng, đoán chừng sẽ bị dạy cho một bài học.

Anh nheo mắt lại: “Anh nghĩ rằng có lẽ Thần đang xét xử thế nhân theo cách đặc biệt.”

Bởi vì khoản trợ cấp của Chính phủ, mỗi người có ít nhất một bộ thẻ sơ cấp trong tay. Thẻ tốt có được từ thẻ sơ cấp chẳng nhiều nhặn, dẫu gì cao nhất cũng chỉ có cấp SR, nhưng ít nhiều vẫn làm cho mọi người có nhiều tỷ lệ sống sót. Chẳng hạn như thẻ Tuổi Thọ, nó có thể cho phép người ta sử dụng khi gặp trúng thời cơ tử vong ngay cả khi chỉ có một hơi thở cũng kéo dài tới được một tháng, chờ được giải cứu.

Nhưng bản chất con người là như vậy, có thẻ sơ cấp rồi sẽ muốn có thẻ trung cấp, thẻ cao cấp; thoát khỏi một kiếp nạn cũng không thấy hài lòng, họ muốn có thẻ mạnh hơn. Thậm chí một số người chất vấn vì sao Chính phủ chỉ cho có 300 vạn, Chính phủ có thể in tiền, rõ ràng có thể cung cấp cho họ nhiều hơn được, cho phép họ mua thẻ cao cấp hơn…

Thậm chí họ oán hận cả Giang Tinh Chước, oán trách vì sao cô lại phân chia cấp bậc cho thẻ bài, thậm chí giá cả còn khác nhau, có phải cô thiên vị người có tiền hay chăng? Có phải cô cảm thấy mạng người có tiền cao quý hơn bọn họ chăng?

Ẩn dưới lớp mặt nạ hạnh phúc cuối cùng đã có thể chống lại Thử Thần, con người chỉ còn ghen tuông, oán hận và tham lam không có mức dừng.

Tiền bạc và sức mạnh, cả hai được đánh dấu bằng giá cả và đẳng cấp khác nhau, thế tất sẽ gây ra nỗi táo tác mà cả chính anh và người khác hằng hoang mang. Rõ ràng Thần có thể dùng cách tốt hơn để cho bọn họ có được sức mạnh, dù cho chỉ đơn giản là loại bỏ các giá cả nhãn hiệu, ai nấy chỉ dùng vận may và với số lần rút thẻ cố định, sự rối loạn này sẽ giảm một nửa.

Nhưng bây giờ chính bọn anh đã có câu trả lời của riêng mình.

Mặc dù Ngài sẵn sàng giúp đỡ và không để cho Tử Thần hủy diệt họ, song, không phải Thần không chia tốt xấu, không chia thiện ác. Ngài phán xét thế gian theo cách này, đến cuối toàn bộ cái ác sẽ bị cái thiện trừng phạt; ngay cả khi cái ác có nhiều thẻ hơn, giống như kẻ giết người lột mặt hàng loạt bị gia đình nạn nhân hợp tác bị bắt cách đây không lâu, chắc chắn nó sẽ bị trừng phạt.

“"Rút thẻ số phận của bạn, bạn sẽ có cơ hội để thay đổi cuộc sống vô vọng, những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho.’” Lương Kiệt lẩm bẩm, khóe miệng mỉm cười: “Cưng à, chờ anh trở lại.”

Anh đứng dậy, đi về phía những người quân nhân đang chờ mình.

“Ấy! Anh có phải là anh Lương không?”, Một giọng nói vang lên từ phía bên kia, là một cô gái cũng đến cúng cho người nhà.

Cô chạy đến: “Anh có thể cho em chữ ký được không?”

Cô nàng hỏi có thể không mà đã kéo túi ra lấy ra giấy bút, Lương Kiệt đành phải ký cho cô một chữ.

Như đã nói ở trên, một số người sở hữu thẻ lại không thể hoàn toàn tự bảo vệ mình, nhiều nhất cũng chỉ tăng khả năng sống sót. Bởi vậy chuyện cứu hộ cứ mãi được duy trì, Lương Kiệt vô tình đã trở thành một anh hùng cứu hộ có cảm giác tồn tại không tính là thấp trên mạng, có một nhóm người h4m hộ.

“Anh lại muốn đi trợ giúp những người cần giúp đỡ?”

“Coi như là vậy đi.”

“Cố lên nha!”

Lương Kiệt gật đầu, trong đôi mắt có ánh sáng yên bình và tĩnh lặng.

Cảm ơn Chúa.

...

Chu Bái mang Giày Né Tránh, xoay người nhìn về phía ông ngoại, bố mẹ và em gái: “Con đi đây.”

