Bên ngoài tòa án vẫn còn nhiều phóng viên tụ tập. Cảnh trực tiếp đã xong, máy quay đã đóng, phiên tòa dân đen kiện Korah hiếm hoi đã kết thúc, họ vẫn đang chờ đợi nguyên đơn bị đơn đi ra để phỏng vấn.
Nhưng họ chờ cho đến bây giờ mà chẳng thấy ai ra.
“Chẳng lẽ vẫn chưa kết thúc?” Bọn họ không khỏi đặt ra câu hỏi như vậy, coi như nguyên đơn bị đơn còn chưa ra thì cũng không có chuyện chưa một người người dự xem nào đi ra chứ. Trừ phi phiên tòa còn chưa xong, bọn họ vẫn còn ở trong phòng xử án.
Đám phóng viên truyền thông bên ngoài tòa án bối rối, nhân viên tòa án cũng hoang mang khôn cùng. Họ bèn mở cửa phòng xử án và nhìn vào bên trong.
Lập tức trợn tròn mắt.
Bên trong phòng nào có ai! Thẩm phán, cảnh sát, bồi thẩm đoàn, nguyên đơn, bị đơn, khán giả, nhà báo, toàn bộ biến mất sạch.
“Sao mà… người đâu?” Họ ngáo ngơ, thậm chí còn nghi ngờ có khi nào mình đi nhầm cửa rồi chăng. Thế là họ kéo ra ngoài nhìn, đúng mà, chính là phòng xử án số 1 này.
“Hồi nãy cậu cũng không thấy có ai đi ra đúng không?” Anh ta hỏi một nhân viên khác.
Một nhân viên khác lắc đầu bối rối. Công việc của họ ở ngay trước cửa, ngoại trừ mấy Thẩm phán và các nhân viên khác có thể rời khỏi bằng cửa sau, những người khác phải đi qua dưới mí mắt của họ; nếu nói nhóm Thẩm phán rời khỏi bằng cửa sau còn có lý, vậy dân chúng tới xem thì sao? Trong số những khán giả đó có rất nhiều dân đen, dân đen không được phép đi cùng một cánh cửa với Apetto cao quý.
Họ nhìn nhau rồi gấp rút vội vàng liên lạc với nhân viên an ninh. Nhân viên an ninh kiểm tra máy giám sát và xác nhận rằng không có ai đi ra ngoài hành lang, nhân viên cửa sau cũng nói chẳng có ai đi ra.
Biến mất, một đám người trong phòng xử án biến mất không còn tăm hơi!
...
Bên tai là những âm thanh hung ác, thời gian đếm ngược toát lên một màu xanh âm u cứ lùi dần.
Lần này bọn họ rốt cuộc hiểu được câu “anh còn không định ra tay à?” của Giang Tinh Chước mang hàm ý gì.
Một gia đình ba người tụ cùng mội chỗ trong nỗi sợ, ngay cả khi trên người có thẻ bài thì hai tay vẫn rung chẳng dừng, bất lực hệt một con cừu con chẳng có sức tấn công ngay cả khi móng guốc nó đã bị cắt.
Hiển nhiên đội ngũ cho là vô tội đối diện chả để đối thủ vào mắt. Gi3t ch3t ba tên Mugan mà thôi, chuyện này có là gì? Nhưng tâm lý chưa từng gặp bất kỳ áp lực, chưa từng giết người vẫn làm họ hơi khó khăn khi ra tay. Thế là họ đưa ra yêu cầu.
“Này, ba người tụi bây, tự mình làm đi, nhanh lên!”
Gia đình ấy phản ứng giống nhau, họ quỳ xuống và cầu xin: “Tha mạng!”, đoạn, quay sang đối mặt với Giang Tinh Chước với nước mắt lã chã, “Cầu xin cô buông tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi! Hoặc giết tôi đi, để mẹ con họ rời đi, cầu xin cô, cầu xin cô…”
“Mình ơi…!”
“Cha hu hu đừng mà, buông tha cho chúng tôi đi, buông tha cho chúng tôi đi…”
Sinh linh bí ẩn và nguy hiểm chỉ đứng tại chỗ, chẳng nhúc nhích gì cứ như nước mắt họ không làm cô lung lay. Thời gian đếm ngược vẫn tiếp tục.
07: 23...
07: 22...
07: 21...
