Bàn tay nhung nhớ đã lâu chạm vào nơi mẫn cảm mà Khang Tinh Lạc lại không hề động tâm, Khang Thái Tử vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ làm tới nước này mà người kia còn không có phản ứng.
Chẳng lẽ Lông Dài đã đi trước một bước, hiến dâng bờ mông vô liêm sỉ đó lên?
Chắc chắn là vậy! Ọeee! Lông Dài vô sỉ!
Khang Thái Tử vô cùng tức giận, nháy mắt lửa cháy ầm ầm với sự “lãnh đạm” của Khang Tinh Lạc, hoàn toàn không chú ý bàn tay đặt trên mông mình đang run run rẩy rẩy, chỉ kém há miệng, sau đó một nhúm hồn phách chầm chậm bay ra.
Nếu vừa rồi còn hoài nghi là ám chỉ thì bây giờ chính là gạ chị-ch!
Rõ ràng! Có sắp xếp! Siêu cấp trắng trợn!
Vị siêu sao này, vị siêu sao này, vị siêu sao này gạ gạ gạ gạ gạ ———— chị-ch mình!
Vì sao… Không phải bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên sao?
Khang Tinh Lạc ngoài mặt không đổi sắc nhưng trong nội tâm đã hoảng loạn chạy co giò.
Hai người hai mạch não khác nhau cùng nhau bốn mắt trừng trừng, hình ảnh vô cùng xấu hổ.
Khang Tinh Lạc nghĩ mình nên rút tay về thế nào mới khiến đối phương không khó xử, bỗng Khang Thái Tử phịch một phát ngồi thẳng lên giường, Khang Tinh Lạc vốn đang trên giường không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ Khang Thái Tử ngồi bên cạnh mới bất giác nhận ra tình huống không ổn.
Hai người đàn ông cùng ở trên giường, khoảng cách chỉ hơn 10cm.
Mà siêu sao còn dùng một loại thần sắc khó nói thành lời nhìn y.
Mồ hôi lạnh cả Khang Tinh Lạc chảy ròng ròng, sau lưng ướt át, đồng thời. Khang Thái Tử lại nghĩ hoàn toàn khác, vị Mèo Quýt có hình tượng mỹ mạo cao lãnh đang đau khổ giãy dụa trong nội tâm.
Khang Tinh Lạc thờ ơ với đít mình, hắn có nên cống hiến hai hòn bi yêu dấu lên không? Sờ thì cũng không sao, nhưng lúc trước hắn không phụ trách cung cấp dịch vụ này! Chỉ có con mèo mập ú nu ú nần tốt tính như Đại Hắc mới dâng hai hòn bi lên cho Khang Tinh Lạc sờ!
Dâng lên sẽ bị rớt giá thị trường!
Khang Thái Tử có chút uất ức, hai năm trước Khang Tinh Lạc còn đuổi theo mông mình xin được sờ soạng, không ngờ tiến hóa xuất sắc rồi lại vội vàng cầu vuốt ve.
Khó chịu!
Trong lòng đau đớn. Rồi rồi… Trứng thì trứng!
Bị sờ cũng bị lâu rồi!
Điều quan trọng bây giờ là phải dâng lên thế nào!
“Anh…”
“Anh…”
Hai âm thanh trùng hợp đến không ngờ, Khang Tinh Lạc lễ phép nói: “Anh, nói trước đi.”
Khang Thái Tử: “A à.”
Cố gắng hết sức giả vờ thành dù không tình nguyện nhưng vì đối phương vẫn có thể hy sinh, Khang Thái Tử cau mày: “Đây là lần đầu tiên của hai ta, anh có thể làm theo cách anh thích, tuy em sợ đau nhưng… Toàn quyền là của anh.”
Trứng có thể được sờ! Nhưng phải nhẹ tay! Hàng dễ vỡ!
Khang Tinh Lạc: “…”
Đến bước này rồi sao?
Nói xong, Thái Tử dang hai tay ra, một bộ tư thế hy sinh chỉ kém hô to một câu ‘Đến đây đi!’
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc muốn hôn mê.
Đang lo lắng bỗng cái bụng trống trơn vang lên, Khang Thái Tử cả kinh, Khang Tinh Lạc thì vô cùng cảm tạ âm thanh này tới đúng lúc, vội vàng nói: “Hình như, tôi, tôi đói bụng.”
Để Khang Tinh Lạc ăn cơm hay sờ mình cái nào quan trọng hơn?
Từ góc độ của một con mèo đương nhiên là sờ quan trọng hơn, nhưng nếu Khang Tinh Lạc không ăn cơm sẽ không còn sức sờ, trên mặt Khang Thái Tử viết đầy “dục cầu bất mãn”, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
“Phòng 1555, mang lên cho tôi, không phải thức ăn cho mèo là cho người ăn, hả? Cậu không biết người ăn gì, không biết đi hỏi à! Có mua thức ăn cho mèo không á? Tôi đã nói là mua đồ cho người ăn, tôi muốn… Rồi rồi, mua đi! Nhưng tôi không ăn cá hồi, mua cá ngừ, OK!? Đúng rồi, nhớ mang xấp tài liệu lên luôn.”
