Thấy ảnh chụp màn hình của Diêu Húc, Quý Kiều vội vàng mở weibo mở phần bình luận ra.
Từ lâu trước đây, mặc dù cô đã từng nhắc đến việc bản thân có bạn trai rồi nhưng trước giờ chưa từng công khai khoe ảnh chụp.
Thứ nhất là vốn Hạ Thì Lễ cũng khá là lowkey, thứ hai là bản thân cô cũng cảm thấy khoe tình cảm nhiều thì càng dễ chia tay, sợ sau này sẽ bị “quật”.
Vì vậy, có không ít bạn trên mạng nói cô không khoe ra là vì bạn trai không ok để đăng lên.
Anti-fan của cô lúc đăng mấy cái như này thường sẽ kèm theo cả ảnh chụp màn hình lúc cô tham gia chương trình TV, bên trên ghi rõ yêu cầu tìm bạn trai của cô.
Ý là — “Thấy khum? Cổ cảm thấy bị quật rồi đó nên mới mãi không khoe bạn trai!”
Lúc này Quý Kiều tự dưng khoe bạn trai, fan và anti-fan đều bùng nổ, bình luận tăng không ngừng.
“Hu hu hu xứng đôi !!!”
“Bạn trai cũng đẹp trai quá hà!”
“Vậy mà đã 7 năm rồi! Là không nỡ khoe cho bọn tui coi đó hả??!”
“Hóa ra bức ảnh hồi đầu khiến tui nhập hội là ảnh chụp chung với bạn trai! Tròi oi tròi oi ngọt quá đuy”
“Tôi có nhớ nè! Lúc đó tôi còn cảm thấy bạn nam đẹp trai thiệt, nhưng hỏi thế nào cũng không ra mẫu nam là ai hahaha”
“Mấy anti nói là bạn trai không khoe ra được đâu rồi? Mặt đau khum?”
“Anh zai này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai luôn này hahaha”
…
Fan đều để lại những lời chúc phúc, còn anti thì giống như bốc hơi vậy, chẳng có tăm hơi gì.
Sau khi Hạ Thì Lễ để lại bình luận, thì bình luận đó lập tức được đẩy lên đầu với rất nhiều like.
Weibo của anh chẳng có ảnh của bản thân, đa phần đều chỉ có mấy nội dung liên quan đến chữa bệnh Internet.
Cũng vì vậy, phía dưới đều hỏi: “Đây là nhân vật chính đó hả?”
Qúy Kiều nhanh chóng lướt qua các bình luận, trả lời Hạ Thì Lễ một chữ “Được”, phía sau còn thêm mấy cái trái tim.
Coi như là gián tiếp xác nhận thân phận của anh.
Sau khi trả lời một vài bình luận của fan, Quý Kiều hài lòng mà thóat khỏi weibo.
Lần này, chắc là không bị vả mặt đâu ha?
So với Quý Kiều vui vẻ thuận lợi ở bên này, gần đây Thường Ninh Viễn lại sứt đầu mẻ trán.
Đầu tiên là không ngừng có phụ huynh mắng app của Orange dùng không tốt, còn có người chất vấn giáo viên trên mạng có kinh nghiệm và tư chất giáo viên hay không.
Sau đó chú của anh ta lại gọi điện thoại đến, nói rằng có một vài vị phụ huynh cứng rắn đã kiện lên bộ Giáo dục và còn muốn ồn ào lên trên tỉnh vì chuyện giáo viên bắt mua khóa học.
Chỉ có xử lí mấy chuyện như vậy thôi đã khiến Thường Ninh Viễn đau đầu không thôi.
Nhưng càng họa vô đơn chí là, công ty anh ta ở thành phố Hối Đồng cũng gặp nhiều khó khăn.
