Sắc Dụ

Chương 206: Triền miên dưới ánh đèn



Trên đời này có lẽ có một loại hôn, có thể làm tê liệt lòng căm thù của con người, khơi gợi lên ham muốn ẩn sâu trong mỗi con người và đang kìm hãm họ, trở nên không còn là chính mình nữa, giống như hồn ma, hoặc giống như yêu nghiệt.

Tôi của bây giờ chính là như vậy, phản chiếu khuôn mặt của tôi trên khung cửa sổ được bao phủ bởi những vì sao, một khuôn mặt mà tôi dường như không nhận ra. Tôi bị luân hãm vào nụ hôn rực lửa điên cuồng của Kiều Dĩ Thương, cứ thế tôi dần mềm nhũn thành một vũng nước không xương.

Anh ta thậm chí còn hoang dã hơn vài tháng trước, đắm chìm trong hoan ái, dường như giống một con thú hoang, dũng mãnh đến mức khiến người khác không thể kháng cự, tôi sợ hãi trước sự cứng rắn của anh ta nhưng lại yêu muốn chết sức mạnh của anh ta.

Mỗi lần anh ta đụng chạm đều sẽ hỏi tôi muộn nhẹ hay mạnh, tôi cắn chặt môi không nói gì, anh ta lại đột ngột dừng lại rồi lại cứ ma sát không ngừng bên cạnh tôi, cứ treo đồ ăn trước mặt như thế mà không cho. Anh ta vốn muốn trừng phạt tôi, nhưng tôi cũng không sao cả, ngược lại thì sự tự chủ mạnh mẽ vốn có mà anh ta luôn tự hào đã bị sự ngây thơ đầy mê hoặc của tôi đánh gục trước, anh ta không thể cầm lòng được vài giây, dưới sự trêu chọc và vuốt ve của tôi, anh không thể kìm lòng được gào rống lại lần nữa cắn nuốt tiến vào.

Trong lúc đổ mồ hôi đầm đìa xóc nảy ban mắt tôi và anh ta chạm vào nhau, tôi nhìn vào đôi mắt anh ta, đôi mắt đỏ như máu, rực lửa ấy không che giấu sự chiếm hữu đối với tôi tôi, tôi biết mình sẽ đi lạc hướng về phía anh ta từng chút một, lạc lối là tình yêu, cái không nên có nhất chính là tình yêu.

Ai có thể chịu đựng được sự tấn công và nhu tình của anh ta trong lặng lẽ cơ chứ, giống như mảnh đất khô cằn không chịu được mưa dầm thấm lâu, một người mất đi người chồng đang khốn đốn mờ mịt như tôi. Anh ta khoác lên mình tấm da thịt khiến tôi căm hận, rồi lại đưa tay ra nói cho anh một mái nhà.

Không để tôi phiêu bạc, không để tôi cô độc nữa.

Tình yêu như lửa, thù hận như nước, mặc dù chỉ là những đốm lửa nho nhỏ, nó còn chưa có đủ sức mạnh để thiêu đốt tôi, mà băng lại như một khối băng đá to đóng băng tôi bên trong, từng giây từng phút không ngừng nhắc nhở tôi trả thù và cướp đoạt.

Nhưng tôi cảm thấy ngọn lửa không hoảng không loạn, nó đang từ từ nướng chín, từ từ lớn lên, từ từ bao quanh, làm tan chảy mảnh băng vô biên trong lòng tôi.

Chúng tôi ôm nhau thật lâu sau khi kết thúc, tôi nằm trên bàn làm việc, anh ta nằm sấp trên lưng tôi, anh ta thở hổn hển, còn tôi thì run rẩy.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn ngoài cửa sổ, cả một biển đèn lớn nối thành từng chùm sáng rực khiến thành phố này bị thiêu đến mức khiến người ta rung động.

Mỗi một ngày sau khi gặp được Kiều Dĩ Thương đều là từng ngày khiến tôi rung động như vậy, không thể trốn thoát.

Anh ta ôm lấy tôi rời khỏi phòng sách, chúng tôi đều trần chuồng, những giọt mồ hôi trên ngực anh ta chảy xuống nóng bỏng lại thấm ướt bụng tôi, tôi ôm lấy cổ anh ta tùy ý để anh ta đưa tôi vào phòng ngủ, rồi lại ôm tôi đi đến phòng tắm, cuối cùng đặt tôi xuống bồn tắm đầy nước ấm áp.

