Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 11: M ập



Dịch: Mẫn Mẫn.

_

(*) Giải thích tên chương: gốc là 月半 (Nguyệt - Bán), hai chữ này ghép lại với nhau thành chữ 胖 (Béo/mập) =)))

Tình nguyện viên đi tập huấn phải nghe giảng giải kế hoạch suốt cả buổi sáng, nhưng bù lại họ sẽ được bao ăn cơm trưa, sau khi đến địa điểm tổ chức xem trước địa hình cũng mất hết một buổi chiều, mãi đến lúc trời chạng vạng mọi người mới được đưa về lại trường của mình.

Đường Uông từ chối lời mời khách thịnh tình của Từ Văn, cậu cùng với Liêu Nguyên Tân đi đến nhà ăn trong trường.

Cơm hộp miễn phí lúc trưa quá nhạt nhẽo, hai món mặn còn là tôm rang muối và mực xào tỏi, Đường Uông không thích hải sản vẫn cố nuốt vài con tôm, về cơ bản cũng chẳng ăn được bao nhiêu, Liêu Nguyên Tân thì sức ăn mạnh, chút cơm này không thấm thía vào đâu, hai cậu bị hành hạ suốt buổi chiều, đã đói đến mức không lết nổi thây. Mỗi người gọi một phần cơm sườn, bên trên còn có hai cái đùi gà thật to, sau đó lại chén hết một dĩa sò lụa và khoai tây chiên cay. (Xem ảnh cuối chương)

"Gọi thêm phần lẩu Oden nữa nhá?" Ánh mắt Đường Uông chạm phải quầy hàng đang bốc khói nghi ngút kế bên.

"Được luôn, không thành vấn đề." Liêu Nguyên Tân gặm ngấu nghiến cho xong đùi gà rồi đứng dậy đi mua Oden với cậu.

Bình thường Đường Uông cũng không hay ăn lẩu Oden cho lắm, nguyên nhân là vì cậu thấy vị của nó khá nhạt, nhưng không biết vì sao hôm nay lại thèm, muốn ăn.

"Đường Uông, cậu ăn cũng mạnh nhờ, sắp ngang cơ mình rồi đấy." Liêu Nguyên Tân dắn mắt nhìn xiên bò viên đẫm tương ớt trong tay cậu, chợt thốt lên kinh ngạc.

"Dạo này mình ăn cũng nhiều." Đường Uông nhớ đồ ăn vặt trong ký túc xá cũng không còn lại bao nhiêu, thầm nhẩm tính lượng thức ăn mình nạp vào dạo gần đây, ban ngày thì không tính, tối nào cậu cũng phải ăn thêm bữa khuya trước giờ đi ngủ thì mới chịu được.

Hai người chén sạch một bàn đồ ăn, trước lúc về lại ký túc xá còn mua thêm một phần trái cây thập cẩm.

Đường Uông vinh quang trở thành "bạn cơm" cố định của Liêu Nguyên Tân, cậu vẫn giữ vững khẩu phần ăn như thế suốt một tuần liền, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đi ăn với các bạn khác, và hiển nhiên không ai không tỏ ra bất ngờ trước sức ăn khủng khiếp của cậu cả.

Chiều thứ Năm, giảng viên môn chuyên ngành tạm thời bận việc nên cả lớp phải đổi buổi học, Đường Uông được trống tiết, cậu nhắn tin cho ba lớn và ba nhỏ báo tin rồi xách balo về nhà ăn cơm.

Ngày về càng cận kề, thời gian bạn cùng phòng của cậu lên mạng mỗi lúc một nhiều, lúc đang ngồi trên xe, Đường Uông thấy bọn họ đang thi nhau gửi meme vào group chat.

[Máy xúc nhà ai mạnh nhất]

[Hạ Miểu Miểu: Khoa bọn mình thì hay rồi!!!]

[Hạ Miểu Miểu: Meme mèo con xuất chưởng.]



【唐汪:是不是看你们挖土不错,多留你们一年半载?】

【钟申:呸!周末我们回来他安排我们系体检,体检不让吃饭!!!】

【夏淼淼:我们都约好周六一回来就先背着你吃顿火锅了。】

【唐汪;该。】

看考古系要体检,唐汪点进他们系的大群,平时屏蔽不提示一进去果然看到了通知体检的消息。

周五,也就是明天?

唐汪打算回家住一晚,明天一大早要体检看来只能让大爸早点送他回学校了。

下了车唐汪回家路上瞧见路边卡车卖的榴莲便宜,他们一家都爱吃这个便挑了个大的提了回家。

"糖糖回来了?"喻尹蹲在客厅拆快递听到声看向大门,一眼就看到了唐汪带回来的榴莲,"我刚才还和你大爸说想吃榴莲了,看来我和儿子心有灵犀。"

喻尹放下没拆完的快递上去把榴莲接了过来。

"糖糖你胖了!"喻尹吃惊地望着唐汪,伸手捏了捏儿子长圆润的脸,"儿子你才二十出头,光吃不胖的体质就老没了?"

