Anh nhớ rõ ràng đời trước Quý Kiều kết hôn với Thường Ninh Viễn từ rất sớm
*Tên chương này tiếng Trung là 暗涌 àn yǒng: nghĩa là bề mặt thì bình tĩnh lặng sóng nhưng phía dưới lại cuộn trào sóng ngầm, cũng để hình dung cảm xúc mãnh liệt và âm thầm nên mk dịch như vậy nhưng vẫn chưa thấy xuôi lắm, có ai có cách nào hay hơn k? Luv u.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ánh nắng vàng rực rỡ.
Vào một buổi trưa hai năm sau khi tốt nghiệp, trong giờ nghỉ trưa ở công ty Quý Kiều lướt đến vòng bạn bè của Tiền Tĩnh Tĩnh.
Bài đăng đơn giản chỉ có hai tờ giấy đỏ với lại một biểu tượng hình trái tim màu đỏ.
Trên tờ giấy kết hôn là hai người mặc áo sơ mi trắng với nụ cười hạnh phúc.
Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Quý Kiều nhanh nhẹn nhấn một cái like, rồi gọi điện cho Tiền Tĩnh Tĩnh để chúc mừng.
Trong điện thoại Tiền Tĩnh Tĩnh cũng rất vui vẻ, nói lại qua một khoảng thời gian nữa là có thể trả lại tiền cho Quý Kiều rồi.
Quý Kiều cười: “Không sao, khi nào cậu có tiền trả cũng được.”
Tiền Tĩnh Tĩnh nói nói rồi lại không kìm được mà khóc: “Kiều Kiều, cảm ơn cậu lúc đó cho mình vay tiền. Nếu như không có cậu, tớ cũng không biết bọn tớ có thể kiên trì được nữa không…”
Quý Kiều cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Thực ra lúc đó tớ cũng không chắc việc làm của mình là đúng hay không…”
Mấy năm nay, cô tận mắt nhìn thấy khó khăn trắc trở trong mối tình của Tiền Tĩnh Tĩnh và Đường Tu Văn.
Bây giờ hai người ấy đã tu thành chính quả, trong lòng cô cũng coi như là yên tâm.
Sự khác biệt lớn nhất của Đường Tu Văn đời này và Đường Tu Văn đời trước là cậu ta nói thật hết hoàn cảnh gia đình mình cho Tiền Tĩnh Tĩnh nghe rồi mới theo đuổi cô ấy.
Bởi vì nguyên nhân gia đình cậu ta mà Tiền Tĩnh Tĩnh cũng do dự, xoắn xuýt một đoạn thời gian dài, cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng.
Lên năm ba hai người đó chính thức ở bên nhau.
Để được người nhà đồng ý Đường Tu Văn cũng cố gắng rất nhiều.
Vì để có thêm chút vốn, từ lúc còn đi học cậu ta đã liều mạng mà làm việc, sau khi tốt nghiệp lại là bận càng thêm bận.
Trong khoảng thời gian đó, Tiền Tĩnh Tĩnh có đến tìm Quý Kiều một lần, ấp úng mà hỏi cô có tiền không cho hai người bọn họ vay.
Từ lúc còn đi học Quý Kiều làm thêm đã kiếm được một chút, lại thêm thỉnh thoảng có nhận quảng cáo trên weibo, đến lúc tốt nghiệp cũng có trong tay không ít tiền.
Chỉ là cảm giác của cô đối với Đường Tu Văn rất phức tạp.
Một mặt cô cảm thấy đời trước cậu ta đã làm tổn thương Tiền Tĩnh Tĩnh, một mặt cô cũng thực sự nhìn thấy sự thay đổi của cậu ta ở đời này.
Sau khi do dự hồi lâu, Quý Kiều vẫn cho Tiền Tĩnh Tĩnh vay. Cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ dặn dò cô ấy phải bảo vệ bản thân, đừng mang thai trước khi kết hôn.
Tiền Tĩnh Tĩnh cảm động vô cùng, cũng ngại ngùng mà nói ra việc bọn họ vẫn chưa từng quan hệ, bảo Quý Kiều yên tâm.
Quý Kiều nghe xong đã ngạc nhiên rất lâu.
Lúc đó hai người bọn họ đã ở chung với nhau rồi, Quý Kiều thể nào cũng không nghĩ rằng bọn họ vẫn còn đơn thuần là bạn cùng nhà.
Dường như cũng trong khoảnh khắc ấy, Quý Kiều mới chắc chắn rằng Đường Tu Văn ở đời này thực sự khác với đời trước.
Cũng trong giây phút đó cô nhận ra, Thường Ninh Viễn có lẽ nói thật. Anh ta có lẽ thực sự đã nói gì đó với Đường Tu Văn.
