Quý Kiều không biết Hạ Thì Lễ đã nhìn thấy bài post đó chưa, lại không biết anh có đoán được đó là bản thân không, nhưng nếu chủ tus không có ý định tỏ tình thì Quý Kiều cũng không có ý định nói cho Hạ Thì Lễ chuyện này.
Giả vờ là bản thân không có đoán được.
Nhưng cái Quý Kiều không ngờ đến là, không lâu sau cô gặp được chủ tus ở ngoài đời thật.
Căn nguyên của sự việc là đúng lúc bạn cấp ba của Hạ Thì Lễ từ nước ngoài về, định tổ chức một cuộc hội họp.
Vì từng là lớp trưởng, hiển nhiên là Hạ Thì Lễ không thể vắng mặt. Vì vậy, Quý Kiều là người nhà cũng cùng đi.
Trước lúc đi Quý Kiều cũng không biết là sẽ gặp cô gái đó hay không, nhưng với linh cảm của phụ nữ, cô vẫn đặc biệt trang điểm điểm một phen.
Váy liền thân màu vàng nhạt, làn da vốn trắng giờ lại càng trắng đến như tuyết, mái tóc dài màu đen thả trên vai, phấn mắt, eyeliner, lông mi, không thiếu một bước nào, lông mi chuốt một lớp làm dài lại chuốt thêm lớp làm cong.
Hạ Thì Lễ nhìn cả quá trình cô đi qua đi lại chọn quần áo rồi lại trang điểm tỉ mỉ, có hơi buồn cười.
Dáng vẻ gióng trông khua chiêng của cô có hơi giống hôm lần đầu đến gặp bố mẹ.
Tiếng cười rất khẽ rơi vào tai Quý Kiều.
Cô liếc mắt, từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt Hạ Thì Lễ đang cong môi cười.
Buồn cười sao?
Quý Kiều hừ một tiếng trong lòng.
Anh đúng là không biết gì về phụ nữ.
Quý Kiều bỏ mascara xuống, khẽ ho hai cái.
Mắt đối mắt với Hạ Thì Lễ ở trong gương.
Cô quay đầu lại, mím môi ngoắc ngoắc ngón trỏ với Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ cười hỏi: “Sao thế?”
“Anh đến đây, tô son giúp em.” Quý Kiều ra lệnh một cách đúng tình hợp lí.
Hạ Thì Lễ nghe lời, gật đầu: “Được, nhưng nếu anh tô không đẹp thì đừng trách nhé.”
Quý Kiều quay người lại, chọn một thỏi son trên bàn trang điểm, đưa cho Hạ Thì Lễ.
“Thỏi này đi.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng trẻo thon dài của Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ thong dong nhận lấy son, mở nắp ra, xoay đẩy son lên.
Sau đó hơi cúi người, nhẹ nhàng tô son lên.
Anh chuyên chú giống như là đang tỉ mỉ vẽ một bức họa.
Sau khi đánh xong son, anh học Qúy Kiều dùng tăm bông lau những chỗ bị lem.
Từng động tác đều giống y sì.
“Được rồi.” Hạ Thì Lễ lên tiếng, lúc định đứng thẳng người dậy, cổ đột nhiên bị kéo xuống.
Giây tiếp theo, đôi môi bản thân vừa mới tô xong đã phủ lên.
Hôn lung tung mấy cái lên môi anh xong, Quý Kiều liền cười “ha ha” ra tiếng.
Hạ Thì Lễ nhìn bản thân ở trong gương, đôi môi có thể thấy rõ ràng đã bị dính màu hồng.
“Chơi vui không?” Anh bất đắc dĩ, nói.
Quý Kiều đùa thành công, đắc ý quên mình mà gật đầu.
Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, giọng bình tĩnh: “Vậy em có muốn nhân lúc bây giờ vẫn chưa trang điểm xong, lại chơi một lần?”
Quý Kiều: ?
“Không….”
Chưa nói xong, cằm cô bị nắm lấy, bị bắt nhận lấy một nụ hôn dài.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Quý Kiều nhìn vết tay trên cằm và đôi môi lem luốc, hối hận không thôi.
