Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 31





Công Trùng là trùng tộc bậc trung thấp nhất, cho dù hiện giờ thân thể hắn còn không khôi phục, An Nhiên cũng không để nó vào mắt.

Hình thể Công Trùng rất lớn, xác ngoài cứng rắn, nhưng ở vị trí gần đầu có một điểm trí mạng, chỉ cần tìm đúng thời cơ đâm trúng vào chỗ đó thì sẽ giết chết nó dễ dàng.

Nhưng vừa nhào tới không trung, đột nhiên ngửi được mùi thương kỳ lạ, tay chân nhanh chóng tê dại không nhúc nhích được.

Móc câu của Công Trùng gần ngay trước mắt, nếu như bị móc trúng, dựa vào thân thể hiện tại của hắn, nhất định sẽ bị thương nặng.

Khi hắn đang suy nghĩ nên khôi phục nguyên hình hay là biến thành hình người, móc câu của Công Trùng bay qua bị đụng vào tảng đá, thân thể cọ qua móc câu, rơi xuống.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, trước khi rơi xuống đất, hắn được một vòng tay ấm áp ôm  lấy.

Đột nhiên nghe được tiếng rên, hai tay ôm chặt hắn cứng đờ, An Nhiên ngẩng đầu nhìn, đồng tử mạnh mẽ co lại.

Máu đỏ vẩy ra, đầu vai của Hứa Yến mau chóng bị máu tươi nhiễm đỏ.

An Nhiên dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi tay Hứa Yến, nhìn thấy Công Trùng nâng móc câu đầy máu vung lại đây lần nữa, hắn liều mạng rống to.

“Gào!”
Trên lưng bị cắt một dao, Hứa Yến cắn chặt răng, đau tới mức nghi ngờ mình còn sống hay không, nhanh chóng nhét mèo nhỏ vào trong quần áo, một tay chống lên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

Công Trùng đã chui ra khỏi mặt đất, ngửi thấy mùi máu tươi liền đuổi theo phía sau Hứa Yến.

Hứa Yến có thể cảm giác trên lưng ướt đẫm, miệng vết thương tuyệt đối không nông.


Cho dù hắn chạy trốn nhanh, đến nơi nhiều người ít nhất cũng phải mất mười phút.

Nhưng tốc độ Công Trùng rất mau, trong mười phút mà không bị đuổi theo thì thật là mơ mộng rồi.

Mở thiết bị cá nhân ra, ấn xuống cái nút cầu cứu khẩn cấp, hô to với màn hình ảo: “ Có một con sâu lớn đang đuổi theo tôi, cứu mạng a a a!”
Hắn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng đám gai trên chân con sâu đã duỗi tới trước mặt hắn.

Phanh gấp một cái, bước chân thay đổi, hắn tránh đi vài cái “chân dài” đang lao về phía hắn, rồi liều mạng chạy trốn.

Vừa chạy vừa nghẹn ngào: “Cái quỷ gì vậy, không hề phù hợp với thẩm mỹ nghệ thuật của bổn đại gia, thật là xấu nha”.

An Nhiên đang cố gắng khôi phục thân thể nghe thấy những lời này liền tức giận đến mức bụng nhỏ phập phồng, hiện giờ là thời điểm chê xấu sao? Điểm mấu chốt cần để ý có phải là bị lệch rồi không?
Do chạy trốn nên ảnh hưởng tới vết thương ở sau lưng, đau đến mức thanh âm hắn run rẩy.

“Nếu có An Nhiên ở đây thì tốt rồi, nhìn hắn giống như một nhân vật giết người tàn nhẫn, nhất định sẽ bảo vệ mình”.

An Nhiên giết người tàn nhẫn: “….

” anh thật sự chưa từng giết người, chỉ giết sâu thôi, còn nữa nhân vật tàn nhẫn là có ý gì? Chúng ta nên ngồi xuống tâm sự thật tốt.

“Tới lúc cần thì lại không tìm thấy người, khốn kiếp, hu hu hu….

.


An Nhiên: “….

” Thực xin lỗi, anh khốn nạn như vậy.

Động tác của Hứa Yến nhanh nhẹn tránh né công kích, vừa đau đến hít hà, vừa cằn nhằn với con trai vợ là tên cặn bã.

“Hương Hương, mày phải nhớ kĩ, sau này tìm vợ nhất định phải tìm người thành thật, lớn lên xinh đẹp đều không đáng tin”.

An Nhiên xuyên qua cổ áo nhìn Hứa Yến bị mồ hôi làm ướt mặt, ở trong lòng khẳng định những lời này.

Không sai, lớn lên xinh đẹp đều thực không đáng tin, lúc chạy trốn còn nói nhiều như vậy, cũng không biết tiết kiệm sức lực.

