Quân Phong Ảnh giương mắt nhìn dải lụa loạng choạng bay đi, hơi hơi nhíu mày. Cô có chút sợ nó sẽ đi gây họa cho kẻ khác, nhưng nghĩ đến việc Cố Thương Vinh có truyền tống...
Vừa nghĩ xong, bóng dáng Cố Thương Vinh và Thích Dã đã xuất hiện ngay trước mặt Quân Phong Ảnh.
Lưu Lệ:???
Cố Minh Minh:!!!
Ta Tranh:!!!
Lưu Lệ:!!!
Cố Thương Vinh và Thích Dã:...
Cố Thương Vinh im lặng móc ra một cái mắt kính đeo lên, vài phút sau buông nó xuống.
" Cô đánh nó chạy?" Cố Thương Vinh cúi đầu hỏi Quân Phong Ảnh đang ngồi trong xe.
" Chạy rồi. "
" Thu tiểu thư. Có lẽ chúng ta cần gặp lại ở Cục Quản Lý Thần Bí Học, tôi nghi ngờ cô không phải người. " Cố Thương Vinh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
" Tôi nghi ngờ anh đang mắng tôi không phải người."
" Không, đây chỉ là trần thuật sự thật. "
" Sự thật ngươi mắng trẫm không phải người?!"
" Không có người thường nào có thể khiến B - 70 từ bỏ con mồi. "
" Trẫm không phải người thường. Trẫm là cửu ngũ chí tôn, long uy của trẫm dọa chạy một con rắn thì có là gì?"
" B - 70 không phải rắn. "
" Nhưng nó bò!"
" Anh, anh ơi. Mọi người đang nói gì vậy? " Cố Minh Minh hít sâu một hơi, rụt rè chen chân.
" Em và... Tạ thiếu gia... Không, mọi người cùng tôi trở lại Cục Quản Lý Thần Bí Học. "
Bởi vì mỗi lần truyền tống của Cố Thương Vinh chỉ mang theo một người, hơn nữa dường như có hạn chế gì đó nên lần này anh ta cùng lên xe với em trai mình - đương nhiên có thể là anh ta không nỡ để em trai bảo bối ở với một kẻ tình nghi không còn là người.
Suốt dọc đường đi Cố Minh Minh không hổ là Người Lạc Quan, luôn tìm kiếm đề tài nói chuyện khiến bầu không khí trong xe rất thoải mái.
" Chị Quân là diễn viên sao? " Cố Minh Minh có chút hiếu kỳ nhìn Lưu Lệ.
" Đúng vậy, sao cậu nhìn ra?"
" Đa phần là nhờ dáng ngồi của chị ấy... Nói thế nào nhỉ, bởi vì diễn viên luôn đứng trước ống kính, dáng vẻ đi đứng của họ luôn đặc biệt chuẩn mực, để lúc nào lọt vào ống kính cũng thu được một bức ảnh hoàn mỹ xinh đẹp. Một phần là do khí chất, có vẻ chị ấy vừa diễn một vai đức cao vọng trọng, trên người chị ấy vẫn lưu lại hình bóng cao ngạo và quyền uy. "
Quân Phong Ảnh lén lút nghe toàn bộ lời khen cao ngạo nâng cằm.
" Hơn nữa lúc nãy chị ấy lỡ lời tự xưng "trẫm", hình như vai diễn của chị ấy là một nữ hoàng. "
" Khụ khụ... Cái này thì... " Lưu Lệ có chút khó đáp lời, cô cũng không thể nói nghệ sĩ nhà mình có bệnh đúng không?!
"Nữ sĩ là Quân Phong Ảnh? Thu đại tiểu thư vừa bị Thu gia cắt đứt quan hệ?" Tạ Tranh vốn đi cùng xe với Cố Minh Minh bỗng nhiên lên tiếng, đây vốn có thể coi là một lời chế giễu, nhưng không hiểu kiểu gì khi vào miệng Tạ Tranh lại trở nên khá êm tai - tóm lại không còn cảm giác bị chế giễu nữa.
Quân Phong Ảnh như con mèo nhỏ ưu nhã gật gật đầu.
" Không ngờ là Quân tiểu thư. Ngài diễn vai Đình Liên thật sự rất ấn tượng. " Tạ Tranh khen ngợi, có chút hương trà thoang thoảng, bởi vì Tạ Tranh khen quá thuần thục nên nó trở nên hơi giả tạo.
" A? Là Hoàng Thành Ký đang nổi hiện nay? Mấy ngày này bận tra án nên còn chưa kịp xem... Chị Quân nhất định rất lợi hại! " Cố Minh Minh tạo cảm giác cực kỳ giống tên của cậu ta, vừa sáng vừa ấm áp, cười rộ lên tươi mát rực rỡ không một tia khói mù.
Quân Phong Ảnh lại rụt rè gật đầu, trong lòng vui muốn nở hoa.
Quân bệ hạ thực ra là một con mèo thích được khen ngợi!
Cố Thương Vinh một bên chuyên tâm lái xe một bên nghe Cố Minh Minh ríu rít, tâm trạng cũng tốt đẹp lên, khóe môi cong lên một nụ cười khiến Thích Dã xuýt hồn phi phách tán.
Thích Dã cảm thấy trời đất điên đảo luôn rồi! Cố đội trưởng cười! Mặt lạnh như tiền Cố đội trưởng vậy mà đang cười!
Cố Minh Minh chẳng lẽ còn con riêng của đội trưởng?
À à không, hình như Cố Minh Minh gọi đội trưởng là "anh"...
Không ngờ đội trưởng có em trai! Dường như còn rất quan tâm!
Đội trưởng chưa từng nhắc đến người thân... Có lẽ là sợ liên lụy đi?
Nhưng mà đội trưởng có em trai! Em trai đội trưởng cũng là em trai của Thích Dã!
Trong chốc lát mạch não Thích Dã lại chạy đi nơi khác.
Em trai thật hoạt bát! Ríu rít như con chim nhỏ!
Em trai ríu rít cũng thật đáng yêu! Ai dám nói không đáng yêu đội trưởng đập bẹp người đi!
Lần đầu tiên gặp mặt nhưng không có quà gặp mặt...
Ô ô, đội trưởng có phạt ta đi lau sàn nhà không?
Có lẽ suy nghĩ quá mãnh liệt, Thích Dã lục lục trên người mình, buột miệng thốt lên.
" Em trai, lần đầu gặp mặt. Đây là quà gặp mặt anh tặng... "
" Thích, Dã! Ai là em trai cậu?! " Cố Thương Vinh đâm xe vào rào chắn, quay lại trừng tay súng bắn tỉa của đội.
" Đội, đội trưởng! Em không muốn lau sàn nhà!" Thích Dã theo bản năng hét lên.
"... " Cố Thương Vinh hít sâu một hơi, yên lặng giơ lên cánh tay.
" Anh ơi, ẩu đả người là phạm pháp. " Cố Minh Minh dò đầu ra, yên lặng khuyên căn.
Cố Thương Vinh:...
Cố Thương Vinh chuyển tay xoa đầu cún của đứa em trai bảo bối, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thích Dã.