Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 77: Ngươi muốn thu ai làm đồ?



Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Tây Vương Mẫu hoàn toàn hắc hoá. Không chỉ Huyền Vân Phong, toàn bộ sinh linh của một trăm lẻ tám phong đều run rẩy co rúm lại dưới sức mạnh cường đại khủng bố này. Gió nổi mây phun, chúng sinh như sâu kiến. Bùi Cảnh trầm mặc ngẩng đầu, lướt ngang trời đất tối đen, mắt đen sáng rực như tia chớp — đây là cường giả Hoá Thần kỳ sao!

Trần Hư lộ vẻ lo lắng, đi lên phía trước: “Tất cả sư tổ Nguyên Anh trong Vân Tiêu đều không ở đây, nên làm gì bây giờ?”

Bùi Cảnh cầm kiếm, trấn an Trần Hư: “Kế hoạch của ta là dẫn dụ nàng ta ra, khắc có biện pháp đối phó, đệ mau dẫn đệ tử ngoại phong rời khỏi nơi đây.”

Trần Hư kéo ống tay áo của y, mắt lộ vẻ hoảng sợ: “Huynh muốn làm gì?”

Bùi Cảnh bình tĩnh nói: “Nếu Vân Tiêu xảy ra chuyện trong tay ta, sư tôn sẽ lột sống da ta — nàng ta là tu sĩ Hoá Thần kỳ thì sao chứ, cũng không thể mặc nàng ta làm càn trong Vân Tiêu!”

Trần Hư trừng lớn mắt: “Huynh muốn khởi động trận pháp!”

Bùi Cảnh nhìn chằm chằm Tây Vương Mẫu đứng trên đỉnh ngọn gió lốc nơi xa, hỏi lại: “Bằng không thì sao?”

Y hạ lệnh: “Đệ nhanh chóng dẫn những đệ tử ngoại phong này rời khỏi.”

Trần Hư muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt của Bùi Cảnh ngăn trở.

Cậu cắn răng, nắm chặt kiếm Vấn Tình, nhảy xuống khỏi võ đài. Kiếm Vấn Tình vốn đại diện cho một loại uy nghiêm truyền thừa đời này sang đời khác của Vân Tiêu, cậu là chủ nhân của kiếm Vấn Tình, dĩ nhiên có thể sử dụng. Tay vê thi pháp, lấy Trần Hư làm trung tâm, một ánh sáng cam hiện lên trên bầu trời Huyền Vân Phong, rọi sáng cho đám người, tạm thời ngăn cản cơn gió của tạo hoá, cho các đệ tử đau không thiết sống một chốc an bình. Các đệ tử gắng gượng đứng dậy, lại nghe được Phong chủ Vấn Tình Phong lạnh lùng hô lên: “Đi!”

Chư vị trưởng lão nội phong trên đài cũng bay xuống, nhận được mệnh lệnh của Bùi Cảnh cũng không dám tới gần võ đài, đành lựa chọn bảo vệ các đệ tử tu vi còn yếu cùng nhau rút lui.

Phượng Căng nghiêm túc hỏi: “Ngươi khởi động trận pháp mất bao lâu?”

Bùi Cảnh ngẩng đầu, áo tuyết tung bay, tóc đen phất qua khuôn mặt lạnh giá, đáp: “Một khắc.”

Phượng Căng: “Ta kéo dài thời gian cho ngươi.”

Bùi Cảnh gật đầu.

Trận pháp của Vân Tiêu chỉ có thể do Chưởng môn khởi động, mặc dù bây giờ vẫn chưa phải, nhưng y đã được sự công nhận của Vân Tiêu Kiếm Tôn từ khi còn bé, bởi thế cũng có được năng lực này.

Bùi Cảnh nhắm mắt lại, kiếm Lăng Trần bắt đầu nhúc nhích, vang tiếng ong ong.

Bỗng nhiên mây tía kéo đến, quanh quanh thân kiếm.

Oành—!

Kiếm ý viễn cổ có thể sánh ngang với Tây Vương Mẫu phá đất mà lên ngay dưới chân Bùi Cảnh.

