Sắc Dụ

Chương 203: Cực kỳ phong tình



Tôi ngồi xổm ở góc tường lát gạch men lạnh lẽo, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, nhìn chằm chằm bóng đèn chiếu trên mặt đất, lúc này tôi thật sự muốn trầm luân, phát điên mà nghĩ tôi đã ở bên cạnh ông ta ba năm, ông ta là cuộc đời của tôi, là những năm tháng tuổi trẻ của tôi, xa cách ông ta chưa được bao lâu, có một số thứ khi đã thành thói quen, thay đổi chúng cũng đau như lột da rút xương.

Ông ta giận tôi, thậm chí phất tay áo bỏ đi, tuyên ba rằng không muốn tôi nữa, nhưng chỉ cần tôi đến tìm ông ta và van xin nhận lỗi lầm với ông ta, ông ta sẽ không nỡ.

Chỉ có điều lần này, dù tôi có van xin thế nào thì ông ta cũng sẽ không bao giờ quay lại gặp tôi nữa.

Không biết qua bao lâu, một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngây người nhìn hai giây, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, Kiều Dĩ Thương, người chỉ mặc một chiếc quần lót đứng trước mặt tôi. Đôi mắt của ông ta không hề mệt mỏi và dường như ông ta không hề ngủ, nhìn xem tôi đã ở một mình lâu như vậy tới khi nào tôi mới chịu đi ra ngoài.

Tôi dang hai tay ra, tội nghiệp nói với ông ta chân bị tê không đứng dậy được, sợ đánh thức ông ta nên không dám gọi.

Ông ta không kìm được mà cười khúc khích, nhấc tôi lên nằm ngang trên vai, tôi cúi đầu rồi ngẩng đầu lên để nhìn bóng mình và ông ta quấn quít, đôi khi tách rời đôi khi trùng xuống, vừa cười vừa đuổi theo, như một đôi tình nhân.

Tôi bị ông ta đặt lên giường, ông ta tắt đèn, ôm tôi từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ tôi ngủ, lưng tôi áp vào lồng ngực nóng bỏng của ông ta, trước mặt tôi là khung cửa sổ với những tấm bình phong trắng rủ xuống qua khe cạn. Sương mù trắng xóa, cả thành phố rực rỡ ánh đèn như một giấc mơ được đúc trong lớp kính mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ, đẹp mà không cần chạm vào.

Tôi rất mệt mỏi, tôi biết rằng mỗi ngày sau đó là khoảng thời gian tôi đã cố gắng hết sức để sử dụng thủ đoạn cực kỳ phong tình của mình và chịu đựng dày vò, yêu và ghét, thù và thiện không thể cân bằng, một cái đều nhiều hơn một chút và một cái ít hơn một chút.

Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra, cửa sổ được mở ra và tấm rèm được cuộn lại, trong phòng chỉ có tôi, trên người tôi đắp chăn bông lụa mềm mại, nơi Kiều Dĩ Thương ngủ đã trống không, tôi đưa tay ra và chạm vào chỗ đó và thấy không còn nhiệt độ.

Nếu không có những nếp gấp mờ nhạt đó, tôi đã nghĩ rằng đêm qua thực sự là một giấc mơ và cuộc hoan ái thấu xương kia hoàn toàn không tồn tại.

Tôi nằm trên giường thẫn thờ nhìn lên trần nhà, bên ngoài im ắng vắng lặng đến mức tôi hoảng hốt, trong người đau nhói như bị một vật nặng đè lên, xương sắp gãy mất rồi. Từng cảnh của đêm qua giống như một bộ phim đang lướt qua trước mặt tôi. Hà Linh San mặc bộ đồ sườn xám màu xanh lam, dưới cơ thể Kiều Dĩ Thương mà hầu hạ, trên háng của Hà Linh San bị hung hăng hành hạ, tôi là nữ chính của trận cuồng hoan, còn ông ta là nam chính.

Người phụ nữ lạnh lùng đứng bên ngọn nến cho biết, trên đời nhất định có duyên với số mệnh, cho dù gặp nhiều người chung quanh, cuối cùng cũng sẽ rơi vào nhân quả.

