Lam Thần thở hổn hển, ngước mắt nhìn xung quanh. Đây là một khung cảnh làm hắn cảm thấy rất quen thuộc nhưng cũng đồng thời xa lạ. Những khối kiến trúc xếp thành hình chữ U lớn, nhưng đa phần đã đổ nát, hoang sơ. Cây cối um tùm, mặt đất tràn đầy cỏ dại. Nơi này hoang sơ như thể chưa có ai tới đây trong vòng nghìn năm vậy. Lam Thần cẩn thận đi xung quanh, bỗng nghe một tiếng "Crack", hắn giật mình nhảy về phía sau, nhìn về nơi phát ra âm thanh. Từ phía đó bỗng nhiên xuất hiện một con hổ to lớn, trên đầu xuất hiện hai cái sừng dài đen thui. Lam Thần giật mình nhận ra đó là yêu thú. Nhưng hắn không cảm nhận bất kì linh lực nào trong cơ thể của hắn. Hắn nhanh chóng bỏ chạy, nhưng con hổ lại thong thả đuổi theo. Hắn nhận ra là con hổ này chỉ đang trêu đùa con mồi của hắn trước khi ăn. Nhưng mới chạy được một lúc mà hắn cảm thấy mệt mỏi. Đường rừng khá khó đi, dù hắn cố gắng chạy vào những công trình nhưng hắn không hề thông thạo địa hình nên gặp rất nhiều góc cụt. Lúc này, hắn lờ mờ nhận ra cái gì đó quen thuộc. hắn lẩm bẩm:
-"Không.... Không phải chứ?"
Địa đồ khu vực này dần hình thành trong đầu hắn, hắn chợt nhận ra, đây là ngôi trường đại học hắn theo học lúc còn ở Trái Đất!!! Hắn ngạc nhiên, nhưng cực kì thắc mắc tại sao khu vực này lại hoang sơ đến vậy. Bỗng nhiên, tù trong góc khuất, con hổ có sừng nhảy ra, vồ thẳng lên người hắn. Lam Thần cố sức đẩy cổ nó ra, nhớt dãi con hổ chảy đầy ra mặt. Lam Thần đấm một cú mạnh vào mặt con hổ nhưng nó không hề si nhê. Thay vào đó, điều này lại chọc tức nó. Nó gầm lên rồi há miệng đỏ lòm như chậu máu định nuốt hắn. Nhưng bất ngờ có tiếng hét đanh thép vang lên:
-Yêu nghiệt, mau thả chàng trái đó ra.
Một quyền phi thiên tới, đấm bay luôn con hổ. Nó gầm gừ cảnh giác nhìn về phía người đàn ông trung niên. Lam Thần nhìn lại thì đó là một người cao lớn vạm vỡ, trên tay và mặt đầy vết sẹo. Hắn giơ cánh tay về phía Lam Thần, mỉm cười:
-Ta là Nguyên Soái khu vực Đông Nam Á, cứ gọi ta là Thanh Hoàng.
-Thanh Hoàng? Năm này là năm bao nhiêu? -Lam Thần giật mình hỏi:
-Ồ, cậu nhóc từ đâu ra mà không biết thời gian thế? Đây là năm thứ 520 sau năm phán xét, cũng là năm 2542.
Lam Thần ngạc nhiên, vậy đây thật là trái đất sao? Năm 2542 tức đã qua 520 năm kể từ khi hắn rời đi?
-Chàng trai trẻ, sao cứ đứng đực ra thế, kinh ngạc trước sức mạnh của ta hả? Đừng lo lắng, theo ta thấy với tư chất của ngươi, không đến 300 năm sau là có thể trở thành Nguyên Soái như ta rồi.
Nói rồi, Thanh Hoàng quay sang bên phía con hổ. Trong thoáng chốc, một tiếng nổ vang lên trong không khí, Thanh Hoàng bất ngờ xuất hiện trước mặt con hổ, giáng một quyền mạnh mẽ lên mặt nó.
Con hổ gầm lên quái dị, bỗng chốc, từ rừng sâu có một tiếng gầm đáp lại. Thanh Hoàng ngạc nhiên:
-Ồ, có một yêu thú cấp 7 ở đây sao.
-NHÂN LOẠI, NGƯƠI LÀM GÌ CON BỔN VƯƠNG?
Một tiếng gầm dũng mãnh vang lên, con hổ một thân tràn đầy sấm sét xanh bay nhanh lao tới. Nó gầm lên tiếp:
-Đã hơn 30 năm rồi nhân loại các ngươi không ai dám bén mảng vào lãnh địa của ta, các ngươi bước vào tức đã xúc phạm bổn vương Cửu Lôi Thiên Hổ ta rồi.
-Phản diện chết vì nói nhiều. -Thanh Hoàng giơ nắm đấm lên, đột nhiên hai thanh đao từ đâu bất ngờ xuất hiện. Cửu Lôi Thiên Hổ giật mình:
-Ngươi là Đấu Chiến Nguyên Soái của nhân loại?
-Tin tức nhanh nhạy đấy.
-Grừ... ta muốn ăn nguyên soái như ngươi lâu lắm rồi.
Lĩnh Vực: Oanh Lôi Thần Địa
Ngay lập tức, cả một khu vực biến thành bình nguyên đen nhánh, lôi kiếp ầm ầm đập xuống không một quy luật, để lại một cái hố to trên mặt đất.
-Ồ triển khai lĩnh vực sao, ta cũng có.
Lĩnh Vực: Thiểm Long Sát Tử Thiên
Ngay lập tức, một vùng không gian vốn tràn ngập sấm sét nay lại xuất hiện những hồ máu to lớn, bầu trời không ngừng rách ra tạo ra một khung cảnh hỗn loạn. Bỗng nhiên trên trời xuất hiện một con rồng phương tây to lớn màu tím. Vừa xuất hiện nó đã há mồm nuốt trọn những đám mây lôi kiếp mà Lĩnh vực của Cửu Lôi Thiên Hổ tạo ra:
-Không thể nào.
Mới giây trước nó còn cuồng ngạo biết bao nhiêu, nay đã bị Lĩnh vực của Thanh Hoàng khắc chế hoàn toàn, nó điên cuồng điều động lực lượng lĩnh vực hòng phá vỡ lĩnh vực Thiểm Long Sát Tử Thiên, nhưng điều đó hoàn toàn vô ích. Thiểm Long là loài rồng có tốc độ nhanh nhất, lấy lôi chi lực làm thức ăn, nên tình cờ lĩnh vực của Thanh Hoàng đã hoàn toàn áp đảo. Nó lắp bắp hỏi:
-Sao ngươi,.. có thể,.. kiếm được Thiểm Long hồn.
-Người chết không cần biết nhiều.
Từ trên đầu Thiểm Long, Thanh Hoàng hiện ra. Trên bộ quân phục là khôi giáp màu tím, trên đầu đội một cái mũ đầu rồng, sau lưng xuất hiện một đôi cánh màu tím, trên tay cầm hai thanh đao màu đỏ sẫm.
Thanh Hoàng kêu lên:
-Vào nồi đi tiểu hổ.
Một đao siêu việt vận tốc cực hạn mà Lam Thần có thể thấy, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, đầu của yêu thú cấp 7 đã lìa khỏi cổ. Từ cổ, một đạo ánh sáng màu trắng trôi ra rồi nhanh chóng chạy trốn.