Phát hiện ra hết lần này đến lần khác anh đều nói hai câu này.
“Sao lại nói rằng mình và Thường Ninh Viễn kết hôn chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Trong sắc đêm, không có ai trả lời.
Quý Kiều suy đoán các loại khả năng có thể xảy ra, trong lòng bất an.
Anh với Thường Ninh Viễn giống nhau, nằm mơ thấy chuyện ở đời trước sao?
Hay là…. Thường Ninh Viễn nói với anh cái gì rồi?
Cả đêm, Quý Kiều vừa bận bịu chăm sóc cho anh, vừa lại không kìm lòng được mà đoán tâm tư của Hạ Thì Lễ.
Mấy lần, cô muốn kéo Hạ Thì Lễ từ trong mơ dậy để hỏi trực tiếp.
Nhưng thấy dáng vẻ khó chịu vì say rượu của anh, Quý Kiều lại không nỡ.
Cứ trằn trọc qua lại một khoảng thời gian rất lâu, Hạ Thì Lễ dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh giãn ra, cánh tay lại vẫn ôm chặt Quý Kiều không buông.
Nhưng Quý Kiều lại vì nhưng tâm tư nặng nề mà không tài nào ngủ được.
Mãi đến khi bên ngoài cửa sổ dần xuất hiện những ánh sáng le lói, Quý Kiều mới không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi.
Một giấc này ngủ đến sáng sớm hôm sau.
Lúc Quý Kiều tỉnh lại, Hạ Thì Lễ vẫn không ở bên cạnh cô.
Quý Kiều vội vàng ngồi dậy, phát hiện ra anh đã đi làm rồi.
Quý Kiều mặc quần áo, trang điểm rồi lái xe đi làm giống như một con rối gỗ.
Đến lúc này rồi, nếu như cô vẫn còn chưa nhận ra là Hạ Thì Lễ đang trốn tránh cô thì thực sự là đã uổng công cô ở bên anh bao nhiêu năm như vậy rồi.
Các cụ thường nói “Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa”, những hành động trong cuộc vui say đắm đêm đó thực ra có thể mang đến khoái cảm không gì sánh kịp.
Những kích tình tạm thời và sự vui vẻ rất dễ làm cho con người bỏ qua những vụn vặt trong cuộc sống.
Nhưng cũng có rất nhiều những khúc mắc trong lòng không thể nào có thể lấp đầy bởi sự thỏa mãn trong dục vọng được.
Buổi tối hôm đó, mâu thuẫn của hai người tưởng như có thể xóa bỏ trên giường, nhưng thực ra không phải vậy.
Cô muốn nói chuyện, nhưng Hạ Thì Lễ dường như không muốn.
Nhất thời Quý Kiều không biết mình có nên dành cho Hạ Thì Lễ một khoảng thời gian riêng tư hay không.
Khi đang do dự, cô nhận được tin nhắn rủ đi ăn của Hàn Trân Ny.
Quý Kiều không nghĩ nhiều, nhanh chóng đồng ý.
Ba người hẹn nhau tối nay tan làm xong sẽ cùng đi ăn.
CÔNG TY VÂN ĐẰNG
Diêu Húc vừa đến công ty đã chạy vào văn phòng Hạ Thì Lễ.
Cậu ta nhìn cái người tối qua vẫn còn say như chết này, trên mặt ngạc nhiên vô cùng.
“Sao sớm như vậy mà cậu đã đến rồi hả?”
Tối qua say như vậy thì nghỉ ngơi nhiều một chút cũng có sao đâu.
“Đến giờ vào làm rồi.” Hạ Thì Lễ tay thì trả lời mail, bình tĩnh nói.
Diêu Húc đơ người trong chốc lát, gật đầu phụ họa.
“…Không hổ là cậu.”
Hồi lâu sau, cậu ta không nhịn được lại lảm nhảm: “Cậu xem, không uống được thì đừng cố. Đang yên lại làm cho người ta lo lắng không phải sao?”
Động tác trên tay Hạ Thì Lễ khựng lại, nhìn chằm chằm Diêu Húc.
Diêu Húc cười một tiếng: “Đừng nhìn tớ, tất nhiên là bạn học tiểu Kiều của chúng ta rồi. Tối qua đưa cậu về, tớ thấy cô ấy lo lắng đến sắp khóc luôn ấy.”
“Nói bậy.” Hạ Thì Lễ chau mày, vô thức phản bác.
Cái tên Diêu Húc này luôn thích nói quá lên, lời cậu ta nói có thể tin mới là lạ.
“Ấy, cậu như này là không được nha.” Diêu Húc kêu la ồn ào, “Tớ mà là tiểu Kiều thì đau lòng chết mất.”
