Tôi chậm chạp không khom người đi nhặt khẩu súng kia, khẩu súng kia sắp phán quyết sống chết vũ khí khiến một người biến mất. Tôi nghĩ nó rất lạnh, hoặc rất nóng, có thể đông cứng có thể thiêu đốt, tôi không dám đụng vào cũng không muốn đụng.
A Lỗ đột ngột dùng sức để lòng súng ở trên thái dương tôi, hắn hung tợn ra lệnh cho tôi: "Nhặt lên!"
Tôi ngoan cố không động đậy, anh ta chỉ đành phải đè lại sau ót tôi, dồn ép cả người tôi, hai chân tôi không đứng vững ngã xuống đất bùn, miệng đầy cát, khuôn mặt trong khoảnh khắc ấy cũng trở nên chật vật mà không sạch sẽ, anh ta tiếp tục lớn tiếng ra lệnh cho tôi nhặt súng, lúc này Kiều Dĩ Thương bỗng nhiên bắn một phát đạn nhắm ngay cổ tay phải của A Lỗ, dứt khoát xuyên thấu da thịt, xuyên nát xương cổ tay, anh ta kêu thê lương thảm thiết, buông lỏng thúc ép tôi.
Tiếng súng kinh động tên tay sai phía sau Tát Minh Kiều, cũng rối rít móc súng nhằm vào Kiều Dĩ Thương, Tát Minh Kiều mặt không biến sắc, hai chữ từ đôi môi đỏ mọng nói ra: "Bỏ xuống."
Cô ta đi về phía trước một bước, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ở khoảng cách khá xa tỏa ra, cô ta tựa như một mảnh áo ảnh loang lổ, xinh đẹp tuyệt hảo, thần bí khó lường, lại có máu ngông cuồng.
"Đụng một chút cũng không lỡ, xem ra anh là không đành lòng nổ súng giết cô ta?"
Một nửa khuôn mặt tuấn tú của Kiều Dĩ Thương chìm vào trong bóng tối, một nửa kia lộ ra dưới ánh trăng u tịch, gió thổi nhè nhẹ khiến áo sơ mi anh nhô lên như một nốt sần, thân hình anh ta rất cao lớn, đường nét thanh mảnh nhuốm màu phong tình nhất trên cuộc đời này, ống tay áo phất phơ, tựa như có thể đánh gục tất cả.
"Là tôi tính kế cô, không liên quan đến cô ấy, cô có bất mãn cái gì, trực tiếp hướng vào tôi."
Kiều Dĩ Thương chậm rãi giơ lên hai cái tay, định cây súng vứt bỏ, để cho bản thân có vui gì đối mặt với công kích và chỉ trích của cô ta, nhưng mà Tát Minh Kiều cũng không để tôi thoát thân, cô ta cười nói: "Trò chơi đã bắt đầu, sao lại có quy luật không chơi tiếp. Nếu như anh không chịu, thì tôi chỉ có thể bịt mắt, bắn trúng ai thì coi là ai theo mệnh trời."
Tình nhân cũ ngày trước vì bất hòa mà giết lẫn nhau, chính xác có ý nghĩa nhất trong tình cảnh này, nếu như Kiều Dĩ Thương không giết chết tôi, Tát Minh Kiều vĩnh viễn phải sống ở trong sương mù, cho dù cả ngày lẫn đêm đối mặt người đàn ông này, cô ta vẫn như cũ lo lắng bản thân mê muội không thể hoàn toàn có anh.
Người ta nói Kiều Dĩ Thương, ham mê quyền thế, cả đời nghèo khó vì muốn điều gì liền không từ thủ đoạn, Tát Minh Kiều biết anh không bỏ được, không người nào nguyện ý dứt từ bỏ tính mạng đổi lấy giang sơn, cô ấy dùng chiêu bài này ép anh tiễn tôi lên đường .