Ông cụ Tưởng lúc này đã có tinh thần sáng láng, thẻ Tuổi Thọ đã cho ông cụ sống thêm 10 năm nữa. Ông cụ cũng gia nhập Thần giáo, là một tín đồ sùng đạo.

Ông cũng là người đầu tiên để người ta xây dựng trang ωeb Thần giáo cũng như mua đất để chuẩn bị xây dựng nhà thờ, quảng cáo của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh rất bắt mắt trên trang ωeb.

[Rút thẻ số phận của bạn, bạn sẽ có cơ hội để thay đổi cuộc sống vô vọng, những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho.]

Từ câu nói này, họ phân tích được Giang Tinh Chước muốn họ dũng cảm, tự lực cánh sinh, tốt bụng, và đáng trân trọng.

Vì vậy ngay cả khi cháu trai ông muốn đi mạo hiểm bấy giờ và dù ông cụ có lo lắng cỡ nào, ông vẫn vỗ vai của cậu: “Chú ý đến sự an toàn!”

Tưởng Như Yên nhìn về phía Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông: “Nhờ các cậu trông coi Tiểu Bái nhiều hơn.”

Hai anh em gật gật đầu: “Chị cứ yên tâm.”

Ánh mắt Tưởng Như Yên phức tạp: “Cảm ơn.”

Trước đây bà không thích hai anh em này, bởi vì họ là con của bạn ông cụ Tưởng và được ông nhận nuôi. Bà thấy ông còn quan tâm đến họ hơn con trai ruột của ông. Ngay cả khi lớn lên và biết rằng ông cụ Tưởng đối xử với khách khác với con cháu trong nhà, song, trong lòng bà vẫn còn khúc mắc.

Vì vậy mỗi khi bà trở về nhà, hai anh em phải rời khỏi biệt thự nhà họ Tưởng, chờ cho đến khi bà rời đi rồi mới có thể quay lại.

Ấy vậy mà đôi Giày Né Tránh do Tưởng Dĩ Đông rút ra đã cứu Chu Bái rất nhiều lần, hai anh em không ngại những lời bà từng châm chọc khiêu khích làm bà xấu hổ khôn cùng.

“Anh ơi, anh phải cẩn thận, dây chuyền phải đeo cho kỹ, cả nhà chờ anh trở lại!” Em gái dặn dò. Cô bé cho Chu Bái mượn sợi dây chuyền giúp người ta thông minh mà ông ngoại đưa.

Chu Bái luôn cảm thấy em gái đang chọc đầu óc cậu không tốt. Nhưng đây là em gái mình, chỉ đành nuông chiều mà thôi. Thế là cậu xoa đầu em và rời đi với anh em sinh đôi.

Chiếc xe quân sự bên ngoài đang chờ họ.

...

A Tam Ngũ cho mèo yêu ăn đồ hộp mà chúng thích, đoạn, trìu mến vuốt đầu chúng: “Bây giờ hai cậu không phải ba tôi mà là anh hùng của tôi đó, biết không?”

Mèo số 1: “Meo ~”

[Sao xẻng xúc phân phiền quá vậy, sờ nữa là cắn đứt ngón tay đấy!]

Mèo số 2: “Meo ~”

[Hình như xẻng xúc phân mới đi ị mà không rửa tay, tay thúi quá. Đợi lát nữa ăn xong sẽ chùi mấy thứ bẩn thỉu lên quần áo nó.]

A Tam Ngũ:...

Mặc dù bị mèo Ragdoll ngoài mặt mềm mại bám người ngọt ngào nhưng thật ra lại vô cùng tàn ác chửi, nhưng Meo Meo đáng yêu nhường này, nó tha phân lên giường mà anh ta vẫn tha thứ được, huống chi chỉ là bị mắng vài câu!

Nhìn con mèo ăn xong đồ hộp với khuôn mặt từ bi, anh ta nhét riêng từng đứa vào túi mèo, đưa tụi nó ra khỏi cửa. Có một chiếc xe đang chờ anh ta ở tầng dưới.

...

“Mẹ, mẹ ở nhà chờ con trở về.” Dư Bình Bình quay đầu nói với Dư Yến.

Dư Yến gật gật đầu, nắm chặt tay cô, nước mắt bà ứa đầy: “Nhất định phải bình an trở về.”

“’Những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho’, ngay cả khi lỡ có gì thật, con chắc chắn sẽ được đưa đến bên Chúa, mẹ đừng buồn.”

...

Trên khắp mọi miền đất nước, nhiều người đã được xe của Chính phủ đón tới các căn cứ quân sự của thành phố để chờ đợi. Ai nấy toàn là công dân bình thường.