Hạ Thì Lễ chau mày, không nói gì.
“Thật đấy, cô ấy rất lo lắng.” Biểu cảm của Diêu Húc trở lên nghiêm túc, “Còn nói nếu như sau này cậu có như vậy nữa thì tớ phải gọi điện cho cô ấy đấy.”
Cậu ta cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu toi rồi, vợ quản nghiêm.”
Hạ Thì Lễ nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu, khóe miệng dần cong lên.
Diêu Húc “chẹp chẹp” hai cái, ngả ngớn ngồi trên ghế.
“Vô cùng hợp lí khi tớ nghi ngờ cậu đang dùng khổ nhục kế.”
Cậu ta quen biết Hạ Thì Lễ lâu như vậy rồi, chưa từng thấy Hạ Thì Lễ uống say như hôm qua.
Ngoài Quý Kiều, Diêu Húc chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Được rồi, lần sau xã giao thì đừng gọi tớ.”
Diêu Húc ngớ người: “Ấy… tớ không có ý đó mà.”
Lúc nói chuyện, điện thoại Hạ Thì Lễ vang lên.
Là tin nhắn của Quý Kiều.
Cô nói tối nay cô sẽ ra ngoài ăn cùng bạn, muộn một chút mới về.
Hạ Thì Lễ rủ mắt.
“Ừm, xong thì anh đến đón em.”
Sau khi Tĩnh Tĩnh kết hôn, ba người rất ít khi có cơ hội gặp nhau.
Địa điểm gặp mặt lần này là ở một phòng riêng của một nhà hàng riêng tư tinh xảo.
Khi Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh đến nhà hàng thì Hàn Trân Ny đã gọi món xong rồi, ngồi tại vị trí yên lặng đợi hai người.
“Tĩnh Tĩnh, tớ thấy có vẻ sau khi kết hôn cậu được tưới tắm nên tươi tốt nhể!” Trân Ny cười trêu chọc, rồi lại chỉ chỉ chai rượu vang, “Có thể uống không?”
Tiền Tĩnh Tĩnh đỏ bừng mặt, vội gật đầu: “Có thể có thể, trước mắt bọn mình chưa có ý định có con.”
Trân Ny cười, đứng dậy rót cho mỗi người nửa cốc rượu vang.
“Đến đây đến đây, vậy thì không có chuyện gì rồi.”
Sau khi tốt nghiệp Trân Ny không làm công việc đúng chuyên ngành của mình, mà là làm quản trị viên tập sự* ở một công ty.
*Quản trị viên tập sự (Management Trainee) là một cá nhân được trải qua quá trình đào tạo cho các vị trí quản lý hoặc giám sát. Một chương trình quản trị viên tập sự là cách tốt nhất để chuẩn bị cho nhân viên để trở thành nhà quản lý trong tương lai.
Công việc này người ngoài nhìn vào thì có vẻ là dễ dàng, nhưng chỉ mình cô ấy biết được là khổ như nào.
“Nhà tư bản độc ác! Nếu không phải là vì lương cũng oke thì tớ đã từ chức từ lâu rồi.”
Cậu ấy căm giận bất bình nói với hai người về những mối quan hệ nhân sự phức tạp trong công ty.
Công việc của Tiền Tĩnh Tĩnh ngoài phải tăng ca ra thì cũng không có gì phải phàn nàn, chỉ là mối quan hệ với bên nhà chồng vẫn luôn không tốt, thỉnh thoảng sẽ gặp một vài câu giục sinh con.
Quý Kiều lắc lắc ly rượu yên lặng nghe, hiếm có khi không tham gia vào cuộc nói chuyện chém gió của hội bạn thân.
Hai người sôi nổi nói nửa ngày mới nhận ra Quý Kiều nãy giờ vẫn chẳng nói gì.
“Kiều Kiều thì sao? Khi nào thì bọn tớ được uống rượu mừng đây?” Hàn Trân Ny cười hỏi.
Biểu cảm của Quý Kiều cứng đờ một giây.
Tiền Tĩnh Tĩnh vội nói: “Thực ra cũng không gấp, dù sao chúng ta vẫn trẻ mà.”
“Cái gì mà không gấp chứ? Tớ thấy hôm cậu kết hôn ấy, bộ dáng của Hạ Thì Lễ rõ ràng là muốn kết hôn rồi kìa.” Hàn Trân Ny cười thần bí, “Tớ đoán cậu ấy có khi là đã bí mật lên kế hoạch rồi đây.”
Quý Kiều ngẩng đầu, uống cạn ly rượu.
“Nhưng mà…” Cô do dự một lát, nhẹ giọng hỏi, “Nếu như bây giờ tớ vẫn chưa muốn kết hôn, thì có phải là tớ rất tệ bạc không?”