Kiều Dĩ Thương duy trì tư thế bất động buông bỏ, tiếng gió gào thét điên dại khiến cho giọng anh ta trở lên mờ ảo, dừng một chút "Chuyện cục trưởng Chu làm, cô ấy vốn dĩ không biết."
"Thà để cô ta chối bỏ trách nhiệm, không bằng nghĩ xem cuối cùng ai sống." Lời Kiều Dĩ Thương thay tôi cãi lại đã chọc giận Tát Minh Kiều, sắc mặt cô ta bỗng nhiên âm u hơn: "Đây không phải là tiết mục của Phong Nguyệt, tôi không rảnh chơi với các người. Đây là sống hay chết thật sự, không phải anh sống, thì là cô ta sống, tôi sẽ không có bất kì lòng khoan dung nào với tình địch đã giết chết người đàn ông của tôi và anh người đàn ông đã đùa giỡn tình cảm của tôi đâu."
Tát Minh Kiều nghiêng đầu nhìn về hướng về bên pháo đài có ống khói bên trong, súng bắn tỉa ở trên tay tên tay sai chúi xuống, họng súng đen ngòm từ từ lộ ra, cái bá súng trường dàn nửa thước, vỏ đạn từ bên trong lần lượt bắt ra, tiếng vang từ chỗ cao rơi xuống u ám chấn động cả một đêm kia.
"Kiều Dĩ Thương, kết thúc trò chơi xong, bốn phía tay sai đều đã mai phục tốt nhất dứt khoát đầu hàng, nếu không cùng nhau chiến hỏa, thì chúng ta không thể khống chế cục diện được đâu. Nếu như anh giết cô ta, tôi không nhắc lại chuyện cũ, anh vẫn có thể trở về làm người đàn ông của tôi, được hưởng tất cả từ tôi. Chỉ cần anh lấy được tiền đặt cọc trong tay tôi, trên đời này cũng không còn ai là đối thủ của anh nữa."
Giọng cô ta so với lúc đùng đùng tức giận vừa rồi mềm mỏng hơn chút: "Trách tôi không từ bỏ được anh. Anh chỉ cần diệt trừ trở ngại lớn nhất của tôi, cho tôi thấy thành ý của anh."
Một mảnh đám mây che khuất ánh trăng, rút đi lặng yên không một tiếng động, hòa quyện vào trời cao mấy chục nghìn thước anh, thành sương mù lượn lờ mờ ảo, ánh trăng như một tấm vải màu trắng, từ trời rơi xuống vương lai ôn nhu.
Kiều Dĩ Thương vẫn yên lặng, sau một lúc lâu buồn bực bật cười, tay phải giơ qua bả vai bất chợt nắm chắc cây súng kia, xương xẩu trắng bệch nhô lên, gió cuốn bụi lên chùm tia sáng vỡ tan tành, anh ta mơ hồ mở mắt.
Tên tay sai chắn ngang trước người Tát Minh Kiều, ngăn đường công kích duy nhất của Kiều Dĩ Thương, anh ta vốn dĩ không có cách nào tìm ra thời cơ và sơ hở của người phụ nữ này để ra tay, lấy này rút lui uy hiếp, hậu quả của việc tùy tiện hành động, chỉ có thể để cho chúng ta cũng chết không có chỗ chôn, biến thành một mặt súng bá.
Tát Minh Kiều ở sau bức tường người, nhìn anh ta xuyên qua khe hở: "Anh không phải yêu quyền thế sao, anh hạ thấp bản thân đến hôm nay, bỏ đi hết công sức? Người có thể vĩnh viễn nghèo khó, hèn mọn, hạ tiện, lâu này quen rồi như thế nào đều là thoi thóp sống quá ngày. Nhưng người ở trên đỉnh kim tự tháp huy hoàng nửa đời, không cách nào sống giày vò người ở tầng cuối. Anh có nhiều kẻ thù như vậy, một khi sụp đổ, những kỳ phùng địch thủ sẽ cắn chết anh."