Cách đây không lâu, Chính phủ đã phát hành một danh sách cho toàn dân trên blog ωeb Chính phủ.

Nội dung chung là họ đã định vị được con Tử Thần đang cố gắng hủy diệt họ, sẵn sàng liên minh với các quốc gia khác để bao vây và tiêu diệt nó. Đây là một cuộc chiến liên quan đến phẩm giá con người và tương lai, Chính phủ cần thêm thẻ bài và chiến binh, hy vọng rằng những người sẵn sàng tham gia chiến đấu sẽ đăng ký tham gia, những người không thể tham gia trực tiếp có thể cho mượn thẻ bài.

Ngay sau khi tin tức này xuất hiện đã làm nổ tung internet, người dân trên khắp đất nước tranh luận ầm ã.

[Chúng ta đã có Thần, tại sao chúng ta phải đi đánh dẹp Tử Thần?]

[Anh không nhìn kỹ à? Tên Tử Thần đó không hề rời đi, Thần vẫn còn ẩn náu trong thế giới này, sẵn sàng hành động mà tên kia vẫn không từ bỏ chuyện tiêu diệt chúng ta!]

[Thẻ không đủ để đưa chúng ta trở lại thời bình, động đất, lũ lụt và các tai nạn khác nhau vẫn tiếp tục, tỷ lệ tử vong đang giảm, nhưng cái chết vẫn còn tồn tại! Ai có thể đảm bảo rằng mình trốn được một lần hôm nay là tiếp tục trốn thoát được ngày mai? Trừ khi giết Tử Thần, giải quyết triệt để thảm họa này.]

[Trời ạ, giết Thần, chúng ta thật sự làm được?]

[Nếu như thất bại thì sao?]

[Thưa các bạn, ‘những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho’, đó là thử thách mà Chúa đã ban cho chúng ta!]

[...]

Các quốc gia trên thế giới cùng một lúc đã đăng nội dung tương tự, họ bệnh thành một sợi dây thừng, quyết tâm đánh tan Tử Thần, làm cho nhiệt huyết mọi người sôi trào chẳng thôi.

Nhưng tất cả họ đều biết rằng tên Tử Thần đó có sức mạnh kinh khủng lắm, cảm giác khủng khiếp mà nó mang lại khi xuất hiện trước mặt con người làm ai nhớ tới không khỏi nổi cả da gà ngay cả lúc này. Lời nguyền của Thần vẫn còn hoành hành trên toàn thế giới, mỗi ngày có rất nhiều người sượt qua cái chết, có người bất hạnh bị Thần thu đi sinh mạng.

Bởi vậy có người suy nghĩ cẩn thận rồi bèn dũng cảm đăng ký, có người non gan chuyện chiến đấu trên chiến trường thì giao thẻ của mình ra.

Tất nhiên cũng có một số người cảm thấy rằng trời có sụp xuống thì cũng có người đứng đỡ, không liên quan gì tới họ, đồng thời họ cũng sợ thẻ bài một đi không trở lại, thành ra cứ im lặng, giả vờ không có gì xảy ra.

Sự tình lớn như vậy, hiển nhiên Tần Lãm Nguyệt, người làm ai nấy trầm mê yêu mình, ép công chúa nhỏ bày ra bộ dáng nữ phụ độc ác, tất nhiên không thể không biết. Thậm chí ả còn ngạc nhiên lắm. Thế mà bọn họ lại phát hiện ra Thần Của Cái Chết trong núi Cảnh Đào thành phố M rồi còn muốn đi diệt hắn. Đúng thật là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa cứ nhất định phải xông vào.

Nhưng mà ả nghĩ lại, cảm thấy khẳng định Giang Tinh Chước bày trò mánh mung, nếu không sao mà nhân loại nhận ra Thần Của Cái Chết tồn tại? Tốt, ả đã bảo sao mà Giang Tinh Chước nhịn được thứ này, cứ mãi không đến núi Cảnh Đào tìm chết, thì ra cô ta giảo hoạt như vậy, muốn nhân loại đi qua thăm dò đường cho mình trước. Xem ra cô ta cũng có mục đích này khi cho bọn họ thẻ bài.

Người này đúng là dù có chút năng lượng cũng không chịu mất đi. Đầu tiên là chờ ả nguyền rủa xong thì chạy ra giả mạo Tử Thần cướp đầu người; đến khi thu hoạch xong mấy loại năng lượng như sợ hãi thì lại đổi áo giáp cho lực lượng, thăng cấp năng lượng. Giờ đây cô ta còn muốn lợi dụng đám nhân loại này và cho chúng thẻ bài để đi đánh chết Thần Của Cái Chết.

