Buổi tập luyện ở bể bơi kết thúc sau khoảng nửa giờ, huấn luyện viên Vương cũng muốn để cho các đội viên được thả lỏng một lát, nhân lúc còn trẻ thì phải chơi đi.
Sau khi tất cả các đội viên tự do hoạt động xong, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc lại chí chóe với nhau.
Đầu tiên là thi xem ai bơi nhanh hơn, sau lại thi ai nín thở lâu hơn. Thi được một lúc Hầu Mạch liền hối hận, sợ Tùy Hầu Ngọc vì thi với hắn mà ở lì trong nước có ngạt cũng không ra, vội vàng đi đến vớt Tùy Hầu Ngọc lên.
Sau khi bị vớt lên, Tùy Hầu Ngọc còn rất chi là không phục, mau chóng dùng tay lau mặt rồi gào lên với hắn: “Cậu phá đám như thế thì không tính là thắng.”
“Tôi sai rồi, là tôi thua, mình không thi cái này nữa nhé.” Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc, đỡ lấy tấm giữ thăng bằng để Tùy Hầu Ngọc nổi lên: “Cậu nhìn tôi này, tôi có thể lộn nhào trong nước được cơ.”
Nói xong bắt đầu trình diễn.
Tang Hiến đã lên bờ từ lâu, ngồi trên bờ khoác khăn tắm, uống một ngụm nước khoáng, nhìn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc ở bên này rồi thở dài: “Chó đực đến kỳ phối ngẫu tởm thật.”
Đặng Diệc Hành vẫn luôn ngồi một chỗ nhìn, biểu cảm đã hơi chết lặng, cũng cảm thán: “Đáng sợ nhất là đối phương còn hết sức cổ vũ, thậm chí còn hùa theo phối hợp.”
Đặng Diệc Hành vừa nói xong liền nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bên kia hùa theo lộn nhào.
Hai đứa trẻ trâu đánh nhau, thế mà chơi đến thật vui vẻ.
Dần dần Đặng Diệc Hành cảm thấy có phải lúc đầu hắn đã đánh giá quá cao Tùy Hầu Ngọc rồi không?
Hắn vẫn còn coi Tùy Hầu Ngọc là một mỹ thiếu niên thuần khiết lạnh lùng đó, chỉ cần ở cùng Hầu Mạch là thiết lập hình tượng sụp đổ liền.
Sau khi bơi xong, mọi người thay quần áo xong xuôi hết rồi thì xếp thành một hàng xem Hầu Mạch sấy tóc cho Tùy Hầu Ngọc.
Tóc Tùy Hầu Ngọc dày, sức gió của máy sấy trong phòng thay đồ của đám nam sinh bọn họ lại không lớn, sấy nửa ngày cũng không khô.
Hai cái người này thì cứ sấy, những người khác thì cứ nhìn, đợi nửa ngày cũng không lấy được máy sấy tóc.
Cuối cùng Thẩm Quân Cảnh giận dỗi hỏi Đặng Diệc Hành: “Nếu tao cứ thế này mà đi ra ngoài thì chắc tóc cũng không đóng băng được đâu nhỉ?”
Đặng Diệc Hành cũng bất lực: “Tóc mày ngắn, dùng khăn mặt lau mạnh mấy phát là khô ấy mà.”
“Thôi được rồi.” Thẩm Quân Cảnh dứt khoát từ bỏ máy sấy tóc.
Tang Hiến đứng bên cạnh không kiên nhẫn chờ được nữa, dựa vào bàn nói: “Tóc hai đứa mày không kém nhau bao nhiêu đâu.”
Hầu Mạch cầm máy sấy xì hai cái lên đỉnh đầu Tang Hiến rồi tiếp tục sấy cho Tùy Hầu Ngọc: “Trên đầu mày chỉ có mấy cọng tóc, sương sương vậy là được rồi.”
Tang Hiến tức gần chết: “Mày nói tao cứ như Tam Mao ấy nhỉ!”
(Tam Mao là nhân vật hoạt hình, trên đầu có 3 sợi tóc)
“Xong bây giờ đây!” Hầu Mạch nói xong, cuối cùng cũng sấy khô được tóc Tùy Hầu Ngọc, bảo Tùy Hầu Ngọc đi thay quần áo rồi giơ máy lên sấy tóc cho mình.
Tang Hiến tức giận giật lấy máy sấy tóc, sau khi rút điện định vả vào mồm Hầu Mạch.