“Tất nhiên là không rồi!” Hàn Trân Ny vừa nghe được liền lập tức đứng về phía bạn thân, “Khi nào kết hôn, khi nào có con đều là quyền tự do của cậu. Chỉ cần cậu nói rõ với đối phương là được rồi.”
Vốn cô ấy chỉ định trêu một câu, ai ngờ trong chuyện đó Quý Kiều thực sự đang có lo ngại.
“Chỉ là cậu cần phải nghĩ kỹ. Sau khi cậu nói rõ với đối phương, thì sẽ có hai kết quả. Thứ nhất, đối phương hiểu và đồng ý với cậu, với lại có thể giải quyết được phía bên người nhà. Thứ hai, quan điểm của cậu và đối phương khác nhau, vậy thì chỉ có thể chia tay thôi.” Hàn Trân Ny phân tích một cách lý trí.
“Ấy, đừng như vậy…” Tiền Tĩnh Tĩnh tiếc nuối nói, “Kiều Kiều với Hạ Thì Lễ tốt như vậy, nói cái gì mà chia tay chứ?”
Cô ấy nhìn Quý Kiều, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải cảm thấy vẫn còn trẻ không? Thực ra kết hôn rất phiền phức, một vài việc muốn chuẩn bị cũng mất một hai năm rồi.”
Quý Kiều rủ mắt, nhỏ giọng hùa theo: “Đúng vậy, còn quá trẻ. Luôn cảm thấy cuộc đời rất dài, sau này có khi sẽ có biến số.”
Lá cây mùa xuân khi thu đến sẽ khô, chuối của ngày hôm trước để đến hôm sau sẽ hỏng, yêu thích của hôm nay rồi cuối cùng cũng sẽ tan biến.
Dường như chẳng có cái gì là mãi mãi.
“Biến số?” Hàn Trân Ny suy tư, “Cậu sợ sau này bản thân sẽ thích người khác sao?”
Quý Kiều sững người, lắc lắc đầu.
Tiền Tĩnh Tĩnh do dự một lát, thử hỏi: “Cậu đang lo lắng về Hạ Thì Lễ à? Có phải là do bố cậu…”
Quý Kiều không nói gì, tự rót rượu, lại uống cạn.
Tiền Tĩnh Tĩnh và Hàn Trân Ny nhìn nhau một cái, có hơi hiểu ra.
Đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân vốn đã thiếu cảm giác an toàn. Huống hồ gì bố ruột của Quý Kiều lại còn chia tay vì quan hệ nam nữ.
“Có lẽ, tớ không phải là không tin anh ấy…” Quý Kiều ngưởng ra sau, dựa lưng ra sau ghế thở dài.
Cô giống như hạ một quyết tâm rất lớn, nói: “Tớ có lẽ là không tin tưởng bản thân.”
Cảm giác chua xót từ trong tim lan tràn.
Quý Kiều khẽ nuốt nước bọt, giọng nói rất nhẹ.
“Có những lúc tớ sẽ nghĩ, tớ có gì đặc biệt, mà có có thể khiến người khác cả đời không thay lòng chứ?”
Đây là vết sẹo sâu nhất trong lòng cô, cũng là điều mà cô hận Thường Ninh Viễn nhất.
Tổn thương của việc ngoại tình mang đến, không chỉ là phẫn nộ vì bị phản bội lúc đó.
Hơn cả, nó trở thành một cái gai, khi bạn cảm thấy bản thân đã có đủ hạnh phúc thì nó sẽ không ngừng đâm vào lòng bạn, đánh vỡ đợi chờ về một tình yêu và tương lai tốt đẹp của bạn.
Vậy nên, dù cho Thường Ninh Viễn có đau khổ và khó chịu biết bao nhiêu thì cô cũng không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Cậu nói cái gì vậy? Tất nhiên là cậu xứng đáng chứ!” Tiền Tĩnh Tĩnh lập tức phản bác.
Hàn Trân Ny cũng rất kinh ngạc: “Kiều Kiều, sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?”
“Đúng vậy, đúng là trên đời có rất nhiều tên đàn ông tồi tệ nhưng cũng có rất nhiều đàn ông tốt mà.”
Tiền Tĩnh Tĩnh cũng gật đầu phụ họa, không ngại mà kể chuyện nhà mình ra: “Đúng thế đúng thế, cậu nhìn bố mẹ tớ ấy, mấy chục năm rồi mà vẫn ôm nhau ngủ ấy.”
Quý Kiều mím môi khẽ cười.
“Ừm, cảm tình của cô chú tốt thật.”