“Người phụ nữ này thật đúng là có đủ tàn nhẫn, nếu không phải nó là người mới, lạng quạng mình còn còn nguy hiểm.” Tần Lãm Nguyệt nghĩ thầm: “Thông minh thì thế nào? Còn không phải là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau à?”

Giang Tinh Chước không biết sự kinh khủng của tên Thần trên núi nọ mới dám lên kế hoạch thế. Nhân loại đi đánh trước một đợt cũng tốt, mặc dù khẳng định chả tạo ảnh hưởng gì cho Thần Của Cái Chết nhưng chắc chắn sẽ chọc giận Thần. Đến lúc đó Thần mang thẳng thế giới này và Giang Tinh Chước đi luôn, chính mình thì chết nhanh hơn, ả lại nhàn nhã đi tới nhặt thần cách, hoàn mỹ.

Quá trình quanh co một chút nhưng cuối cùng vẫn đi theo mong đợi của ả làm Tần Lãm Nguyệt rất hài lòng.

...

Giang Tinh Chước cũng hài lòng khôn cùng, tất cả mọi thứ trước mắt đều đi theo những gì cô hằng thiết lập, biến số duy nhất có thể xảy ra chính là Tử Thần trên núi Cảnh Đào.

Nhưng mà hắn hẳn là sẽ không nhanh ngã xuống, nếu không Tần Lãm Nguyệt sẽ không nhàn nhã như vậy.

...

Lúc này, bên trong núi Cảnh Đào.

Tiểu Ất cầm một viên đá tỏa ra sức mạnh bí ẩn bên đầu Thần Của Cái Chết, sức mạnh phát ra từ đá bao phủ Thần, để cho Thần đã cãi nhau với thân thể xong, sắp tỉnh lại chợt dần chìm vào giấc ngủ say.

Tiểu Ất thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Giáp thì thầm bí ẩn: [Tôi muốn hòn đá này.]

Tiểu Ất: [Cái gì cậu cũng muốn hết. Đây là đá mà vũ trụ cung cấp cho chủ nhân, không có ích gì ngoài việc để cho Ngài ngủ.]

Xiao A: [(ΩHΩ) hở? Thế á? Ngoài trừ đi ngủ thì thật không còn chức năng khác à?]

Tiểu Ất: [Nếu có, nó sẽ được đặt tùy ý trong Chốn Tịch Liêu chắc?]

Tiểu Giáp: [Vậy thì thôi.]

Mắt thấy Thần Của Cái Chết sắp tỉnh lại, Tiểu Ất, tên sợ Thần ngã xuống, nhớ tới chủ nhân phải dựa vào cái gì để đi vào giấc ngủ giết thời gian. Thế là nó vội vàng chạy về Chốn Tịch Liêu lấy đá, cuối cùng tạm thời để cho Thần ngủ lại. Nhưng ý thức của Thần đã tỉnh dậy một nửa, e là hòn đá này không thể để Thần ngủ thêm được bao lâu nữa.

Tất cả đều do Á Thần lúc trước không biết vì sao mà đi xuyên được được kết giới tử vong đánh thức Thần. Nếu chủ nhân tỉnh lại và tăng tốc ngã xuống, Tiểu Ất quyết định sẽ thả đại quân vong linh trong Chốn Tịch Liêu ra, truy sát cô nàng đến chân trời góc biển.

Tiểu Giáp lại nghĩ ra một câu hỏi: [Hình như cậu trở về hơi lâu đó.]

Tiểu Ất: [Tôi đã để cho Tử Thần khác tới Miền Bất Tử.]

Tiểu Giáp: [Thần ở Miền Bất Tử ghét chúng ta.]

Tiểu Ất: [Nhưng Thần Sáng Thế ở đó, có lẽ Thần có thể giúp chủ nhân. Hy vọng rằng Thần sẵn sàng đến đây, dù cho Thần không còn là anh em của chủ nhân, không còn cảm xúc gì chứ bây giờ không có Thần thích hợp nào có thể tiếp nhận thần cách của Thần Của Cái Chết. Chủ nhân ngã xuống rồi là vũ trụ mất đi quy luật cơ bản, sẽ rơi vào hỗn loạn.]

Chương 80: Ôn Nhược Ngôn nghi ngờ cô ta là con người (2)

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Lương Kiệt ngồi bên bia mộ của vợ mình, nhìn qua bia mộ đầy vườn. Mùa đông đã đến, gió thấm lạnh, thổi qua xương mang đến cảm giác se se lạnh.