Lúc Tát Minh Kiều đang thả từng mồi nhử một và thủ đoạn để kích thích, anh ta chậm rãi cầm cây súng kia nhắm vào tôi, cùng lúc đó tôi cũng từ dưới đất khó khăn đứng lên, nhằm súng vào anh ta.
Đây giống như một màn kịch quen thuộc, lôi tôi vào vòng luân hồi.
Tình yêu kịch liệt suồng sã nhất của tôi và Kiều Dĩ Thương cũng xảy ra ở khách sạn lưng chừng núi, cũng là ở nơi đó, cục trưởng Chu ra lệnh cho tôi giết anh ta.
Cây chủy thủ kia, từng hung hăng chặn ở cổ họng anh ta, bàn tay tôi run rẩy. Đêm tối lờ mờ chôn vùi tất cả. Anh ta giả bộ đang ngủ, không có đâm phá, càng không có ngăn trở, anh ta an tĩnh tựa như không biết gì cả, nhưng đôi mắt tôi không thấy được, đoán được sự hoảng hốt, sự không đành lòng, sự tranh đấu và đau khổ của tôi.
Anh ta vốn có thể ra lệnh một tiếng, tôi sẽ không thấp thỏm chút nào chết ở trước mặt anh ta, nhưng quay đầu là bờ đặt cuoc tôi vào khoảnh khắc cuối cùng, dừng lại ý niệm giết người. Anh ta dùng tính mạng của chính mình chơi với tôi, dùng tính mạng để cho tôi thấy rõ anh ta đã sớm lặng lẽ không một tiếng động bước vào những năm của tôi tuổi trẻ của tôi, những vui buồn đau khổ của tôi, giống như Đằng Đế và Lăng Man bất kể gian khổ khắc cốt quấn lấy nhau.
Tôi căm ghét sự phách lối tự phụ của anh ta, lại không kiềm chế được say mê anh ta điên cuồng.
Điều đó cùng tôi dây dưa không ngừng, người đàn ông cướp đi sự yêu và hận của tôi, cướp đi toàn bộ lý trí của tôi. Tôi chưa từng cứu anh ta, anh ta cũng chưa từng cứu tôi, chúng tôi đều đẩy đối phương đến vực thẳm sâu triệu mét, lại dũng cảm quên mình dùng toàn bộ sự lực kéo nhau trở về trong tàn sát và tính toán ở nơi này qua bao nhiêu năm như thế.
Trước đây đã lâu, có lẽ là mười mấy năm, có lẽ 20 năm.
Tôi còn không từng thấy qua tình yêu trên thế giới này, quyền thế, âm mưu.
Bọn chúng cũng giống như con diều bay trên trời, cách tôi xa xôi như vậy, leo lên núi sườn núi và ngọn cây cũng không sờ tới được.
Bà lão hàng xóm ở đầu hẻm, hai tay nổi đầy nốt chai xù xì cắt một bó cỏ heo màu vàng, bà ấy phấn khởi nhìn tôi nói: "Linh San lớn lên phải thoát ra khỏi nới bần cùng này, đến một nơi tốt kiếm sống."
Tôi hỏi bà ấy thế nào là một nơi tốt, bà ấy nói có tiền, được ăn uống, có xe hơi nơi đó chính là nơi tốt.
Qua rất nhiều năm rồi đã có một giấc mơ lớn. Tôi cuối cùng cũng không bị chà đạp nữa, không muốn lại bị lăng nhục nữa, trong khoảng thời gian tôi sống tốt nhất, vì sống sót, vì dục vọng, lột đi lớp mặt nạ đơn thuần lương thiện, dẫm đạp lên sự trong sạch của thân xác, trở nên ác độc, tàn nhẫn, thậm chí đem sinh mạng làm trò chơi trò đùa. Quấn vào vũng bùn, quấn vào tình ái.
Trong cái nơi tình ái bẩn thỉu và dối trá ấy gặp được người đàn ông cao thượng, có tình yêu rung động đến tận tâm can.