Theo đà thời gian trôi qua từng phút từng giây, ai nấy đã hiểu cầu xin tha thứ cũng vô ích.
“Mau ra tay đi!”
“Lằng nhà lằng nhằng cái gì? Tôi làm cho” Lúc này có một người trên khán đài, một người cảnh sát nóng nảy, lập tức đứng dậy và rút súng ra rồi chĩa vào gia đình ba người bên dưới.
“Bằng!” Anh ta bóp cò không ngần ngại.
“A!” Người cha ôm vợ con vào lòng, cố gắng bảo vệ họ bằng cơ thể của ông.
Tuy nhiên viên đạn không bắn vào hiện trường, đầu của người cảnh sát đột nhiên nổ tung, máu và thịt vụn đập vào đầy người mấy người xung quanh.
Yên tĩnh một lát, họ hét lên sợ hãi, cả người lùi lại và cố gắng tránh xa xác chết không đầu này một chút.
Giang Tinh Chước mỉm cười cho hay: “Người không được mời tự ý tham gia trò chơi sẽ bị trừng phạt.”
Khán giả phải có bộ dáng của khán giả, có thể nói chuyện nhưng không được xuống tay.
Trong khán đài, nào còn ai dám lên tiếng nữa, lần răn đe ấy thậm chí khiến họ chẳng dám la hét. Cảm giác máu ấm đập vào đầu vẫn còn rõ ràng, mùi máu làm cho mọi người buồn nôn, thậm chí tròng mắt còn nằm ở đầu gối họ. Nỗi sợ hãi về Giang Tinh Chước đã vượt quá cảm giác ghê tởm này, chẳng có người ói ra.
Những người trên võ đài nhìn vào cảnh này thì chẳng còn ai mang lòng cầu may. Đó là sự thật, nếu họ không trở thành bên thắng, toàn bộ mọi người sẽ chết hết ở đây!
Lần này bao gồm cả Thẩm phán đối diện, ánh mắt ai nấy nhìn về phía gia đình nọ vừa đẫm máu và tàn nhẫn.
Không thể kéo dài được nữa, nhất định phải giết chúng.
Mà gia đình ba người ấy cứ rúc vào một chỗ sít sao, như thể cảm thấy ác ý nghẹt thở và tuyệt vọng từ khắp nơi trên thế giới.
Mugan luôn là người thuộc tầng thấp nhất trong xã hội, công việc mà họ đạt được luôn là khó khăn và gieo neo nhất; bị phân biệt đối xử và bắt nạt bởi các giai cấp khác cũng là chuyện thường. Bọn họ đã quen, vừa sinh ra là họ đã sinh hoạt trong một xã hội thế này, ai cũng bảo đây là chuyện bình thường.
Ai bảo bọn họ do Thần ném bùn tạo ra. Kể từ lúc Thần sáng tạo bọn họ đã đưa họ luôn cả đẳng cấp. Từ nhỏ họ đã ngu ngốc hơn Apetto, xấu xí hơn Korahvà nghèo hơn Gaye. Họ được sinh ra để thành nô lệ phục vụ cho bọn người ấy.
Nhưng điều thú vị là vì họ về cơ bản sinh sống cùng Mugan, ai nấy cùng ăn trái đắng, cùng chịu gian khó, điều đó dường như làm vơi đi nỗi đau, bớt đi sự khó chịu. Thậm chí cảm giác bất công và ác ý cũng trở nên hạn chế.
Cho đến bây giờ, các giác quan bị tê liệt bỗng như khôi phục lại nhận thức, nỗi đau đớn dữ dội và mờ mịt dâng lên từ sâu thẳm linh hồn.
Họ rơi nước mắt đầy mặt, ôm chặt lấy nhau, lòng như tro tàn.
Có hai Mugan trong bồi thẩm đoàn, bấy giờ họ thấy may mắn dữ lắm vì đã lựa chọn đúng đắn khi giơ cao tấm biển “vô tội”, bằng không bây giờ mình đã đứng bên đối diện.
Người đàn ông cao lớn cầm theo cái rìu đã đi về phía nhóm người cho là vô tội đối mặt với mình. Gã đi được một nửa rồi quay đầu nhìn về phía những người khác trong bồi thẩm đoàn: “Đừng có nghĩ chỉ để mình tôi ra tay. Tôi giết một người thôi, còn lại hai tên để cho mấy người tới giết!”