“Tai nạn một mực lan rộng và đã bao phủ một nửa quốc gia nhưng tỷ lệ tử vong đã giảm. Chúa đã cho con người sức mạnh để chính chúng ta chống lại cuộc khủng hoảng, tiếc là em không thể nhìn thấy thế giới hiện tại. Nó vô cùng kỳ diệu, khó mà diễn tả thành lời.”

Anh vừa nói xong là thấy một thiếu niên có cánh kích động bay trên bầu trời bên ngoài nghĩa trang, kế đó cậu nhanh chóng bị cảnh sát đến quát mắng, đoán chừng sẽ bị dạy cho một bài học.

Anh nheo mắt lại: “Anh nghĩ rằng có lẽ Thần đang xét xử thế nhân theo cách đặc biệt.”

Bởi vì khoản trợ cấp của Chính phủ, mỗi người có ít nhất một bộ thẻ sơ cấp trong tay. Thẻ tốt có được từ thẻ sơ cấp chẳng nhiều nhặn, dẫu gì cao nhất cũng chỉ có cấp SR, nhưng ít nhiều vẫn làm cho mọi người có nhiều tỷ lệ sống sót. Chẳng hạn như thẻ Tuổi Thọ, nó có thể cho phép người ta sử dụng khi gặp trúng thời cơ tử vong ngay cả khi chỉ có một hơi thở cũng kéo dài tới được một tháng, chờ được giải cứu.

Nhưng bản chất con người là như vậy, có thẻ sơ cấp rồi sẽ muốn có thẻ trung cấp, thẻ cao cấp; thoát khỏi một kiếp nạn cũng không thấy hài lòng, họ muốn có thẻ mạnh hơn. Thậm chí một số người chất vấn vì sao Chính phủ chỉ cho có 300 vạn, Chính phủ có thể in tiền, rõ ràng có thể cung cấp cho họ nhiều hơn được, cho phép họ mua thẻ cao cấp hơn…

Thậm chí họ oán hận cả Giang Tinh Chước, oán trách vì sao cô lại phân chia cấp bậc cho thẻ bài, thậm chí giá cả còn khác nhau, có phải cô thiên vị người có tiền hay chăng? Có phải cô cảm thấy mạng người có tiền cao quý hơn bọn họ chăng?

Ẩn dưới lớp mặt nạ hạnh phúc cuối cùng đã có thể chống lại Thử Thần, con người chỉ còn ghen tuông, oán hận và tham lam không có mức dừng.

Tiền bạc và sức mạnh, cả hai được đánh dấu bằng giá cả và đẳng cấp khác nhau, thế tất sẽ gây ra nỗi táo tác mà cả chính anh và người khác hằng hoang mang. Rõ ràng Thần có thể dùng cách tốt hơn để cho bọn họ có được sức mạnh, dù cho chỉ đơn giản là loại bỏ các giá cả nhãn hiệu, ai nấy chỉ dùng vận may và với số lần rút thẻ cố định, sự rối loạn này sẽ giảm một nửa.

Nhưng bây giờ chính bọn anh đã có câu trả lời của riêng mình.

Mặc dù Ngài sẵn sàng giúp đỡ và không để cho Tử Thần hủy diệt họ, song, không phải Thần không chia tốt xấu, không chia thiện ác. Ngài phán xét thế gian theo cách này, đến cuối toàn bộ cái ác sẽ bị cái thiện trừng phạt; ngay cả khi cái ác có nhiều thẻ hơn, giống như kẻ giết người lột mặt hàng loạt bị gia đình nạn nhân hợp tác bị bắt cách đây không lâu, chắc chắn nó sẽ bị trừng phạt.

“"Rút thẻ số phận của bạn, bạn sẽ có cơ hội để thay đổi cuộc sống vô vọng, những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho.’” Lương Kiệt lẩm bẩm, khóe miệng mỉm cười: “Cưng à, chờ anh trở lại.”

Anh đứng dậy, đi về phía những người quân nhân đang chờ mình.

“Ấy! Anh có phải là anh Lương không?”, Một giọng nói vang lên từ phía bên kia, là một cô gái cũng đến cúng cho người nhà.

Cô chạy đến: “Anh có thể cho em chữ ký được không?”

Cô nàng hỏi có thể không mà đã kéo túi ra lấy ra giấy bút, Lương Kiệt đành phải ký cho cô một chữ.

Như đã nói ở trên, một số người sở hữu thẻ lại không thể hoàn toàn tự bảo vệ mình, nhiều nhất cũng chỉ tăng khả năng sống sót. Bởi vậy chuyện cứu hộ cứ mãi được duy trì, Lương Kiệt vô tình đã trở thành một anh hùng cứu hộ có cảm giác tồn tại không tính là thấp trên mạng, có một nhóm người h4m hộ.