Tôi nhếch môi cười, trước mắt phủ một làn sương mỏng, giống như nước Nam khi trời đông giá rét, hà ra một hơi, liền thấy một làn khói trắng rất mỏng, tôi cười nghẹn ngào: "Có thể đồng ý với tôi một chuyện hay không. Tương lai một ngày nào đó, nếu như anh sinh con gái, gọi nó là Kiều Tư được không."
Nửa gương mặt Kiều Dĩ Thương che khuất sau bả súng, nửa mặt còn lại không chút biểu cảm bình tĩnh như chỉ thủy: "Được."
Váy tôi tùy ý tung bay theo gió dưới ánh trăng sáng, họng súng phát lửa thật dài, sượt qua đầu ngón tay, mềm dẻo như tơ, giống như thành phố Thành Nam quen thuộc, giống cơn mưa phùn quen thuộc.
"Ba!"
Anh ta bỗng nhiên hô lên một con số, chúng tôi đều cầm súng duy trì tư thế giằng co không nhúc nhích, cho đến tiếng thứ hai vang lên, tôi và anh ta đồng thời bóp cò.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, bỗng nhiên hiện ra một ý cười, tôi cũng theo anh cùng nhau cười, nụ cười hoàn toàn xa lạ thê lương ở chốn hoang vu này, yên lặng trước cuộc hỏa chiến, không chờ được đến bình minh, nó tựa hồ chôn vùi mọi thứ vĩnh viễn.
"Một."
Cuối cùng một tiếng cát bụi lắng xuống, kinh động lũ hải âu loanh quanh bên bờ biển, kinh ngạc khói từng lớp ở phía xa xa, đầu óc tôi trống rỗng, Kiều Dĩ Thương trở tay đưa họng súng nhằm vào giữa trán mình.
Đồng tử tôi co rút mạnh mẽ, hai chân tựa như đeo chì, nặng nề phải không đúng được ngã xuống xuống toàn bộ đều mất đi cảm giác, có một cái kim to đâm rách đầu gối tôi, phóng dưỡng khí, huyết tương, rút lấy sinh mạng tôi.
Anh ta nói với Tát Minh Kiều sắc mặt cũng vô cùng kinh ngạc kia: "Kết quả của trò chơi này, tôi chọn mình chết."
Tát Minh Kiều dữ tợn kêu to: “Anh điên rồi sao!” Cô ta định ngăn cản, lại vô cùng thất vọng cơ thể xiêu vẹo lảo đảo, cuối cùng không di chuyển.
Kiều Dĩ Thương càng dùng sức chĩa vào bản thân, tôi đỏ mắt gào thét: “Đừng!”
Tôi gần như phát điên nhào về phía trước, tên tay sai của Tát Minh Kiều bắn một phát súng hướng phía sau lưng tôi, nhưng không bắn trúng tôi, chi là sượt qua váy tôi, đốt cháy một góc váy.
Tôi không kịp vọt tới đoạt lấy khẩu súng trên ngực anh ta, tôi nào chống lại được tốc độ đạn, đang lúc hoảng hốt lúng túng tôi vội dang tay chắn, tôi gắng sức đánh vào đánh vào cùi chỏ khiến cho tay Kiều Dĩ Thương lệch về một bên, họng súng lệch hướng sang bên trái, đạn bắn ra ngoài, va trúng một ngọn đèn treo trên ống khói bên ngoài, tất cả mọi người trố mắt nghẹn họng chăm chú nhìn.
Bóng đèn nổ đùng một tiếng vỡ vụn, ánh sáng duy nhất chiếu sáng mấy chục mét xung quanh duy nhất hoàn toàn bị vỡ, bầu không khí bỗng rơi vào tăm tối đến mức đưa bàn tay không nhìn được năm ngón, Kiều Dĩ Thương thừa dịp đang hỗn loạn kéo tôi ra sau lưng, từ bên hông rút ra một khẩu súng đã lên nòng.