Cô đành phải soi gương tỉ mỉ dặm lại trang điểm một lần nữa.
Lúc Quý Kiều dặm lại lớp trang điểm, Hạ Thì Lễ cũng dùng nước tẩy trang lau môi của bản thân một lượt.
Quý Kiều nhìn động tác của anh, oán giận không ngừng.
Hạ Thì Lễ cười, xoa xoa tóc cô: “Em chủ động đấy, không thể trách anh.”
Qúy Kiều thở ra, không nói gì nữa.
Được rồi, cô đáng đời.
Buổi tiệc i được tổ chức tại một câu lạc bộ vui chơi.
Ăn uống, bi-da, karaoke…đều có đủ.
Quý Kiều và Hạ Thì Lễ cũng được coi là đến sớm, vẫn chưa có nhiều người đến.
Hạ Thì Lễ vừa đến đã nhận được sự chào mừng nhiệt liệt và hoan hô nhiệt tình, ngay cả Quý Kiều đi theo cũng được khen không ngừng.
Sau khi cô lịch sự chào hỏi mọi người xong liền tìm vị trí ngồi xuống.
Hạ Thì Lễ lại nhanh chóng bị các bạn học khác kéo đi hàn huyên, Quý Kiều một mình ngồi đó.
Không được vài phút, một giọng nói đột nhiên vang bên tai cô.
“Hi, người đẹp.”
Quý Kiều ngẩng đầu, một người đàn ông vóc dáng cao đập vào mắt cô.
Cô biết người này, là Triệu Hựu, bạn cấp ba của Hạ Thì Lễ.
Vì vậy cô cũng cười, chào hỏi.
Triệu Hựu không khách khí mà ngồi xuống bên cạnh cô, nói chuyện với Quý Kiều một cách quen thuộc.
Vừa nói được mấy câu, bên ngoài lại có thêm mấy người đến.
Quý Kiều có thể cảm nhận được một ánh mắt thấp thoáng nhìn cô.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một cô gái.
“Tiêu Điềm, lại đây.” Triệu Húc bên cạnh gọi, nụ cười của cô gái đó tắt ngúm, đi qua ngồi bên cạnh Triệu Húc.
“Không phải cậu bảo là cậu không đến à?” Triệu Húc hỏi.
Tiêu Điềm nhẹ nhàng giải thích: “Ừm, vốn nghĩ là hôm nay bận, sau đó lại hết bận nên đến.”
Quý Kiều nhìn sườn mặt thanh tú của Tiêu Điềm, người trước mắt dần khớp với bóng dáng của cô gái ở nhà ăn mấy năm trước.
Nếu như cô không đoán nhầm, Tiêu Điềm có lẽ là chủ tus kia.
Cả buổi tiệc, Tiêu Điềm đều biểu hiện như bình thường.
Chỉ là thỉnh thoáng ánh mắt lại rơi trên người Hạ Thì Lễ và Quý Kiều.
Trên bàn ăn, bạn học của Hạ Thì Lễ hô hào muốn nghe bọn họ nói về quá trình yêu đương.
Quý Kiều cười không nói, cả quá trình đều để cho Hạ Thì Lễ ứng phó.
Hạ Thì Lễ bất đắc dĩ, chỉ đành nói đơn giản là bạn đại học.
“Vậy ai theo đuổi ai thế?”
Hạ Thì Lễ ngừng một chút, lưu loát nói: “Là tôi.”
Những âm thanh như “Wow~”, “Hú~” vang lên không ngừng.
“Khi nào thì mời bọn tôi ăn cỗ đây?” Có người nhân đây nhiệt tình hỏi.
Hạ Thì Lễ nắm tay Quý Kiều, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô một cái, trả lời: “Có lẽ là năm sau.”
Quý Kiều ngơ ngác nhìn sườn mặt Hạ Thì Lễ, trong lòng nói thầm anh còn chưa cầu hôn đâu, sao lại là năm sau rồi.