“Anh lại muốn đi trợ giúp những người cần giúp đỡ?”

“Coi như là vậy đi.”

“Cố lên nha!”

Lương Kiệt gật đầu, trong đôi mắt có ánh sáng yên bình và tĩnh lặng.

Cảm ơn Chúa.

...

Chu Bái mang Giày Né Tránh, xoay người nhìn về phía ông ngoại, bố mẹ và em gái: “Con đi đây.”

Ông cụ Tưởng lúc này đã có tinh thần sáng láng, thẻ Tuổi Thọ đã cho ông cụ sống thêm 10 năm nữa. Ông cụ cũng gia nhập Thần giáo, là một tín đồ sùng đạo.

Ông cũng là người đầu tiên để người ta xây dựng trang ωeb Thần giáo cũng như mua đất để chuẩn bị xây dựng nhà thờ, quảng cáo của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh rất bắt mắt trên trang ωeb.

[Rút thẻ số phận của bạn, bạn sẽ có cơ hội để thay đổi cuộc sống vô vọng, những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho.]

Từ câu nói này, họ phân tích được Giang Tinh Chước muốn họ dũng cảm, tự lực cánh sinh, tốt bụng, và đáng trân trọng.

Vì vậy ngay cả khi cháu trai ông muốn đi mạo hiểm bấy giờ và dù ông cụ có lo lắng cỡ nào, ông vẫn vỗ vai của cậu: “Chú ý đến sự an toàn!”

Tưởng Như Yên nhìn về phía Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông: “Nhờ các cậu trông coi Tiểu Bái nhiều hơn.”

Hai anh em gật gật đầu: “Chị cứ yên tâm.”

Ánh mắt Tưởng Như Yên phức tạp: “Cảm ơn.”

Trước đây bà không thích hai anh em này, bởi vì họ là con của bạn ông cụ Tưởng và được ông nhận nuôi. Bà thấy ông còn quan tâm đến họ hơn con trai ruột của ông. Ngay cả khi lớn lên và biết rằng ông cụ Tưởng đối xử với khách khác với con cháu trong nhà, song, trong lòng bà vẫn còn khúc mắc.

Vì vậy mỗi khi bà trở về nhà, hai anh em phải rời khỏi biệt thự nhà họ Tưởng, chờ cho đến khi bà rời đi rồi mới có thể quay lại.

Ấy vậy mà đôi Giày Né Tránh do Tưởng Dĩ Đông rút ra đã cứu Chu Bái rất nhiều lần, hai anh em không ngại những lời bà từng châm chọc khiêu khích làm bà xấu hổ khôn cùng.

“Anh ơi, anh phải cẩn thận, dây chuyền phải đeo cho kỹ, cả nhà chờ anh trở lại!” Em gái dặn dò. Cô bé cho Chu Bái mượn sợi dây chuyền giúp người ta thông minh mà ông ngoại đưa.

Chu Bái luôn cảm thấy em gái đang chọc đầu óc cậu không tốt. Nhưng đây là em gái mình, chỉ đành nuông chiều mà thôi. Thế là cậu xoa đầu em và rời đi với anh em sinh đôi.

Chiếc xe quân sự bên ngoài đang chờ họ.

...

A Tam Ngũ cho mèo yêu ăn đồ hộp mà chúng thích, đoạn, trìu mến vuốt đầu chúng: “Bây giờ hai cậu không phải ba tôi mà là anh hùng của tôi đó, biết không?”

Mèo số 1: “Meo ~”

[Sao xẻng xúc phân phiền quá vậy, sờ nữa là cắn đứt ngón tay đấy!]

Mèo số 2: “Meo ~”

[Hình như xẻng xúc phân mới đi ị mà không rửa tay, tay thúi quá. Đợi lát nữa ăn xong sẽ chùi mấy thứ bẩn thỉu lên quần áo nó.]

A Tam Ngũ:...

Mặc dù bị mèo Ragdoll ngoài mặt mềm mại bám người ngọt ngào nhưng thật ra lại vô cùng tàn ác chửi, nhưng Meo Meo đáng yêu nhường này, nó tha phân lên giường mà anh ta vẫn tha thứ được, huống chi chỉ là bị mắng vài câu!

Nhìn con mèo ăn xong đồ hộp với khuôn mặt từ bi, anh ta nhét riêng từng đứa vào túi mèo, đưa tụi nó ra khỏi cửa. Có một chiếc xe đang chờ anh ta ở tầng dưới.

...

“Mẹ, mẹ ở nhà chờ con trở về.” Dư Bình Bình quay đầu nói với Dư Yến.

