Sát Thần

Chương 363: Yêu thú, hung địa, con người



- Ta tên là Lao Lý.

- Ta Tao Luân.

Hai tên tóc vàng mắt xanh cao lớn nhìn Thạch Nham nhếch miệng cười giới thiệu.

- Thạch Nham.

- Ừ, rất vui vì được biết ngươi, Thạch Nham, hy vọng hành trình tiếp theo chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Nói xong, hai gã tóc vàng mắt xanh liền cười cười sóng vai đi tới một vị trí khác cách Ngả Nhã, Thải Y vài trăm thước ngồi xuống.

Hai huynh đệ này một người lấy ra yêu tinh, tĩnh tâm khôi phục lực lượng, còn một người đứng ở bên cạnh trợn mắt nhìn về phía trước suy nghĩ đến xuất thần.

Thạch Nham bình tĩnh, âm thầm lưu tâm một chút về hai huynh đệ Lao Luân, Lao Lý, rồi lại nhìn về phía Thải Y, Bác Cách, trong lòng thầm nghĩ đám người này hình như có sự e dè lẫn nhau.

Trong lúc Thải Y khôi phục Tinh Nguyên thì Bác Cách đứng hộ pháp. Lao Luân và Lao Lý cũng vậy.

Hóa ra, tổ đội 5 người này không đoàn kết, họ đang đề phòng lẫn nhau.

Thải Y và Bác Cách một nhóm, Lao Luân, Lao Lý hai huynh đệ một nhóm, Ngả Nhã một mình một nhóm. Ba phía tuy rằng đi chung với nhau nhưng lại không tín nhiệm nhau, đối với nhau đều có sự đề phòng, ngay cả việc đơn giản là khôi phục lực lượng cũng phải cẩn thận như vậy, có thể thấy năm người này quan hệ không có hòa thuận như hắn nghĩ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thạch Nham âm thầm lưu ý một chút nhận ra điều cổ quái này, lại càng không dám thả lỏng, ngầm cẩn thận đề phòng.

Sau khi hai huynh đệ Lao Lý giới thiệu, Ngả Nhã long nhếch mày một cái rồi đi tới chỗ Thạch Nham,x cách hắn mười mét liền dừng lại, lạnh nhạt nói:

- Ta có chút tò mò đối với Vô Tận hải, ngươi có thể nói cho ta nghe chút về nơi đó không?

Nữ nhân này mặc áo gấm tơ tằm, eo mang một sợi dây lưng ngọc bích bó lấy eo lưng nhỏ nhắn cực kỳ hấp dẫn, đôi chân thẳng tắp, cặp đùi đẹp trong lớp lụa mỏng manh như ẩn như hiện, có chút mê người.

Nàng đứng một mình ở đó, hang lông mi thật dài, đôi mắt trong suốt như nước hồ, thỉnh thoảng lại lóe sáng như muốn thu linh hồn của nam nhân vào trong đôi mắt nhỏ bé của mình.

Lúc trước Thạch Nham đứng khá xa nàng, cộng thêm sự đề phòng khi mới gặp cho nên không quan sát kỹ.

Hiện tại nàng tới gần, Thạch Nham đảo mắt một lượt, nhịn không được khen lên một tiếng, không nghĩ tới nữ tử này lại có bộ dáng động lòng người như vậy, sắc đẹp có thể nói cùng với cấp bậc với Hạ Tâm Nghiên, Tào Chỉ Lam, đúng là hồng nhan họa thủy.

- Vô Tận hải ở phía tây của Ám Từ Vụ Chướng, thế nhưng chỉ có 5 nơi được võ giả tập trung, phân biệt là hải vực Già La, hải vực Viên La...

Thạch Nham nói với giọng khá nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên đem tình hình của Vô Tận hải giới thiệu với nàng một lần, nhưng không đề cập tới tình hình của các thế lực và việc Ma vực số 4, Bảy tầng Minh giới xâm nhập, càng không nói gì đến lai lịch của hắn, không nói đến hoàn cảnh của hắn ở Vô Tận hải.

- Quả là một địa phương thú vị.

Lông mi dài của Ngả Nhã giật giật, nhẹ giọng thì thầm một câu, vẻ mặt lộ ra chút suy nghĩ.

Lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên nhìn về phía Thạch Nham tò mò hỏi:

- Vì sao ngươi lại đến Ám Từ Vụ Chướng? Ngươi xâm nhập vào đây là muốn vượt qua Ám Từ Vụ Chướng để đi đến đại lục Thần Châu?

- Ta đến đây để ma luyện bản thân.

Thạch Nham lạnh nhạt nói:

- Ta tu luyện gặp bình cảnh, nghe nói Ám Từ Vụ Chướng có rất nhiều điều thần bí, liền vào đây xem thử vận khí, thử mượn nguy cơ trong này để đột phá.

