Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 31: Tức giận



Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Chu Liệt đỡ Giang Ninh đứng vững, tay kia cũng lặng lẽ không tiếng động kéo cánh tay nhỏ bé của Chu Điềm.Lúc hai đứa nhỏ đi chơi không dám hỏi trước mặt Giang Ninh.

Anh bảo vệ bé lớn của mình và không quên bé con nhỏ của anh nữa.Ngay sau đó tiếp tục chậm rãi nói.

Chu Điềm vùi vào trước người Giang Ninh không để ý tới người khác, khóc đến mức hoàn toàn quên mất chính mình.Chu Điềm vừa nghe.Chuyện này, Chu Liệt không xử lý được.

Giang Ninh nhướng mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh.…Chu Điềm và Giang Hành vừa nghe, lập tức thay đổi vẻ mặt.

Tay Chu Liệt lạnh lẽo, không dừng lại trên người cô bao lâu, nhẹ nhàng đưa người về phía trước một chút.Trong mắt Chu Điềm ngập nước, đến gần trước mặt Giang Ninh, “Mẹ ơi, mẹ có đau không ạ?”Chu Liệt đỡ Giang Ninh đứng vững, tay kia cũng lặng lẽ không tiếng động kéo cánh tay nhỏ bé của Chu Điềm.

Anh nói “Anh sẽ làm bữa tối cho, em đi dỗ con đi.” Cô thích cảm giác được Chu Liệt cầu xin nàyVậy nên, phải chăm sóc mẹ thật tốt.

Cũng dùng ánh mắt ý bảo nhìn về phía sofa một chút.Khăn mặt mềm mại lau mặt nhỏ nhắn của Giang Hành vẫn căng thẳng như trước.Đó là Giang Hành.Chu Điềm từ trên ghế sofa đi xuống. Cô bé mang dép lê nhỏ họa tiết con thỏ, đi vào phòng bếp, kéo quần áo của Chu Liệt.

Giang Ninh nhìn theo ánh mắt Chu Liệt, chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên sofa.Đầu tiên cô dặn dò một câu, “Dưới đất lạnh lắm, lần sau nhất định phải đi dép lê vào.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, thẳng lưng, vừa vào cửa đã buồn bực không thèm lên tiếng.Vẫn không nói một tiếng.Trong lúc lén lút, Chu Liệt nói với hai đứa trẻ: “Mẹ vì sinh các con nên thân thể không tốt, thường xuyên bị bệnh đấy.”Về sau, đứa trẻ lớn hơn.

Đó là Giang Hành.

Chắc là đang giận dỗi rồi. Hôm nay Chu Liệt bỏ lỡ thời gian tan học, hơn nữa trời tối mưa to, làm đắc tội hai tiểu tổ tông này rồi.“Tiểu Hành, con vẫn còn tức giận sao?”

Chuyện này, Chu Liệt không xử lý được.So với Chu Điềm thích ầm ĩ lại nói nhiều, đứa con trai biết suy nghĩ sớm này thực ra còn khó dỗ hơn.Giang Hành và Chu Điềm trong nháy mắt không còn tức giận nữa, trong đôi mắt trong suốt, tất cả đều lo lắng cho Giang Ninh.

Đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào Giang Ninh mới được.Giang Ninh nhìn theo ánh mắt Chu Liệt, chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên sofa.Thật ngọt ~Trong ký ức của Giang Hành và Chu Điềm.

Ánh mắt người đàn ông nhìn Giang Ninh, không hiểu sao như thể đang cầu xin.Giang Ninh ngồi trên sofa, bên trái là Chu Điềm, bên phải là Giang Hành.

Giang Ninh ở trong lòng, im lặng mỉm cười.Chu Điềm không nhịn được len lén vươn đầu lưỡi, liếm liếm cái thìa trong tay.Ánh mắt người đàn ông nhìn Giang Ninh, không hiểu sao như thể đang cầu xin.

Cô thích cảm giác được Chu Liệt cầu xin nàyChu Liệt đứng ở trong phòng bếp bận rộn.

…Trên TV đang phát bộ phim “Đội tuần tra Gâu Gâu” yêu thích của Giang Hành.Kỳ kinh nguyệt tới thôi ấy mà. Cũng coi như là không thoải mái nhỉ.

Một lát sau.

