Sắc Dụ

Chương 337



Tôi ngờ vực nhìn về phía A Thạch: "Cô ta điên rồi sao?"

"Đã được bác sĩ chẩn đoán xác nhận, quả thật là bị điên hơn nữa còn rất nghiêm trọng."

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi Thường Cẩm Lệ mất đi bố, mất đi dòng họ giàu có hiển hách, mẹ cũng bị bắt ép đến mức phải lên chùa đi tu, người chồng cũng chính là chỗ dựa cả đời của cô ta thì đối với bản thân lại không có chút tình cảm nào, tất cả chỉ toàn là tính toán cùng dối trá, Thường Cẩm Lệ cũng không có con, tương lai mờ mịt, tất cả những gì còn sót lại chỉ có cuộc hôn nhân rỗng tuếch lúc nào cũng có dễ dàng thể tan vỡ, kết quả khi phải nhận lấy sự phản bội, không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể phấn chấn nhẫn nhịn được.

Tôi im lặng một lúc lâu: "Có ai chăm sóc cho cô ta không?"

Bảo Thạch nói: "Dù gì cô ấy cũng là bà Kiều, coi như nể mặt anh Thương, mọi chuyện cũng được lo liệu một cách chu toàn. Anh Bắc tự mình đến bệnh viện tâm thần để đút lót mấy y tá ở đấy, bọn họ nhận được tiền nên cũng không dám thờ ơ, chẳng qua ở một nơi như thế dù có cung cấp dịch vụ chăm sóc đặc biệt cũng không thể so với cuộc sống nhung lụa ở bên ngoài. Sợ rằng không lâu nữa cũng chẳng nhìn nổi."

Tôi lặng lẽ nhìn về phía xa xăm ngắm mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra, bao phủ những viên ngói xanh, gạch đỏ ở phía Nam của Thành Nam, đem những tội ác cùng giết chóc đêm qua vĩnh viễn bị chôn vùi.

Tôi nâng tay chạm lên nóc xe thời thượng được phủ một lớp sơn đen bóng: "Ác giả ác báo, kết cục bi thảm của cô ta ngày hôm nay chưa biết chừng chính là nhân quả của tôi sau này."

Anh ta cau mày: "Cô và cô Thường không giống nhau, cô ta vì muốn được sống sung sướng, nên mới thích đi gây chuyện, cô Hà cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cũng không thể vì ngụy trang làm người lương thiện mà để cho kẻ ác nhăm nhe lấy mình. Tự vệ chính đáng không có lỗi."

Tôi cúi đầu khom người ngồi vào trong xe, đóng cửa, trong chốc lát ở căn phòng phía trên liền truyền tới tiếng gào thét vô cùng thê thảm, A Lỗ và Tát Minh Kiều bị giữ lại để trông chừng, đám tay sai dùng đao cắt từng miếng thịt, dường như kiểu chết tùng xẻo này quá đau đớn mà lại không thể chết ngay, dù có cứng rắn thế nào gặp cảnh này cũng trở nên mềm nhũn.

A Thạch có chút chán ghét, điều khiển xe lao xuống sườn đồi: "Tát Minh Kiều đúng là nuôi một đám phế vật, tham sống sợ chết, được đằng chân lân đằng đầu khó lần này ở Thái Lan bị anh Thương lấy ít địch nhiều đánh cho chạy mất dép."

Tôi chống cùi chỏ lên khung cửa sổ ô tô, ngáp một cái: "Anh cho là thuộc hạ của Kiều Dĩ Thương sẽ không sợ chết sao? Bọn họ chẳng qua là đi theo một ông chủ độc ác, không lùi cũng không được mà tiến cũng không xong, thà rằng cứ đánh cược một lần."

Hai mắt anh ta sáng ngời: "Nghe nói thuộc hạ của anh Thương có 12 mãnh hổ, không dễ dàng xuất hiện, buổi tối hôm trước người nhảy xuống tòa tháp hẳn là một trong 12 người kia, một mình cân mười, nếu ở thời cổ đại thì chẳng thua gì mấy tướng quân hàng ngày chinh chiến ngoài xa trường."