Nếu Kiều Dĩ Thương là nguyên nhân của tôi, tôi nghĩ nó sẽ là trái đắng nhất trên đời, nó có vị khó nuốt và không thể ăn được, nhưng thật đáng tiếc khi vứt nó đi, vì nó đẹp và hấp dẫn và không ai có thể cưỡng lại được, màu sắc lộng lẫy như vậy, quả là một loại trái cây độc.

Tôi thay một chiếc váy trắng trơn, buộc tóc đuôi ngựa, bước ra khỏi phòng ngủ, kéo mở cửa ra và bất ngờ tôi nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên sân thượng bên trái, họ đang đối mặt với tôi, tắm nắng rực rỡ. Ở cách đó không xa có sân gôn và suối nước nóng đã tấp nập người qua lại, tiếng cười đùa vui vẻ khiến buổi sáng yên tĩnh và dịu êm này trở nên vô cùng sống động.

Tôi di chuyển ngón chân của mình trên sàn. Không mong đợi sẽ có một vị khách đến và vô ý thức muốn quay lại. Kiều Dĩ Thương đã thấy tôi vào lúc này. Ông ta gọi Hà Linh San. Có một ý cười nhẹ trong giọng nói của ông ta và trên mặt cũng mỉm cười, đưa một bàn tay về phía tôi.

Người đàn ông uống trà đối diện cũng nhìn sang, ban mắt dán chặt vào khuôn mặt có phần lười biếng của tôi, tôi nhếch môi đi về phía sân thượng.

Kiều Dĩ Thương kéo ghế ra cho tôi bên cạnh, tôi ngồi trên đó, rất yên lặng mà ngoan ngoãn gối lên vai ông ta hái trái cây tươi trên bàn ăn, Kiều Dĩ Thương rất thích tôi như thế này, sau khi làm càn và hung hăng ngang ngược thì dịu dàng như nước không ồn ào náo nhiệt. Ông ta rất thích lấy ngón tay lau nước trái cây trên khóe môi tôi: “Cô thích ăn dâu tây.”

Tôi gật đầu, bóc một trái cho ông ta: “Thật chua, không ngọt chút nào.”

Ông ta vừa mở miệng ăn, thấy ngọt kinh khủng, vừa cười vừa nhéo nhéo sống mũi tôi: “Vừa ngủ dậy đã nghịch ngợm rồi.”

Tôi liếm môi, nhìn qua đầu của ông ta lần lượt nhìn về phía rừng cây ngoài sân thượng: “Hôm nay trời quang mây tạnh, không khí thật tốt.”

Người đàn ông đối diện liếc mắt nhìn tôi hồi lâu, anh ta hỏi Kiều Dĩ Thương vừa gọi là gì.

Kiều Dĩ Thương nhìn anh ta chỉ vào tôi: “Hà Linh San.”

Một tia sáng xẹt qua trong mắt người đàn ông, có chút bất ngờ mà nhận ra, nhưng cũng có chút khó tin “Thì ra là cô Hà.”

Kiều Dĩ Thương đang định giới thiệu anh ta với tôi, tôi vội vàng nuốt một quả dâu tây và nói rằng tôi biết anh ta.

Tôi ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ: “Chào anh Tần.”

Người đàn ông hơi kinh ngạc: “Ồ? Làm sao cô biết.”

“Chính anh Tần hôm qua đã cử người đến đón chúng tôi. Những người mà Kiều Dĩ Thương sẵn sàng tiếp xúc đều là những người giang hồ khắp nơi. Người giang hồ hay nghĩa khí. Nếu chúng tôi không đến nhà, thì anh Tần nhất định sẽ tới đây. Anh ta là nhân vật rất lợi hại ở Hoàng Đông. Bạn bè của chủ nhà tự nhiên sẽ không thất lễ.”

Anh ta gõ đầu ngón tay vào góc bàn, tò mò nhìn: “Thật thông minh, cô có thể đoán được tên của tôi không.”

Tôi thản nhiên nói: “Tần Phong Liêm.”

Anh ta giật mình, lập tức bật cười: “Thật là một cái tên rất tráng lệ, nghe xong liền có ý muốn đổi tên.”



Kiều Dĩ Thương đặt ý định không muốn của ông ta ở trong lòng, tôi có tính cách hồn nhiên như vậy.

Người đàn ông cho biết, cô Hà tính tình rất tốt, khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái, không khoe khoang không làm bộ, mọi thứ đều rất tự nhiên.

