Sát Ly

Chương 15: Chuẩn bị tu luyện (3)



Phương Hà buổi sáng đã rời đi "học kèm", buổi tối mịt mới quay trở về, vừa về liền lăn đùng ra ngủ không thèm dùng bữa tối, cậu bây giờ chỉ là người bình thường, không phải tu sĩ có nhịn ăn mười ngày nửa tháng vẫn sung sức đi đánh nhau, cả ngày Phương Hà chỉ ăn đúng một bữa trưa ở chỗ Thiên Cơ, điều này đã làm Thành Chu Diễm ghen đến đỏ mắt rồi, nếu còn tiếp tục ở lại ăn tối thì nói không chừng ngày mai người ta sẽ thấy xác cậu trôi trêи sông mất...

Không nên chọc đàn ông đang ghen...nhất là đàn ông có vũ lực như Thành Chu Diễm...

Liên tục bốn ngày chỉ ăn một bữa, dù có dinh dưỡng thế nào đi nữa thì Phương Hà vẫn gầy rộc đi thấy rõ, nhưng cậu không quan tâm lắm, hiện tại điều quan trọng với cậu chính là nhanh chóng biết thật nhiều kiến thức về nơi này để hòa nhập với bọn họ, thế nên có gầy thành bộ xương cũng không hề gì. Ăn lại là được.

Vạn Phúc cũng hay càu nhàu cậu về vấn đề này, nhưng thằng cháu nội thì làm gì được ông nội chứ, tùy tiện dọa vào câu liền sợ sệt như con chim cút chạy mất dạng rồi... Thủy Hỏa thì không cần lo vì hai đứa theo chủ nghĩa "tự túc là hạnh phúc" cơm nấu xong để sẵn trong bếp, muốn ăn thì tự xuống lấy, không ăn thì để đó mai hâm lại ăn, khói nấu, quả thật là phong cách sống vô ưu vô lo đến sợ hãi...

Nhưng mà Phương Hà đã quên mất Vạn Hoa rồi...không phải quên mà chính là không thể ngờ được hùng hài tử này lại đáng sợ như vậy...

Vừa ngã lưng lên giường ngẫm lại những thứ vừa học hôm nay vừa thầm mắng lão Thành Chu Diễm như quỷ ghen tị, suốt ngày trừng Phương Hà đến mức cậu cảm thấu lưng mình sắp thủng vài ba lỗ máu rồi, vừa mệt vừa buồn ngủ, Phương Hà nhanh chóng vứt mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, chuẩn bị đi ngủ cho khỏe thì...

‘Rầm!’

Cửa bị đá mở, gió từ bên ngoài lùa vào thổi bay giấy tờ bên trêи bàn của Phương Hà, cậu bị tiếng động làm cho giật cả mình, từ trêи giường nhảy xuống đề phòng nhìn ngoài cửa, cứ sợ ăn trộm vào, nào ngờ ăn trộm thì không có nhưng thiếu niên nhi đồng thì có một đứa đứng như tượng đá bên ngoài, trêи tay còn cầm một mâm cơm nhỏ chậm rãi tiêu sái bước vào, gạt giấy và bút sang một bên rồi đặt mâm cơm lên đó, mùi cơm thơm nức tràn vào khoang mũi của Phương Hà nhanh chóng kϊƈɦ thích vị giác của cậu.

Bụng vang lên hai tiếng biểu thị mình đang bị chủ nhân ‘ngược đãi’, Phương Hà xoa xoa nó rồi đứng dậy mang giày vào nhưng không đi đến bên bàn mà chỉ nhìn Vạn Hoa chậm rãi xới một bát cơm đặt bên cạnh sau đó nó cũng nhìn cậu. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lớn một bé đứng như trời trồng nhìn nhau ‘đắm đuối’, Phương Hà thì sợ Vạn Hoa ghét bỏ mình còn Vạn Hoa thì chỉ đơn giản là chờ Phương Hà đến ăn cơm để nó còn được trở về đi ngủ.

Mãi một lúc sau, khi không khí trong căn phòng ngày càng vi diệu, cuối cùng Phương Hà là người chịu không nổi buộc phải mở miệng nói gì đó để xua tan cái không khí quái đản này:

“À thì,…nhóc đến mang cơm cho ta sao?” Cậu đã bắt đầu học cách xưng hô ở nơi này rồi, như vậy mới phù hợp với không khí tu chân chứ.