Tôi chế nhạo cười: "Mấy nhân vật anh hùng trong lịch sử, phần lớn đều được đời sau thêm mắm dặm muối, tô điểm cho đẹp đẽ, thật ra những thứ như cưới vợ lẽ, ăn nằm ở kỹ viện, vứt bỏ người vợ chân chính của mình, không chuyện gì là bọn họ chưa từng làm. Càng đào sâu vào trong thì càng thấy được hiện thực thối nát, kể cả tốt đẹp đến mức nào đi nữa thường đều chỉ là giả tạo."

Chiếc xe bất ngờ đi qua một cái hố, đoạn đường trước mắt cũng gập ghềnh, A Thạch nói: "Thật ra cứ giống như đám người bình thường không suy nghĩ nhiều bình thản sống qua ngày cũng rất tốt, nếu sự thật quá mức tàn khốc thì cũng chẳng việc gì phải đi tìm hiểu sâu về nó cả. Vợ chồng cùng nhà nhưng suy nghĩ khác nhau, không phải vẫn có nhiều người lựa chọn tiếp tục giả vờ như không biết gì mà yên ổn sống với nhau đến già sao? Cô cũng không cần cái gì cũng thông suốt."

Làn gió ban mai thổi qua khiến những lọn tóc phiêu đãng trên trán, tôi chăm chú nhìn cảnh đường phố vội vã đang lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không nói gì nữa.

Trở lại khách sạn, Kiều Dĩ Thương cũng vừa vặn tắm xong đang bước ra từ phòng tắm, anh ta nghe thấy phía sau lưng có tiếng động thì xoay người, đồng thời tôi cũng xông tới ôm lấy anh ta. Vì tôi chạy quá nhanh, Kiều Dĩ Thương cũng không kịp phòng bị nên bị tôi ôm đến ngã lùi về phía cửa sổ, nhìn tấm áo ngủ xốc xếch cùng những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người anh ta, tựa như những giọt sương vào sáng sớm, cộng thêm ánh nắng chiếu vào qua khung cửa kính trông càng thêm gợi cảm và hấp dẫn.

Tôi dơ tay tạo thành tư thế bắn súng, nhắm ngay vào cổ họng của anh ta, bày ra gương mặt vừa quyến rũ vừa ngang ngược: "Có phải đến lúc rời đi rồi không."

Anh ta chỉ mất hai giây liền thích ứng với tư thế mập mờ giữa cả hai lúc này, há miệng ngậm lấy ngón tay của tôi mút hai cái, đầu lưỡi ấm áp mang lại cảm giác nhột nhột cùng mềm mại như có một dòng điện chạy qua, nhanh chóng kích thích toàn bộ cơ thể của tôi, bản thân không kìm nén được run rẩy, chân cũng không tự chủ được kẹp lấy người anh ta càng chặt hơn.

Anh ta rời khỏi ngón tay của tôi, một sợi tơ ẩm ướt được kéo ra: "Có phải cô Hà đánh nhau đến nghiện rồi, giờ không muốn rời đi sao?"

Lúc mới tới, tôi cho rằng mình có thể mang Hắc Lang đi, cách xa khói lửa chiến tranh tàn khốc nơi Tam Giác Vàng, nhưng khi thấy anh ta vô cùng chấp nhất với ván cờ đối chiến cùng Kiều Dĩ Thương. Hắc Lang là nằm vùng, sứ mạng cùng mạng sống của anh ta đều thuộc về nơi này, anh ta sẽ không bao giờ rời đi, nếu Hắc Lang dễ dàng chấm dứt thì lúc trước anh ta đã không bắt đầu hành động.

Cái ngày cả hai bên giao chiến chỉ là chuyện sớm muộn, tôi mong rằng nó ngày đó sẽ tới càng chậm càng tốt, đến mấy chục năm sau khi mọi người đã già là ổn nhất. Tôi cúi người, tỉ mỉ hôn liếm trên khuôn ngực trần cường tráng của Kiều Dĩ Thương: "Bao giờ lên đường."