“Tôi mạnh không.”

Tôi nói rất bình thường.

Anh ta im lặng một lát: “Tôi rất bình thường.”

Hai chân của tôi đang đung đưa trong bồn tắm, từng lớp sóng gợn và nước bắn tung tóe, vài giọt nước bắn vào mặt anh ta. Anh ta khẽ nheo mắt: “Cho cô một cơ hội nữa.”

Cơ thể tôi có lúc nổi trên mặt nước, có lúc lại chìm xuống đáy bồn, trong mắt anh ta giống như một nàng tiên cá không che giấu gì, tùy ý rộng mở nở rộ: “Cơ hội nào cơ, anh Kiều cũng không phải không biết, kinh nghiệm khác thì tôi ít thật, nhưng về đàn ông thì tôi nhiều lắm, nếu như nhất định phải nói thật thì trong số những người này, anh có thể xếp vào hàng chục hoặc hơn.”

Anh ta cười âm trầm, nhân lúc tôi còn đang đắc ý vênh váo thì anh ta đột nhiên nhéo mạnh vào eo tôi: “Tư thế vừa rồi không đúng, có lẽ đã khiến Cô Linh San không vừa ý rồi.”

Anh còn muốn tiếp tục nói tiếp mấy câu hạ lưu vô sỉ nữa, tôi liền múc một cốc nước lên hắt vào mặt anh ta, anh ta lại không phòng bị trước tôi lại ra chiêu này nên cơ thể tránh né theo bản năng, tôi thậm chí càng không kiêng nể gãi vào cổ và xương sườn của anh ta rồi bật cười nói để xem làm sao anh ta bắt nạt tôi nữa.

Dưới ánh đèn màu cam mờ ảo, chúng tôi vật lộn dây dưa quấn lấy nhau, khiến nước tràn ra nhiều đập vào nền gạch men sứ. Những tiếng ồn ào nhấp nhô phập phồng trong phòng tắm, tôi càng thích thú hơn, tôi vùng ra khỏi nách anh và dùng đôi chân nhỏ của mình ấn vào ngực của anh ta để anh ta không thể đến gần tôi, tôi nở nụ cười quyến rũ vẩy bọt nước lên người anh ta.

Mặt nước cuồn cuộn trào ra như sóng biển, anh ta không trốn đi cũng không đánh trả, một màn bọt nước bay lên rồi rơi xuống bao bọc lấy da thịt săn chắc trắng nõn của anh ta, lúc này anh ta gợi cảm đến mê người, cứ thế dựa vào thành bồn tắm, chẳng nói lời nào, im lặng mà quyến rũ.

Mãi cho đến tôi làm tràn hơn một nửa nước trong bồn tắm ra rồi, anh ta cuối cùng cũng duỗi cánh tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy tôi rồi ôm vào vòng tay anh ta.

Anh ta vừa mút lấy cái cổ tôi vừa tách chân hai chân của tôi ra, đỡ tôi ngồi lên hông của anh ta, chúng tôi không có kẽ hở mà dính sát vào nhau, tôi cảm giác được mình bị một lực mạnh mẽ kìm lại, tôi lập tức không dám kiêu ngạo nữa, anh ta cắn ta lỗ tai gằn từng chữ một nói: “Xem ra cô Linh San đã quên khung cảnh cô đã từng cầu xin tôi thương xót tha thiết như thế nào rồi.”

Tôi núp vào vai anh ta cố nhịn cười nói: “Tôi căn bản chưa bao giờ cầu xin lòng thương xót gì cả. Tôi đã đánh qua trăm trận rồi, lẽ nào tôi còn sợ điều này chứ? Anh Kiều có trí nhớ không tốt lắm thì phải, sao lại chụp mũ lên đầu tôi vậy chứ.”

Cánh tay của anh ta bị đầu tôi đè xuống nhẹ nhàng hơi hất lên, tôi bị anh ta hất lên, anh ta há miệng ra rất chuẩn xác cắn vào cằm tôi, mơ hồ không rõ nói: “Muốn chinh phục được cô thì phải cố gắng hơn một chút rồi.” Tôi nói anh làm thế nào thì cũng không chinh phục được đâu.