Sau khi họ uống một vài tách trà, người đàn ông hỏi Kiều Dĩ Thương có muốn ra ngoài chơi không.

Kiều Dĩ Thương suy nghĩ một lúc và ông ta hỏi tôi có muốn đi đâu không.

Tôi lắc đầu và nói không.

Ông ta từ chối ý tốt của người đàn ông và nói rằng ông ta sẽ đến vào lần sau và dành nhiều thời gian hơn, lần này thì thôi đi.

Người đàn ông ăn sáng ở đây xong rồi nói một ít chuyện nghiêm trọng với Kiều Dĩ Thương, đến gần trưa anh ta rời đi, chúng tôi tiễn anh ta tới cửa, anh ta đi ra ngoài vài bước thì dừng lại, sau đó quay lại hỏi tôi: “Cô Hà là vợ của cục tưởng Chu, đúng không?”

Tôi nói đúng.

Anh ta gật đầu: “Cục tưởng Chu đã nhiều lần cản trở công việc kinh doanh của tôi, bởi vì anh ta mà tôi đã mất khoảng hàng chục triệu bồi thường trong vài năm qua và đã thất hứa với rất nhiều người. Anh ta là đối thủ không được thích nhất của chúng tôi trên con đường này.”

Tôi nói chồng tôi không cần những người như anh Tần đây thích anh ấy.

Tôi nghẹn, anh ta cũng nghẹn đến thẳng thắn và dứt khoát, anh ta ngây người và nụ cười của anh ta càng sâu hơn: “Xem ra chỉ có người phụ nữ như cô Hà đây mới có thể khống chế được ông ấy.”

Đến lúc hoàng hôn, Kiều Dĩ Thương đưa tôi trở về đặc khu bằng chiếc thuyền cuối cùng thì không thấy ai nữa, người ta nói rằng ông ta cũng có rất nhiều công việc làm ăn ở Hoàng Đông, tôi không biết ông ta có đề phòng tôi hay không có ý định để tôi tiếp xúc với nhiều chuyện củ ông ta.

Tôi về đặc khu, ở trong khách sạn ba ngày ba đêm không ra ngoài, thứ nhất là tôi tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là tôi nhắm mắt làm ngơ. Tôi càng hành động thì càng cho những người đó mặt mũi, rồi tự nhiên làm ầm lên. Đối với nhũng thằng hề bỏ đá xuống giếng thig làm ngơ là phản đòn tốt nhất.

Tôi nghe thư ký của Kiều Dĩ Thương nói rằng các công tử thượng lưu trong đặc khu không biết mệt mỏi vì chuyện này, quả phụ theo Chu Dung Thành có khả năng cao nhất hủy ám sát ké cầm đầu là Kiều Dĩ Thương, một ổ vàng giấu tình nhân. Đúng là người đàn ông bồn chồn để cho mình.

Thậm chí, một số sòng bạc còn mở đánh cược, cá cược rằng Thường Cẩm Hoa và tôi hai người phụ nữ cùng tranh một chồng, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, đứng về phía Thường Cẩm Hoa là đánh cược vào gia cảnh và thế lực của cô ta và ông Thường, Kiều Dĩ Thương sẽ không tùy tiện mạo hiểm. Mà đứng về phía tôi thì nói tôi trời sinh đã quyến rũ, thậm chí ngay cả một chính nhân quân tử như Chu Dung Thành cũng có thể thu phục và ép buộc nhường vị trí chính thất cho tôi thì Kiều Dĩ Thương càng không cần nói đến. Xét cho cùng, Thường Cẩm Hoa vẫn còn rất non, ngoại trừ xuất thân thì không có vốn liếng gì để tranh giành với tôi.

Tôi nên ăn uống trong phòng, với mấy chuyện này tôi nghe qua liền quên, thỉnh thoảng tôi có hứng thú hỏi Kiều Dĩ Thương có cá cược không, ông ta cười và nói rằng ông ta đã đặt cược, tôi hỏi ông ta đặt cược ai thắng.

Ông ta nói tất nhiên đó là Thường Cẩm Hoa, một người phụ nữ yêu ông ta, trung thành với ông ta và một người phụ nữ vẫn đang nghĩ cách trả thù của ông ta, cho dù ông ta muốn đánh cược là tôi, ông ta biết rằng tôi sẽ không thắng.