Rồng sấm tím sậm, chấn động khắp bề, tràn qua đỉnh núi, là kiếm ý thượng cổ mờ ảo mênh mông ép thẳng vào Thiên Đạo!

Tây Vương Mẫu nhe răng cười: “Ngươi cho rằng, ngươi có thể triệu hồi trận bảo vệ núi của Vân Tiêu?”

Ống tay áo nàng ta phất qua, gió hai bên ngưng tụ thành hình dạng con chim khổng lồ, khuôn mặt dữ tợn, ngứa mặt lên trời rít lên một tiếng, lao thẳng về phía Bùi Cảnh.

Mà Bùi Cảnh từ từ nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần triệu hồi trận pháp, mây tía xoay quanh.

Ánh nhìn của Phượng Căng sắc bén, nhanh chóng hành động, lửa Niết Bàn cháy hừng hực tạo thành tường lửa màu vàng ròng, ngăn một đòn của Tây Vương Mẫu. Nhưng cậu chàng vẫn chưa thức tỉnh, sức mạnh vẫn còn quá mức nhỏ nhoi trước mặt vị Thần thượng cổ. Chỉ mới một chiêu này đã không chịu nổi, lùi lại một bước, khoé môi rỉ máu.

Mỗi một cấp chênh lệch giữa tu sĩ đã như một trời một vực, huống chi là Kim Đan so với Hoá Thần.

Thanh Nghênh lo âu tiến lên một bước: “Phượng đế, để ta ngăn nàng ấy lại.”

Phượng Căng nhìn nàng vẻ không đồng ý, sợ Thanh Nghênh lại làm chuyện ngu ngốc, lạnh lùng quát: “Ngươi lui ra!”

Con ngươi xanh biếc của thiếu nữ toát lên vẻ đau thương: “Điện hạ, ta đã khiến tộc Thanh Điểu diệt vong trên đỉnh Tây Côn Luân, bây giờ há có thể trơ mắt nhìn người bị thương. Người chưa thức tỉnh, không chống đỡ nổi đến khi trận pháp khởi động, để ta lên đi.”

Đôi mắt Phượng Căng xẹt lên vẻ tàn nhẫn: “Rốt cuộc ta là Phượng Hoàng hay ngươi là Phượng Hoàng, ta bảo ngươi lui ra! Có nghe không!”

Ánh mắt Thanh Nghênh càng thêm bi thương, lại bị Mắt Đỏ níu lấy quần áo lùi về sau.

Mắt Đỏ hoá thân từ Nghiệp Hoả, ký ức kế thừa còn nhiều hơn Phượng Căng, thật sự coi Thanh Nghênh là con cháu nhà mình.

Bây giờ trạng thái của Thanh Nghênh không ổn, thứ duy nhất có thể đánh với Tây Vương Mẫu một trận cũng chỉ là tự thiêu thần hồn triệu hồi Nam Minh Ly Hoả.

Nó làm sao bỏ mặc để con mình đi chịu chết.

“Chiếp chiếp chiếp.”

Mắt Đỏ cố gắng lôi nàng lùi lại.

Thanh Nghênh cắn môi, đôi mắt xa xăm nhìn về phía nữ thần trong mây.

Dường như Tây Vương Mẫu cũng cảm ứng được, liếc về phía nàng, cực kỳ lạnh lùng âm u, sau đó dời đi, cười lạnh nói với Phượng Căng: “Lấy trứng chọi đá.”

Phượng Căng lau máu bên môi, ánh mắt nhìn về phía Tây Vương Mẫu rét lạnh thấu xương của kẻ thù mấy kiếp. Lửa Niết Bàn sáng rực trong mắt, thiêu đốt tất cả.

Mặc dù cậu chàng chưa thức tỉnh — nhưng thân là Phượng Hoàng, đối mặt với sống chết, linh hồn ngủ say của tổ tiên thời viễn cổ cũng sẽ bên cạnh.