“Biết rồi, anh cứ đi trước đi.” Những người khác nói xong cũng đi sang.
“Bố...” Cô gái phát ra âm thanh sợ hãi.
Trái tim của người cha sẵn sàng chết đột nhiên rung lên, ông mở mắt, trông được gương mặt đẹp của con gái mình bây giờ bèn đột nhiên nảy sinh chút không cam lòng.
Không, con gái sẽ đi qua những ngày tốt lành, nó không thể chết ở đây. Nó sẽ trở thành Korah, giết người là vô tội, rời khỏi đây cũng không gặp chuyện gì, nó không cần cùng chết với bọn ông!
Ý nghĩ này khiến ông có một chút can đảm phản kháng. Ông ngay lập tức lấy ra thẻ Búp Bê Trả Thù, quay lại và đối mặt với đám người đi tới.
Bước chân của người đàn ông cầm rìu khựng lại ngay: “Mày muốn làm gì?”
“Tha cho con gái tôi đi!”
Người đàn ông nhìn vào khuôn mặt của cô gái, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Cũng có thể.”
Gã vốn thích khuôn mặt này, về phần khuôn mặt nằm trên mặt ai lại chẳng quan trọng, khẳng định đứa con gái này còn dễ bị bắt chẹt hơn đứa chủ chủ nhân kia. Nắm nó trong tay tốt hơn là cái chắc, giết đi đúng là đáng tiếc.
“Chờ đã, phải giết 3 người bên tụi nó mới được. Anh tha cho nó thì người kia tính sao?” Trong bên cho là vô tội, một người Gaye thuộc bồi thẩm đoàn lên tiếng.
Người đàn ông cầm rìu quay đầu, nhìn về phía hai Mugan khác thuộc bồi thẩm đoàn trong số đám đồng đội sau lưng mình.
Hai người mới cảm thấy may vì mình đã lựa chọn đúng cách đây không lâu biến sắc: “Chúng ta thuộc cùng một bên đó!”
Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía Giang Tinh Chước: “Là giết 3 người bên kia và 5 người bên chúng tôi đúng không?”
Giang Tinh Chước nhìn bọn họ gật đầu, hòa nhã cho hay: “Đúng vậy.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn đi! Chúng ta ở cùng một bên!” Không thể giết bọn họ được!
Người đàn ông cầm rìu nhíu mày, đoạn, nhìn về phía đối diện. Thẩm phán là Apetto, tất nhiên không được đụng vào ông ta: “Xin lỗi, cô gái xinh đẹp, tôi cũng bất lực.”
Lưỡi rìu sắc bén trí mạng lao tới gần 3 người, gia đình họ lại bị dồn tới đường cùng lần nữa. Họ liên tục lui về phía sau, nhưng họ có thể lùi lại tới đâu đây?
Người cha dâng lên lòng dạ muốn con gái sống tiếp. Không phải ông không muốn vợ sống, song, ông biết chẳng có khả năng. Ông và vợ đều là Mugan, họ giết người thành công và sống sót từ đây, đến khi ra tới ngoài cũng chết. Con gái lại khác, nó có khuôn mặt như vậy là đã biến thành một Korah cao quý.
Ý tưởng này chẳng hiểu làm sao đã cho ông có được lòng can đảm. Bỗng nhiên ông ném thẻ trên tay của mình về phía Thẩm phán một mực đứng nhàn nhã bên cạnh xem tuồng.
“Chết đi!” Chỉ cần ông ta chết đi, con gái sẽ có cơ hội sống!
Lá bài trên tay đột nhiên biến thành một con búp bê kinh dị kỳ lạ. Con búp bê cầm một con dao trên tay, nhảy ụp vào khuôn mặt của Thẩm phán mà cười hì hì. Thẩm phán hoảng sợ kêu to, đưa tay ra nhằm đẩy con búp bê. Tuy nhiên, con búp bê rất mạnh mẽ, con dao trên tay điên cuồng chém vào tay ông ta.
“Cứu mạng! Cứu tôi! Tôi là Apetto cao quý, mau cứu tôi!” Thẩm phán từng nhàn nhã hét lên sợ hãi, hai tay bị rạch thành máu thịt mơ hồ, máu me đầm đìa.