Tôi không khỏi bật cười: “Thì ra trong lòng anh Kiều đều biết hết.”

Ông ta cười nhéo cằm tôi, mặc kệ mùi sơn móng tay nồng nặc từ trên người tôi, hôn lên môi tôi, hôn đến nơi sâu nhất trong cổ họng: “Rồi sẽ có ngày tôi sẽ làm cho cô từ bỏ ý định này.”

Tôi đã nói rằng điều đó không thể thực hiện được.

Ông ta lau một ngón tay trên môi tôi: “Không có việc gì mà tôi không làm được.”

Buổi trưa ăn xong, ông ta nói sẽ đến Thịnh Thái họp, buổi chiều ông ta sẽ trở về nhà mới, buổi tối sẽ quay lại.

Kiều Dĩ Thương ở với tôi quá lâu trong khách sạn, và đưa tôi đến Hoàng Đông, mở miệng ngậm miệng đều gọi là vợ. Chỉ sợ Thường Cẩm Hoa có lẽ đang trên bàn chông. Thấy gần tới giờ tôi hỏi ông ta khi nào thì ông ta đi. Ông ta liếc nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nửa xe tới đón. Thời gian có hơi gấp gáp, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để trở về cùng cô.”

Ông ta cầm tờ báo lên, tùy ý lật xem giết thời gian: “Gần đây, cửa hàng ngọc bích ở phố Nam có một đợt hàng mới. Đồ cũng là tốt nhất. Cô có muốn đi dạo không?”

Tôi rất chú tâm sơn móng tay, không có ngẩng đầu: “Ngọc bích của tôi rất nhiều, mua cũng không mang hêts được.”

Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm vào một dòng ký tự nhỏ và nói đầy ẩn ý: “Trang sức trước đây cũng nên đổi đi.”

Các ngón tay cầm bàn chải nhỏ của tôi giật hai lần và gần làm đổ chai.

Những cái đó đều là Chu Dung Thành mua cho tôi, mỗi cái là một ngày khác nhau, một câu chuyện ấm áp, tôi đã lâu không đeo, không muốn nhìn đồ vật rồi nghĩ đến người ta, nhưng càng khống chế không được nghĩ đến, càng im lặng thì cây leo trong lòng càng phát triển, quấn quanh người làm đau thấu tim gan.

Tôi lại cúi đầu bôi móng tay, bình tĩnh đè xuống chua xót trong mũi: “Nhìn có đẹp không.”

“Cô đeo vào nhìn sẽ rất đẹp. Thịnh Thái có rất nhiều chuyện, tôi sẽ không đi cùng cô. Nghe nói cô có một ít bạn thân, có thể gọi bọn họ.”

Ông ta đứng dậy và đưa cho tôi một tấm thẻ: “Mật khẩu là năm số lẻ liên tiếp cộng với một số không.”



Tôi thậm chí không nhìn đến mà đẩy tay ông ta ra: “Tôi có rất nhiều tiền.”

Ông ta rất độc đoán không cho phép tôi từ chối: “Đó là của anh ta, đây là của tôi, người đàn ông hiện tại của cô là tôi.”

Ông ta dúi tấm thẻ vào tay tôi rồi bước vào phòng thay quần áo.

Tôi và Kiều Dĩ Thương cùng nhau rời khách sạn, ông ta đến Thịnh Thái để họp, còn tôi đến thẳng cửa hàng ngọc bích mà ông ta vừa nói đến.

Giá trang sức bằng ngọc bích ở đây đắt hơn ngoài thị trường rất nhiều, nhưng có thể lọt vào trong mắt Kiều Dĩ Thương thì nhất định là hàng tốt, đắt tiền cũng có lý do.

Tôi dừng lại trước quầy, nhân viên bán hàng nhìn thấy tôi đi ra từ phía sau, cô ấy hơi cúi xuống nhìn khuôn mặt rũ xuống của tôi, cười nói: “Chào bà Chu.”

Tôi lập tức ngẩng đầu: “Cô biết tôi?”

“Chỉ cần là những người tiếp xúc với danh môn quyền quý trong đặc khu, có ai lại không biết bà Chu chứ?”

Tôi tiện tay cầm lên một chiếc vòng tay bằng ngọc bích: “Bọn họ nói thế nào.”

“Người phụ nữ mẫu mực điển hình, thông minh và tinh tế, và nói chuyện tự nhiên.”