Anh ta bôi lên môi tôi những vết nước không rõ nước bọt vệt nước ẩm ướt trong bồn tắm, dùng ánh mắt vừa xấu xa vừa khinh bỉ: “Không vội, rồi sẽ có một ngày cô cứ nhìn thấy tôi là chân liền mềm nhũn cho xem.”

Ta vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của anh ta, anh ta còn chưa kịp thu tay lại đã bị tôi hoàn toàn ngậm ngón tay ở trong miệng: “Nếu như chân không mềm thì sao.”

Mặt mày anh ta đầy vẻ ngả ngớn nói: “Vậy thì miệng nhũn đi.”

Sáng sớm hôm sau tôi vẫn còn đang ngủ, bỗng nhiên bị tiếng động mạnh trong phòng tắm vang lên đánh thức, tôi lập tức mở mắt bò dậy, nhìn chằm chằm vào Kiều Dĩ Thương đang bước ra khỏi cửa, trên tay anh cầm một con dao cạo bị gãy lên “Dọa cô tỉnh rồi à.”

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc cà vạt màu xanh nước biển còn chưa cài ở xong, mái tóc của anh ta không được chải ngược tỉ mỉ như trước đây mà chỉ được vuốt bằng sáp lên để cố định, trông rất thoải mái mới mẻ.

Tôi nhận ra anh ta phải ra ngoài, nhưng không phải là đi đến công ty, tôi liền hỏi anh ta sẽ đi đâu.



Ngón tay anh ta khéo léo buộc chặt cà vạt, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ âu phục màu xám bạc, khoác bên ngoài áo sơ mi.”Là chuyện của ông Thường và vợ hai ông ta.”

“Không phải bọn họ tự mình đi chùa sao?”

“Ở trên đường đi ông Thường có rất nhiều việc, nếu như trong đặc khu xảy ra chuyện rắc rối gì, tôi sẽ phải làm việc nhiều hơn, tốt hơn hết là đích thân tôi đi cùng vậy.”

Anh ta sửa sang xong thì đi về phía tôi, hôn lên đôi môi khô khốc của tôi nói: “Hôm nay không xác định được thời gian về, buổi tối cô tự đi ngủ trước đi, nếu có chuyện muốn tìm tôi mà tôi không tiện nghe máy thì có thế gọi cho Hàn Bắc.”

Anh ta chỉ vào đầu giường: “Đó là danh thiếp của Hàn Bắc.”

Anh ta quay người bước ra khỏi phòng ngủ, ra lệnh cho bà vú đang lau sàn chăm sóc tôi thật tốt, từ đầu đến cuối anh ta chưa hề đề cập đến việc sẽ đưa tôi cùng đi ăn trưa với tôi, nhưng buổi tối hôm qua tối đã nghe thấy rất rõ ràng, bên Thường Cẩm Hoa và ông Thường bên kia đã nói lần này đưa tôi đi cùng mà.

Kiều Dĩ Thương không nhắc tới chuyện này, vậy thì hẳn là anh ta có tính toán riêng hoặc có sắp xếp khác.

Xem ra anh ta không hi vọng là ông Thường sẽ gặp tôi, tuy rằng Vưu Lạp rất được sủng ái, nhưng dù sao cô ta cũng không phải là là Hà Linh San thật, những tên đàn ông đối với người phụ nữ mà mình có tham vọng cũng cần phải có một khoảng thời gian dài để dần lãng quên đi, một khi thời kỳ này quay trở lại, mọi thứ trong quá khứ như kiếm củi ba năm đem thiêu một giờ vậy, thậm chí sẽ còn hung hãn hơn.

Đã nhiều năm như vậy rồi ông Thường vẫn chờ ở Hải Châu, cũng không tham gia vào đặc khu nhiều, nhưng ông ta vẫn có liên hệ, lần này tới đây nhất định sẽ nghe được tin đồn gì đó, còn tùy theo lần này Kiều Dĩ Thương làm thế nào để chuyển nguy thành an.

