"Hai người đứng dậy đi, đã quyết định đi theo ta thì trước hết phải tuyệt đối trung thành, không được hai lòng, ta là người công tư phân minh.
Ta có thể hứa với các ngươi sẽ cho các ngươi cuộc sống tốt hơn, các ngươi tin ta chứ ?".
Liên Hoa cùng Liên Tâm quay sang nhìn nhau ánh mắt kiên định nói :
"Xin tiểu thư yên tâm nhất định sẽ trung thành tuyệt đối với tiểu thư ".
Liên Tâm gãi đầu nói :
"Tiểu thư từ sau khi tiểu thư tỉnh dậy nô tỳ thấy người có vẻ khác trước rất nhiều ạ !".
Băng Nguyệt mỉm cười nói :
"Nếu hai người các ngươi đã từng chết đi sống lại một lần thì có lẽ sẽ hiểu được cảm giác của ta bây giờ, không thay đổi cũng sẽ buộc phải thay đổi, các người hiểu không ?".
Hai người khe khẽ gật đầu, cũng đúng tiểu thư lâm vào bước đường này đều do phu nhân và đại tiểu thư ban tặng, những tưởng có thể yên ổn gả cho đại công tử ai ngờ.
Nếu bây giờ tiểu thư cứ mềm yêu mãi thì e rằng chưa đến được Sở quốc, chưa có cơ hội làm kế thất thì đã bị đại tiểu thư hành hạ bỏ mạng trên đường rồi.
Sau khi đả thông tư tưởng của hai nha đầu bởi vì sau này nàng còn thay đổi nhiều hơn nữa cho nên nói trước cho hai nha đầu đó khỏi bất ngờ.
Băng Nguyệt quay sang hỏi :
"Bây giờ ta muốn đi thăm mẫu thân, các người dẫn đường cho ta đi ?".
Liên Tâm quay đầu sang Liên Hoa rồi thở dài nói :
"Tiểu thư đại phu nhân đã ra lệnh tiểu thư không được bước ra ngoài phủ nửa bước và cũng không được đến thăm di nương cho đến khi sang Sở quốc rồi ạ !".
Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Bà ta sợ ta sẽ bỏ trốn đây mà, dùng mẫu thân để kìm kẹp ta, sợ ta sẽ tự tử thêm một lần nữa ".
Nàng quay đầu trở lại bàn rồi nói :
"Thôi vậy trước mắt cứ im lặng một thời gian đã, thời gian sau ta sẽ sắp xếp và bố trí cho mẫu thân ".
Liên Hoa gật đầu nói :
"Thật ra nếu tiểu thư không làm trái ý phu nhân thì bà ta cũng không làm khó Lan di nương, bà ấy muốn mang danh chủ mẫu hiền lương thục đức thì sẽ không động đến di nương đâu ạ !".
Băng Nguyệt gật đầu yên tâm, cũng may là bà ta còn chút nhân tính, thôi thì cứ nghe theo lời bà ta thì mẫu thân cũng sẽ thoải mái hơn.
Nàng chỉ đứng một lúc mà đã cảm thấy mệt mỏi, liền uống một chút an thần cùng thuốc bổ rồi lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau trời còn lờ mờ tối Nguyệt Băng đã thức dậy luyện quyền, khối thân thể này quá suy yếu không thể phát huy được ba phần võ thuật của nàng khi trước.
Thế mạnh lúc trước của nàng là cận chiến, giết người một cách nhanh chóng, nhưng về sau có một đồng đội nói động tác quá xấu nên nàng đã thay đổi chiến thuật dùng một cây kiếm dát mỏng đeo trên dây lưng.
Bây giờ có lẽ nàng cũng phải kiếm cho mình một vũ khí như thế, nhưng đây là cổ đại không giống như hiện đại của nàng khó mà làm ra được vũ khí tinh xảo như thế.
Trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, dùng roi dài cũng không tồi, có thể quấn vào eo làm dây đai trang sức, tiện cho bảo vệ bản thân mình.
Tuy nhiên việc đó là việc sau này, bây giờ trước mắt nàng phải bổ sung thể lực đã.
Băng Nguyệt ngày đầu tiên chỉ tập những động tác sơ cấp ban đầu, rồi nàng chạy bộ vòng quanh sân, chỉ được một lúc đã phải thở phì phò.
Cứ thế được năm ngày, cơ thể của nàng đã dần thích nghi và cải thiện, làn da trắng xanh của nàng do tiếp xúc với ánh mắt trời đã có vẻ trắng hông hơn, trong khỏe khoắn hơn trước rata nhiều .
Băng Nguyệt ăn rất tốt, phàm cứ đồ ăn mang tới nàng đều ăn hết, lúc đầu Liên Tâm và Liên Hoa lo lắng sợ tiểu thư sẽ không ăn nổi, nhưng sau dầng nhìn thây cách luyện tập của tiểu thư bọn họ không ý kiến gì nữa.
Hai ngày đầu Liên Hoa cùng Liên Tâm còn hăng hái tập cùng nàng nhưng sau dần vì mệt quá nên bỏ của không tập cùng nữa, Băng Nguyệt cũng không thúc ép câc nàng.
Thời gian này Dung Quế Hoa có cho người theo dõi và giám sát nàng, thấy hạ nhân bẩm báo lại thời gian này nàng không ra khỏi phòng cũng không có ý định tự tử nên bà ta cũng yên tâm phần nào.
Thời gian hòa thân sắp đến rồi chỉ còn hai tháng nữa nên bà ta cũng khá là khẩn trương.
Bà ta thương tiếc nữ nhi của mình, nhìn trúng vào dung mạo của thứ nữ này, Dương Vương gia này tai tiếng quá thối nát, nếu nàng ta có thể thay nữ nhi của bà chịu tội thì thật sự là quá tốt.
Bà ta phải mất khá nhiều thời gian mới có thể thuyết phục được phu quân của mình, nào là Tuệ nhi sang Sở quốc nếu có muội muội bên cạnh giúp đỡ cũng sẽ đỡ phần nào, nào là số của Tuệ nhi quá khổ phải gánh trọng trách thay cho phủ Tướng quân...
Sau cùng Lam Thường Phúc cũng đành phải đồng ý, ông đang ở biên cương nên không thể quay trở về đưa tiễn nữ nhi nên mọi việc toàn bộ do Dung Quế Hoa đảm nhận trọng trách, ông vô cùng tin tưởng vào bà ta.