Nếu không, Quý Kiều không nghĩ ra lí do gì mà Đường Tu Văn đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Trong điện thoại, Tiền Tĩnh Tĩnh sụt sịt mũi: “Ừm! Nói chung là cảm ơn cậu. Đợi cuối tuần chúng ta với Trân Ny tụ tập một bữa đi, tớ mời!”
Sau khi Quý Kiều cười cười đồng ý liền ngắt điện thoại.
Cô trở về chỗ ngồi, vừa mở máy tính ra, đồng nghiệp Lạp Lạp ngồi cạnh cô liền sán lại gần, nhỏ giọng nói: “Xem mail chưa? Lại có Hội nghị giao lưu đấy.”
“Để tôi xem xem.” Quý Kiều vừa nói vừa mở mail ra, quả nhiên trong đó có một mail mới được gửi đến.
Trong mail viết rõ, ngày kia tại thành phố Hối Đồng có một Hội nghị giao lưu trong ngành mạng Internet, địa điểm là ở một trung tâm hội chợ triển lãm, yêu cầu đại diện giám đốc sản phẩm tham gia học tập.
“Dù sao tôi cũng không muốn đi, báo cáo phân tích sản phẩm cạnh tranh của tôi còn chưa làm xong đây này.” Lạp Lạp nhỏ giọng than phiền.
“Tôi cảm thấy sếp sẽ phái cậu đi đấy.” Ngại mọi người ở xung quanh đều đang nghỉ trưa, cô ấy liền nói rất nhỏ.
Ngón tay Quý Kiều nhấn nhấn, đóng lại mail: “Cũng chẳng sao, đi thì đi thôi.”
Nghề chính của Quý Kiều là giám đốc sản phẩm của một công ty mạng cộng đồng, nghề tay trái là một người nổi tiếng có dấu tích xanh trên mạng xã hội, gần như ở nền tảng xã hội nào cô cùng có tài khoản riêng.
Kỳ nghỉ hè năm ba, nhờ vào lý lịch đẹp và có sự hiểu biết về các trang web trên mạng xã hội, cô thuận lợi được vào công ty này thực tập.
Công ty Dữu Quả* là một công ty khởi nghiệp từ thiết kế đồ họa, quy mô không lớn bằng các công ty to khác nhưng không khí làm việc thoải mái, thời gian đi làm cũng không cần 996**.
*Q: Dữu Quả là quả bưởi á, tác giả lười đặt tên ghê. Chết cười với bả.
** Hệ thống/ chế độ giờ làm việc/ công tác 996, hệ giờ làm 996 dịch từ công tác chế 996 (tiếng Trung: 996工作制; bính âm: Gōngzuò zhì) hay theo cách các báo Việt Nam hay gọi văn hóa/ lịch làm việc 996, là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần. Một số công ty internet của Trung Quốc đại lục đã áp dụng hệ thống này làm lịch trình làm việc chính thức của họ. Những người chỉ trích cho rằng hệ giờ làm 996 là một sự vi phạm trắng trợn luật pháp Trung Quốc.Nó đã được gọi là “chế độ nô lệ hiện đại.”
Công ty nằm tại một tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố Hối Đồng, vị trí địa lý thuận tiện, tầng trên có phòng tập thể dục, tầng dưới có quán cà phê.
Sếp của Dữu Quả là một cô gái vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp, rất là nice, ở trong công ty có một đống fans em trai và fans em gái.
Cô ấy rất thích sự hiểu biết của Quý Kiều về các loại app khác nhau, cũng không can thiệp vào các phát ngôn của cô trên các nền tảng xã hội khác.
Hiển nhiên Quý Kiều cũng không phụ lòng sếp, thường xuyên dẫn lượng truy cập đến nền tảng công ty nhà mình.
Sau khi tốt nghiệp, Quý Kiều nhận được lời mời làm việc của mấy công ty mạng nhưng cuối cùng cô vẫn chọn làm việc ở công ty Dữu Quả có không khí làm việc khá là thoải mái này.
Đúng như Lạp Lạp nói, quả nhiên buổi chiều Quý Kiều bị sếp điểm danh, hai hôm nữa cô và Quản lí hoạt động sẽ đại diện cho công ty Dữu Quả tham gia Hội nghị giao lưu.
Sau khi sếp rời đi, Lạp Lạp đứng trước máy tính của Quý Kiều thở dài, “Hầy, tui không hiểu, sao cậu không đến công ty của bạn trai làm chứ?”
Quý Kiều cười: “Tôi không giúp anh ấy được gì đâu, đến đó thì giống như anh ấy nuôi tôi thôi.”
