Bảng thông cáo lớn được đưa ra, kinh đô liền như có một làn gió mới thay đổi.
Ta ngồi trên nhành cây lớn cách bảng thông cáo tầm năm mươi bước, trông xuống cảnh bá tánh chen chúc xầm xì, bọn họ nghị luận sôi nổi, có người cảm thán, có kẻ chỉ đơn giản yên lặng thầm ra về.
Hai chân vắt vẻo, thoải mái tựa vào thân cây, dường như nhìn cảnh kinh đô náo loạn như vậy, cũng là một điều thú vị đi?
Đa số dân chúng đều bàn về ngày hôm ấy trước cổng thành, Tướng Quân không ngờ lại là hậu duệ của phản thần, những bí mật động trời cũng như oan giải của Đường gia đều được lần lượt đem ra ánh sáng, có vài người còn không chịu nổi đả kích, liên tục kêu lão thiên gia.
Giờ đây thì cả Tát Ta xem như đã biết đến oan hàm của Tể Tướng đương triều năm nào rồi. Nhưng là ta vốn không nghĩ tới chuyện danh tiếng phụ thân trước lúc trở thành phản thần đã sớm vang danh thiên hạ nhờ sự uyên bác tài giỏi của mình, mười bốn năm chìm trong danh phản thần, nhưng nhân gian vẫn lưu truyền những nét bút trên bình thư của phụ thân ta.
Ngay bây giờ mọi việc sáng tỏ, những tàn bút của phụ thân lập tức trở nên đáng giá đến vạn lượng hoàng kim.
Người người tranh nhau đến vỡ đầu.
Bên cạnh đó, triều đình Tát Ta thống nhất không trừng phạt tội ta nữ phẫn nam trang tòng quân, vẫn để lại chức vị Tướng Quân, ban thưởng vô số thứ trân bảo quý hiếm, ruộng đất điền trang, hoàng kim ngân lượng, kể cả mũ kim quan thể hiện cho chức vị quan nhất phẩm duy nhất hiện tại của triều đình.
Tuy nhiên binh quyền ấn soái trong tay ta, tất nhiên là bị thu hồi. Có thể xem như cái chức Tướng Quân này chỉ còn vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong chỉ là một đoạn ruột đã sớm rỗng rồi.
Ta cũng không mấy quan tâm lắm đến điều này. Vốn tranh giành nó từ địa ngục cũng chỉ vì giải hàm oan mà thôi.
Đột nhiên dưới mặt đất xuất hiện một bóng hùng ưng lượn ngang qua, ta mở lên mí mắt, trông thấy hai cánh giang rộng chao đảo của hùng ưng, nó xuất hiện lập tức kéo đến sự chú ý của muôn dân dưới kia, tiếng xầm xì vang lên, ta e ngại phiền phức kéo đến, liền lặng lẽ chuồn đi.
Đạp lên nóc nhà san sát nhau, ta hai tay chấp đằng sau lưng, ung dung mà bước đi, gió lộng làm bay mái tóc đen, bên hông dắt một thanh gươm đen xì cũ kĩ, hắc bào lay động trong gió, từng đường chỉ cánh hoa mạn đà la lấp lánh diễm lê.
Mũi hài chạm lên bờ tường, ta đưa mắt trông xuống quang cảnh bên dưới. Gốc đào đã sớm không còn nở hoa, chỉ còn những tàn cây lá xanh rậm rạp, hành lang vắng lặng không bóng người, không trung yên tĩnh chỉ còn tiếng lá xào xạc, dưới gốc đào ấy, có một thân ảnh đứng đấy.
Tử y cao quý, hình lân thêu chỉ vàng tỉ mỉ, thắt lưng đeo ngọc bội trắng noãn khắc đóa hải đường nở bốn mùa không tàn, treo lủng lẳng trên đấy đồng một xu cũ kĩ.