"Sáng mai."

Ánh mắt tôi lướt qua vẻ buồn bã, lý do mà anh ta phải vội vã trở về chính là vì Thường Cẩm Lệ phát điên, nhưng Kiều Dĩ Thương không nói cho tôi biết, chỉ nói là có việc nhiều việc cần phải giải quyết gấp, mà tôi cũng không muốn khui ra mọi chuyện.

"Còn trở lại không."

Giọng của anh ta dần trở nên khàn khàn dưới sự kích thích bởi cả môi và lưỡi của tôi: "Hắc Lang sẽ cho phép tôi ung dung tự tại sao?"

Những thứ kia không phải là hỗn loạn, nó là chiếc túi chứa đựng vô vàn câu đố hóc búa cùng những vở kịch sinh tử, tôi căn bản không muốn nghe những chuyện đó, ngón tay tôi chặn lại trước môi anh ta, đầu lưỡi nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nghịch ngợm trước ngực Kiều Dĩ Thương, vốn ban đầu còn mềm nhũn nhưng dưới sự kích thích của tôi thì nhanh chóng trở nên cương cứng.

"Cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, anh rõ ràng không bỏ được Tát Minh Kiều, nếu không đêm đó đã không để cô ta rời đi dễ dàng như vậy. Sao, còn muốn vụng trộm ở sau lưng tôi tới Vu Sơn mây mưa sao?"

Đôi mắt anh ta mang theo ý cười: "Nhanh như vậy đã bị cô Hà đoán trúng tim đen. Quả thật là có chút khó quên. Một bảo bối hấp dẫn như vậy, trong trí nhớ của tôi, cũng phải hao tổn không ít tâm tư. Thuận tiện xem thử bản lĩnh của cô Hà."

Tôi khẽ dùng răng cắn một cái, anh ta cau mày rên rỉ kêu lên, thân thể không tự giác mà căng thẳng. Tôi vén mái tóc dài sang một bên, cởi bỏ bộ đồ vướng víu, cùng chiếc quần lót ren, một lớp vải trắng nhẹ nhàng rơi xuống để lộ ra nơi riêng tư ướt át. Tôi cố ý ở ở trước mặt anh ta mở rộng hai chân ra, không chút ngại ngần để cho anh ta có thể nhìn rõ từng chút một nơi hấp dẫn mê người kia, ánh mặt Kiều Dĩ Thương trầm xuống, ngọn lửa dục vọng trong lòng bùng lên mạnh mẽ, giống như người đi trên sa mạc lâu ngày cuối cùng tìm được nguồn nước tinh khiến, ánh mắt anh ta trở nên nóng bỏng như muốn nhanh chóng biến tôi thành của riêng.

Trong lúc lăn lộn, áo của của anh ta và váy của tôi đều đã nằm la liệt dưới đất, cả hai đều trong trạng thái không một mảnh vải che thân, lòng bàn tay của Kiều Dĩ Thương càn rỡ lộng hành xoa nắn khắp nơi, sau một hồi trên khắp cơ thể tôi tràn ngập những dấu tay đỏ rực. Tôi không ngừng tiến tới leo lên bệ cửa sổ, tựa trán lên khung kính thủy tinh, con đường phía dưới tấp nập ngựa xe như nước, đầu ngực của tôi được ánh sáng mặt trời chiếu vào, thỉnh thoảng run rẩy đong đưa mang tới một cảnh sắc vô cùng rực rỡ, anh ta dùng sức nắn bóp, ngẩng đầu lên ngậm vào, tôi ở trên mặt của anh ta nhanh chóng in một nụ hôn xuống môi Kiều Dĩ Thương. Hơi thở nóng bỏng của anh ta khiến tôi điên cuồng, đầu lưỡi ấy vô cùng dịu dàng, đê mê khiến tôi như lạc trên thiên đường.

