“ Khó chịu lắm à? ” Anh hỏi cô, không động đậy gì, lẳng lặng chờ cô phản ứng lại mình, thật ra anh không dễ chịu tí nào, thần kinh căng chặt, giọng nói khàn đục, bộ phận kia vẫn sưng to nóng bỏng. Trì Ý lắc lắc đầu, hai tay vòng qua cổ anh, xoa xoa lỗ tai anh “ Có hơi căng ... ”.
Đúng là đauvnhưng không quá mức.
Đau đớn chậm rãi qua đi , dần dần bị cảm giác tê dại thay thế , cô dán môi lên tai anh , hơi thở phà vào trong màng nhĩ , mà bộ phận đang chôn trong cơ thể cô dường như cũng có mạch đập , như hơi thở của anh vậy , run rẩy không thôi , làm nơi đó của cô cũng run theo . Anh chắc là đã biết cô đã thích ứng được, bắt đầu cọ xát ở bên trong , nhưng vẫn không biết xấu hổ mà hỏi thêm “ Bây giờ động được rồi chứ? ” Trì Ý nhấp miệng cắn lên vai anh như một con mèo nhỏ làm người ta yêu thích, hiệu quả “ cảnh cáo " cực kỳ nhỏ, người nọ không sợ hãi gì vẫn không ngừng động tác, thong thả ung dung như đang tra tấn cô . Khẽ hừ một tiếng, môi cô khẽ điểm lên cổ anh nhưng vẫn không quên nhắc nhở “ Nhẹ chút ... ”
Anh cười , hơi dùng sức một chút, sau đó hỏi “ Vậy được không? ”