Tôi mỉm cười chỉ cô ấy nói: “Cô thật đúng là nói ngọt, nói chuyện tốt như vậy, tôi cũng muốn giúp đỡ việc buôn bán của cô.”

Cô ấy biết một người phụ nữ như tôi không quan tâm đến tiền bạc, cô ấy rất chăm chỉ giới thiệu cho tôi một vài món trong số đó. Mấy món đó là những món đắt nhất trên quầy. Nhân viên của cửa hàng sang trọng rất giỏi nhìn người gọi món. Miễn là vì cô ấy đã được xác định là người mua, cô ấy sẽ nhét mọi thứ vào vòng tay của mình.

Tôi thích mấy thứ cô ấy nói và yêu cầu cô ấy gói chúng lại cho tôi, rồi tự mình chọn một vài thứ, cũng cỡ chục thứ.

Khi tôi tính tiền, tôi do dự và đưa thẻ Kiều Dĩ Thương đưa cho tôi, sau khi cô ấy quẹt thẻ và yêu cầu tôi ký tên trên hóa đơn, tôi ký tên của Kiều Dĩ Thương, cô ấy nhìn thoáng qua và khuôn mặt có chút vi diệu, rồi mỉm cười cúi đầu làm cho tôi đi thong thả.

Tôi đi ra khỏi tiệm ngọc bích thì khí huyết dâng trào và gọi cho Kiều Dĩ Thương, bắt máy không phải ông ta mà là một giọng nữ rất ngọt ngào. Vừa nhắc máy liền nói chào cô Hà.

“Giám đốc Kiều còn trong cuộc họp ở trong phòng họp vẫn chưa kết thúc, vui lòng đợi một lát. Tôi sẽ đưa điện thoại cho anh ấy.”

Tôi vội nói nếu không tiện cho ông ta thì cứ quên đi, tôi không có chuyện quan trọng gì.

Cô ta nói rằng giám đốc Kiều đã dặn phải đưa điện thoại cho ông ta ngay lập tức bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào lúc tôi gọi tới.

Tôi im lặng một lúc: “Bà lớn Kiều cũng vậy sao.”

Người phụ nữ nói rằng giám đốc Kiều dặn với tôi chỉ có cô Hà là làm như vậy.

Trái tim tôi run lên, giọng nói của một người đàn ông ở bên kia đang báo cáo bị cắt ngang, ngay sau đó không còn âm thanh nữa, Kiều Dĩ Thương cầm lấy điện thoại và hỏi tôi sao rồi.

“Thu được tin nhắn thông báo rồi à.”

Ông ta không trả lời ngay, tôi nghe tiếng bấm phím, vài giây sau ông ta cười nói may mà ông ta biết bị ông ta nuôi hư, đưa cho tôi là một chiếc thẻ có rất nhiều tiền, nếu không có lẽ bị quẹt đến không còn.

“Hơn ba mươi tỷ mà thôi. Đối với anh Kiều chỉ là mưa bụi mà thôi.”

Ông ta ậm ừ: “Vui vẻ thì tốt, ngày nào cũng quẻt thẻ như vậy, tôi nuôi nổi.”

Bên kia có ai đó giục ông ta nhanh lên, ông ta bảo tôi buổi tối về sớm và ông ta có một bất ngờ cho tôi.

Tôi cúp máy, người lái xe đang đợi tôi ở con đường đối diện, tôi định bước qua thì đột nhiên một bóng đen từ trong góc nhảy ra và đi đến trước mặt tôi. Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt tôi, tôi không biết rõ là ai. Tiếp đến bàn tay đánh ầm ầm lên mặt tôi, đánh không trật cái nào.

Trên má tôi đau nhói thấu tim, cả tai và cổ tôi như bị lửa đốt, mắt tôi chuyển sang màu đen và thính giác ù đi. Phải mất một lúc lâu, đôi mắt mở to của tôi mới có thể thư giãn trước khi trở lại bình thường.

“Hà Linh San, cô là thứ kỹ nữ, cô không biết xấu hổ! Cô sẽ gặp tai họa, sẽ chết không yên!”

Tôi nhìn những cục đá dày đặc trên mặt đất, liếm môi, chạm vào một vệt máu đỏ tươi trên đầu lưỡi, lấy ngón tay lau đi, thì ra là máu.