Vốn hạng mục hợp tác với mấy trường học đã bàn bạc xong xuôi rồi lại liên tục bị đối phương hủy bỏ với lý do là “Dư luận ở trên mạng không tốt”, cho dù công ty đã đề nghị bao nhiêu tiền chiết khấu thì cũng không đồng ý.
Toàn bộ bộ phận tiêu thụ và bộ phận kinh doanh đều trong tình cảnh bi thảm.
Song vẫn còn chưa hết, gần đây công ty còn bị Chức năng trong ngành thỉnh thoảng đến kiểm tra.
Hôm nay là về việc kinh doanh hôm sau lại là về vấn đề phòng cháy chữa cháy, một lượng lớn những ý kiến chỉnh sửa và cải cách đều để đó, chẳng có ngày nào yên ổn.
Lúc mà lại một lần nữa khúm núm, ngoài mặt ứng phó với thanh tra xong, Thường Ninh Viễn nhận ra rằng, bản thân anh ta chắc chắn đã bị người ta chơi rồi.
Tốn không ít tiền đề hỏi thăm, anh ta mới xác định được rằng người đang giở trò sau lưng anh ta là Hạ Thì Lễ.
Khỏi cần nói, chắc chắn là có liên quan đến Quý Kiều.
Không lâu trước đó, anh ta còn nghe nói Hạ Thì Lễ uống say mèm ở quán rượu.
Thường Ninh Viễn đoán, có lẽ là giữa hai người đã xuất hiện xích mích, Hạ Thì Lễ liền giận lây sang anh ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta vậy mà xuất hiện cảm giác vui vẻ khi được trả thù.
Bản thân anh ta cũng chưa làm chuyện gì vi phạm pháp luật, Hạ Thì Lễ có thể làm gì anh ta chứ?
Thanh tra đến một vài lần yêu cầu sửa đổi như này, anh ta liền sửa là được rồi không phải sao?
Còn về chuyện trên mạng, cũng không phải mỗi anh biết tìm thủy quân.
Thường Ninh Viễn nghĩ, anh ta mở weibo, theo thói quen mà lén xem trang của Quý Kiều.
Trong khoảnh khắc liền sững người.
Bài đầu tiên trên weibo của Quý Kiều vậy mà lại là ảnh chụp chung của cô và Hạ Thì Lễ.
Cánh tay Thường Ninh Viễn hơi run, điện thoại rơi trên bàn.
Trên màn hình, Quý Kiều và Hạ Thì Lễ cười vui vẻ, bức ảnh này vô cùng chói mắt.
Tim Thường Ninh Viễn bỗng đập nhanh, không thể tin được mà nhìn điện thoại.
Không phải là bọn họ đang xích mích cãi nhau sao?!
Sao lại thành công khai rồi?
Anh ta hít một hơi, ánh mắt dừng lại ở ba chữ “Năm thứ bảy”.
Bảy năm?
Thường Ninh Viễn chỉ cảm thấy con số này châm chọc vô cùng.
Nó diễu võ dương oai mà cười châm biếm trước mặt anh ta.
Bọn họ ở bên nhau đã bảy năm rồi, anh ta chẳng phải cũng vì Quý Kiều mà giữ mình bày năm?
Cô chê anh ta bẩn, anh ta liền không qua lại, dính dáng gì đến những người khác giới.
Anh ta là một người đàn ông bình thường, nhiều năm như vậy đều cố nhịn xuống.
Anh ta không dám sai lầm nửa bước, vô cùng sợ chẳng có cơ hội có thể tiếp tục mối tiền duyên cùng Quý Kiều.
Nhưng Quý Kiều lại chẳng cần.
Tấm chân tình của anh ta cô lại coi như giày rách, ngay cả một phần vạn cơ hội cũng không muốn cho.
Cái mà anh ta nhận được, vĩnh viễn chỉ là sự xa cách và chán ghét.
Vì sao, anh ta muốn bù đắp những tiếc nuối đời trước mà lại khó như vậy?!