“Tôi tới giúp ông!” Người đàn ông cầm rìu vội vã chạy đến, giơ rìu lên và cố gắng giết con búp bê kỳ lạ. Song, con búp bê có ý thức riêng, tránh được cái rìu chém xuống không nói, nó còn quay đầu nhảy vào khuôn mặt của người đàn ông cầm rìu, dùng một nhát dao c4m vào cái trán sáng bóng của gã.
Người đàn ông cầm rìu trừng trộ, máu chảy ục ục ra từ cái lỗ trong đầu, đoạn, gã mềm oặt ngã xuống đất.
Sau khi con Búp Bê Trả Thù giết người đàn ông cầm rìu, nó lại xông tới Thẩm phán. Thẩm phán chạy trốn trong sợ hãi mà nào có chạy thoát nổi. Rất nhanh con búp bê đã nhảy lên lưng ông ta, dùng một dao đâm vào tim ông ta từ sau, Yhẩm phán ngã xuống đất.
Người cha mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Giang Tinh Chước. Ông lấy làm khó hiểu lắm, chả phải nói đây là thẻ giới hạn, có giới hạn trong 3 lần dùng à? Tại sao nó giết hai người liên tiếp? Hoàn toàn không làm theo ý ông? Từ đầu ông chỉ muốn giết một thẩm phán, nhưng bây giờ…
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong cong, đúng là chỉ có 3 cơ hội, nhưng mỗi lần xuất hiện, con Búp Bê Trả Thù với lòng dạ hẹp hòi và khát máu này sẽ giết bao nhiêu người cũng khó nói lắm.
Trong tầm nhìn sợ hãi của mọi người, con Búp Bê Trả Thù rời khỏi lưng của Thẩm phán. Tại thời điểm này, hẳn nó sẽ biến lại thành thẻ, nhưng trong số đám người cho là vô tội lại có một Gaye nhặt cái rìu đã từng tấn công con Búp Bê Trả Thù, muốn dùng để bảo vệ mình trước nó.
Thế là con Búp Bê Trả Thù âm trầm cười hì hì, vọt về phía hắn.
“Phụt phụt!”
Đó là âm thanh khi con dao rút ra khỏi da thịt.
Chương 94: Búp Bê Trả Thù
Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Tại sao không có ai đi ra?”
Bên ngoài tòa án vẫn còn nhiều phóng viên tụ tập. Cảnh trực tiếp đã xong, máy quay đã đóng, phiên tòa dân đen kiện Korah hiếm hoi đã kết thúc, họ vẫn đang chờ đợi nguyên đơn bị đơn đi ra để phỏng vấn.
Nhưng họ chờ cho đến bây giờ mà chẳng thấy ai ra.
“Chẳng lẽ vẫn chưa kết thúc?” Bọn họ không khỏi đặt ra câu hỏi như vậy, coi như nguyên đơn bị đơn còn chưa ra thì cũng không có chuyện chưa một người người dự xem nào đi ra chứ. Trừ phi phiên tòa còn chưa xong, bọn họ vẫn còn ở trong phòng xử án.
Đám phóng viên truyền thông bên ngoài tòa án bối rối, nhân viên tòa án cũng hoang mang khôn cùng. Họ bèn mở cửa phòng xử án và nhìn vào bên trong.
Lập tức trợn tròn mắt.
Bên trong phòng nào có ai! Thẩm phán, cảnh sát, bồi thẩm đoàn, nguyên đơn, bị đơn, khán giả, nhà báo, toàn bộ biến mất sạch.
“Sao mà… người đâu?” Họ ngáo ngơ, thậm chí còn nghi ngờ có khi nào mình đi nhầm cửa rồi chăng. Thế là họ kéo ra ngoài nhìn, đúng mà, chính là phòng xử án số 1 này.
“Hồi nãy cậu cũng không thấy có ai đi ra đúng không?” Anh ta hỏi một nhân viên khác.
Một nhân viên khác lắc đầu bối rối. Công việc của họ ở ngay trước cửa, ngoại trừ mấy Thẩm phán và các nhân viên khác có thể rời khỏi bằng cửa sau, những người khác phải đi qua dưới mí mắt của họ; nếu nói nhóm Thẩm phán rời khỏi bằng cửa sau còn có lý, vậy dân chúng tới xem thì sao? Trong số những khán giả đó có rất nhiều dân đen, dân đen không được phép đi cùng một cánh cửa với Apetto cao quý.