Vạn Hoa hơi chần chừ một chút, sau đó gật đầu, nói:

“Ta đi ngang qua phòng bếp, thấy đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn, biết là ngài chưa ăn nên mang đến cho ngài, hai hôm trước ngài cũng bỏ bữa tối như vậy không tốt cho sức khỏe”

Phương Hà nghe thấy ba chữ “đi ngang qua” liền thất vọng, ra là Vạn Hoa không phải cố ý mang cơm đến, mà chỉ là vô tình đi ngang qua bếp thấy vẫn còn thức ăn nên mang đến thôi sao?...Cũng phải, nếu Vạn Hoa muốn tốt cho cậu thì hai hôm trước nó đã mang cơm đến rồi chứ không phải chờ đến hôm nay mới làm. Là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi…

Nhưng mà tại sao cậu lại cảm thấy buồn nhỉ…Cậu đâu phải là người đa sầu đa cảm như vậy mà đối tượng còn là một đứa bé? Thật không giống mình chút nào…

“Cảm ơn ngươi nha”

Vạn Hoa gật đầu, nói: “Không sao, đây là nghĩa vụ của một tiểu đồng, hai đứa khẩu nghiệp kia vô trách nhiệm như vậy, ngày mai ta sẽ đi nói với Chưởng môn”

Phương Hà chợt cảm thấy lạnh sống lưng: “…Ngươi….không thích Thủy Hỏa sao?”

Vạn Hoa gật đầu mà không do dự, Phương Hà đi đến ngồi bên bàn cơm, cầm chén lên nhìn Vạn Hoa, nói: “ Tại sao?”

Vạn Hoa đứng thẳng người trông như một ông cụ non, nói: “Nhìn mặt khó ưa nên ghét”

Phương Hà: “…”

Cậu bỗng dưng muốn cười, thế là bật cười thật, hai vai cậu run run đặt chén cơm xuống sau đó rúc đầu vào khuỷu tay cười nghiêng ngả, âm thanh sảng kɧօáϊ trong trẻo vang lên khắp căn phòng, Vạn Hoa ngơ ngẩng nhìn thiếu niên trước mắt mình, đây không phải lần đầu tiên nó thấy người này cười, nhưng cười to đến mức này quả thật chính là chưa bao giờ thấy, kiếp trước, người này cho dù có vui vẻ đến bao nhiêu thì trêи mặt cũng chỉ độc nhất một nụ cười mỉm nhẹ nhàng như làn gió thổi qua cánh hoa, hoặc quá lắm thì cũng chỉ lộ ra một chút rang mà thôi…

Lúc đó Vạn Hoa cứ nghĩ người này không biết thế nào là ‘thoải mái’ thế nào,…

“Xin lỗi, ta không cười ngươi đâu, chỉ là cảm thấy muốn cười nên nhịn không được, đừng giận nhé” Phương Hà xoa xoa khóe mắt vì cười mà có chút đỏ lê, hai tay vẫn còn run rẩy vì trận cười sảng kɧօáϊ ban này, cầm đũa gấp một miếng dưa bỏ vào miệng: “Ngon lắm”

Vạn Hoa không nói gì mà chỉ đứng nhìn Phương Hà, dường như không có ý định ngồi, Phương Hà cảm thấy mình chẳng khác gì ngươc đãi trẻ em, bèn đứng dậy, mặc kệ nó có ghét mình hay không vẫn lấy một cái ghế kéo đến trước nó, cười nói:

“Ngồi đi, đứng làm gì, nếu chưa ăn thì ăn với ta luôn”

Vạn Hoa từ chối cho ý kiến, ngồi lên cái ghế Phương Hà đưa cho sau đó lắc đầu ý bảo mình ăn rồi, còn ăn rất no…



Phương Hà nhún nhún vai rồi cầm đũa tiếp tục ăn, cơm canh làm cơn buồn ngủ của Phương Hà bay biến sạch sẽ, cậu đói đến mức muốn cầm cả mâm cơm đổ vào bụng, nhưng mẹ cậu từng dạy, ăn cơm thì phải biết lễ nghi, dù đói đến mấy cũng phải từ tốn mà ăn, đừng có như hổ đói them thuồng thức ăn, như vậy rất không tốt cho hình tượng của mình với người đối diện và cả bản thân của mình.