Cổ họng tôi phát tiếng rên rỉ nghẹn ngào thậm chí bật khóc, đây không chỉ là thiên đường mà thiên đường cùng địa ngục, khi thì sung sướng lên tận mây, khi thì lại rơi xuống dưới sâu trong lòng đất, cứ quanh đi quẩn lại như vậy, tôi không thể nào đoán được ý đồ của anh ta, chỉ có thể dùng móng tay cào lên tấm thủy tinh kia.



Kiều Dĩ Thương so với những lần trước hôn càng lúc càng mãnh liệt, tôi cảm giác như mình sắp bước gần tới cái chết, răng của anh ta đùa bỡn trước đầu lưỡi thon dài không ngừng liếm láp, từng giọt từng rơi vào miệng anh ta, cổ họng Kiều Dĩ Thương không ngừng chuyển động lên xuống, mạnh mẽ đâm sâu vào trong, tôi điên cuồng lây động uốn người lên được mười mấy giây liền không còn sức lực ngã xuống.

Rốn của tôi không ngừng bị thứ cứng rắn kia cọ xát, kích thước của nó vô cùng to lớn khiến tôi bừng tỉnh sau cơn mê man, luồn lưỡi vào giữa đôi môi đang khép hờ của anh ta, trong cổ họng Kiều Dĩ Thương toàn là mùi vị của tôi cùng một chút vị mặn nhàn nhạt, trong khoang miệng chỗ nào cũng có.

"Khó trách cô Hà khao khát tình dục như vậy, mới chỉ vậy thôi mà đã ra rồi."

Kiều Dĩ Thương thở hổn hển như thể vừa rồi anh ta bị ép chèn ép đến khó thở, tôi nở một nụ cười mê hoặc nói không, là do anh chăm sóc dạy bảo.

Anh ta nhướng mày hỏi tôi có thấy thoải mái không.

Ánh mắt nhiệt tình như lửa của tôi nhìn lại, lưỡi của anh ta vô cùng thành thục mang đến cho tôi rất khoái cảm: "Có thoải mái hay không, không quan trọng, chẳng qua là miệng của anh Kiều vô cùng điêu luyện. Xem ra Tát Minh Kiều ở trên giường so với tôi còn giỏi hơn nhiều."

Nụ cười trên gương mặt Kiều Dĩ Thương càng lúc càng sâu: "Mắt nhìn người của tôi rất cao, chỉ phục vụ cho mình cô Hà thôi. Ai bảo hương thơm cô nồng nàn như vậy vừa đúng lúc khẩu vị của tôi cũng đặc biệt."

Tôi hừ một tiếng: "Bớt dẻo miệng đi, anh quấy rối chuyện tốt giữa tôi cùng Hắc Lang, tôi cũng sẽ không để cho âm mưu của anh được như ý nguyện đâu. Muốn leo lên giường của Tát Minh Kiều, anh cứ đợi kiếp sau đi."

Sau khi tôi nói xong, anh ta liền không nhịn được nữa, nâng hai chân tôi lên rồi tách sang hai bên, nơi tư mật kia mạnh mẽ nuốt chửng cây gậy sắt nóng bỏng một cách nhanh chóng. Phía dưới của tôi vô cùng ướt át nhưng cũng không chịu nổi, đau đớn không ngừng khiến tôi cau màu, bên tai là tiếng rên rỉ thoải mái của anh ta kèm theo tiếng gầm nhẹ, tôi lại nâng mông lên như muốn rút ra, dừng lại ở phần đầu không ngừng cọ xát.

"Hà Linh San, đừng nghịch nữa."

Tôi lắc đầu và bĩu môi: "Gọi như vậy thật xa lạ."

Từng lỗ chân lông của anh ta đang không ngừng kêu gào, Kiều Dĩ Thương liếm đôi môi khô khốc của mình: "Cục cưng."

Tôi nhịn cười: "Quá tầm thường. Đàn ông ở khắp phố lớn ngõ nhỏ đều gọi tôi như vậy, tôi làm sao biết được anh có thật lòng hay không."