Các đệ tử Vân Tiêu gian nan bò đi thoát khỏi nơi này đồng loạt nghe thấy tiếng Phượng Hoàng rống lớn, vừa rõ vừa vang.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của các đệ tử, trong mắt là sợ hãi và run rẩy vô tận — bởi trên võ đài có ba sức mạnh đồng thời lượn quanh.

Khoảng đất này trở thành chiến trường thời viễn cổ, mấy ngàn năm Thương Hoa cũng chưa từng chiến đấu kinh khủng như bây giờ.

Sức mạnh đỉnh cao thời kỳ hồng hoang thuở thiên địa sơ khai tụ hết ở nơi này.

Vương Mẫu của Thần, Phượng chủ của Yêu, Kiếm Tôn của người.

Chim khổng lồ tạo bởi gió của tạo hoá, cắn xé đất trời.

Lửa Niết Bàn hoá thành Phượng Hoàng, đốt cháy chúng sinh.

Đồng thời rồng tím như sấm sét, trận pháp băng giá ken két vang lên, chấn động non nước.

Dung nhan khuynh thành của Tây Vương Mẫu vặn vẹo, cười lạnh: “Chẳng qua chỉ mượn sức mạnh của tiên tổ chống lại dựa vào nơi hiểm yếu mà thôi, ngươi có thể chống được bao lâu.”

Gió và lửa lực lượng ngang nhau, hai nguồn sức mạnh hồng hoang đang cắn xé, đang quần nhau. Nhưng lửa Niết Bàn mà Phượng Căng triệu hồi là do tổ tiên lưu lại, dù sao cũng không phải Nghiệp Hoả chân chính, nhanh chóng lụi tàn yếu ớt đi từng chút một. Cuối cùng ánh sáng nứt ra, là chim gió xanh lam chiếm thế thượng phong, há miệng cắt đứt cổ Phượng Hoàng lửa.

“Phụt — ” Phượng Căng phun ra một búng máu. Ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng sậm hoàn toàn băng giá.

Tây Vương Mẫu cười to, nàng ta nhảy xuống khỏi đám mây, váy áo xanh lam toả ra, sắc mặt như đông cứng thành băng: “Tội nghiệt mà tộc Thanh Điểu phạm phải, e là phải nhờ toàn bộ Phượng tộc trả lại. Mắt sen đỏ, ba ngàn Nghiệp Hoả. À! Vậy bây giờ ta sẽ móc mắt ngươi.”

Duỗi năm ngón tay nhuốm máu, vẻ mặt nàng ta dữ tợn, muốn móc mắt của Phượng Hoàng.

“Đừng!” Thanh Nghênh trắng bệch cả mặt, không để ý đến sự ngăn cản của Mắt Đỏ, nhào thẳng lên.

Dang hai tay ra, ngăn trước mặt Phượng Hoàng.

Con ngươi của Tây Vương Mẫu co rụt, ngón tay khựng lại giữa không trung.

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc!

Đêm mưa trên đỉnh Tây Côn Luân ấy, thiếu nữ gầy yếu đó cũng nước mắt rơi như mưa, nhào tới trước người nàng ta.

Cơn đau chằng chịt qua đi, thứ còn sót lại là phẫn nộ, hàm răng run lên vì giận bởi bị phản bội.

Bốp—!

Một bạt tai tát thật mạnh xuống.

Thanh Nghênh bị văng xuống đất, vết thương trên mặt nứt ra, chảy đầy máu. Nàng lại không để ý đến mình, lo lắng nhìn về phía Phượng Căng, run giọng hỏi: “Phượng Hoàng, người không sao chứ?”

Phượng Căng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ta đã bảo ngươi đừng đến, khụ!”

Còn chưa dứt lời, lại hộc ra một ngụm máu.

Tây Vương Mẫu bình tĩnh lại, giọng điệu hời hợt lạnh lẽo: “Ngươi đúng là tốt bụng chẳng khác gì trước đây, vậy thì, cùng chết với người thân nhất của ngươi đi.”

Cơn gió của tạo hoá màu xanh sẫm rền vang sau lưng nàng ta.