Động tác còn chưa hoàn thành đã bị Tùy Hầu Ngọc cản lại. Tùy Hầu Ngọc nắm lấy cổ tay của Tang Hiến, dáng vẻ nếu ngươi dám động vào Hầu Mạch, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Tang Hiến chịu thua hẳn rồi, không chờ máy sấy nữa, xoay người đi thay quần áo, cùng lắm thì để tóc ướt ra ngoài.
Hai cái người này đều làm cho người khác chịu hết nổi như nhau, “ngược cẩu” đến tận cùng nỗi đau sẽ thành “ngược tâm” đó.
Những người trong đội trên đường cùng nhau đi về thì ngang qua sân bóng rổ. Hầu Mạch đột nhiên chạy qua, mượn bóng của một người quen đang chơi biểu diễn cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Ngọc ca, nhìn tôi này, úp rổ trên không.”
Nói rồi cầm lấy trái bóng đạp một cú bay vọt lên không trung, rồi giống như đạp lên được thứ gì đó trong khoảng không, cơ thể lại vọt lên một lần nữa, tiếp theo là một cú ném rổ đẹp mắt.
Mấy người bọn họ luyện tập thể thao, nếu còn xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó thì đều có tố chất cơ thể trời cho. Khả năng thể chất giống như Hầu Mạch là tốt nhất đối với đám người đồng trang lứa, nếu không đã không có được thành tích đứng đầu cả nước rồi.
Tố chất cơ thể tốt sẽ khiến cho họ ở các lĩnh vực khác cũng xuất sắc tương tự, thời khắc này, sức bật của hắn được phô diễn triệt để.
Một động tác tưởng chừng hoa mỹ mà người bình thường khó có thể làm được.
Tùy Hầu Ngọc đứng cạnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, biểu cảm vô cùng khinh thường.
Cậu mới vừa đi ra ngoài, cố ý thay một cái áo khoác, trên đầu còn đội chiếc mũ liền với áo, chỉ để lộ ra tóc mái và gương mặt luôn nghiêm túc kia.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hầu Mạch rồi bĩu môi, nói: “Tôi cũng làm được.”
Đặng Diệc Hành đứng một bên nhìn, thở dài: “Ngọc ca lại muốn lên rồi.”
Thẩm Quân Cảnh đang chăm chú nhìn theo cũng nói trong bất lực: “Hai người này lại muốn chơi nữa rồi.”
Tang Hiến thì hoàn toàn lười xem, tiếp tục đi về phòng ngủ: “Đi thôi, đừng nhìn hai chúng nó nữa, hai đứa trẻ trâu này có thể chơi cả đêm đấy.”
Cả ba đều không đợi nữa, tiếp tục đi về phòng ngủ.
Đi một lúc thì nhìn thấy có người còn nhanh hơn bọn họ, Nhiễm Thuật ngày thường không bao giờ tích cực tập thể dục buổi sáng đang chạy về phòng ngủ, chạy cực kỳ nhanh, y như đang chạy nước rút 100 mét.
Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật đang chạy ở xa, vô cùng khó hiểu: “Sao hôm nay nhóc nói lắp này chạy nhanh thế?”
Thẩm Quân Cảnh cười hì hì trả lời: “Tao cho cậu ấy mượn dầu gội bạc hà của tao, đoán chừng giờ trên đầu cũng tỏa ra gió lạnh luôn rồi.”
Tang Hiến “phì” một tiếng bật cười, đi theo trở về phòng ngủ.
Ở bên này Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc lại chí chóe rồi.
Thi từ úp rổ đến ném bóng ba điểm, có mấy người vốn đang chơi bóng rổ cũng bị bọn họ quấy rầy đến nỗi muốn bỏ đi hết rồi, nói một câu với Hầu Mạch: “Đại sư huynh, sau khi về phòng ngủ nhớ trả lại bóng đó.”
“Được!” Sau khi Hầu Mạch gật đầu còn cố tình khoe khoang kỹ năng, không quay đầu nhìn, tiện tay ném bóng ra đằng sau mà trái bóng vẫn chuẩn xác rơi vào trong rổ.
Xung quanh không còn ai khác nữa, Hầu Mạch cười, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, có đúng là kỹ thuật ném rổ của tôi tốt hơn cậu một xíu không nhỉ?”
Tùy Hầu Ngọc trừng hắn một cái, nhặt lại bóng, dùng một tay ném nó về phía rổ.