Anh ta nuốt nước bọt, dục vọng mãnh liệt đang không ngừng kêu gào trong cơ thể, những đụng chạm khiến ánh mắt của Kiều Dĩ Thương dần trở nên mê man, dường như anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí tất cả những gì có thể nghĩ chỉ là làm cách nào để xâm chiếm tôi.

"Bà xã."

Độ cong nơi khóe miệng của tôi càng lúc càng lớn: "Tiểu tổ tông."

Vừa nói vừa nhún xuống phía dưới đã ngậm được một nửa, chuyện này đối với đàn ông chẳng khác nào một loại dày vò sung sướng, không cách nào trốn thoát vô cùng bứt rứt, anh ta khàn giọng lên tiếng dụ dỗ, tôi có được đáp án như ý muốn liền nở một nụ cười ma mãnh, vẫn chưa chơi đủ: "Vậy anh nói thử xem giữa tôi và Tát Minh Kiều, kỹ thuật của ai tốt hơn."

Khuôn mặt của anh ta nhanh chóng đỏ bừng, mồ hôi hột không ngừng tuôn ra, giống như vỏ ngoài của trái dâu vậy, từng hạt từng hạt phủ lên khắp người, tôi cúi đầu, không ngừng uốn éo khiến cho cây gậy của Kiều Dĩ Thương chập chờn đối mặt với hết con sóng này đến con sóng khác, kích thước của nó cũng theo đó mà trở lên to hơn, nóng hơn, đầu lưỡi của tôi lướt qua từng giọt mồ hôi của anh ta, tôi nhanh chóng không còn được tùy hứng nô đùa, mất đi thế chủ động bị xuyên xỏ không ngừng.

Lý trí của tôi dường như không còn lại gì chỉ biết nhún nhảy trên cơ thể ấy, tiếng va chạm cùng thứ chất lỏng màu trắng không ngừng tuôn ra, tung tóe trên bụng anh ta, tôi kéo lấy tấm màn che của khung cửa sổ để duy trì thăng bằng, giống như một con con thú cái lên cơn hứng tình, từng bước lôi kéo con mồi của mình.

Kiều Dĩ Thương không khống chế được khoái cảm mãnh liệt chẳng để tôi nghỉ ngơi một giây phút nào, hai tai tôi dường như không còn nghe rõ được gì nữa, chỉ còn biết lắc lư một cách mệt mỏi. Vì quá kiệt sức nên đành phải rút ra chôn mặt xuống phía dưới của anh ta, mạnh mẽ liếm mút, trong cổ họng chật cứng đến mức không chút không khí nào có thể chen được vào, đầu lưỡi ở bên trong không ngừng cọ xát khiến người đàn ông hấp dẫn kia sung sướng như muốn chết đi, Kiều Dĩ Thương hơi căng người sau đó bắn ra toàn bộ vào miệng tôi.

Thứ chất lỏng sền sệt như sữa tràn vào ồ ạt cổ họng, khiến cho tôi không ngừng run rẩy, tôi dùng đầu lưỡi liếm đi những chất lỏng còn đọng lại trên miệng, bày ra vẻ mặt chưa thỏa mãn: "Anh Kiều, bây giờ có thể trả lời chưa."

Tay anh ta vẫn đặt trên ngực tôi, xoa nắn giữa rãnh sâu mê người kia: "Tất nhiên là cô Hà rồi."

Tôi vẫn không buông tha: "Không phải vừa rồi anh mới nói Tát Minh Kiều rất mê người sao."

Đối mặt với câu hỏi ấy anh ta vẫn bình tĩnh trả lời: "Mặc dù cô ta đúng là bảo vật tại nhân gian nhưng so với cô Hà là yêu tinh quyến rũ khắp ba thế giới, nếu phải so ra thì đương nhiên là Tát Minh Kiều không bằng rồi."

"Đúng là miệng lưỡi trơn tru."

Tôi chôn mặt vào hõm vai của anh ta, cả người mồ hôi nhễ nhại ôm lấy Kiều Dĩ Thương, cười khúc khích một lúc lâu cho đến khi tiếng thở dốc của anh đã bình ổn lại, lồng ngực phập phồng cũng trở nên vững vàng, tôi cắn lỗ tai anh ta rồi nói: "Tôi biết hết rồi."