Vạn dặm đất nổi dậy!

Lại không niệm tình cũ, như đêm mưa lúc trước, gió lốc huỷ diệt toàn bộ sinh linh ở Tây Côn Luân.

Lúc này, vẫn là hơi thở của chết chóc khiến người khác sợ hãi không khác gì.

Nhưng mà, nàng ta không thể huỷ nát Côn Luân.

“Thành!” Chất giọng lạnh lẽo của thanh niên vang lên.

Thiên Địa Huyền Hoàng, Long Chiến Vân Dã(1) — tiếng rồng gầm phát ra từ chính giữa Vân Tiêu, ánh tím của ngọc châu rực lên chói loá!

(1) lời nói đầu của một trong ba mươi sáu kế binh pháp Tôn Tử, chém là “ngoài đồng rồng đánh lộn nhau, trời to đất rộng pha màu vàng đen”

Diệt sạch phá kiệt, bầu trời sụp đổ. Sư tổ sáng lập môn phái của Vân Tiêu, đấng chí tôn thượng cổ của loài người, chỉ một kiếm, thương sinh thành kiếp, ngàn đời bất diệt.

Đây là trận pháp được Kiếm Tôn của Vân Tiêu dốc hết sức lực cả đời, mãi tới khi gần phi thăng mới bồi dưỡng được.

Sức mạnh có thể sánh với thời kỳ cường thịnh của ông.

Kiếm ý hoá rồng sấm tím sậm, cuốn lấy thân thể của Tây Vương Mẫu.

Biểu cảm của Tây Vương Mẫu chợt cứng lại, con ngươi muốn nứt, bây giờ cơ thể nàng ta ở trong luân hồi, sức mạnh không thể bì được năm ấy, dù là kế thừa một phần sức mạnh của Thiên Đạo cũng không thể địch lại Kiếm Tôn viễn cổ chân chính. Thần hồn bị rồng tím cắn xé, nàng ta ré lên một tiếng thật to, hai tay cắm vào tóc, đau không thiết sống.

Trâm châu vòng ngọc rơi hết, ba búi tóc đen bay tán loạn giữa cuồng phong, nàng ta bị áp bách phải nửa quỳ xuống.

Bùi Cảnh mở mắt ra, khởi động trận bảo vệ núi của Vân Tiêu gần như đã hao hết toàn bộ sức lực của y. Thanh niên áo tuyết vẻ mặt tái nhợt, bước một bước về phía trước.

Phượng Căng lau máu bên môi, cũng gắng gượng hết sức đứng lên: “May mà ngươi không khiến ta thất vọng.”

Tầm mắt của Bùi Cảnh lại chỉ dán lên Tây Vương Mẫu quỳ xuống đất, “Ta nào có thể để cho Vân Tiêu huỷ hoại trong tay ta.”

Tây Vương Mẫu đầu đau như búa bổ, thét lên một tiếng kêu to! Nàng ta bị ăn sống mà chết cả hai đời, đau đớn khắc sâu vào xương tuỷ. Giờ đây lại bị kiếm ý sắc bén mênh mông quấy thẳng vào lục phủ ngũ tạng, đau đến tột độ, ấy vậy mà lại sinh ra cảm giác quen thuộc, hồi ức về miền xa xôi.

Trước kia nàng ta bị Tam trưởng lão hại trọng thương, nguyên thần tan hết, lúc sắp tan biến, thinh không tối tăm bỗng truyền đến tiếng khóc than khe khẽ. Có người đưa tay đỡ lấy thần hồn vỡ vụn của nàng ta, ấm áp như ánh sáng ban mai dịu nhẹ. Nghe không ra tuổi tác giới tính, nhưng nàng ta biết, mụ là ai! Là sự tồn tại xa xôi không thể chạm tới của thế giới này, là quy tắc nguyên thuỷ và căn bản nhất, là Thiên Đạo!

Thiên Đạo cứu rỗi nàng ta, cho nàng ta sự bất tử, để nàng ta đến bảo vệ thứ gọi là đứa con của trời.

Đứa con của trời.