Vạn Hoa nhìn Phương Hà ăn, tiếng chén đũa vang lên ‘lách cách’ trong không khí yên ắng làm nó cảm thấy thật buồn ngủ, nó nhìn mái tóc bạc của cậu, cảm thấy rất tò mò, lúc ở chợ nhân gian rõ ràng là một đầu tóc đen, vậy mà chớp mắt đã một đầu bạc trắng, rất trắng, như tuyết rơi mùa đông vậy, kiếp trước hay kiếp này nó đều ấn tượng với khuôn mặt mang vẻ đẹp khác thường tựa nam tựa nữ cùng mái tóc này của Phương Hà, cũng chính vì đặc điểm này mà không biết bao nhiêu cường giả bất kể nam nữ ngày đêm đều tơ tưởng đến y, muốn có y cho riêng mình…

Nhưng mà y quá mạnh, những kẻ đó vừa gặp liền bị cho vài cú đấm chạy mất dạng…

Năm đó, Vạn Hoa không dám hỏi lí do bởi vì đối phương là sư tôn mình, nhưng bây giờ hai người chỉ là quan hệ chủ tớ mong manh mà thôi, thế là vớ được cơ hội liền hỏi Phương Hà:

“Mái tóc của ngài,…không phải màu đen sao?”

Phương Hà vừa nhai vừa phồng má như con sóc, nói: “Vốn là đen nhưng sau khi phục hồi Linh Chủng liền biến thành như vậy”

Vạn Hoa nghe đến Linh Chủng liền nhíu mặt thầm nghĩ sao lại có nhiều điểm khác với lúc trước như vậy, kiếp trước Sát Ly đâu bị hủy Linh Chủng, còn có lần đầu tiên y xuất hiện ở chợ cũng là tóc trắng chứ không phải đen như kiếp này…

Có gì đó đã thay đổi sao…

Chẳng lẽ là do kẻ đã hủy đi Linh Chủng của y? Là ai có khả năng đó cơ chứ…

“Linh Chủng ngài…làm sao mà vỡ thế…”

Phương Hà cắn một miếng đậu chiên, nói: “Không biết”

Vạn Hoa bất ngờ: “Không biết?” Phương Hà bình tĩnh gật đầu, Vạn Hoa còn định hỏi tiếp nhưng cảm thấy không ổn với thân phận của hai người bây giờ liền dừng lại không hỏi nữa, vấn đề này chỉ đành sau này được dịp liền tìm hiểu sau cũng được.

Vừa lúc chén cơm của Phương Hà cũng cạn đáy, cậu thả đũa xuống thỏa mãn xoa xoa bụng, vui vẻ cười híp mắt thu dọn chén đũa đặt gọn gang vào mâm, nói:

“Cảm ơn ngươi nha, cực khổ cho ngươi rồi, về phòng ngủ đi nhé, ta đi rửa đống chén đũa này đã”

Phương Hà nói xong liền bưng mâm cơm ra khỏi phòng, Vạn Hoa còn chưa kịp hoàng hồn vì hành động này của cậu thì đã nghe tiếng bước chân rời đi xa, nó giật mình nhảy xuống ghế chạy theo thì thấy bóng dáng của Phương Hà đã bị khuất sau khúc cua, nó co giò chạy đuổi theo, vừa chạy vừa rủa chân mình ngắn vừa nhớ chiều cao lý tưởng năm đó của mình…đúng là tức chết nó mà…

Vừa chạy đến phòng bếp đã thấy Phương Hà đứng ở cái giếng ngoài trời đang hì hục múc nước đổ vào chậu rửa chén, sau đó xắn tay áo ngồi xuống rửa…

Y…biết rửa chén sao?

Sao mình không biết?...

Vạn Hoa chợt cảm thấy có chút khó thở, không hiểu sao nhưng trong lòng nó kể từ khi gặp người trước mắt này bỗng dưng trong lòng có một suy nghĩ…

Ngươi không biết gì về y cả…

Vô lý! Vạn Hoa ta chính là người biết rõ bộ mặt thật của Sát Ly nhất, không thể nào không hiểu được, chẳng qua kiếp trước Sát Ly không ăn không uống nên nó không biết thôi! Nhưng sao lại xoắn suýt chỉ vì một việc rửa bát nho nhỏ chứ, đó đâu phải việc gì to tát đâu. Nó bị điên rồi hay sao vậy chứ!?