Anh ta cưới Thường Cẩm Hoa rồi nuôi nhân tình bên ngoài, ông Thường có lòng quản nhưng cũng không tiện nhúng tay vào, làm lớn chuyện thì đối với bất kỳ ai cũng là chuyện không hay, vả lại, những người quyền quý hay nhân vật nổi tiếng trái ôm phải ấp cũng là chuyện thường, nhưng Kiều Dĩ Thương biết rõ trong lòng anh ta muốn tôi, lại không nói không rằng độc chiếm, đây là chuyện không đáng nhắn đến.

Tôi nằm trên giường đến tận trưa sau đó mới vào phòng tắm rửa, thay một bộ váy thường ngày, định trang điểm và đi ăn tối với chị Bảo, tôi đang ngồi trước gương trang điểm thử màu lông mày, bỗng dưng người giúp việc vô cùng hoảng sợ chạy từ ngoài cửa vào nói rằng có một người đàn ông đến tìm tôi.

Căn nhà này không có nhiều người biết lắm, ngoại trừ tôi ra thì cũng chỉ có tâm phúc thân tín của của anh ta biết thôi, người tới tìm tôi hẳn là chẳng có mấy người, vẻ mặt của bảo mẫu rõ ràng là đang rất sợ hãi, người con người bình thường hiếm khi tiếp xúc với kiểu đánh đánh giết giết thế này cho nên đương nhiên vừa thấy chắc chắn sẽ sợ hãi.

Tôi không để ý lắm mà vẫn đổi một mài lông mày khác, thử màu sắc trên mu bàn tay, hai màu này đều hợp với tôi, tôi cầm không chắc tay, nhìn chằm chằm vào hình ảnh người giúp việc lo lắng bất an phản chiếu qua gương nói: “Cô thấy màu nâu hay màu Lauder đẹp hơn.”

Cô ta bước lên hai bước, so sánh hai cây bút vẽ tôi cầm trên tay một lát rồi lại nhìn lên đôi lông mày của tôi: “Bà chủ không cảm thấy màu đen đẹp sao ạ?”

Cô ta lại nói: “Nhưng cô rất xinh đẹp cho nên vẽ màu nào cũng đẹp hết.”

Sau một hồi cân nhắc lựa chọn thì tôi kẻ màu Lauder, sau đó tô lên lông mày của mình: “Nghe giọng của cô là người Mân Phúc à.”

Cô ta nói mình sống ở Mân Phúc mười mấy năm, làm giúp việc cho một nhà quan chức. sau này nhà quan chức kia bị thẩm vấn điều tra, cô ta biết chuyện mà không khai báo nên bị tạm giam hai tháng, lúc ra ngoài thì tới tỉnh Quảng Đà.

“Vợ của anh Kiều cô đã gặp bao giờ chưa.”

Người giúp việc ngẩn ra: “Vợ của ông chủ không phải là bà chủ sao.”

Tôi nói không phải, tôi là tình nhân của anh ta.

Cái miệng đang định mở của cô ta chợt dừng lại, hồi lâu cũng không thốt lên lời, tôi liếc cô ta qua gương nói: “Vợ ông ấy họ Thường, là một người phụ nữ có gia thế rất hùng hậu.”

Cô ta chợt nhận ra một điều: “Ông chủ không phải là quan chức thì cũng không quan trọng lắm.”

Tôi cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta để xác nhận, cô ta không giống người đã từng gặp Thường Cẩm Hoa, chỉ cần cô ta không phải là người của Thường Cẩm Hoa vậy thì những món ăn hàng ngày tôi cũng có thể yên tâm sử dụng, không cần cứ đề phòng lo trước lo sau về việc trước đây bị Thẩm Quỳnh Tư hạ thuốc nữa.

Trong quá trình tôi ngồi chỉnh sửa lại lớp trang điểm, người giúp việc có hối thúc tôi mấy lần, bảo có nên xuống xem thế nào trước hay không, tôi nói với cô ta là không vội.

Tôi kéo dài nửa tiếng đồng hồ, chuông cửa từ tầng dưới vang lên hai lần, lúc này tôi mới chậm rãi đi theo người giúp việc xuống tầng dưới, cô ta chạy nhanh hai bước tới mở cửa ra, mỉm cười tiếp đón người đàn ông kia vào, người đàn ông nói không cần, tôi đến để đón cô Linh San.