Chất giọng lười biếng của người kia vang lên hỏi cô biết gì.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta: "Tôi biết anh với cô ta chưa từng làm tình cùng nhau."

Hai mắt Kiều Dĩ Thương nheo lại, tình dục trong ánh mắt cũng dần tan biến, nở một nụ cười thản nhiên: "Cô Hà ngay cả chuyện này cũng biết, đúng là đáng sợ."

Tôi chọc và chiếc lớt phớt râu của ông: "Chỉ là tôi thấy tò mò Tát Minh Kiều xinh đẹp như vậy ngày đêm không ngừng ở trước mặt quyến rũ anh Kiều, chẳng lẽ anh không động lòng sao."



Những ngón tay của anh ta luồn qua mái tóc của tôi, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhưng trong lời nói lại vô cùng hạ lưu: "Nếu như không phải là cô Hà người luôn thích làm trái ý tới quyến rũ tôi thì tôi cũng không thèm đâu."

Tôi xì một tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ, cánh tay dùng sức kéo tấm vải trắng xuống, che lấy hai người, dưới ánh nắng ấm áp cứ như vậy mà quấn lấy nhau.

Gần trưa Kiều Dĩ Thương đi tới Tây Song Bản Nạp ở Cảnh Hồng thu xếp trở lại đặc khu, trong khoảng thời gian này Tam Giác Vàng cần buôn lậu hàng hóa cùng tuyến đường ổn định. Tôi rút điện thoại trong túi xách ra gửi tin nhắn đến một số điện thoại lạ sau đó vào phòng tắm rửa, trang điểm thật đẹp rồi kêu A Bích đưa mình tới một quán cafe.

Khi tôi đến sơn trang Vân Vụ, chiếc xe quen thuộc kia vẫn chưa tới đành để A Bích đợi ở bên ngoài rồi một mình chọn chỗ gần cửa sổ ngồi chờ, chỗ cô ta chọn có một vách ngăn màu trắng chỉ để lộ ra một ô cửa sổ có thể nhìn được không gian trang trí tinh xảo cùng dòng suối róc rách, ở bên kia bờ những viên gạch đắt đỏ đã trở nên có chút tàn tạ vì bị bánh xe cán qua cán lại nhiều lần, phủ một lớp bụi dày.

Giống như từng trải qua năm tháng khốc liệt.

Nhân viên phục vụ tiến lên đặt một chiếc lò nhỏ, đốt một que diêm, mùi than gỗ nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, tôi liền hỏi đây là loại than gì, người phục vụ liền đáp là than hương đặc biệt của Vân Giang. Năm trước có khách du lịch tới ghé thăm trước khi rời đi cũng đòi mua một bọc than.

Sau khi người nhân viên xong việc liền lui ra ngoài, tôi dùng từng mảnh giấy thiếc áp chế ngọn lửa để nước trà sôi chậm lại một chút tiện lấy một quyển sách để giết thời gian. Đợi được gần 10 phút thì thấy sau tấm chắn xuất hiện một bóng người nhanh chóng đi vào, bước chân vô cùng trầm ổn tôi cũng không nghiêng mặt ra để nhìn, cũng không đứng dậy chào hỏi chỉ nhẹ nhàng đặt sách xuống cầm lên chiếc quạt, quạt về phía ngọn lửa chập chờn, nước trà nhanh chóng liền sôi, hơi nước bốc lên cùng tiếng nước tỏa ra càng ngày càng nhiều, hình ảnh trước mặt cũng trở nên mơ hồ.

Người đàn ông ngồi xuống đối diện tôi, bỏ chiếc mũ vành đen xuống, không hề mở miệng.

Sau vài phút nữa, khi trà đã được đun xong, tôi liền mỉm cười ngẩng đầu lên: "Anh Năm, nếm thử món trà do tôi tự pha đi, Lư sơn vân vụ."