Trước đó cô vẫn luôn dự định sẽ giúp Hạ Thì Lễ lấy được hạng mục cạnh tranh với Thường Ninh Viễn, nhưng sau đó cô mới nhận ra, Hạ Thì Lễ vốn chẳng cần sự giúp đỡ của cô. Bên A của hạng mục đó vốn đã quen biết với nhà Hạ Thì Lễ.
Còn việc sao đời trước hạng mục này lại rơi vào tay Thường Ninh Viễn thì đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao.
“Vậy thì cứ nuôi thôi. Không những công việc nhẹ nhàng lại còn có thể thường xuyên giám sát mấy tiểu yêu tinh trong công ty.” Lạp Lạp nói tiếp.
Là nhân viên lâu năm ở công ty, hiển nhiên cô ấy đã từng gặp Quý Kiều và bạn trai rồi, cũng biết anh tự mình mở công ty.
Ngón tay nhấn chuột của Quý Kiều hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Lạp: “Tiểu yêu tinh?”
Lạp Lạp chẹp một cái, sán lại gần bên tai Quý Kiều, “Tất nhiên dồiii! Bạn trai cậu vừa trẻ lại đẹp trai như vậy!”
Lạp Lạp cảm thấy Quý Kiều đúng là lạc quan, có bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy mà không biết nắm chặt.
Bên cạnh cô ấy cũng có không ít cô gái trẻ tuổi tranh thủ cơ hội kết hôn với bạn trai có tiền, thậm chí còn có người dựa vào việc có thai vào trèo lên nữa.
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Nếu thực sự bị tiểu yêu tinh câu mất thì chẳng cần cho xong.”
Hai người bây giờ cũng chỉ là người yêu, cô không hề muốn sẽ phụ thuộc hoàn toàn sự nghiệp của mình vào Hạ Thì Lễ.
Lạp Lạp bất lực vô cùng*: “Cậu ỷ vào việc giờ mình trẻ tuổi xinh đẹp thôi!”
*Gốc 恨铁不成钢: chỉ hận rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Quý Kiều cười, có hơi nhớ Hạ Thì Lễ.
Không lâu trước đó anh đã đi công tác rồi, đã mấy ngày rồi hai người không gặp nhau.
Kết thúc một ngày làm việc, Quý Kiều quay lại căn hộ ở gần làng đại học của mình.
Sau khi tốt nghiệp, căn hộ của Quý Kiều cùng vừa lúc được bàn giao.
Sau khi cô cho Tiền Tĩnh Tĩnh mượn mấy chục nghìn tệ, số tiền còn lại đều đề tu sửa lại nhà.
Bình thường cô sẽ ở căn hộ trong thành phố cùng với Hạ Thì Lễ.
Có những lúc Hạ Thì Lễ đi công tác, Quý Kiều sẽ về căn hộ của mình ở mấy hôm.
Hôm nay Quý Kiều có hơi mệt, sau khi tắm xong liền nhắn tin với Hạ Thì Lễ nói một tiếng liền lăn ra ngủ.
Đến đêm, cô bị những nụ hôn rơi trên mặt đánh thức
Quý Kiều mở mắt, dáng vẻ Hạ Thì Lễ lờ mờ hiện ra trong đêm tối.
Cô vui mừng ôm lấy Hạ Thì Lễ, rầm rà rầm rì mà làm nũng: “Không phải anh nói mai mới về sao?”
Hạ Thì Lễ khẽ cười hôn cô một cái: “Làm xong sớm liền quay lại luôn.”
Anh nói xong, có hơi không thỏa mãn mà khẽ cắn môi Quý Kiều, trong giọng nói có chút oán giận.
“Anh không ở đó cái là chạy về đây ngay.”
Cả người Quý Kiều liền quấn lấy Hạ Thì Lễ, càng ôm càng chặt.
Cô chẳng để ý đến việc anh trách, giọng nói nũng nịu: “Em nhớ anh lắm.”
Trong đêm tối, đôi mắt cô trong như hồ nước, xinh đẹp, long lanh.
Hạ Thì Lễ bị cô làm nũng đến cứng cả người, không kìm chế được mà cúi đầu hôn cô, hùng hổ giống như dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày.
Quý Kiều cong người, phối hợp mà hôn đáp lại anh.
Lần này thời gian hai người xa nhau có hơi dài, gặp lại nhau khó tránh khỏi sẽ động tình.
Sau một khoảng thời gian dài, Quý Kiều không thể không tắm lại một lần nữa.
Sau khi về lại giường, Quý Kiều làm tổ trong lòng Hạ Thì Lễ, vậy mà lại không buồn ngủ như trước đó.