Lúc anh ta nói lời này, ánh mắt anh ta ở giữa một khoảng cách dừng lại trên khuôn mặt tôi, dáng vẻ của người đàn ông này trông rất lạ, tôi chưa từng gặp người này bên cạnh Kiều Dĩ Thương, Rõ ràng người này không phải là thân tín của anh ta, nhưng nếu đã dám đến tìm tôi, hình như tôi mơ hồ đoán được người đàn ông này là người của ai rồi.

Tôi cười lạnh nói ông chủ của anh ta là phụ nữ nhỉ.

Anh ta gật đầu: “Theo sự giao phó của cô Thường, mời cô Linh San đến nhà hàng Hướng Nguyệt ăn cơm.”

Tôi bình tĩnh sờ lên chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Bà ấy ở đặc khu mới bao lâu đâu, thế mà hình như bà ấy rất quen thuộc với nơi này. Làm sao tôi lại nhớ là anh Kiều hình như không nói cho bà ấy biết thì phải.”

“Ông Kiều không nói, nhưng cô Thường cũng có người của mình ở đây. Điều này không khiến cô Linh San phân vân nữa chứ.”

”Ồ?” Tôi nhướng mày cười: “Cô Thường quả là nhanh nhẹn sáng suốt thật đấy, vậy bà ấy có biết anh Kiều ghét nhất là người khác theo dõi, giám sát anh ấy không, đây là tối kỵ của anh ấy.”

Người đàn ông đầy ẩn ý nói: “Vậy có chuyện gì, cấm kỵ với người ngoài chứ không phải với người nhà mình. Sao ông Kiều có thể khó chịu với vợ mình được chứ. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, mối quan hệ này vẫn còn đây. Sẽ không mất đi vì những người phụ nữ hạng ba hạng ban thấp kém. Hôm nay là cô này nhưng ngày mai sẽ lại là người khác, làm sao có thể so sánh được với vợ của mình chứ.”



Lại là một con chó trung thành nữa thay Thường Cẩm Hoa đến dạy dỗ tôi, để bản thân tôi nhìn rõ, nói đi nói lại cũng là bảo tôi biết thân biết phận của mình, đừng vọng tưởng nhiều.

Vị trí bà lớn Kiều này tôi còn chưa nghĩ tới bao giờ, cả đời này tôi chỉ cần một người chồng là Chu Dung Thành mà thôi, trừ anh ấy ra thì những người khác cũng chỉ là gặp dịp thì chơi chứ cũng chẳng có mưu đồ gì khác, cũng không có suy nghĩ nào không nên có cả, càng không động tới vị trí của bà ta.

Tôi cười cười nói: “Anh nói cũng đúng, những lời này tôi sẽ truyền lại cho anh Kiều nghe, để anh ấy cách xa tôi một chút, không để vợ anh ấy bất mãn như thế, sau này anh ấy có kỹ càng hỏi lại thì mong anh nhắc lại một lần nhé, làm phiền anh rồi.”

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, tôi nghịch lọn tóc xoăn: “Cô Thường sẽ vô cùng cảm kích sự trung thanh bảo vệ bà chủ này của anh đấy, có lẽ sẽ còn thưởng thêm gì cho anh nữa đấy.”

Tôi làm ra vẻ suy nghĩ nói: “Cùng lắm thì cũng sẽ thưởng cho anh đồ tốt nhỉ, nếu không phải anh nhiều lời như vậy thì làm sao anh Kiều biết được người bên cạnh vợ mình lại thông minh lanh lợi như thé này chứ.”

Tôi bỏ lại câu này xong thì đẩy người đàn ông đang chắn trước mặt mình ra, tự tôi kéo cửa xe ngồi vào trong, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, từ đó đến ngoài cửa nhà hàng Hướng Nguyệt thì một chữ tôi cũng không nói thêm nữa.

Lúc này anh ta cũng rất thành thật không nói nhiều, rất có mắt nhìn mà chạy tới mở cửa xe đón tôi xuống xe, tôi cố ý hung hăng giẫm thật mạnh lên chân anh ta, anh ta tiếp tục đi phía sau tôi chỉ đường giúp tôi đi lên, đi vào trong thang máy rồi anh ta nói: “Cô Linh San đừng chấp nhặt với tôi, tôi không có ác ý gì cả, chỉ là nhắc nhở cô vài câu mà thôi.”

