Sát Thần Chí Tôn

Chương 471: C471



Dù sao, ba cây cầu còn ở đó, theo như tư duy quán tính, sẽ chọn một cây cầu trong đó thông qua.

Nếu như Tâm lực kiên định, năng lực suy luận mạnh, có lẽ sẽ cân nhắc. Nếu như ba tuyển một, không có bất kỳ ám chỉ minh xác, cái kia chính là đánh bạc xác suất.

Nhưng mà, đánh bạc xác suất lại có chút trò đùa. Luân Hồi lộ là khảo hạch chi lộ, làm sao có thể dùng đánh bạc xác suất đến quyết định tiền đồ của Võ Giả?

- Không biết ba tùy tùng kia của ta, có thể không qua cửa ải này không?

Giang Trần nhớ tới ba tùy tùng của mình.

Bất quá, Giang Trần cũng không có thời gian đa tưởng.

Luân Hồi lộ này một lần lại một lần khảo nghiệm, làm cho Giang Trần đã không dám có bất kỳ khinh thị. Ngay từ đầu ra oai phủ đầu, Giang Trần cũng đã có chút giật mình rồi.

Nại Hà Kiều khảo nghiệm, càng làm cho Giang Trần phát hiện, khảo hạch này, tuyệt đối không đơn giản.

Dù Giang Trần hắn có ưu thế, nhưng nếu như phớt lờ, cũng rất khó bảo toàn trăm phần trăm có thể thông qua.

Thời điểm đang đi, bỗng nhiên Giang Trần cảm giác được toàn thân cực nóng, trước mặt tựa hồ có một đạo khí lưu cường đại tịch cuốn tới.

Trong lúc đó, phía trước xuất hiện một tấm bia đá.

Luân Hồi lộ cửa thứ hai… Phần Thần Hỏa Hải.

Oanh, oanh, oanh…

Hỏa trụ trùng thiên, như Viễn Cổ Hỏa Long gào thét, chiếm giữ cả con đường phía trước.

Giang Trần đưa mắt nhìn lại, phía trước là một thâm uyên biển lửa, căn bản nhìn không tới cuối cùng. Biển lửa đầy trời kia, xoáy lên từng mảnh Hỏa Thế, cho người một loại cảm giác đưa thân vào Luyện Ngục.

Hỏa Thế cường đại, không ngừng mang đi tất cả, rất có loại cảm giác phá tan giới hạn, lao thẳng tới dưới chân Giang Trần.


- Phần Thần Hỏa Hải?

Giang Trần dừng lại, nhíu mày nhìn qua biển lửa.

Ý niệm đầu tiên của hắn là, biển lửa này là ảo giác.

Thế nhưng mà, loại Hỏa Thế, thiêu đốt hết thảy kia, làm cho toàn thân hắn cũng sôi trào lên, loại cảm giác để cho người hít thở không thông kia, là thật sự.

- Luân Hồi lộ, không có đường lui.

Giang Trần bị ngăn cản ở trước Luân Hồi lộ, trong lúc nhất thời, lại đối mặt lựa chọn gian nan.

Oanh, oanh…

Trong vực sâu, đột nhiên lại nhấc lên vòi rồng hồng sắc, như Hỏa Long tàn sát bừa bãi, kéo lấy Hỏa thế tráng kiện, hướng bên Giang Trần thôn phệ đến.

Cái tư thế kia, phảng phất cùng Giang Trần có thù bất cộng đái thiên, muốn thôn phệ Giang Trần ở chỗ này.

Giang Trần chấn động, ý niệm đầu tiên là muốn lui.

Nhưng mà trong nội tâm thủy chung có một ý niệm nói cho hắn biết… không thể lui.

Luân Hồi lộ, không có đường lui.

Một khi lui về phía sau, liền thác loạn, bị đá ra khỏi cục.

- Giả, giả, hết thảy đều là giả. Dù cảm giác lại chân thật, đó cũng là giả.

Giang Trần không ngừng khuyên bảo chính mình.

Ý niệm trong đầu lại dâng lên, Giang Trần cắn răng một cái, không lùi mà tiến, vọt tới Hỏa Long.

Hắn rất muốn thúc dục Thủy Hỏa Liên Hoa đến xò xét thoáng một phát, nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, hiện tại không có thể dùng Thủy Hỏa Liên Hoa, vạn nhất có người nhìn xem khảo hạch, lá bài tẩy của hắn liền bại lộ.

Hô…

Hỏa Long tàn sát bừa bãi, trực tiếp lao qua thân hình Giang Trần, lại như một cơn gió tách ra.

Thân hình Giang Trần như mũi tên, xông vào biển lửa.

Loại sóng nhiệt cuồng dã kia, ở Giang Trần không ngừng tới gần, ngược lại không ngừng yếu bớt, đến cuối cùng chậm rãi biến mất.

- Quả nhiên là giả.

Giang Trần lau mồ hôi.