Thế nhưng cũng đã kết hôn rồi, còn có thể ly hôn sao?
Bởi vì Công Trùng công kích, Hứa Yến bắt buộc phải chạy con đường khác, lên núi khẳng định không phải là lựa chọn tốt, hắn chỉ có thể chạy vòng quanh chân núi.

Không biết giẫm phải cái gì, mặt đất đột nhiên nhấp nhô, Hứa Yến theo bản năng lùi ra sau một bước, hầu như là đồng thời, từ chỗ hắn vừa dẫm có một con Công Trùng nữa chui ra, múa may hai cái móc câu đâm về phía hắn.

“Còn nữa sao?!”
Phía sau có một con đuổi theo thì thôi đi, thế mà nơi này còn xuất hiện thêm một con nữa, Hứa Yến lại thay đổi phương hướng một lần nữa, nhưng chạy nửa ngày, thể lực của hắn đã tiêu tốn rất nhiều, hơn nữa còn bị thương, đã mệt muốn nằm liệt.

Nhiều thêm một con sâu thì sẽ có thêm mười mấy cái chân tấn công hắn, cánh tay hoặc trên đùi sẽ thường xuyên bị thương, chưa tới vài phút, toàn thân hắn đều bị thương.

Hắn lau đi mồ hôi trên mặt, mắng một câu: “Sao cứu viện còn chưa tới!”
Chạy xuyên qua rừng trúc, bước chân hắn dừng lại, phía trước vậy mà lại là tử lộ!
Phía sau truyền tới thanhh âm sàn sạt, nghe thấy khiến hắn lạnh cả người, xoay người, hai con sâu lớn kia đã chạy gần tới trước mặt hắn.


Nếu muốn trốn thì phải chạy xuyên qua bụng bọn nó, nếu thật sự làm như vậy, trước khi chạy xuyên qua hắn đã bị chọc thành con nhím.

Hứa Yến thở hổn hển, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, muốn tìm ra một con đường khác.

Nhưng Công Trùng đã chạy tới nơi, mấy chục cái chân lớn đang múa may trước mắt, những không gian quá nhỏ hẹp hắn hoàn toàn không có chỗ né, Hứa Yến tập trung không để cho mèo con bị thương, bụng lại bị gai nhọn xẹt qua một lần nữa.

Hứa Yến lảo đảo lùi về phía sau vài bước, tay che lại miêng vết thương đã dính đầy máu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết.

Trước mắt hiện lên kí ức mà hắn đã chôn chặt trong lòng.

Những người đó tuyệt vọng kêu thảm thiết, ánh mắt sợ hãi, đầu ngón tay dính máu ấm nóng, xúc cảm của chân tay bị cụt, tất cả mọi thứ hắn không muốn trải qua lần nữa.

“Meo!” Trong lúc này mà còn ngơ ngác! An Nhiên vội vàng muốn hộc máu, tứ chi đã dần dần khôi phục được cảm giác,nhưng còn quá chậm.

Tiếng kêu của mèo con khiến Hứa Yến bừng tỉnh, hắn thừa dịp Công Trùng lao tới đây thì trốn vào sau bụi trúc, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc.

Tuy rằng tay nghệ thuật gia là dùng để vẽ, nhưng nếu bị hai con sâu xấu xí này giết chết, vậy thì không phù hợp với thẩm mĩ của hắn.

Nếu hắn xảy ra chuyện trước, thì khẳng định Hương Hương không thể chạy thoát, hơn nữa hắn còn muốn đi tìm An Nhiên, nên không thể chết ở chỗ này được.

Cây trúc cứng cỏi cũng sẽ chống đỡ được một lúc, nhưng móc câu của Công Trùng cũng rất sắc bén, có thể cắt một đám cây trúc dễ dàng.

Hứa Yến nhặt lên một cây trúc bị chém đứt thử đi tấn công Công Trùng, nhưng xác ngoài của Công Trùng rất cứng, hắn chọc nửa ngày không hề tổn hại chúng được tí nào.

Cây trúc được tước thành ống trúc để làm vũ khí, Hứa Yến đi qua đi lại, không ngừng nhặt cây trúc lên để chống cự.

Tuy rằng cũng có chút tác dụng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thể lực kệt quệ nhất định sẽ là hắn.

An Nhiên giãy dụa bò ra khỏi quần áo hắn, vô cùng khó khăn bò lên vai hắn, Hứa Yến quay đầu nhìn thấy, lập tức tóm nó trở về.

“Đừng chạy loạn, rất nguy hiểm!”
An Nhiên tức giận cào hắn vài cái, lại giãy dụa bò lên vai hắn, duỗi móng vuốt ra vỗ vỗ vào chỗ nào đó sau cổ hắn, ám chỉ hắn đánh vào chỗ này của Công Trùng.

“Meo!” Hắn sợ ám chỉ không rõ, vừa vỗ vừa kêu.