Họ nhìn nhau rồi gấp rút vội vàng liên lạc với nhân viên an ninh. Nhân viên an ninh kiểm tra máy giám sát và xác nhận rằng không có ai đi ra ngoài hành lang, nhân viên cửa sau cũng nói chẳng có ai đi ra.
Biến mất, một đám người trong phòng xử án biến mất không còn tăm hơi!
...
Bên tai là những âm thanh hung ác, thời gian đếm ngược toát lên một màu xanh âm u cứ lùi dần.
Lần này bọn họ rốt cuộc hiểu được câu “anh còn không định ra tay à?” của Giang Tinh Chước mang hàm ý gì.
Một gia đình ba người tụ cùng mội chỗ trong nỗi sợ, ngay cả khi trên người có thẻ bài thì hai tay vẫn rung chẳng dừng, bất lực hệt một con cừu con chẳng có sức tấn công ngay cả khi móng guốc nó đã bị cắt.
Hiển nhiên đội ngũ cho là vô tội đối diện chả để đối thủ vào mắt. Gi3t ch3t ba tên Mugan mà thôi, chuyện này có là gì? Nhưng tâm lý chưa từng gặp bất kỳ áp lực, chưa từng giết người vẫn làm họ hơi khó khăn khi ra tay. Thế là họ đưa ra yêu cầu.
“Này, ba người tụi bây, tự mình làm đi, nhanh lên!”
Gia đình ấy phản ứng giống nhau, họ quỳ xuống và cầu xin: “Tha mạng!”, đoạn, quay sang đối mặt với Giang Tinh Chước với nước mắt lã chã, “Cầu xin cô buông tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi! Hoặc giết tôi đi, để mẹ con họ rời đi, cầu xin cô, cầu xin cô…”
“Mình ơi…!”
“Cha hu hu đừng mà, buông tha cho chúng tôi đi, buông tha cho chúng tôi đi…”
Sinh linh bí ẩn và nguy hiểm chỉ đứng tại chỗ, chẳng nhúc nhích gì cứ như nước mắt họ không làm cô lung lay. Thời gian đếm ngược vẫn tiếp tục.
07: 23...
07: 22...
07: 21...
Theo đà thời gian trôi qua từng phút từng giây, ai nấy đã hiểu cầu xin tha thứ cũng vô ích.
“Mau ra tay đi!”
“Lằng nhà lằng nhằng cái gì? Tôi làm cho” Lúc này có một người trên khán đài, một người cảnh sát nóng nảy, lập tức đứng dậy và rút súng ra rồi chĩa vào gia đình ba người bên dưới.
“Bằng!” Anh ta bóp cò không ngần ngại.
“A!” Người cha ôm vợ con vào lòng, cố gắng bảo vệ họ bằng cơ thể của ông.
Tuy nhiên viên đạn không bắn vào hiện trường, đầu của người cảnh sát đột nhiên nổ tung, máu và thịt vụn đập vào đầy người mấy người xung quanh.
Yên tĩnh một lát, họ hét lên sợ hãi, cả người lùi lại và cố gắng tránh xa xác chết không đầu này một chút.
Giang Tinh Chước mỉm cười cho hay: “Người không được mời tự ý tham gia trò chơi sẽ bị trừng phạt.”
Khán giả phải có bộ dáng của khán giả, có thể nói chuyện nhưng không được xuống tay.
Trong khán đài, nào còn ai dám lên tiếng nữa, lần răn đe ấy thậm chí khiến họ chẳng dám la hét. Cảm giác máu ấm đập vào đầu vẫn còn rõ ràng, mùi máu làm cho mọi người buồn nôn, thậm chí tròng mắt còn nằm ở đầu gối họ. Nỗi sợ hãi về Giang Tinh Chước đã vượt quá cảm giác ghê tởm này, chẳng có người ói ra.
Những người trên võ đài nhìn vào cảnh này thì chẳng còn ai mang lòng cầu may. Đó là sự thật, nếu họ không trở thành bên thắng, toàn bộ mọi người sẽ chết hết ở đây!
Lần này bao gồm cả Thẩm phán đối diện, ánh mắt ai nấy nhìn về phía gia đình nọ vừa đẫm máu và tàn nhẫn.
Không thể kéo dài được nữa, nhất định phải giết chúng.