“Ha ha ha ha.” Tây Vương Mẫu bỗng cất tiếng cười âm u, bây giờ nàng ta rất chật vật, nhưng lại càng điên cuồng hơn trước.

Thiên Đạo trao cho nàng ta sự bất tử! Bất tử khiến nàng ta không chết, dù bị nhốt cả mười ngàn năm ở Vân Tiêu cũng không chết! Chỉ là… Nàng sao mà kiêu ngạo, một chút sỉ nhục cũng muốn hoàn trả gấp trăm ngàn lần, sao có thể để cho mình bị phong ấn thế này.

Đứa con của trời… Nàng ta thầm thì: “Nếu ta giết chết đứa con của thiên mệnh, thế giới này sẽ ra sao?”

Nực cười cỡ nào, huyết mạch sau cùng của Thiên Ma lại là chúa cứu thế mà Thiên Đạo lựa chọn.

Thiên Đạo ban cho nàng ta sức mạnh, là muốn nàng ta tới bảo vệ đứa con của thiên mệnh, nhưng nàng ta là ai —

Khoé môi của Tây Vương Mẫu cong lên từng chút, nhếch lên nụ cười lạnh lẽo cực hạn.

Nàng ta là chủ nhân của Bồng Lai, được sinh ra trong hàng Thần vị.

Nàng ta là nữ thần chín kiếp của hoàng cung Côn Luân tít trên cao.

Nàng ta kiêu ngạo từ trong xương tuỷ, cực đoan đến độ khiến người khác sợ hãi.

Bởi hận, diệt mất một tộc. Bởi nhục, giết hết Vân Tiêu.

Người như nàng ta.

Đời này — làm sao có thể, hiểu, thần, phục!

Làm sao có thể — hiểu, trung, nghĩa!

“Bà ta sẽ phẫn nộ, bà ta chắc chắn sẽ phẫn nộ, ha ha ha ha!”

Tây Vương Mẫu máu me khắp người, đứng thẳng lên, tóc tai bù xù, khoan thai cao quý không còn tồn tại, điên cuồng rộ lên trong mắt: “Nếu bị phong ấn, chẳng thà để cả đất trời biến mất cùng ta! Ai cũng không thể giết chết đứa con của thiên mệnh, nhưng Thiên Đạo có thể giết, ha ha ha! Ta là người Thiên Đạo lựa chọn — ta có thể giết!”

“Để bà ta phẫn nộ, để trật tự vỡ nát, để quy tắc tái tạo!”

“Để các ngươi, đều theo ta xuống địa ngục!”

Nàng ta rú lên một tiếng cuối cùng! Thình lình, cả người, con mắt cũng tràn máu tươi, sau đó, năng lượng trong đan điền sắp nổ tung, loé lên ánh sáng chói mắt — một đòn cuối cùng của Tây Vương Mẫu vượt ngoài ý muốn của tất cả mọi người, hướng đến Quý Vô Ưu đang nằm dưới đất!

Ngay từ lúc trận pháp Vân Tiêu khởi động, đệ tử trên Huyền Vân Phong đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vết sẹo lành lại, đỡ nhau đứng dậy. Ba sức mạnh kia đã rút đi, sương khói tan hết, giờ đây bọn họ cũng nhìn rõ tất cả mọi thứ trên võ đài. Người con gái khủng bố đứng giữa đám mây ấy, lúc này đúng là kẻ điên — cả người nhào lên phía trước, năm ngón tay cứng ngắc cong queo, lòng bàn tay chứa sức mạnh long trời lở đất.

Đánh về phía đệ tử vẫn luôn bị bỏ qua ngồi bên mép võ đài.

Kinh hoảng cực kỳ hiện lên trong mắt mỗi đệ tử: “… Quý… Vô… Ưu…”

Vẻ mặt của Bùi Cảnh cũng biến đổi.

— Nàng ta muốn giết chết nhân vật chính!