Tôi vừa đi vừa mỉm cười nhẹ nói: “Tôi cũng không có ác ý gì đâu, chỉ là nhắc nhở tôi không thể nghe lời anh. Anh không thay đổi được, bà chủ của anh cũng không thể, các người chỉ có thể cầu nguyện anh Kiều mau chóng hết hứng thú với tôi đi thôi, không thì những ngày như thế này vẫn sẽ tiếp tục thôi, bà ta có thể làm gì chứ.”

Sắc mặt người đàn ông vô cùng khó coi, tôi khinh thường nhếch mép chế nhạo, chúng tôi dừng lại dưới tia sáng ở cuối hành lang, anh ta gõ lên cánh cửa bên cạnh, bên trong vang lên tiếng cười nói của Thường Cẩm Hoa: “Ồ, khách quý tới rồi, chúng tôi đã đợi cô lâu lắm rồi đó.”

Tiếng bước chân nhanh chóng đi về phía bên này, lúc cửa mở ra, một bóng người hồng nhạt đứng ở trước mặt tôi, xinh đẹp không gì sánh được.

Bà ta đã tỉ mỉ trang điểm mà tới, cổ tay buộc một sợi dây đỏ, trên cổ không phải đồ trang sức mà là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trông giống như Phật Bà Quan Âm, xem ra bà ta đang bái phật cầu có con, nóng lòng đánh bại tôi để cướp Kiều Dĩ Thương về như thế, chắc cũng đã lôi hết mưu trí với bản lĩnh ra rồi, bắt đầu đi vào con đường mà tất cả những người giàu có và quyền lực không thể không đi.

Bà ta cười lạnh khi đưa lưng về phía phòng riêng, đè thấp giọng nói nói với tôi: “Quả nhiên người phụ nữ vào ở trong căn nhà kia là cô. Cái này có tính là âm hồn bất tán không.”

Tôi cười nói cô Thường không phải đã hiểu rõ rồi sao, tám chín phần là bà ta đã nghe ngóng được là tôi hoặc là đã dứt khoát xác định là rôi rồi, hà tất phải đứng đây vờ vĩnh giả bộ kinh ngạc làm gì chứ.

Trên mặt bà ta tràn ngập sự lạnh lẽo: “Cô cũng đúng là được đằng chân lân đằng đầu, chồng cô mới chết cách đây không bao lâu đâu, thế mà cô đã không chịu nổi cô đơn rồi à, quả nhiên là tiêng nhân thì phủ thêm lớp da cao quý thì bản chất cốt tủy vẫn là tiện nhân, đàn ông trên thế giới này có trăm ngàn người, cô lại cứ phải đi quyến rũ người đã có vợ mới hài lòng sao.

Tôi đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu cho bà ta đừng nói những lời vô nghĩa nữa: “Người khác là người đã có vợ thì tôi không chạm vào, những chuyện thế này làm nhiều thì sẽ gặp báo ứng mất, làm phụ nữ đã không dễ dàng rồi, hà tất phải làm khó nhau chứ, nhưng tôi cũng không biết tại sao mà chồng của cô Thường đây khiến tôi không thể khống chế được bản thân ấy.”

Bà ta im lặng không nói gì, hàm răng nghiến chặt trong miệng: “Đúng là không biết xấu hổ đến cùng cực, đây chính là mặt thật của cô Linh San sao?”

Tôi nghiêng đầu cười đến vô cùng sáng lạn: “Cô Thường không hoan nghênh tôi như thế, vậy thì tôi đi đây.”

Tôi vừa muốn xoay người rời đi, bà ta liền một tay nắm tay tôi lại: “Cô không tới tôi cũng sai người trói cô tới đây, đến rồi thì càng không thể đi được, không thì làm sai tôi có thể xem kịch hay chứ.”

Cô ta kéo tôi đi về phía cửa, tôi bị bà ta kéo vào trong phòng, nhìn thẳng vào một cái bàn vuông và ban cái ghế, Kiều Dĩ Thương đang nghiêng người ra cửa uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái. Khung cửa sổ màu gỗ đỏ phía trên đầu ông ta dán một tầng giấy trong, dưới ánh mặt trời rơi xuống một màn tuyết trắng, bao phủ lên trên người anh ta, như được mạ một tầng ánh sáng mộng ảo, rất không chân thật.