Dư Yến gật gật đầu, nắm chặt tay cô, nước mắt bà ứa đầy: “Nhất định phải bình an trở về.”

“’Những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho’, ngay cả khi lỡ có gì thật, con chắc chắn sẽ được đưa đến bên Chúa, mẹ đừng buồn.”

...

Trên khắp mọi miền đất nước, nhiều người đã được xe của Chính phủ đón tới các căn cứ quân sự của thành phố để chờ đợi. Ai nấy toàn là công dân bình thường.

Cách đây không lâu, Chính phủ đã phát hành một danh sách cho toàn dân trên blog ωeb Chính phủ.

Nội dung chung là họ đã định vị được con Tử Thần đang cố gắng hủy diệt họ, sẵn sàng liên minh với các quốc gia khác để bao vây và tiêu diệt nó. Đây là một cuộc chiến liên quan đến phẩm giá con người và tương lai, Chính phủ cần thêm thẻ bài và chiến binh, hy vọng rằng những người sẵn sàng tham gia chiến đấu sẽ đăng ký tham gia, những người không thể tham gia trực tiếp có thể cho mượn thẻ bài.

Ngay sau khi tin tức này xuất hiện đã làm nổ tung internet, người dân trên khắp đất nước tranh luận ầm ã.

[Chúng ta đã có Thần, tại sao chúng ta phải đi đánh dẹp Tử Thần?]

[Anh không nhìn kỹ à? Tên Tử Thần đó không hề rời đi, Thần vẫn còn ẩn náu trong thế giới này, sẵn sàng hành động mà tên kia vẫn không từ bỏ chuyện tiêu diệt chúng ta!]

[Thẻ không đủ để đưa chúng ta trở lại thời bình, động đất, lũ lụt và các tai nạn khác nhau vẫn tiếp tục, tỷ lệ tử vong đang giảm, nhưng cái chết vẫn còn tồn tại! Ai có thể đảm bảo rằng mình trốn được một lần hôm nay là tiếp tục trốn thoát được ngày mai? Trừ khi giết Tử Thần, giải quyết triệt để thảm họa này.]

[Trời ạ, giết Thần, chúng ta thật sự làm được?]

[Nếu như thất bại thì sao?]

[Thưa các bạn, ‘những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho’, đó là thử thách mà Chúa đã ban cho chúng ta!]

[...]

Các quốc gia trên thế giới cùng một lúc đã đăng nội dung tương tự, họ bệnh thành một sợi dây thừng, quyết tâm đánh tan Tử Thần, làm cho nhiệt huyết mọi người sôi trào chẳng thôi.

Nhưng tất cả họ đều biết rằng tên Tử Thần đó có sức mạnh kinh khủng lắm, cảm giác khủng khiếp mà nó mang lại khi xuất hiện trước mặt con người làm ai nhớ tới không khỏi nổi cả da gà ngay cả lúc này. Lời nguyền của Thần vẫn còn hoành hành trên toàn thế giới, mỗi ngày có rất nhiều người sượt qua cái chết, có người bất hạnh bị Thần thu đi sinh mạng.

Bởi vậy có người suy nghĩ cẩn thận rồi bèn dũng cảm đăng ký, có người non gan chuyện chiến đấu trên chiến trường thì giao thẻ của mình ra.

Tất nhiên cũng có một số người cảm thấy rằng trời có sụp xuống thì cũng có người đứng đỡ, không liên quan gì tới họ, đồng thời họ cũng sợ thẻ bài một đi không trở lại, thành ra cứ im lặng, giả vờ không có gì xảy ra.

Sự tình lớn như vậy, hiển nhiên Tần Lãm Nguyệt, người làm ai nấy trầm mê yêu mình, ép công chúa nhỏ bày ra bộ dáng nữ phụ độc ác, tất nhiên không thể không biết. Thậm chí ả còn ngạc nhiên lắm. Thế mà bọn họ lại phát hiện ra Thần Của Cái Chết trong núi Cảnh Đào thành phố M rồi còn muốn đi diệt hắn. Đúng thật là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa cứ nhất định phải xông vào.

Nhưng mà ả nghĩ lại, cảm thấy khẳng định Giang Tinh Chước bày trò mánh mung, nếu không sao mà nhân loại nhận ra Thần Của Cái Chết tồn tại? Tốt, ả đã bảo sao mà Giang Tinh Chước nhịn được thứ này, cứ mãi không đến núi Cảnh Đào tìm chết, thì ra cô ta giảo hoạt như vậy, muốn nhân loại đi qua thăm dò đường cho mình trước. Xem ra cô ta cũng có mục đích này khi cho bọn họ thẻ bài.