Cú ném này liên quan đến chuyện tôn nghiêm đó, may là cũng vào rổ.
Cậu nhướng mày nói: “Hình như tôi cũng đâu có kém.”
“Ừ…” Hầu Mạch kéo dài chữ ra trả lời: “Ngọc cục cưng của nhà chúng ta lợi hại thật đó.”
Cậu bước nhanh đến đá cho Hầu Mạch một cái: “Đừng có gọi linh tinh, coi chừng tôi đập cậu.”
Hầu Mạch bị đá cũng không giận, lại còn vươn tay kéo Tùy Hầu Ngọc lại gần, một tay ôm lấy eo cậu, cúi đầu muốn thơm lên má cậu một cái.
Còn chưa đặt được mồm xuống đã nghe thấy tiếng Đặng Diệc Hành thở hồng hộc la lên từ đằng xa: “Ngọc ca! Ngọc ca!”
Tùy Hầu Ngọc vội vàng đẩy Hầu Mạch ra, ra vẻ bình tĩnh bước tới hỏi: “Sao thế?”
Hầu Mạch khó chịu đi theo sau, hỏi: “Sao mày không gọi tao?”
Sắc trời tối đen, Đặng Diệc Hành cũng là chạy vội đến, không nhận ra được sự bất thường của hai người này, chỉ nói với Hầu Mạch: “Việc này chỉ sợ mày quản không nổi.”
Hầu Mạch không phục: “Có gì mà quản không nổi?”
Đặng Diệc Hành cuối cùng cũng đứng vững, nói: “Không biết thế nào mà Tang Hiến lại chọc giận Nhiễm Thuật, bị Nhiễm Thuật chửi cho gần nửa tiếng rồi. Nhiễm Thuật chửi người lưu loát thật đấy, không nói lắp không lặp lại, cứ như đang bắn rap luôn, hết câu này tới câu khác. Chỉ là không có chủ đề, nghe cả buổi vẫn chưa hiểu rốt cuộc Nhiễm Thuật tức cái gì nữa.”
Cái này đúng là Hầu Mạch không quản được, hiện tại Nhiễm Thuật chắc chắn là người con trai đứng đầu chuỗi thức ăn.
Hắn phải nhường Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc lại nhường Nhiễm Thuật, quả thực Nhiễm Thuật đang gián tiếp thống trị tất cả bọn họ.
Khi Tùy Hầu Ngọc nghe được, cậu vẫn đang đập bóng, hình như cũng không khẩn trương lắm, thuận miệng hỏi: “Đánh nhau rồi à?”
Đặng Diệc Hành lắc đầu.
“Tang Hiến và cậu ấy chửi nhau à?” Tùy Hầu Ngọc tiếp tục hỏi.
Đặng Diệc Hành lại lắc đầu: “Không, Tang Hiến chửi không lại Nhiễm Thuật, nhưng mà cũng bị chửi đến sắp phiền chết rồi, tai nghe chống ồn cũng bị Nhiễm Thuật cướp mất, lúc tôi đến Tang Hiến đã bị chửi đến mức hai mắt dại ra.”
Hầu Mạch nghe xong cười trộm: “Thật ra Tang Hiến vụng khoản ăn nói lắm, lần này nếu có thể bị Nhiễm Thuật chửi cho mở mang đầu óc mà có thể cãi lại, nói không chừng bệnh của Tang Hiến cũng có thể khá hơn một chút. Tang Hiền kìm nén quen rồi, cái gì cũng không nói nên bây giờ mới buồn bực thành bệnh luôn đó. Nếu như có thể chửi nhau với ai đó chắc chắn sẽ có hiệu quả trừ độc dưỡng nhan sắc.”
Đặng Diệc Hành hấp tấp hỏi Hầu Mạch: “Ngọc ca biết rồi à?”
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục đập bóng, sau đó nói: “Thế thì cứ để Nhiễm Thuật chửi tiếp đi, để Nhiễm Thuật luyện tập thêm một tí, nói không chừng có thể khỏi tật nói lắp được đó.”
Đặng Diệc Hành hoàn toàn bó tay: “Vậy cứ mặc kệ à?”
Tùy Hầu Ngọc vẫn nói với giọng điệu không quan tâm: “Ừ, không cần xen vào làm gì, có đánh nhau thật thì cậu can là được, chắc chắn Nhiễm Thuật đánh không lại Tang Hiến đâu.”