Suối tóc đen như gỗ mun tùy ý mà cột, dung nhan họa thủy, lam nhan như ngọc, hắc mâu như trời đêm tinh tú, bờ môi ôn nhuận đầy sắc màu, thân tựa tùng, ngạo nghễ thiên hạ.
Ngày ấy ở cổng kinh đô, đến phút cuối tìm kiếm xung quanh đều không thể trông thấy hình bóng của hắn, người đã sớm lặng lẽ rời đi rồi.
Hắn đứng dưới gốc cây, ta đứng trên bờ tường.
Tử y và hắc bào lay động, yên tĩnh đến thế, mơ hồ như vậy. Bốn mắt giao nhau, năm năm tưởng như đã qua một đời, tam sinh tam thế vẫn đợi vẫn chờ, muôn đời vẫn kiếm đường để quay về.
Tề Sách nhẹ nhàng vươn ra bàn tay về hướng của ta, hắn ôn nhuận cất lời.
"Đường Trân, tới đây."
Âm thanh nhẹ nhàng như tiếng đàn hạc gảy, giữa muôn vàn tiếng ca khúc hát ta biết, chỉ có thứ âm thanh này mới có thể chạm đến đáy lòng vốn cằn cõi của ta.
Bước chân rời khỏi bờ tường, vội vàng đi xuống, sà vào lồng ngực rộng lớn của hắn.
Khoảng khắc được hắn đón lấy vào lòng, ta mới chợt nhận ra bản thân đã từng nhớ nhung đến phát điên một người là như thế nào.
Như trái tim bị ăn mòn, nỗi đau khổ luôn trú ngụ ở nơi đấy, chỉ muốn quay về phương Nam, nơi có người đang chờ.
Trong vòng tay Tề Sách, tất cả dường như biến thành hư vô. Đau khổ, căm hận, chuyện thiên hạ, giờ đây đã trở thành những mảng mơ hồ rồi.
Ngày trở về, không dám vội vàng gặp hắn, bởi sợ, sợ ánh nhìn ấy đã sớm vì mệt mỏi mà đổi thay.
Đã sớm vì năm tháng mà không còn, người đi theo sau đã không thể bước theo cả đời, lúc bất chợt quay đầu, chỉ còn sự hụt hẫng vì không còn ai.
May mắn thay, Tề Sách vẫn còn đây.
Ta không nợ gì giang sơn thiên hạ.
Chỉ nợ Tề Sách một đời một kiếp kề bên.
Thông qua bờ vai của Tề Sách, ta trông thấy cánh hùng ưng trên trời, khóe mắt mơ hồ lấp lánh, dường như những ngày kia đã sớm qua rồi.
Nghĩ đến đấy, liền nhịn không được phì cười.
Tề Sách siết lấy cánh tay, ép ta khẽ đau.
Hắn vùi mặt vào cổ ta, khẽ thầm thì.
"Nha đầu tàn nhẫn, nàng còn dám cười?"
Ta ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của hắn, khóe môi cong cong mà đáp. "Dù gì ta cũng giữ lời, chẳng phải đã quay về tìm chàng hay sao?"
Tề Sách nới rộng vòng tay, hắc mâu đẹp đẽ nhìn ta, sau đưa đôi bàn tay đẹp như điêu khắc của hắn nâng lên dung nhan của ta, bàn tay ôn nhu, dường như thứ trong tay hắn là cả thiên hạ.
"Nàng không về, gia liền đi tìm."
Một câu nói, cảm động ta đến thần hồn điên đảo.
Ta cười xùy, thầm thì mấy tiếng ngốc tử.
Nhón chân cao, nhẹ nhàng chạm môi.
Mười ngón đan nhau, kiên định nắm lấy.
Dưới gốc đào, là một mảng yên bình.
Mễ Bối. (Chấm khăn tay lau khóe mắt) lâu lâu được dịp hường phấn lãng mạn thế này, xúc động quá