Hai ánh chớp nhợt nhạt lóa mắt, Tát Minh Kiều thất thần, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng Kiều Dĩ Thương ở trong cảnh 10 người mai phục vẫn dám ra chiêu bài phản kháng, anh ta nhất định chính là một con sói độc ác làm sao cũng không phục và không chịu thua.
Tát Minh Kiều rõ ràng một khi mang tôi ra bảo vệ Kiều Dĩ Thương, nơi mềm yếu nhất của cô ta đã mất mà tìm lại được, anh ta ắt phải điên cuồng chống trả, vì tôi mà tốn quá nhiều máu. Tối nay phần thưởng của cô ta đã được treo lên, Kiều Dĩ Thương trải qua hàng trăm trận mưa bom bão đạn thoát chết trong gang tấc, so với cô ta xương khớp càng cứng rắn hơn, càng không thể kích thích anh ta, anh ta không sợ hãi chiến hỏa, chỉ có người khác sợ hãi anh ta. Trong lúc ấy Tát Minh Kiều đoán tôi chín phần không thể thoát khỏi sự kìm hãm của mấy tên tay sai, liền giảm nhanh còn năm phần.
Cô ta thực sự không cam lòng, tiện tay đoạt lấy khẩu howa shiki 64 bên người tên tay sai, nhấc chân đá văng những người cản trước mặt, cô ta nhanh chóng ép tới gần, họng súng liên tiếp nhả đạn, nhưng mà tài thiện xạ của cô ta đối với Kiều Dĩ Thương lợi hại như thế khó để bắn trúng. Súng nhanh, cơ thể anh ta còn nhanh hơn, cô ta có chút nương tay, hoặc là nói cô ta không đành lòng, đến lực bắn cũng không mạnh, cho Kiều Dĩ Thương thở dốc tránh né, mấy viên đạn với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được lướt qua xung quanh anh ta, mỗi một lần nguy hiểm đầu bị anh ta chuyển nguy thành an.
Nếu như không phải là để ý đến sự an toàn của tôi, không dám rời đi tôi nửa bước, anh ta thậm chí có thể mạo hiểm xông ra phá vòng vây này.
Tôi không thể trở thành gánh nặng của anh ta, cho dù không giúp được, cũng phải để anh ta phải lo lắng, sắc mặt tôi âm trầm nắm chắc khẩu súng trong tay, sống lưng dán chặt vào cái cây gần đó. Khi Tát Minh Kiều tấn công Kiều Dĩ Thương không hề lưu tình, vào khoảnh khắc then chốt tôi nhằm ngay cô ta nhả một phát súng, do lực đạn yếu ới tấm ngắm khá xa nên viên đạn bay nghiêng trúng vào vai phải cô ta, cô ta nhíu mày, máu từ bên trong tuôn ra, tung tóe lên cả cằm và cổ cô ta, giống như bị dính mực đỏ.
Khẩu súng ngắn trên tay cô ta rơi xuống, hai tên tay sai tiến lên một bước đỡ cô ta, những người còn lại hung hăng tấn công tôi, tiếng huyên náo vang vọng khắp chốn đồi núi, tụ lại ở một điểm khiến trời đất rung chuyển.
Tôi sắp bị bao vây rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhìn thấy mấy bóng người lóe lên như một tia chớp ở phía đỉnh ống khói, cơ hồ ngay cả thời gian nghỉ cũng không ngừng nghỉ, liền vứt đoạn dậy thùng xuống đất nhanh chóng trèo xuống đất.
Tôi không biết đó là ai, không dám tùy tiện lên tiếng làm như không nhìn thấy, tiếp tục nhả đạn bên trong nòng súng, bắn trúng vào ngực tên tay sai ở bên cạnh, anh ta đang muốn nổ súng, tôi so với anh còn nhanh hơn, tôi bóp cò, ba phát súng rền vang, ngay sau đó cánh tay run lên bần bật, nửa bên mặt rơi vào trạng thái cứng ngắc chết lặng, vậy tựa hồ muốn đem tôi chia năm xẻ bảy. Tên tay sai cứng đờ trong hai phút, thân thể chợt đổ về phía sau.