Nhóm bạn của Hạ Thì Lễ đa phần đều độc thân, nghe xong đều cười nói đợi bọn họ phát thiệp cưới.
Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt, Quý Kiều thấy Tiêu Điềm im lặng cúi đầu, uống một ngụm đồ uống trước mặt.
Quý Kiều khẽ mím môi, cũng uống một hớp rượu.
Thực ra, vốn là cô mang theo tâm thái đọ sắc đẹp đến.
Nhưng đến đây, cô đột nhiên cảm thấy thực sự chả có ý nghĩa gì.
Một lần nữa cô thực sự nhận thức được rằng, Hạ Thì Lễ đã cho cô nhiều cảm giác an toàn như thế nào.
Cứ cho như là cô biết rõ có cô gái khác thích anh, nhưng bản thân dường như cũng chẳng sợ cái gì…
Cũng có lẽ là do Hạ Thì Lễ có duyên, trong bữa tiệc, từng người lại từng người đến chúc rượu anh.
Hạ Thì Lễ không tiện từ chối, cũng đành uống rất nhiều.
Đến lúc kết thúc, anh khó tránh khỏi có hơi say.
Tối về nhà, hai người gọi người lái xe hộ.
Trên đường về nhà, Hạ Thì Lễ dựa trên vai Quý Kiều, nhắm mắt chợp mắt.
Tay phải của Quý Kiều và tay anh mười ngón đan chặt, trước mắt xẹt qua cảnh đêm đầy màu sắc.
Cô nhớ lại Hạ Thì Lễ ở trên bàn tiệc nói với bạn học là “năm sau kết hôn”, không kìm được mà nghiêng đầu qua nhìn anh.
Anh dựa trên vai cô, hơi thở mang theo mùi rượu thoang thoảng phả vào cổ cô.
Năm sau sao?
Nhưng bây giờ đã là tháng 4 rồi, bọn họ còn chưa chuẩn bị gì mà.
Thực sự là kịp sao…
Vào gara, Quý Kiều đỡ Hạ Thì Lễ xuống xe đi vào nhà.
Sau khĩ đỡ người lên giường, cô cong người cời giày cho Hạ Thì Lễ.
Lúc chuẩn bị ra phòng bếp rót nước, cánh tay cô đột nhiên bị Hạ Thì Lễ kéo lại.
Quý Kiều cúi người, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Em đi rót nước cho anh.”
Ánh mắt Hạ Thì Lễ sâu lắng, nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Lần này sẽ không từ chối anh nữa chứ?”
Quý Kiều sững người, trong lòng bỗng chua sót.
Cô cúi người ôm lấy anh, khe khẽ lắc đầu.
Chắc chắc là không rồi, đồ ngốc.
Từ buổi họp hôm đấy, Quý Kiều liền chờ lời cầu hôn từ Hạ Thì Lễ.
Đợi mãi liền đợi đến sinh nhật của anh vào tháng sau.
Sinh nhật Hạ Thì Lễ vào đúng thứ bảy.
Hai người định nhân dịp vào cuối tuần cùng đi thành phố S chơi một chuyến.
Quý Kiều không ngờ rằng, cô lại bất ngờ được cầu hôn ở nơi đất khách khi đi du lịch.
Thành phố S là một thành phố du lịch nổi tiếng, trong đó có trò chơi kinh khí cầu nổi tiếng.
Nếu đã đến rồi, Quý Kiều tất nhiên cũng không muốn bỏ qua trải nghiệm này.
Lúc đến nơi, Quý Kiều còn có hơi thắc mắc sao ở đây lại gần như chẳng có khách du lịch.
Sau đó cô mới biết, những cái này đều đã được Hạ Thì Lễ sắp xếp từ sớm, mục đích chính là cầu hôn.
Chỉ là lúc đó, lúc cô nói với Hạ Thì Lễ hôm nay không có nhiều khách, Hạ Thì Lễ chỉ cười cười nói có lẽ là do không phải là mùa du lịch.
Không phải mùa du lịch sao?
Trong lòng Qúy Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ phải là mùa du lịch mới đúng chứ?