Sự đau buồn trong lòng của Thường Ninh Viễn đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy bức ảnh khoe tình cảm này.
Nhìn hai người ngọt ngào hạnh phúc trong bức ảnh, có một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta mà không tài nào kiềm chế được.
Nếu như Hạ Thì Lễ cũng bẩn thì sao?
Chắc chắn Quý Kiều sẽ không cần anh nữa phải không?
Hai tuần sau của tháng chín, Quý Kiều và Chân Chân được cử đi thành phố lân cận công tác gặp khách hàng.
Khách hàng là một thương hiệu châu báu nổi tiếng, đặc biệt nổi tiếng bởi chất lượng của kim cương tại đó.
Hồi Thất Tịch, bọn họ và Dữu Quả lần đầu thử hợp tác với nhau đạt được kết quả khá tốt.
Lần này đến, mục đích cũng là để tăng thêm một bước nữa trong sự hợp tác của đôi bên.
“Theo SQL*, một năm gần đây số lượng người dùng mới của chúng tôi vẫn duy trì ở mức trên 40%, vượt xa các nền tảng tương tự. Đây chủ yếu là do nội dung của nền tảng chúng tôi có chất lượng tốt, và số lượng người dùng mới có chất lượng cao…”
*SQL, dịch là Ngôn ngữ truy vấn mang tính cấu trúc, là một loại ngôn ngữ máy tính phổ biến để tạo, sửa, và lấy dữ liệu từ một hệ quản trị cơ sở dữ liệu quan hệ.(Nguồn: wiki; chớ tui cũng k hiểu j =_=)
Quý Kiều đứng trước màn hình chiếu, dùng PPT để giới thiệu cho khách hàng về sản phẩm của công ty.
Tóc cô uốn sóng to, son môi màu đỏ rượu**. Bề ngoài cô vốn là loại hình đơn thuần, trang điểm kiểu tóc đen môi đỏ cũng không khiến quá diễm lệ, chỉ là có thêm phần thành thục. Trang phục công sở đơn giản áo sơ mi màu xanh phối với váy chữ A vô tình khiến người nhìn chẳng thể rời mắt.
**
“…lễ Thất Tịch, nền tảng chúng tôi có chủ đề #Chiếc nhẫn kim cương khiến người ta động lòng#, khiến người dùng chia sẻ chiếc nhẫn đính hôn và nhẫn kết hôn của bản thân, đạt được hiệu quả rất tốt. Những người dùng theo dõi chủ đề này, đa số đều là khách hàng tiềm năng của quý công ty… Tiếp theo đó là Giáng sinh, Tết, lễ Tình nhân, chúng tôi có thể dùng hình thức tuyên truyền là tạo chủ đề kết hợp với quảng cáo, tin rằng cũng sẽ có kết quả rất tốt…”
Hôm nay Chân Chân bước chân trái ra khỏi cửa*, đột nhiên bị đau họng.
*Gốc 出师不利: Xuất sư bất lợi, ý chỉ việc chưa bắt đầu mà đã xui xẻo, gặp thất bại.
Quý Kiều đành phải tạm thời đảm nhận công việc của cô ấy, chỉ đành trình bày cho khách hàng về ý tưởng và phương án theo PPT.
May mà cô và Chân Chân giao lưu hợp tác khá nhiều nên sát giờ lên thuyết trình cũng không bị quá tệ.
Khách hàng vừa nghe vừa liên tục gật đầu, nhìn biểu cảm cũng rất hài lòng.
Sau khi thuyết trình xong, Chân Chân ném cho cô một ánh mắt cảm ơn.
Quý Kiều khẽ cười, quay lại chỗ ngồi của mình.
Khoảng thời gian sau đó, khách hàng hỏi một vài vấn đề về Quý Kiều và bên thị trường, đôi bên bàn luận rất vui vẻ.
Sau khi hội nghị kết thúc, cũng gần đến giờ ăn tối rồi.