“Tĩnh Tĩnh kết hôn rồi.” Cô nghịch ngón tay Hạ Thì Lễ, thấp giọng cảm thán, “Không ngờ cậu ấy lại kết hôn sớm với Đường Tu Văn như vậy.”
“Ừm, anh nhìn thấy vòng bạn bè của cô ấy rồi.” Hạ Thì Lễ hơi siết chặt tay Quý Kiều, cúi đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Quý Kiều không chú ý đến biểu cảm của Hạ Thì Lễ, lẩm bẩm nói: “Hôn lễ được tổ chức vào mùa xuân năm sau, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
“Được.” Hạ Thì Lễ đồng ý.
Quý Kiều lật người ôm lấy Hạ Thì Lễ, giọng nói nhỏ lại: “Mai là thứ bảy, anh có phải đến công ty không?”
Hạ Thì Lễ thoáng siết chặt cánh tay, cằm cọ cọ vào bả vai và cổ mềm mịn của cô.
“Đi làm cùng anh nhé.” Anh thấp giọng nói.
Quý Kiều lập tức rụt người lại, cười nói: “Ngứa quá à.”
“Còn muốn hử?” Anh cố ý xuyên tạc câu nói của cô.
Khuôn mặt Quý Kiều phiếm hồng, trừng anh một cách oán trách.
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Được rồi, là anh muốn.”
Quý Kiều sững sờ, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, không khỏi gật đầu: “Được.”
Cô cười cười: “Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần nha.”
Ánh mắt Hạ Thì Lễ thoáng chốc trở lên mờ ám…
Lần này kết thúc, Quý Kiều thực sự không còn sức nữa, tìm một chỗ thoải mái trong lòng anh mà ngủ thiếp đi.
Hạ Thì Lễ tắm rửa sạch sẽ giúp cô rồi lại đưa về giường.
Anh ngồi bên cạnh Quý Kiều, mắt nhìn cô chăm chú.
Quý Kiều chắc hẳn là rất mệt, hàng lông mi đen dài rủ xuống, khuôn mặt phiếm hồng, vì hít thở mà người hơi phập phồng.
Vừa rồi anh đột nhiên muốn nói: “Tiền Tĩnh Tĩnh kết hôn rồi, chúng ta cũng kết hôn nhé.”
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ cúi người lấp kín đôi môi cô, biến tất cả lời nói thành nụ hôn mãnh liệt.
Quý Kiều không hề biết anh đang nghĩ gì, cho rằng anh sắp đến rồi, ôm anh dịu dàng hôn lại để vỗ về.
Hạ Thì Lễ khe khẽ thở dài, nằm xuống ôm người vào trong lòng.
Tính ra, anh và Quý Kiều đã ở bên nhau 5 năm rồi.
Khoảng thời gian này, rất nhiều lúc Hạ Thì Lễ đều cảm nhận được tình yêu của Quý Kiều đối với anh.
Anh cực kì thích nhìn lúc đôi mắt cô sáng long lanh nhìn anh, dường như có cả bầu trời sao đang lấp lánh ở trong đó.
Nhưng có những lúc, anh lại cảm thấy Quý Kiều đang ở rất xa anh.
Ví như lúc anh đi công tác, thì cô nhất định sẽ về căn hộ của cô; ví như từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhắc về chuyện kết hôn.
Anh đã từng cho rằng, Quý Kiều lớn lên trong một gia đình đơn thân nên rất khát vọng có một ngôi nhà và hôn nhân của riêng mình.
Nhưng hóa ra không phải vậy.
Trước đó, bọn họ chưa từng chính thức nói về chủ đề này bao giờ.
Nhưng anh đã từng nói bóng nói gió thử mấy lần, thái độ của Quý Kiều chính là không muốn kết hôn quá sớm, muốn mỗi người chăm lo cho sự nghiệp riêng của mình đã.
Sớm sao?
Hạ Thì Lễ cũng cảm thấy sớm.
Mới tốt nghiệp được hai năm đã nói đến vấn đề kết hôn tất nhiên là sớm.
Nếu như anh không biết chuyện đời trước, anh nhất định sẽ không nghĩ nhiều về chuyện này.
Nhưng mà lại, anh nhớ rõ ràng đời trước Quý Kiều kết hôn với Thường Ninh Viễn từ rất sớm.
Vậy nên, đời này lại vì sao chứ?
Trong lòng Hạ Thì Lễ loáng thoáng hiện lên một câu trả lời, nhưng lại không dám thừa nhận.
Trong đêm tối, anh nhìn sườn mặt Quý Kiều, nhẹ giọng nói: “Chúng ta kết hôn nhé.”