Ánh mắt Ngả Nhã sáng lên, gật gật đầu:

- Xem ra Vô Tận hải cũng có cường giả lợi hại.

Thạch Nham nhếch miệng cười nhưng không bình luận.

- Ám Từ Vụ Chướng có ba hung hiểm trí mạng, một là yêu thú, hai là hung địa, ba là con người.

Ngả Nhã chần chờ một chút nhẹ giọng nói:

- Tính ra, yêu thú là dễ dàng đối phó nhất, hung địa xếp thứ hai, con người thì không thể lường được, là điều đáng sợ nhất, ngươi đã vào đây thì phải cẩn thận một chút.

- Con người?

Thạch Nham sắc mặt trầm xuống.

- Đúng vậy, đồng loại.

Ngả Nhã thành thật gật đầu, liếc nhìn đám người Thải Y, Lao Lý, sau đó nói với Thạch Nham:

- Cho dù là người bên cạnh… cũng phải cẩn thận đề phòng. Ở trong này đồng bọn chẳng là gì cả, thời điểm mấu chốt chẳng những không đáng tin mà còn có thể trở thành hung hiểm trí mạng.

Nói đến đây, Ngả Nhã có chút muốn nói tiếp lại thôi, trầm ngâm vài giây, biểu tình phức tạp, liếc nhìn Thạch Nham một cái, nói:

- Có khi lẻ loi một mình lại an toàn hơn, ngươi ở lại một mình, tự lo bản thân cho tốt.

Cặp đùi đẫy đà trong lớp lụa mỏng vừa động, Ngả Nhã đã phiêu dật bay ra xa vài tram thước, lại tiếp tục đi xa, đảo mắt đã không thấy đâu.

Bác Cách cùng với vị huynh đệ đang hộ pháp là Lao Luân vừa thấy Ngả Nhã đi xa, tựa hồ âm thầm thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng cảnh giác được thả lỏng một chút, sau đó yên tâm ngồi xuống.

Thạch Nham trong lòng rùng mình.

Thông qua chi tiết nhỏ này, hắn lập tức nhận ra trong đoàn người này người đáng sợ nhất chính là Ngả Nhã.

Trong năm võ giả thì Ngả Nhã và Thải Y có tu vi cảnh giới Thiên Vị, ba nam nhân còn lại có cảnh giới Niết Bàn tam trùng thiên. Thạch Nham nhận ra trong đám người này chẳng ai có suy nghĩ tốt, không một ai có thể tín nhiệm, cũng không một ai có thể dễ dàng đối phó.

Trong đó, cái tên Bác Cách ánh mắt lạnh lùng kia, một người không có kiên nhẫn, dễ dàng xúc động là dễ đối phó hơn một chút.

Bốn người còn lại đều là hạng âm trầm, nhất là Thải Y cùng với Ngả Nhã, hắn nhìn không thấu, tuy nhiên cảm thấy hai nữ tử này luôn đối chọi gay gắt, mặt ngoài thì một mực hòa khí, hiển nhiên không phải thiện tâm.

Năm người chia làm ba hướng, đều tự tản ra, im lặng thay phiên hấp thụ yêu tinh để khôi phục tinh nguyên, không nói chuyện với nhau, nhìn như là hòa hợp tuy nhiên đều đang đề phòng lẫn nhau.

Thạch Nham cẩn thận quan sát một lúc, trong lòng mới yên tĩnh trở lại.

Hắn lặng lẽ lùi về phía sau, cách hai người gần nhất là Lao Luân, Lao Lý tám trăm mét mới ngừng lại.

Nhìn quanh bốn phía, phát hiện phía sau và hai bên đều là đá núi, phía trước trống trải mới có khả năng xuất hiện nguy cơ, hắn ngồi xuống, đem một phần ba khối yêu tinh ra bắt đầu hấp thụ lực lượng bên trong.

Khác với các khối Nguyên Tinh khác, khối yêu tinh này được lấy từ trong người yêu thú ở Ám Từ Vụ Chướng, có khả năng thích ứng với hoàn cảnh đặc thù, không bị hoàn cảnh nơi này tán đi.

Yêu tinh đúng là một thứ thuốc bổ để hồi phục lực lượng.

Kim Tình Tuyết Long sư là yêu thú cấp 6, tương đương với nhân loại cảnh giới Niết Bàn, lực lượng ẩn chứa trong một phần ba viên yêu tinh cũng không hùng hậu cho lắm.

Yêu tinh dù sao cũng là yêu tinh, không phải là nguyên tinh thuần túy, lực lượng phải chuyển hoán thành tinh nguyên cho võ giả sử dụng không thể tránh khỏi chuyện bị hao tổn, một phần ba viên yêu tinh này sau khi chuyển hóa, Thạch Nham chỉ hấp thu được một nửa lực lượng, tương đương với một phần mười tinh nguyên của Thạch Nham.