Đặng Diệc Hành cũng quỳ hai người này rồi. Hắn cũng lười sốt ruột, không đợi bọn họ nữa, dứt khoát đi về luôn.
Hắn lo lắng mà đi ra ngoài, cứ đi dép lê ra luôn, ngón chân đã hơi đông cứng rồi.
Tùy Hầu Ngọc ném rổ cực kỳ chuẩn xác, thế mà vẫn chưa thấy Hầu Mạch sán lại, nên đành nhìn về phía Hầu Mạch.
Hầu Mạch đang cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, tò mò vì sao Tang Hiến lại bị Nhiễm Thuật chửi, cho nên nhắn tin cho Tang Hiến để hỏi thăm.
Một mình Tùy Hầu Ngọc ném thêm một cú nữa, lần này bị trượt, không ném vào. Cậu chạy qua dùng tay cản lại quả bóng đang nảy trở về rồi đứng ở một bên nhìn Hầu Mạch.
Tại sao không đến mà thơm nữa đi?
Cậu lại đợi một lúc mà vẫn không đợi được, dứt khoát ném trả lại bóng cho Hầu Mạch, còn mình thì đi về phòng ngủ.
Hầu Mạch không nhận ra chút ưu phiền nhỏ này của Tùy Hầu Ngọc, tiếp tục gửi tin nhắn, còn gọi một tiếng: “Ngọc ca, chờ tôi một tí.”
Không gọi còn tốt, gọi xong Tùy Hầu Ngọc còn đi nhanh hơn.
Hầu Mạch vội buông điện thoại đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Tôi hỏi Tang Hiến rồi, cậu ta nói Nhiễm Thuật có quen một em gái nhỏ qua game, hai người cũng thêm bạn bè trên WeChat. Nhiễm Thuật sợ gửi giọng nói sẽ làm em gái chạy mất, hơn nữa giọng của Tang Hiến là giọng siêu trầm nghe rất hay, nên muốn nhờ Tang Hiến giúp gửi một đoạn tin nhắn bằng giọng nói. Kết quả, Tang Hiến đang đọc sách, nói ra một chữ “cút”. Đúng lúc Nhiễm Thuật nhấn nút thu âm, gửi chữ “cút” này đến cho em gái bên kia.”
Hầu Mạch nói tới đây thì bắt đầu cười, cười như thể đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, đoạn sau không thể kể tiếp được, cười trên nỗi đau của người khác cũng đừng lộ liễu như thế chứ.
Sở thích của Nhiễm Thuật cũng không có nhiều: một cái là game, một cái là nhảy đường phố.
Tiêu chuẩn tìm bạn gái của Nhiễm Thuật chính là một cô gái tính cách thật tốt, xinh đẹp, thêm vào đó nếu có thể cùng chơi game với cậu, có thể cùng cậu nhảy đường phố là tốt nhất.
Xung quanh cậu có rất nhiều cô gái, gặp nhiều người thì sẽ sinh ra kén chọn.
Đến mức nhờ Tang Hiến giúp gửi giọng nói, đoán chừng là người hiếm hoi mà Nhiễm Thuật vừa mắt.
Cũng đoán chừng một chữ “cút” này gửi qua, “mối tình đầu” vừa mới thành hình của Nhiễm Thuật đã tiêu tan rồi.
Hai người họ trở về phòng ngủ, vừa vào cửa đã nghe thấy Nhiễm Thuật đang chửi người: “Cậu thì ngày nào cũng biết cách khoe dáng lắm, thật sự nghĩ bản thân là cái giá treo quần áo đấy à? Cậu nhìn xem có phải cậu mặc bộ nào cũng bó chịt ngực vào không? Đồng phục thể dục màu đen cũng bị cậu mặc thành Batman! Cậu nên sắm cái áo dú vào đi, không là ngực cậu sẽ xệ xuống đấy!”
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đứng ở cửa nghe, cũng không hề khuyên can.
Đặng Diệc Hành nằm trên giường tám chuyện trên WeChat với Lữ Ngạn Hâm, Thẩm Quân Cảnh dứt khoát chạy qua phòng ngủ khác rồi, tội nghiệp Tang Hiến không ai cứu vớt.
Tang Hiến thật sự bị phiền đến không chịu được nữa rồi, nói: “Không phải là không có ai chơi game với cậu thôi à? Lôi điện thoại của cậu ra, tôi đánh với cậu.”