Mỗi lần Tiền Tĩnh Tĩnh đến trường đều được bố mẹ cùng đưa đi, cô cũng đã nhìn thấy mấy lần.
“Kiều Kiều, nghe tớ khuyên một câu. Đừng nghĩ nhiều quá, trước tiên cậu cứ nói chuyện rõ ràng hẳn hoi với Hạ Thì Lễ, tớ nghĩ cậu ấy sẽ hiểu thôi.” Hàn Trân Ny nghiêm túc đưa ra ý kiến.
Quý Kiều sững người, gật đầu: “Được.”
Cô đúng là có chuyện còn chưa kịp hỏi Hạ Thì Lễ…
Lúc ba người bọn họ sắp kết thúc bữa ăn, Quý Kiều nhắn tin cho Hạ Thì Lễ.
20p sau, Hạ Thì Lễ gọi điện nói đã đến nơi.
Đi cùng bạn xuống dưới tầng, Quý Kiều vừa nhìn cái là đã thấy Hạ Thì Lễ đứng dưới bậc thang.
Cho dù đứng trong bóng đêm mờ mịt, anh vẫn mang phong thái xuất sắc*, đĩnh đạc tài **.
*风姿卓越: phong tư trác tuyệt: tính từ miêu tả một người có khí chất tao nhã, dáng vẻ dịu dàng.
**芝兰玉树: chi lan ngọc thụ: chỉ những người có tiền đồ.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ và Quý Kiều chạm nhau, sau đó liền nhấc chân đi về phía này.
Quý Kiều liếc nhìn chiếc váy của mình, bỗng nhiên có hơi khẩn trương.
Chẳng qua chỉ là một vài giây đồng hồ, Hạ Thì Lễ đã đi đến trước mặt cô.
Cô nhìn Hạ Thì Lễ không chớp mắt, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng: “Vì sao lại nói như vậy?”
Hạ Thì Lễ rủ hàng mi đen dài, bất đắc dĩ mà thở dài: “Thường Ninh Viễn không nói với em sao? Anh ta tìm em hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ không phải là vì nói về chuyện đời trước sao?”
Quý Kiều sững người: “Thường Ninh Viễn?”
Cô ngạc nhiên: “Thường Ninh Viễn nói với anh sao?”
Vậy mà Thường Ninh Viễn lại chủ động nói với Hạ Thì Lễ chuyện này? Mục đích là gì?
Trong lúc đang hoang mang, bỗng Quý Kiều bỗng nảy ra một suy nghĩ.
“Anh ta nói với anh cái gì?”
Hạ Thì Lễ mím môi, không tình nguyện mà nói: “Nói đời trước em kết hôn từ rất sớm.”
“Tên cặn bã!” Quý Kiều tức giận nói.
“Anh ta còn nói gì nữa?” Cô nhìn Hạ Thì Lễ, vội vàng hỏi.
Hạ Thì Lễ khẽ lảng mắt ra chỗ khác, không quá muốn nhớ đến.
“Nói cho em!” Hai tay Quý Kiều nâng mặt Hạ Thì Lễ, đôi mắt sáng rõ đối diện với mắt anh, ánh mắt sáng quắc.
Hạ Thì Lễ không có cách nào chối từ, đành kể qua chuyện Thường Ninh Viễn ghi âm rồi lại đến tìm anh.
Quý Kiều bỏ tay xuống, chau mày trầm tư.
Những chuyện xảy ra trong mấy ngày này dần dần hiện ra trước mắt cô.
Cô cũng không ngờ rằng, Thường Ninh Viễn sẽ làm ra những chuyện tồi tệ như vậy…
Anh ta hoàn toàn không còn là con người giống như trong trí nhớ của cô nữa.
Bảo sao Hạ Thì Lễ lại bị kích thích đến mức cầu hôn.
Anh nghe thấy chuyện cô đời trước kết hôn sớm, đời này lại do dự không chịu, trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào chứ.
Trong lòng Quý Kiều chua xót, đôi mắt phiếm hồng.
“Kiều Kiều?”
Hạ Thì Lễ không biết vì sao cô bỗng nhiên lại khó chịu, bàn tay nâng má cô.
“Vậy anh có biết…” Quý Kiều nuốt nước bọt, ánh mắt trong suốt, “Chuyện sau đó không?”
Hạ Thì Lễ chau mày, có hơi hoang mang: “Sau đó? Sau đó làm sao?”
Quý Kiều hít một hơi, nhìn anh, nói từng chữ một: “Anh ta ngoại tình, ly hôn rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính biết chuyện rồi!
Viết không xong một chương, cứ dừng ở đây tạm đã.
Tôi cảm thấy, hơn chục ngày nữa là có thể kết thúc chính văn rồi.