Bận rộn đối phó Công Trùng, qua nửa ngày Hứa Yến mới nhận ra mèo con đang làm gì, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng đi hỏi nó đang làm gì, mất máu quá nhiều, hắn bắt đầu choáng váng, thể lực cũng giảm xuống nhanh chóng.

Cảnh vật trước mắt đã trở nên mờ mịt, Hứa Yến dùng sức lắc đầu, một cái miệng toàn răng nanh và máu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn hoảng loạn ngồi xổm xuống, trước mắt tối sầm, té ngã trên mặt đất.

Thân thể An Nhiên còn chưa khôi phục, khi Hứa Yến không đứng vững, liền bị ngã xuống, một đám lông nhỏ lăn vài vòng trên mặt đất, lăn thẳng tới chân Công Trùng.

Hắn phản ứng rất nhanh, đáng tiếc thân thể lại không nghe theo, cho dù muốn đứng lên tránh né, nhưng động tác chậm chạp vẫn không mau bằng tốc độ của Công Trùng.

Nhìn thấy Hương Hương lại rơi vào nguy hiểm một lần nữa, trong mắt Hứa Yến dần dần nổi lên ý niệm muốn giết người.

Đôi mắt hẹp dài hơi  nhướng lên, đồng tử liền xảy ra thay đổi, cảnh vật thế gian cũng thay đổi, chỗ sâu trong thân thể xuất hiện một sức mạnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.


Thân thể của Công Trùng được chia thành hai khu vực màu sắc, xác ngoài cứng rắn thì có màu hồng đậm, có một bộ phận nhỏ thì có màu xanh đậm, còn những khu vực khác thì có những màu sắc khác nhau.

Trước khi gai nhọn đâm thủng mèo con, Hứa Yến đã chạy tới, túm lấy chân của Công Trùng, khi một con Công Trùng khác đã lao tới, Hứa Yến liến đâm cái chân trong tay qua, trúng vào khu vực màu xanh, trùng hợp là nơi mềm nhất của xác ngoài.

Công Trùng bị đâm bị thương liền gầm lên phẫn nộ, tấn công càng dữ tợn hơn, một tay của Hứa Yến nắm lấy cây trúc, một chân đạp lên cái chân Công Trùng kia, khi đang cố sức trốn tránh, Hứa Yến tìm đúng cơ hội, nhảy lên đầu con Công Trùng kia.

Nhanh chóng nhìn lướt qua người con Công Trùng này, nâng cây trúc trong tay lên, dùng sức đâm về chỗ màu xanh lục ở phía sau đầu con Công Trùng này, đồng thời dựa vào sự giãy dụa của Công Trùng mà nhảy lên, khi cây trúc vừa đụng vào vùng màu xanh kia, liền đạp một chân lên cây trúc.

Cây trúc sắc bén liền đi vào một nửa, Công Trùng kêu thảm thiết, toàn thân vặn vẹo hết sức.

Hứa Yến nhảy về phía sau, đồng thời tránh đi một con Công Trùng khác, lại nhặt lên một cây trúc dùng cách tương tự kết liễu con Công Trùng còn lại, bước chân không dừng, chạy tới bên cạnh mèo con, bế nó lên.

Hai con công trùng giãy giụa trên mặt đất một lát dần dần không hề nhúc nhích nữa.

Hứa Yến yên lặng đợi một lát, sau khi xác nhận chúng nó đã chết, đột nhiên mất sức ngồi xuống mặt đất, không còn một chút sức nào.

Tiếng kêu của cánh quạt che giấu đi tiếng kêu to của vòng đo lường, trước mắt tối sầm không nhìn thấy gì.

An Nhiên phát hiện tay hắn đang run rẩy.

“Meo….


Khi mèo con liếm mặt hắn, Hứa Yến nghiêng đầu dựa vào mèo con, lộ ra một nụ cười khổ: “Có hơi choáng, để cho tao dựa một chút.


Nhân viên cứu trợ đã chạy tới, nhìn thấy người bệnh lập tức chạy qua.

Ánh mắt An Nhiên đảo qua hai con Công Trùng.

Dựa vào sức người thường, là không có khả năng dùng trúc cắm vào.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, An Nhiên như có cảm giác, nhìn về một hướng nào đó, chỉ nhìn thấy một góc áo đen sau một cái cây trên sườn núi.

Hứa Yến mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong khoang trị liệu, trên người được băng bó như một cái xác ướp, mèo con nằm bên gối hắn, ngủ thật thơm.

Hắn giật giật, cũng không đau như tưởng tượng.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, độ ấm của máu hình như vẫn còn vương vấn trong lòng bàn tay, nóng tới mức khiến hắn rùng mình, không biết là hưng phấn hay là sợ  hãi nữa.

.