Bùi Cảnh không biết nhân vật chính chết rồi sẽ như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của Tây Vương Mẫu cũng có thể đoán được. Sau khi nhân vật chính bỏ mạng, Thiên Đạo nổi giận, quy tắc tan tành. Thế giới sụp đổ — Tây Vương Mẫu muốn đồng quy vô tận với bọn họ. Mặc kệ là xuất phát từ lý do nào, Bùi Cảnh cũng không thể để nàng ta giết chết Quý Vô Ưu.

Quý Vô Ưu mang theo vài phần mê man mở to mắt, nhìn người con gái biểu cảm méo mó với sát khí không hề che giấu đánh về phía mình.

Từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, lần đầu tiên gã cảm nhận chân thực được uy hiếp của sự tử vong.

Tử vong.

Khuôn mặt gã gầy yếu xanh xao, cũng không biết vì sao, dù đã lựa chọn không tin tưởng bất cứ kẻ nào, nhưng Quý Vô Ưu vẫn nhìn về phía Trương Nhất Minh trong vô thức. Không phải cầu cứu, cũng không phải sợ hãi, chỉ đơn giản muốn nhìn y một chút mà thôi.

Một người mình hâm mộ đến mức sắp trở thành chấp niệm.

Nếu có kiếp sau, gã vẫn muốn trở thành người như vậy, không có tội lỗi từ nỗi ghen tị khắc sâu trong lòng.

Sinh ra đã rực rỡ chói loà, có thầy dưỡng dục, có bạn yêu thương. Khí phách mạnh mẽ, sáng sủa kiêu ngạo.

… Tốt đẹp cỡ nào.

“Quý Vô Ưu!”

Bùi Cảnh hét lên.

Tây Vương Mẫu dồn lực vào đòn cuối cùng, khí ngút trời cao, thét vang chọc trời.

Mà đau đớn Quý Vô Ưu dự đoán không đến.

Tóc đen lạnh buốt phất qua gương mặt.

Một bóng đen bất khuất hiên ngang đầu đội trời chân đạp đất xuất hiện trước mặt gã.

Áo tuyết không vương bụi, người trước mặt cũng sắc bén như thanh kiếm giữa đất trời.

Quý Vô Ưu lập tức ướt cả mắt, run rẩy gọi: “Bùi… sư huynh…”

Tây Vương Mẫu lạnh lẽo hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ hắn?”

Bùi Cảnh chỉ kiếm xuống đất, nặng nề nói: “Đồ đệ của Bùi Ngự Chi ta, là người mà ngươi có thể động đến?”

Con ngươi của Tây Vương Mẫu co lại, ha ha ha cười to: “Hay cho một mối sư đồ tình thâm, vậy ta phế bỏ ngươi trước!”

Trận pháp Vân Tiêu bảo vệ một trăm lẻ tám ngọn núi, giết sạch kẻ có lòng gian, thế mà giờ cũng không thể ngăn được Tây Vương Mẫu. Ý nghĩ trong lòng Bùi Cảnh rất rõ ràng, Quý Vô Ưu không thể chết, không riêng gì gã là đệ tử của Vân Tiêu. Chỉ là sau khi gã chết, hậu quả của việc quy tắc tan tành, đất trời tái tạo, chúng sinh tiêu vong, đều không phải là thứ mà y dám đánh cược.

Nâng kiếm Lăng Trần lên trước mặt, mây tía trổ hoa, thanh niên nghiêm nghị.

Lấy sức một người, bảo vệ thái bình cho thiên hạ.

Hậu duệ của Vân Tiêu, nên làm như thế.

Lực lượng của Tây Vương Mẫu đáng sợ xiết bao!

Giọt máu giữa lông mày nàng ta hoàn toàn nổ tung, vỡ vụn, thần linh tự bạo, mắt bão xanh giữa lòng bàn tay khí thế nuốt trời, vòng xoáy cuồn cuộn như luồng sức mạnh dữ dội sai mây rủ xuống lệnh biển dâng lên. Gió thổi khiến quần áo Bùi Cảnh cuốn lên, hốc mắt muốn nứt, tóc cũng bay tán loạn — Bùi Cảnh cảm nhận được Kim Đan của mình phải hứng chịu uy hiếp trước nay chưa từng có, đang vỡ ra.