Ba người của Dữu Quả tiện được mời ở lại ăn tối luôn.
Qua ba tuần rượu, khách hàng khen Quý Kiều không ngơi, sau khi biết cô là tài khoản có tick V nổi tiếng trên mạng liền định để cô làm đại diện quảng cáo cho nhãn hàng.
“Tổng giám đốc Lý, Quý Kiều của chúng tôi còn chưa kết hôn đâu.”Chân Chân biết cô rất ít khi nhận mấy cái này, liền vội vàng nói đỡ.
“Ấy, chúng tôi cũng không phải là chỉ có mỗi nhẫn kim cương. Nhẫn, vòng cổ hay vòng tay đều được mà.”
Ánh mắt tổng giám đốc Lý sáng lấp lánh nhìn Qúy Kiều, rút điện thoại mở wechat.
“Cô Qúy, chúng ta kết bạn wechat đi, đến lúc đó tiện cho việc liên hệ.”
Quý Kiều cong môi, tự nhiên mà quét mã QR của tổng giám đốc Lý.
“Đúng lúc tôi đang muôn mua nhẫn đôi để tặng bạn trai đây.” Cô cười nói.
Tổng giám đốc hơi bất ngờ, rất nhanh đã trở lại bình thường: “Nhẫn đôi à, cái đó bọn tôi có nhiều.”
“Đúng vậy, đồng nghiệp của chúng tôi cũng mua nhẫn đôi của các anh, luôn nói là rất đẹp…” Đồng nghiệp bên thị trường vội vàng tiếp lời.
Không khí trên bàn ăn dần dần lại náo nhiệt trở lại, khách hàng và đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ.
Ăn uống linh đình, rượu qua mấy tuần.
Âm thanh nói chuyện náo nhiệt truyền vào tai, Quý Kiều đột nhiên cảm thấy bữa tiệc này có hơi nhàm chán.
Cô rất nhớ Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều khẽ mím môi, cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Thì Lễ.
“Tự dưng rất nhớ anh”
Vừa gửi đi, cô mượn cớ đi WC, đi ra ngoài hành lang hít không khí.
Nhìn từ cửa sổ ven đường, cảnh đêm rực rỡ trong mắt cô.
“Quý Kiều.” Sau lưng có người gọi cô.
Quý Kiều quay đầu lại, thấy Chân Chân đang cầm túi của cô, cười nhìn cô.
“Cô đi trước đi, túi của cô này.”
Quý Kiều vô thức từ chối: “Như này không hay lắm.”
“Có gì mà không hay chứ? Không nhìn ra ý của tổng giám đốc Lý kia với cô sao?” Chân Chân đưa túi cho cô, “Dù sao cô vốn cũng chẳng cần tham gia bữa tiệc như này, tôi quay lại đó nói là cô không thoải mái là được.”
Quý Kiều nhận lấy túi, cười: “Cảm ơn.”
Chân Chân xua tay: “Khách sao cái gì chứ? Tôi còn muốn cảm ơn cô đã giúp tôi đấy.”
“Vậy được rồi, tôi đi trước nhé. Cổ họng cô còn chưa tốt hẳn, đừng uống nhiều rượu.” Quý Kiều dặn dò.
“Biết rồi.” Chân Chân giơ tay làm dấu OK.
“À đúng rồi!” Lúc Quý Kiều sắp rời đi, Chân Chân đột nhiên lại gọi cô lại.
“Còn chuyện về Thường Ninh Viễn, cũng cảm ơn cô đã cho tôi ý kiến, nếu không chắc chắn tôi đã lâm vào rồi.”
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Qúy Kiều, Chân Chân khẽ nhăn mày: “Cô không biết à? Gần đây công ty anh ta gặp chút phiền phức, trên mạng rất là ồn ào, trước mắt bị tạm ngưng hoạt động rồi.”