Ông ta căn bản chẳng thèm quan tâm người bước vào là ai, nhưng ông Thường, người ngồi đối diện ông ta lại vô cùng vui vẻ nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt kia là vô số hứng thú cùng khát vọng đối với tôi.

Thường Cẩm Hoa một tay giữ chặt tôi một tay thì đóng cửa lại, bà ta đã nhanh chóng đổi lại khuôn mặt ân cần nhiệt tình: “Mời cô Linh San tới thật là khó, tìm khắp cả đặc khu khó khăn lắm tìm được cô Linh San tới đây, người không biết còn tưởng cổ sống ẩn đời nữa đấy.”

Cổ tay đang rót rượu của Kiều Dĩ Thương cứng đờ lại, ông ta sững sờ quay người lại nhìn về phía tôi, trong ánh mắt là một anh mắt sâu thẳm như cột lốc xoáy kinh ngạc, thâm trầm cùng phức tạp, dường như ông ta căn bản không biết rằng Thường Cẩm Hoa giấu giếm ông ta mà mời tôi tới đây, ông ta tưởng rằng bản thân mình đang ngăn chặn giúp tôi, vậy việc nãy cứ tạm gác xuống đi đã, không muốn ông Thường lắng cảm xúc xuống, bên này Thường Cẩm Hoa cẩn thận đến mấy cũng có sai sót.

Tôi buộc mình phải thích nghi với bầu không khí vi diệu trong phòng bao riêng càng sớm càng tốt, mỉm cười chào hỏi ông Thường, ông ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, xoa xoa lòng bàn tay như thể đang đối mặt với một bữa ăn ngon nói: “Cô Linh San gầy hơn lần trước chúng ta gặp mặt nhiều đấy. Đúng là khiến người khác cảm thấy thương xót.”

Một nhân vật thủ đoạn khó lường như ông Thường, tin tức Chu Dung Thành đã hi sinh chắc chắn không giấu được ông ta, rất có thể ông ta tới đặc khu cầu con cháu thật ra là tới thám thính thật giả, tôi cũng không định nói dối gì cả, trực tiếp nói cho bọn họ chồng tôi chết rồi, mới vừa bước ra khỏi bi thương cũng hoài niệm, nếu như là sớm mấy ngày thì sợ rằng tôi sẽ phải từ chối lời mới của cô Thường.

Bà ta che miệng cười rất hồn nhiên: “Tôi chính là tính mẩm cô Linh San đây sẽ không từ chối tôi nên tôi mới gạt sĩ diện qua một bên mà mời cô tới.”

Ông Thường yêu chiều mà chỉ vào cô ta: “Khó lắm mới có một chuyện con làm ba vừa lòng đấy.”

Thường Cẩm Hoa kéo lấy tay tôi đến bên cạnh một bàn đầy thức ăn, sắp xếp tôi ngồi vào vị trí giữa bà ta và ông Thường, đối diện với Kiều Dĩ Thương.

Tôi hoài nghi hỏi bà hai không tới cùng ăn sao.

Ông Thường nói bà ta leo núi bái phật mệt rồi cho nên ở nhà nghỉ ngơi, một chút khổ sở cũng không chịu được.

Kiều Dĩ Thương híp mắt lại nguy hiểm hỏi bà ta: “Đây là khách quý mà cô nói à.”

Thường Cẩm Hoa đưa cho tôi một đôi đũa bạc đã được khử trùng: “Đúng đó, ngoài cô Linh San ra thì còn có cô gái nào ở đặc khu được xưng là khách quý được nữa, anh nói cô ấy bận việc nên không đến được nên em mới báo tài xế tới hỏi xem sao, kết quả Tiền Sâm nói cô ấy đang ở Đế Hào, mấy ngày này cũng không ra ngoài vẫn luôn ở trong nhà nghỉ ngơi, xem ra tin tức của anh cũng không nhanh nhạy lắm nhỉ.”

Khuôn mặt Kiều Dĩ Thương không lộ ra vui buồn, chỉ là cao thâm khó đoán, ông ta nới lỏng cà vạt, rồi đưa tay ra vén một lọn tóc rơi ở giữa lông mày và mắt bà ta lên đỉnh đầu, cặp mắt ông ta như nhìn thấu nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, mỉm cười sâu xa nói: “Không nhanh nhạy bằng cô.”