Chẳng qua là sự chú ý của cô đã va vào những chiếc kinh khí cầu, không nghĩ nhiều liền lên kinh khí cầu cùng với Hạ Thì Lễ.
Khí cầu càng bay lên cao, tâm tư của Quý Kiều cũng hoàn toàn bị quang cảnh rộng lớn này thu hút.
Cô hưng phấn trải nghiệm cảm giác mới mẻ khi ngồi trên kinh khí cầu, hoàn toàn không chú ý đến có một chiếc kinh khí cầu khác cũng bay lên.
Một lúc sau, Hạ Thì Lễ đột nhiên lên tiếng: “Kiều Kiều.”
Quý Kiều cười quay sang nhìn anh: “Hửm?”
Hạ Thì Lễ cười chỉ về phía sau cô: “Nhìn ra đằng sau.”
Quý Kiều ngạc nhiên, tò mò mà đi đến sát bên ngoài chiếc kinh khí cầu.
Chỉ nhìn thấy cách cô không xa là một chiếc kinh khí cầu được dán một dòng chữ rất to.
Bên trên cũng dùng font chữ rất to viết “Kiều Kiều, gả cho anh”.
Cùng với lúc cô nhìn thấy, vô số quả bóng bay lên từ chiếc kinh khí cầu đối diện.
Những quả bóng bay đủ màu sắc bay lên, giống như những đóa hoa rơi từ trên trời xuống.
Đến lúc đó cô mới thấy trên mỗi một quả bóng đều có chữ “marry me”.
Quý Kiều che miệng, ngạc nhiên vô cùng, hoàn toàn không ngờ rằng Hạ Thì Lễ vậy mà lại đợi cô ở đây.
Trong lúc ngạc nhiên, Hạ Thì Lễ đi đến trước mặt cô, trên tay cầm một túi tài liệu, bên trong dường như có rất nhiều thứ.
Anh kéo lấy tay Quý Kiều, giới thiệu về những đồ vật ở bên trong.
“Cái này, là chìa khóa nhà mới của chúng ta.”
“Cái này, là chìa khóa xe mới anh mua tặng em.”
“Những cái này là tất cả thẻ ngân hàng của anh.”
“Đây là tất cả những tài sản của anh.”
“Đây là hiệp định trước hôn nhân bản mới.”
Nói xong, Hạ Thì Lễ lấy một chiếc hộp nhung màu đỏ từ túi quần ra.
Quý Kiều có hơi đứng không vững, khóe mắt chua sót nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt.
Khuôn mặt Hạ Thì Lễ lộ vẻ hơi lo lắng, giọng cũng hơi thấp: “Kiều Kiều, anh đã cho em xem tất cả mọi thứ của anh rồi. Anh muốn được cùng em sẻ chia, trừ những cái này ra, còn có cả cuộc sống và thời gian sau này nữa.”
“Vậy nên… em có đồng ý gả cho anh không?”
Trước khi anh nói xong, Quý Kiều liền vội vàng gật đầu.
Hạ Thì Lễ khẽ thở dài nhẹ nhõm, bật cười.
Sau đó, ngón giữa của cô lành lạnh, một chiếc nhẫn kim cương chậm rãi lồng vào ngón giữa của cô.
Dưới mặt trời, kim cương lóe lên ánh sáng ngọc lấp lánh.
Hạ Thì Lễ nắm lấy tay trái cô, dịu dàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
“Đeo nhẫn vào rồi là không được hối hận đâu nhé.” Anh nói.
Quý Kiều gật đầu, khóe mắt lấp lánh ánh nước, chủ động nhón chân hôn lên môi Hạ Thì Lễ.
“Không hối hận.”
Lúc đó ánh mặt trời ấm áo, ngay cả gió cũng dịu dàng.
Bọn họ hôn nhau trong chiếc kinh khí cầu trên độ cao hàng nghìn mét.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong bỗng nhận ra, thả bóng bay có phải là không bảo vệ môi trường không orz
Quinn có lời muốn nói:
Éc, lúc tui dịch đến đó tui cũng thắc mắc như bà tác giả ó.