Quý Kiều lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Dư luận trên mạng thì cô biết, nhưng bị ngưng hoạt động thì là lần đầu cô nghe nói.
Chân Chân mím môi, gật đầu: “Ừm, tôi cũng là nghe người khác nói. Anh ta bây giờ hẳn là đang bận tìm quan hệ để đè tin tức xuống.”
Cô ấy khẽ thở dài: “Nói thực ra, con người bây giờ đều ngại phiền phức, chẳng ai muốn rước việc vào người.”
Dựa vào chút ít hảo cảm của cô ấy đối với Thường Ninh Viễn cũng chẳng đủ để cô ấy cùng anh ta bị trói buộc.
Quý Kiều nhăn mày, trong lòng không nói ra được có cảm nhận gì.
Đối với cô bây giờ mà nói, chỉ cần là không liên quan đến bản thân và Hạ Thì Lễ, thì chỉ chuyện của Thường Ninh Viễn cũng chẳng không lòng cô có gợn chút sóng nào.
Sau khi tạm biệt Chân Chân, Quý Kiều đi không mục đích dọc trên một con đường chẳng biết tên.
Vẫn còn quá sớm, cô chưa muốn quay lại khách sạn.
Trên đường có một quảng trường náo nhiệt. Quảng trường trung tâm có một đài phun nước rất to, các bạn nhỏ lướt ván trượt xung quanh đài phun nước. Bên cạnh tiếng nước chảy, phía trước có người đang hát.
Bài hát thịnh hành quen thuộc, xung quanh có rất nhiều người xem.
Thành phố lạ lẫm, sự náo nhiệt lại quen thuộc.
Quý Kiều xách túi, nhóm người xung quanh yên lặng đứng nghe.
Cô nhớ đến đêm đông đại học năm hai đó, cô và Hạ Thì Lễ tản bộ trên con đường của thành phố B.
Cũng là cảnh tượng như thế này, cô hát cho Hạ Thì Lễ nghe, bọn họ hôn nhau trong sự chứng kiến của người qua đường.
Lúc đó thật to gan mà.
Quý Kiều khẽ cười, không cầm được mà muốn quay video gửi cho Hạ Thì Lễ.
Vừa mới lấy điện thoại từ trong túi ra, cô bỗng thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều khẽ nhíu mày, gọi điện thoại lại cho anh.
Rất nhanh điện thoại đã kết nối được.
“Kiều Kiều?” Hạ Thì Lễ khẽ thở dốc.
Tim Quý Kiều khẽ “lộp bộp”, vô thức hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Tiếng cười trầm thấp của Hạ Thì Lễ đồng thời truyền đến từ trong điện thoại và phía sau lưng.
“Em quay đầu lại”
Quý Kiều quay người lại, khóe môi chàng trai đang mỉm cười càng cong lên.
Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt mang ý cười.
Không kịp nghĩ nhiều, cô ngạc nhiên kêu lên rồi nhảy bổ vào lòng anh.
“Sao anh lại đến rồi?”
Hạ Thì Lễ ôm cô, cười nói: “Không phải là em nói rằng nhớ anh rồi sao?”
Em nhớ anh, anh liền đến gặp em sao?
Tim Quý Kiều tan chảy, cảm động không thôi.
Mặt cô cọ lên áo sơ mi của anh, liên tục gật đầu.
“Nhớ anh cực kì luôn ấy.” Cô nhỏ giọng nói.
Hai người ôm nhau lại lần nữa thu hút ánh nhìn của không ít người.
Bạn nhỏ tò mò đã lướt ván vòng quanh bọn họ mấy lần rồi.
Quý Kiều mặc đồ công sở, có chút ngại ngùng mà kéo Hạ Thì Lễ rời đi.
Hai người đặt một phòng mới ở khách sạn mà Qúy Kiều đang ở.