"......我就胖了一点点。"唐汪被捏着脸,含糊不清地呼喊他大爸。

厨房里摘菜的唐平詹听到儿子叫他,出来看了看。

"你看他这个脸胖了吧,衣服之前还挺宽松的现在正正好。"喻尹拽着唐汪的衣服怀疑他儿子胖了起码五斤以上。

"是胖了,他原本就瘦胖点也好。"唐平詹从爱人手里把榴莲拿走提进了厨房。

唐汪听两个爸爸的话,不相信地回房间照了照镜子,笑起来没有双下巴不算胖。

他从衣柜找出一件紧身的衬衫套上,扣子一排绷着,裂开的口子仿佛在嘲笑他长胖了。

"......"唐汪笑容僵硬在脸上,立刻掏出手机戳私教预约健身。

他这个体重长胖不算什么,但唐汪一直想练出腹肌,这么一胖肚子长肉了腹肌还怎么练。私教和唐汪关系不错,言语间满是幸灾乐祸,唐汪一气晚饭没碰主食光吃菜了。

晚上喻尹以唐汪减肥为由抱着一盘的榴莲肉和爱人关上了房门,连味都不给唐汪闻一闻。

突然减少食量唐汪晚上肚子饿,看到同学一个两个都在朋友圈晒美食,不仅饿还馋。

刷着刷着唐汪总算看到一条和吃无关的动态,是周江行发的机场图

看图大佬去T国出差了,唐汪不由自主联想T国的榴莲味道好还便宜,于是默默点了个赞。

也不知道大佬是不是很闲,唐汪点赞后一分钟周江行的消息就来了。

周江行:喜欢榴莲吗,朋友送了一箱榴莲干。

唐汪手快一个吃打出来,随后又删除。

【唐汪:减肥中......】

【周江行:真巧,我也在。】

唐汪愣了愣,算算日子上次酒店一瞥还是帅的,难不成大佬和他一样几天就吃胖了?

Hôm sau là ngày khám sức khỏe, Đường Uông vừa ngáp vừa nhét túi sữa đậu nành vào trong túi, cậu ngồi vào xe ba lớn rồi xuất phát đến trường.

Đường Uông chưa tỉnh táo nên nhìn mặt còn ngái ngủ, đến khi vào trong lớp, nghe tiếng ồn ào huyên náo xung quanh thì mới dần trở lại như bình thường.

"Cậu đi đến đây vẫn ổn đúng không?" Liêu Nguyên Tân thấy cậu liền nhanh chân bước tới.

"Cũng bình thường." Đường Uông không mấy để tâm, "Sao thế?"

"Cậu không lên forum xem hở? Chuyện Tiết Hoằng Bác bị cảnh sát tóm đồn ầm ra ngoài rồi, có người còn chụp được ảnh giảng viên lãnh gã về đấy."

Đường Uông nghĩ bụng, hèn nào đi đường người ta cứ nhìn cậu mãi, đoán chừng là dư âm tin đồn trước đây.

"Hai tên đó 'chén' nhau rồi à?" Đường Uông có hơi tò mò về vấn đề này.

"Chưa, nam sinh kia là sinh viên trường bên cạnh, hai người này quen nhau qua forum, không biết ăn ở thế nào lại bị tố cáo, đã vậy còn không cho nhau biết tên, bởi thế mới bị lôi đi điều tra mấy hôm đấy." Liêu Nguyên Tân mở bài viết trên forum lên cho cậu đọc.

"Thật ra hôm đó mình lỡ kể cho bạn cùng phòng nghe, ai ngờ cậu ấy lại kể cho bạn gái, sau đó không giấu được nữa." Cậu ta ngượng nghịu gãi đầu, chuyện này bị đồn thổi lung tung, ít nhiều gì Liêu Nguyên Tân cũng có một phần trách nhiệm trong đó.

"Chuyện này mà nói cho giảng viên biết thì giấu không nổi đâu, chẳng chóng thì chày cũng bị đồn ra thôi." Đường Uông nhanh chóng xem lướt bài viết nọ, cậu thật sự muốn chắp tay cảm ơn người đã tố cáo Tiết Hoằng Bác, e là lần này Tiết đẹp trai khó mà giữ được thanh danh mà gã dày công gây dựng rồi.

Tên khốn kiếp kia không được sống yên ổn, Đường Uông lại thấy vô cùng hài lòng, một ngày đẹp trời chỉ cần bắt đầu với tâm trạng vui vẻ thế này thôi là đủ.

"Mình đi lấy giấy khám đây."

"Lớp trưởng xếp lẫn vài tờ, giấy của cậu có lẽ ở trong cái xấp đấy, phải tự đến văn phòng tìm á." Liêu Nguyên Tân kéo tay cậu lại.

"Ok, vậy mình đến văn phòng đã, cậu chờ mình một lát rồi hai đứa cùng tới bệnh viện nhá."

Đường Uông đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm khoa, trùng hợp thay lại gặp được thầy chủ nhiệm sắp sửa đi ra ngoài.

"Chốc nữa nhớ đóng cửa lại nha em." Sau khi nghe Đường Uông trình bày rõ lý do, chủ nhiệm khoa bèn dặn dò một câu rồi vội vàng rời đi, xem chừng hẳn là có việc gấp.

Đường Uông đi vào trong, trên chiếc bàn trống duy nhất trong phòng là mấy chồng phiếu được đựng trong bìa xi măng, Đường Uông xem thử, xác nhận đúng là giấy khám sức khỏe. Xấp giấy thấp nhất bị người trước lật tung cả lên, cậu tìm lại thật kỹ, chẳng mấy chốc đã lần ra được hồ sơ của mình.

Đường Uông lia mắt nhìn một lượt, các hạng mục phải khám nhiều hơn mấy mục so với hồi năm Nhất, Đường Uông cũng không nghĩ nhiều, sau khi đối chiếu kỹ lại thông tin thì cầm phiếu khám ra khỏi văn phòng.

Thời điểm chốt cửa phòng lại, Đường Uông theo phản xạ trông sang nhà vệ sinh ở ngoài hành lang, chẳng hiểu sao bỗng dấy lên cảm giác dường như có ai đang đứng ở nơi đó nhìn mình.
— QUẢNG CÁO —