Đồng tử tôi co rút lại, há to miệng thở hổn hển, tôi đã nổ súng.
Tôi thật sự đã nổ súng.
Tôi không có thời gian hiểu sự biến đổi không thể tưởng tượng được này của tôi, lại có mấy tên tay sai thoát khỏi sự ngăn cản Kiều Dĩ Thương lao về hướng tôi, tôi vừa núp ở phía sau cái cây vừa thò người ra bắn, mấy phen lui tới ai cũng chiếm được phần tiện hơn, tên cầm đầu bọn tay sai hùng hùng hổ hổ: "Cô chủ không phải nói cô ta không biết bắn súng sao? Sao một phụ nữ như vậy lại có thành thành thục vậy chứ?"
"Cô ấy là phụ nữ của cục trưởng Chu."
Tên tay sai lời còn chưa dứt, tựa hồ khiến thế lực tham gia thêm bốc hỏa, nhóm người kia từ ống khói bốn phía chạy như bay đến, Kiều Dĩ Thương đứng ở bên này, lão già nước Thái không khỏi kinh ngạc, không ngờ được rằng địa bản của mình cũng bị mai phục, trố mắt ra nhìn mọi việc, bị thế lực đoạt lấy quyền chủ động, vội vàng tháo chạy.
Ánh sáng xung quanh người Kiều Dĩ Thương giống như mãnh sói từ trên trời giáng xuống Tây Vực, người khác đều khác xa, vẫn là khí thế oai hùng, dồn bọn chúng đến cục diện không có đường nào lui.
Một tên tay sai kéo tôi đi đè lên vách đá, anh ta đang muốn uy hiếp tôi gì đó, một viên đạn tà xạ đã bắn trúng vào sau gáy, trong nháy mắt máu văng tung tóe, ở trước mắt mặc ý nôt tung, tựa như pháo hoa, có mấy giọt bắn rơi lên mặt tôi. Tôi nhất thời đờ đẫn, hô hấp của tôi nghẹn lại giống như bị nước thủy triều chặn lại, nhìn mỗi một cái xác, tôi không ngừng run rẩy, như thể từ một người hoạt động bình thường toát cái đã biến thành một cái xác.
Như vậy duy trì giằng co không được bao nhiêu, Tát Minh Kiều bỗng nhiên phát mệnh lệnh, cho nổ lựu đạn bên trong ống khói.
Lúc đầu đợt đốt uy lực không lớn, ước chừng có thể công kích chu vi mấy chục mét, những mảnh vụn bắn ra cùng với mùi thuốc súng cũng không coi là gai mũi, nhưng tiếng vang không nhỏ. A Thạch cùng Nhị Đường Chủ từ trong cơn hôn mê dài tình lại, bọn họ ngạc nhiên phát hiện ngọn núi hoang vu trước mặt biến thành một nơi náo loan, không phân rõ rốt cuộc là người ở phe nào nữa, rơi vào tình thế giằng cơ khó phân thắng bại, gương mặt A Thạch tái loét hô to một tiếng: “Cô Linh San!” Tung người nhảy ra từ đám lau vọt ra chạy như bay về phía bên này.
Tôi bò dưới gốc cây vẫy tay, khi giơ ngón tay qua đỉnh đầu ý nói không cần thiết liền cảm thấy được một tia ấm áp, giống như bị thứ gì chạm đến, đốt lên, cơn đau trong tim chợt truyền đến, tôi chấn động một cái, mồ hôi hột túa ra liên tục, từ trán chậm rãi chảy xuống, tôi chăm chú nhìn quan sát một hồi thì ngón trỏ trúng đạn.