“Cậu biết chơi hả?” Nhiễm Thuật rất không tin tưởng Tang Hiến: “Ngón tay cái của cậu trông như cái đầu củ cải ấy, chắc chơi trò chơi đều dùng máy tính bảng nhể? Không thì làm sao ấn nổi.”
(Ngón tay như đầu củ cải nghĩa là ngón tay rất to, ý Nhiễm Thuật nói tay to thế dùng máy tính bảng chơi mới vừa chứ điện thoại nhỏ quá ấn không nổi)
“Nhanh lên, tôi kết bạn với cậu.” Tang Hiến lấy điện thoại ra nói với Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật vẫn nửa tin nửa ngờ, sau khi thêm bạn bè, nhìn thấy thành tích của Tang Hiến thì lập tức ngậm miệng.
Sau khi chơi game, hai người kia rốt cuộc cũng coi như đình chiến.
Tùy Hầu Ngọc không tham gia, đi vào thay áo ngủ, nằm trên giường mở app học tập ra xem chương trình học một lúc.
Hầu Mạch thì đang thu dọn quần áo thể dục, tất, quần lót mà hắn và Tùy Hầu Ngọc thay ra, mang tất cả đến phòng tắm công cộng giặt sạch. Sau khi quay về phơi đồ xong xuôi hết rồi mới trèo lên giường.
Lúc kéo màn lên, Nhiễm Thuật vẫn đang khoanh chân ngồi trên giường của Tang Hiến ở đối diện, căng thẳng nhìn màn hình, chỉ huy Tang Hiến phải phối hợp với cậu ta ra sao.
Cả quá trình Tang Hiến không nói một lời, ngồi dựa vào lan can giường, ngón tay ấn lên màn hình điện thoại tốc độ rất nhanh, cùng Nhiễm Thuật chơi game, có một loại cảm giác bất lực khi bị bắt buộc phải kinh doanh.
Sau khi Hầu Mạch nằm xuống liền hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, cậu không ngủ à?”
Tùy Hầu Ngọc vẫn đang xem video: “Sắp thi rồi, tôi muốn xem lại chương trình học.”
Bộ não thiên tài Hầu Mạch chẳng quan tâm, nói: “Thế tôi ngủ trước đây, ngủ ngon nhé.”
“Ừ.”
Hầu Mạch sợ nếu mình chạm vào Tùy Hầu Ngọc sẽ làm cậu ngủ mất, ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, một mình cuộn tròn ở một góc rồi ngủ.
Đến khuya Tùy Hầu Ngọc mới bỏ điện thoại và tai nghe xuống, hoạt động vai một chút rồi nằm xuống, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng Nhiễm Thuật nhỏ giọng chỉ huy, hiển nhiên là không muốn quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Tang Hiến cũng kiên nhẫn thật, thế mà có thể chơi cùng đến tận lúc này, đến giờ vẫn chưa nổi giận.
Tùy Hầu Ngọc nhích từng chút từng chút đến gần Hầu Mạch, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hầu Mạch, xác nhận Hầu Mạch, cái người quanh năm có chất lượng giấc ngủ rất tốt, đã ngủ rồi.
Vì vậy lật người, cẩn thật từng li từng tí tiến lại gần, hôn một cái lên khóe miệng của Hầu Mạch.
Rất khẽ, rất dịu dàng, rất cẩn thận, sợ bị phát hiện ra.
Sau khi hôn xong thì cuối cùng cậu cũng thỏa mãn, mới lúc nãy không hôn được, cậu nghẹn đến tận giờ, bây giờ có thể yên tâm mà ngủ được rồi.
Nằm xuống nhắm mắt lại, lại mở ra, đôi mắt đã quen với bóng tối có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Hầu Mạch.
Cái tên Hầu Mạch ngu ngốc này, chỉ có lúc ngậm miệng lại mới có dáng vẻ làm cho người ta yêu thích được.
Hầu Mạch rất đẹp trai, có cảm giác đẹp trai của người nước ngoài, mày kiếm mắt sáng, hốc mắt rất sâu. Lúc hắn nhìn người khác luôn có cảm giác như một tên lưu manh đẹp trai, trong vẻ tươi cười lộ ra sự xảo trá.
Giờ đây yên tĩnh, lại quyến rũ lạ thường.
Người này thích cậu đó.
Vừa mới nghĩ đến thôi cậu đã không kìm được mà nhếch khóe miệng lên, lại nhắm mắt vào, nụ cười còn vương trên môi cứ thế chìm vào giấc ngủ.