- Thời khắc sinh tử, có đại khủng bố a. Dù biết rõ đây là giả, nhưng xông vào biển lửa, cũng không dễ dàng. Luân Hồi lộ, đã không có đường quay về, vậy chỉ có thể lao lên. Thế nhưng mà nói tới nói lui, ở thời khắc này, Võ Giả có can đảm hạ quyết định, lại có bao nhiêu?

Giang Trần ở trong Phần Thần Hỏa Hải, biểu hiện so với trước kiên quyết nhiều hơn.

Bàn Thạch Chi Tâm của hắn, cũng triệt để phát huy tác dụng, chiến thắng cảm giác sợ hãi.

Đều nói thời khắc sinh tử có đại khủng bố, nhưng sau khi chiến thắng loại khủng bố này, sẽ phát hiện, thời khắc sinh tử khảo nghiệm, như trước chỉ là ảo giác mà thôi.


Đã qua Phần Thần Hỏa Hải, tâm tính của Giang Trần càng thêm ổn định.

Liên tục hai lần khảo nghiệm, làm cho Giang Trần chậm rãi thích ứng Luân Hồi lộ.

- Không thể do dự, tiếp tục xuất phát. Muốn đi hết Luân Hồi lộ, khẳng định không chỉ chút khảo nghiệm như vậy.

Giang Trần một đường đi vội, không hề có bất cứ do dự nào.

Liên tục qua hai quan, Giang Trần phát hiện, tiếp đó đi cả buổi, lại không có bất luận khảo nghiệm gì.

Đón lấy, một ngày trôi qua, màn đêm hàng lâm đến trên Luân Hồi chi lộ.

Màn đêm không ngừng hàng lâm, bầu trời đen tối, phảng phất như một quái thú cực lớn đặt ở trên không, để cho tâm tình người không tự kìm hãm được trầm trọng.

Giang Trần đi tới, lại phát hiện, mình đã đi vào một bụi hoa.

Đưa mắt nhìn lại, bốn phía là một biển hoa.

Biển hoa này, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, đi đến chỗ nào, phảng phất mùi thơm kia cũng sẽ không tiêu tán, cho người một cảm giác hương thơm tràn ngập.

- Giang Trần, ngươi tiểu tử thúi này, đợi ngươi lâu như vậy, ngươi rốt cuộc đã tới?

Đột nhiên, Giang Trần nghe được một thanh âm, nhìn kỹ, phát hiện dưới màn đêm, mình vậy mà đi tới Thái Phó biệt viện.

Hoàn cảnh u tĩnh, mái hiên quen thuộc, thân ảnh quen thuộc. Rõ ràng là Đan Phi.

- Đi thôi, người ta chờ ngươi đã lâu.

Đan Phi dịu dàng cười cười, mang theo mùi thơm đi tới, một tay khoác lấy cánh tay Giang Trần.

- Đan Phi tỷ?

Giang Trần nao nao.

- Lúc này còn gọi tỷ? Ngươi thật sự là Mộc Đầu không khai khiếu sao?

Ngón tay ngọc của Đan Phi điểm nhẹ ở trên trán Giang Trần.


Thân thể mềm mại, trực tiếp ngã vào trong ngực Giang Trần. Trong lúc nhất thời, ủng hương ôm ngọc, toàn thân Giang Trần khô nóng.

Làn da ôn nhuận như ngọc kia, bộ ngực dẻo dai mười phần, môi thơm ấn đến trên môi Giang Trần.

Sau một khắc, bàn tay trắng nõn của Đan Phi, vậy mà nắm lấy bộ vị yếu hại của Giang Trần.

Trong lúc đó, khinh sam trên người Đan Phi, thành từng mảnh rơi trên mặt đất, làn da bóng loáng như ngọc, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng.

Đan Phi?

Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu, tâm như mặt nước phẳng lặng.

Tuy thời điểm Đan Phi xuất hiện, hắn có chút kinh ngạc, nhưng muốn nói kích phát huyết khí trong cơ thể Giang Trần, hiển nhiên là không có.

Đây cũng không phải nói Giang Trần không yêu nữ sắc, mà là hắn và Đan Phi tầm đó, căn bản không tồn tại quan hệ mập mờ giữa nam và nữ.

Cái ảo giác này, mặc dù lại chân thật, đó cũng là giả.

Nếu như ảo giác này đổi lại Câu Ngọc, có lẽ còn có thể mê hoặc Giang Trần thoáng một phát. Bởi vì phong cách của Câu Ngọc, chính là lớn mật mạnh mẽ, dám yêu dám hận.

Thế nhưng mà Đan Phi nha, không nói giữa hai người không có quan hệ tơ ngọc tương liên, dù có, loại phong cách này, cũng tuyệt không phải Đan Phi có thể biểu hiện ra.

Hô…

Giang Trần thở dài một hơi, hai mắt như điện bắn về tiền phương, bước chân bước ra một bước.

Huyễn cảnh bốn phía, như sương mù biến mất.

Cảnh tượng trước mắt, lại biến đổi lần nữa, bốn phía vẫn là hương hoa nhàn nhạt, thân hình Giang Trần, như trước ở trong biển hoa.