Thế cục không cho phép tôi được bỏ cuộc, tôi đành nhẫn tâm, há miệng trực tiếp cắn lên đầu đạn rút ra, sau đó đến máu và da thịt đều bị kéo ra.
Bọn họ hai người một đánh một chạy, nhanh chóng nhảy tót đến bên tôi, Nhị Đường Chủ thấy rõ vết máu trên tay tôi, sắc mặt cả kinh: "Cô Linh San bị thương?"
Tôi không nói gì, tôi lấy đạn từ trong túi anh ta, dứt khoát lên nòng súng, lần nữa xông vào trong trận đấu hỗn loạn chiến đấu. A Thạch vốn định kéo tôi ra, nhưng anh ta chậm một giây, trơ mắt nhìn tôi xông vào giữa đám kia lão già nước Thái.
Người ở trong nghịch cảnh và tuyệt vọng, trong cơ thể phát ra thứ sự mạnh căn bản không có thể tưởng tượng nổi, tôi năm năm làm vợ quan, sống trong giới thượng lưu được nịnh nọt cung kính, cẩm y ngọc rạng rỡ lộng lẫy, mỗi ngày thức dậy đều là tiêu những đồng tiền không chính đáng, mang không hết châu báu mặc lên người vải lụa không sạch sẽ, cả đời tôi ngu ngốc tôi đặt hết tâm tư vào tình ái, nhờ tranh sủng và được vị trí hiện tại, muôn hình vạn trạng phụ nữ khó tranh sủng, đến tình trạng quyền quý gian trá trước mặt, như vậy là đánh cược với sinh tử, tôi chưa bao giờ muốn dính vào thứ đó, vì có thể sống, cũng chỉ có cắn răng chịu đựng.
Tôi nhìn thấy tên tay sai đang ở sau lưng Kiều Dĩ Thương, trong lúc anh ta không chú ý, cánh tay hung hăng đập thẳng sau gáy hắn, anh ta bị tôi đánh xỉu nằm rạp xuống chân rồi, trong lòng tôi bối rối đạp lên hắn một cái, ngực hắn sưng lên, phun một ngụm máu tươi từ trong cổ họng ra. Tôi dường như sử dụng sự thô bạo nhất từ mười hai năm năm nay giơ súng lên nhắm ngay giữa trán hắn bắn xuống một phát, da thịt thịt phút chốc bắn ra, tôi liếm môi một cái không biết là máu của tôi hay máu của hắn nữa, lao về phía người tiếp theo.
Đợt đạn thứ hai đã bắt đầu được nhả ra từ cửa sổ trên mái của pháo đài, cục diện đã hoàn toàn mất khống chế, phần thắng nghiêng về Kiều Dĩ Thương. Tát Minh Kiều mất cả chì lẫn chài, mười năm qua cô ta trăm trận chăm thắng, tuyệt không thể không thể để thua vào tối nay, danh hiệu độc nhất đông nam nước Thái sẽ mất hết. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, vẫy tay tỏ ý bắn, một viên đạn hình cầu lớn phút chốc vút lên trường, rơi xuống dưới đất tạo thành một cái hố sau, sắc mặt Kiều Dĩ Thương hơi biến đổi, anh từ bỏ tấn công, hét lớn một tiếng: “Nằm xuống!”
Tất cả tay sai đồng loạt nằm rạp xuống đất, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, gió nổi lên từng cơn cuồn cuộn, biển lửa đỏ rực, khói đen dày đặc, chiếu nơi vô cùng hoang vắng.
Kiều Dĩ Thương xoay người không quan tâm ai hết chạy như bay về hướng tôi, sau lưng anh ta, là luồng sóng nhiệt ngút trời, ngay cả không khí đều bị thiêu đốt, mảnh ngói và ánh lửa xung quanh không xa chỗ anh ta và ở đỉnh đầu văng tung tóe xuống đất như một trận mưa lớn, khi còn mấy mét nữa là đến được chỗ, anh ta đưa hai cánh tay ra ngã nhào về phía tôi.