Chu Dung Thành ngày trước thích nhất là trà Lư sơn vân vụ, anh ấy uống đến sống chết không bỏ được, hiếm khi có thứ đồ gì hợp miệng Chu Dung Thành đến vậy, buổi đêm còn thường xuyên lén lút uống một chén, sau đó mất ngủ thì đè tôi ra mây mưa một trận sau đó mới mệt mỏi mà thiếp đi.

Những năm tháng ấy, mỗi buổi tối, Chu Dung Thành đều vuốt ve những lọn tóc mượt mà của tôi rơi xuống đùi của anh: "Hà Linh San, em chính là thần dược có thể hóa giải được chứng mất ngủ của anh. Cả đời này nếu anh không hết bệnh thì em cũng đừng hòng trốn thoát."

Tôi chỉ đáp rằng: “Nếu không có em thì vẫn còn nhiều người phụ nữ khác ngoài kia."

Anh ấy liền nói chỉ cần tôi vẫn giữ Lư sơn vân vụ thì thuốc giải cũng sẽ như vậy không bao giờ thay đổi.

Ánh mắt nhàn nhạt của tôi lướt qua trên gương mặt anh ấy, thần sắc của Chu Dung Thành vô cùng bình tĩnh, vươn tay cầm lấy chén trà, nhiệt độ nóng bỏng từ đồ gốm sứ truyền ra, giống như một quả cầu lửa nhỏ, anh ta cau mày đặt xuống, có lẽ đã trải qua nhiều chuyện, từ một người vô cùng sợ nóng giờ đã không còn e ngại nữa.

Bầu không khí giữa chúng tôi tương đối trầm lặng chỉ có bình trà nóng trên bếp than không ngừng hoạt bát phát ra tiếng.

Một lúc lâu sau, anh ta liền hỏi: "Cô học được từ khi nào vậy?"

Tôi biết anh ta muốn nói tới vụ nổ đêm hôm đó, tôi bị kéo vào cuộc hỗn chiến với bọn buôn ma túy bên Thái Lan nhưng tôi lại giả vờ như không hiểu, cười cợt hỏi ngược lại: "Tôi học cái gì chứ? Tôi của trước kia chỉ là một đứa không biết gì sao?"

Ngón tay anh ta dừng ở miệng cốc khẽ đung đưa vài cái, cũng không nói gì thêm.

Tôi gọi nhân viên tới thay một viên than khác cũng mang thêm trà ra, trong lúc chờ đồ ra tôi liền nói "Tôi phải trở về, ngày mai sẽ rời đi."

Tôi nghiêng mặt đưa mắt nhìn sang dòng sông bên ngoài: "Lần này tới đây em cũng không thu được kết quả gì, có lẽ với một sự thật tàn nhẫn thì tốt nhất chính là không biết gì, vốn dĩ đáng ra nó phải khiến em vui vẻ nhưng giờ đây em lại thấy thất vọng. Nhớ lại cái ngày đầu tiên em đặt chân vào biên giới, cảm giác bản thân giống như một kẻ điên mất đi lý trí, chẳng để ý bất cứ thứ gì, một thân một mình liều mạng, ngã vào vòng tay của ông K cũng chỉ vì được gặp anh. Lần thứ hai quay lại em nhuốm đầy máu tươi cũng suýt chút nữa mất mạng nhưng mà anh một câu cũng không chịu nói."

Nắm trà được Chu Dung Thành nhẹ nhàng lướt qua mặt chén, giọng nói của tôi nhàn nhạt vang lên: "Muốn nghe một chút chuyện của em sau khi anh nằm vùng ở Tam Giác Vàng không."

Anh ta vẫn im lặng như cũ, trầm mặc nhìn tôi dường như không muốn nghe cuộc sống mưu sinh lúc nào cũng phải đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết của tôi trong hai năm qua, Chu Dung Thành sợ anh ta sẽ cảm thấy đau khổ sẽ cảm thấy bản thân quá tàn nhẫn, nhưng lại không cách nào mở miệng ngăn lại, không ai lại không tò mò một người phụ nữ như thế làm thế nào có thể chống chọi được sóng gió cuộc đời.