Lúc trước hắn thi triển Sinh Ấn Tinh Nguyên tiêu hao cũng không nhiều, khối yêu tinh này chẳng những giúp hắn khôi phục phần tinh nguyên khi sử dụng Sinh Ấn mà còn giúp khôi phục một phần tinh nguyên bị tiêu hao mấy ngày nay.

Trong khi tĩnh tu, chờ khi khối yêu tinh trong tay trở thành một khối phế thạch, hắn âm thầm cảm thụ một chút, phát hiện tinh nguyên trong cơ thể đã sắp đạt đến đỉnh phong, ước lượng khoảng được chín phần mười.

Tuy rằng không chưa đạt tới đỉnh phong nhưng hắn cũng vừa lòng, híp mắt nhìn về phía trước, hắn phát hiện Lao Lý và Thải Y đã khôi phục xong, đang canh chừng cho Bác Cách và Lao Luân tĩnh tu.

Ngả Nhã không biết đi nơi nào, nàng lẻ loi một mình, không thể tin ai, thời điểm tĩnh tu đương nhiên phải chọn nơi xa xôi, để đảm bảo tu luyện không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thạch Nham thu hết tình hình vào trong mắt, tiếp tục duy trì tư thế tĩnh tu.

Qua một hồi lâu, Bác Cách và Lao Luân đã khôi phục xong lực lượng, bốn người tụ tập lại một chỗ vẫy tay với Thạch Nham.

Thạch Nham lúc này mới đứng lên, một mặt âm thầm đề phòng, một mặt đi tới. Đến trước bốn người mười mét hắn liền dừng lại, thoải mái mà hỏi:

- Phải đi tiếp rồi à?

Hắn lặng lẽ quan sát bốn người, kỳ dị phát hiện ra địch ý của tên Bác Cách với hắn đã giảm không ít, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt không còn có cố kị hận ý, điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc, không rõ Thải Y nói gì với Bác Cách lại khiến cho thái độ của hắn thay đổi nhiều như vậy.

- Ngã Nhã vẫn còn chưa trở về, chờ nàng ta chốc lát.

Thải Y thản nhiên cười, buồn chán nghịch chiếc vòng trên cánh tay trắng như tuyết, giả bộ vô tình nói:

- Ngả Nhã không tin ai cả, trong lúc nàng tĩnh tu không cho phép bất kì ai tới gần. Lúc trước chúng ta có một đồng bạn thấy nàng tĩnh tu khá lâu, lo lắng nàng gặp chuyện không may nên có ý tốt đi qua gọi nàng, sau đó thì… không trở về nữa, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.

Trong mắt tinh nguyên hiện lên một tia dị quang.

Thải Y trong lòng cười lạnh, thấy đạt được mục đích liền không nói thêm gì, cười thầm nhìn về hướng Ngả Nhã rời đi.

Năm người bỗng nhiên trầm mặc, không có người nào chủ động mở miệng, không khí có chút quỷ dị.

Không bao lâu, Ngả Nhã lặng lẽ xuất hiện, bước chân thong thả, di chuyển hững hờ nhưng lại nhẹ như không.

- Có thể xuất phát rồi.

Ngả Nhã thần sắc lãnh đạm, nói:

- Lần này hơn một người, nhiệm vụ dò đường sẽ phải phân công lại, các ngươi thấy thế nào?

- Người mới thôi, kiểu gì chẳng phải tham gia một hai lần.

Thải Y cười khẽ, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thạch Nham một cái, nói:

- Dò đường là nhiệm vụ dễ nhất, chỉ cần phát hiện nguy hiểm là lập tức thối lui. Loại nhiệm vụ này cũng coi như là sự khảo nghiệm phản ứng cùng óc quan sát của người mới, các ngươi nghĩ sao?

Thải Y nhìn về phía ba người Lao Lý, Lao Luân, Bác Cách.

Không ngoài sở liệu, ba người này cùng nhau gật đầu, dường đã sớm cùng nhau hội ý.

Ngả Nhã gật gật đầu, thấy đa số mọi người đều đồng ý liền nhìn Thạch Nham nói:

- Nơi này ta cũng không rõ lắm, ngươi đi dò đường nếu gặp yêu thú thì gọi chúng ta, gặp hung địa phải rút lui… gặp con người thì phải quan sát tu vi và nhân số của họ.

Thạch Nham thầm nghĩ không ổn, sau khi liên kết các sự việc trong đầu rồi cười gật gật đầu đồng ý nhận nhiệm vụ, nói:

- Không thành vấn đề.
— QUẢNG CÁO —