Uy áp vạn năm trước, sức mạnh của nữ thần Côn Luân, gần như quấy cho biển ý thức của y lộn nhào.

Yết hầu ngai ngái, Bùi Cảnh lui lại một bước, lúc ngưng trận vừa mới nãy đã hao hết tinh lực, bây giờ chẳng qua chỉ như nỏ mạnh hết đà.

Y cắm kiếm vài đất, ngẩng đầu, vẻ mặt quyết đoán.

Các đệ tử của Vân Tiêu trừng mắt hết cỡ, xé toạc cổ họng thét ầm lên: “Bùi sư huynh!”

Tây Vương Mẫu lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.

Bỗng nhiên, một cơn gió rét âm u lạnh lẽo thổi khắp đất trời, giống như quét qua vực sâu địa ngục.

Biến cố, lại phát sinh. Rồng tím lượn vòng, Phượng Hoàng gầm thét, cơn gió tạo hoá thần phục.

Lần này, không phải sức mạnh xé rách thời không từ thuở hồng hoang, mà như đến từ bên ngoài thời không.

Bên ngoài lục hợp, sâu trong vũ trụ, sức mạnh thần bí lạnh giá, khiến người ta ớn lạnh khắp người.

Lực lượng Côn Luân mạnh mẽ vốn nên đánh về phía Bùi Cảnh đột nhiên tan thành mây khói, bị cắn nuốt!

Nụ cười của Tây Vương Mẫu cứng đờ, sau đó lại quát to một tiếng!

Nằm rạp người xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó vì thống khổ, sắc mặt xanh trắng, ngón tay không khỏi túm lấy cổ mình. Nàng ta oán hận cực kỳ, con ngươi trừng lớn, thanh nhã không còn, chỉ thấy chật vật không chịu nổi.

Gió ngừng thổi, lá cây khô héo rơi xuống võ đài lên tiếng sàn sạt bởi áo bào của người kia lướt qua.

Lặng lẽ rơi xuống.

Tất cả mọi người trên Huyền Vân Phong sững sờ ngẩng đầu, cứng ngắc, hô hấp ngừng lại, nhìn người đàn ông tóc bạc áo đen chậm chạp bước lên võ đài.

Bùi Cảnh cũng ngẩn ngơ, quay đầu.

Giẫm lên cả khoảng hỗn độn, ngược sáng mà đi, người đàn ông khí chất toàn thân như địa ngục này, giờ khắc này như chúa cứu thế.

Ba ngàn tóc bạc như sợi tuyết, làn da trắng bệch dưới lớp áo bào đen rộng lớn. Mà môi hắn đỏ như uống máu, đôi mắt cũng đỏ sậm hoàn toàn lạnh lẽo.

Bùi Cảnh thì thào: “Sở Quân Dự…:”

Đôi mắt của Tây Vương Mẫu mở to hết cỡ, phủ kín tơ máu, cổ bị sức mạnh vô hình siết lấy, nàng ta run rẩy đôi môi: “… Là ngươi…!”

Mà Sở Quân Dự không thèm nhìn Tây Vương Mẫu, hắn đi đến bên cạnh Bùi Cảnh, nhìn xuống thanh niên lúc này trọng thương nửa quỳ xuống từ trên cao, khuôn mặt chỉ có mỉa mai và hờ hững. Áo gấm đen sượt qua đất, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài tái nhợt nâng cằm thanh niên, giọng điệu nhẹ như tuyết bay: “Ngươi vừa mới nói, muốn thu ai làm đồ?”

Bùi Cảnh không ngờ đến có thể gặp hắn như vậy.

Ánh mắt lặng lẽ đối diện với hắn.

Vẻ mặt Sở Quân Dự bình tĩnh, hời hợt nói: “Lần thứ mấy rồi, ngươi chật vật thế này vì Quý Vô Ưu.”

Ngón tay đột nhiên siết chặt, Bùi Cảnh có thể cảm nhận được sự phẫn nộ hắn đang kiềm chế dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng hờ hững.