Anh ta nằm trên người tôi, ôm chặt lấy tôi, tôi cảm giác da thịt mình thậm chí đến ngay cả tóc cũng được cơ thể anh ta bảo vệ, không có tiếp xúc với cái nhiệt độ cao đến mức có thể đốt cháy da thịt người này.
Tôi nghe thấy tiếng nổ lộp bộp, tựa như thứ gì bị nướng khét, tôi ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, thậm chí mùi thịt nướng cháy này khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nhất thời trên ngực tôi nặng hẳn, liều mạng vùng vẫy ra khỏi hõm vai anh, nhìn về phía gương mặt ngấm ngầm chịu đau chảy đầy mồ hôi của anh ta.
“Anh có phải bị bỏng rồi đúng không?"
Anh ta không lời nào, tôi lật tay sờ dọc lưng anh ta, anh ta hoàn hảo không bị thương gì, ngay cả áo quần đều rất phẳng phiu, chỉ có một tầng tầng bụi dầy bám vào, tôi thở phào: "Anh khắc chế thế nào vậy."
Anh ta thấp giọng cười nhẹ: "Phụ nữ xinh đẹp nhu thuận, tật xấu mà đàn ông phạm vào."
Tôi bị anh ta chọc giận đến phát khóc, tay đạp vào vai anh ta, tôi biết anh ta đang trấn an tôi, tôi có dũng cảm thế nào đi chăng nữa cuối cùng cũng là phụ nữ. Tình thế như này tôi rất sợ, tôi không thể làm tăng thêm gánh nặng cho anh ta, cũng không có đường sống nói, sợ cái chết trước mặt là điều không đáng nhắc tới như thế.
Sau vài phút uy lực của đạn mới hết, những tên tay sai nước Thái bị thương đến 50%, chết bởi đạn lúc nãy cũng có vài tên, Kiều Dĩ Thương đối với át chủ bài này của Tác Minh Kiều đều biết rõ, anh ta đã kịp thời ngăn chặn, người ra tay hầu như đều bị thương.
Trận hỏa chiến kết thúc vào rạng sáng 3 giờ, ở phía chân trời ánh sáng màu trắng bạc nhàn nhạt xuất hiện khiến vùng Tam Giác Vàng hắc bang trở thành chiến trưởng thảm khốc.
Đội người phe ta từ núi xa xa tiền đến, bắt A Lỗ cùng với người thân cận của Tát Minh Kiều làm tù binh, chính là người thân cận này, thay Tát Minh Kiều phát hiện chuyện của Kiều Dĩ Thương và tôi, từ đó khiến kế hoạch của anh ta bại lộ, suýt nữa hại chết tôi.
Mười mấy tay sai liều chết bảo vệ Tát Minh Kiều, đem cô ta bình an khỏi biển lửa, nhưng mà cô ta đi được vài bước thì đột ngột dừng lại, quay đầu đưa mắt nhìn sang phía Kiều Dĩ Thương đang đứng, bọn họ cách nhau mấy chục mét. Tên tay sai lo lắng Kiều Dĩ Thương sẽ đuổi giết đến cùng, dùng giọng điệu vội vàng kêu gào cô ta, dùng sức kéo cô ta lên chiếc xe hơi trên sườn núi, Tát Minh Kiều không chịu, cô ta vẫn yên lặng nhìn anh ta như vậy. Cho dù tất cả mọi người đều nhếch nhác, cũng nhuộm đầy u tối, Kiều Dĩ Thương vẫn giữ sự bình tĩnh và cao ngạo, ngọn lửa lúc này đối với anh ta mà nói, giống phụ nữ đối với lớp trang điểm của mình, đôi mắt lạnh lùng mà đẹp sắc của anh ta in sâu vào lòng người.
Cô ấy hất tay của tên tay sai ra, đi về phía trước vài bước: "Anh nói cho tôi biết bao nhiêu ngày tháng đó chúng ta có với nhau có phải đều là giả không?"