"Lúc đầu sau khi Chu Dung Thành hy sinh, tôi gần như suy sụp hoàn toàn, mỗi ngày đều không ăn uống, đêm cũng chẳng ngủ được, tâm trí chỉ còn biết chăm nom cho di ảnh của anh ấy, mỗi ngày lại lấy bộ đồng phục cảnh sát của anh ngắm nghía rồi bật khóc, lúc đấy em hận tất cả mọi người nhưng lại càng căm ghét chính bản thân mình hơn. Tôi nhớ ngày anh ấy ra đi, hôm đó sắc trời tờ mờ tối, hoa liễu không ngừng rơi phủ kín khắp sân, anh ấy bước đi dứt khoát, từng bước đi ấy như không ngừng chà đạp lên trái tim tôi, hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời này của tôi chính là không giữ được anh ấy."

Hắc Lang nhìn chằm chằm chén trà, hơi nước bốc lên lượn lờ trước đôi mắt lạnh lùng của anh ta, tôi không thấy được bất cứ chấn động gì, anh ta chỉ cúi người xuống che giấu đi tất cả cảm xúc của mình.

"Vì tranh đoạt lại quyền lực của tôi mà cô và Kiều Dĩ Thương xảy ra xích mích suốt nửa năm trời, hai người tính toán gài bẫy lẫn nhau không ngừng dò xét cũng áp chế đối phương. Đối mặt với mọi sự khinh thường cùng không phục trong công ty mặc dù cô đã tìm đủ mọi cách nhưng cũng chẳng thể làm gì, nửa năm ấy vô cùng thống khổ, tôi chắc chắn không tưởng tượng nổi đâu, một người phụ nữ đứng ra tranh giành với một đám đàn ông là chuyện gian nan đến nhường nào."

Tôi siết chặt tay trước mặt lượn lờ đầy hơi nước: "Về sau tôi mới biết được cái chết của Chu Dung Thành không phải là tai nạn bất ngờ, đằng sau đấy là cả một âm mưu, được vô số kẻ độc ác bắt tay hợp tác cùng hành động. Quyền lực của anh ấy, sự khôn ngoan của anh ấy, năng lực xoay chuyển tình thế hay thậm chí là người phụ nữ của anh ấy đều bị tóm gọn trong tay Thường Bỉnh Phát. Tôi phải không từ thủ đoạn đi cám dỗ đám đàn ông kia, chiếm được thân phận vào ở trong nhà họ Thường, quậy cho cái gia đình đó long trời lở đất, rất nhiều người vì sự thù hận của tôi cũng vì cản đường tôi mà chết, tôi đã sớm không còn cách nào quay đầu được nữa rồi."

Hắc Lang nhấc tách trà lên, viên than cũng đã cháy hết, nước trà nguội lạnh mang đến vị đắng xuyên qua cổ họng, anh ta uống cạn một hơi, khoảnh khắc đặt chén xuống ngón tay có hơi run lên, không cách nào kiềm chế được.

Tôi lau đi nước mắt của bản thân, đứng dậy đi lướt qua Chu Dung Thành, đột nhiên anh ta nắm chặt lấy cổ tay tôi, bàn tay chồng chất những vết chai Chu Dung Thành vô cùng nóng so với những lần anh ta ôm lấy tôi dường như còn nóng bỏng hơn.

Tôi quay lại cả người cứng ngắc, trái tim tôi lúc này như sắp ngừng đập.

Anh ta do dự hồi lâu, đôi môi mỏng phát ra thốt lên hai chữ bằng chất giọng khàn đặc: "Xin lỗi."

Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế sự kích động đang trào dâng, đồng thời giấu đi ham muốn đào sâu vào sự thật của bản thân, nhìn chằm chằm tấm chắn trong suốt treo trước mặt: "Chuyện này đâu có gì phải xin lỗi. Chu Dung Thành là Chu Dung Thành, Hắc Lang là Hắc Lang, sao anh phải làm vậy."