Mà gia đình ba người ấy cứ rúc vào một chỗ sít sao, như thể cảm thấy ác ý nghẹt thở và tuyệt vọng từ khắp nơi trên thế giới.
Mugan luôn là người thuộc tầng thấp nhất trong xã hội, công việc mà họ đạt được luôn là khó khăn và gieo neo nhất; bị phân biệt đối xử và bắt nạt bởi các giai cấp khác cũng là chuyện thường. Bọn họ đã quen, vừa sinh ra là họ đã sinh hoạt trong một xã hội thế này, ai cũng bảo đây là chuyện bình thường.
Ai bảo bọn họ do Thần ném bùn tạo ra. Kể từ lúc Thần sáng tạo bọn họ đã đưa họ luôn cả đẳng cấp. Từ nhỏ họ đã ngu ngốc hơn Apetto, xấu xí hơn Korahvà nghèo hơn Gaye. Họ được sinh ra để thành nô lệ phục vụ cho bọn người ấy.
Nhưng điều thú vị là vì họ về cơ bản sinh sống cùng Mugan, ai nấy cùng ăn trái đắng, cùng chịu gian khó, điều đó dường như làm vơi đi nỗi đau, bớt đi sự khó chịu. Thậm chí cảm giác bất công và ác ý cũng trở nên hạn chế.
Cho đến bây giờ, các giác quan bị tê liệt bỗng như khôi phục lại nhận thức, nỗi đau đớn dữ dội và mờ mịt dâng lên từ sâu thẳm linh hồn.
Họ rơi nước mắt đầy mặt, ôm chặt lấy nhau, lòng như tro tàn.
Có hai Mugan trong bồi thẩm đoàn, bấy giờ họ thấy may mắn dữ lắm vì đã lựa chọn đúng đắn khi giơ cao tấm biển “vô tội”, bằng không bây giờ mình đã đứng bên đối diện.
Người đàn ông cao lớn cầm theo cái rìu đã đi về phía nhóm người cho là vô tội đối mặt với mình. Gã đi được một nửa rồi quay đầu nhìn về phía những người khác trong bồi thẩm đoàn: “Đừng có nghĩ chỉ để mình tôi ra tay. Tôi giết một người thôi, còn lại hai tên để cho mấy người tới giết!”
“Biết rồi, anh cứ đi trước đi.” Những người khác nói xong cũng đi sang.
“Bố...” Cô gái phát ra âm thanh sợ hãi.
Trái tim của người cha sẵn sàng chết đột nhiên rung lên, ông mở mắt, trông được gương mặt đẹp của con gái mình bây giờ bèn đột nhiên nảy sinh chút không cam lòng.
Không, con gái sẽ đi qua những ngày tốt lành, nó không thể chết ở đây. Nó sẽ trở thành Korah, giết người là vô tội, rời khỏi đây cũng không gặp chuyện gì, nó không cần cùng chết với bọn ông!
Ý nghĩ này khiến ông có một chút can đảm phản kháng. Ông ngay lập tức lấy ra thẻ Búp Bê Trả Thù, quay lại và đối mặt với đám người đi tới.
Bước chân của người đàn ông cầm rìu khựng lại ngay: “Mày muốn làm gì?”
“Tha cho con gái tôi đi!”
Người đàn ông nhìn vào khuôn mặt của cô gái, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Cũng có thể.”
Gã vốn thích khuôn mặt này, về phần khuôn mặt nằm trên mặt ai lại chẳng quan trọng, khẳng định đứa con gái này còn dễ bị bắt chẹt hơn đứa chủ chủ nhân kia. Nắm nó trong tay tốt hơn là cái chắc, giết đi đúng là đáng tiếc.
“Chờ đã, phải giết 3 người bên tụi nó mới được. Anh tha cho nó thì người kia tính sao?” Trong bên cho là vô tội, một người Gaye thuộc bồi thẩm đoàn lên tiếng.
Người đàn ông cầm rìu quay đầu, nhìn về phía hai Mugan khác thuộc bồi thẩm đoàn trong số đám đồng đội sau lưng mình.
Hai người mới cảm thấy may vì mình đã lựa chọn đúng cách đây không lâu biến sắc: “Chúng ta thuộc cùng một bên đó!”
Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía Giang Tinh Chước: “Là giết 3 người bên kia và 5 người bên chúng tôi đúng không?”