Nói chuyện điện thoại xong, Khang Thái Tử mới quay đầu lại giải thích: “Là thằng chó trợ lý của em.”
Khang Tinh Lạc chỉ nghĩ Khang Thái Tử đang tức giận mắng người, không ngờ hơn mười phút sau có người gõ cửa, sau khi vào phòng mới vỡ lẽ ra là một thiếu niên chó thật. Không phải nghĩa xấu, mà là một thiếu niên diện mạo đáng yêu, trên đầu mọc một đôi tai chó.
Khang Tinh Lạc thật sự rất muốn hỏi, nhưng hình như vị siêu sao kia còn tức giận vì lúc gọi điện thoại bị sụp đổ hình tượng, hiện tại đang ôm đầu hối hận.
Bây giờ thiếu niên đã đến, rốt cuộc Khang Tinh Lạc cũng có cơ hội nói chuyện.
Khang Thái Tử giới thiệu: “Đây là trợ lý của bé.”
Thiếu niên chó lộ ra nụ cười, ngoan ngoãn nói: “Em là Sài Khả Nại ạ.”
Thiếu niên có diện mạo rất đáng yêu, nhưng kì quái là khí chất vô cùng đặc biệt, vừa cười lên liền ấm dào dạt, người xem ấm áp cả lòng.
Khang Tinh Lạc thình lình nhận được ấm áp, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại dưới tình huống kì quái.
Khang Thái Tử liếc mắt một cái, nội tâm tức giận bất bình, thấy chưa, làm mèo của Khang Tinh Lạc đúng là không dễ, không chỉ nội đấu trong nhà giờ đến chó ở ngoài cũng phải phòng bị.
Tất cả đều do công ty mắt mù sắp đặt, hắn đường đường một con Mèo Quýt thế mà phân một con Shiba nửa loại tới làm trợ lý, mỗi ngày nhịn xúc động tát chó đã vất vả lắm rồi bây giờ còn phải lo lắng Khang Tinh Lạc bị chó câu dẫn.
Khang Thái Tử nhanh chóng nhận lấy đồ đạc trên tay Sài Khả Nại, sau đó đẩy người ra ngoài: “Đi nhanh coi, con chó quỷ Nhật Bản!”
Hai má phúng phính của Sài Khả Nại phì phì, nụ cười cực kì đáng yêu, ngây ngốc giải thích: “Anh, em là hàng nội địa.”
Thái Tử: “Cút cút cút.”
Sài Khả Nại cố gắng giãy dụa: “Anh tin em đi! Em thật sự là hàng nội địa mà!”
Nội ngoại gì không quan trọng, không gian kín của người với mèo mới là quan trọng, Khang Thái Tử tát chó cấu chó, đá đít trợ lý đi xong liền trở lại bên cạnh Khang Tinh Lạc, đưa đồ ăn đến trước mắt, đắc ý nói: “Anh ăn đi.”
Đói là đói thật, nhưng Khang Tinh Lạc còn có chuyện quan trọng hơn, y cố gắng lấy dũng khí: “Có phải, chúng, ta có, hiểu lầm gì, hay không?”
Khang Thái Tử lấy một bịch thức ăn cho mèo ra, nhìn trên bao viết vị cá hồi tức muốn cong râu mép, nhưng hình người không có râu mép chỉ có thể oán hận ném thức ăn vào miệng nhai rột rột roạt roạt: “Hiểu lầm gì cơ?”
Chuyện có liên quan đến gạ chị-ch Khang Tinh Lạc thật sự nói không nên lời, y chỉ chỉ giường, lại chỉ chỉ Khang Thái Tử và mình.
Nhưng nghĩ là thế, Khang Thái Tử vẫn có chút ngượng ngùng khi mình chủ động ám chỉ, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ý bé là vậy đó.”
Khang Tinh Lạc thấy thận đau.
Hoàn toàn không ngờ Khang Thái Tử lại khác với trong tưởng tượng của mình như thế, Khang Tinh Lạc nói: “Nhưng mà, vì sao, là, tôi?”
Khang Thái Tử: “Vì bé…” Thích anh đó, thích nhất thế giới, còn thích hơn thức ăn cho mèo vị bạc hà!
Nhưng con mèo cao lãnh nào đó vì hình tượng mà không dám nói ra!
Khang Thái Tử nuốt hết mấy lời vào bụng, dùng hành động biểu đạt quyết tâm, lấy tài liệu Sài Khả Nại mang đến đặt ra trước mắt Khang Tinh Lạc: “Ký nó.”
Khang Tinh Lạc cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên trang giấy viết rõ mấy chữ to: —— Hiệp nghị chăn nuôi thông dụng toàn quốc.
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc: “?”
Đây là…
Như xác minh phỏng đoán của y, Khang Thái Tử nhìn qua, nghiêm túc nói: “Sau này anh đi theo bé, bé nuôi anh.”