Tiếng nước cùng tiếng bát đũa va vào nhau lại khiến Vạn Hoa chói tai vô cùng, nó bỗng cảm thấy chướng mắt, khó chịu vô cùng, tức giận chỉ vì một việc nhỏ như vậy, nó không hiểu mà cũng không muốn hiểu, thế là nó xoay người chạy vụt đi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống dưới tâm can…

Phương Hà rửa xong liền trở về nằm bẹp lên giường ngủ một giấc ngon lành, ngược lại Vạn Hoa lại mất ngủ…

Sáng hôm sau lại như ba ngày trước, dậy đúng giờ đánh răng rửa mặt liền chạy đến chỗ Thiên Cơ, nhưng lần này cậu lại ghé vào nhà bếp định kiếm chút gì đó ăn cho đỡ đói, vừa vào đã thấy Thủy Hỏa đặt một đĩa bánh bao trước mặt mình, còn chưa kịp hỏi thì đã bị hai đứa cắt lời, nói:

“Sáng này tên điên Vạn Hoa kia đến dựng đầu bọn ta dậy bảo làm đấy”

Thủy Hỏa cùng làm vẻ mặt khó chịu cùng cực quay đi không thèm nhìn Phương Hà, ai có thể hiểu được nổi khổ của bọn nó không chứ, biết thế đã không đi học nấu ăn cho rồi…



“Phương Hà nhận lấy, bánh bao còn tỏa ra khí nóng, nhìn là biết chúng vừa mới ra lò, cậu vui vẻ cầm lấy hai cái lên thổi thổi một chút sau đó nhét vào tay hay đứa nhóc đang giận dỗi trước mắt, mình thì cầm nguyên cái dĩa còn ba cái bánh bao ở trêи, cắn một miếng sau đó chạy đi chỉ để lại một câu:

“Bánh ngon lắm, cảm ơn hai nhóc nhá”

Thủy Hỏa nhìn bánh bao sau đó lại nhìn nhau, thấy được vẻ bất ngờ khó dấu trong mắt đối phương, sau đó như ma xui quỷ khiến mà đưa lên miệng cắn một miếng…

Hôm nay, hình như bánh ngon hơn đúng không nhỉ…?

Phương Hà vừa ăn vừa chạy đến mức bị xóc hông, thế là chuyển từ chạy sang đi bộ chậm rãi đến nơi ‘học kèm’ Thiên Cơ từ trêи lầu xa xa thấy Phương Hà một bộ thong dong vừa đi vừa cắn bánh bao, chậm rãi đến mức nàng có chút ngứa rang muốn mắng người. Qủa thật nàng đã có ý định dó khi Phương Hà bước chân vào cửa, nhưng mà lời vừa đến ngang cửa miệng liền bị Thiên Cơ nuốt xuống, suýt chút là nghẹn mất rồi.

Phương Hà vừa bước vào đã bị một trận ho sặc sụa do nghẹn lời của Thiên Cơ làm cho cơn đau bên hông càng dữ dội hơn, cậu xoa xoa một chút, thầm nghĩ chắc bà cô Thiên Cơ này từ trêи lầu đã nhìn thấy cậu đi như dạo mát đến đây nên tức giận đến mức sặc nước bọt đây mà…

Đợi cho đến khi Thiên Cơ hết ho thì Phương Hà cũng hết cơn đau do xóc hông, Thiên Cơ bước đến gần Phương Hà, bà chị này ăn gì mà cao kinh khủng, Phương Hà thử ước lượng chiều cao của nàng với mình, cậu bây giờ cao 177cm, bằng chiều cao với kiếp trước, bà chị này cao hơn cậu nửa cái đầu, chắc chắn phải trêи 180cm…Phương Hà ngẩng đầu cười ngu nhìn Thiên Cơ, áp lực chiều cao cùng khí thế khiến cậu cảm thấy mình chẳng khác gì thiếu niên hư hỏng đi chơi về muộn bị phụ huynh chặn cửa tra hỏi…không biết sang nay Thành Chu Diễm lại làm gì để bà chị này lại trỗi cơn tam bành rồi…