Chu Liệt đứng ở trong phòng bếp bận rộn.Giang Ninh nhướng mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh.“Mẹ ơi…”

Giang Ninh ngồi trên sofa, bên trái là Chu Điềm, bên phải là Giang Hành.Đừng thấy Giang Hành ngày thường ham chơi như những bé trai bình thường, nhưng gặp chuyện lớn, cậu bé luôn giận dỗi như người lớn

Trong tay cô cầm một cái khăn khô, nhẹ nhàng lau nước mưa trên tóc cho hai đứa trẻ.Bọn trẻ mơ hồ nhớ rõ khi còn nhỏ, sức khỏe Giang Ninh không tốt, đặc biệt là những ngày thời tiết thay đổi, cô luôn bị bệnh.

Trên TV đang phát bộ phim “Đội tuần tra Gâu Gâu” yêu thích của Giang Hành.

Thằng nhóc kia tuy rằng vẻ mặt cố chấp không tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía TV.

Giang Ninh hiểu con cái của mình.Chắc là đang giận dỗi rồi. Hôm nay Chu Liệt bỏ lỡ thời gian tan học, hơn nữa trời tối mưa to, làm đắc tội hai tiểu tổ tông này rồi.Anh bảo vệ bé lớn của mình và không quên bé con nhỏ của anh nữa.

Đừng thấy Giang Hành ngày thường ham chơi như những bé trai bình thường, nhưng gặp chuyện lớn, cậu bé luôn giận dỗi như người lớnCũng dùng ánh mắt ý bảo nhìn về phía sofa một chút.

So với Chu Điềm thích ầm ĩ lại nói nhiều, đứa con trai biết suy nghĩ sớm này thực ra còn khó dỗ hơn.Giang Hành buông lỏng vẻ mặt căng chặt ra, lo lắng hỏi, “Mẹ ơi, mẹ bị bệnh sao?”

Khăn mặt mềm mại lau mặt nhỏ nhắn của Giang Hành vẫn căng thẳng như trước.

Vẫn không nói một tiếng.“Mẹ xin lỗi, mẹ không nên để các con ở lại trường mẫu giáo muộn như vậy. Là lỗi của mẹ.”Sờ sờ, có hơi lạnh. Cô dùng hai tay, nhẹ nhàng chà xát bàn chân đầy thịt của đứa trẻ.Sức khỏe Giang Ninh dần dần tốt hơn rất nhiều, số lần bị bệnh cũng ít đi.

“Tiểu Hành, con vẫn còn tức giận sao?”Một lát sau.Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, thẳng lưng, vừa vào cửa đã buồn bực không thèm lên tiếng.

“Mẹ xin lỗi, mẹ không nên để các con ở lại trường mẫu giáo muộn như vậy. Là lỗi của mẹ.”Giang Ninh cười nhàn nhạt. Cô nhẹ nhàng nói, “Mẹ không bị bệnh chỉ là cơ thể có chút không thoải mái thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt ngay.”

Giọng nói Giang Ninh dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng xin lỗi, một chút cũng không có ý muốn có lệ.Giang Ninh lau tóc đứa trẻ xong rồi lại nâng chân nhỏ của đứa trẻ lên.

Chu Điềm vừa nghe.Giang Hành cúi đầu nức nở, vùi vào trong ngực Giang Ninh, bàn tay nhỏ bé ôm lấy eo cô.Trong tay cô cầm một cái khăn khô, nhẹ nhàng lau nước mưa trên tóc cho hai đứa trẻ.

Lập tức từ một bên đến gần vào người mẹ

Cô bé đỏ mắt và nói, “Không phải lỗi của mẹ đâu, là lỗi của bố mới đúng.” Vậy nên, đó không phải là lỗi của bố. Mà là lỗi của mẹ.

Giang Hành tuy rằng không lên tiếng, nhưng hai mắt sáng ngời giống như một con sói nhỏ, hiển nhiên cũng có ý này.Đến cuối cùng, vẫn phải dựa vào Giang Ninh mới được.

Giang Ninh lau tóc đứa trẻ xong rồi lại nâng chân nhỏ của đứa trẻ lên.Thằng nhóc kia tuy rằng vẻ mặt cố chấp không tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía TV.Giọng nói đứa bé rất nhỏ ra lệnh cho người khác, ít nhiều có chút buồn cười.