Tóc đen rũ xuống khuôn mặt trắng bệch lúc này của Bùi Cảnh, áo bào của y trắng như tuyết, lộ ra một phần yếu ớt bình thường hiếm gặp.

“Thu Quý Vô Ưu làm đồ đệ?” Sở Quân Dự bỗng thấp giọng cười một tiếng, sau đó khuôn mặt bình tĩnh vỡ vụn, trong mắt là màu máu đỏ sậm, là căm phẫn sâu sắc cuồng điên nhất Bùi Cảnh từng thấy từ trước đến nay.

Từng câu từng chữ của hắn, lạnh lẽo thấu xương: “Bùi Ngự Chi, đây là bất ngờ đáng mừng thứ hai ngươi tặng cho ta?!”

Bùi Cảnh mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khẽ động đậy, phun ra một ngụm máu.

Sở Quân Dự cười lạnh: “Hay cho một câu bất ngờ đáng mừng, thật đúng là bất ngờ chẳng thấy mừng vui!”

Chỉ là liếc thấy sắc mặt của Bùi Cảnh, hắn vẫn buông tay ra. Sau đó đứng dậy, lửa giận toàn thân gần như thành hình, mắt đầy lệ khí, quay đầu nhìn Tây Vương Mẫu trên mặt đất, lạnh lẽo cười một tiếng rồi nói: “Người giống như ta, kẻ thẩm phán, bà ta đúng là quá để ý đến bản thân mình. Các ngươi, cũng xứng?”

Tây Vương Mẫu không sợ sống chết, nhưng nàng ta vẫn cảm nhận được hơi thở đến từ vực sâu chưa trải qua bao giờ trên thân người đàn ông này. Nàng ta run rẩy mỉm cười, máu trên khoé môi rỉ ra, hơi thở mong manh: “Xứng hay không có quan trọng không, kết cục của ngươi, lại có thể tốt đẹp đến mức nào. Chống lại Thiên Đạo, ắt hẳn phải chết!”

Sở Quân Dự nhìn nàng ta như nhìn loài sâu kiến.

Lớp băng trong mắt tan rã, môi cong lên, trông lại có phần quyến rũ quỷ dị: “Ngươi nghĩ rằng ta cũng là thứ rác rưởi như ngươi?”

Tây Vương Mẫu đã bao giờ phải nhận sỉ nhục thế này, nàng ta há mồm, lồng ngực đau nhức, hộc ra một ngụm máu.

“Bây giờ Thiên Đạo chỉ đang chìm vào trạng thái ngủ say mà thôi, đợi đến khi bà ta thật sự tỉnh lại, ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống được.”

Tóc bạc tung bay, Sở Quân Dự cười một tiếng trêu tức: “Vậy, ngươi cho rằng, vì sao bà ta ngủ say?”

Tây Vương Mẫu nheo mắt thành một dấu chấm.

Chỉ là đến cuối cùng, nàng ta cũng không thể hỏi ra vấn đề ấy.

Bàn tay Sở Quân Dự bỗng xoay một cái.

“Á———!” Tây Vương Mẫu túm lấy cổ, rú lên tiếng gào như tan lòng nát dạ. Ầm ầm, đất trời đổi sắc, mây đen kéo đến. Đúng là sấm sét vang dội. Chín kiếp luân hồi, nữ thần Bồng Lai. Cả đời này nàng ta kiêu ngạo tột cùng, sạch sẽ không chứa nổi dù chỉ là hạt cát.

Mà cuối cùng, chết trong vũng máu, thân ngập nước bùn.

Trên lôi đài, Thanh Nghênh chậm rãi nhìn đi nơi khác, đôi mắt ngấn lệ.

Có điều, cái chết của Tây Vương Mẫu, đại diện cho sự ngã xuống của Thần! Ắt có dị tượng!

Bùi Cảnh cầm kiếm Lăng Trần trong tay, lại phát hiện mưa trút xuống khắp trần.
— QUẢNG CÁO —