Nhưng mà lần này Phương Hà đoán sai rồi, Thiên Cơ không hề nổi giận mà chỉ tràn đầy sự bất ngờ và kinh ngạc đối với cậu

“Ngươi tu luyện sao?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi làm Phương Hà trong đầu toàn là chấm hỏi, cậu chớp chớp mắt nhìn Thiên Cơ, nói: “Đâu có, ta có biết gì đâu mà tu luyện”

Thiên Cơ mở ra Thiên nhãn nhìn vào trong Linh Chủng của Phương Hà, quả thật nàng đoán không sai, Linh Chủng trong cơ thể Phương Hà qua một đêm đã đến Địa Nhân trung kỳ…

“Ngươi đã là Địa Nhân trung kỳ”

Phương Hà: “…Hả??” Phương Hà há miệng ngơ ra trước câu trả lời của Thiên Cơ

“Ngươi không biết?”Thiên Cơ nhíu máy hỏi

Phương Hà vẫn còn tưởng là Thiên Cơ đang đùa mình bèn cười méo xệch, nói:

“Ngài nhìn xem ta giống như đang biết lắm hả? Thôi đừng đùa nữa bà chị”

Thiên Cơ mím môi, xoay người gọi Thành Chu Diễm từ trong phòng dậy, Thành Chu Diễm vừa bước ra liền như bôi dầu dưới chân ‘Xoạt’ một tiếng liền phòng tới trước mặt Phương Hà, ánh mắt như nhìn quái vật hướng Phương Hà, nói:

“Ngươi tu luyện hả?”

Phương Hà: “…có thể đổi câu hỏi khác không?”

Thành Chu Diễm: “Ngươi biết tu luyện rồi hả?”

Phương Hà: “…”đệt ngươi chứ Chưởng môn…

Thiên Cơ nhìn Phương Hà, nàng thấy được Phương Hà không phải đang giả vờ mà là thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tại sao…vừa một đêm đã từ người bình thường tiến cấp đến Địa Nhân trung kỳ? Cho dù trước đó khi Linh Chủng bị vỡ Phương Hà có thể sử dụng linh lực nhưng đó chẳng qua là Linh Chủng vỡ nát không đủ sức tụ linh khí nên đốt cháy máu thịt của Phương Hà để vận hành, đó là lí do vì sao sau khi lạm dụng quá nhiều thì cậu lại thất khiếu đổ máu bán sống bán chết như hôm đó...

Thật là...vượt ngoài sức tưởng tượng...

"Có lẽ chúng ta nên thử một chút về khả năng mà Linh Chủng của Phương Hà chịu đựng được" Thiên Cơ chống cằm nhìn Phương Hà, không hổ là người được Thiên Nhãn báo mộng, cả diện mạo lẫn thực lực đều không thể lường được, không biết lúc trước cậu ta là người thế nào mà lại sở hữu Linh Chủng đặc biệt như vậy nhỉ...

Thiên Cơ dẫn Phương Hà đến nơi mà cậu trước đó đều học tập ba ngày trước, là một đình hoa sen tràn ngập linh khí, mùi thơm của hoa phiêu đãn khắp không gian khiến lòng người cảm thấy nhẹ nhõm, thật là một nơi thích hợp cho việc tu hành. Thiên Cơ lấy trong không gian trữ vật là một cái đệm, đồng thời từ trong hồ trồi lên một đóa sen khổng lồ hồng phấn, cánh hoa mềm mại rung nhẹ trông xinh đẹp lại ngượng ngùng khó tả, Thiên Cơ đặt cái đệm vào nhụy hoa sau đó bảo Phương Hà bước vào đó rồi ngồi lên.

"Tuy ta chưa dạy ngươi cách dẫn khí nhập thể nhưng lý thuyết đã dạy qua, với biểu hiện một đêm liền thành tu giả Địa Nhân trung kỳ của ngươi, ta nghĩ ngươi không cần phải biết nhiều lý thuyết nhàm chán này làm gì nữa, bắt tay vào làm ngay cho nóng luôn đi hahahah!!"

Nàng hiện tại rất sung sướиɠ nha, người có Linh Chủng đặc biệt như Phương Hà là "đồ đệ" vỡ lòng của mình, thật nghĩ thôi cũng muốn ngửa mặt lên trời mà cười dài rồi!