Giang Tinh Chước nhìn bọn họ gật đầu, hòa nhã cho hay: “Đúng vậy.”
Hai người thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn đi! Chúng ta ở cùng một bên!” Không thể giết bọn họ được!
Người đàn ông cầm rìu nhíu mày, đoạn, nhìn về phía đối diện. Thẩm phán là Apetto, tất nhiên không được đụng vào ông ta: “Xin lỗi, cô gái xinh đẹp, tôi cũng bất lực.”
Lưỡi rìu sắc bén trí mạng lao tới gần 3 người, gia đình họ lại bị dồn tới đường cùng lần nữa. Họ liên tục lui về phía sau, nhưng họ có thể lùi lại tới đâu đây?
Người cha dâng lên lòng dạ muốn con gái sống tiếp. Không phải ông không muốn vợ sống, song, ông biết chẳng có khả năng. Ông và vợ đều là Mugan, họ giết người thành công và sống sót từ đây, đến khi ra tới ngoài cũng chết. Con gái lại khác, nó có khuôn mặt như vậy là đã biến thành một Korah cao quý.
Ý tưởng này chẳng hiểu làm sao đã cho ông có được lòng can đảm. Bỗng nhiên ông ném thẻ trên tay của mình về phía Thẩm phán một mực đứng nhàn nhã bên cạnh xem tuồng.
“Chết đi!” Chỉ cần ông ta chết đi, con gái sẽ có cơ hội sống!
Lá bài trên tay đột nhiên biến thành một con búp bê kinh dị kỳ lạ. Con búp bê cầm một con dao trên tay, nhảy ụp vào khuôn mặt của Thẩm phán mà cười hì hì. Thẩm phán hoảng sợ kêu to, đưa tay ra nhằm đẩy con búp bê. Tuy nhiên, con búp bê rất mạnh mẽ, con dao trên tay điên cuồng chém vào tay ông ta.
“Cứu mạng! Cứu tôi! Tôi là Apetto cao quý, mau cứu tôi!” Thẩm phán từng nhàn nhã hét lên sợ hãi, hai tay bị rạch thành máu thịt mơ hồ, máu me đầm đìa.
“Tôi tới giúp ông!” Người đàn ông cầm rìu vội vã chạy đến, giơ rìu lên và cố gắng giết con búp bê kỳ lạ. Song, con búp bê có ý thức riêng, tránh được cái rìu chém xuống không nói, nó còn quay đầu nhảy vào khuôn mặt của người đàn ông cầm rìu, dùng một nhát dao c4m vào cái trán sáng bóng của gã.
Người đàn ông cầm rìu trừng trộ, máu chảy ục ục ra từ cái lỗ trong đầu, đoạn, gã mềm oặt ngã xuống đất.
Sau khi con Búp Bê Trả Thù giết người đàn ông cầm rìu, nó lại xông tới Thẩm phán. Thẩm phán chạy trốn trong sợ hãi mà nào có chạy thoát nổi. Rất nhanh con búp bê đã nhảy lên lưng ông ta, dùng một dao đâm vào tim ông ta từ sau, Yhẩm phán ngã xuống đất.
Người cha mở to mắt, sợ hãi nhìn về phía Giang Tinh Chước. Ông lấy làm khó hiểu lắm, chả phải nói đây là thẻ giới hạn, có giới hạn trong 3 lần dùng à? Tại sao nó giết hai người liên tiếp? Hoàn toàn không làm theo ý ông? Từ đầu ông chỉ muốn giết một thẩm phán, nhưng bây giờ…
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong cong, đúng là chỉ có 3 cơ hội, nhưng mỗi lần xuất hiện, con Búp Bê Trả Thù với lòng dạ hẹp hòi và khát máu này sẽ giết bao nhiêu người cũng khó nói lắm.
Trong tầm nhìn sợ hãi của mọi người, con Búp Bê Trả Thù rời khỏi lưng của Thẩm phán. Tại thời điểm này, hẳn nó sẽ biến lại thành thẻ, nhưng trong số đám người cho là vô tội lại có một Gaye nhặt cái rìu đã từng tấn công con Búp Bê Trả Thù, muốn dùng để bảo vệ mình trước nó.
Thế là con Búp Bê Trả Thù âm trầm cười hì hì, vọt về phía hắn.