Sờ sờ, có hơi lạnh. Cô dùng hai tay, nhẹ nhàng chà xát bàn chân đầy thịt của đứa trẻ.Giang Ninh hiểu con cái của mình.“Bố ơi, bố đi đun nước nóng đi ~ phải đun rất nhiều rất nhiều nước đường đỏ nóng ~”

Đầu tiên cô dặn dò một câu, “Dưới đất lạnh lắm, lần sau nhất định phải đi dép lê vào.”

Ngay sau đó tiếp tục chậm rãi nói.

“Thân thể mẹ không thoải mái, bố ở nhà chăm sóc mẹ nên bỏ lỡ thời gian đón hai con về nhà.”

Vậy nên, đó không phải là lỗi của bố. Mà là lỗi của mẹ.

Giang Ninh lấy hết tất cả sai lầm đều ôm vào người mình

Chu Điềm và Giang Hành vừa nghe, lập tức thay đổi vẻ mặt.Cô bé đỏ mắt và nói, “Không phải lỗi của mẹ đâu, là lỗi của bố mới đúng.”

Giang Hành buông lỏng vẻ mặt căng chặt ra, lo lắng hỏi, “Mẹ ơi, mẹ bị bệnh sao?”Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Chu Liệt cúi đầu nói “Được”, lấy hũ đường nâu từ trong tủ ra, bảo Chu Điềm bỏ từng muỗng đường nâu vào trong bát.

Trong mắt Chu Điềm ngập nước, đến gần trước mặt Giang Ninh, “Mẹ ơi, mẹ có đau không ạ?”Giang Ninh ở trong lòng, im lặng mỉm cười.

Giang Ninh cười nhàn nhạt. Cô nhẹ nhàng nói, “Mẹ không bị bệnh chỉ là cơ thể có chút không thoải mái thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt ngay.”

Kỳ kinh nguyệt tới thôi ấy mà. Cũng coi như là không thoải mái nhỉ.Anh nói “Anh sẽ làm bữa tối cho, em đi dỗ con đi.”

Trong ký ức của Giang Hành và Chu Điềm.Giọng nói Giang Ninh dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng xin lỗi, một chút cũng không có ý muốn có lệ.

Bọn trẻ mơ hồ nhớ rõ khi còn nhỏ, sức khỏe Giang Ninh không tốt, đặc biệt là những ngày thời tiết thay đổi, cô luôn bị bệnh.

Về sau, đứa trẻ lớn hơn.

Sức khỏe Giang Ninh dần dần tốt hơn rất nhiều, số lần bị bệnh cũng ít đi.“Thân thể mẹ không thoải mái, bố ở nhà chăm sóc mẹ nên bỏ lỡ thời gian đón hai con về nhà.”

Lúc hai đứa nhỏ đi chơi không dám hỏi trước mặt Giang Ninh.

Trong lúc lén lút, Chu Liệt nói với hai đứa trẻ: “Mẹ vì sinh các con nên thân thể không tốt, thường xuyên bị bệnh đấy.”

Vậy nên, phải chăm sóc mẹ thật tốt.

Giang Hành và Chu Điềm trong nháy mắt không còn tức giận nữa, trong đôi mắt trong suốt, tất cả đều lo lắng cho Giang Ninh.

“Mẹ ơi…”

Giang Hành cúi đầu nức nở, vùi vào trong ngực Giang Ninh, bàn tay nhỏ bé ôm lấy eo cô.

Chu Điềm từ trên ghế sofa đi xuống. Cô bé mang dép lê nhỏ họa tiết con thỏ, đi vào phòng bếp, kéo quần áo của Chu Liệt.Lập tức từ một bên đến gần vào người mẹ“Bố ơi, con không giận bố nữa! Con tha thứ cho bố!”

“Bố ơi, con không giận bố nữa! Con tha thứ cho bố!”

“Bố ơi, bố đi đun nước nóng đi ~ phải đun rất nhiều rất nhiều nước đường đỏ nóng ~”

“Nhanh nhanh một chút, con muốn đưa cho mẹ uống ~”

Giọng nói đứa bé rất nhỏ ra lệnh cho người khác, ít nhiều có chút buồn cười.

Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Chu Liệt cúi đầu nói “Được”, lấy hũ đường nâu từ trong tủ ra, bảo Chu Điềm bỏ từng muỗng đường nâu vào trong bát.

Chu Điềm không nhịn được len lén vươn đầu lưỡi, liếm liếm cái thìa trong tay.

Thật ngọt ~