Quý Kiều gọi điện cho Chân Chân, uyển chuyển mà nói rằng bạn trai cô đúng lúc cũng ở đây.
Chân Chân lập tức hiểu: “Ok! Ok! Tôi hiểu mà, không sao đâu.”
Buổi tối tắm rửa xong, Quý Kiều ngồi ở trên giường lật xem mục lục sản phẩm của khách hàng chiều nay.
Mặc dù bữa tối nay đã nhắc đến việc bản thân không còn độc thân nữa với tổng giám đốc Lý, nhưng việc cô muốn mua nhẫn là thật.
Thời gian hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng là lúc thay nhẫn rồi.
Lần này, cô muốn mua một đôi tặng Hạ Thì Lễ.
Khóe mắt thấy Hạ Thì Lễ đi ra từ phòng tắm, Quý Kiều nhanh chóng tắt trang mạng, giả vờ là đang lướt weibo.
“Đi ngủ thôi.” Hạ Thì Lễ nhìn cô một cái rồi nhẹ giọng nói.
Quý Kiều khẽ gật đầu: “Vâng.”
Để ipad lên tủ đầu giường, Qúy Kiều nhanh chóng chui vào trong chăn.
Đèn tắt, đệm bên cạnh cô bị lún xuống.
Giây tiếp theo, đôi môi nóng ấm phủ lên sau cổ Qúy Kiều.
Quý Kiều tức khắc tê dại, quay lại hôn anh.
Mãi đến lúc tay của anh càng lúc càng làm càn, Qúy Kiều rốt cuộc nhận ra được có gì không đúng.
“Anh có không?”
Hạ Thì Lễ khe khẽ “ừm” một tiếng, vùi đầu xuống.
Quý Kiều khẽ thở dốc, có hơi ngạc nhiên với việc anh mang bao đến: “Chẳng lẽ trước khi anh đến đã định ngủ với em rồi hả?”
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Đúng vậy.”
Quý Kiều khẽ hừ một tiếng: “Vậy đúng là vất vả cho anh rồi.”
Không ngại vất vả lái xe từ Hối Đồng đến đây, đến rồi còn phải vận động mất sức.
Hạ Thì Lễ: “Không vất vả, rất vui vẻ.”
Quý Kiều: “…Anh…”
Cô vừa nói một chữ liền bị bịt kín miệng, những âm thanh sau đó đều trở thành những tiếng ngâm trầm thấp dưới thân Hạ Thì Lễ.
Ngày hôm sau, Hạ Thì Lễ rời giường trước.
Buổi sáng có một hội nghị thượng đỉnh liên quan đến chăm sóc sức khỏe y tế qua Internet, trời vừa sáng anh phải qua đó.
“Kiều Kiều, anh qua thành phố E một chuyến, phải đi trước rồi.”
Trước lúc đi, Hạ Thì Lễ cúi đầu nói bên tai Quý Kiều.
Quý Kiều nhắm mắt chẳng muốn mở ra, lầm bẩm hỏi: “Buổi tối anh cũng phải ăn ở ngoài đúng không?”
“Không hẳn.” Hạ Thì Lễ cười, nói với Quý Kiều, “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Thành phố E cách Hối Đồng không xa, buổi tối có lẽ là có thể về.
Quý Kiều đáp lại một tiếng, không quá để tâm.
Lúc ăn tối xong quay về nhà, trong dự đoán, Hạ Thì Lễ vẫn chưa về nhà.
Quý Kiều nhắn tin hỏi anh, tiện tay tìm một bộ phim ngồi xem.
Lúc đang xem, Hạ Thì Lễ chưa quay lại, cũng chưa rep lại.
Cô hơi lo lắng mà gọi điện cho anh, bên trong truyền đến âm thanh tắt máy.
Là chuyện mà từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Quý Kiều vẫn luôn không yên lòng, lúc đang định gọi điện cho Diêu Húc, một cuộc điện thoại số lạ gọi đến.