Người này đúng là dù có chút năng lượng cũng không chịu mất đi. Đầu tiên là chờ ả nguyền rủa xong thì chạy ra giả mạo Tử Thần cướp đầu người; đến khi thu hoạch xong mấy loại năng lượng như sợ hãi thì lại đổi áo giáp cho lực lượng, thăng cấp năng lượng. Giờ đây cô ta còn muốn lợi dụng đám nhân loại này và cho chúng thẻ bài để đi đánh chết Thần Của Cái Chết.

“Người phụ nữ này thật đúng là có đủ tàn nhẫn, nếu không phải nó là người mới, lạng quạng mình còn còn nguy hiểm.” Tần Lãm Nguyệt nghĩ thầm: “Thông minh thì thế nào? Còn không phải là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau à?”

Giang Tinh Chước không biết sự kinh khủng của tên Thần trên núi nọ mới dám lên kế hoạch thế. Nhân loại đi đánh trước một đợt cũng tốt, mặc dù khẳng định chả tạo ảnh hưởng gì cho Thần Của Cái Chết nhưng chắc chắn sẽ chọc giận Thần. Đến lúc đó Thần mang thẳng thế giới này và Giang Tinh Chước đi luôn, chính mình thì chết nhanh hơn, ả lại nhàn nhã đi tới nhặt thần cách, hoàn mỹ.

Quá trình quanh co một chút nhưng cuối cùng vẫn đi theo mong đợi của ả làm Tần Lãm Nguyệt rất hài lòng.

...

Giang Tinh Chước cũng hài lòng khôn cùng, tất cả mọi thứ trước mắt đều đi theo những gì cô hằng thiết lập, biến số duy nhất có thể xảy ra chính là Tử Thần trên núi Cảnh Đào.

Nhưng mà hắn hẳn là sẽ không nhanh ngã xuống, nếu không Tần Lãm Nguyệt sẽ không nhàn nhã như vậy.

...

Lúc này, bên trong núi Cảnh Đào.

Tiểu Ất cầm một viên đá tỏa ra sức mạnh bí ẩn bên đầu Thần Của Cái Chết, sức mạnh phát ra từ đá bao phủ Thần, để cho Thần đã cãi nhau với thân thể xong, sắp tỉnh lại chợt dần chìm vào giấc ngủ say.

Tiểu Ất thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Giáp thì thầm bí ẩn: [Tôi muốn hòn đá này.]

Tiểu Ất: [Cái gì cậu cũng muốn hết. Đây là đá mà vũ trụ cung cấp cho chủ nhân, không có ích gì ngoài việc để cho Ngài ngủ.]

Xiao A: [(ΩHΩ) hở? Thế á? Ngoài trừ đi ngủ thì thật không còn chức năng khác à?]

Tiểu Ất: [Nếu có, nó sẽ được đặt tùy ý trong Chốn Tịch Liêu chắc?]

Tiểu Giáp: [Vậy thì thôi.]

Mắt thấy Thần Của Cái Chết sắp tỉnh lại, Tiểu Ất, tên sợ Thần ngã xuống, nhớ tới chủ nhân phải dựa vào cái gì để đi vào giấc ngủ giết thời gian. Thế là nó vội vàng chạy về Chốn Tịch Liêu lấy đá, cuối cùng tạm thời để cho Thần ngủ lại. Nhưng ý thức của Thần đã tỉnh dậy một nửa, e là hòn đá này không thể để Thần ngủ thêm được bao lâu nữa.

Tất cả đều do Á Thần lúc trước không biết vì sao mà đi xuyên được được kết giới tử vong đánh thức Thần. Nếu chủ nhân tỉnh lại và tăng tốc ngã xuống, Tiểu Ất quyết định sẽ thả đại quân vong linh trong Chốn Tịch Liêu ra, truy sát cô nàng đến chân trời góc biển.

Tiểu Giáp lại nghĩ ra một câu hỏi: [Hình như cậu trở về hơi lâu đó.]

Tiểu Ất: [Tôi đã để cho Tử Thần khác tới Miền Bất Tử.]

Tiểu Giáp: [Thần ở Miền Bất Tử ghét chúng ta.]

Tiểu Ất: [Nhưng Thần Sáng Thế ở đó, có lẽ Thần có thể giúp chủ nhân. Hy vọng rằng Thần sẵn sàng đến đây, dù cho Thần không còn là anh em của chủ nhân, không còn cảm xúc gì chứ bây giờ không có Thần thích hợp nào có thể tiếp nhận thần cách của Thần Của Cái Chết. Chủ nhân ngã xuống rồi là vũ trụ mất đi quy luật cơ bản, sẽ rơi vào hỗn loạn.]

- -----oOo------